Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 155.3: Lung Nguyệt phiền não, Nguyên Tu chịu khổ - Kim thu lâm bồn mừng Lân nhi. 3




Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Vương gia, ngài bình tĩnh, Vương phi không sao đâu, chỉ là mệt mỏi quá nên mới thiếp đi thôi.” Anh Lạc cô cô mặc dù chưa từng sinh nở nhưng Cẩn Hoàng Hậu sinh hai nam một nữ đều do một tay bà cẩn thận phục vụ, tất nhiên bà sẽ hiểu được một chút: “Máu kia là do lúc tróc nhau thai ra nên mới nhìn dọa người như vậy. Nhau thai Vương phi tróc ra rất thuận lợi, không có gì bất lợi xảy ra cả.”
“Vậy thì tốt….Vậy thì tốt….” Bùi Nguyên Tu sau khi nghe Anh Lạc cô cô giải thích liền yên lòng. Hắn ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cạnh giường, im lặng nhìn nàng ngủ say, không quan tâm đến thứ gì khác nữa ngoài nàng.
“Vương gia, cái này….” Lưu ma ma nhíu mày định khuyên can, nào có nam nhân nào lại ngồi trong phòng sinh cơ chứ.
Anh Lạc cô cô kéo Lưu ma ma một cái, nhẹ lắc đầu rồi sau đó phân phó đám tiểu nha đầu lau dọn căn phòng sạch sẽ. Còn bà ôm tiểu Vương gia ra khỏi phòng sinh. (MTLTH.dđlqđ)
Hoán Ngọc đã sớm dẫn theo hai bà vú mà Lung Nguyệt đã chọn trước tới.
Lung Nguyệt mới ba tháng đã mời bà vú vào cửa, ngày ngày điều dưỡng thân mình chỉ để đợi tiểu Vương gia ra đời.
Làm việc như vậy Lung Nguyệt mới cảm thấy an tâm. Thứ nhất, sớm đi vào Vương phủ ở có thể chậm rãi quan sát tính tình, thói quen, nếu như không ổn thì còn có thể sớm đổi người. Thứ hai, còn phải chăm chú cách điều dưỡng từ thức ăn cho tới tinh thần để đảm bảo chất lượng sữa, còn để cho Thái y chuẩn trị xem có bệnh chứng nào không?
Dù sao cũng là hài tử mình hoài thai chín tháng mười ngày, rõ ràng là kim quý bảo bối của cả nhà mà!
Lại nói Lung Nguyệt vì sao không tự mình cho bé bú mà phải mời bà vú?
Lung Nguyệt dĩ nhiên rất muốn cho con bú sữa mẹ nhưng nàng không thể không suy tính, nếu như nàng vẫn không xuống sữa, hoặc không đủ sữa, thậm chí chất lượng sữa không tốt thì phải làm sao? Khi đó mới tìm đến bà vú có phải là rất luống cuống hay không?
Đợi tiểu Vương gia ăn no, Anh Lạc cô cô lại bế bé về lại phòng sinh, vòng qua bình phong tử đàn khắc tu trúc, vào trong phòng trong mới phát hiện ra Bùi Nguyên Tu vẫn còn ở nơi này. Tay hắn cầm khăn, nhúng qua nước ấm sau đó nhẹ nhàng lau trán cho Lung Nguyệt.
Anh Lạc cô cô vui mừng cười thành tiếng, Lung Nguyệt cơ hồ là bà tự tay nuôi lớn, lời này tuy là đại bất kính nhưng đúng là tình thương của bà dành cho Lung Nguyệt tựa như tình thương của mẹ dành cho con. Nay nhìn Bùi Nguyên Tu tận tâm chăm sóc Lung Nguyệt như vậy, tất nhiên tâm bà mừng vui.
Lặng lẽ xoay người ra ngoài, đặt tiểu Vương gia vào chiếc giường nhỏ xinh đã chuẩn bị sẵn ở phòng ngoài.
Bé con được người ôm đang thoải mái, đột nhiên lại nằm xuống một nơi vừa lạnh vừa cứng, bé nằm trong giường nhỏ mím mím môi, há miệng kêu hai tiếng rồi lại an tĩnh ngủ ngoan.
Anh Lạc cô cô cười thành tiếng: “Đúng là một đứa bé ngoan, chỉ là không biết có thông minh được như mẫu thân của con hay không?” Nhẹ giọng nhắc đi nhắc lại câu này, sau đó bà lắc đầu bật cười. Trường hợp của Vương phi chính là ngàn năm khó gặp, trên đời chỉ sợ không có mấy người.
Lung Nguyệt mệt mỏi muốn chết, ngủ thẳng đến khi trời đã chuyển tối, lúc nàng mở mắt chỉ nhìn thấy đỉnh màn tối đen cùng với một bàn tay đang siết chặt tay mình. (MTLTH.dđlqđ)
“Nguyên Tu? Nguyên Tu!” Lung Nguyệt gọi.
“Cửu Nhi, nàng tỉnh rồi? Nàng có thấy đói không? Có cảm thấy khát không?” Bùi Nguyên Tu nghe tiếng ngồi dậy, Lung Nguyệt bắt đầu sinh từ nửa đêm hôm qua, hắn cũng từng ấy thời gian chưa từng chợp mắt, lại phải chịu cảm giác lo lắng hãi hùng mấy canh giờ, vừa lơi lỏng xuống liền tranh thủ nghỉ ngơi một chút bên cạnh nàng.
Lung Nguyệt khẽ gật đầu: “Chàng nhịn theo thiếp cũng một ngày một đêm rồi, chàng hẳn cũng đã mệt mỏi, sao không đi nghỉ ngơi một chút?”
“Ta không mệt!” Bùi Nguyên Tu cong cong khóe môi, đứng dậy rót cho Lung Nguyệt chén nước, đôi môi xinh xắn của nàng giờ bong tróc da, còn xuất hiện một dấu răng đã khô máu, vậy thôi đã biết quá trinh sinh nở nàng đã chịu cơn đau như thế nào.
Mấy nha đầu bên cạnh Lung Nguyệt cũng là người tinh tế lại tỉ mỉ, bình nước vẫn luôn luôn ấm, hình như mới đổi không bao lâu, đổ ra chén uống vừa đúng.
Lung Nguyệt nương theo tay Bùi Nguyên Tu uống hết chén nước rồi sau đó mới nhìn xung quanh một vòng hỏi: “Con đâu rồi?”
Lung Nguyệt vừa hỏi Bùi Nguyên Tu mới nhớ ra nhi tử của mình. Trong lòng tự cười nhạo mình làm cha thực buồn cười, một lòng một dạ chỉ nhớ tới thê tử, còn tiểu nhi tử bị hắn quên sạch.
Hắn vội vội vàng vàng chạy ra gian ngoài liền thấy Anh Lạc cô cô đang thay tã cho con trai.
“Vương phi tỉnh rồi, cô cô mau bế bé vào cho nàng nhìn.”
Anh Lạc cô cô ứng tiếng rồi bế bé đi vào.
Lung Nguyệt thấy vậy liền tính nâng người dậy nhưng nửa người dưới lại truyền tới cơn đau khiến đôi mày lá liễu nhíu lại.
Bùi Nguyên Tu thấy vậy lại gần đỡ lấy nàng: “Sao vậy? Đau lắm sao?”
Lung Nguyệt gật đầu rồi lại lắc đầu. Đợi Bùi Nguyên Tu giúp nàng ngồi vững, lại lót đệm dựa mềm mại sau lưng nàng mới để cho Anh Lạc cô cô bế bé con lại cho nàng nhìn.
“Bây giờ nhìn dễ nhìn hơn lúc mới sinh, ta nhớ lần đầu tiên nhìn thấy bé còn thấy bé giống khỉ con bị cạo đầu, ha ha” Lung Nguyệt duỗi một ngón tay xoa xoa đôi má mềm mại của con, không ngờ nhìn thấy tiểu tử nhà nàng nhíu nhíu đôi lông mày nhỏ bé, dường như không hề thích bị mẫu thân nói như vậy.
Lung Nguyệt cười nói: “Giờ nghe còn chưa hiểu, không biết buồn bực cái gì nữa.” Tiếng vừa dứt, trong lòng liền suy nghĩ không biết bé con nhà mình có giống mình ‘thai xuyên’ hay không không biết nữa. Rồi sau đó nàng lại nghĩ, xuyên qua đã là chuyện không tưởng, huống chi còn là thai xuyên, tỷ lệ quá nhỏ. (MTLTH.dđlqđ)
“Tiểu Vương gia là một đứa bé ngoan, không khóc không làm khó, lúc tỉnh dậy lại tự mình chơi.” Anh Lạc cô cô khen ngợi.
“Đúng là một đứa bé ngoan.” Bùi Nguyên Tu duỗi ngon trỏ ra muốn sờ nhưng lại chỉ sợ mình không biết nặng nhẹ làm con đau.
Lung Nguyệt thấy vậy cười khẽ: “Vương gia chưa bế con sao?”
Bùi Nguyên Tu có hơi lung túng gật đầu, cũng không phải là không muốn ôm,là bởi vì quá chú ý đến thê tử, nếu như không phải có Anh Lạc cô cô ở đây, có khi hắn còn không biết hắn đã để quên con ở đâu mất rôi.
Lung Nguyệt vẫy Bùi Nguyên Tu ngồi ở mép giường, bế nhi tử lại cho hắn, nói nhỏ: “Cánh tay trái cong vào, để đầu con gối vào khuỷu tay của chàng, tay phải chàng đỡ mông cùng lưng con, dùng tay trái vừa ôm vừa như bảo vệ. Đúng rồi! Chính là như vậy!” Lung Nguyệt đương nhiên có kinh nghiệm bế trẻ sơ sinh, đám con trẻ nhà Thái tử ca ca cùng với tiểu ca ca nàng bế qua không ít.
Dưới sự hướng dẫn của Lung Nguyệt, Bùi Nguyên Tu cuối cùng ôm chắc nhi tử nhà mình, nhưng lại đầy đầu mồ hôi, lòng thầm nghĩ cái này còn khó hơn cả việc lãnh binh đánh trận.
Anh Lạc cô cô thấy một nhà ba người hạnh phúc, không quấy rầy nữa, cười khẽ rồi nhẹ chân nhẹ tay lui ra ngoài.
“Chàng nói nên đặt tên con trai là gì?” Lung Nguyệt đưa tay cuốn lấy bàn tay nhỏ bé của con trai.
“Tên sao?”Bùi Nguyên Tu ngẩn ra, chỉ mới nghĩ đến việc làm cha đã khiến hắn ui đến không phân biệt nổi phương hướng, tinh lực đâu mà nghĩ đến việc đặt tên cho con.
Mà Lung Nguyệt cũng là một bà mẹ không đáng tin, nghĩ tới nghĩ lui, chuẩn bị đủ thứ thế nhưng việc đặt tên cho con quên không còn một mảnh. Thế nên người đời nói cấm có sai: Sinh con xong ngốc ba năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.