Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 36:




Editor: Búnn.
Cơ thể nhỏ bé của Lung Nguyệt đứng ngay ngắn trước mặt Cẩn Hoàng hậu.
Răng trắng như tuyết cắn đôi môi đỏ hồng, mày nhỏ khẽ cau chặt lại, nghiêm túc suy nghĩ xem hậu quả sẽ phát sinh sau hôm nay sẽ là gì.
Những cung nhân và thái giám 'lỡ lời' đều là người Cẩn Hoàng hậu xếp vào. Trong hoàng cung này, chỗ ở vị phi tần nào cũng có người của bà, gọi là giấu kín nhưng Cẩn Hoàng hậu cũng đã nói rõ với Thuận Khải Đế. Một nơi rộng lớn như hoàng cung này, bản thân lại là người đứng đầu cung, nếu không sắp xếp vài người của mình vào thì làm cách nào nắm giữ được hướng đi trong cung? Nhóm phi tần cũng tự hiểu rõ, chỉ là không biết ai là cơ sở ngầm của Cẩn Hoàng hậu thôi.
Có điều, tại sao Thuận Khải Đế lại đến đúng lúc như vậy, Lung Nguyệt nghĩ mãi không ra. Mẫu thân của nàng thông tuệ như thế, đương nhiên biết không thể điều tra hành tung của Đế vương, càng không có khả năng sắp xếp người bên cạnh Thuận Khải Đế. Nhưng là ai dẫn phụ thân của nàng đến?
Nói đi nói lại, Thuận Khải Đế thiên vị thì cả Đại Chiêu quốc cũng biết. Ông cảm thấy tiểu khuê nữ nhà mình vô cùng đơn thuần, cộng thêm việc rơi xuống nước vào năm ba tuổi kia, sợ nàng bị người khác ức hiếp, cho nên sắp xếp cơ sở ngầm, âm thầm bảo vệ. Bên kia Thất công chúa vụng trộm cho người đi mời Nghiên phi thì bên này cơ sở ngầm cũng đi báo Thuận Khải Đế.
Vì vậy, Thuận Khải Đế giống như ông tiên ở trên trời bay xuống, vội vàng đi làm chỗ dựa cho tiểu khuê nữ bảo bối của mình.
Người mà Cẩn Hoàng hậu xếp vào kịp thời 'lỡ lời' trong giây lát, chân tướng lập tức được phơi bày khắp thiên hạ rồi.
Cẩn Hoàng hậu đau lòng tiểu nữ nhi, than nhẹ một tiếng, ôm Lung Nguyệt vào lòng.
"Như lời con nói, nhưng cũng không hẳn là vậy. Con vốn là công chúa của trời, thân phận tôn quý, nên chuyện đắc tội với nữ nhi quan lại cũng không tính là gì." Cẩn Hoàng hậu vuốt ve mái tóc đen mềm mại của nữ nhi, nói: "Mẫu thân vốn không muốn nói với con những chuyện này, dù sao thì con vẫn còn nhỏ, nhưng xảy ra việc hôm nay, mẫu thân sẽ nói với con, tránh cho ngày sau phải chịu thiệt. Nha đầu, con phải nhớ rõ hai chữ ‘Chế hành'."
"Chế hành?" Lung Nguyệt mở to mắt.
Cẩn Hoàng hậu khẽ gật đầu. "Chuyện ngày hôm nay, con vốn bắt được lỗi của mấy người kia, nhưng tại sao cuối cùng lại bị rơi vào thế hạ phong? Con cũng biết, nhóm quý nữ trong khuê học cũng giống như một triều đình nho nhỏ, đại biểu cho các thế lực, cũng biểu hiện cho người có tâm. Có nghĩa là, con đã bắt được lỗi của ba người kia, thì muốn xử lý như thế nào thì xử lý như thế ấy. Sai ở chỗ, con đã đẩy các nàng vào cùng một cái thuyền."
Lung Nguyệt suy nghĩ cẩn thận, đúng là như vậy. Ban đầu nàng có thể trị tội ba người kia tội bất kính, nhưng nàng lại làm liên lụy đến những vị quý nữ và các công chúa khác. Phải biết rằng, nghe người khác bàn tán Hoàng hậu mà không ngăn cản cũng bị tính là tội bất kính. Nếu việc này bị làm to ra, hẳn sẽ bị chịu trách nhiệm liên đới. Trong lúc tức giận, nàng còn lôi cả nữ quan phụ trách việc quản giáo vào...
Bỗng nhiên Lung Nguyệt có một loại xúc động muốn che mặt đi.
Chẳng sẽ do quá được sủng ái, nên nàng bắt đầu trở nên không có đầu óc sao. Bọn họ có thể bị lôi vào tội 'nhân chứng không báo cáo', rồi bị đánh chết toàn bộ, tội chết. Thảo nào tất cả mọi người đều cho rằng nàng nghe lầm. Nếu việc này đặt lên người nàng thì không quan tâm phía trước có chuyện gì hay không, chắc hẳn nàng cũng sẽ làm như họ.
Lung Nguyệt tiếp thu gật đầu: "Nữ nhi hiểu ý của mẫu thân, có nâng lên thì phải có hạ xuống, như vậy có thể khiến các nàng tự cấu xé lẫn nhau, sau đó sẽ đạt được mục đích mà nữ nhi muốn?"
Cẩn Hoàng hậu cười khẽ, gật đầu: "Mặc dù cách nói không hoa mĩ, nhưng chính là ý này. Có thể thấy được con mèo nhỏ của mẫu thân hiểu rồi. Cái này gọi là thuận điều khiển người."
"Nữ nhi hiểu rồi, phụ thân ở trên triều cũng làm như vậy."
"Con hiểu được là được, nha đầu lanh lợi!"
Cẩn Hoàng hậu vươn ngón tay ra, yêu thương ấn ấn trán Lung Nguyệt.
Lung Nguyệt chui vào lòng Cẩn Hoàng hậu làm nũng.
"Nữ nhi là do mẫu thân sinh ra mà..."
"À? Nói vậy thì chỗ không tốt là do trẫm hả?"
Lời còn chưa dứt, Thuận Khải Đế đã vén rèm vào trong Đông Noãn Các, xua tay miễn lễ cho cung nhân.
Đầu Lung Nguyệt rơi đầy vạch đen, mỗi lần phụ thân nàng đến Khôn Thái cung đều không cho người truyền bẩm, hừ, chuyện này không tốt chút nào.
"Nào có, của phụ thân cũng rất tốt!"
Lung Nguyệt bò ra từ lòng Cẩn Hoàng hậu, lò dò đi về phía Thuận Khải Đế. Vào những lúc như thế này, cách đơn giản nhất dính là nghĩ ra cái gì thì dùng cái đó vậy.
"À? Vậy cái không tốt thì giống ai?" Thuận Khải Đế túm lấy sơ hở của nàng để trêu nàng.
"Cửu Nhi có chỗ nào không tốt sao? Tại sao nữ nhi lại không biết?"
Lung Nguyệt vô lại không chịu nhận.
"Thật không có sao? Hoàng hậu cảm thấy Cửu Nhi nói đúng không?" Hôm nay Thuận Khải Đế dựa vào việc Lung Nguyệt khơi mào ở khuê học, đúng lúc có chỗ để xử lý mấy vị đại thần ông đang lo không bắt được chỗ sai.
Cẩn Hoàng hậu và Thuận Khải Đế cùng nhìn Lung Nguyệt, cười nói: "Cũng không hoàn toàn như vậy!"
Lung Nguyệt bị phụ mẫu nhìn đến mức tự cảm thán trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ đỏ lên, da mặt mỏng, quanh co nói: "Chỗ không tốt đều học được ở chỗ tiểu ca...."
Lúc này Lý Long Tá đang xem công văn ở trong thư phòng của điện Vũ Anh thì hắt hơi một cái. Hắn còn không biết, bản thân đã bị trúng đạn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.