Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 81.2: Ở Mực bảo trai Lung Nguyệt (2)




Editor: Búnn.
Người trong Minh gia đều không đọc sách đến chết, dù mới mười bốn tuổi nhưng Minh Hiên cũng là văn kiêm võ tu. Hắn nhanh mắt nhanh tai, đá vào người tên hoàn khố đang lao về phía trước một cước, lại nhân lúc tên đó chưa đứng vững, dùng tay trái chế trụ cổ tay, dùng tay phải hung hăng đấm một quyền vào nách của tên đó.
Dưới nách là nơi dày đặc các loại dây thần kinh của cơ thể, là nơi đau đớn nhất, cũng là nơi mẫn cảm nhất. Tên hoàn khố Trương tiểu hầu gia trúng quyền này, trong nháy mắt hét thành tiếng.
Ngay lúc đó, Minh Hiên xoay người, bẻ hai tay của tên đó bắt chéo sau lưng. Nhận dây lưng gã sai vặt Đoan Nghiễn đưa tới buộc lại.
Động tác hoàn thành trong tích tắc.
Đến lúc tên hoàn khố đó kịp phản ứng thì Minh Hiên đã xong chuyện, đạp hắn xuống đất.
Trương tiểu hầu gia thấy vô cùng mất mặt, giận dữ hét lên: "Mấy tên dân đen không biết sống chết kia, được gia coi trọng chính là phúc phận các ngươi đốt hương cầu cũng không được. Bây giờ lại nhân lúc gia không để ý, lbqudn trói gia lại. Niệm tình các ngươi không biết, mau tháo dây trói cho gia, sau đó gia sẽ tha tội chết cho các ngươi!"
Lung Nguyệt cười lạnh, không thèm nhìn hắn mà chăm chú nhìn ra cửa, chưa tới một lát đã thấy bốn Kim Ngô Vệ ở phía sau, áp đám gia đinh bị buộc như bánh quai chèo ở bên ngoài vào. Để cùng một chỗ với Hoàn khố.
Nhìn mấy người trước đó còn giương nanh múa vuốt, lúc này đều như gà trống rụng mao, không thể nâng lên nổi. Trong giây lát tâm trạng của Lung Nguyệt tốt hơn rất nhiều.
Lúc này nàng cũng không vội đi, ngồi xuống ghế dựa ở bên cạnh, cười nói với Minh Hiên: "Biểu ca là người phúc hậu, nếu Triệt Nhi ở đây, sợ là đã sớm khắc đế giày lên mặt của hắn rồi."
Minh Hiên hớn hở gật đầu.
Lúc này chủ cửa hàng thấy tất cả đã kết thúc, mới dám tiến lên nói: "Hai vị tiểu công tử, việc này phát sinh ở cửa hàng của tiểu lão, tất nhiên là do cửa hàng tiếp đãi không chu đáo, tiểu công tử mua bút lông Hồ Châu đúng không, vậy xem như là cửa hàng bồi thường đi." Dứt lời, lbqudn trở lại nhận ngân phiếu chưởng quầy đưa tới, nâng hai tay, đưa tới trước mặt Lung Nguyệt, rồi sau đó lại nói: "Chỉ là, tiểu lão mong tiểu công tử có thể đại nhân không chấp lỗi của tiểu nhân, thả Trương tiểu hầu gia. Tiểu lão ở đây tạ đại ân của tiểu công tử." Chủ cửa hàng vừa nói vừa khom mình hành lễ.
Lung Nguyệt đưa mắt ra hiệu, liền có Kim Ngô Vệ ở bên cạnh tiến lên đỡ chủ tiệm, rồi sao đó nói: "Chuyện này vốn không phải lỗi của ông, tiền mua đồ ta đã trả rồi thì làm sao có thể nhận lại, chủ quán cũng không cần đa lễ, còn người kia, hiển nhiên là ta sẽ không bỏ qua, nhưng ta cũng hiểu, mở cửa hàng, cần nhất là hòa khí sinh tài. Ông cũng đừng lo lắng, người ta dám trói, thì cũng cam đoan sau này hắn ta sẽ không dám tới nơi này tìm chủ quán làm phiền."
Chủ cửa hàng nhìn biểu hiện cũng biết vị tiểu công tử này không phải là người bình thường, nên cũng không tiếp tục nói nhiều. Về tình, ông ta đã cầu xin, nếu sau này Trương hầu gia sai người đến hỏi tội, bản thân cũng có để mà ứng phó.
Thấy chủ cửa hàng không tiếp tục nói nữa, Bùi Viễn lại sáp đến, nói: "Tốt hơn là tiểu công tử không nên không hiểu đạo lý, chủ cửa hàng đã hết lời khuyên bảo, sao ngươi lại không cảm kích? Theo ta thấy việc ngươi nên làm bây giờ là mau mau cởi trói của Trương tiểu hầu gia, lbqudn nhận lỗi, mong tiểu hầu gia đừng trách tội mới đúng!"
Lung Nguyệt cau mày, lời nói bỗng trở nên sắc bén: "Theo ý của ngươi, đều là suy nghĩ cho tôi?"
Bùi Viễn vội vàng gật đầu đáp: "Đúng vậy!"
Lung Nguyệt trừng mắt: "Sao ta lại cảm thấy, ngươi đang muốn mượn ta để lấy lòng Trương tiểu hầu gia nhỉ? Bây giờ ta nên cởi trói cho hắn, rồi đóng gói bản thân đưa đến quý phủ của hắn, rồi từ đây ăn hương uống lạt, áo cơm không lo. Như vậy mới đúng? Ngươi dựa vào vài câu nói đã có thể giải trừ tình cảnh ngượng ngùng của Trương tiểu hầu gia, còn để hắn ta có được đồ chơi, vậy thì ngươi có thể vào mắt của hắn, có thể bấu víu vào Hoàng thân quốc thích?"
Lung Nguyệt nói như vạch trần tội lỗi, không lưu lại một nửa điểm tình cảm, nói thẳng đến mức khiến Bùi Viễn cảm thấy vô cùng xấu hổ. Vừa rồi, lbqudn trong nháy mắt, hắn thật sự có tâm tư như vậy.
Thấy sắc mặt hắn lúc trắng lúc đỏ, Lung Nguyệt cười lạnh một tiếng, lại nói: "Trương gia của hắn cũng chỉ có một vị công chúa, nếu bàn về Hoàng thân quốc thích, cũng miễn cưỡng được coi là vậy!"
"Ngươi! Ngươi là tiểu tử nhà ai, mà dám bôi nhọ danh tiếngTrương phủ ta như thế, ngươi...." Trương tiểu hầu gia ở bên cạnh nghe Lung Nguyệt nói, tức thời nóng giận. Đang không tiếc buông lời nhiếc móc, bịa chuyện ra bên ngoài thì không biết Đoan Nghiễn lấy khăn lau ở chỗ nào nhét vào trong miệng hắn. Ngay sau đó chỉ còn âm thanh 'Hư hư'.
Như Lung Nguyệt nói, Minh Hiên và Trương tiểu hầu gia cũng coi như là thân thích, chỉ là không biết vì sao lúc đối mặt lại không nhận ra nhau?
Nói ra thì chuyện này cũng có nguyên nhân của nó. Đám huân quý đệ tử trong kinh thành cũng được chia thành Tam lục cửu đẳng (ba bảy loại), Lung Nguyệt tất nhiên là hòn ngọc quý trên đỉnh tháp Vạn Phật, mà Trương gia cũng chỉ là dính quang của Đại công chúa, được một cái ấm phong. Tất nhiên bắc mấy lần thang cũng không chạm tới chân váy của Lung Nguyệt.
Còn Minh Hiên, dù là gia thế, hay là nhân phẩm, lbqudn cũng là nhất đẳng trong Tam lục cửu đẳng, phạm vi giao hữu thì Trương tiểu hầu gia có thúc ngựa cũng không đuổi kịp. Huống chi Trương tiểu hầu gia suốt ngày cầm lồng chơi chim, không học vấn, không nghề nghiệp, không có việc gì lại chui vào thanh lâu, quán rượu, đúng là mẫu người nam nữ đều ăn điển hình. Càng giống loại công tử thế gia mà Minh Hiên khinh bỉ.
Hai huynh trưởng Lý Long Hựu cùng Lý Long Tá giống hệt hai gà mẹ bảo vệ Lung Nguyệt nghiêm ngặt, phàm có hoàn khố, chưa đợi hắn tiếp cận, lbqudn liền không biết bị hai người bọn hộ quăng đi nơi nào rồi.
Cho nên, Lung Nguyệt và Minh Hiên cũng chỉ nghe qua tên người này, nhưng lại chưa từng gặp mặt.
Lung Nguyệt thấy lần này Đoan Nghiễn làm việc hiệu quả, cười nói: "Ngươi cũng là người cơ trí, đến nhà gia để người nhà gia thưởng hậu cho ngươi!" Dứt lời, nàng tự lấy kim thạch lựu, lbqudn cùng kim đào tử to chừng ngón tay cái thưởng cho Đoan Nghiễn: "Này, cho ngươi, cầm chơi đi!"
Đoan Nghiễn được thưởng, tạ ơn Lung Nguyệt, cầm mấy đồ đó thưởng thức.
Lung Nguyệt nói với đầu lĩnh Kim Ngô Vệ: "Các ngươi không cần áp giải hắn đến Thuận Thiên Phủ, đưa đến cho tiểu ca ta là được rồi!" Dứt lời cũng cầm mấy đồ chơi nhỏ cho bọn họ, lại nói: "Giao xong đừng về vội, đến phố Biển Đam Tà tìm ta."
Mấy người Kim Ngô Vệ nghe được, thở phào nhẹ nhõm, biết được đây là Cửu Công chúa đang che chở cho bọn họ. Nếu giao đến Thuận Thiên phủ thì nhất định Thánh thượng sẽ biết, dù Cửu công chúa không xảy ra việc gì, nhưng bọn họ cũng bị định tội bảo vệ không chu toàn, nhất định sẽ phải chịu đại bản. Bây giờ, chỉ giao người vào tay Anh Vương, Anh Vương là người Cửu công chúa nói gì nghe nấy. Nghĩ đến chắc là Cửu công chúa muốn che việc này đi, rồi sau đó mới mang theo vài người bọn họ đến gặp Thánh thượng. Như vậy, cùng lắm thì bọn họ cũng chỉ bị Hoàng thượng quở trách vài câu, nhưng, nếu Cửu công chúa nói tốt với Hoàng thượng vài câu, còn hơn cả được ban cho đồ quý giá.
Nghĩ đến đây, trong lòng không nhịn được mừng thầm.
Thật ra, Lung Nguyệt giúp bọn họ cũng là có tư tâm, thứ nhất là sợ bọn họ bị trách phạt, rồi lại sinh ra oán hận bản thân, thu nhân tâm vẫn là quan trọng. Thứ hai, nếu không xử lý ổn thỏa, sau này nàng muốn ra khỏi cung cũng là điều khó khăn.
Phân phó xong, Lung Nguyệt bồi thường bạc để chủ cửa hàng sửa sang lại cửa hàng, lbqudn rồi ra khỏi Mặc bảo trai.
Mười hai Kim Ngô Vệ phân thành hai đội, một đội áp hoàn khố đi gặp Anh Vương, một đội bảo vệ Lung Nguyệt đi về phía phố Bảo Đam Tà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.