Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 82.2: Công chúa thi ân thu phục lòng người, hiểu thân phận, có người hối hận không ngừng(2)




Editor: Búnn.
Không nói đến chuyện mấy người Kim Ngô Vệ bí mật bàn tán như thế nào, quay lại nói về Trương Tiểu hầu gia.
Hắn bị áp giải đến trước mặt Lý Long Tá mới hiểu được người hắn trêu chọc vào là ai, trong giây lát vô cùng hối hận, không còn la lối om sòm, khoe khoang, quát tháo, rêu rao như lúc còn ở bên ngoài nữa, mà từ đầu đến cuối luôn mang vẻ mặt xin Lý Long Tá tha cho, hắn thầm nghĩ trong lòng: Nếu biết tiểu công tử phấn điêu ngọc trác như bước từ trong tranh ra kia là tròng mắt, đầu quả tim của đương kim thánh thượng thì có cho hắn 800 lá gan hắn cũng không dám tiến lên chặn đường!
Lý Long Tá cười lạnh một tiếng, ngay cả ánh mắt cũng không muốn cho hắn, triệu thái giám Tiểu Phúc Tử vẫn luôn theo hầu lại gần, thì thầm vài câu. Sau đó không biết Trương Tiểu hầu gia bị áp giải đến nơi nào nữa.
Còn Bùi Viễn đang ngồi trong phòng hối hận vì hôm nay hắn hành động quá mức lỗ mãng.
Hắn còn nhớ rõ trước lúc rời đi, chưởng quầy Mực bảo trai gọi tiểu công tử lớn hơn một chút là Minh gia Ngũ công tử.
Minh gia? Chẳng lẽ lại là Minh gia Quốc Trượng chứ?
Dựa vào cách nói chuyện, điệu bộ không chớp mắt sai người trói Trương tiểu hầu gia lại của hai vị tiểu công tử, thì có thể xác nhận được hai người này có lai lịch lớn, e là gia thế cũng cao hơn Trương hầu gia rất nhiều.
Hắn còn nhớ rõ giọng điệu và ánh mắt của tiểu công tử như bước ra từ trong tranh lúc tiểu công tử ấy nói Trương gia là Hoàng thân quốc thích gì đó, rõ ràng là rất khinh miệt...
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn càng giống như ăn hoàng liên.
Sao hắn lại có thể dựa vào cách ăn mặc mà phán đoán xem ai mới là thần thật được chứ?
Có điều, hình như những điều bản thân nói lúc đó, không quá mức đắc tội với vị tiểu công tử đó, đúng không?
Nỗ lực suy nghĩ lại thần thái lúc nói chuyện của tiểu công tử, hình như là có tức giận.
Bùi Viễn càng không ngừng hối hận, hình như tiểu công tử nói với người nhà là đến phố Biển Đam Tà tìm mình.
Phố Biển Đam Tà này...
Chẳng lẽ tới đó tìm đại ca nhà hắn?
Ở phố Biển Đam Tà đều là bình dân, dựa vào thân phận, nếu thật sự là công tử Minh gia, thì cũng chỉ có đại ca nhà hắn mới có tiếng nói cùng trọng lượng với bọn họ.
Nghĩ đến đây, Bùi Viễn lại không nhịn được cảm thấy bực mình. Dù sao bản thân cũng một lòng đọc sách thánh hiền, cũng coi như là một bụng kinh luân, lại vì không nhà không cửa mà bị mai một. Còn một kẻ mãng hán vũ phu như Bùi Nguyên Tu lại được quý nhân coi trọng.
Lại nghĩ đến vì không được đến vạn thọ yến, sợ bị đồng học nhạo báng mà phải cáo ốm ở trường nhiều ngày, trong lòng lại càng thêm phẫn hận: Trời thật bất công!
Đợi đến ngày Bùi Viễn ta một bước lên mây, nhất định phải đạp cái người gọi là đại ca kia dưới chân!
Nhắc tới gia thế, Bùi gia cũng từng được xếp vào trong tam đẳng của kinh thành.
Mấy đời đều là tướng quân trên ngựa, quân công hiển hách, vô cùng hiển quý.
Lúc Bùi Nguyên Tu còn nhỏ, Tổ phụ và phụ thân lần lượt bỏ mình, bỗng chốc không còn tăng lên nữa, dù chưa đến mức người đi trà lạnh, nhưng cũng quá tiêu điều rồi.
Lại thêm, Bùi lão phu nhân cùng Trần thị quá mức hẹp hòi, trong lúc đi lại cũng khó tránh khỏi việc đắc tội với thế gia khác.
Bùi Viễn lại là người mắt cao hơn đầu, không đặt võ tướng ở trong mắt. Cho nên không chịu đi lại với lão quân hữu, thủ hạ cũ của Bùi lão tướng quân.
Nói đi nói lại, thủ hạ cũ này cũng không để Bùi Viễn ở trong mắt. Bọn họ chỉ thừa nhận chủ nhân của Bùi gia là Bùi Nguyên Tu.
Lần này Bùi Nguyên Tu hồi kinh, dù chưa cắt đứt liên lạc với bọn họ, nhưng cũng không dám quá mức thân cận.
Vì vừa mới trở về từ Bắc Cương, tất nhiên để không khiến Hoàng đế sinh lòng nghi ngờ, cho nên không thể đi lại thân mật với trọng thần trong triều đình.
Lúc này Bùi Nguyên Tu ngồi trong thư phòng, xem thư vừa được thủ hạ ở đất phong của Thừa Quận Vương dùng bồ câu đưa lại.
Thừa Quận Vương cũng là nhất mạch của Hoàng gia, truyền qua ba đời, Thừa Quận Vương đương nhiệm cũng có thể xem là đường huynh của Thuận Khải Đế, sau khi kế tục tước vị cùng đất phong, đứa con thứ ba mà hắn thích nhất là Lý An Hiền liền vào kinh làm con tin. Lý An Hiền là nhi tử do trắc phi Thừa Quận Vương sủng ái nhất sinh ra. Từ nhỏ đã vô cùng thông minh, rất được lòng hắn. Dù thế nào hắn cũng không muốn đưa đứa con này vào kinh, tiếc rằng, Hoàng thượng chỉ người nào, thì ngươi liền đưa người đó. Nếu dựa vào ý muốn của ngươi, đưa người mà ngươi không thích nhất đến thì con tin đó còn có ý nghĩa gì?
À...kéo hơi xa rồi, kéo về nói đến Bùi Nguyên Tu.
Lúc này hắn xem xong thư, hiểu ra một vài chuyện. Trong vòng ba năm, Thừa Quận vương đã chết hai nhi tử. Mặc dù Thừa Quận vương có tiếng là nhiều thê thiếp, nhiều thê tử, hai người chết chỉ là thứ tử, cũng không khiến người khác chú ý, nhưng đáng nói là hai người này chết rất kỳ quái, không ốm không đau, đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, thực khiến người ta nghi ngờ.
Bùi Nguyên Tu chấm bút viết mấy chữ, giữ bồ câu đưa tin, đặt thư vào chân nó, rồi tung lên cho nó bay đi.
Nhíu mày nghĩ một lát, lại nhớ tới thần thái bừng sáng của Lung Nguyệt lúc có thể tới hồ sen lấy hoa, trong lòng bỗng nhiên biến thành nước mùa thu. Nhìn sắc trời, lệnh của Bùi Tiểu chuẩn bị bữa tôi. Lại đến Đa Bảo các, lấy từ trong ngăn kéo hai viên ngọc thạch điền hoàng hình chữ nhật không lớn ra, nghĩ đến, dùng cái này lấy cớ mai đến gặp Thái tử và Anh Vương. Hai huynh đệ này thích nhất là tự mình khắc con dấu.
Bùi Nguyên Tu vì có thể truy được lão bà mà tốn tâm tốn sức, ngay cả cái thích, cái ghét của hai vị cữu huynh cũng tra rõ ràng!
Trời vừa sáng liền sai người chuyển bái thiếp, được Thái tử xác nhận, buổi chiều liền mang vật phẩm chuẩn bị từ trước đến gặp Thái tử cùng Anh Vương. Đúng lúc Minh Thức cũng ở đó, cười cười nói nói một hồi, Thái tử liền đồng ý việc đến điền trang du ngoạn. Anh Vương phi nghe nói có thể chơi thuyền hái hoa, cũng vô cùng hưng phấn.
Lung Nguyệt được tin tất nhiên là vô cùng vui vẻ, cùng hai vị huynh trưởng, tẩu tử chuẩn bị hai ngày sau đi du ngoạn.
Mà tên hoàn khố Trương tiểu hầu gia không may mắn kia cũng đã bị quăng ở sau gáy.
Phủ Trữ hầu, sau ba ngày Trương lão hầu gia không thấy nhi tử về nhà, liền vô cùng gấp gáp. Mặc dù ngày thường Trương tiểu hầu gia thích ngủ ở thanh lâu, sở quán, nhưng chưa từng xảy ra chuyện ba ngày không về nhà mà không chuyển tin tức gì. Bây giờ khen ngược, ngay cả gia đinh hắn mang theo ngày đó cũng không thấy một ai, vài người lớn sống sờ sờ, vậy mà biến mất không tin tức gì.
Lúc tra đến Mực bảo trai cũng chỉ biết bị hai vị tiểu công tử có thân phận không bình thường trói lại, sau đó liền không có tin tức gì khác. Hai phu thê Trương lão hầu gia gấp gáp đến không còn cách nào khác, cuối cùng phải cầu cứu phủ Trữ Bình công chúa.
Hết chương 82.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.