Editor: Búnn.
Mùi bụi đất xen lẫn mùi nắng, xông vào cánh mũi nàng.
Âm thanh hùng hậu vang lên bên tai nàng: "Đừng sợ, đừng sợ, không sao rồi, không sao rồi." Dường như âm thanh này còn mang theo một chút run rẩy.
Lung Nguyệt chưa tỉnh hồn, mũi nàng chua xót, nước mắt liền rơi xuống như thác lũ.
Vừa rồi Bùi Nguyên Tu cũng bị dọa sợ, khi hắn thấy rõ ràng người đang tới là Lung Nguyệt, không đợi đại não chỉ huy, đã giục ngựa như tên bắn về phía trước, xông ra ngoài. Cho đến lúc ôm chặt Lung Nguyệt vào trong lòng, bàn tay vẫn còn hơi run rẩy, nhịp tim y hệt như đánh trống, còn nhanh hơn lần đầu ra trận giết người mấy nhịp.
Trong miệng lẩm bẩm, như trấn an Lung Nguyệt, cũng là trấn an chính mình.
Thân thể mềm mại, dựa vào trong ngực hắn, mới làm trái tim đang hoảng loạn của hắn ngừng lại. Mùi hương nhàn nhạt từ trên người Lung Nguyệt phát ta quanh quẩn bên chóp mũi, thấm vào tim hắn.
Bùi Nguyên Tu liền muốn ôm Lung Nguyệt vào trong ngực như thế, cả đời cũng không buông tay.
Vậy mà ngay lúc đó Chu Thống lĩnh, Lý Long Triệt và 12 kim ngô vệ đã đuổi theo tới nơi.
Lý Long Triệt đỡ thân thê vẫn còn đang khẽ run rẩy của Lung Nguyệt, tay còn lại luống cuống lấy khăn từ trong ngực ra ngoài, gạt lệ cho Lung Nguyệt, trong lòng cũng mắng mình từ đầu đến chân vô số lần, âm thầm thề sau này nhất định phải bảo vệ Cửu tỷ tỷ cho tốt, không bao giờ để nàng cưỡi ngựa ra ngoài nữa.
"Thuộc hạ hộ giá tới chậm, xin công chúa thứ tội!" 12 kim ngô vệ theo tới ngay lúc đó, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Trong giây lát Lung Nguyệt vẫn còn chưa kịp hồi phục tinh thần từ sau sợ hãi, Lý Long Triệt thay mặt nàng nói một tiếng: "Miễn lễ!"
Kim Ngô Vệ tạ ơn đứng lên.
Chu thống lĩnh là người hầu trong cung, cũng có duyên gặp mặt Bùi Nguyên Tu mấy lần, thấy hắn liền vội vàng tiến tới dập đầu: "Chu Thông Kim Ngô Vệ ra mắt Tĩnh Bắc Vương, tạ ơn Tĩnh Bắc Vương cứu công chúa!" Rồi sau đó, mười một gã kim ngô vệ phía sau quỳ một gối xuống đất, hành lễ. Ngày hôm nay Tĩnh Bắc Vương cứu không chỉ là công chúa, mà còn là mười hai tính mạng của bọn họ. Nếu Cửu công chúa ngã, dù thương nặng nay không, bọn họ mất chức là chuyện nhỏ, mất mạng là chuyện lớn.
Bùi Nguyên Tu cũng không nói nhiều, khoát tay để bọn họ miễn lễ. Lúc này, lòng hắn vẫn còn gắn trên người Lung Nuyệt, nhìn khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng trắng bệch gần như trong suốt, cánh mũi khéo léo khẽ phập phồng, khiến tim hắn cũng theo đó mà co rút đau đớn.
Lý Cảnh Nhan vừa rồi tâm cao khí ngạo cũng ủ rũ hắn.
Thụy Mẫn công chúa là ai?
Người dân bình thường của nước Đại Chiêu có thể không biết, nhưng là huân quý mà không biết thì chính là tìm đường chết.
Lý Cảnh Nhan cả ngày hô phong hoán vũ trên đất phong phủ sơn Quận Vương cũng không thể không cúi đầu, nàng ra xuống xe ngựa hành lễ theo huynh trưởng nhà mình.
Cận vệ được Tĩnh Vương dẫn theo hồi kinh ngay từ lúc nghe Chu thống lĩnh quát Lý Cảnh Nhan đã vội vàng quỳ layk, lúc này cũng nói theo Bùi Nguyên Tu: "Công chúa thiên tuế! Thiên thiên tuế!"
Lung Nguyệt bị tiếng đồng thanh này kéo linh hồn về, nói: "Miễn lễ đi!" Rồi sau đó, cũng không ngẩng đầu lên, trong lòng nhĩ, dáng vẻ hôm nay của mình hẳn là rất chật vật! Ngay trước mặt nhiều người như vậy thật đúng là xấu hổ muốn chết! Gỡ tay Lý Long Triệt ra, bước nhẹ hai bước tới trước mặt Bùi Nguyên Tu, nói: "Tạ ơn Bùi tướng..." Rồi đột nhiên nhớ tới, mấy năm trước Bùi Nguyên Tu đã được Phong vương rồi, liền vội vàng đổi lời: "Tạ ơn cứu mạng của Tĩnh Bắc Vương!" Rồi sau đó, hơi phúc thân.
Bùi Nguyên Tu nào dám nhận lễ của Công chúa, vội vàng nghiêng người tránh, rồi sau đó hoàn lễ nói: "Thần không dám nhận tạ ơn của công chúa! Đây là điều vi thần phải làm!"
Lung Nguyệt khẽ nâng đầu, ánh mắt quét qua trước ngực Bùi Nguyên Tu, chỉ thấy áo của hắn ướt một mảng, nghĩ đến hẳn là nước mắt nước mũi của mình, nhất thời ngượng vô cùng, ngay cả vành tai cũng đỏ lừ. Thầm nghĩ tron lòng: May, may mà y phục của hắn là màu xanh đen, cũng không thấy được.
Mắt ưng của Bùi Nguyên Tu lại nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ thấu của Lung Nguyệt, không hề chớp mắt, tâm nhột khó nhịn, muốn đưa tay ra sờ một cái. Bùi Tiểu thấy dường như gia nhà hắn có điều gì đó khác thường, lặng lẽ kêu một tiếng. Lúc này Bùi Nguyên Tu mới ho nhẹ một tiếng giấu vẻ lúng túng.
Lúc này Lung Nguyệt sớm bị Hóa Diên ngồi ngựa đến sau đó tới gần, quan sát xung quanh cẩn thận, chỉ sợ đập vào bụng, vào vào đầu. Lo lắng đến mức nói: "Lần sau đừng cưỡi ngựa nữa, nhỡ ngã thì phải làm sao! Cũng may muội muội phúc lớn mạng lớn, sau này không được dọa ta như thế nữa...:
Lung Nguyệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mặt, biết nàng cũng bị dọa không nhẹ, tăng cường an ủi, cũng ném sợ hãi từ lần này ra ngoài chín tầng mây.
Trang Nhã Như và Hoán Ngọc, Tiển Bích cũng vây quanh lau nước mắt cho nàng.
Sau khi an ủi các nàng, Lung Nguyệt chợt xoay người nói: "Chu thống lĩnh, mau tìm "Thỏ gia nhi" tới đây."
Đây chính là tên mà nàng đặt cho ngựa hoa sư tử ngọc tuyết.
Lung Nguyệt cảm thấy, mặc dù Thỏ Gia Nhi có tính tình kiêu ngạo của bảo mã lương câu, nhưng cũng vô cùng thông minh, tuyệt đối sẽ không nổi điên, trong này nhất định sẽ có điều kỳ lạ
Chu thống lĩnh nhận lệnh phải đi tìm ngựa khắp nơi.
Lung Nguyệt xoay người thì đã mấy dáng vẻ thỏ nhỏ bị sợ hãi lúc nãy, đã khôi phục dáng vẻ công chúa tôn quý đoan trang của nước Đại Chiêu. Nàng phúc thân với Bùi Nguyên Tu, nói: "Chuyện hôm nay, kính xin Tĩnh Bắc Vương chớ nói với phụ hoàng và các huynh trưởng của ta."
Mày kiếm của Bùi Nguyên Tu nhăn lại, mặc dù trong lòng cảm thấy không ổn nhưng vẫn gậ đầu đáp ứng. Dù sao lúc này Cửu Nhi vẫn chưa nhét vào dưới cánh chim của hắn, nếu hắn nhiều lời thì chính là quá phận.
Rồi sau đó, Bùi Nguyên Tu giới thiệu Đại Vương tử Minh Kim quốc và Trác Nhã Công chúa cho Lung Nguyệt. Việc này cũng được cho là hợp lễ nghi khi đụng phải như thế này.
Lung Nguyệt cũng không nói nhiều, chỉ là khách sáo chuyện quốc sự đôi câu, bày ra vẻ hữu hảo. Sau khi Kim Ngô vệ tìm được Thỏ Gia Nhi liền cáo từ hồi cung. Chuyện hôm nay cũng kinh động quá nhiều người, không thể nói nhiều hơn một câu.
Chu thống lĩnh cảm thấy chuyện này khá trọng đại, phải bẩm báo thánh thượng.
Lung Nguyệt nói nàng sẽ tự tìm thời cơ thích hợp bẩm báo với Phụ thân, thì Chu thống Lĩnh mới thôi. Lý Long Triệt lại rất không hài lòng.
Lung Nguyệt trừng hắn một cái, nói: "Nếu đệ muốn nói, tỷ cũng không ngăn cản, chỉ cần đệ không sợ roi của Bình hoàng thúc." Ngừng một lát lại tiếp lời: "Nếu tổ mẫu biết được, hẳn là sẽ nhốt đệ lại bắt chép kinh phật nữa!"
Nói xong câu này, Lý Long Triệt lập tức héo như quả dưa chuột, ủ rũ đi về phía trước. Roi của cha không đáng sợ như kinh thư của hoàng nãi nãi.
Nhưng vẫn không cam lòng lẩm bẩm một câu: "Ngựa hôm nay sợ hãi thật là đáng nghi ngờ..."
Lung Nguyệt để hắn thả tim vào bụng, chuyện như vậy nhất định sẽ không để tiện nhân hưởng lợi.