Công Chúa Vampire

Chương 9:




Thế nhưng cả 3 người vừa đứng lên đã bị bọn con trai bu lại xin làm quen,…. Cũng may là bị Ngọc Huy cản bớt nên mới có cơ hội đi được. Nhưng đi đến khối 11 thì số lượng bọn con rai đi theo họ càng lúc càng nhiều hơn ( Mất mặt wó mý cha ui =.= ). Tưởng chừng Thiên Kim và Ánh Nguyệt tình hình sẽ đỡ hơn nhưng không ngờ 2 đứa em cô cũng bị bu cứng bởi bọn con trai trong lớp và ngoài lớp. Thấy 2 đứa em ra được khỏi cửa lớp đứng kế bên mình, Bảo Nhi nói:
- Ồn ào thật !
- Cứ để 3 người họ lo đi – Thiên Kim chỉ qua 3 anh chàng người sói.
Như hiểu đc ý nên 3 anh chàng cứ cản bọn con trai qua 1 bên, lúc này mới có người phát hiện ra sự có mặt của Bảo Linh và hỏi:
- Ai vậy? – Và đó chính là Ánh Nguyệt
- Bạn chị, Hoàng Bảo Linh – Bảo Nhi giới thiệu người bạn mới của mình cho 2 đứa em biết.
Hai cô em thì hơi quan tâm một chút nhưng không phải về Bảo Linh mà là về chị của mình vì 2 người họ không ngờ Bảo Nhi lại kết bạn với con người. Tuy nhiên họ cũng không bận tâm mấy. Thấy vậy nên Bảo Linh mới nói giỡn:
- Ba chị em cậu lạnh lùng như nhau nhỉ? ( mỉm cười)
- Chị em không giống nhau chẳng lẽ giống người dưng! – Ánh Nguyệt nói châm chọt, và câu nói của cô cứ như 1 quả tạ rơi xuống người Bảo Linh làm cô nàng như rớt xuống vực ( đúng là sư phụ hehe)
Ánh Nguyệt nhìn từ trên xuống dưới và nói tiếp:
- Nghe nói cô là học sinh giỏi nhất trường vả lại rất xinh, nhưng theo tôi thấy thì chị rất bình thường, nhìn cô tôi thấy ngu ngu sao đấy ! ( Sock thiệt nhỏ hơn 1t mà dám xưng hô vậy cơ đấy =.=)
Nói xong Ánh Nguyệt quay lưng bỏ đi để lại 1 người đứng hình với câu nói của cô.
- Thôi tính em tôi nó vậy. Thông cảm. Bây giờ xuống căn tin đi – Bảo Nhi nói.
Cả đám đi xuống căn tin. Cái bọn mám trai mám gái cứ đi theo làm ồn ào cả lên. Mua 1 số món rồi cả bọn đi đến bàn ngồi ăn.
- Nhức đều ghê. Im lặng coi – Ánh Nguyệt bực bội đập tay xuống bàn và quát lớn.
- Uk mọi người lo ăn đi nói hoài àh – Bảo Linh nhẹ nhàng nói.
Cả căn tin im lặng đc 1 tí thì…….
- Á, á hotboy kìa. Anh Minh Tâm đến rồi kìa. – Bọn con gái nhốn nháo lên làm cái căn tin lại ầm ĩ.
Minh Tâm hiên ngang bước vào và định mua thức ăn nhưng anh chàng thấy gì đó nên đi tới chỗ 1 chàng trai đang ngồi ở góc khuất. Anh chàng đi tới và gác chân lên ghế:
- Này Mọt Sách, lại ăn cơm với mắm àh? Haha cậu làm cái căn tin đẹp đẽ này có mùi rồi này.
Àh cho t/g giới thiệu nhân vật mới tí ^^!. Anh chàng tên là Duy Khải là 1 anh chàng nhút nhát. Nhà cậu ấy không giàu lắm, nhờ học giỏi nên nhận đc học bổng vào học trường Moon. Cậu ấy học chung lớp và ngồi cùng bàn với Minh Tâm, thường xuyên bị Minh tâm ăn hiếp và bị đặt biệt danh là Mọt Sách.
Chúng ta trở lại nào………….
- Này em tới đó mua cho anh 2 chai nước trái cây – Rồi anh chàng quay sang nháy mắt với cô gái đó.
Cô ta tức tốc đi mua rồi quay lại đưa cho anh chàng. Anh chàng mở nắp 2 chai nước rồi đi ra đằng sau Mọt Sách, anh chàng đổ từ trên xuống dưới người cậu ấy
- Cho cậu uống nước trái cây để giảm bớt cái mùi kinh khủng đó nè hahahaha…..
Cả đám đứng coi liền cười ồ lên. Mọt Sách vẫn ngồi đó cúi đầu, cả người cậu đều bị ướt hết. Bảo Nhi nói và đứng dậy:
- Quá đáng !
Cô định cho tên đó 1 trận thì Ánh Nguyệt nắm tay lại và nói:
- Xử bọn chúng chỉ làm giơ tay mình thôi
- Không lẽ ta để cho tên đó hả hê vậy sao?
Bảo nhi nói xong liền đi tới chỗ Minh Tâm và hỏi Mọt Sách:
- Có sao không?
Tuy cô nói hơi lạnh lùng nhưng từ khi nhìn cô Mọt Sách đã bị trúng tiếng sét ái tình. Cô nàng xoay qua tát Minh Tâm 1 cái, do anh không để ý nên lãnh trọn cái tát đó làm cho anh chàng đứng đĩa:
- Cậu nghĩ cậu là ai mà dám đối xử như thế với người khác? Cậu cũng chỉ là cái thứ bình thường, hèn hạ mà thôi
Bảo Nhi lạnh lùng nói, câu nói của cô làm cho Minh Tâm tức điên lên:
- Cô…..cô….dám…… - Do tức quá nên ko nói nổi 1 câu
Còn bọn con gái thì **** rủa Bảo Nhi làm cho Ánh Nguyệt rất bực bội và nói 1 câu lạnh lùng đến phát sợ:
- Cũng chẳng còn nhỏ nữa mà **** sau lưng người khác. Nếu là những người có học thì hẵng hãy lên tiếng, chứ đừng có đứng sủa như chó sau lưng người khác. Mà nghe chó sủa còn hay hơn tiếng các người nói. Toàn đồ cặn bã…
- Thôi chúng ta đi đi chị - Thiên Kim lên tiếng.
Rồi cả bọn cùng đi ra ngoài. Bảo Nhi kêu Ngọc Huy đỡ Mọt Sách đi theo ra ngoài rồi ngồi xuống ghế đá. Bảo Nhi lạh lùng hỏi:
- Có sao không?
- Cám….cám…..ơ…ơn – Anh chàng nói mà mặt vẫn cúi xuống
- Ngọc Huy cậu vào lấy đồ của cậu cho cậu ta mượn đi – Bảo Nhi nói với Ngọc Huy
- Khăn giấy nè – Thiên Kim đưa cho anh chàng
- Cám…ơn – Cậu ta vẫn không dám ngước lên nhìn mọi người
Ánh Nguyệt tưởng cậu ta coi thường mình nên nói lớn:
- Chỉ biết nói đc 1 câu thôi àh? Nói chuyện với người khác sao nhìn xuống đất thế?
- Người ta nhát mà chị - Thiên Kim nói với chị mình
- Thật là nhạt nhẽo – Ánh Nguyệt nói rồi bỏ đi và nói với Quốc Bảo:
- Ta đi ngủ bài vở ngươi lo chép đi
- Chị ơi đợi em với ! – Thiên Kim chạy lại phía Ánh Nguyệt
Bảo Nhi nhìn Mọt Sách rồi xoay qua nói với Bảo Linh:
- Tớ đi với tụi nó đây cậu về lớp đi
Thế là 3 cô nàng đi một mạch đến khu vực cấm, mỗi người chọn một nơi yên bình để ngủ. Thiên Kim và Ánh Nguyệt dựa lưng vào gốc cây mà ngủ, còn Bảo Nhi thì chọn cho mình một chỗ trên cành cây to. Gió nhè nhẹ đưa họ vào giấc ngủ. Bỗng từ đâu một người con trai xuất hiện và bước vào
- Chết tiệt – Anh chàng đá một cành cây và tỏ ra tức giận.
Người đó không ai khác chính là Minh Tâm. Anh ta bước lại gần chỗ có 2 người ngủ, anh chàng bực bội vì có người dám xâm phạm lãnh thổ của mình ( làm như ông chủ không bằng hehe). Đi lại gần một tí thì phát hiện ra đó chính là Ánh Nguyệt và Thiên Kim thì tia sáng trả thù loé lên. Sẵn trong tay có chai nước anh chàng mở nắp và tạt nước vào Ánh Nguyệt……….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.