Cộng Điểm Cho Cây Kỹ Năng Yêu Phi Như Thế Nào

Chương 11:




Thu Minh Thù không nghĩ ra, vừa rồi rõ ràng đang ở thời điểm nguy hiểm, Hoàn Ý lại không để ý an nguy của chính mình một chút nào, toàn bộ quá trình đều không có nửa điểm giãy giụa.
Rõ ràng thật vất vả mới thoát khỏi nguy hiểm, hắn cần gì đứng yên ở đó, không thừa dịp hiện tại chạy đi.
Bọn họ cũng không biết tên bắt cóc kia có đồng lõa hay không, nếu tên bắt cóc mang theo người trở lại, bọn họ ở chỗ này sẽ không kịp tìm người hỗ trợ.
Cho nên sau khi nghe thấy Hoàn Ý mở miệng, Thu Minh Thù không lập tức trả lời, không ngừng đi đến phía trước.
Hoàn Ý phía sau lại kêu hắn hai tiếng.
Thu Minh Thù rốt cuộc dừng bước chân, bất quá hắn lần này dừng bước không phải bởi vì muốn đáp lại lời Hoàn Ý, mà là hắn đi đến cửa lớn ở sân ngoài, mới phát hiện chính mình đuổi theo bọn bắt cóc đến đây, căn bản không nhớ đường đi, hiện tại hắn muốn đi, đã không biết chính mình đang ở đâu.
Cúi đầu lấy ra bản đồ mà hộ vệ giúp hắn họa, Thu Minh Thù cẩn thận phân thích.
Hoàn Ý ở phía sau rốt cuộc cũng đuổi tới, y dễ dàng thấy bản đồ trong tay Thu Minh Thù, cũng thấy rất rõ ràng nội dung được minh hoạ phía trên, y dừng một chút nói: "Ngươi tìm cung điện của ta?"
Thu Minh Thù ngẩng đầu nhìn Hoàn Ý, sau đó lại lắc đầu không chịu thừa nhận.
Hoàn Ý chỉ chỉ vòng tròn trên bản đồ: "Nơi này, ngươi đều đánh dầu hết rồi."
Thu Minh Thù: "......" Hắn suýt nữa quên, các hộ vệ đem bản đồ vẽ ra đều đánh dấu địa danh đặc biệt, cũng may bọn họ không có đánh dấu Hòe Ngọc Cung, trong lòng Thu Minh Thù thả lỏng chút, ôm tâm lý may mắn cho rằng áo choàng của mình còn có thể cứu vớt một chút.
Hoàn Ý thoạt nhìn có chút tò mò: "Ngươi đặc biệt tới tìm ta? Ngươi biết ta sẽ xảy ra chuyện?"
Thu Minh Thù trầm mặc không nói, trong lòng đầy cảnh giác.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
Hoàng đế Nghiêu Quốc tựa hồ thường xuyên đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, không có gì chỗ đặc biệt, nhưng không ngờ y lại có cảm giác dự đoán rất nhạy bén. Nhưng y đoán được cái gì, Thu Minh Thù cũng tuyệt đối không thừa nhận, dù sao hắn đang mang mặt nạ, cũng không cần quan trọng hình tượng của chính mình, hắn nhàn nhạt liếc nhìn Hoàn Ý, dứt khoát hào phóng mà đem bản đồ đưa tới trước mặt Hoàn Ý, hỏi: "Ngươi biết chúng ta đang ở nơi nào sao? Làm sao mới đi được ra ngoài?"
Hoàn Ý mắt nhìn bản đồ, cũng không cẩn thận xem, hẳn là đã sớm rõ ràng vị trí nơi này, bất quá y lại cười khổ làm Thu Minh Thù có chút khó hiểu: "Làm sao vậy?"
Hoàn Ý bất đắc dĩ nói: "Thực không khéo, vừa rồi tên bắt cóc kia giống như đem chúng ta đưa tới Lan Khê cung."
Thu Minh Thù giật mình, nhận thấy được những lời của Hoàn Ý không thích hợp: "Lan Khê cung?"
Hậu cung của Hoàn Ý lớn như vậy, cung điện nhiều như vậy, nếu Lan Khê cung chỉ là cung điện bình thường, thì tên của nó sẽ không cần nhắc đến, xem dáng vẻ của Hoàn Ý hiện tại, Lan Khê cung hẳn là không phải nơi tốt lành gì.
Quả nhiên, Hoàn Ý gật đầu nói: "chủ nhân Lan khê cung là Phó Uẩn Hoà, thiên hạ đệ nhị cao thủ trận pháp."
Nghe được Hoàn Ý nói, Thu Minh Thù cảm thấy sắc mặt mình đen đi hai phân.
Tuy rằng hắn không tiếp xúc nhiều với mấy loại trận pháp, nhưng hắn đã nghe qua truyền thuyết từ trước, tuyệt đối không phải điều gì hay ho.
Thu Minh Thù âm thầm mắng một câu, hỏi tiếp Hoàn Ý: "Ý ngươi là nói chúng ta đang ở trong cung điện của vị cao thủ trận pháp kia?"
Hoàn Ý lại gật đầu, rất kiên nhẫn giải thích cho Thu Minh Thù: "Chính xác mà nói, là ở trong trận pháp."
"Từ hai năm trước, sau khi Phó Uẩn Hoà trở thành hậu phi, toàn bộ hậu cung đều biết, Lan Khê cung là cấm địa ở hậu cung. Phó Uẩn Hoà là một cuồng nhân, hắn từ nhỏ đi theo sư phụ trên núi, mỗi ngày dốc lòng nghiên cứu trận pháp, là kỳ tài trong kỳ môn trận pháp."
Thu Minh Thù nhớ vừa rồi Hoàn Ý có nói: "Nhưng ngươi nói hắn chỉ là thiên hạ đệ nhị pháp?"
Hoàn Ý: "Đúng, bởi vì hắn còn có một sư huynh, tên là Bùi Chân, là thiên hạ đệ nhất trận pháp cao thủ."
Thu Minh Thù không rõ xếp hạng này đúng hay không đúng, có thứ nhất liền có thứ hai, không phải điều hiển nhiên sao?
Hoàn Ý nhìn ra tâm tư của hắn, lắc đầu nói: "Phó Uẩn Hoà không có cách nào tiếp thu sự thật hắn đứng thứ hai, hắn đời này đều suy nghĩ cách khiêu chiến sư huynh của mình, thực đáng tiếc hắn chưa từng thắng, cho nên sau khi hắn nghe nói ngày xưa có cao nhân lưu lại đồ phổ trận pháp trong hoàng cung Nghiêu Quốc, liền chủ động tìm tới hoàng cung, hắn tới hậu cung của ta thay ta làm việc, ta đem đồ phổ cho hắn mượn xem."
Thu Minh Thù có chút sững sờ, chỉ vì xem đồ phổ, vị thiên hạ đệ nhị kia liền bán chính mình vào hoàng cung làm hậu phi?
Tuy rằng thời điểm hiện tại không phải lúc để so đo, nhưng Thu Minh Thù vẫn nhịn không được hỏi: "Hắn sau khi có được đồ phổ, đã thắng được sư huynh của hắn chưa?"
Hoàn Ý: "Không có."
Không đợi Thu Minh Thù dò hỏi nguyên do, Hoàn Ý chủ động nói: "Bởi vì sư huynh của hắn đã sớm một bước trở thành hậu phi, xem qua đồ phổ vào ba năm trước."
Thu Minh Thù: "......"
Hắn không thể hiểu ân ân oán oán giữa sư huynh đệ kia, chỉ nghĩ cách nhanh trở về: "Bọn họ đấu pháp có quan hệ với chúng ta sao?"
"Đương nhiên." Hoàn Ý nói: "Phó Uẩn Hoà sau khi nghiêm túc luyện tập theo đồ phổ đã cùng sư huynh hắn Bùi Chân ước chiến một hồi, bọn họ từng người dùng tinh diệu trận pháp đem cung điện của mình cải tạo một phen, ước định tiến vào cung điện của đối phương, ai còn sống đi ra trước thì là người thắng."
Thu Minh Thù trầm mặc.
Tuy rằng đã sớm nghĩ đến khả năng này, nhưng hắn vẫn cảm thấy loại chuyện này thật......
Lời nói như kẹt ở trong cổ họng, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Xem ra bọn họ muốn ra khỏi cung điện này có chút khó khăn, bất quá cho dù có trận pháp gì, chỉ cần tìm được chủ nhân trận pháp xin giúp đỡ, hẳn là có thể sớm được thả ra.
Hắn hỏi Hoàn Ý: "Trận chiến này cuối cùng là ai thắng?"
Hoàn Ý dừng một chút, có chút bất đắc dĩ, nhưng lại cười đến thản nhiên: "Tỷ thí tiến hành đến bây giờ đã được một năm rưỡi, tạm thời không phân thắng bại."
Thu Minh Thù: "......"
......
Nói cách khác, hai tên ngốc này, ở trong cung điện của đối phương suốt một năm rưỡi thời gian, ai cũng không thể đi ra?!
Cả thiên hạ đệ nhất đệ nhị trận pháp đại sư cũng chưa thể thoái khỏi, hắn tại sao không cẩn thận mà vào nhầm đầm rồng hang hổ này rồi? Vì cái gì trong hậu cung hoàng đế Nghiêu Quốc không những có người dưỡng sủng vật, có người mở võ quán, còn có người chế tạo mê cung?
Chẳng lẽ hắn cùng vị hoàng đế Nghiêu Quốc này cứ như thế bị nhốt trong trận pháp một hai năm? Thậm chí mấy chục năm?
Chuyện hắn muốn tích cóp đủ giá trị kinh diễm để thăng cấp thì sao? Chẳng lẽ hắn chỉ có thể thu hoặc từ Hoàn Ý mỗi ngày? Chỉ giá trị kinh diễm của người này làm như nào mà đủ!
Không đúng, nghĩ đến mỗi lần thu hoạch giá trị kinh diễm từ trên người Hoàn Ý, Thu Minh Thù cảm thấy có lẽ là có khả năng......
Chờ đủ giá trị kinh diễm rồi, thăng cấp nhiều kỹ năng cùng thuộc tính, có thể lợi dụng hệ thống rời khỏi nơi này.
Tâm tư Thu Minh Thù rối như tơ vò, nghĩ ngợi trăm lần, một lúc lâu sau cũng không mở miệng, tầm mắt Hoàn Ý ngưng trên người hắn, bỗng nhiên chú ý tới cái gì, nhẹ nhàng "Ơ" một tiếng.
Nghe thấy động tĩnh, Thu Minh Thù cho rằng hắn tìm được biện pháp, vội vàng hỏi: "Như thế nào?"
Hoàn Ý chớp chớp mắt nói: "Đôi mắt của ngươi là màu lam."
Thu Minh Thù thật ra không có chú ý tới màu mắt của mình biến hóa, vừa rồi sử dụng quả cầu biến thân trong tình huống hấp tấp, bốn phía không có gương, hắn căn bản không cơ hội xem biến hoá của mình, chỉ có thể nhìn y phục đại khái phán đoán ra bộ dạng hiện tại của bản thân.
Loại chuyện đôi mắt biến thành màu lam, tại niên đại này thì có điểm khoa trương, nhưng cũng không làm Thu Minh Thù kinh ngạc bao nhiêu, rốt cuộc cũng từ hệ thống kỳ kỳ quái quái.
Bất quá không chờ hắn mở miệng, Hoàn Ý liền lại nói: "Ừm? Nó biến thành màu tím?"
Sắc mặt Thu Minh Thù hơi cứng lại.
Thứ này còn đổi màu?
Ngay khi hắn lý giải ý tứ trong lời Hoàn Ý, đối phương lại lần nữa mở miệng, lúc này bộ dáng y như đã tập mãi thành quen: "Ồ, lại biến thành màu vàng."
Thu Minh Thù: "......"
Hắn không biết lúc này là nên nói cầu biến thân là cái hố to, hay là nói Hoàn Ý thế mà đối với loại chuyện đôi mắt đổi màu này có thể bình tĩnh như thế, tuy rằng hắn cảm thấy việc cấp bách hiện tại là nghĩ cách giải thích cũng như che giấu chuyện này, nhưng xem phản ứng của Hoàn Ý thì rõ ràng là không cần thiết.
Thời điểm suy nghĩ của Thu Minh Thù bay loạn, Hoàn Ý lại nói tiếp: "Nhưng ta vẫn cảm thấy màu mắt đen nguyên bản của ngươi rất đẹp."
Động tác Thu Minh Thù chợt dừng lại, hắn bỗng dưng nhìn về phía Hoàn Ý, có chút không tự nhiên mà nhíu mày nói: "Ngươi nói cái gì?" Hắn xuất hiện từ lúc dùng quả cầu biến thân tới cứu Hoàn Ý, trước sau là trang điểm ăn mặc kiểu này, Hoàn Ý sao lại biết được màu mắt nguyên bản của hắn?
Hoàn Ý không phản ứng với lời này, lập tức sửa lời nói: "Chúng ta trước tiên đi xung quanh nhìn xem, có lẽ vẫn chưa đi sâu vào trận pháp, có cơ hội đi ra ngoài."
Bộ dáng của y vẫn bình tĩnh, như là không có chút nào lo lắng.
Thu Minh Thù nhìn chằm chằm y một lúc lâu sau cũng không cất tiếng, nhưng cũng không tiếp tục hỏi y, hắn biết Hoàn Ý có lẽ đã nhìn ra thân phận của hắn, chỉ là tạm thời không vạch trần, nhưng nếu hắn chủ động mở miệng dò hỏi, thì khác gì lạy ông tui ở bụi này, loại chuyện này Thu Minh Thù trăm triệu lần cũng không làm được.
Hắn chỉ có thể làm bộ chưa từng nói chuyện lúc nãy, mở to đôi mắt đã biến thành màu xanh lục nhìn về phía trước: "Chúng ta đi xung quanh xem thử."
Tìm một lần liền tìm tới rồi nửa đêm. Không những không tìm được đường đi ra ngoài, ngược lại càng đi càng vào sâu trong cung điện, rõ ràng là một mảnh sân không lớn, lại làm cho bọn họ xoay chuyển mất phương hướng, sau khi màn đêm buông xuống, bọn họ chỉ có thể ngồi nghỉ ngơi bên trong cái đình đã đi qua 43 lần.
Màn đêm buông xuống, hơi lạnh bủa vây, đối với cơ thể yếu ớt của Thu Minh Thù, y phục hắn mặc thoạt nhìn phiêu dật nhưng thực tế không hề có hiệu quả giữ ấm, sau nữa ngày đã sớm chống đỡ hết nổi, sau khi ngồi xuống, không bao lâu sau liền rúc vào trong góc, trán hơi hơi nóng lên.
Rõ ràng chính mình là sinh bệnh, Thu Minh Thù biết nhờ vào thanh máu dài tính mạng của mình sẽ không có gì nguy hiểm, cho nên cũng không coi trọng, dù sao mất lượng máu nhiều như vậy cũng không có vấn đề gì lớn, bệnh phong hàn có lẽ ngày mai rời giường thì hắn cũng khỏi.
Nhưng Hoàn Ý lại tựa hồ không nghĩ vậy, trong bóng đêm có ngọn đèn dầu thấp thoáng ở nơi xa, Hoàn Ý cởi áo khoác ngoài đắp trên người Thu Minh Thù, sau đó cũng cuộn người ngồi xuống cùng Thu Minh Thù.
Dùng thân người ấm áp của mình dựa vào Thu Minh Thù, y cười nói: "Chen chúc như vậy sẽ không lạnh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.