Người dịch: Bunny Crusher
***
Hàn Yên Yên nghe tiếng người hầu gọi ngay khi bước vào phòng ngủ: “Tiểu thư, lão gia mời cô đi gặp khách ạ.”
“Mới sáng sớm mà đã có khách tới sao?” Hàn Yên Yên hỏi.
Người hầu đã thấy qua rất nhiều thể loại người thân đến đây ngửa tay xin tiền tới mức không còn quan tâm hay để ý gì nữa, nhưng đối mặt với câu hỏi của tiểu thư, cô không thể qua loa được, bất kể người bà con nghèo khổ này có thân thiết với gia chủ hay không: “Có hẹn trước ạ.”
Hàn Yên Yên gật đầu.
Thế giới này do cô xây dựng, dĩ nhiên cô cũng biết bối cảnh. Cậu bé hồi nãy chính là mục tiêu nhiệm vụ, A.K.A vị đã mất kia. Phương pháp đánh thức người mất đơn giản hơn đánh thức người chết, chỉ cần lặp lại cuộc đời của người đó thì khả năng cao họ sẽ có thể thức tỉnh.
Nhưng mà, người chết còn có thân thể ấm áp còn đang thoi thóp hơi thở, một khi mở mắt là có thể tiếp tục cuộc đời. Đánh thức một tinh thần lực nguyên tới thân thể cũng tiêu tán để làm gì? Nghĩ tới tính cách dơ bẩn chỉ nhận tiền không bàn tới lương tâm của Leo, Hàn Yên Yên dự đoán chuyện này đối với người mất mà nói, chưa chắc là chuyện tốt.
Nhưng cô không có dư tinh lực để đồng cảm với người khác.
Sau khi chuẩn bị kỹ càng, cô dạm bước xuống lầu. Ba của cô, gia chủ gia tộc Hàn thị đang tiếp khách ở một phòng nhỏ. Nguyên một tầng chỉ dùng để tiếp khách mà lại sử dụng phòng này để tiếp đãi cũng đủ biết tầm quan trọng của người khách này tới đâu.
Vị khách mới tới cũng hiểu ẩn ý này. Người phụ nữ nhợt nhạt ngồi trên sô pha, hai chân khép nghiêng, tư thái của một tiểu thư tiêu chuẩn, chỉ là trong phong thái có một phần cẩn thận. Cậu bé ngồi bên cạnh bà hiển nhiên đã được dạy dỗ qua, ngồi còn ngay ngắn hơn, mông chỉ đặt trên mép ghế, để cho hai chân có thể đặt vững trên sàn nhà.
Lễ nghi của hai người rất tốt. Dù vậy, từ quần áo không quá sang trọng trên người họ có thể nhìn ra một số điều, khuôn mặt đã từng xinh đẹp của người phụ nữ cũng vương dấu vết mệt mỏi dưới cái khắt nghiệt của cuộc sống.
“Ba.” Hàn Yên Yên nhẹ gọi trước khi đi tới cánh cửa. Cô chậm rãi bước tới bên người đàn ông.
Đứng chung khung ảnh với mẹ con nghèo túng, ba của Hàn Yên Yên hoàn toàn là một bộ dáng khác. Từ mái tóc ngay hàng thẳng lối trên thái dương tới móng tay được mài giũa mượt mà, tất cả biểu hiện cuộc sống giàu sang nhung lụa của ông. Trên người ông có khí chất tự tin đặc biệt của người có quyền có thế, từ giơ tay nhấc chân, tới cách nói chuyện đi đứng đều lộ ra phong thái của kẻ mạnh.
“Yên Yên, tới đây.” Ông cười cười vẫy tay với Hàn Yên Yên, “Đây là dì Hân Nhã và em trai họ của con.”
“Là Yên Yên sao? Con lớn quá.” Người phụ nữ được gọi là dì Hân Nhã đứng lên, dù rõ ràng chính bà mới là trưởng bối.
“Dì Hân Nhã.” Hàn Yên Yên hơi khom lưng với bà. Cô nhìn về phía cậu bé đang ngồi cùng mẹ, vốn với phận làm chị lớn cô không cần hành lễ, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng đối với người đã khuất, cô hơi cúi đầu chào: “Chào em họ.”
Hân Nhã có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng đẩy nhẹ nhắc con trai: “Mau gọi chị đi, đây là chị Yên Yên.”
Ngay từ khi cô xuất hiện, cái miệng của cậu chưa hề được khép lại. Bị mẹ đẩy một cái, cậu mới đột ngột bừng tỉnh, vội khom lưng chào: “Em chào chị Yên Yên, em là Đường Khác.”
Hàn Yên Yên ngẩng đầu liếc mắt nhìn người ba của mình, sâu trong đồng tử ông tựa như gió lốc đang xoay tròn. Cô có chút đau đầu, tới giờ cô mới hiểu tại sao Leo muốn tiêu trừ một phần ký ức của xây dựng sư. Lượng tin tức khổng lồ đủ để xây dựng một thế giới lúc này không còn bị tiêu trừ, liên tiếp kích hoạt bởi ba người đang đứng tại đây, ồ ạt tiến vào óc cô, khiến đầu cô như sắp bùng nổ.
Cô nỗ lực áp xuống tất cả các thông tin, chỉ tập trung vào các tin tức dự đoán. Lúc này cô cũng hiểu cái gọi là tin tức dự đoán, hoá ra lại là tóm tắt nhân vật mà cô lưu lại cho chính mình. Tập trung vào những tin tức được giản lượt khiến đầu óc tỉnh táo hơn nhiều.
Cậu bé trước mắt hay còn gọi là mục tiêu nhiệm vụ tên là Đường Khác, mẹ của cậu là em họ xa của ba Hàn Yên Yên. Hồi trẻ bà rất xinh đẹp, còn có chút thanh cao, cự tuyệt tình ý của người anh họ này. Anh họ có gia thế hơn người, định sẵn sẽ cưới một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối, bà không muốn trở thành một trong những “chiến lợi phẩm” của ông.
Sau này bà kết hôn với một người thường. Tuy không có gia thế hiển hách nhưng cũng có thể gọi là giàu có. Vài năm trước, một sự cố xảy ra, chồng bà không đủ tiền để tiến hành trị liệu khiến không chỉ mất đi tính mạng mà kinh tế gia đình cũng bị kéo xuống. Giờ chồng đã qua đời, bà một mình vất vả nuôi con, cuộc sống cực kỳ khó khăn. Để không làm hại tới tương lai con mình, bà chỉ có thể vứt bỏ lòng tự tôn, cầu xin sự giúp đỡ từ người anh họ đã mấy năm không liên lạc.
“Không nghĩ tới chỉ chớp mắt mà Yên Yên đã lớn như vậy.” Hân Nhã cảm thán, cầm lấy một cái hộp khá tinh xảo tới, “Đây là điểm tâm dì làm, một chút tâm ý, con cầm nếm thử nhé.:
Cuộc sống quá túng quẫn để bà có thể tìm ra thứ gì đó đủ gọi là lễ gặp mặt. Nếu lấy đại những đồ vật tầm thường có khi còn bị chê cười, bà dứt khoát làm điểm tâm, cũng gọi là có lòng. Dù ngoài mặt không thể hiện, thực chất Hân Nhã rất lo lắng, bà biết người anh họ này không nể tình người tới mức nào, cũng lo lắng vị tiểu thư kiều quý này không cho bà chút mặt mũi.
Hàn Yên Yên nhận bằng hai tay, cười nói: “Cám ơn dì. Mới ngửi thôi đã thấy thơm rồi, vừa đúng lúc con còn chưa ăn sáng, em họ Tiểu Khác, đi nào, chúng ta cùng nhau ăn điểm tâm nhé.”
Nghe cô bé nói “Còn chưa ăn sáng”, mặt Hân Nhã có hơi nóng. Nhưng Hàn Yên Yên nể mặt khiến bà cũng nhẹ nhõm hơn. Bà vội ngoảnh đầu về phía con trai bà: “Đi đi, con đi chơi với chị nhé.”
Nhìn bọn nhỏ cùng nhau rời đi, gia chủ Hàn thở dài nói với Hân Nhã: “Không ngờ chồng em lại mắc bệnh phóng xạ tuyến R, thời gian qua chắc em đã chịu khổ nhiều rồi. Em nên sớm gọi điện cho anh mới phải.”
Vảnh mắt Hân Nhã hơi đỏ, cổ hơi rũ xuống. Bà búi tóc cao, cổ lại trắng tinh thon dài, trông cực kỳ đẹp mắt.
Hàn Yên Yên nắm tay cậu bé đi tới cửa, quay đầu liếc nhìn vào bên trong. Cô trông thấy ba của mình ngửa về phía sau, khoé miệng mỉm cười nhìn chằm chằm cần cổ duyên dáng của dì Hân Nhã.
Đó là ánh mắt của đàn ông nhìn phụ nữ, cũng là ánh mắt của thợ săn nhìn con mồi.
Dù là nhân vật do chính tay mình sáng tạo ra, Hàn Yên Yên cũng không nhịn được thấy hơi tởm, cô nắm chặt tay cậu nhóc đi ra ngoài.
Ánh mặt trời buổi sáng không quá nóng, vừa ấm áp vừa thoải mái. Hàn Yên Yên nắm tay Đường Khác, tay cậu nhỏ lại nóng hầm hập. Trước ánh mặt trời, cô quay đầu lại xem tình hình. Ánh mặt trời chiếu vào làn da mỏng manh của trẻ thơ khiến mấy mạch máu dưới da cậu bé ẩn hiện, cậu vừa thở dốc do chạy nhanh, lại vừa chút ngượng ngùng.
Hàn Yên Yên bình tĩnh hơn nhiều. Dù có là ma, ít nhất cũng có điểm ấm áp, hơn tang thi mạt thế rất nhiều.