Công Lược Nam Phụ

Chương 365: Công lược bếp trưởng hạng nhất (15)




Edit: Nhật
Beta: Aya Shinta
Chiếc di động này là do Trịnh Vũ Hiên mua cho cô vào hai tháng trước, hình nền trên màn hình là Lăng Vu Đề chèo kéo Trịnh Vũ Hiên chụp cùng! Lăng Vu Đề cười rạng rỡ, dù Trịnh Vũ Hiên có chút không vui nhưng vẫn nhoẻn miệng cười.
Sau hai tháng bên nhau, độ hảo cảm của Trịnh Vũ Hiên đối với cô tăng lên bảy mươi điểm, không tính là thấp nhưng tất nhiên, cũng không tính là cao.
Lăng Vu Đề vốn dự tính là chế xong thuốc biến con người thành người cá trước, giờ chỉ đành rề rà thêm mấy ngày nữa rồi tính tiếp.
Cô lo rằng mình đi thì cần ít nhất một tháng, nếu một tháng này Trịnh Vũ Hiên yêu Tử Mạt Nhi thì phải làm sao?
Hai tháng nay, có lúc Quý An Hàn sẽ đưa Tử Mạt Nhi đến tàu Kate.
Trong cốt truyện không có nhắc đến việc Quý An Hàn thường xuyên đưa Tử Mạt Nhi lên tàu Kate như vậy! Lúc trước Lăng Vu Đề ngạc nhiên khi chạm mặt Tử Mạt Nhi là do trong cốt truyện, đó không phải là thời điểm lần đầu gặp mặt giữa Tử Mạt Nhi và Trịnh Vũ Hiên.
Chuyện thuốc thang có thể rề rà một chút rồi tính sau. Trịnh Vũ Hiên tuyệt đối không được yêu Tử Mạt Nhi!
Vì vậy, cô nhất định phải trông chừng Trịnh Vũ Hiên thật chặt trước khi độ hảo cảm lên tới chín mươi mới được!
"Ting ting ta--" Tiếng chuông tin nhắn vang lên, vừa lúc Lăng Vu Đề ấn mở di động để xem giờ, người gửi tin nhắn cho cô là Từ Mạt Nhi.
Hai tháng này, Tử Mạt Nhi ở bên cạnh nam chủ Quý An Hàn được anh hướng dẫn, học được một vài chữ Hán cơ bản, dùng tin nhắn giao tiếp với người khác thì không có vấn đề gì.
Gần đây cô ấy luôn gửi tin nhắn cho Lăng Vu Đề, do bị Lăng Vu Đề cảnh cáo nên Tử Mạt Nhi không có nhắc đến những chuyện liên quan đến thân phận của hai người.
Tử Mạt Nhi cũng rất lo về việc Quý An Hàn sẽ biết được thân phận thật sự của cô ấy, hơn hai tháng sống cùng nhau, Quý An Hàn đã sớm thích Từ Mạt Nhi rồi, hai người còn đang tình nồng mật nữa chứ!
"Chị tiểu Vu, ngày mai cùng đi dạo phố nha?"
Nhìn thấy tin nhắn này, Lăng Vu Đề trực tiếp trả lời một chữ "Không"!
Sau đó Từ Mạt Nhi lại gửi đến một biểu cảm mặt khóc rưng rưng, sau khi Lăng Vu Đề lại nhắn một chữ "Không", cô dứt khoát đặt di động xuống rồi ngủ--
Mười giờ rưỡi hôm sau Lăng Vu Đề mới dậy, nhưng Trịnh Vũ Hiên vẫn còn chưa dậy.
Dựa theo thói quen bình thường, sau khi Lăng Vu Đề nấu bữa trưa xong rồi cô mới đi gọi anh dậy.
Bữa trưa của Lăng Vu Đề là một miếng cá ngừ nhỏ và một dĩa cá hồi, mà bữa trưa của Trịnh Vũ Hiên là món ăn chín.
Không phải là cô không thể ăn món chín, chỉ là nhiều lúc vì giống loài của nguyên thân nên cô khá thích ăn đồ sống.
Trịnh Vũ Hiên đã quen với việc Lăng Vu Đề thích ăn đồ sống, có lúc anh cũng sẽ tự mình chuẩn bị đồ ăn cho cô.
"Chút nữa chúng ta đi trung tâm mua sắm Vạn Hòa nha?" Sau khi ăn trưa xong, Lăng Vu Đề chống cằm nhìn Trịnh Vũ Hiên đang ăn.
Trịnh Vũ Hiên ừ một tiếng, không có phản đối. Dù sao anh đã đồng ý với Lăng Vu Đề rồi, đi đâu trước cũng được--
Đến trung tâm mua sắm Vạn Hòa, Lăng Vu Đề kéo Trịnh Vũ Hiên vào cửa hàng quần áo.
Cô liếc mắt nhìn trúng một bộ áo cặp màu xanh nhạt, là áo thun tương đối đơn giản.
"A Hiên, chúng ta mỗi người một cái đi?" Lăng Vu Đề cầm hai cái áo cặp quơ trước mặt Trịnh Vũ Hiên.
Trịnh Vũ Hiên do dự một lát: "Em thích thì mua một cái đi, tôi không cần."
Lăng Vu Đề bĩu môi, treo hai cái áo về chỗ cũ: "Thôi vậy, anh không mua em cũng không mua~ "
Trịnh Vũ Hiên vừa muốn nói gì thì Lăng Vu Đề đã kéo tay anh đi sang tiệm quần áo khác rồi.
Dạo mấy cửa hàng quần áo, Lăng Vu Đề mua mấy bộ quần áo, lại léo nhéo bảo Trịnh Vũ Hiên cũng mua mấy bộ.
Lúc đi đến cửa của cửa hàng chuyên bán quần áo cho các cặp đôi, Lăng Vu Đề đứng lại không đi.
Trịnh Vũ Hiên mím môi, vừa định gật đầu đồng ý nói mua thì tầm mắt lại nhìn thấy hai người mà anh không muốn gặp. Anh đứng yên đó không nhúc nhích, sắc mặt không tốt mấy.
Lăng Vu Đề kéo cánh tay anh, cô có thể cảm giác được cơ bắp anh trong nháy mắt cứng đờ.
Cô ngước mắt nghi ngờ nhìn anh: "A Hiên, làm sao vậy?"
"Ôi trời~ thật trùng hợp~ Vậy mà anh trai cũng đến trung tâm mua sắm?" Một người đàn ông trẻ tuổi ngoại hình anh tuấn dẫn theo một cô gái thoạt nhìn có vẻ đơn thuần dễ thương đi đến trước mặt Trịnh Vũ Hiên rồi dừng lại.
Lăng Vu Đề quay đầu nhìn qua, trong ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi kia khi nhìn Trịnh Vũ Hiên mang theo khinh thường, còn cô gái đó chứa chút phức tạp.
Anh trai?
Thật là trùng hợp! Tự nhiên lại gặp em trai của Trịnh Vũ Hiên.
"A Hiên, người này là ai?" Lăng Vu Đề nhéo cánh tay Trịnh Vũ Hiên.
Trịnh Vũ Hiên ăn đau, lúc này mới dời mắt khỏi người cô gái kia. Anh chỉ vào người đàn ông trước mặt Lăng Vu Đề rồi giới thiệu: "Đây là em trai cùng cha khác mẹ của tôi, Trịnh Văn Hào. Còn vị này..."
Lúc giới thiệu về cô gái kia, Trịnh Vũ Hiên hơi do dự một lát, thực ra không cần giới thiệu thì Lăng Vu Đề cũng biết đó là ai!
"Đây là em dâu tương lai của tôi, Thu Linh."
Nghe anh giới thiệu xong, Lăng Vu Đề đặc biệt lịch sự gật đầu cười với hai người họ: "Xin chào! Tôi là Lăng Vu Đề, gọi tôi là chị dâu cũng được."
Lúc tự giới thiệu về mình như vậy, Lăng Vu Đề có chú ý đến sắc mặt Thu Linh tái nhợt trong phút chốc, trong lòng vô cùng khinh thường cô gái này!
Trịnh Văn Hào sớm nhìn thấy cô gái mĩ lệ Lăng Vu Đề đây, tự cho mình là chị dâu?
Nhếch khóe miệng lên, nở nụ cười nhất định phải có được: "Vu Đề, chào em! Gọi anh là Văn Hào được rồi, có cơ hội, mọi người cùng đi ăn một bữa cơm đi!"
Nhất định phải có? Lăng Vu Đề nhướng mày: "Ăn cơm tất nhiên là được rồi! Tôi tin chắc là rất nhanh thôi, a Hiên sẽ đưa tôi về nhà ra mắt gia trưởng!"
Bị từ chối, sắc mặt Trịnh Văn Hào không được tốt cho lắm, mơ hồ lộ ra tức giận.
Thu Linh đứng một bên cười với Lăng Vu Đề: "Cô Lăng, chào cô!" Tầm mắt trượt xuống, lúc nhìn thấy Lăng Vu Đề không có mang giày, cô ta tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Sao cô Lăng lại không có mang giày?"
Giọng điệu đó, giống như Lăng Vu Đề là quái nhân vậy!
Lăng Vu Đề giật giật cổ chân, cười nói: "Con người tôi bình dân, trời sinh không thích mang giày."
Nói xong, Lăng Vu Đề nghiêng đầu tươi cười: "Thật ngại quá, chúng tôi còn muốn đi dạo tiếp, liền đi trước... "
Chưa nói hết lời, Thu Linh ở trước mặt đã chen ngang: "Chúng tôi cũng muốn đi dạo, đi chung đi!" Cô ta nghiêng đầu nhìn Trịnh Văn Hạo một cái: "Phải không Văn Hạo?"
Trịnh Văn Hạo ở một bên hơi giương khóe miệng, làm sao mà gã không biết cô ả bên cạnh này đang nghĩ cái gì chứ!
"Phải đấy! Đúng lúc chúng tôi cũng muốn đi dạo, đi chung đi, vừa vặn hôm nay là ngày họp mặt gia đình, lát nữa anh trai đưa Vu Đề về nhà chung luôn!"
"Nhắc mới thấy, bên cạnh anh trai đã lâu rồi không có phụ nữ! Chắc Vu Đề có chỗ gì đó hơn người nên mới có thể khiến anh trai ưu ái như vậy, lát nữa dẫn Vu Đề về nhà để ba xem mặt thì tốt rồi!"
Đã nhắc đến ngày họp mặt gia đình rồi, dù Trịnh Vũ Hiên muốn từ chối thì cũng không tiện mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.