5 năm sau, thành phố giờ đây đã phát triển mạnh mẽ. Các nhà địa ốc mọc như nấm, các công ti xí nghiệp mọc khắp thành phố. Thành phố của loài người và người thú đã song song cùng nhau phát triển, khi dưới trướng lãnh đạo của quân đội người thú.
Bây giờ, loài người chính thức thâu tóm bởi người thú. Sau chiến tranh, hắn đã được thăng chức vì có nhiều công lao đóng góp, từ Thiếu Tướng nhảy lên Đại Tướng. Còn Đại Tướng lúc trước, vì tuổi già đã nghỉ hưu.
Là tướng cao nhất, hắn xem như đang đứng đầu của toàn thể lục địa, ai cũng phải ngưỡng mộ vì tài năng của hắn. Song với đó, cậu càng có nhiều tình địch hơn, kẻ nhắm vào hắn ngày một đông, chức vị phu nhân của địa lục được nhiều người dòm ngó.
Nhưng bọn họ cũng rất nhanh chóng tắt đi cái mơ tưởng đó, sau khi lên chức vào cuối năm. Năm sau, hắn đã tổ chức đám cưới với một vị thiếu niên trẻ, bọn họ chẳng biết người kết hôn với hắn là ai, vì hắn đã che dấu rất kĩ. Chỉ biết rằng, người kết hôn với hắn là người đồng giới, sau 8 tháng bọn họ lại một phen sốc. Hắn đã ngôi vị để kế thừa, người bạn đời kia đã sinh cho Đại Tướng một bé trai kháu khỉnh.
Chuyện tình của hai người vẫn đang được lưu truyền vì độ rầm rộ của nó, nó đã trở thành một niềm động lực mạnh mẽ đối với những người yêu đồng giới, dám nói lên hướng tính mình.
Tại một ngôi nhà nhỏ, tọa lạc nơi bậc nhất xa hoa đối với người thú, chỉ có các bậc tầng lớp giàu có mới có thể vào được. Xung quanh là các tòa ốc, tòa nhà chỉ riêng ngôi nhà bé nhỏ lạc trôi giữa biển người giàu.
" Ba, Ba đi đâu đấy. "
Ngồi trên cái võng đung đưa, cậu nhìn hắn đang bế một đứa nhóc ra chỗ khác. Dù đã kết hôn với nhau, nhưng cậu vẫn không thích đổi cách xưng hô.
" Hừm, đi vứt thằng con chết tiệt này qua Lưu Túc, nó làm phiền thời gian riêng tư của chúng ta quá rồi. 5 năm đã là quá đủ. "
Hắn nhìn thằng nhóc dưới nách mày nhăn mày, nghĩ tới cái cảnh thằng nhóc nằm trong lòng cậu mà không thể làm gì, càng tức điên. Đứa nhóc phía dưới nào chịu được cái cách xách đứa con như thế. Vùng vẫy thoát ra khỏi tay ba lớn nó.
" Ba mới là cái đồ chết tiệt, thả con ra, đồ lớn xác nàyyyy, thả ra!!!. Ba nhỏ cứu con, huhu."
Đứa nhóc nhìn cậu với ánh mắt cầu cứu, cậu cũng muốn cứu bé con lắm. Nhưng nhìn đi, ánh mắt hắn nhìn cậu như muốn giết cậu đến nơi đây này, thôi thì bé con cho ta xin lỗi nhé. Ta không cứu con được rồi, cứu con thì ta không xuống được giường mất.
" Đại Tướng, anh- oái."
Lưu Túc vừa đi vào chưa kịp nói hết câu, thấy hắn vứt đứa con của mình như vứt rác liền nhanh tay ra đỡ. Bắt được đứa bé, Lưu Túc liền thở dài may mắn.
" Đem Cái đồ chết tiệt đó về nhà cậu đi, tuần sau tôi qua đón về."
Nói xong, hắn đẩy Lưu Túc ra khỏi cổng. Sẵn tay, chốt khóa cổng rồi mặc nhiên đi vào. Để lại thành phẩm của mình cho Lưu Túc, Lưu Túc vẫn đang còn ngơ ngác, nhìn đứa nhóc rồi nhìn vào trong cái cổng gỗ.
" Hừ, đồ chết tiệt đó lại quấn lấy ba nhỏ rồi. Gru, đồ lớn xác, ông nhớ cho kĩ đấy. Lớn lên tôi tống ông ra khỏi nhà, không được ở gần ba nhỏ nữa!!!!."
Đứa nhóc học đâu thói xấu, gào lên chửi hắn. Mặt đã tím vì giận, Lưu Túc cũng cảm thấy thật nể nang gia đình này.
" Mạc Tử thiếu gia, tôi vẫn cậu đi ăn quán nọ nhé. "
Lưu Túc đưa lời dụ dỗ, chỉ là một đứa nhóc đang tuổi lớn rất dễ cuốn vào các đồ ăn. Ngô Mạc Tử này cũng thế, vừa nghe đến đồ ăn mắt cũng sáng ra. Nhưng vẫn không thể hết giận được, giọng nghêu ngao lớn tiếng nói.
" Được, ăn sạch chỗ đó. Đi thôi, mặc kệ ông ta tuần sau tôi sẽ không về. Để ông ta làm gì được tôi, Gru."
" Được,được chiều nhóc tất. Trước tiên vẫn phải rủ Gia Tụy nữa. "
Nhịn cười trước tiểu tử nhỏ nhà họ Ngô, Lưu Túc cảm thấy đứa nhóc này chẳng khác gì hắn hồi lúc bé. Nghêu ngao, đã thích một thứ gì là không bao giờ muốn cho ai, lại không xem ai ra gì.
Bế Mạc Tử đi, đằng sau cổng gỗ. Hắn nhìn hai người đi rồi mới an tâm vào trong, thấy cậu vẫn nằm đó chờ mình liền nhanh chân chạy tới, như chó thấy chủ mà mặt không ngừng vui vẻ quấn quýt lấy cậu.
" Bé cưng, thằng bé cũng đi rồi. Giờ chúng ta tranh thủ sinh thêm một đứa nữa đi, 2 đứa cho vui nhà vui cửa. "
Chen trúc vào cái võng, hắn ôm trọn, không để cậu giãy giụa.
Câu nói bình thường của hắn lại khiến cậu sốc đến tận óc, mấy năm trước biết cậu đẻ đau đẻ đớn thế nào, hắn còn muốn thêm đứa nữa. Cự tuyệt hắn, cậu cảm thấy 1 đứa đã là quá đủ. Không, 2 đứa mới đúng, hắn và thằng bé lúc nào cũng cãi nhau, hết cãi rồi chửi. Khiến cậu vô cùng nhức đầu, sinh thêm một đứa nữa, e là cậu không có đủ giới hạn như vậy.
" Không là Không, ba đừng nói nữa. Em không đồng ý đâu, sinh thêm đứa nữa em chết mất."
" Bé cưng, em có cơ hội lựa chọn sao. Háhaha."
Trèo xuống, tay còn bế bổng cậu lên. Hướng vào phòng ngủ của cả hai, hắn đã chờ thời khắc này lâu lắm rồi, chỉ đợi con nợ kia tống ra khỏi nhà. Hắn đã có 1 khoảng thời gian ở bên cậu mà không bị phiền, có thể làm các hoạt động từ sáng đến đêm.
Vẻ mặt tà dâm của hắn làm cậu hoảng sợ, đánh vào vai hắn, đẩy hắn ra cũng không được. Cậu khóc ròng trong lòng, đáng lẽ nên giữ bé con ở lại thì hơn, cậu không muốn sống 1 tuần cùng hắn với cái con quái vật dưới chân hắn đâu.
1 lần là quá đủ với cậu, mếu máo nhìn hắn, cậu cầu xin.
" Ba, xin ba đấy. Chuyện này chúng ta có thể thương lượng được không, chứ làm thế này, em không chết vì sinh con, mà chết vì ba mất. "
" khư, có vẻ thương lượng đã không được chấp nhận rồi, ngoan ngoãn sinh thêm đứa nữa. Anh sẽ không đòi hỏi thêm nữa. "
Hắn không chấp thuận, việc thương lượng từ đầu cậu đã không đồng ý. Hắn cũng đâu cần phải thuận theo ý cậu, đạp cửa phòng ra. Đặt cậu trên giường, hắn lâu ngày đã không giải tỏa làm sao để cậu thoát được.
Lôi trong túi một cái điều khiển, tay bấm vào một nút đỏ nằm giữa điều khiển. Căn phòng lập tức đóng lại, cánh cửa và cửa sổ đều khóa lại.
" Bé cưng, em không thoát được ta đâu."
Đè lên người cậu, hắn xé toạc quần áo ra. Cậu cứ như con cừu non lên thớt, chỉ có thể trơ nắt nhìn hắn cắn từ mảnh thịt trên người. Mình không ngừng rên la.