Edit + Beta: Heo
“Em muốn từ chức?”
Hoắc Chấp Tiêu cau mày ngồi dậy, không thể giải thích được nhìn Đinh Dĩ Nam.
“Vừa rồi anh không làm vừa lòng em sao?”
Nhận thấy mạch não của Hoắc Chấp Tiêu đang đi về một hướng khác lạ, Đinh Dĩ Nam không còn lười biếng nằm trên giường nữa, mà ngồi dậy với anh, nghiêm túc nói: “Không.”
“Vậy thì tại sao em lại từ chức?” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Anh không cho phép.”
Có rất nhiều lý do để từ chức, và Hoắc Huân chỉ là một ngòi nổ.
Đinh Dĩ Nam cảm thấy hơi đau đầu khi nghĩ đến việc phải dùng nhiều lời để làm sáng tỏ vấn đề này. Nhưng cậu phải nói với Hoắc Chấp Tiêu về vấn đề này, vì vậy cậu thở ra, vui lên, nói lý do ban đầu: “Em không thích công việc và cuộc sống trộn lẫn với nhau.”
Ngay từ ngày phát hiện bạn trai cũ lừa dối, Đinh Dĩ Nam đã uống rượu với Hoắc Chấp Tiêu đã nói rằng tách biệt công việc và cuộc sống là nguyên tắc của cậu.
Nếu nguyên tắc có thể dễ dàng thay đổi, thì nó không được gọi là nguyên tắc.
Hoắc Chấp Tiêu hiển nhiên đã nghĩ đến điều này, giọng điệu cũng không còn mạnh mẽ như trước, hơi nhíu mày hỏi: “Có thể cùng anh làm việc không tốt sao?”
“Hừm.” Đinh Dĩ Nam nói, “Bà xã hoặc trợ lý, anh chọn một người.”
Hoắc Chấp Tiêu không trả lời, trên mặt hiện lên dòng chữ “Anh muốn tất”.
“Ngoài ra,” Đinh Dĩ Nam dừng lại, “Em không muốn làm công việc mà em không thích.”
“Công việc gì mà em không thích?” Hoắc Chấp Tiêu sửng sốt một chút, lông mày càng nhíu lại, “Em không thích làm trợ lý của anh?
“Không.” Đinh Dĩ Nam hơi hơi ngẩn ra, “Em không muốn giúp anh sắp xếp một buổi xem mắt.”
Hoắc Chấp Tiêu im lặng trầm tư, một lát sau, vẻ mặt trịnh trọng nói: “… Ba anh.”
Anh dường như cuối cùng cũng nhận ra rằng đây là một vấn đề.
“Em không muốn chịu đựng điều đó.” Đinh Dĩ Nam nói, “Có thể trong môi trường của anh, anh có nhiều lo lắng, anh phải chịu đựng Hoắc tổng, nhưng em thì khác. Em không vui và có thể ra đi bất cứ lúc nào. “
“…Ừm.” Hoắc Chấp Tiêu rũ mắt xuống nói.
“Nếu như anh không vui,” Đinh Dĩ Nam ngập ngừng nói, “Anh có thể giống như em.”
“Em nói từ chức?” Hoắc Chí Tường hỏi.
“Ừm.”
Nếu bản thân Hoắc Chấp Tiêu không có ý định từ chức, thì Đinh Dĩ Nam sẽ không áp đặt ý tưởng riêng của mình lên Hoắc Chấp Tiêu. Cậu biết rằng Hoắc Chấp Tiêu muốn từ chức, vì vậy cậu đã làm gương trước.
“Nhưng em đã nói trước rằng sẽ không cùng từ chức với anh.” Hoắc Chấp Tiêu nói.
“Em đã nói, em sẽ không trộn lẫn công việc và cuộc sống với nhau.” Đinh Dĩ Nam nói, “Em sẽ tìm một công việc khác”.
“Vậy là em thật sự không muốn làm việc với anh phải không?” Hoắc Chấp Tiêu cau mày hỏi.
Đinh Dĩ Nam lờ mờ cảm thấy Hoắc Chấp Tiêu đang tức giận, không trực tiếp trả lời, mà là bình tĩnh nói: “Anh bây giờ là một phần trong cuộc sống của em.”
——Anh đến bên đời em, còn thân thiết hơn cả quan hệ công việc.
Đinh Dĩ Nam không biết nhiều về tình yêu, vì vậy cậu chỉ có thể bộc lộ suy nghĩ của mình một cách thẳng thắn. Lý do từ chức của cậu không phải là nguyên tắc khiến cậu từ bỏ Hoắc Chấp Tiêu mà là cậu đặt Hoắc Chấp Tiêu ở vị trí quan trọng hơn, vì vậy cậu sẽ tìm cách giải quyết tốt nhất trong mối quan hệ giữa hai người.
Và chỉ khi tìm ra giải pháp tối ưu, cậu mới có thể yên lòng với Hoắc Chấp Tiêu.
“Ra vậy.” Hoắc Chấp Tiêu thở ra thỏa hiệp, “Kế hoạch của em sau đó là gì?
“Em định đến gặp các bạn cùng lớp của mình để giúp đỡ.” Đinh Dĩ Nam nói.
“Bạn học nào?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi.
“Anh đã gặp rồi, người ở quán bar.”
Lúc đó mới tán gẫu hai câu, Hoắc Chấp Tiêu liền nhíu mày, giọng điệu không vui hỏi: “Em định làm trợ lý của cậu ta?”
“Chưa chắc, nhưng gần như là vậy.”
“Nếu em đã từ chức, tại sao em lại muốn làm trợ lý của người khác?”
Được rồi, bây giờ Hoắc Chấp Tiêu đang thực sự tức giận.
Đinh Dĩ Nam bất lực nói: “Em phải kiếm tiền.”
“Anh không thể nuôi em sao?”
“Không.” Đinh Dĩ Nam nói, “Anh nghĩ như thế là một mối quan hệ lành mạnh à?”
Hoắc Chấp Tiêu im lặng một lúc, tỏ vẻ khó chịu nói: “Yêu đương thật phiền phức.”
“Chính là như vậy.” Đinh Dĩ Nam nói, “Ann suy nghĩ thật kĩ đi.”
Nói xong, Đinh Dĩ Nam ra khỏi giường và trở về phòng.
Thành thật mà nói, Đinh Dĩ Nam không chắc Hoắc Chấp Tiêu sẽ xem xét mối quan hệ giữa hai người như thế nào.
Có lẽ như lời của Hoắc Chấp Tiêu, anh sẽ cảm thấy phiền phức và không muốn tiếp tục nên hai người đã chia tay.
Rốt cuộc, theo tính phong lưu của Hoắc Chấp Tiêu, Đinh Dĩ Nam không biết liệu Hoắc Chấp Tiêu có hứng thú với cậu sau khi hai người vừa ngủ không.
Nếu nó thực sự kết thúc như thế này …
Quên chuyện đó đi, Đinh Dĩ Nam nghĩ, dù sao thì cả hai vẫn chưa chính thức ở bên nhau, họ thậm chí không thể nói về việc chia tay.
Chỉ là … cậu vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Sau một hồi tắm rửa, Đinh Dĩ Nam mệt mỏi nằm xuống giường.
Rõ ràng là cơ thể quá mệt mỏi, nhưng dù sao não cũng không thể thả lỏng, tưởng tượng ra vô số kết quả trong tương lai.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, Hoắc Chấp Tiêu nâng chăn bông của Đinh Dĩ Nam lên và nằm xuống bên cạnh cậu. Sau khi vừa nằm xuống, anh cứ quay lưng lại đối mặt với Đinh Dĩ Nam, cả người toát ra khí áp thấp.
Đinh Dĩ Nam ngay lập tức hiểu ý của Hoắc Chấp Tiêu, anh muốn tiếp tục nói chuyện, nhưng anh vẫn tức giận vì Đinh Dĩ Nam làm trợ lý cho người khác.
Miễn là cả hai không kết thúc, đây chỉ là những vấn đề tầm thường.
Bộ não bận rộn cuối cùng cũng được giải tỏa, cơn buồn ngủ sâu ngay lập tức cuốn lấy Đinh Dĩ Nam.
Cậu lăn qua người Hoắc Chấp Tiêu, gục đầu xuống lưng anh ngủ thiếp đi.
Khi thức dậy vào sáng hôm sau, bên cạnh Đinh Dĩ Nam trống rỗng.
Cậu theo bản năng mà nhìn đồng hồ, còn chưa đến 8 giờ, Hoắc Chấp Tiêu có lẽ sẽ không dậy sớm như vậy.
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, âm thanh từ nhà bếp đã phá vỡ nhận thức thông thường của Đinh Dĩ Nam.
Cậu kéo dép vào phòng bếp, liền nhìn thấy Hoắc Chấp Tiêu đang đeo tạp dề, tay cầm máy đánh trứng khuấy hỗn hợp trứng.
“Anh đang làm bữa sáng à?” Đinh Dĩ Nam ngạc nhiên hỏi.
“Hừ.” Hoắc Chấp Tiêu nhìn cái bát trong tay nói: “Em đi rửa mặt trước.”
Không phải Hoắc Chấp Tiêu chưa từng nấu cơm, mà là Đinh Dĩ Nam lần đó bị trẹo chân, Hoắc Chấp Tiêu chỉ có thể lo bữa trưa cho hai người. Bây giờ Đinh Dĩ Nam không bị thương hay bị bệnh, lại còn sáng sớm, cậu thực sự không thể đoán ra Hoắc Chấp Tiêu làm sao đột nhiên ở nhà như vậy.
Khi Đinh Dĩ Nam đi rửa mặt ra, hai tô mì trứng nóng hổi đã được đặt sẵn trên bàn. Cậu gắp một ít mì và nếm thử, mùi vị không tệ.
Hoắc Chấp Tiêu cởi tạp dề, ngồi xuống đối diện Đinh Dĩ Nam, vừa trộn mì vừa nói: “Anh tôn trọng quyết định của em.”
Đinh Dĩ Nam nhướng mắt nhìn Hoắc Chấp Tiêu.
“Trước đây tôi nghĩ nuôi một chú chó là chuyện đơn giản, nhưng sau này tôi mới biết rằng không phải như vậy.” Hoắc Chấp Tiêu bình tĩnh nói, “Anh đưa 300 tuổi đi dạo mỗi ngày, anh cũng dành thời gian chơi với nó. Đôi khi nó ở nhà nghịch ngợm, anh vẫn không thể đánh nó. “
Đinh Dĩ Nam lẳng lặng mà nhìn Hoắc Chấp Tiêu.
“Em có biết tại sao anh cố chấp không?” Hoắc Chấp Tiêu m nói đến đây, cuối cùng ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của Đinh Dĩ Nam, “Bởi vì em đã nói anh sẽ không chịu trách nhiệm.”
Đinh Dĩ Nam đã nói như vậy, kể cả sau khi Hoắc Chấp Tiêu đã bắt đầu nuôi 300 tuổi, cậu vẫn có thái độ tiêu cực đối với vấn đề này. Nhưng cậu không biết từ khi nào cậu bắt đầu có cái nhìn tốt hơn về Hoắc Chí Tường, và cậu thậm chí còn không loại trừ việc mình có thêm một đứa con trai.
“Yêu cũng vậy thôi. Tưởng đơn giản nhưng thật ra có rất nhiều khía cạnh cần xem xét.” Hoắc Chấp Tiêu lại nói, “Anh tưởng tượng có một mối quan hệ ngầm với em dưới sự giám sát của bố anh, và kết quả đã … rất không vui. Vì vậy, anh hiểu tại sao em muốn từ chức. ”
Đinh Dĩ Nam mím môi và bất giác kêu lên một tiếng “ừm”.
“Bạn học đưa cho em bao nhiêu lương hàng năm?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi đột ngột.
“Năm trăm ngàn.” Đinh Dĩ Nam nói, “không tính tiền thưởng.”
“Khi nào anh có thể cho em một triệu tiền lương hàng năm,” Hoắc Chấp Tiêu dừng lại, “Em sẽ quay lại với anh chứ?”
Đinh Dĩ Nam ở bên cạnh Hoắc Chấp Tiêu, vì vậy cậu biết rằng Hoắc Chấp Tiêu đang ám chỉ việc trở lại làm việc ở bên cạnh anh.
“Điều này……”
“Anh biết em có những nguyên tắc của mình.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Nhưng vấn đề là công việc là một phần của cuộc sống”.
Đinh Dĩ Nam hơi giật mình khi nghe những lời đó.
“Hãy nghĩ về những gì em làm ở bên cạnh tôi.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Em là trợ lý riêng của anh, và một nửa trách nhiệm công việc của em liên quan đến cuộc sống của anh.”
Hoắc Chấp Tiêu dừng lại và không tiếp tục chứng minh mối quan hệ giữa công việc và cuộc sống, nhưng những lời anh vừa nói đã khiến trái tim Đinh Dĩ Nam dậy sóng.
“Anh sẽ từ chức.” Hoắc Chấp Tiêu cuối cùng đi đến kết luận cuối cùng, “Nhưng anh cần một chút thời gian.”
Đinh Dĩ Nam gật đầu và nói, “Được.”
Cậu đã có đường đi, cho nên mới dám cây ngay không sợ chết đứng đưa ra từ chức, Hoắc Chấp Tiêu cần thêm thời gian tất nhiên là không thể chê trách.
Trên thực tế, dù không hài lòng với công việc như thế nào, một động vật nhạy cảm với xã hội cũng nên tìm kĩ việc trước khi từ chức.
“Đợi chút nữa anh phải ra ngoài.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Anh có hẹn với luật sư để hỏi ý kiến về việc mở studio.”
Đinh Dĩ Nam có chút kinh ngạc, không ngờ Hoắc Chấp Tiêu lại tiến nhanh như vậy.
“Anh sớm nghĩ kĩ việc từ chức rồi?” Đinh Dĩ Nam hỏi.
“Hừ.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Cho nên cũng không phải là hoàn toàn không biết gì.”
Đinh Dĩ Nam đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cậu đột nhiên phát hiện dường như quan hệ giữa cậu và Hoắc Chấp Tiêu không khó như cậu tưởng tượng.
Sau khi ăn sáng xong, Đinh Dĩ Nam chủ động dọn dẹp phòng bếp đã bị Hoắc Chấp Tiêu làm cho lộn xộn.
Hoắc Chấp Tiêu từ trong phòng ngủ đi ra, mặc một bộ âu phục màu xám nhạt, trên tay cầm hai chiếc cà vạt hỏi Đinh Dĩ Nam, “Mặc cái nào?”
Đinh Nghiêu nhìn xung quanh, cuối cùng cầm cái bên phải, trực tiếp vòng qua cổ của Hoắc Chấp Tiêu, thắt một chiếc cà vạt xinh đẹp dưới cổ áo anh.
“Hoàn hảo.” Đinh Dĩ Nam học được giọng điệu của Hoắc Chấp Tiêu.
Hoắc Chấp Tiêu cười nói: “Vậy anh đi ra ngoài.”
“Chờ đã.” Đinh Dĩ Nam nắm lấy cà vạt của Hoắc Chấp Tiêu, kéo anh lại trước mặt mình.
Cậu đưa tay ôm cổ Hoắc Chấp Tiêu, nâng cằm anh lên và hôn môi. Một lúc lâu sau, cậu buông Hoắc Chấp Tiêu ra không chút khách khí, nhàn nhạt cười nói: “Đi sớm về sớm.”