Edit + Beta: Heo
Thì ra, đây cũng là một công việc.
Đinh Dĩ Nam quay đầu lại nhìn Hoắc Chấp Tiêu nói: “Em sẽ không trả tiền cho anh.”
“Vậy anh sẽ trả lương cho em.” Hoắc Chấp Tiêu lười biếng treo trên người Đinh Dĩ Nam, “Tính tiền theo thời lượng của động cơ nhỏ thì sao? Thời gian càng dài, chi phí càng cao. Muốn kiếm được nhiều tiền thì phải kiềm chế. “
Miễn là hỏa lực của Đinh Dĩ Nam được bật hết, Hoắc Chấp Tiêu chỉ có thể đầu hàng. Anh ấy nói rằng ‘thời gian càng dài’, chứng tỏ rõ ràng muốn Đinh Dĩ Nam tiến dần từng bước để anh tận hưởng nó một lúc.
“Em không hiếm lạ đến tiền lương của anh?” Đinh Dĩ Nam nhướng mày, “Hai phút nữa em sẽ cưỡi anh đến khô.”
“Anh cảnh cáo em đừng quá cuồng.” Hoắc Chấp Tiêu híp mắt, “Hiện tại lập tức về nhà, nếu em cho anh ra trong 2 phút thì anh cho em cưỡi cả đêm.”
“Một lời đã định.”
Hai người cùng nhau đi về phía bãi đậu xe, miệng ngâm nga, vào lúc này, điện thoại di động của Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên rung lên. Anh lấy điện thoại di động ra xem và nói với Đinh Dĩ Nam, “Lâm Quả mời anh dự tiệc.”
Nói xong, anh thu hồi tầm mắt nhìn điện thoại, nói: “Anh từ chối.”
“Không.” Đinh Dĩ Nam nói, “Sau này nhất định phải liên lạc với anh ta, không thể lần nào cũng từ chối.”
Bên A khó phục vụ quá, từ chối nhiều quá thì không vui, tìm rắc rối trong công việc thì thật đau đầu. Dù sao thì, Đinh Dĩ Nam cũng đang ở trong bữa tiệc, cậu có thể xem bất cứ lúc nào, cũng sẽ không cảm thấy khó chịu.
Vào ngày diễn ra bữa tiệc, nhiều nghệ sĩ đã có mặt tại quán bar cao cấp riêng này.
Là vai nhân vật chính, Lâm Quả mặc một chiếc áo khoác nhung, trông giống như một viên ngọc trai sáng trong đêm dưới ánh đèn của quán bar, có thể thu hút sự chú ý của mọi người bất kể anh ta đi đâu.
Cô Tống và bạn gái của cô đều tham dự, siết chặt các ngón tay của mình không che giấu. Đinh Dĩ Nam không biết nhiều về các ngôi sao điện ảnh trong nước, cũng không nhận ra bạn gái của cô Tống đã đóng phim nào, nhưng cô ấy quả thực là một mỹ nhân tuyệt sắc, đứng với cô Tống khá là đẹp mắt.
Tám chín giờ tối là giờ cao điểm bận rộn của Đinh Dĩ Nam, Truyền thông được mời có vẻ thành thật, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Đinh Dĩ Nam luôn nhìn chằm chằm vào hiện trường để đề phòng một số khách khỏi vô tình bị chụp ảnh.
*”Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất” -(不怕一萬只怕萬一)- “Bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất”: có nghĩa nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.
Nhất vạn (一萬): là chỉ số 10.000. Vạn nhất (萬一): là 1 phần của 10.000 ý chỉ rất nhỏ.
Mãi đến hơn 9 giờ, tất cả nhân viên truyền thông được đuổi đi, Đinh Dĩ Nam mới có chút rảnh rỗi.
Cậu vào nhà vệ sinh để rửa tay, nhưng khi cậu định đi ra, cậu vô tình đụng phải Lâm Quả đang đi vào cầm son môi.
“Sao anh lại ở đây?” Hai mắt Lâm Quả nhìn lên nhìn xuống Đinh Dĩ Nam, sau đó tô son màu bưởi ra nhìn vào gương trang điểm trên bồn rửa mặt.
Da của Lâm Quả rất trắng, hôm nay còn đánh phấn mắt cùng màu với màu son, cả khuôn mặt trông thanh tú cực kì, giống như một quảng cáo mỹ nhân hoàn mỹ.
Đinh Dĩ Nam chưa kịp nói thì anh ta đã đập nắp son môi, nhìn Đinh Dĩ Nam trong gương nói: “Không phải Hoắc sư vừa xuống lầu sao?”
Nghe vậy, Đinh Dĩ Nam biết ngay lập tức, cảm thấy Lâm Quả biết Hoắc Chấp Tiêu đang ở đây, vì vậy anh ta vào phòng vệ sinh để trang điểm.
“Hôm nay tôi không phải là trợ lý của Hoắc sư.” Đinh Dĩ Nam nói, “Tôi là thành viên của đội cậu Viên.”
“Ý của anh là gì?” Lâm Quả quay lại, nhìn Đinh Dĩ Nam hỏi.
“Hoắc sư là sếp cũ của tôi.” Đinh Dĩ Nam không giải thích nhiều, “Tôi đi ra ngoài trước có việc bận.”
Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, Đinh Dĩ Nam lấy điện thoại di động ra xem, quả nhiên, mấy phút trước Hoắc Chấp Tiêu đã gửi cho cậu một tin nhắn, nói rằng anh đã đến tầng dưới của tòa nhà.
Sở dĩ Hoắc Chấp Tiêu đến muộn như vậy là bởi vì anh không nghĩ tới việc mình sẽ ở đây bao lâu, hai là bởi vì Đinh Dĩ Nam chỉ có thể hoàn thành công việc của mình sau chín giờ. Tất nhiên, anh đặc biệt chọn thời điểm này để đến, chỉ để đi cùng với Đinh Dĩ Nam.
Một bóng người quen thuộc sớm xuất hiện ở lối vào phía trước của quán bar. Mặc dù dáng người không giống lần trước khi mặc bộ đồ ngủ cộng với dép xỏ ngón, nhưng trang phục hôm nay cũng rất giản dị. Áo sơ mi cổ tròn với quần tây giản dị, giống như đi ra ngoài mua hàng, có vẻ lạc lõng với những người nổi tiếng ăn mặc đẹp.
Đinh Dĩ Nam đang định bước tới chào hỏi, nhưng đúng lúc này một người phụ nữ cầm ly rượu tình cờ đi qua bên cạnh Hoắc Chấp Tiêu, thản nhiên liếc mắt nhìn Hoắc Chấp Tiêu, sau đó cùng Hoắc Chấp Tiêu hàn thuyên.
Đinh Dĩ Nam đã làm bài tập về nhà của mình từ trước, khách mời nữ này là nhà sản xuất. Cậu nhìn thấy Hoắc Chấp Tiêu hơi cúi đầu xuống nghe nữ khách nói vài câu, liền nhún vai không thích thú lắm, rồi lại lắc đầu.
Nữ khách hàng dường như không muốn từ bỏ, đưa danh thiếp qua, nhưng Hoắc Chấp Tiêu chỉ mấp máy môi, không đưa tay cầm lấy. Anh nhướng mắt và tiếp tục quét qua đại sảnh, hình như đang tìm ai đó.
Đinh Dĩ Nam ở trong góc định vẫy tay với Hoắc Chấp Tiêu, nhưng lúc này cô Tống và bạn gái của cô lại đến chỗ Hoắc Chấp Tiêu. Lần này, vẻ mặt của Hoắc Chấp Tiêu mang theo vài phần ấm áp, anh hết lần này đến lần khác gật đầu, trên khóe miệng cũng có một nụ cười nhàn nhạt.
Đinh Dĩ Nam chợt nhận thấy thú vị khi được ngắm nhìn Hoắc Chấp Tiêu từ xa như vậy.
Hoắc Chấp Tiêu trong mắt cậu đã thay đổi từ một ông chủ thiếu đánh thành một con chó lớn thích ăn bám, mặc dù chỉ có thể nhìn thấy mặt trẻ con của Hoắc Chấp Tiêu, nhưng cậu không ngại nhìn thêm nhiều mặt của Hoắc Chấp Tiêu.
Cũng giống như bây giờ, anh đang cầm ly sâm panh trò chuyện với cô Tống, lúc nói chuyện thì anh trông đứng đắn, lịch lãm, khác hẳn với người trên giường văng tục, chửi thề.
Đinh Dĩ Nam đột nhiên cảm thấy thì ra quan hệ thân mật lại khiến người ta yêu thích thế này.
Tính trẻ con của Hoắc Chấp Tiêu chỉ thuộc về cậu, nó giống như bảo bối riêng của câuh. Mặt khác, điều này cũng đúng, chỉ có Hoắc Chấp Tiêu mới có thể nhìn thấy mặt đầy sóng gió của cậu.
Nhưng khi Đinh Dĩ Nam đang có tâm trạng tốt, Lâm Quả đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của anh.
Cô Tống và Lâm Quả rõ ràng là rất quen thuộc với nhau, không có khoảng cách giữa những người trò chuyện với nhau. Hoắc Chấp Tiêu ở một bên gần như không lên tiếng, nhưng anh giống như thuộc về nhóm nhỏ này.
Đinh Dĩ Nam tận lực không để cho mình mang thành kiến đến xem Lâm Quả, nhưng cậu luôn cảm thấy rằng những cử chỉ của Lâm Quả là có mục đích.
Khuỷu tay của Lâm Quả chạm vào Hoắc Chấp Tiêu, Đinh Dĩ Nam ngay lập tức cau mày.
Hai người chạm cốc, họ đối mặt với nhau, môi Đinh Dĩ Nam mím chặt thành một đường thẳng.
Rõ ràng vừa rồi cậu nghĩ nhìn Hoắc Chấp Tiêu từ xa rất thú vị, nhưng bây giờ Lâm Quả xuất hiện bên cạnh Hoắc Chấp Tiêu, cậu chỉ cảm thấy đau tim.
Mắt không thấy tâm không phiền, Đinh Dĩ Nam quay trở lại làm việc một lúc. Tuy nhiên, khi cậu quay lại, cô Tống và bạn gái của cô đã không còn đi cùng với Hoắc Chấp Tiêu, chỉ có Lâm Quả và Hoắc Chấp Tiêu đang ngồi uống rượu trong boong tàu.
Đinh Dĩ Nam biết chắc chắn Hoắc Chấp Tiêu sẽ không thể rút lui, nhưng cậu vẫn cảm thấy không thoải mái khi nhìn cảnh tượng này.
Cậu đến lối thoát hiểm bên ngoài quán bar châm một điếu thuốc, lối đi này là một góc tương đối khuất, bên ngoài cửa thoát hiểm là thang máy. Hiện tại căn bản không có khách rời đi, cho dù có khách đi thang máy, cũng sẽ không đến đây.
Một lúc sau, tâm trạng Đinh Dĩ Nam dần bình tĩnh trở lại, nhưng vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ ngoài cửa thoát hiểm: “Phòng của tôi ở dưới lầu.”
Đinh Dĩ Nam vô thức nhìn ra cửa sổ bằng kính trên cửa. Khá lắm, Lâm Quả đang dựa nửa người vào Hoắc Chấp Tiêu, mắt anh ta hơi mờ. Đánh giá từ kinh nghiệm xem phim nhiều năm của Đinh Dĩ Nam, đây hẳn là biểu hiện say xỉn.
” Lâm tiên sinh,” Hoắc Chấp Tiêu cau mày đỡ Lâm Quả đứng, “Tôi sẽ gọi trợ lý cho anh.”
“Không.” Lâm Quả nhẹ nhàng dựa vào Hoắc Chấp Tiêu, “Anh giúp tôi về phòng là được rồi.”
Lâm Quả nói đến đây, thang máy kêu vang một tiếng, cửa mở ra hai bên. Anh ta nắm lấy cổ tay của Hoắc Chấp Tiêu bước vào, khí lực chẳng giống một người say tí nào.
“ Lâm tiên sinh.” Hoắc Chấp Tiêu nắm cổ tay Lâm Quả, đẩy anh ta dựa vào tường sang một bên, vô cảm nhìn xuống, “Sự kiên nhẫn của tôi có hạn.”
Đinh Dĩ Nam phun một điếu thuốc sau cánh cửa, nghĩ rằng trò này cũ rồi. Nhưng cún lớn của cậu là một người đàn ông như vậy, lát về sẽ thưởng cho anh ấy một chút.
Lâm Quả bỏ đi màn biểu diễn say xỉn cấp độ ảnh đế, thản nhiên nói: “Vậy thì tôi nói thẳng, tôi mời anh vào phòng của tôi.”
Hoắc Chấp Tiêu lùi lại một bước, đút tay vào túi quần nói: “Không đi.”
“Anh là gay.” Lâm Quả nói.
“Ừ.” Hoắc Chấp Tiêu nói.
“Anh không hứng thú với tôi.”
“Đúng.”
“Tại sao?”
Hai câu đầu tiên chỉ là sự chuẩn bị cho câu hỏi cuối cùng, giọng điệu của Lâm Quả giống như anh thực sự không thể hiểu được tại sao Hoắc Chấp Tiêu lại có thái độ như vậy với anh ta.
Hoắc Chấp Tiêu nhàn nhạt nói: “Tôi có bà xã.”
Lâm Quả cười khúc khích và hỏi: “Bà xã anh là thần chắc?”
“Tất nhiên.”
Hoắc Chấp Tiêu nói điều này với giọng giống như Lâm Quả đã hỏi vô nghĩa.
“Ngủ với tôi, anh cũng không lỗ.” Lâm Quả nói.
“Lỗ hay không không phải do anh quyết định.”
“Tại sao, tôi vẫn không thể lọt vào mắt xanh của anh?” Lâm Quả đột nhiên trở nên tích cực hơn “Tôi tưởng một nhà thiết kế như anh phải có yêu cầu thẩm mỹ cao.”
Ngụ ý là anh sẽ mù quáng nếu coi thường tôi, và hẳn là thẩm mỹ của anh có vấn đề.
“Anh cho rằng chỉ có thẩm mỹ đại chúng mới được gọi là thẩm mỹ sao?” Hoắc Chấp Tiêu nhìn Lâm Quả nhẹ nói, “0,618 là tỷ lệ thẩm mỹ được công nhận, nhưng trong mắt tôi, chỉ có bà xã tôi là tiêu chuẩn thẩm mỹ duy nhất.”
Lâm Quả bất ngờ nhướng mày, hỏi: “Anh dám nói thẩm mỹ của khách hàng như vậy, không sợ tôi không giao cho anh thiết kế nhà nữa sao?”
“Sao cũng được.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Nếu anh muốn theo đuổi thẩm mỹ đại chúng, thì thiết kế của tôi thực sự không phù hợp với anh.”
“Được rồi.” Lâm Quả đứng thẳng dậy và nhấn nút thang máy một lần nữa. Trước khi bước vào thang máy, anh ta còn nhìn lại Hoắc Chấp Tiêu nói: “Hiện tại tôi tin tưởng vào thẩm mỹ của anh, hi vọng anh sẽ không để tôi thất vọng.”
Khi Đinh Dĩ Nam bình phục, điếu thuốc trên tay cậu đã cháy đến mức chỉ còn tàn thuốc. Cậu dẫm tàn thuốc và ném vào thùng rác.
Khóe miệng hai bên như bị dây câu móc vào, dù đặt thế nào cũng không bỏ xuống được.
Đinh Dĩ Nam ban đầu nghĩ rằng Hoắc Chấp Tiêu ở bên cậu vì hạ thấp tiêu chuẩn thẩm mỹ của anh, nhưng hóa ra lại ngược lại.
Tiêu chuẩn thẩm mỹ của Hoắc Chấp Tiêu không còn là một anh chàng đẹp trai với đôi chân dài trên 1,8m nữa mà đã trở thành “Đinh Dĩ Nam”. Có thể có vô số anh chàng đẹp trai với đôi chân dài trên 1,8m, nhưng chỉ có một Đinh Dĩ Nam duy nhất trên thế giới.
Vì vậy, yêu cầu thẩm mỹ của Hoắc Chấp Tiêu càng tăng lên, bởi vì không ai ngoại trừ Đinh Dĩ Nam có thể lọt vào mắt của anh.
Sau khi Lâm Quả rời đi, Hoắc Chấp Tiêu cũng quay lại quán bar.
Không lâu sau, Đinh Dĩ Nam nhận được hai tin nhắn từ Hoắc Chấp Tiêu trên điện thoại di động của cậu.
[Hoắc Chấp Tiêu: Khi nào thì về? 】
[Hoắc Chấp Tiêu: 300 tuổi thiếu kiên nhẫn.jpg】
Đinh Dĩ Nam chịu trách nhiệm về phần công tác truyền thông này, hiện tại nhiệm vụ đã hoàn thành, muốn rời đi trước cũng không phải là không thể. Cậu gọi cho Viên Phong, nói ở nhà có chuyện cần giải quyết, Viên Phong cũng không hỏi nhiều, đồng ý để cậu về trước.
Sau khi cúp máy, Đinh Dĩ Nam ra khỏi lối thoát hiểm và nhấn nút đi xuống của thang máy.
Cậu cầm điện thoại gửi tin nhắn thoại cho Hoắc Chấp Tiêu: “Ông xã, em đang đợi anh ở dưới tầng.”