Edit + Beta: Heo
Trên đường về, Đinh Dĩ Nam vẫn vô cảm và không nói gì. Dưới vẻ ngoài tức giận, cậu thực sự đau đầu hơn.
Tính cách của Đinh Dĩ Nam hoàn toàn không liên quan đến sự sống động. Cậu sẽ chỉ làm những gì cậu chắc chắn và cố gắng đạt được điều tốt nhất trong mọi thứ, ngay cả khi làm tình.
Cậu dùng thời gian ba năm để thăm dò công việc cùng nếp sống của Hoắc Chấp Tiêu, nhưng hôm nay mới biết tính cách Hoắc Chấp Tiêu mới là biến số lớn nhất. Cậu không thích cảm giác nhìn không thấu này, điều này sẽ chỉ khiến công việc của cậu không còn thuận tiện như trước nữa.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài |||||
Ô tô chậm rãi lái vào tầng hầm đỗ xe nhà Hoắc Chấp Tiêu, Đinh Dĩ Nam vẫn cứ tự hỏi làm sao để công việc trở về đúng quỹ đạo. Có thể xin nghỉ phép một thời gian, chờ Hoắc Chấp Tiêu quên chuyện tối ngày hôm qua đi, nói không chừng quan hệ hai người có thể khôi phục như thường.
Nhưng chưa chờ Đinh Dĩ Nam quyết định, đột nhiên nghe Hoắc Chấp Tiêu nói: “Sáng mai không cần đến công ty.”
Đinh Dĩ Nam tắt xe, nhìn về phía Hoắc Chấp Tiêu.
“Ngày mai muốn đi thôn Tam Dương công tác.” Hoắc Chấp Tiêu đáp, “Có một hạng mục mới.”
“Hạng mục mới?” Đây là lần đầu tiên Đinh Dĩ Nam được thông báo về một dự án mới một cách thân mật như vậy. Trong trường hợp bình thường, thư ký hành chính trước tiên sẽ báo cáo tình hình cụ thể của dự án cho cậu, sau đó cậu sẽ quyết định có nên dành thời gian theo lịch trình làm việc của Hoắc Chấp Tiêu hay không.
Hiện tại trong tay Hoắc Chấp Tiêu có một hạng mục trung tâm thương mại lớn, đã qua giai đoạn thăm dò, đúng lúc thời điểm anh bận rộn nhất.
“Anh giải quyết được sao?” Đinh Dĩ Nam hỏi.
“Hạng mục trung tâm thương mại cho Triệu Dương.” Hoắc Chấp Tiêu đáp, “Tôi hiện tại rất rảnh rỗi.”
Lúc nói lời này, trên mặt Hoắc Chấp Tiêu không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào, thật giống như đang nói sinh hoạt hàng ngày trong câu một chuyện nhỏ. Nhưng đối với Đinh Dĩ Nam mà nói, tin tức này khiến cho cậu giật nảy cả mình.
Cậu run lên trong nháy mắt, rất nhanh suy nghĩ rõ ràng nguyên do trong đó, khẽ cau mày hỏi: “Là ý Hoắc tổng sao?”
“Ừm.” Hoắc Chấp Tiêu nhàn nhạt đáp một tiếng.
“Chuyện khi nào?” Đinh Dĩ Nam hỏi tiếp.
“Tối hôm qua.” Hoắc Chấp Tiêu đạo, “Sau khi nhận Giải thưởng Lam Điểm.”
Nhận thưởng…
Chỉ khi xổ số công bố số trúng thưởng mới được gọi là xổ số. Hoắc Chấp Tiêu dùng từ này để miêu tả giải thưởng Lam Điểm. Thoạt nhìn, nó giống như một sự chế giễu của giải thưởng Lam Điểm, nhưng Đinh Dĩ Nam đã nghe thấy sự tự ti của Hoắc Chấp Tiêu về – Tỷ lệ chiến thắng của anh cũng giống như trúng số.
Bây giờ nghĩ lại, Hoắc Chấp Tiêu tối hôm qua đi uống rượu, có lẽ không chỉ chỉ vì không nhận thưởng nên tâm tình không tốt, mà hẳn là bị Hoắc Huân đổi hạng mục trọng yếu trong tay, mà chuyện như vậy trước đây chưa bao giờ có.
Đinh Dĩ Nam chợt nhớ đến câu “Anh nếu không giành được giải thưởng có vui vẻ không” mà cậu đã nói tối hôm qua, sức sát thương của câu này ngang với câu “Bạn trai của cậu đang ở trên giường của người khác”.
Không trách vừa nãy tại trong tiệm bán quần áo, Hoắc Chấp Tiêu nói anh có một chút tẻ nhạt. Hiện tại Đinh Dĩ Nam cuối cùng cũng coi như hiểu được, ra là Hoắc Chấp Tiêu cũng không có nói dối, hắn là thực chất rảnh rỗi đến khùng.
“Anh bảo ngày mai muốn gặp khách hàng quan trọng, ” Đinh Dĩ Nam dừng một chút, “Chính là hạng mục khách hàng này sao?”
“Đúng.” Hoắc Chấp Tiêu đạo, “Bí thư thôn Tam Dương.”
Tam Dương thôn muốn xây dựng một khu nhà thư viện công cộng, hưởng ứng toàn dân đọc sách.
Trưởng thôn tự mình tìm tới Hoắc Huân cho Văn phòng Cửu Sơn đảm nhận dự án, Hoắc Huân không thu bất kỳ khoản phí nào vì bán ân tình của trưởng thôn. Do đó, dự án này đối với Hoắc Chấp Tiêu rất ít tiền. Và lần này, bên khách hàng là một quan chức, và cha anh phải chú ý hơn khi liên hệ.
Một là dự án thương mại hàng chục triệu, và một là dự án làm việc chăm chỉ miễn phí. Mặc dù mức lương cố định hàng tháng của Đinh Dĩ Nam không gắn liền với thành tích của Hoắc Chấp Tiêu, nhưng cậu có thể cảm nhận được khoảng cách, bởi vì Hoắc Chấp Tiêu chưa bao giờ bị đối xử như vậy trong công ty.
“Đi trong thôn không thích hợp mặc đồ tây.”
Lúc xuống xe, Đinh Dĩ Nam đưa cho Hoắc Chấp Tiêu cái túi đựng quần áo của anh, rồi đưa mắt nhìn chiếc túi kia trên tay. Đó là bộ quần áo màu xanh lá đậm mà Hoắc Chấp Tiêu vừa chọn cho anh, chất liệu và kiểu dáng không thể nói quá.
“Tôi sẽ lấy sau.” Đinh Dĩ Nam nói.
“Tại sao muốn lấy sau?” Hoắc Chấp Tiêu khẽ cau mày, “Tôi chọn cho cậu không tốt sao?”
“Không phải.” Đinh Dĩ Nam đạo, “Không thích hợp mặc đi gặp bí thư thôn.”
“Nhưng tôi sẽ mặc nó.”
Đinh Dĩ Nam không lên tiếng, cậu không có cách nào phán đoán sự khác thường của Hoắc Chấp Tiêu ngày hôm nay vì cậu lăn lộn với anh đêm qua hay là do sự nghiệp của anh đã thất bại. Trong tình huống này, cậu không nghĩ rằng việc để ông chủ trả tiền cho mình là một lựa chọn tốt.
Hai người trầm mặc giằng co một lúc, cuối cùng vẫn là Hoắc Chấp Tiêu mở miệng trước: “Đinh trợ.”
“Anh có ý gì?” Đinh Dĩ Nam không thể tin được mà nhìn Hàn Thạc, trong lòng cảm thấy ớn lạnh.
Âm thanh không giống vừa nãy, không cường thế, mang theo một chút uể oải khó nhận ra, “Tôi đã đủ chán nản, cậu cũng muốn cùng tôi đối nghịch có đúng không?”
Đinh Dĩ Nam mím môi, trong tiềm thức muốn liệt kê những lý do chính đáng khiến cậu làm như vậy trước đây. Nhưng đột nhiên cậu chợt nhận ra rằng một khi điều gì đó liên quan đến cảm xúc cá nhân, thì cái gọi là sự biện minh sẽ chỉ trở thành một sự thật mơ hồ.
Cũng giống như mối quan hệ yêu đương của mình với Hàn Thạc, Hàn Thạc thường không hài lòng vì công việc của cậu chiếm quá nhiều thời gian, và cậu liệt kê công việc của mình từng cái một, cố gắng chứng minh rằng thời gian làm việc của cậu không còn có thể bị dồn nén, nhưng trong mọi trường hợp. là không thể xua tan sự bất mãn của Hàn Thạc.
“Tôi muốn tiêu tiền thì tiêu.” Hoắc Chấp Tiêu đáp, “Việc này là khó khăn như thế sao?”
Đinh Dĩ Nam trầm mặc một chút, không có phản bác nữa. Cậu nói một câu “Biết rồi”, nói tiếp: “Sáng mai tôi tới đón anh.”
Hoắc Chấp Tiêu là đang trút giận.
Khi Đinh Dĩ Nam cuối cùng cho ra kết luận này, mụn nhọt trong lòng cậu nháy mắt này giải quyết dễ dàng.
Rượu, tình dục, tiền bạc, là những lĩnh vực mà Hoắc Chấp Tiêu có thể kiểm soát, anh hy vọng có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Cho dù đó là lên giường với Đinh Dĩ Nam hay tiêu tiền một cách phung phí, tất cả đều để chuyển hướng sự chú ý khỏi những điều tồi tệ đó.
Trên thực tế, Đinh Dĩ Nam cũng vậy. Cậu uống rượu và lăn giường với Hoắc Chấp Tiêu cho vui sao? Tất nhiên là không, cậu cũng đang trút giận, nhưng tiền tiết kiệm của cậu không cho phép anh ta phung phí như Hoắc Chấp Tiêu.
Còn nói xin nghỉ phép để thư giãn, nhưng khi ai ngờ phải đi công tác nơi khác.
May mắn thay, sau khi làm rõ động cơ của Hoắc Chấp Tiêu, Đinh Dĩ Nam cuối cùng cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều, không còn lo lắng như vừa rồi là công việc của mình đi chệch hướng bình thường hay không.
Do đến cửa hàng quần áo bị trễ nên Đinh Dĩ Nam về nhà mua rau và nấu ăn rồi thu dọn hành lý cho chuyến công tác ngày hôm sau. Sau khi hoàn thành những công việc vặt vãnh này thì đã đến đêm. Cậu lấy chiếc hộp mua ở siêu thị ra và bắt đầu sắp xếp đồ đạc của Hàn Thạc
Thường ngày Đinh Dĩ Nam rất chú trọng đến việc cất giữ, cậu luôn sắp xếp đồ lót và tất của hai người họ thành các loại khác nhau, nhưng mỗi khi Hàn Thạc lấy chúng ra, chúng vẫn lộn xộn.
Hai người đã sống với nhau cả năm trời, ngoại trừ quần áo, có một số thứ không thể chia cắt giữa anh ta và cậu. Đinh Dĩ Nam phải kiên nhẫn nhớ lại những gì cùng Hàn Thạc đã trải qua.
Nhớ lại những kỉ niệm thì không thể tránh khỏi cảm giác buồn.
Đinh Dĩ Nam không phải động vật máu lạnh, mặc dù cán cân của cậu rõ ràng là nghiêng về lý trí, cậu vẫn sẽ cảm thấy buồn khi bị tổn thương. Tình cảm hơn một năm trôi qua, trong lòng cậu dường như đã bị khoét rỗng, không gì có thể lấp đầy được.
Nhưng quay lại với lý trí, Đinh Dĩ Nam cũng biết rằng cậu chỉ có thể nhìn về phía trước. Giữa cậu và Hàn Thạc có một mâu thuẫn không thể hòa giải, thay vì chắp vá lại những ký ức thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Thu xếp đồ đạc được một nửa, cửa chính bên kia vang âm thanh mở khóa điện tử.
Hàn Thạc bước vào nhà một cách vội vã, để lại vali và ôm chầm lấy Đinh Dĩ Nam.
“Vợ.” Hắn chôn ở cổ Đinh Dĩ Nam, buồn buồn kêu một tiếng. Hắn cao hơn Đinh Dĩ Nam, cúi người xuống khiến bộ dáng thoạt nhìn cực kỳ oan ức.
Trước kia, Đinh Dĩ Nam rất thích kiểu này, cậu thường bó tay toàn tập khi Hàn Thạc làm nũng. Nhưng chuyện đến nước này, cậu chỉ hít sâu một hơi, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Buông ra.”
Hàn Thạc chẳng những không làm theo, trái lại càng tăng thêm lực đạo trên tay, phảng phất như biết chắc Đinh Dĩ Nam không làm gì được hắn.
“Tôi đếm ba tiếng.” Đây là điềm báo Đinh Dĩ Nam nổi giận, “Ba.”
Cuối cùng Đinh Dĩ Nam đếm tới một, Hàn Thạc mới chậm rãi buông lỏng cậu ra.
“Vợ, em thật sự có ngủ cùng ông chủ của em chưa?” Hàn Thạc nhìn Đinh Dĩ Nam, trong đôi mắt mang theo một loại mong đợi thận trọng.
Đinh Dĩ Nam đi đến một bên ghế sô pha ngồi xuống, mặt không thay đổi trả lời: “Rồi.”
Bong bóng mong đợi đã vỡ ra một cách không thương tiếc, Hàn Thạc nặng nề phun ra một hơi, lầm bầm lầu bầu nói: “Anh biết mà.”
Đinh Dĩ Nam nghe vậy nhíu mày.
“Em mỗi ngày tốn nhiều thời gian ở cùng hắn như vậy, làm sao không có khả năng phát sinh chuyện gì?”
(/‵Д′)/~ ╧╧
“Hai người các ngươi chắc thường ngủ với nhau đi.” Hàn Thạc cười khổ một tiếng, “Chúng ta coi như hòa nhau rồi, bắt đầu lại từ đầu có được không?”
( ︶︿︶)_╭∩╮
“Hàn Thạc, ” Đinh Dĩ Nam đè nén nổi giận nói, “Ý anh là, tôi thường ngủ với anh ta để có thể hòa với anh?”
“Cái gì?” Hàn Thạc biểu tình ngẩn ra, hiển nhiên chưa kịp phản ứng ý trong lời nói của Đinh Dĩ Nam.
“Thôi.” Đinh Dĩ Nam thở ra một hơi, “Chúng ta chia tay đi, tôi không nghĩ tái hợp với anh.”
“Không muốn chia tay.” Vẻ mặt của Hàn Thạc có chút bối rối, “Vợ à, em vẫn yêu anh đúng không? Chúng ta có thể bắt đầu lại.”
“Đừng lại gọi tôi là vợ.” Đinh Dĩ Nam đáp, “Anh, ngày hôm nay liền dời ra ngoài cho tôi.”
“Anh không muốn.” Hàn Thạc trực tiếp vồ tới Đinh Dĩ Nam, “Anh sai rồi, em tha thứ cho anh có được không?”
Nữa này.
Mỗi lần Hàn Thạc đuối lý, anh ta luôn sử dụng nó, rất thích đánh lừa mọi người.
Mọi khi Đinh Dĩ Nam không tính toán với hắn, nhưng ngày hôm nay không giống, Đinh Dĩ Nam đã không còn tình cảm với Hàn Thạc.
“Đừng đụng vào tôi.” Đinh Dĩ Nam cầm lấy một cái gối đập vào mặt Hàn Thạc, trực tiếp đập cho anh ta tỉnh mộng ngay tại chỗ.
“Anh không đi tôi đi.” Đinh Dĩ Nam đứng dậy cầm lấy hành lý đã thu thập xong trước đó, “Tôi ngày mai đi công tác, chờ khi tôi trở lại, hi vọng không nhìn thấy anh.”