*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Heo
Bảy giờ sáng, Đinh Dĩ Nam đúng giờ tỉnh lại. Nhấn nút rèm điện cạnh giường, ánh nắng sáng sớm từ từ xuyên qua cửa sổ sát đất khổng lồ chiếu sáng cả gian phòng.
Lúc này, đài phun đã cài giờ giữa tiểu khu đã bắt đầu phun trào đầu tiên của một ngày mới, ánh sáng mặt trời chiếu vào quần thể từ hướng đông sẽ tương tác với sương nước từ đài phun tạo thành cầu vồng nhiều màu sắc.
Đinh Dĩ Nam đã nhìn thấy cầu vồng này lần đầu tiên khi tòa nhà chưa hoàn thành. Hoắc Chấp Tiêu thiết kế chính của dự án này, muốn có một đài phun nước nổi bật bên trong tiểu khu, chỉ cần trời đẹp, dậy sớm đi làm thì các chủ nhà đều có thể nhìn thấy cầu vồng.
Ban đầu ở nghe Hoắc Chấp Tiêu giải thích ý tưởng thiết kế cho khách hàng, Đinh Dĩ Nam đã nghĩ trong lòng: anh ta là một người kỳ quái gì mà có thể đưa ra ý tưởng cho phép mọi người ra ngoài và ngắm cầu vồng mỗi ngày?
Sau đó sự thực chứng minh Hoắc Chấp Tiêu cũng không phải có ý nghĩ kỳ lạ gì. Sau khi đài phun xây dựng thành công, Đinh Dĩ Nam cùng Hoắc Chấp Tiêu đi đến công trường quan sát thấy đài phun vận hành hiệu quả, lúc ánh nắng sáng sớm xuyên thấu đài phun nước, màu sắc rực rỡ cầu vồng đã xuất hiện một chút, đáy lòng Đinh Dĩ Nam đã bị chấn động.
Ban đầu Đinh Dĩ Nam đi đến văn phòng Cửu Sơn nhận lời mời công việc này, cũng không phải là bởi vì đối tác chuyên môn, cũng không phải bản thân cậu cảm thấy hứng thú đối với thiết kế kiến trúc.
Chỉ là gần đến thời điểm tốt nghiệp, trưởng khoa đăng lại cuộc trò chuyện giữa Hoắc Huân và thầy trong nhóm WeChat, nói là cần thiết có một phụ tá riêng, chuyển chính thức thì tiền lương có thể đạt đến 20 ngàn trở lên.
Lý do tại sao sinh viên từ các trường danh tiếng không lo lắng về việc tìm kiếm việc làm phần lớn là bởi vì các sinh viên năm cuối từ mọi tầng lớp xã hội luôn quen với việc trở lại trường cũ của họ để tuyển dụng. Thấy lương cao, Đinh Dĩ Nam nộp hồ sơ với tâm lý thử sức rồi xin vào làm việc ở Văn phòng Cửu Sơn.
Nhưng mãi đến tận đến khi cậu nhìn thấy Hoắc Chấp Tiêu chế tạo cầu vồng, cậu mới chính thức thích cái nghề này.
Sau đó Hoắc Chấp Tiêu mua nhà ở tiểu khu này, Đinh Dĩ Nam đã theo dõi toàn bộ quá trình cải tạo và hiểu sâu hơn về ngành này.
Tiểu khu này cũng được săn đón vì thiết kế cầu vồng độc đáo, và giá nhà ở luôn ở mức trần của khu vực này.
Đến phòng khách mở nhạc cổ điển, sau đó vào bếp mặc tạp dề vào, Đinh Dĩ Nam chính thức bắt đầu một ngày làm việc mới.
Trước đây, Đinh Dĩ Nam luôn giải quyết bữa sáng tại một quán bún gần tiểu khu, nhưng hôm nay là một hoàn cảnh đặc biệt và cậu phải chia sẻ riêng.
Từ nhỏ Hoắc Chấp Tiêu ở nước ngoài du học và đã quen với bữa sáng kiểu Tây, Đinh Dĩ Nam cũng học rất nhiều món ăn phương Tây. Tuy nhiên, bản thân cậu thích người truyền thống hơn, cậu thích ăn cháo hoặc mì cho bữa sáng, vì vậy cậu đã nấu một bát mì với nước sốt hành lá trên một bếp khác trong khi làm trứng tráng.
Hương vị của mì phụ thuộc vào độ nóng. Đinh Dĩ Nam hoàn toàn chú ý đến độ trong của sợi mì, khi chuẩn bị thêm nước lạnh vào, cậu đã bị phân tâm để nghe thấy bản nhạc cổ điển đột ngột kết thúc, thay vào đó là bước chân của Hoắc Chấp Tiêu. Hoắc Chấp Tiêu thường uống nước trước sau khi thức dậy, và anh có một vấn đề, anh không thích uống nước ở nhiệt độ phòng.
Thông thường, sau khi rút phích cắm bàn xoay, anh bước thẳng đến tủ lạnh hai cửa và lấy nước khoáng đã để trong tủ lạnh từ trước. Vì vậy, Đinh Nghiêu cũng không để ý tới anh ta, chỉ chăm chú nhìn mì trong nồi.
Ngay lúc Đinh Dĩ Nam đang chuẩn bị gắp mì vào nồi, lưng của cậu đột nhiên bị áp lực lớn, và không hiểu sao trên eo của cậu cũng bị hai tay quấn lấy.
“Đang làm gì?”
Hoắc Chấp Tiêu cằm trên vai Đinh Dĩ Nam, cả nửa người như bị đè ép xuống toàn bộ.
Môi trong tay Đinh Dĩ Nam rơi vào trong nồi nước sôi, cậu dùng sức đứng thẳng thân trên, đỡ lấy sức nặng của Hoắc Chấp Tiêu, quay lại nhìn người đang ôm mình phía sau với vẻ mặt kinh ngạc: “Anh đang làm gì vậy?”
Hoắc Chấp Tiêu rất thoải mái buông lỏng Đinh Dĩ Nam ra, lui qua một bên, khóe miệng đè nén ý cười, biểu tình giống như là thực hiện được trò đùa dai.
Đinh Dĩ Nam đột nhiên nghĩ tới loại người nhàn nhạt hoảng sợ, rõ ràng trong ao yên tĩnh, liền ném đá vào, vừa lòng thấy sóng.
Hoắc Chấp Tiêu chống một tay lên mặt bàn bằng đá cẩm thạch, nhìn lên nhìn xuống Đinh Dĩ Nam và nói: “Tại sao trước đây tôi không thấy cậu mặc tạp dề trông rất đẹp nhỉ?”
Đinh Y Nam hít sâu một hơi, dùng đũa gắp cái muôi trong nước, nhanh chóng gắp mì: “Tôi đeo tạp dề này ba năm rồi.”
Ý là: Đôi mắt của anh bị mù hay sao?
“Thật sao?” Hoắc Chấp Tiêu sờ cằm, “Vậy ngày khác tôi sẽ mua cho cậu cái mới.”
Đinh Dĩ Nam hoàn toàn không có ý này, đau đầu mà thở ra với một hơi, và chỉ đơn giản là ngừng chú ý đến Hoắc Chấp Tiêu, mà tập trung vào bữa sáng trên tay.
Khi Hoắc Chấp Tiêu trở về sau khi tắm rửa, Đinh Dĩ Nam vừa đặt bữa sáng đã nấu chín lên bàn.
Trước mặt chỉ có một cái bát và một đôi đũa, mà trước mặt Hoắc Chấp Tiêu đã có bánh mì nướng, bơ, mứt, trứng rán, xúc xích nhỏ, salad trái cây, v.v … Ai nhìn vào cũng sẽ bị hút hồn bởi bữa sáng phương Tây phong phú này.
Nhưng sau khi Hoắc Chấp Tiêu ngồi xuống, anh liếc nhìn tô mì sốt hành lá trước mặt Đinh Dĩ Nam, rồi đột nhiên nói: “Tôi muốn nếm thử của cậu.”
Đinh Dĩ Nam đang định dùng bữa với món mì của mình, cuộn một búi nhỏ đặt lên đĩa của Hoắc Chấp Tiêu, sau đó khi chuẩn bị bắt đầu, cậu lại nghe thấy Hoắc Chấp Tiêu sau khi nếm thử nói: “Tôi sẽ đổi món với cậu.”
Đinh Dĩ Nam nghĩ rằng anh muốn ăn mì, sao không nói sớm? Cảm giác thật khó chịu khi thức ăn ngon vào miệng lại vụt mất. Nhưng vì Hoắc Chấp Tiêu là ông chủ của anh ta, anh ta đè nén sự miễn cưỡng của mình xuống và đặt cái bát trước mặt Hoắc Chấp Tiêu.
“Cậu có thường nấu ăn cho bạn trai không?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi.
“Có.” Đinh Dĩ Nam ăn bánh mì nướng một cách nhạt nhẽo.
“Ra vậy.” Hoắc Chấp Tiêu nói.
“Nhưng tôi không cho phép anh ta gắp thức ăn từ miệng tôi.”
Hoắc Chấp Tiêu mỉm cười khi nghe điều này, không trả lời thêm nữa.
Lần này, cậu đến làng Tam Dương trong một chuyến công tác ít nhất phải từ ba đến năm ngày. Đinh Dĩ Nam đi đến phòng áo quần và lấy ra một chiếc vali 26 inch, sau đó sắp xếp quần áo của Hoắc Chấp Tiêu cho những ngày này và đặt một số bài báo trong số đó có báo nói những điều cần thiết cho việc đi về nông thôn.
Khi anh ta hoàn thành việc này, Hoắc Chấp Tiêu đã thu dọn đồ đạc, nhưng chiếc cà vạt trên cổ anh vẫn chưa được thắt lại.
Đinh Dĩ Nam thực sự không muốn thắt cà vạt cho Hoắc Chấp Tiêu nữa, hay nói chính xác là cậu muốn tránh mọi tiếp xúc thân thiết với Hoắc Chấp Tiêu.
Tuy nhiên, Hoắc Chấp Tiêu lẽ ra phải nhìn thấu suy nghĩ của cậu mới lười biếng gõ sang một bên: “Đinh trợ, tinh thần sa sút lười biếng à?”
“Không.” Đinh Dĩ Nam quyết định thảo luận kỹ lưỡng vấn đề, “Hoắc sư, tương lai anh có thể tự mình đeo cà vạt được không?”
“Tại sao?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi ngược lại.
Đúng đấy, tại sao.
Đinh Dĩ Nam trong lòng cảm thấy vô cùng cáu kỉnh, như bị mèo cào cào, Hoắc Cấp Tiêu ở đâu nhiều ‘tại sao’ như vậy?
“Anh không biết thắt cà vạt à?” Đinh Dĩ Nam kiên nhẫn và ân cần hỏi.
“Cậu thắt tốt hơn.” Hoắc Chấp Tiêu nói.
“Kỳ thực không có gì khác biệt…”
“Tôi muốn cậu thắt cho tôi.” Hoắc Chấp Tiêu ngắt lời Đinh Dĩ Nam.
Đinh Dĩ Nam thở ra một hơi, nhận mệnh mà đi tới trước người Hoắc Chấp Tiêu, động tác thô bạo mà thắt cà vạt lên cho anh.
Một lần cuối cùng, Đinh Dĩ Nam vèo một phát dùng sức kéo chặt nơ, làm cho chiếc nơ đẹp đẽ hình tam giác kia cơ hồ gần sát với hầu kết của Hoắc Chấp Tiêu.
Hoắc Chấp Tiêu buộc lòng phải ngửa ra sau, tự mình điều chỉnh độ căng, độ chùng cà vạt. Anh khẽ cau mày, nhìn Đinh Dĩ Nam hỏi: “Đinh trợ, cậu cho rằng tôi sẽ không trừ lương của cậu à?”
Đinh Dĩ Nam tự nhận là người rất có cốt khí, tính cách của cậu chính là thích mềm không thích cứng.
Vì thế cậu mím môi, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, sau này sẽ chú ý.” —— cậu tự an ủi mình rằng không cần phải vướng bận chuyện tiền bạc.
Từ nội thành đi tới Tam Dương thôn phái mất ít nhất ba, bốn tiếng, bởi vì trong thôn không có đường, sau khi rời khỏi khu đô thị về cơ bản là một tỉnh lộ đổ nát.
Thời gian đầu xây dựng, các tỉnh lộ này đi lại không khó như bây giờ, chỉ là có quá nhiều xe trọng tải lớn ra vào, chở trái phép, quá tải trọng, theo thời gian, đường bị nát thành ổ gà và mìn ở khắp nơi.
Cũng may xe Hoắc Chấp Tiêu là việt dã chất lượng, khung xe đủ cao, trên con đường như vậy mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Xe dần rời thành phố, ban đầu hai bên đường vẫn là những trang trại trù phú, về sau chỉ còn những hàng cây dương, phía sau những cây dương là đất ruộng vô tận.
Đinh Dĩ Nam có thể cảm giác được hứng thú của Hoắc Chấp Tiêu khi một chiếc xe bò xuất hiện ở ven đường, anh cau mày nhìn nó một lúc, như thể không tin rằng thời đại này rồi vẫn còn tồn tại loại chuyện này.
Kỳ thực này cũng không trách Hoắc Chấp Tiêu, anh từ nhỏ quen sống trong nhung lụa mà lớn lên, sau khi đi làm thì đảm nhận một số dự án cao siêu, Đinh Dĩ Nam dám đánh cược anh thậm chí chưa từng về nông thôn.
Sau khi rời khỏi tỉnh lộ, xe rẽ vào một con đường núi, vẻ chán ghét trên mặt Hoắc Chấp Tiêu càng không thể che giấu được: “Nơi rách nát gì thế này?”
Ngược lại, Đinh Dĩ Nam không cảm thấy kinh ngạc, mỗi lần trở về quê hương đều phải đi đường xấu như vậy. Cậu vững vàng bẻ lái và nói: “Cái này vẫn chưa đến quận lỵ.”
“Còn bao lâu đến?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi.
Đinh Dĩ Nam nhìn đồng hồ một chút, nói: “Khoảng một tiếng đi.”
Nhưng mà Đinh Dĩ Nam vừa dứt lời, xe liền xảy ra chuyện. Phía sau truyền đến một tiếng nổ lớn, và sau đó tay lái trên tay cậu có phần mất kiểm soát.
Hoắc Chấp Tiêu ngồi thẳng người, nhìn phía sau nói: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Đinh Dĩ Nam ổn định tay lái, chậm rãi đạp phanh xe, nói: “Chắc là bể bánh xe.”
Bây giờ thời gian đi đường của hai người lại phải trì hoãn, Hoắc Chấp Tiêu buồn bực mà thở ra một hơi, lấy điện thoại di động ra nói: “Không biết ở đây xe cứu hộ giao thông bao lâu sẽ tới.”
Trong trường hợp bình thường, nếu gặp trường hợp khẩn cấp trên đường cao tốc, có thể gọi số 12122 để được hỗ trợ về đường bộ. Tuy nhiên, dịch vụ cứu hộ này chỉ giới hạn ở đường cao tốc hoặc giao lộ, không có cứu hộ đường bộ ở những vùng quê nghèo như vậy, chỉ có thể tìm đến tiệm sửa xe gần nhất để được giúp đỡ.
Hoắc Chấp Tiêu hiển nhiên là chưa từng tới nơi như thế này, không rõ ràng những thứ này. Nhưng Đinh Dĩ Nam cũng lười giải thích, cậu cuộn cổ tay áo sơ mi vào khuỷu tay, rồi nói với Hoắc Chấp Tiêu: “Không cần xe cứu hộ giao thông.”
Sau khi nói xong, cậu đi vào cốp xe lấy ra một chiếc kích di động, sau đó dỡ lốp dự phòng trên cửa sau.
Hoắc Chấp Tiêu đi theo đến đuôi xe, khi nhận ra ý định của Đinh Dĩ Nam, anh giật mình nhìn Đinh Dĩ Nam hỏi: “Cậu còn biết thay lốp xe?”
Thực ra, việc thay lốp xe rất đơn giản, người bình thường nhìn sơ qua cũng sẽ biết. Chỉ là đối với những người chưa tiếp xúc với nó, khái niệm sửa chữa ô tô có phần xa vời.
Đinh Dĩ Nam không có lãng phí thời gian để trả lời vấn đề của Hoắc Chấp Tiêu và tập trung vặn vít ở trục lốp.
Q: Có điều gì mà Đinh Dĩ Nam không thể? A: Hành động như một đứa trẻ.
một búi nhỏ
mì trộn hành
xe cứu trợ giao thông
kích di động