Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Chương 131: Phiên ngoại




Lần này《 Ngọt ngào luyến ái 》mời tổng cộng 3 cặp đôi, trừ bỏ Lý Tiểu Tiểu với Phạm Vô Cữu ra, hai đôi khác cũng đều xem như người quen, một đôi là Khương Mai Mai với Giang Hàm của bộ 《Truy tung kẻ hiềm nghi》mà Phạm Vô Cữu đóng đầu tiên với vai nam phụ. Vào lúc đóng 《Truy tung kẻ hiềm nghi》, một diễn viên áo rồng bởi vì kỹ thuật diễn kém tới không nhận được việc phẫn nộ tự sát, vì trả thù mà bắt đi Lý Tiểu Tiểu với nữ chính Khương Mai Mai, lúc đó đạo diễn, phó đạo diễn với nam chính Giang Hàm cùng nhau đi kiếm, không nghĩ tới cũng vào ảo cảnh quỷ vực của con quỷ áo rồng kia, là Phạm Vô Cữu xách theo xích sắt đi vào cứu đám người này ra, cũng là lúc đó Lý Tiểu Tiểu lần đầu tiên biết được, thì ra Phạm Vô Cữu thật sự là Phạm Vô Cữu của Địa Phủ kia.
Khương Mai Mai với Giang Hàm cũng coi như là từng chung hoạn nạn, thời gian đóng phim nhàn hạ ở bên nhau cũng nhiều thêm không ít đề tài, dần dần càng nhìn nhau càng thuận mắt, cũng liền thuận lý thành chương mà ở bên nhau.
Một cặp đôi khác là Lý Giai Di với bạn trai cô Tưởng Thắng Kiệt, Lý Tiểu Tiểu với Ngụy Giai Ý đã từng diễn khuê mật của Lý Giai Di trong một bộ phim đô thị, Tưởng Thắng Kiệt là nam chính trong đó. Lúc quay bộ phim này ông Táo không ít lần xách theo đồ ngon tới thăm hỏi công việc, trực tiếp thu phục đầu lưỡi của hai người, dẫn tới Lý Giai Di vẫn luôn tự xưng là rất có tâm đắc với khống chế dáng người béo lên cỡ 5 cân trong bộ phim kia, thẳng đến khi quay xong không ăn được mỹ thực ông Táo đưa tới, thể trọng của cô ấy mới rớt lại.
Máy bay đáp xuống ở Xuân Thành, lại lái ô tô mấy tiếng đi vào cái thôn nhỏ tọa lạc giữa sơn thủy này, hai người theo cột mốc đường mà tìm được căn phòng cư trú trong khoảng thời gian này, là một ngôi nhà lầu hai tầng bằng gỗ ngoảnh về phía nam tràn ngập ánh mặt trời, trước lầu nở hoa tươi sáng lạn khắp nơi.
Lúc này phương Bắc đã băng thiên tuyết địa, nơi này vẫn ấm áp như xuân như cũ, hưởng thụ ánh nắng ấm áp, ngắm hoa tươi kiều diễm, Lý Tiểu Tiểu cảm thấy tâm tình cả người đều tốt lên.
Tầng 2 của lầu nhỏ là hai phòng ngủ, đều có cửa sổ sát đất ngắm về phía nam, màn mở, hồ nước trong vắt cùng hoa tươi xinh đẹp liền ánh vào mi mắt. Hai căn phòng giống nhau về bố cục lớn nhỏ, hai người mỗi người một gian, quần áo của Phạm Vô Cữu ít, mở valy ra treo quần áo vào trong tủ liền xuống lầu chuẩn bị cơm trưa.
Quần áo của Lý Tiểu Tiểu vốn dĩ liền không ít, lúc trước khi đi lại bị Chức Nữ nhét vào một đống quần áo mới, chờ dọn dẹp xong xuôi xong đi xuống lầu thì Phạm Vô Cữu đã nấu cơm xong. Lý Tiểu Tiểu rửa sạch tay xem một cái, có món kho ông Táo làm được mang tới, cũng có món xào, còn chưng một con cá.
Lý Tiểu Tiểu nhìn phòng bếp kiểu mở sạch sẽ sáng ngời, trên mặt lộ ra hưng phấn nóng lòng muốn thử: "Nếu không em lại làm một món canh?"
Phạm Vô Cữu đang chia đũa run tay, thiếu chút nữa làm đũa rớt vào đĩa: "Vẫn là đừng nấu, em không muốn ngày ghi hình đầu tiên đã liền nổ tung phòng bếp chứ?"
Lý Tiểu Tiểu rối rắm một chút: "Em có thể dùng nồi của mình."
"Cái đó không được, anh không muốn uống vào rồi mất trí nhớ." Phạm Vô Cữu ấn Lý Tiểu Tiểu lên ghế, trịnh trọng vô cùng mà dặn dò: "Vì không để cho tổ chương trình lại vất vả đi tìm nhà nữa, em vẫn là đừng nấu cơm."
Vào lúc hai người ăn cơm, hai cặp đôi khác cũng lục tục tới rồi, các khách quý thu xếp phòng ở xong thì đều chào hỏi với nhau, ước định nghỉ ngơi một đêm cho thật tốt, chờ tối hôm sau lại liên hoan với nhau.
Liên hoan trên chương trình kiểu này chính là ba cặp cùng nhau nấu cơm, ghi hình chương trình trong lúc nói nói cười cười, cơm cũng nấu xong.
Lại nói tiếp ba cặp này đều xem như người quen, quan hệ cũng đều không tồi, ở bên nhau liền không có câu thúc như vậy. Sau khi đồ ăn phong phú được bày trên bàn, Giang Hàm xoa xoa tay trưng cầu ý kiến Phạm Vô Cữu: "Phạm ca, tối ta uống một ly chứ?"
"Được thôi!" Phạm Vô Cữu cười ha ha mà không biết ở đâu ra ôm tới một vò rượu: "Vậy nếm thử rượu mà công ty giải trí Tiên Phàm bọn tôi tự nhưỡng."
Tưởng Thắng Kiệt vừa nghe rượu công ty giải trí Tiên Phàm tự nhưỡng, nước miếng lập tức chảy xuống, xoa xoa tay cười hề hề không ngừng: "Là tay nghề của ông Táo sao?"
"Là ông Táo nhưỡng." Phạm Vô Cữu duỗi tay vỗ đi lớp bùn bịt trên vò, lập tức một cỗ hương rượu thuần hậu tràn ngập cả phòng, không chỉ ba người đàn ông, ngay cả camera man với đạo diễn của tổ chương trình đều không hẹn mà cùng nuốt nước miếng.
Đặt cái vò ở trên bàn, Phạm Vô Cữu lại xách ra mấy cái lọ thủy tinh trong suốt óng ánh xinh đẹp đặt lên bàn, cưng chiều mà nhìn Lý Tiểu Tiểu: "Tửu lượng em không tốt, liền uống rượu trái cây đi."
"Rồi!" Lý Tiểu Tiểu nhận lấy rượu trái cây đưa cho Khương Mai Mai, Lý Giai Di mỗi người một lọ, mấy người liền chia nhau ngồi xuống bên bàn.
Trong lúc ăn cơm trò chuyện lại phẩm một hớp rượu ông Táo nhưỡng, tâm tình nháy mắt liền sung sướng lên, chờ ba ly rượu xuống bụng, mấy người thân thiết đến xưng huynh gọi đệ.
Trò chuyện trò chuyện, liền tán gẫu đến lịch sử chua xót trước khi mình thành danh, Tưởng Thắng Kiệt nói xong trải nghiệm ba năm dưới tầng hầm ngầm của mình xong, quay đầu hỏi Phạm Vô Cữu: "Anh hẳn là tốt hơn bọn tôi rất nhiều nhỉ? Rốt cuộc anh chính là phú nhị đại danh xứng với thực."
Phạm Vô Cữu bưng ly rượu lắc lắc đầu: "Thật ra thì sau khi tôi thành niên thì rất ít vận dụng tiền mà trong nhà để lại cho tôi, những số tiền đó vẫn luôn được dùng để tiền sinh tiền, chi tiêu hằng ngày của tôi rất nhỏ. Tuy từ khi tôi ký hợp đồng với công ty giải trí Tiên Phàm đến lúc chính thức đóng phim cũng có mấy năm, chẳng qua khi đó thật sự không có gì để chi tiêu. Công ty giải trí Tiên Phàm của bọn tôi là bao ăn bao ở, chỗ ở thì mọi người cũng từng thấy, tuy vị trí khá hẻo lánh, nhưng cổ sắc cổ hương, mỗi người có phòng độc lập, sinh hoạt tương đối thoải mái. Ăn thì liền khỏi phải nói, trù nghệ của ông Táo, trên đời này nhưng là không có ai sánh được."
Tưởng Thắng Kiệt ngẩng đầu đấm lên bả vai Phạm Vô Cữu một quyền: "Anh đừng chọc bọn tôi tức được không? Lúc chúng ta đóng phim ông Táo đi thăm hỏi công việc Lý Tiểu Tiểu, cho đoàn phim bọn tôi ăn đến tập thể béo mấy cân, chờ sau khi bộ phim đóng máy, tôi là ăn cái gì cũng không ngon, chỉ nhớ tay nghề của ông Táo."
Mọi người nghe vậy đều cười, Lý Tiểu Tiểu hài hước nói: "Chỉ vì tay nghề này của ông Táo thôi, rất nhiều minh tinh tai to mặt lớn đều muốn đi ăn máng khác tới công ty bọn tôi làm nghệ sĩ."
Lý Giai Di liếc ngang cô ấy một cái: "Cô còn không biết xấu hổ mà nói, nhiều người muốn như vậy, cô một người cũng không cần, nâng đỡ tất cả đều là người mới."
Lý Tiểu Tiểu cười hì hì: "Không có cách nào, đây là quy định của công ty bọn tôi. Có điều công ty bọn tôi cũng chỉ có cơm là ăn ngon chút, thật sự ra mọi người vẫn là mở phòng làm việc của mình thì tự tại chút."
"Cũng phải, trước kia lúc xuất đạo tôi nghĩ lúc nào có thể diễn một nam chính thì hay rồi, không nghĩ tới tôi hiện tại cũng xem như có chút thành tựu, ít nhất là tôi lúc đó nghĩ cũng không dám nghĩ." Giang Hàm có hơi say, hơn nữa bầu không khí nhẹ nhàng làm anh ấy bất tri bất giác nói lời từ đáy lòng mình ra: "So với tôi khi đó, tôi hôm nay xem như thành công, nhưng thật ra trong lòng tôi vẫn luôn có một tiếc nuối, đó chính là ba tôi không thể nhìn thấy thành tích hôm nay của tôi."
Nói tới đây, Giang Hàm bỗng nhiên có loại ý niệm muốn xả hết, muốn tâm sự lời nghẹn ở trong lòng nhiều năm của mình ra với bạn bè: "Tôi không phải xuất thân chính quy, sau khi tốt nghiệp đại học thì không làm việc đúng ngành học mà ngược lại là muốn đổi nghề làm diễn viên, người nhà với thân thích của tôi đều cho rằng tôi điên rồi, người muốn làm diễn viên nhiều lắm, có mấy ai có thể thật đi đóng phim. Là ba tôi vẫn luôn yên lặng ủng hộ tôi, mặc kệ thân thích khuyên như thế nào, hàng xóm cười nhạo tôi không làm việc đàng hoàng như thế nào, ba tôi đều kiên định mà đứng đằng sau tôi để tôi làm để tôi xông xáo."
"Tôi đến thành phố điện ảnh bắt đầu từ làm diễn viên quần chúng, mới đầu chỉ là diễn vai quần chúng, thẳng đến năm thứ hai mới bắt được một nhân vật có một lời thoại trong bộ phim mừng tết. Tôi còn nhớ rõ phim đó là công chiếu lúc mùng một tết, tôi cao hứng phấn chấn mà dẫn ba mẹ tôi đến rạp phim xem, kết quả diễn viên điện ảnh lên rồi cũng không thấy được tôi lên sân. Sau khi mẹ tôi về thì khóc, khuyên tôi từ bỏ đi, về nhà kiếm một công việc cho tốt, ít nhất là có thể nuôi sống chính mình. Ba tôi rũ đầu hút thuốc, đưa tiền ông tích cóp một năm cho tôi, vỗ vỗ vai tôi nói, con trai cố lên......"
"Vào năm thứ 4 tôi ở phim trường, ba tôi bị tra ra ung thư phổi, lúc biết được đã là kỳ cuối. Tôi về nhà bồi ông, tán gẫu với ông lúc ông có chút tinh thần, tôi nói với ba là chờ ba tốt lên con liền về làm việc, tìm một đối tượng thành thật kiên định ở nhà trông giữ ba. Ba tôi nói con cũng kiên trì 4 năm rồi, ba cũng nhìn thấy con trên phim truyền hình rồi, ba không hy vọng con từ bỏ......"
"Vào năm thứ 2 sau khi ba tôi rời đi, tôi lấy được một vai phản diện của một bộ điện ảnh, bộ điện ảnh kia hot lớn, tôi cũng được cúp vai nam phụ tốt nhất. Tôi thực hiện được mộng tưởng của tôi, mà ba tôi ông ấy lại không có cơ hội nhìn thấy thành công của tôi."
Phạm Vô Cữu ở bên yên lặng mà rót đầy rượu cho anh ấy, Giang Hàm lau nước mắt một phen, lại bưng ly rượu lên uống một hớp: "Không thể để ông ấy nhìn thấy thành tích của tôi lúc còn sống là tiếc nuối lớn nhất đời này của tôi, tôi thật sự rất muốn nói với ông ấy một câu: Ba, con trai làm được rồi."
Không khí bi thương tràn ngập giữa mọi người, Khương Mai Mai lấy vò rượu của Giang Hàm lại cũng tự rót cho mình một ly: "Anh mạnh hơn em nhiều, ít nhất cái anh để lại cho ba anh chính là một hình tượng nỗ lực giao tranh, không giống em. Lúc mẹ em rời khỏi em thì em mới 20 tuổi, đang học đại học. Mùa đông năm đó, em bởi vì một chút việc vặt mà cãi ầm lên với mẹ trong điện thoại, em tức giận liền cúp điện thoại, kết quả hôm sau em liền nhận được điện thoại mà ba em gọi, nói mẹ em bị xe vận tải đụng ở trên đường, người mất ngay tại chỗ."
Nước mắt Khương Mai Mai lăn từ gò má xuống, trong giọng nói không giấu được nghẹn ngào: "Mẹ em qua đời thật sự làm em đả kích cực lớn, em thật sự đặc biệt hối hận, hối hận sao em lúc đó không hiểu chuyện như vậy, hối hận vì ký ức lưu lại cuối cùng cho mẹ em là...... cãi nhau......"
Lý Tiểu Tiểu đưa cho Khương Mai Mai một tờ khăn giấy: "Mẹ cô chắc chắn sẽ không vì chuyện này mà trách cô."
"Tôi biết." Khương Mai Mai nghẹn ngào nói: "Chỉ là tôi tự trách mình, tôi thật sự rất muốn đàng hoàng mà nói một câu thật xin lỗi với bà, đáng tiếc là không còn cơ hội."
Lý Tiểu Tiểu vỗ vỗ vai Khương Mai Mai, trên mặt lộ ra biểu tình như suy tư cái gì đó
Giang Hàm với Khương Mai Mai ăn năn làm rất nhiều người đều có cộng minh, bởi vì cơ hồ mỗi người đều có trải nghiệm thân nhân qua đời, Lý Giai Di liền kể chuyện của cô ấy với bà ngoại......
"Tôi là bà ngoại chăm, khi đó điều kiện không tốt, nhưng bà ngoại luôn có thể dùng nguyên liệu nấu ăn chỉ có mà nấu ra những món ăn thơm ngào ngạt cho tôi. Bà tuy không có văn hóa, nhưng tôi cảm thấy bà là người khéo tay nhất trên đời này, bà sẽ thêu khăn tay cho tôi, đan áo len cho tôi, làm quần áo cho tôi, giống như trên đời này không có cái gì bà không biết làm." Trên mặt Lý Giai Di treo cười nhưng trong mắt lại ngậm nước mắt: "Về sau bà ngoại bị bệnh tiểu đường, mắt bà dần dần không thấy rõ, bà không thêu hoa được, không làm quần áo được, cũng không nhìn thấy tôi được......"
Lau nước mắt trên mặt, Lý Giai Di lộ ra nụ cười kiên cường: "Bà ngoại đã đi rất nhiều năm, tôi cũng chỉ có ngẫu nhiên ở trong mộng mới có thể nhìn thấy bà."
Lý Tiểu Tiểu rút hai tờ khăn giấy đưa qua, quay đầu hỏi Tưởng Thắng Kiệt: "Anh thì sao?"
Tưởng Thắng Kiệt sửng sốt một chút: "Tôi cái gì?"
Lý Tiểu Tiểu vô cùng thẳng mà hỏi: "Anh có thân nhân đặc biệt tưởng nhớ hay không?"
"Có, anh tôi." Tưởng Thắng Kiệt nói: "Tôi có một anh trai chưa từng gặp mặt, vào năm anh ấy 18 tuổi đó quê tôi gặp phải một trận động đất, anh tôi đẩy ba mẹ tôi ra khỏi nhà, nhưng chính anh ấy lại không chạy ra được. Ba mẹ tôi vào lúc 40 tuổi lại sinh hạ tôi, may mắn chính là, bây giờ tuy bọn họ đều tám mươi mấy tuổi rồi, nhưng thân thể vẫn luôn rất khỏe mạnh. Tôi nghĩ anh tôi nếu dưới suối vàng có biết, cũng sẽ vui mừng."
Lý Tiểu Tiểu than một hơi, nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Người có vui buồn tan hợp, trăng có mờ tỏ tròn khuyết, chuyện nào cũng khó toàn. Có sinh ly tử biệt, có yêu hận tình thù, đây là một đời người."
Lý Giai Di xoa xoa nước mắt trên mặt, giơ tay vỗ cánh tay Lý Tiểu Tiểu: "Bọn tôi đều nói rồi, vậy còn cô?"
"Tôi không có ai muốn gặp, tôi từ rất nhỏ chính là cô nhi rồi." Lý Tiểu Tiểu quay đầu cười với Phạm Vô Cữu: "Phạm Vô Cữu cũng không khác mấy, bọn tôi chỉ cái mệnh số này, thân duyên đạm bạc."
Lời vừa dứt, mọi người quăng ánh mắt đồng tình về phía hai người họ, Lý Giai Di là duỗi tay ôm Lý Tiểu Tiểu vào lòng, cố gắng mà xoa đầu cô muốn an ủi cô.
Lý Tiểu Tiểu giãy dụa ra khỏi lòng Lý Giai Di, xoa xoa mái đầu bị xoa cho loạn xì ngầu của mình: "Tuy tôi không có thân nhân gì, nhưng mà cảm tình các cô nói tôi đều hiểu, hôm nay tôi với Phạm Vô Cữu tặng mọi người một phần quà đặc biệt."
Lời này vừa ra, Phạm Vô Cữu liền biết Lý Tiểu Tiểu muốn làm gì, khóe môi lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: "Lão Thất sẽ tức chết."
"Không sao cả." Lý Tiểu Tiểu không để bụng mà phất phất tay: "Ngược lại cũng hổng phải lần đầu tiên chọc tức anh ta."
Phạm Vô Cữu bật cười: "Rồi, nghe em."
"Vậy chúng ta liền uống rượu trong ly trước đã, sau đó tôi với Tiểu Tiểu tặng quà cho mọi người." Phạm Vô Cữu ngại ngùng gật gật đầu với đạo diễn: "Quà hơi đặc thù chút, không có tiện cho tổ chương trình quay chụp."
Mấy người càng nghe càng hồ đồ, có điều nếu Phạm Vô Cữu nói không tiện quay chụp, đều mười phần có mắt nhìn mà không hỏi nhiều, thẳng đến camera man tắt máy, mới sôi nổi quăng ánh mắt tò mò về phía hai vị này.
Nhưng Phạm Vô Cữu với Lý Tiểu Tiểu ai cũng không bật mí, ngược lại là thúc giục nhân viên công tác về nghỉ, đạo diễn thấy thế thì trực tiếp ngồi xuống, vô lại mà nói: "Bọn họ không quay thì được thôi, nhưng tôi phải biết là tặng cái gì, bằng không thì ngay cả hậu kỳ làm thế nào cũng không biết."
Lý Tiểu Tiểu gật gật đầu: "Được thôi, cái đó cũng không thiếu một người là ông, có điều trong phòng này của chúng ta không có camera ẩn gì chứ?"
"Không có không có." Đạo diễn liên tục lắc đầu: "Lúc chúng ta ký hợp đồng có viết rõ, không lắp đặt camera ẩn, đều là quay chụp bằng nhân công, mọi người yên tâm đi."
Nhân viên công tác lục tục mang theo thiết bị rời đi, hai người Lý Tiểu Tiểu với Phạm Vô Cữu kéo hết cửa phòng với rèm che lại, đạo diễn buồn bực hỏi: "Rốt cuộc là tặng thứ hiếm lạ gì mà thần bí như vậy?"
"Nếu như ông cũng đuổi kịp, vậy cũng liền tính thêm ông." Phạm Vô Cữu sờ nơi thắt lưng một cái, một cái xích sắt xuất hiện trong tay. Đạo diễn nhìn mà sửng sốt, vừa muốn đặt câu hỏi, liền thấy Phạm Vô Cữu vung xích sắt, ầm vang một tiếng, một cánh cổng lớn màu đen trống rỗng xuất hiện trước mặt mọi người.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn không thể tưởng tượng này.
"Đây là thứ gì?"
Cánh cổng lớn màu đen mở ra, bên trong có hai hàng người đi ra, tuy không biết những người này là làm gì, nhưng mà nhìn bộ dáng của bọn họ thì không giống là người sống.
Những "người" đó nhìn thấy Phạm Vô Cữu đều rất co quắp, khách khách khí khí mà gọi một tiếng Bát gia.
Tiếp đó có một người đàn ông mặc trường bào màu trắng đội mũ dài màu trắng sắc mặt tối tăm đi ra từ bên trong, nhìn thấy Phạm Vô Cữu thì tức giận mà trợn trắng mắt, âm dương quái khí nói: "Sao ông không nói yêu đương ở dương gian của ông cho đã đi, không có việc gì tìm tui làm chi?"
"Đương nhiên có việc, hồi nữa ông giúp tui mang mấy con quỷ ra đây gặp mặt thân nhân." Phạm Vô Cữu xoay người nói với mấy khách quý đã há hốc mồm kia: "Các người nói tên họ, ngày sinh cùng ngày mất của người mà các người muốn gặp ra một chút."
Lý Tiểu Tiểu ở bên cạnh đặc biệt tri kỷ mà bổ sung: "Nếu mà không nhớ rõ ngày tháng cụ thể cũng không sao, lấy một sợi tóc kẹp trong giấy vàng rồi đốt là được."
Nghe hai người họ kẻ xướng người họa, Tạ Tất An tức muốn hộc máu mà dậm chân: "Có phải kiếp trước tui nợ hai vợ chồng mấy người không hả? Ở Địa Phủ mấy người sai sử tui thì thôi đi, mấy người cũng đầu thai làm người rồi còn sai sử tui thuận tay như vậy, tui tìm ai nói rõ lý lẽ đây hả!"
Phạm Vô Cữu với Lý Tiểu Tiểu y như không nghe thấy vậy, quay đầu nhắc nhở mấy khách quý đã ngu ngơ: "Giang Hàm, không phải anh muốn gặp ba anh sao, nhanh lên!"
"Khương Mai Mai, mau viết tên họ sinh nhật của mẹ cô lên!"
"Tưởng Thắng Kiệt, anh có biết sinh nhật của anh trai anh không? Không được liền đốt tóc đi."
"Lý Giai Di, sao cô kích động đến bút cũng không cầm được vậy? Chờ bà ngoại cô tới, cô lại kích động cũng không muộn!"
"Đạo diễn, ông......"
Đạo diễn ngây ngốc rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy những người khác đều bắt đầu run run rẩy rẩy mà viết gì đó lên giấy, vội vàng giơ tay bảo: "Tôi tôi tôi, tôi muốn gặp mẹ tôi!"
"Được!" Lý Tiểu Tiểu đưa cho ông ấy một tờ giấy: "Viết nhanh lên."
Rất nhanh, 5 người đều viết tin xong xuôi, bọn họ không dám đưa cho Tạ Tất An âm trầm trầm, tất cả đều nhét vào trong tay Phạm Vô Cữu. Phạm Vô Cữu cũng mặc kệ cái mặt đen của Tạ Tất An, không chút khách khí mà nhét 5 tờ giấy qua đó, hạ giọng nói: "Nhanh đi, làm việc xong chúng ta uống rượu, chỗ tui có món kho ông Táo làm, còn có bàn đào vị Tôn gia kia cho nữa."
Tạ Tất An nghe câu đó thì sắc mặt mới từ âm u chuyển trong, mắt lé liếc Phạm Vô Cữu một cái, hừ nhẹ một tiếng: "Còn xem như ông có lương tâm."
Phạm Vô Cữu dõng dạc mà gật đầu: "Đúng vậy, loại chuyện tốt này trước nay tôi đều nghĩ tới ông."
Tạ Tất An trợn trắng mắt, cầm giấy xoay người đi vào, rất nhanh liền mang theo 5 hồn phách trở lại rồi. Chỉ là hình như Tạ Tất An sốt ruột đi ăn cơm nên cũng chưa nói rõ tình huống cho 5 quỷ hồn này, lúc 5 con quỷ đi ra thì vẻ mặt ngốc nghếch, đều không rõ đã xảy ra chuyện gì. Năm người bên ngoài nhìn thấy thân nhân đã qua đời đi ra từ cánh cổng lớn màu đen này, cũng đều lộ ra thần sắc khiếp sợ.
Bọn họ tuy có chuẩn bị tâm lý, nhưng mà khi thật sự nhìn thấy thân nhân đã qua đời của mình, vẫn là cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Người đã âm dương chia cách, thế mà thật sự có thể gặp lại!
Khương Mai Mai nhìn một gương mặt quen thuộc trong đó, tâm tình khẩn trương đã nửa ngày lập tức buông thả ra, thút thít gọi một tiếng: "Mẹ!"
Mẹ Khương theo tiếng nhìn qua, cẩn thận quan sát Khương Mai Mai một lát rồi mới trùng hợp người phụ nữ thành thục xinh đẹp trước mắt này với đứa con gái mang theo hơi thở học sinh trong trí nhớ lại với nhau, lập tức kinh ngạc mà kinh hô: "Mai Mai?"
Khương Mai Mai chảy nước mắt che miệng gật đầu, lúc này, Giang Hàm, Lý Giai Di với đạo diễn ở bên cạnh đã sôi nổi nhào về phía thân nhân của mình.
"Ấy chờ chút đã......" Tạ Tất An đánh gãy đám người này đi ôm quỷ, móc mấy lá bùa từ trong lòng ra dán lên người mấy người kia, lúc này mới nói: "Dán bùa lên có thể cách trở âm khí, giờ mấy người có thể ôm rồi."
Năm con quỷ dán bùa lên rồi thì âm khí trên thân biến mất, làn da trở nên hồng nhuận tự nhiên, nhìn giống như là người sống vậy.
Tạ Tất An nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, tiếp tục nói: "Bây giờ là 9 giờ tối, từ giờ đến 3 giờ sáng mai, cho các người 6 tiếng đồng hồ để tâm sự cho đã."
Thấy mọi người đều đứng tại chỗ nhìn anh ấy không dám động, trên cái mặt trắng thê thảm của Tạ Tất An rốt cuộc lộ ra chút ý cười, rộng rãi mà vung tay lên: "Có lời gì thì nhanh nhanh nói đi, âm dương chia cách gặp mặt một lần cũng không phải chuyện dễ dàng, đừng chậm trễ thời gian."
Nghe câu đó xong mọi người đều yên tâm, nhanh chóng ai tìm thân nhân người đó rồi tìm cái góc ngồi xuống tán gẫu lên. Chỉ có Tưởng Thắng Kiệt với một quỷ hồn trẻ tuổi yên lặng đối mặt, biểu tình của hai người có chút khẩn trương với cũng có chút kích động.
"Anh?" Tưởng Thắng Kiệt thử thăm dò kêu một tiếng, lộ ra biểu tình quẫn bách: "Em là em trai anh, em tên......"
"Em tên là Tưởng Thắng Kiệt." Quỷ hồn trẻ tuổi lộ ra nét tươi cười nghịch ngợm: "Anh nói nè, ba mẹ mỗi năm lúc hóa vàng mã cho anh đều lải nhải với anh một lần, anh đều nghe tới tận 40 năm rồi."
Tưởng Thắng Kiệt cũng ngây ngốc mà cười theo, không khí xa lạ giữa hai người nháy mắt biến mất.
Tưởng Thắng Kiệt duỗi tay phủ lên vai anh trai, nhìn một vòng chung quanh nhà, chỉ thấy Giang Hàm với ba anh ấy ngồi trên sofa chuyện trò, Khương Mai Mai với mẹ cô ấy ngồi bên bục cửa sổ ôm nhau, Lý Giai Di thì ôm bà ngoại cô ấy ngồi trước lò sưởi âm tường ấm áp hạnh phúc cười ngây cô, đạo diễn tóc cũng hoa râm rồi thì ôm mẹ ông ấy khóc như một đứa trẻ......
"Trước giờ em không nghĩ tới rằng có một ngày có thể thật sự nhìn thấy anh trai." Tưởng Thắng Kiệt dẫn anh trai anh ấy ngồi xuống trước quầy bar nhỏ trong phòng, anh lấy một chai vang đỏ bên trong ra hỏi: "Anh có thể uống chứ?"
"Có thể!" Tưởng Minh Thành anh trai Tưởng Thắng Kiệt chỉ chỉ lá bùa trên người nói: "Lá bùa mà Thất gia dán cho anh đây không chỉ có thể ngăn cách âm khí, mà cũng có thể để bọn anh giống như là người sống trong mấy tiếng này."
Tưởng Thắng Kiệt nghe mà trong lòng lên men, cúi đầu khui vang đỏ ra rót một ly cho anh trai. Tưởng Minh Thành cúi đầu uống một hớp, ngũ quan tuấn tú lập tức nhíu lại với nhau: "Chua lè, uống không ngon."
Tưởng Thắng Kiệt cười, vào trong quầy bar lấy một lọ sữa chua vặn ra đưa cho anh trai.
"Tư vị của cái này không tồi." Tưởng Minh Thành hớp hai miếng, quay đầu nhìn về phía Tưởng Thắng Kiệt: "Thân thể ba mẹ sao rồi?"
"Thân thể bọn họ còn xem như cứng rắn, người tám mươi mấy rồi, mắt cũng không tệ lắm, tai cũng không điếc." Tưởng Thắng Kiệt nhìn về phía anh trai: "Chỉ là bọn họ vẫn luôn nhớ anh, đặc biệt là vào lúc già rồi, lúc nhớ anh hoài càng ngày càng nhiều, bọn họ thật sự đặc biệt nhớ anh."
Nói rồi, di động Tưởng Thắng Kiệt bỗng vang lên tiếng chuông mời gọi video độc đáo, đại sảnh lập tức an tĩnh lại, tất cả mọi người theo tiếng mà nhìn qua phía Tưởng Thắng Kiệt.
Tưởng Thắng Kiệt cầm di động có chút bó tay bó chân mà nhìn Phạm Vô Cữu với Tạ Tất An, lắp bắp mà giải thích nói: "Là mẹ tôi gọi video tới."
"Vậy nhận đi." Tạ Tất An ăn món kho nhắm chút rượu thoạt nhìn tâm tình rất tốt, còn đặc biệt hảo tâm mà đề điểm nói: "Anh còn có thể giới thiệu người bạn anh mới quen biết cho bà ấy."
Tưởng Thắng Kiệt với Tưởng Minh Thành nháy mắt đã hiểu lời Tạ Tất An, hai anh em liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt đều tràn ngập kinh hỉ và kích động.
Ngón tay Tưởng Thắng Kiệt run run rẩy rẩy mà nhấn lên nút nhận trên màn hình, trên màn hình di động lập tức hiện ra khuôn mặt của một cụ già tóc bạc phơ.
"Thắng Kiệt à." Mẹ Tưởng hiền từ mỉm cười với di động: "Hôm nay làm việc có mệt không? Con với Giai Di thích ứng nhiệt độ với hoàn cảnh không khí bên kia chứ?"
"Ừm, bên này khá tốt, rất thoải mái." Tưởng Thắng Kiệt cố gắng làm nụ cười của mình thoạt nhìn tự nhiên một chút: "Người chỗ này rất nhiệt tình hiếu khách, con mới vừa kết giao được một người bạn tán gẫu với anh ấy nè."
"À, vậy rất tốt." Mẹ Tưởng chẳng thế nào để ý về người bạn mà Tưởng Thắng Kiệt nói, mà là lải nhải dặn dò anh phải ngủ sớm uống nhiều nước ăn nhiều trái cây rau củ.
Dĩ vãng Tưởng Thắng Kiệt đều kiên nhẫn mà nghe mẹ Tưởng nói hết, nhưng hôm nay anh ấy rõ ràng có chút thiếu kiên nhẫn: "Mẹ, con để bạn con chào hỏi với mẹ một câu nhé. Anh ấy cùng một họ với con, là bổn gia đó."
Mẹ Tưởng cười nói: "Rồi, vậy chào hỏi một cái."
Tưởng Thắng Kiệt quay đầu liếc nhìn Tưởng Minh Thành một cái, hai anh em cho nhau một ánh mắt cổ vũ, Tưởng Minh Thành lộ ra một nụ cười tươi tự nhiên, dịch tới trước mặt Tưởng Thắng Kiệt.
Lúc mà Tưởng Minh Thành nhìn thấy khuôn mặt của mẹ trên màn hình, tươi cười của anh suýt nữa không giữ được.
Tuy đã chết được 40 năm, nhưng anh vẫn nhớ rõ bộ dáng khi tuổi trẻ của ba mẹ, mẹ luôn thích vén tóc ra sau tai, nhìn nhanh nhẹn thoạt nhìn đặc biệt lanh lẹ; ba tuy không cao, nhưng dáng người rắn chắc, trầm ổn như núi mà gánh lên gánh nặng gia đình.
Nhưng hôm nay cụ già trên màn hình đã sắp không nhìn ra bộ dáng của mẹ năm đó, mái đầu bạc phơ của bà đã không nhìn ra một chút đen nào, nếp nhăn trên mặt nhiều như khe rãnh vậy, chỉ có đôi mắt kia là từ ái giống như năm đó.
Chữ "mẹ" lộn mấy vòng trong miệng lại không dám gọi lên, chỉ có thể nỗ lực ép ra tươi cười sáng lạn mà hàm hàm hồ hồ nói tiếng "chào bác".
Vào lúc mẹ Tưởng nhìn khuôn mặt quen thuộc lại xa lạ trên màn hình kia thì lập tức đứng lên, giọng nháy mắt lên ba quãng tám, nghe mà đều dạng thẳng chân: "Ông già ông mau ra, là Minh Thành, là Minh Thành nè!"
"Cái gì Minh Thành?" Di động truyền đến tiếng bước chân liên thanh, tiếp đó một khuôn mặt khác cũng già nua xuất hiện ở màn hình, cha mẹ con trai âm dương chia cách cách màn hình nhìn nhau.
"Là Minh Thành! Là Minh Thành!!" Ba Tưởng kích động đè lại bả vai mẹ Tưởng: "Trông giống Minh Thành như đúc."
Tưởng Minh Thành khống chế cảm xúc một chút, tươi cười không đổi: "Con là bạn của Thắng Kiệt, con tên Tưởng Tư Ức."
Cái tên xa lạ như một thùng nước lạnh làm cảm xúc kích động của đôi vợ chồng già ổn định xuống, ba Tưởng theo bản năng hỏi một câu: "Là Tư nào Ức nào vậy?"
"Tư của tưởng niệm, Ức của hồi ức." Tưởng Minh Thành vờ tò mò hỏi: "Con trông giống người cô chú quen sao?"
"Đúng vậy!" Ba Tưởng buồn bã mà nói: "Con trông rất giống tưởng niệm cùng hồi ức của bọn bác, bác với bạn già bác đã rất lâu rất lâu rồi không nhìn thấy nó."
"Không sao, bọn bác qua không được mấy năm sẽ liền gặp nó." Tươi cười của mẹ Tưởng mang theo từ ái sâu sắc: "Đến lúc đó chúng ta sẽ lại ở bên nhau."
Tưởng Thắng Kiệt nghe mà sắc mặt đều thay đổi, vội vàng quát lớn nói: "Mẹ, mẹ đừng nói bừa, thân thể mẹ với ba con tốt đâu, sống 120 tuổi không thành vấn đề."
"Đúng vậy đúng vậy." Tưởng Minh Thành cũng vội vàng nói: "Nếu anh ấy cũng đã đợi rất lâu rồi, con nghĩ anh ấy cũng không ngại chờ tiếp, các bác thấy con cũng giống nhau, vậy nhị lão ngài liền xem con làm người quen đi."
Mẹ Tưởng tươi cười hiền từ: "Được, vậy về sau con có thể thường xuyên gọi video với bác không?"
Trên mặt Tưởng Minh Thành lộ ra biểu tình xấu hổ, vô thố mà gãi gãi đầu: "Con không quá tiện, có khả năng không thể thường xuyên gọi video với các bác được, về sau chờ có hội đi ạ."
Ánh mắt mẹ Tưởng lấp lóe, không hỏi nhiều nữa, chỉ cười gật gật đầu: "Không sao hết."
Tưởng Minh Thành vội vàng nói: "Có điều đêm nay con có thể bồi bác chuyện trò thêm một hồi."
"Đúng đúng đúng, rạng sáng ngày mai anh ấy có chuyến bay lúc 5h, ít nhất có thể ở cùng ba mẹ tới 3 giờ." Tưởng Thắng Kiệt ở bên cạnh nói bù vào: "Ngày mai anh ấy xuất ngoại học tập, đến nước ngoài liền đổi số, không tiện trò chuyện, chờ sau khi anh ấy về nước rồi, con dẫn anh ấy tới chơi."
Hai vợ chồng già nhìn Tưởng Minh Thành trong video đều cười, bọn họ dựa theo yêu cầu của con, ngồi lên giường dựa lên đầu giường mềm mại đắp chăn, lải nhải việc nhà của nhà mình cho con nó......
Thời gian gặp nhau là ngắn ngủi, nhoáng lên cái đã tới 3h sáng rồi, Tưởng Minh Thành cáo biệt với ba mẹ xong thì cúp điện thoại, thân nhân nói chuyện phiếm trong phòng khách cũng đều dừng trò chuyện với nhau, cho nhau cái ôm ấm áp cuối cùng.
Tuy còn có chút không nỡ, nhưng có thể có một khoảng thời gian gặp mặt và trò chuyện với thân nhân đã qua đời như vậy, đối với bọn họ mà nói là tâm sự, giải khúc mắc, tròn một giấc mộng.
Quỷ môn màu đen lại lần nửa mở ra, 5 hồn phách từ biệt lần cuối với thân nhân xong thì từng bước từng bước vào quỷ môn.
Lý Tiểu Tiểu tươi cười sáng lạn mà vẫy vẫy tay với Tạ Tất An: "Thất gia, lần này đa tạ nha."
Tạ Tất An tức giận mà nhìn cô một cái: "Được rồi, về sau bớt tìm chuyện cho tui là mạnh hơn bất cứ cái gì đó."
Lý Tiểu Tiểu dựa vào lồng ngực rắn chắc của Phạm Vô Cữu mà cười hề hề hai tiếng, khóe miệng Tạ Tất An cũng hơi hơi dương lên: "Sống những ngày tháng ân ái của mấy người cho đã đi, chờ mấy người ba đời ba kiếp về Địa Phủ rồi thì bù hết lại những việc mà lão tử đây đã làm thay mấy người 300 năm này đi!"
Trên mặt Phạm Vô Cữu cũng lộ ra tươi cười: "Vậy 300 năm này liền phiền toái Thất gia."
Tạ Tất An tức giận mà đáp về một câu: "Biết rồi, Bát gia!"
Thân ảnh Tạ Tất An biến mất trong quỷ môn, cánh cổng lớn màu đen biến mất, Lý Tiểu Tiểu ngáp một cái duỗi người, quay đầu nhìn những người bạn mình đã giúp này: "Quà bọn tôi tặng xong rồi, mọi người thích chứ?"
"Quá thích!" Lý Giai Di nhảy qua ôm Lý Tiểu Tiểu rồi hung hăng mà hôn hai cái trên mặt cô: "Tiểu Tiểu của tui, cô là một thần tiên đầu thai nhỉ, quá trâu bò!"
Khương Mai Mai cũng cho Lý Tiểu Tiểu một cái ôm thật to: "Lúc trước khi đụng quỷ ở phim trường hai người các cô đã cứu tôi một mạng, hôm nay lại cứu tôi một lần, khúc mắc nhiều năm của tôi đây rốt cuộc đã giải, thật sự rất cám ơn cô."
"Không có chi không có chi." Lý Tiểu Tiểu vỗ vỗ sau lưng hai đại mỹ nữ: "Ai biểu quan hệ của chúng ta tốt chứ."
Đạo diễn lau nước mắt một phen rồi cười sáng lạn như hoa: "May mà hôm nay tôi da mặt dày lưu lại, nếu không liền không đuổi kịp chuyện tốt như vậy. Chờ quý thứ 2 tôi vẫn mời hai người, ta lại tặng quà một lần, thế nào?"
Phạm Vô Cữu liếc mắt nhìn ông ấy: "Nằm mơ!"
Lúc này, ngoài ngàn dặm, hai vợ chồng già họ Tưởng liếc mắt nhìn nhau một cái, bỗng nhiên cười: "Đứa bé Minh Thành kia vẫn giống như trước kia, khẩn trương lên liền thích vò đầu, cái động tác nhỏ kia một chút cũng chưa thay đổi."
"Còn có cái áo sơ mi nó mặc trên người kia, chính là cái bộ mà ông đi huyện thành mua cho nó kia. Trên đường về cái áo sơ mi kia bị gió thổi lên cây quẹt rách một góc, lúc ông lấy về thì đặc biệt ảo não, tôi liền đơn giản mà thêu năm ngôi sao đỏ trên hai cái góc đó luôn, sau đó nói với nó là đây là kiểu dáng mới phát." Trên mặt mẹ Tưởng mang theo tươi cười hồi ức: "Nó vẫn luôn không biết được năm ngôi sao đỏ kia là tôi thêu."
"Tôi nhớ rõ." Ba tưởng khẽ thở dài: "Về sau lúc nó không còn nữa, quần áo của nó đều đốt cho nó."
Mẹ Tưởng nhịn không được mà chống cánh tay nhìn ba Tưởng: "Ông nói đứa nhỏ Thắng Kiệt này mời được cao nhân ở đâu nhỉ, thế mà có thể để chúng ta gặp Minh Thành một lần nữa. "
"Bà đừng hỏi nó." Ba Tưởng nhắm mắt lại nói: "Chúng ta cứ vờ không biết, chờ lúc nó về rồi liền hỏi hai câu về người bạn kia của nó là thế nào là được, còn lại đừng nhiều lời, đừng để lòi."
"Tôi biết, loại chuyện này vốn dĩ đã liền rất không thể tưởng tượng được, tôi nào sẽ lại lắm miệng đi nói cái này." Mẹ Tưởng cũng nhắm hai mắt lại, trên mặt mang theo nụ cười hạnh phúc: "Có thể nhìn thấy Minh Thành, thật tốt!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.