Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Chương 132: Phiên ngoại kết thúc




Hôm nay trên weibo phá lệ náo nhiệt, mọi người của giới giải trí đều đang chúc mừng thầy Trần Đại Hà sắp nghênh đón sinh nhật trăm tuổi. lại nói tiếp, hai mươi năm trước thân thể thầy Trần cũng chẳng thế nào tốt, thường thường phải nhờ vào nhân sâm treo mệnh, ngay cả người nhà ông cũng cảm thấy phỏng chừng cũng chỉ có một năm thọ mệnh, dưới tình huống chỉ cần chuyện ông ấy làm là thân thể cho phép thì đều tận lực thỏa mãn nguyện vọng của ông, không để ông mang theo tiếc nuối rời đi.
Thầy Trần là diễn viên gạo cội, lại làm giảng viên của Học viện Điện ảnh mấy thập niên, chuyện ghi nhớ nhất cả đời chính là biểu diễn, lúc đó lấy thân thể ông mà đi đóng phim thì quá nguy hiểm, vào lúc tinh thần tốt một chút thì đi làm khách mời diễn chút cho đỡ nghiện diễn cũng xem như đỡ thèm. Chuyện chính là vừa khéo như vậy, thầy Trần vào lúc làm khách mời ở một bộ phim thì té xỉu, may nhờ Thân Văn Duệ lúc đó vẫn là người mới lấy ra nhân sâm dại tổ truyền nhà mình, sinh sôi mà kéo thầy Trần từ Quỷ môn quan trở về, còn mang ông ấy về công ty giải trí Tiên Phàm.
Hoàn cảnh tự nhiên của công ty giải trí Tiên Phàm tuyệt đẹp, ăn ngon ngủ thoải mái, sau khi Trần Đại Hà ở đó mấy tháng thì phát hiện mấy cái bệnh vặt kia của mình đều không còn, chẳng những đi đường không cần ai đỡ, còn có thể một hơi leo lên đỉnh núi.
Từ đấy về sau Trần Đại Hà thường xuyên đến công ty giải trí Tiên Phàm làm khách, thành bạn tâm đầu ý hợp với hai ông bác của công ty giải trí Tiên Phàm, còn thuận tay dạy dỗ ra 2 ảnh đế 3 ảnh hậu nữa.
Hiện giờ Trần Đại Hà đã qua trăm tuổi mặt mang hồng quang, nói chuyện trung khí mười phần, hoàn toàn không có cái bộ dáng ốm yếu năm đó. Vào sinh nhật trăm tuổi của Trần Đại Hà, đời sau của ông đều tới, đám diễn viên gạo cội có thể nói được mấy lời trong giới cũng đều tới chúc mừng, Lý Tiểu Tiểu với Phạm Vô Cữu cũng đại biểu công ty giải trí Tiên Phàm tới chúc thọ cho Trần Đại Hà.
Trần Đại Hà vô cùng náo nhiệt mà ăn sinh nhật, đến tối lúc tan tiệc Lý Tiểu Tiểu cố ý gọi chắt trai Trần Tư Viễn của Trần Đại Hà sang một bên, lời lẽ nghiêm túc mà dặn dò nói: "Sáng mai đừng có tỉnh trễ quá, tỉnh sớm một chút mà xem ông cố cậu."
Trần Tư Viễn còn tưởng rằng Lý Tiểu Tiểu lo lắng ông cố mình uống nhiều rượu sáng dậy sẽ khó chịu, lập tức vỗ vỗ ngực bảo đảm: "Cô yên tâm là được, đêm nay tôi bồi ông cố ngủ."
Tiễn khách đi rồi, Trần Tư Viễn đỡ ông cụ về phòng ngủ rửa mặt, Trần Đại Hà uống ba lạng rượu thoạt nhìn còn rất hưng phấn, nằm trên giường mà cảm thán một câu tận đáy lòng: "Không nghĩ tới Trần Đại Hà ông thế mà cũng sống được tới 100 tuổi."
Trần Tư Viễn đưa trà ngon đã pha cho ông cụ, cười nịnh nọt nói: "Một trăm tuổi tính là gì, thân thể ông trông còn tốt hơn ba con đâu, con cảm thấy sống đến 120 cũng không thành vấn đề."
"Bớt ba hoa đi." Trần Đại Hà cười mắng một tiếng rồi uống hai hớp trà, bỗng thở dài: "Sống đến trăm tuổi ông đã rất thấy đủ, lâu nữa cũng chả có ý tứ gì. Giờ bà cố con không còn nữa, ông nội con cũng đi trước ông, chỉ thừa lại mình ông thì thiệt cũng rất tịch mịch."
"Ông nếu mà cảm thấy buồn liền gọi video tán gẫu với ông Táo ông Thổ." Trần Tư Viễn nhận lấy tách trà trong tay ông cụ thả sang một bên, đỡ ông ấy nằm xuống: "Lại nói tiếp, năm đó lúc mà ông cứ tới công ty giải trí Tiên Phàm hoài đó, hai cụ ấy trông còn lớn tuổi hơn cả ông, này đây đều đã qua hai mươi năm sau rồi, bọn họ vẫn cứ tinh thần như vậy, không thấy già chút nào."
"Con biết cái gì, hai cụ người ta ăn tự tại ở tùy tâm, muốn đóng phim liền đóng phim, muốn câu cá liền câu cá, muốn uống rượu liền có bạn uống rượu." Trần Đại Hà trợn trắng mắt với chắt trai: "Mấy đứa bay nếu mà nguyện ý cho ông đi công ty giải trí Tiên Phàm ở, ông cũng có thể tinh thần như vậy."
Trần Tư Viễn cười gượng nói: "Ông lớn tuổi như vậy, bọn con sao có thể để ông ở trong nhà người khác chứ, dù cho con có đồng ý thì những người khác trong nhà cũng không đồng ý nha."
Trần Đại Hà thở phì phì nhắm mắt lại: "Nói chuyện với bay phí công."
Trần Tư Viễn không dám lên tiếng, chờ dọn dẹp trà cụ rửa mặt trở về thì phát hiện ông cụ đã ngáy ngủ mất rồi. Anh rót nước ấm vào bình giữ ấm đặt ở đầu giường ông cụ, chính mình nằm xuống cái giường nhỏ kế bên rồi cũng nhắm mắt lại ngủ mất.
Một giấc này cũng không biết là ngủ bao lâu, Trần Tư Viễn mơ mơ hồ hồ cảm thấy có chút không thích hợp, hình như trong phòng an tĩnh rất nhiều. Nghĩ đến cái từ 'an tĩnh' này, Trần Tư Viễn đột nhiên mở mắt ngồi dậy, mấy năm nay cụ mỗi ngày ngáy ngủ, ngáy từ trời tối tới tận hừng đông, trước giờ không có lúc nào ngủ an tĩnh như vậy.
Trần Tư Viễn sờ tới đèn đầu giường nhìn xuống đồng hồ đeo tay, 4h rưỡi rạng sáng, anh đứng lên đi đến trước giường Trần Đại Hà, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Ông cố ơi, có muốn dậy uống nước không?"
Trần Đại Hà vẫn im ắng mà không đáp lại như cũ, trong lòng Trần Tư Viễn có chút bất an, cũng mở đèn đầu giường Trần Đại Hà lên, nhẹ nhàng mà phủ tay lên mu bàn tay Trần Đại Hà, lúc này mới phát hiện tay ông lạnh lẽo một mảnh......
****
Hồn phách Trần Đại Hà ngồi ở không trung vẻ mặt mờ mịt, không rõ sao mình ngủ rồi ngủ mà thế nào lại ngồi dậy rồi, hình như còn đặc biệt tinh thần, một chút cảm giác buồn ngủ cũng không có. Nhìn Trần Tư Viễn nằm trên giường nhỏ kế bên ngủ khò khò, Trần Đại Hà hô mấy tiếng, Trần Tư Viễn lại chẳng có ý muốn tỉnh chút nào.
Trần Đại Hà cảm thấy không thú vị, quyết định lại về trên giường nằm trong chốc lát, vừa ngoảnh đầu cái thôi thì lập tức bị dọa lùi lại hai bước, trên giường thế mà có nằm một người, hình như còn là một ông già.
Trần Đại Hà rón ra rón rén đi về trước hai bước, chờ thấy rõ dung mạo ông già kia thì lập tức hoảng sợ, người nọ thế mà trông giống mình như đúc.
Đúng lúc này, Trần Tư Viễn trên cái giường nhỏ tựa hồ là cảm giác được gì đó, đột nhiên bật dậy gọi ông cố mấy tiếng, sau đó mở đèn đầu giường lên.
Trần Đại Hà trơ mắt mà nhìn anh ấy xuyên qua thân thể mình, đi tới mép giường nhẹ nhàng mà bao phủ trên tay ông cụ trên giường, tiếp đó một tiếng la khóc xé giọng nứt phổi xuyên thấu toàn bộ căn nhà......
"Ông cố!!!"
Bởi vì mừng thọ cho ông cụ, mấy đời con cháu đêm nay đều ở lại trong biệt thự nhà cũ, nghe thấy tiếng la của Trần Tư Viễn, cả đám người từ các phòng vọt lại đây, nhồi nhét cho phòng ngủ Trần Đại Hà đầy nhóc.
Trần Đại Hà bị một người rồi lại một người xuyên qua hồn thể, cảm thấy rất không thoải mái, vừa nhấc chân thế mà bay lên. Ông ngồi trên không trung, nhìn đám con cháu khóc lóc gọi xe cứu thương thì thật lại không có cảm giác thương cảm gì, ngược lại là cảm thấy cuộc đời này trôi qua cũng đủ viên mãn rồi.
"Thầy Trần."
Trần Đại Hà nghe thấy có người gọi mình, vừa cúi đầu mới phát hiện vợ chồng Lý Tiểu Tiểu với Phạm Vô Cữu chẳng biết lúc nào đã tới, đang ngẩng đầu nhìn mình.
Trần Đại Hà chỉ vào mũi mình kinh ngạc hỏi: "Các cô cậu có thể thấy tôi?"
Lý Tiểu Tiểu bất đắc dĩ mà nhìn ông ấy: "Chẳng lẽ bọn tôi là nói chuyện với bóng đèn nhà thầy."
Trần Đại Hà rơi xuống từ không trung, mới lạ mà nhìn hai vợ chồng này: "Các cô cậu có thể thấy tôi à? Mạnh hơn đám con cháu kia của tôi nhiều, bọn nó khóc nửa ngày cũng không biết tôi ở đây."
Lý Tiểu Tiểu cười: "Rốt cuộc thì trên đời này người có thể thấy quỷ không có được mấy ai mà, bọn họ không nhìn thấy thầy không hiếm lạ. Đúng rồi thầy Trần, người đã chết rồi có thời gian lưu lại trên đời là 7 ngày, có chỗ muốn đi có người muốn gặp không nào, hai bọn tôi đưa thầy đi."
"Trước kia đã cảm thấy hai người không bình thường, thì ra thật đúng là người có năng lực." Trần Đại Hà nói: "Hôm qua tôi mừng thọ, đám con cháu đều đã trở lại, cũng đều gặp rồi. Muốn nói tới chỗ rất muốn đi, đó chính là tổng bộ công ty giải trí Tiên Phàm của cô cậu, ngày tháng ở đó trôi qua cũng thật thư thái nha. Người nhớ nhất chính là anh Táo với anh Thổ, trước lúc đi muốn gặp lại bọn họ."
Lý Tiểu Tiểu cười: "Vậy là bảy ngày này thầy tính đều ở công ty giải trí Tiên Phàm của bọn tôi hết à?"
Trần Đại Hà chờ đợi mà nhìn Lý Tiểu Tiểu: "Có thể chứ? Ở chỗ các cô thì ít nhất hai cô cậu có thể thấy tôi, còn có thể trò chuyện gì đó với tôi."
"Đương nhiên có thể." Lý Tiểu Tiểu với Phạm Vô Cữu đồng thời đưa tay nắm lấy cánh tay Trần Đại Hà: "Chúng ta đi thôi."
Trần Đại Hà lập tức bay lên, ông nhìn Lý Tiểu Tiểu với Phạm Vô Cữu bay lên y chang, kinh ngạc tới rớt cằm: "Hai người cũng chết rồi."
Lý Tiểu Tiểu cười ngửa tới ngửa lui: "Thầy nghĩ cái gì đó, vợ chồng tôi còn trẻ mà, thế nào cũng phải sống đến 120 mới đến Địa Phủ báo danh."
Hồn phách đi đường không có chậm như người thường, nói được có mấy câu đã liền thấy được cổng lớn công ty giải trí Tiên Phàm. Tiến vào địa giới công ty giải trí Tiên Phàm, Trần Đại Hà liền cảm thấy trên chân như bị rót chì ấy, có loại sức mạnh không rõ lập tức kéo ông từ trên không trung xuống dưới.
Phạm Vô Cữu đẩy cổng lớn ra, Lý Tiểu Tiểu đỡ Trần Đại Hà vào, vừa lúc đụng phải Thân Văn Duệ, Thân Văn Duệ đã qua cái tuổi tươi trẻ nhưng vẫn đẹp trai y như năm đó, trên mặt hoàn toàn không có dấu vết năm tháng lưu lại.
Sau khi nhìn thấy Trần Đại Hà, Thân Văn Duệ nhảy nhót lại đây, thân mật mà ôm lấy cánh tay Trần Đại Hà: "Thầy Trần tới."
"Cậu cũng có thể thấy tôi?" Vẻ mặt Trần Đại Hà ngu ngơ mà bị Thân Văn Duệ kéo tới hậu viện, chỉ thấy ông Táo đang bận rộn trong nhà bếp, nhìn thấy Trần Đại Hà thì mười phần tự nhiên mà chào hỏi: "Lão Trần, chỉ chờ ông đó, tôi mới vừa mở một đàn đã ủ ngàn năm, ông có lộc ăn đó."
Tôn Thắng gặm đào đi tới, nhìn thấy Trần Đại Hà thì thuận tay ném luôn một quả qua cho ông, hi hi ha ha nói: "Thân thể lão Trần thì thật lại rất không tệ, tiếc là tuổi thọ tới rồi, chỉ có thể tắt thở. Có điều nếu mà ông sống không đủ cũng không sao, lão Tôn đây đến Địa Phủ thêm cho ông 100 tuổi nữa cũng chả sao."
Trần Đại Hà theo bản năng nhận lấy quả đào, vừa muốn mở miệng liền thấy diễn viên thú cưng Hao Thiên Khuyển nổi tiếng nhất giới giải trí ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi đến, ngồi xuống cạnh Trần Đại Hà, dùng một cái vuốt cầm tách trà lên vừa uống vừa miệng nhả tiếng người: "Đại thánh ngài đừng náo loạn, Trần Đại Hà qua đời đã lên hot search rồi, cũng không thể hoàn dương."
Con chó trước kia thường thấy thế mà có thể nói chuyện, hiện tượng thần quái này làm Trần Đại Hà bị dọa ngã ngửa ra sau một cái, cả hồn lẫn ghế ngã văng ra ngoài, vừa lúc Ngụy Giai Ý đi tới duỗi tay túm lấy Trần Đại Hà, lúc này mới không để ông ấy ngã xuống đất.
"Ông mới vừa chết không lâu, âm khí còn không nặng, tốt nhất đừng có té ngã, miễn cho để âm khí bị ngã tan." Ngụy Giai Ý chả biết lấy đâu ra một miếng ngọc bội đưa cho Trần Đại Hà: "Ngọc bội này tôi đã đeo mấy trăm năm, âm khí nồng đậm, tặng ông giữ lấy trấn hồn này."
Trần Đại Hà bóp lấy ngọc bội trong tay với cái bộ dáng thế giới quan đều rách nát: "Mấy trăm năm?"
"Đúng vậy!" Ngụy Giai Ý mười phần tự nhiên nói: "Lại nói tiếp hiện tại tôi là tiền bối của ông, lúc tôi chết tám đời tổ tông nhà ông đều chưa đầu thai đâu."
Trần Đại Hà hậu tri hậu giác phản ứng lại đây: "Mấy người sẽ không phải đều không phải người chứ!"
Ngụy Giai Ý cầm khăn tay che miệng cười: "Thầy Trần, ông chẳng lẽ còn không rõ vì sao năm đó ông có thể bệnh nặng mà khỏi hẳn, còn càng sống càng khỏe sao?" Cô ấy duỗi tay nhổ xuống một cọng tóc trên đầu Thân Văn Duệ đặt nơi tay, một lát sau, tóc càng ngày càng dài, càng ngày càng thô, rất nhanh liền biến thành một cọng râu nhân sâm lâu năm tản ra vị sâm nồng đậm, xem như này ít nhất có hơn một ngàn năm.
Trần Đại Hà: "!!!"
Nhìn cọng râu sâm quen mắt này, lại nhìn dung nhan đã nhiều năm vậy rồi mà hoàn toàn không có biến hóa của Thân Văn Duệ, Trần Đại Hà chấn kinh rồi: "Không phải cậu nói nhân sâm là thổ đặc sản của nhà cậu sao?"
"Là thổ đặc sản, nhân sâm bọn tôi khi còn nhỏ đều là lớn lên ở trong đất, đến một ngàn năm mới có thể thành tinh biến thành bé con, lại qua một vạn năm mới có thể trưởng thành." Thân Văn Duệ nháy đôi mắt vô tội cười mười phần hồn nhiên: "Tôi là nhân sâm soái nhất trong thôn bọn tôi."
Chấp nhận giả thiết Thân Văn Duệ là nhân sâm tinh, hình như hết thảy của công ty giải trí Tiên Phàm đều có thể lý giải, Trần Đại Hà quay đầu nhìn ông Táo, lắp bắp hỏi: "Chẳng lẽ ông là bệ bếp thành tinh?"
"Nói bậy cái gì đó? Tôi là Táo Quân, khi ông còn nhỏ trong nhà ông không phải là mỗi năm đều cung phụng tôi sao." Ông Táo trợn trắng mắt với Trần Đại Hà, đặt một chén trứng gà hầm ở trước mặt ông ấy: "Nè, cái này là cho ông, trứng gà hầm ông thích nhất, khi nhỏ ông chỉ có lúc ăn sinh nhật thì mẹ ông mới làm một chén cho ông."
Trần Đại Hà cầm lấy cái muỗng nếm một miếng, trong miệng đúng là hương vị hồn khiên mộng nhiễu: "Đúng đúng đúng, chính là cái vị này, Táo lão ca, ông thế mà là một thần tiên."
"Tôi là thần tiên thì có gì mà hiếm lạ." Táo Quân cười vô cùng hàm hậu: "Trong công ty giải trí Tiên Phàm bọn tôi hơn phân nửa đều là thần tiên."
Trần Đại Hà cứng đờ mà xoay đầu về phía ông Thổ, ông Thổ vui tươi hớn hở mà vung tay lên, nháy mắt góc tường nở đầy hoa tươi.
Trần Đại Hà đưa mắt dừng lại trên người Ngưu Hồng Hải, Ngưu Hồng Hải cười sáng lạn với Trần Đại Hà, há miệng ra phun một cái hỏa cầu.
Trần Đại Hà run run rẩy rẩy mà lại dời tầm mắt lên người Tôn Thắng đang gặm đào, Tôn Thắng sờ sờ từ lỗ tai ra, một cây Gậy Kim Cô đón gió mà lớn, kim quang lấp lánh.
Tôn Thắng: "Thế nào? Ông không biết lão Tôn đây sao?"
Trần Đại Hà: "............"
Đậu mía, tam quan nát!
***
Nếu Trần Đại Hà cũng không phải người, "người" của công ty giải trí Tiên Phàm cũng chẳng che giấu trước mặt ông nữa, đều bại lộ tính cách vốn dĩ, thậm chí còn thẳng thừng gọi kỳ danh của nhau.
Vì thế Trần Đại Hà run run rẩy rẩy mà đã biết là, thì ra Dương Thanh Nguyên với Tôn Thắng bằng vụ soái bảo an xuất đạo thế mà chính là Nhị Lang Thần cùng Tôn Ngộ Không tiếng tăm lừng lẫy, Hồng Hài Nhi chính là Hồng Hài Nhi, còn Huyền Phinh dường như có được địa vị nữ vương tuyệt đối ở giới điện ảnh hiện tại thế mà là Cửu Thiên Huyền Nữ trong truyền thuyết, càng thần kỳ chính là Bạch Thụy Trạch thế mà là thụy thú thượng cổ, mặt khác cái anh Khổng Minh Tuyên đã xuất đạo hai mươi năm vẫn mỹ diễm vô song như cũ kia là con khổng tước đầu tiên trong thiên địa, trách không được cái sức lực ngạo kiều kia đến nay đều chưa có ai có thể sánh qua cậu ta.
Trước cái đám đại lão thần tiên tên tuổi kia, gì mà nhân sâm tinh, hồ ly tinh, nữ quỷ thâm niên hình như đều rất bình thường.
Vào lúc Trần Đại Hà chậm rãi tiêu hóa quả dưa to như trời này, Lý Tiểu Tiểu với Phạm Vô Cữu đã tham gia xong lễ truy điệu của Trần Đại Hà đã trở lại, lúc này Trần Đại Hà mới nhớ tới lúc mình trở về với hai người bọn họ chỉ còn lại có chấn kinh thôi, đã quên hỏi thân phận hai người bọn họ.
"Hai người cũng là quỷ sao? Phạm Vô Cữu chính là Phạm Vô Cữu trong truyền thuyết kia? Hắc Vô Thường?" Trần Đại Hà ngắm nghía Phạm Vô Cữu, lại nhìn nhìn Lý Tiểu Tiểu: "Vậy cô là con quỷ gì vậy?"
"Tôi là Mạnh Bà." Lý Tiểu Tiểu đưa hai tay lên làm cái mặt quỷ đáng yêu: "Không nghĩ tới Mạnh Bà trẻ tuổi xinh đẹp như vậy đi?"
Trần Đại Hà chấn kinh rồi: "Phạm Vô Cữu với...... Mạnh Bà...... ở bên nhau??? Tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy đi?!!! Hai người mấy người cũng quá bịa!"
Lý Tiểu Tiểu tức đến vặn eo một cái: "Ông kỳ thị tình yêu của tôi!"
***
Rất nhanh, bảy ngày ngắn ngủi trôi qua, Trần Đại Hà mang theo các loại quà cáp kỳ kỳ quái quái mà công ty giải trí Tiên Phàm tặng chuẩn bị đi Địa Phủ báo danh, có điều trước lúc đi ông còn được một nhiệm vụ kỳ quái.
Trần Đại Hà: "Muốn trù hoạch kiến lập một đoàn đội quay chụp điện ảnh?"
Huyền Phinh: "Đúng vậy, bộ điện ảnh này bọn tôi muốn đi Tiên Giới quay, tìm phàm nhân thì không thích hợp."
"Đúng thật không quá thích hợp." Trần Đại Hà đã nhanh chóng nghĩ tới các vị đại già đã qua đời trong giới điện ảnh, do do dự dự mà nói: "Tôi thì thật là có nhân...... quỷ tuyển cho thành viên đội quay chụp đó, chỉ là không biết bọn họ có đầu thai hay chưa."
"Phỏng chừng là chưa, giờ dân cư giảm mạnh, muốn đầu thai thì phải xếp hàng ít nhất là sáu bảy chục năm đó." Huyền Phinh nhàn nhạt cười rồi lại tung ra một cái mồi thật lớn: "Chờ quay xong bộ điện ảnh này, tôi sẽ tặng công đức cho tất cả các quỷ hồn tham dự quay chụp, đến lúc đó chẳng những có thể đầu thai trước, mà còn có thể lựa chọn thân thế kiếp sau, đại phú đại quý cũng không nói chơi."
"Vậy được." Trần Đại Hà vỗ ngực bảo đảm: "Việc này cứ giao cho tôi."
Dừng một chút, Trần Đại Hà nhớ tới một chuyện quan trọng: "Huyền Nữ nương nương, bộ điện ảnh này của chúng ta tên là gì vậy?"
"Câu chuyện về thần tiên." Huyền Phinh dừng một chút, có chút chột dạ mà bổ sung nói: "Dù sao chính là quay đám thần tiên bọn tôi, phải làm người ta cười ầm lên, thú vị còn có thể làm khán giả xem xong thì thích đám thần tiên bọn tôi."
Trần Đại Hà hiểu rõ, té ra Huyền Phinh chỉ có một cái ý nghĩ, mấy cái khác đều là ông tới lo liệu.
Có Huyền Phinh chống lưng, lại có Thất gia Tạ Tất An của Địa Phủ hỗ trợ, Trần Đại Hà rất nhanh liền tổ kiến xong xuôi đoàn đội quay chụp điện ảnh mạnh nhất, chẳng những có đạo diễn hài kịch tốt nhất, quay phim tốt nhất, mà ngay cả biên kịch cũng là Đàm Nhạc Nhạc người từng là vương bài của điện ảnh hài kịch.
Quỷ không cần ngủ, hơn nữa ở Địa Phủ nhiều năm như vậy, chuyện về thần tiên quỷ quái từng nghe chẳng biết có bao nhiêu, Đàm Nhạc Nhạc quả thật là hạ bút như thần, không đến một tuần liền viết xong kịch bản.
Sau khi Huyền Phinh lấy được kịch bản thì tụ tập các thần tiên của công ty giải trí Tiên Phàm lại, rồi lại thêm rất nhiều chuyện xưa về Tiên Giới vào, lại gửi kịch bản về Địa Phủ.
Sửa qua sửa lại năm sáu lần như vậy, kịch bản cuối cùng sửa xong, đại điện ảnh cực hài « Câu chuyện về thần tiên » chính thức khởi động máy.
Nếu mà quay chụp ở Tiên Giới, thành viên đội quay chụp lại là quỷ của Địa Phủ, bộ điện ảnh này hoàn toàn không lo vấn đề tài chính. Các diễn viên ra ống kính chủ yếu lấy thần tiên là chủ, còn tiểu yêu tinh như Thân Văn Duệ với Hồ Linh Lung đây bởi vì là người của công ty giải trí Tiên Phàm nên cũng ra ống kính làm khách mời nhân vật nhỏ.
Không cần background không cần hậu kỳ kỹ xảo đặc biệt, từ diễn viên đến đoàn phim quỷ đều không cần ngủ, thời gian hai tháng không chỉ có điện ảnh đã quay xong rồi, chế tác hoàn thành rồi, ngay cả phê duyệt cũng hoàn thành, công chiếu vào kỳ phim tết mùng một năm mới.
Tuyên truyền phim vừa ra, các fan của công ty giải trí Tiên Phàm kích động đến sắp vỗ nát bàn, hận không thể làm thời gian trôi qua nhanh lên, mau đến mùng một tết đi.
Công ty giải trí Tiên Phàm qua nhiều năm kinh doanh như vậy, các nghệ sĩ đẩy ra đều là đại già tuyến 1, ai đi ra cũng đều là sự tồn tại vào vai chính, nhiều người tụ tập ở trong một bộ phim như vậy quả thực là thịnh yến của cả giới giải trí. Mà các fan thuộc cái lứa sớm nhất của công ty giải trí Tiên Phàm kia đã là trung lão niên bốn năm chục tuổi, fan mới gia nhập có người trẻ tuổi hai mươi mấy với cũng có bọn nhỏ mới mười mấy, đội hình của bộ phim Tết « Câu chuyện về thần tiên » này có thể nói là chiêu mộ hết người hai thế hệ tới được.
Tiếng pháo trúc tiễn năm cũ, chiêng trống từng trận đón xuân năm mới.
Mùng một tết năm nay, có vợ chồng mang theo con, có thiếu niên thiếu nữ mang theo cha mẹ, có người thì cùng tới với thân thích bè bạn, trên mặt mọi người mang theo tươi cười, trong tay ôm bắp rang cầm trà sữa cola đi vào rạp chiếu phim, chờ mong phim lớn của công ty giải trí Tiên Phàm.
Rất nhanh, điện ảnh bắt đầu, xuất hiện đầu tiên chính là logo của công ty giải trí Tiên Phàm, tiếp theo phong cảnh tiên cảnh làm người như si như say, làm người chấn động xuất hiện trên màn ảnh rộng......
Điện ảnh có tổng cộng 150 phút, diễn viên của công ty giải trí Tiên Phàm đều ra sân, tuy nhân vật của bộ phim này nhiều, nhưng mà tình tiết cốt truyện căng giãn vừa phải, có truyền thống kết hợp hiện đại, cũng có dung hòa cổ kim, rất nhiều người xem phim xong thì có lý giải càng thấu triệt với hệ thống thần tiên Hoa quốc, ít nhiều cũng tồn một tia kính sợ trong lòng.
Chuyện càng làm người ta hiếm lạ là, rất nhiều nhà làm phim điện ảnh chuyên nghiệp và nhà phê bình điện ảnh chuyên nghiệp đều cảm thấy bộ phim này có phong cách của cố đạo diễn hài kịch Uông Hải, khung xương bố cục của cả câu chuyện phảng phất như xuất ra từ bút tích của biên kịch Đàm Nhạc Nhạc nổi tiếng, y như là hai người họ lại hoàn dương rồi hợp tác lần nữa vậy, nhưng cố tình tên của đạo diễn, biên kịch, quay phim cùng với rất nhiều cương vị quan trọng của bộ phim đều viết là kính chào, làm người ta không biết rốt cuộc là xuất ra từ bút tích của ai, càng tăng thêm một nét hơi thở thần bí cho phim.
Đang lúc mọi người trò chuyện say sưa công ty giải trí Tiên Phàm danh tác, công ty giải trí Tiên Phàm đã đăng một weibo, ảnh hậu quốc tế Huyền Phinh tránh bóng, ông Táo với ông Thổ đã qua trăm tuổi cũng không đóng phim nữa, cùng lúc đó nghệ sĩ mới ký hợp đồng của công ty sắp gặp mặt với mọi người.
Công ty giải trí Tiên Phàm mãi truyền thừa xuống......
( toàn văn xong)
Lời editor: Lại một em đã xong, cám ơn mọi người đã ủng hộ mình. Xong cuốn này đây sẽ là một em mới, đã có giới thiệu đặt gạch, là cuốn 'Tiểu thư sinh sát vách'. PR tới đây thôi, không lảm nhảm nữa. Và lần nữa, cám ơn các bạn đã dõi theo ủng hộ mình, mình vui lắm, cám ơn nhiều lắm luôn (^ – ^)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.