Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Chương 64:




Gameshow của đài Sầu riêng là hot nhất, nhất là show tuyển tú đều vẫn luôn lóa mắt mười phần. 《Nhóm nhạc nam mạnh nhất 》 là show mới đẩy ra năm nay, bắt đầu từ 6 tháng cuối năm ngoái đã lên kế hoạch rồi, rất nhiều công ty giải trí đều nghe thấy tiếng gió, chuẩn bị đưa người mới nhà mình đi, mặc dù không đi đến cuối cùng, nhưng cũng có thể học được rất nhiều thứ trong thi đấu, là một cơ hội tốt để rèn luyện cũng như tăng trưởng fan.
Khổng Minh Tuyên biết ca hát, nhạc phổ cũng biết xem, tri thức nhạc lý đã hiểu, nhạc khí cũng đều sờ soạng một lần rồi, vấn đề còn lại là anh không biết hát ca khúc hiện nay, thậm chí chưa từng nghe qua.
Thừa dịp cách lúc tuyển chọn còn có mấy ngày, Lý Tiểu Tiểu tắt đi phim truyền hình của Khổng Minh Tuyên, bắt ảnh bắt đầu nghe các bài hát, tranh thủ dùng 10 ngày để trở thành kho bài hát Trung Hoa nhỏ.
Còn chưa có đu xong phim đã bị sinh sôi mà chặt đứt, lông mày Khổng Minh Tuyên nhướng lên, bất mãn mà nhìn Lý Tiểu Tiểu: “Tôi không muốn hát bài hát của người khác.”
“Tuyển chọn cần!” Mặt Lý Tiểu Tiểu không chút biểu cảm mà vỗ Khổng Minh Tuyên trở lại ghế dựa: “Nghe hát của anh cho tốt vô, mặt khác, lúc đi tham gia trận đấu nhớ thu liễm tính tình, ngàn vạn đừng có đánh nhau!”
“Biết rồi!” Sắc mặt Khổng Minh Tuyên thối thối đáp ứng, mất hứng mà than thở nói: “Cũng không cho đánh nhau mà còn không biết xấu hổ bảo tuyển chọn.”
Lý Tiểu Tiểu cũng chả biết nên sửa đúng lại quan niệm sai lầm của Khổng Minh Tuyên thế nào nữa, trừ bỏ cái đám thần tiên này ra, nhà ai tuyển chọn lại ra Đông Hải đánh một trận hả?
Nhìn bộ dáng tức giận bất bình của Khổng Minh Tuyên, Lý Tiểu Tiểu bất đắc dĩ mà nhìn ảnh: “Anh nhưng là Khổng Tuyên đao thương bất nhập, người đệ nhất dưới thánh nhân, một cái đầu ngón tay của anh đã có thể chọc chết phàm nhân rồi, anh đánh nhau với bọn họ có cảm giác thành tựu sao?”
Khổng Minh Tuyên nghiêm túc suy tư rồi gật gật đầu: “Cô nói cũng phải, vạn nhất chọc mạnh quá chọc chết mất còn chọc phải phiền toái.”
Rốt cuộc đã hiểu rồi đây, Lý Tiểu Tiểu thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Hiểu được là tốt rồi, nhanh nhanh nghe hát đi, nhớ kỹ hết mấy bài hát này, có khả năng sẽ dùng tới lúc lên show. Nhớ kỹ, anh xuống đây là vì đỏ!”
Vừa nghe đến chữ “Đỏ” này, cái đuôi chim công của Khổng Minh Tuyên mém chút không thu được, ngồi trên ghế dựa hai mắt lòe sáng nhìn màn hình, khoát tay: “Bật nhạc!”
Lý Tiểu Tiểu nhận mệnh ấn xuống nút play, đây thật đúng là đại gia!
****
Năm khu vực cạnh tranh của《Nhóm nhạc nam mạnh nhất》 đồng thời bắt đầu tuyển chọn, vào một tháng cuối cùng, mỗi một khu vực cạnh tranh chọn ra 20 tuyển thủ tới tham gia cuộc tranh tài tại khu vực thi đấu chung cả nước.
Lý Tiểu Tiểu biết được tin sớm, lúc mới hoạt động liền đi báo danh, bởi vậy nên thứ tự tuyển chọn của Khổng Minh Tuyên là số 1. Khổng Minh Tuyên rất vừa lòng với con số này, theo anh, chỉ bằng khuôn mặt này của anh cũng nên là số 1.
Quả nhiên, vừa đến hiện trường tuyển chọn, Khổng Minh Tuyên liền trở thành tiêu điểm toàn trường. Chúng thiếu niên đến tham gia cuộc tuyển chọn này không hề thiếu người có diện mạo không tồi, nhưng mà thiếu niên tuyệt mỹ giống như Khổng Minh Tuyên đây, thật là mười phần hiếm thấy.
Đối với ánh mắt phức tạp hoặc là hâm mộ hoặc là ghen tị mà chung quanh vứt tới, Khổng Minh Tuyên đều là ngó lơ, cao ngạo ngửa đầu không kiên nhẫn hỏi: “Còn phải chờ bao lâu hả?”
“Sắp rồi!” Lý Tiểu Tiểu nhìn nhìn tờ ghi chú các hạng mục công việc trong tay nói: “Cũng chỉ vài phút thôi.”
Đang nói, một người nhân viên công tác cầm 1 tờ giấy ra: “Từ số 1 đến số 50 qua bên này chuẩn bị, lấy sẵn chứng minh thư chứng minh thân phận ra. Số 1 Khổng Minh Tuyên, số 2 Trương Thần Khê, số 3 Lý Gia Thụy……”
Ngón tay thon dài của Khổng Minh Tuyên hơi hơi động, chứng minh thư liền xuất hiện trong lòng bàn tay anh ấy, anh đi như tản bộ trong sân vắng đến trước mặt nhân viên công tác, chứng minh thư nhoáng lên một cái trước mặt anh ta.
Ngay vào một khắc lúc nhân viên công tác nhìn đến Khổng Minh Tuyên kia, hai con mắt đều chăm chú vào trên mặt anh ấy, ngay cả chứng minh thư của Khổng Minh Tuyên còn chưa nhìn rõ đã dại cả mặt ra nhìn theo bóng lưng anh ấy đi vào. Chờ lúc tuyển thủ số 2 Trương Thần Khê học bộ dáng Khổng Minh Tuyên lắc lư chứng minh thư xong rồi cũng muốn đi vào trong đó, nhân viên công tác phản ứng lại, duỗi tay cản anh ta lại: “Cho cậu vào rồi sao? Tôi còn chưa có kiểm tra tin tức đâu! Trương Thần Khê phải không? Để tôi xem chứng minh thư của cậu, đối chiếu số chứng minh!”
Trương Thần Khê không phục chỉ vào bóng lưng Khổng Minh Tuyên: “Sao anh không kiểm tra tin tức của anh ta?”
“Cậu ta quá đẹp thế nên tôi quên mất!” Nhân viên công tác đúng lý hợp tình hỏi lại: “Không được sao?”
Trương Thần Khê: “…… Được……”
“Được liền đi vào, phí lời gì!” Nhân viên công tác trả lại chứng minh thư cho anh ta, cúi đầu nhìn danh sách: “Kế tiếp……”
Phân đoạn tuyển chọn của《Nhóm nhạc nam mạnh nhất》 có trực tiếp ở trên mạng, nhưng dù vậy vẫn có rất nhiều người xem, vừa có thể thưởng thức rất nhiều “Thể loại” thần kỳ, cũng hy vọng chính mình có thể tuệ nhãn thức châu, ngay từ đầu đã có thể tìm được tuyển thủ có tiềm lực nhất, có thể một đường chú ý nhìn cậu ấy đi đến vũ đài trận chung kết.
Năm khu vực tranh tài đồng thời phát sóng trực tiếp, cũng có cạnh tranh rating với nhau, đang lúc mấy thầy cô hướng dẫn đều âm thầm hy vọng khu thi đấu của mình có thể xuất ra tuyển thủ sáng mắt trong lòng thì, Khổng Minh Tuyên đi đến từ sau đài, ánh mắt của những người hướng dẫn nháy mắt sáng ngời.
Khổng Minh Tuyên biết chương trình này là phát sóng trực tiếp tại hiện trường, cho nên ngược lại là thu liễm tính tình ngày thường lại mấy phần, có điều anh đã kiêu ngạo hơn 1000 năm quen rồi, dù cho không có biểu cảm gì cũng có một bộ dáng trời lão đại ảnh lão nhị, trên người tự mang theo một loại hơi thở chảnh chảnh.
5 giáo viên hướng dẫn nhìn Khổng Minh Tuyên trước mặt mà đều không kìm lòng được treo tươi cười lên, chỉ bằng khuôn mặt này, rating ổn!
Người đầu tiên của ngày đầu tiên tuyển chọn chính là loại diện mạo cấp thần này, tâm tình của 5 giáo viên hướng dẫn đều thật sung sướng, tổng hướng dẫn Lý Hải vẻ mặt mang cười hỏi họ tên cùng tuổi, nửa ngày vui đùa nói: “Hy vọng giọng của cậu cũng hoàn mỹ giống như diện mạo của cậu vậy.”
Khổng Minh Tuyên nhàn nhạt nhìn ông một cái: “Cần tôi hát bài nào?”
Lý Hải cười nhìn anh ấy: “Đều được, trực tiếp hát bài cậu chuẩn bị sẵn trước đó là được.”
Khổng Minh Tuyên thật đúng là không có tận sức chuẩn bị, có điều nếu mà hỏi cái anh thích, anh càng thích điệu hát dân ca ngàn năm trước kia kia. Nếu đã không quy định phải hát gì, tất nhiên phải chọn cái mình thích.
“Thất nguyệt lưu hỏa, cửu nguyệt thụ y……”
Thi từ xa xưa, làn điệu du dương kỳ dị chảy xuôi ra từ trong miệng Khổng Minh Tuyên, thanh âm sạch sẽ trong trẻo sáng trong như nước suối, bất tri bất giác chảy vào nội tâm người nghe.
Thời gian tuyển chọn ít ỏi tuyển thủ lại nhiều, bình thường thì mỗi tuyển thủ từ lúc đi lên tự giới thiệu đến khi đi xuống nhiều nhất chỉ có 1 phút, có người vừa tự giới thiệu xong rồi hát một câu liền sáng lên đèn đỏ, rời khỏi sàn đấu tuyển chọn.
Nhưng nghe tiếng ca của Khổng Minh Tuyên xong, mấy vị giáo viên hướng dẫn đừng có nói là đèn đỏ, ngay cả đèn xanh cũng tiếc ấn, sợ quấy rầy giai điệu cổ du dương duy mỹ bên tai này. Mấy người họ không hẹn mà cùng nhắm hai mắt lại, tạm thời bỏ quy tắc ra sau đầu, đem chính mình đắm chìm trong làn điệu duy mỹ này.
Tiếc thay họ thì quên quy tắc, nhưng Khổng Minh Tuyên chưa từng quên, ảnh y như canh đúng giờ vậy, hát vừa vặn đến 60 giây liền ngừng bặt lại, còn có chút không quá hiểu mà nhắc nhở các thầy hướng dẫn: “Đến giờ rồi.”
Chúng thầy cô hướng dẫn đầy mặt mờ mịt mở mắt: “Giờ gì?”
“Thời gian triển lãm tài nghệ 1 phút.” Khổng Minh Tuyên giơ giơ quy tắc tuyển chọn trên tay lên: “Các vị định!”
Giáo viên hướng dẫn: “…………”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.