Chạy xe vào garage biệt thự, Khương Minh Vũ dẫn theo Hao Thiên Khuyển vào thang máy tư nhân của tòa nhà mình. Cửa thang máy vửa mở, hai con husky đánh thành một cục lập tức quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Khương Minh Vũ thì vô cùng phấn khởi chạy vội tới.
Vẻ mặt Hao Thiên Khuyển lạnh nhạt đi ra khỏi thang máy, chân dài rất nhanh liền đuổi kịp bước chân Khương Minh Vũ. Hai chú chó mắt thấy cũng sắp chạy đến trước mặt rồi, mới hậu tri hậu giác mà phát hiện sự tồn tại cường đại bên người chủ nhân, lập tức đồng loạt dừng bước, bởi vì dùng sức quá mạnh mà còn chúi đầu ra ngoài.
Khương Minh Vũ nhìn nhìn Hao Thiên Khuyển gom thông minh, cao ngạo, anh dũng vào một thân, rồi lại ngó ngó hai con chó ngốc nhà mình, mặc dù là chính mình nuôi từ nhỏ tới lớn thì cũng làm anh cảm thấy bất đắc dĩ, không khỏi thở dài thật sâu.
Sao chênh lệch giữa chó với chó lại lớn như vậy chứ? Chả lẽ thật là chuyện của giống?
Ngay vào lúc Khương Minh Vũ thất thần, hai con husky béo tốt phương phi trong nhà đã run rẩy nằm sấp xuống, thậm chí còn chôn đầu mình vào dưới móng vuốt, thân thể từng chút từng chút mà dịch ra đằng sau, bộ dáng như sợ bị người ta thấy.
Khương Minh Vũ phục hồi tinh thần lại thì lại nhận ra hai con chó nhà mình lại ngốc ra tới chân trời mới, mười phần câm nín: “Đại Bảo Nhị Bối hai đứa đang làm gì vậy?”
Hai con husky tuy nghe thấy giọng chủ nhân theo bản năng muốn nhảy ra lắc cái đuôi, nhưng vừa nghĩ đến sự tồn tại cường đại bên cạnh chủ nhân, hai chú chó căn bản là hổng có can đảm mà ngẩng đầu lên, thậm chí run lợi hại hơn.
Lúc này Khương Minh Vũ mới phát hiện không đúng, hậu tri hậu giác quay đầu nhìn Hao Thiên Khuyển: “Bọn nó sẽ không phải là sợ mày chứ?”
Hao Thiên Khuyển khinh thường mà liếc Khương Minh Vũ một cái, lúc này mới dè dặt “gâu” một tiếng, thanh âm dừng ở lỗ tai hai chú chó tự động biến thành hai chữ “đứng lên”.
Tuy đại lão trong chó bảo đứng lên, nhưng mà Đại Bảo Nhị Bối vẫn là túng trong túng, vẫn cứ gắt gao mà ôm đầu như cũ, chết sống không dám đứng lên.
Hao Thiên Khuyển khinh thường mà trề mõm, uất ức thành như vầy mà không biết xấu hổ làm chó, trong thanh âm lập tức thêm ba phần cơn tức: “Ta bảo các ngươi đứng lên, không nghe thấy sao?”
Bình thường hai chú chó tuy ngốc, nhưng vào lúc bảo mệnh thì lại thiệt sự rất thông suốt, thấy đại lão không vui thì cố gắng khống chế hoảng sợ trong lòng mình, run rẩy lấy đầu ra khỏi dưới móng vuốt, run run rẩy rẩy đứng lên, sau đó ngay cả nhìn cũng hổng dám nhìn Hao Thiên Khuyển một cái, đè thấp đầu quẹo đến chân tường bên cạnh, hận không thể mãi không nhúc nhích mà dán ở trên tường làm đồ điêu khắc.
Khương Minh Vũ có chút ngoài ý muốn mà nhướng mày, cúi đầu hỏi Hao Thiên Khuyển: “Đại Bảo Nhị Bối sẽ không phải là sợ mày chứ?”
Hao Thiên Khuyển trả về cho cái ánh mắt “đồ ngốc”, đây chẳng phải vô nghĩa sao? Nó nhưng là Hao Thiên Khuyển, thần tiên trong chó, chó khắp thiên hạ đều sợ nó được chứ?
Hao Thiên Khuyển lại uy phong sủa hai tiếng, hai chú chó hận không thể cho mình vào trong tường luôn kia không cam không nguyện mà rời khỏi cảng tránh gió, rũ mi thuận mắt đi theo sau Hao Thiên Khuyển, cái đuôi kẹp giữa hai chân, một tiếng hổng dám kêu, hoàn toàn không có bộ dáng kiêu ngạo đắc sắt* như bình thường.
*: đây là một phương ngữ của Trung Quốc, mình không biết (có thể là kiến thức mình quá hạn hẹp) nên xài cái từ gì ở bên mình mà diễn tả nên mình để nguyên và chú thích dưới đây. Cụm từ này hay dùng với nghĩa không tốt lắm hay là dùng để trêu chọc giữa bạn bè, nó mang nghĩa khoe khoang hay ngạo mạn quá đáng, hay hoặc là phô trương quá mức. Cho một ví dụ nhé, ở trong Doraemon, có một nhân vật hoàn toàn phù hợp với chữ này, đó là Suneo, cái bộ dáng hay khoe của kia của anh này có thể dùng từ này để diễn tả.
Khương Minh Vũ lộ ra tươi cười vui sướng khi người gặp họa, thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn a, mấy ngày nay Hao Thiên Khuyển ở nhà, phỏng chừng hai con chó này rốt cuộc có thể yên tĩnh mấy ngày.
Bảo mẫu trong nhà đã chuẩn bị đồ ăn xong xuôi rồi, đưa hai phần ăn đặt ở trên bàn, lại chỉ thấy có mình Khương Minh Vũ xách theo hai cái túi đồ to trở về, liền bước lên trước nhận lấy đồ rồi thuận tiện hỏi một câu: “Khương tiên sinh, người khách đã nói không có tới sao?”
“Đến rồi!” Khương Minh Vũ mười phần tự nhiên mà chỉ một cái về phía Hao Thiên Khuyển: “Nó chính là khách tôi mời, tên Hao Thiên Khuyển, có phải rất uy phong hay không?”
Hao Thiên Khuyển dè dặt gật đầu với bảo mẫu, sau đó lập tức đi về phía bồn rửa tay cạnh nhà ăn. Chị Vương bảo mẫu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Hao Thiên Khuyển đứng thẳng người, hai chân trước duỗi vào trong bồn rửa mặt mà xả nước, sau đó lại ấn một chút nước rửa tay trên mặt bàn ra, hai móng vuốt chà lau sạch sẽ, lúc này mới lại duỗi người đến dưới vòi nước xối sạch.
Hao Thiên Khuyển rửa móng vuốt xong không có đi bò nữa, mà là đứng thẳng người dùng hai cái chân sau đi đường, chân trước tùy ý lắc lư ở hai bên thân thể. Thường nói chó có hình thể nhỏ dễ đứng thẳng hơn, chó lớn do bởi trọng tâm nên rất ít có con đứng ổn được, càng đừng nói đi đường. Mà Hao Thiên Khuyển lại không giống, đừng có thấy vuốt người ta nhỏ, nhưng lại đi từng bước một vững vàng leng keng, y như ông bác đi tản bộ vậy, đi không nhanh không chậm.
Khương Minh Vũ ngồi trên vị trí thường ngồi của mình, Hao Thiên Khuyển ngồi xuống ở đối diện anh, Đại Bảo cùng Nhị Bối trong nhà không có tư cách được mang lên bàn, cũng hổng dám đi ăn cơm, thành thành thật thật mà nằm dưới lòng bàn chân Hao Thiên Khuyển, chờ phân phó tiếp theo của đại lão.
Hôm nay chị Vương chuẩn bị cơm Tây, món chính là bít tết, người bình thường thì ăn đủ đó, có điều nhìn nhìn Hao Thiên Khuyển, chị Vương lộ ra thần sắc khó xử.
Bình thường lúc Khương Minh Vũ ra ngoài quay phim thì hai con chó trong nhà đều là chị cho ăn, cũng biết chăm nuôi chó thật sự ra là một chuyện rất có học vấn, như là bình thường thì đồ mặn sẽ không cho Đại Bảo với Nhị Bối ăn, cũng không biết Hao Thiên Khuyển này có ăn kiêng cái gì không.
Thấy nó đều cùng ngồi trên bàn ăn bữa tối với ông chủ, phỏng chừng là chó danh phẩm giá trị xa xỉ, nếu mà ăn bít tết khẩu vị mặn rồi rụng lông, trách nhiệm này chị nhưng là không gánh vác nổi đâu.
Chị Vương duỗi tay muốn bưng đi bít tết trước mặt Hao Thiên Khuyển, Hao Thiên Khuyển tay nhanh mắt lẹ, dùng chân trước gạt đi tay chị Vương, không vui sủa một tiếng.
Khương Minh Vũ thấy thế thì cười: “Chị Vương chị đừng có lo, Hao Thiên Khuyển cái gì cũng ăn, không ăn kiêng. Bình thường lúc chị nấu cơm cho tôi ấy, mang cho nó một phần cùng kiểu ra là được.”
“Ờm, vậy được. Chỉ là……” Chị Vương nhìn bít tết được bày bàn tinh xảo, có chút xấu hổ mà hỏi: “Một miếng bít tết này thì đủ cho tiên sinh ăn rồi, chỉ sợ không đủ cho nó đi, tôi có cần đi nướng thêm một ít sườn dê không.”
Sườn dê nhỏ nướng non non mọng nước xưa nay là món Khương Minh Vũ yêu nhất, nhưng hôm nay anh lại không có tâm tư ăn sườn dê, trực tiếp chỉ vào hai cái túi to mình mang về: “Bên trong có đồ ăn, lấy ra giúp tôi.”
Từng phần từng phần ăn đều được Tiến Bảo dùng hộp cơm mà chứa đựng kỹ, hộp cơm này nhìn rất bình thường, nhưng không nghĩ tới giữ ấm tốt lắm, vừa mở ra thế mà còn nóng hôi hổi, ăn vào không ảnh hưởng hương vị chút nào.
Cũng đều bày trên bàn như nhau hết, Khương Minh Vũ cười cười với Hao Thiên Khuyển: “Ta ăn cơm chứ?”
Lúc này Hao Thiên Khuyển mới để hai cái chân trước lên trên bàn, móng vuốt mười phần linh hoạt mà cầm dao nĩa lên, giống mô giống dạng mà bắt đầu cắt bò bít tết.
Nhìn bộ dáng chị Vương trợn mắt há hốc mồm, Khương Minh Vũ mười phần tự hào khoe khoang: “Thế nào? Hao Thiên Khuyển này của tôi thông minh chứ?”
“Đây chỗ nào là thông minh chứ, đây quả thực là thành tinh á! Trách không được nó có thể lên bàn……” Đôi mắt chị Vương dời đến trên người hai tên ngốc quỳ rạp trên mặt đất, bất đắc dĩ mà thở dài: “Đây là chênh lệch nha!”
Chị Vương ngây ngốc nhìn Hao Thiên Khuyển cắt bò bít tết, ăn salad, uống súp bơ, lột tôm, cuối cùng còn ăn hai con cua lớn, đồ ăn tạp không giống chó mà giống người.
Chờ đến lúc tới giờ ngủ thì lại càng làm người ta trợn mắt há hốc mồm, Khương Minh Vũ tự mình xả một bồn nước tắm cho Hao Thiên Khuyển, Hao Thiên Khuyển liền đuổi người ta ra ngoài, chính mình còn khóa cửa nhà vệ sinh lại, cũng không biết nó một con chó có gì mà sợ người ta nhìn lén.
Có điều nửa tiếng sau Hao Thiên Khuyển cả người ướt chèm nhẹp đi ra, ngửi trên người nó thì thật có mùi dầu gội trong phòng tắm. Chị Vương vừa sấy lông cho Hao Thiên Khuyển vừa không nhịn được mà nói thầm với Khương Minh Vũ: “Khương tiên sinh, anh nói con chó này thông minh như vậy, liệu có thể thật sự là con Hao Thiên Khuyển trên trời kia không nhỉ? Giờ nó hạ phàm độ kiếp?”
Hao Thiên Khuyển đang thoải mái mà nằm trong khăn tắm nghe câu đó thì trong lòng cả kinh, đôi mắt hơi hí một cái khe, cảnh giác mà đánh giá chị Vương, trong lòng có chút ảo não cùng hối hận: Chả lẽ là do mình quá cao điệu, quá nhân tính hóa cho nên bị hoài nghi? Có điều ở nhân gian có mấy con chó vốn dĩ đã liền rất thông nhân tính mà, lại không phải tất cả chó đều ngốc giống Đại Bảo Nhị Bối vậy.
Ngay vào lúc Hao Thiên Khuyển kinh nghi bất định ấy, liền nghe thấy Khương Minh Vũ cười ha hả lên: “Chị Vương chị cũng thiệt hài, đều là niên đại gì rồi mà chị còn tin mấy cái đó. Mấy thứ huyền học phong thủy linh tinh có chút chú ý thì còn có thể tin, thần tiên thì chắc chắn là không tồn tại. Hao Thiên Khuyển thông minh là kết quả nó được huấn luyện từ nhỏ, thật ra hiện tại chó quân đội với chó cảnh sát gì đó đều rất thông minh, chỉ là chị chưa từng thấy mà thôi.”
Chị Vương ngượng ngùng mà cười: “Thật ra tôi cũng biết, chỉ là nó quá thông minh, lại tên là Hao Thiên Khuyển, cho nên tôi mới thuận miệng nói như vậy.”
Hao Thiên Khuyển nhỏ đến không thể phát hiện mà nhẹ nhàng thở ra, lại lười biếng mà nhắm mắt lại, nó biết ngay là hiện tại Nhân Giới đều không tin có Tiên Giới tồn tại, nếu không thì cái đám thần tiên bọn họ đây cũng không cần hạ phàm làm minh tinh để gia tăng tín ngưỡng.
Nguy cơ giải trừ, sau khi lông trên người Hao Thiên Khuyển khô rồi thì nghênh ngang mà lên giường, gối lên gối đầu, còn thuận tiện đeo đồ bịt mắt lên, ngủ một giấc tới hừng đông.
Hao Thiên Khuyển ăn ngon uống tốt ngủ đã, nhưng hai con husky thì lại thảm. Có Hao Thiên Khuyển ở nhà, Đại Bảo Nhị Bối ngay cả ngây ngô cười cũng sẽ không, thức ăn đóng hộp cho chó ăn vào cũng không thơm ngọt, buổi tối cũng không dám làm ầm ĩ, thành thành thật thật mà chui trong ổ chó của mình không ra.
Hao Thiên Khuyển tỉnh ngủ rồi thiệt sự là không có gì làm, lại xách hai con chó đến trước mặt, quyết định tự mình tẫn hết trách nhiệm của tiền bối một phen, dạy chúng nó một chút kỹ năng, như là đi WC.
Từ sau khi Khương Minh Vũ đeo ngọc ấm thì giấc ngủ đặc biệt tốt, chỉ cần không có sắp xếp công việc thì chắc chắn có thể ngủ đầy 8 tiếng. Vươn mình đi ra khỏi phòng, liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của chị Vương truyền đến từ dưới lầu, Khương Minh Vũ cả kinh nhanh chóng vọt từ trên lầu xuống, chờ sau khi theo tiếng tới nhà vệ sinh thì lập tức hết chỗ nói rồi.
Chỉ thấy Đại Bảo mông thì rớt vào bồn cầu, tứ chi thì lại kẹt ở bên ngoài, vẻ mặt ngu ngơ mà nhìn trần nhà, hình như còn chưa nghĩ cẩn thận ra tình cảnh của mình.
Khương Minh Vũ câm nín mà xách mấy cái chân bị kẹt ở bên ngoài của Đại Bảo lên, mười phần bất đắc dĩ hỏi: “Sao mi lại rớt vào bồn cầu?”
Vẻ mặt Đại Bảo vô tội nức nở một tiếng: Con nói con đang đi vệ sinh ba tin chứ?
****
Bởi vì Khương Minh Vũ không hiểu tiếng chó, nên cứu Đại Bảo ra rồi tắm rửa cho nó xong thì liền đuổi nó đi vào trong sân chơi, việc dạy học của Hao Thiên Khuyển cũng lấy thất bại chấm dứt.
Cũng may Hao Thiên Khuyển không có buồn lâu lắm, chỉ ngây người ở nhà một ngày, Khương Minh Vũ lại dẫn nó ra ngoài, một người một chó lái xe thẳng đến Thượng Hải!
Khương Minh Vũ ở Giang Nam, cách Thượng Hải không tính là quá xa, lái xe 3 tiếng là tới. Vì không để chậm trễ thời gian, Chiêu Tài* uyển chuyển từ chối lời mời gặp mặt ở công ty của Vương tổng, mà trực tiếp hẹn gặp mặt ở mảnh đất dựng cao ốc.
*: Do mình đọc trước chương tiếp nên biết bà tác giả bị nhầm lẫn ở chỗ này, với lại tên anh này chỉ bị nhầm một chút thôi nên mình mạn phép tự sửa lại cho các bạn xem nhé, chứ thật sự bà tác giả nhầm ghi Tiến Bảo ở đây.
Vương tổng Vương Thanh Văn của công ty điện ảnh từ thập niên 90 đã mở công ty giải trí rồi, ở trong nước xem như đại lão tiếng tăm lừng lẫy giới giải trí, minh tinh được ông nâng đỏ vô số kể, nghệ sĩ dưới cờ càng là ảnh đế ảnh hậu cầm đến mỏi tay.
Tuy thu nhập của công ty giải trí Thanh Văn của Vương Thanh Văn có xu thế trượt xuống vào mấy năm nay, nhưng mà là công ty giải trí có nhãn hiệu lâu dời, vẫn là có thực lực cùng tự tin, bằng không thì cũng sẽ không lấy được miếng đất thương mại để xây cao ốc ở Thượng Hải.
Vương Thanh Văn mười phần coi trọng với cái cao ốc này, sau khi hỏi thăm bạn tốt đáng tin cậy ở khắp nơi rồi mới biết được sự tồn tại của Chiêu Tài. Vốn dĩ nghe nói Chiêu Tài là người đại diện của công ty giải trí Tiên Phàm đang nhảy lên đỏ gần đây kia thì còn rất khinh thường, nhưng sau khi nghe sự tích truyền kỳ của Chiêu Tài rồi thì Vương Thanh Văn quyết định vẫn là bỏ mặt mũi xuống, mời cái người đại diện không làm việc đàng hoàng này tới xem phong thủy cho mình, tốt nhất là lại bày một cái trận chiêu tài tiến bảo cho mình.
Vương Thanh Văn sáng sớm đã ở công trường bộ phận dự án, xe của Khương Minh Vũ với Hao Thiên Khuyển vừa đến, Chiêu Tài cũng xuất hiện, nhưng câu đầu tiên của anh lại khiến cho Vương Thanh Văn thay đổi sắc mặt.
“Đây là một chỗ đại hung.”
Tác giả có lời muốn nói: Giải quyết nơi đại hung, liệu có nên để Phạm Vô Cữu với Tiểu Tiểu xuất mã chút không?