Cư Tâm Bất Tịnh

Chương 4:




Tuy Ngu Khâm là cháu trai của Ngu Trường Ân, nhưng tính cách lại không giống ông nội hắn. Nếu giống, sợ là hắn cũng không sống được tới bây giờ.
Lần đầu tiên Yến Vân Hà gặp người này ở thư viện Đông Lâm, y đã biết hắn là dạng người có thù tất báo.
Bởi thế khi y đắc tội hắn ở Chu phủ, y cũng đoán trước được mình có thể sẽ bị trả thù.
Tống Văn nói không sai, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, y đang chờ Ngu Khâm xuất chiêu.
Ba ngày sau, có Ngự sử dâng thư tố cáo Yến Vân Hà uống rượu mua vui trong quân, không xem kỷ luật ra gì, làm sao thống lĩnh quân đội.
Cùng ngày, Yến Vân Hà bị triệu vào cung.
Yến Vân Hà lớn hơn Hoàng đế Thành Cảnh tám tuổi, dựa theo huyết thống y là biểu ca của bệ hạ. Khi Hoàng đế Thành Cảnh còn nhỏ, hai người có mối quan hệ rất tốt.
Tuy nhiên sau khi lên ngôi, bọn họ không còn là bạn nối khố nữa, mà là quân thần.
Yến Vân Hà đang nghĩ xem nên ứng đối ra sao, Nghiêm công công nhìn thấy y, chủ động nói: "Bệ hạ cho truyền đại nhân đến ngự hoa viên yết kiến."
Yến Vân Hà cúi đầu: "Đa tạ công công."
Nghe Hoàng đế Thành Cảnh vẫn còn tâm trạng ngắm hoa trong ngự hoa viên, y đoán sự tình có lẽ cũng không quá to tát.
Đi vào ngự hoa viên, Hoàng đế Thành Cảnh tuổi gần mười tám ngồi bên hồ, tay cầm cần câu, thật sự đang câu cá.
Không cần nhìn cũng biết, dưới ao sen chắc hẳn đã có tiểu thái giám lặn xuống từ lâu để treo cá sống vào lưỡi câu của Hoàng đế Thành Cảnh.
Đế vương trẻ tuổi khuôn mặt anh tuấn, lúc thả lỏng tựa lưng vào ghế không hề mang dáng vẻ đáng nói nào, mặc kệ long bào trên người, trông hắn còn giống kẻ ăn chơi trác táng hơn Yến Vân Hà năm đó.
Nhưng không ai vì điều này mà xem thường đế vương, tất cả những ai xem thường hắn đều phải trả giá, bao gồm cả Thái hậu.
"Ái khanh tới rồi." Hoàng đế Thành Cảnh dùng giọng điệu vui mừng, gọi Yến Vân Hà tiến lên.
Yến Vân Hà quỳ xuống hành lễ, song Hoàng đế Thành Cảnh không bảo y bình thân.
"Bệ hạ!" Ngay khi Yến Vân Hà định nói, Hoàng đế Thành Cảnh lập tức đưa ngón tay lên, nhẹ nhàng xuỵt một tiếng: "Nhỏ thôi, ngươi làm cá của trẫm chạy mất đấy."
Mãi đến khi câu được cá, Yến Vân Hà cũng đã quỳ đổ mồ hôi, lúc này Hoàng đế Thành Cảnh mới không nhanh không chậm nói: "Gần đây trong cung có một lô súng lửa mới, ngươi cùng trẫm đi xem thử."
Đi tới bãi bắn bia, Hoàng đế Thành Cảnh cầm súng lửa lên, châm kíp nổ, nhắm về phía hồng tâm cách đó không xa: "Trương chính vừa bị giam không lâu, hôm nay ái khanh lại bị Ngự sử buộc tội." Dứt lời, một tiếng vang thật lớn, hồng tâm bị bắn cháy đen.
"Hoài Dương." Hoàng đế Thành Cảnh hạ súng lửa, "Trẫm đặt nhiều kỳ vọng vào ngươi mới giao doanh Thần Cơ cho ngươi."
"Tội của thần đáng chết vạn lần!" Yến Vân Hà lại quỳ rạp xuống đất.
Trán y đập mạnh lên nền đất, lần này chưa quỳ bao lâu, Hoàng đế Thành Cảnh đã đưa tay ra đỡ y dậy: "Trẫm biết ngươi khó xử, đột nhiên ta hạ lệnh cho ngươi làm Đề đốc doanh Thần Cơ, những lão tướng trong quân ắt hẳn không phục."
"Nhưng để thu phục lòng người, cần phải từ từ mưu tính, ái khanh quá nóng vội rồi." Hoàng đế Thành Cảnh lắc đầu nói.
Tuy nói như vậy, thế nhưng những tướng lĩnh trong quân kia, có người nào là dễ thu phục? Yến Vân Hà nhảy dù xuống doanh Thần Cơ, không lo tạo quan hệ tốt với những lão tướng này, bảo y làm sao quản lý quân đội được?
Y vì chuyện này, uống cùng mấy vị lão tướng đến mức suýt ói ra máu, đã vậy còn bị Ngự sử tố tội.
Mặc dù quan văn quan võ hay khinh thường lẫn nhau, tuy nhiên việc trong quân, những tên mọt sách kia làm sao rõ được, không cần nghĩ cũng biết, đích thị là Cẩm Y Vệ thu gom tình báo, muốn đả kích quan văn trong tay y.
Hoàng đế Thành Cảnh đặt súng lửa xuống, có chút cụt hứng: "Hoài Dương, đừng khiến trẫm thất vọng nữa."
Lời này vô cùng nặng nề, sắc mặt Yến Vân Hà tái nhợt.
Sau khi mỉa mai Yến Vân Hà, hoàng đế Thành Cảnh mới nói tới mục đích hôm nay gọi y đến: "Công bộ thị lang [1] Triệu Tường mất tích, trẫm lệnh cho Đại Lý Tự điều tra nghiêm ngặt."
[1] Công bộ thị lang (工部侍郎): là một trong sáu bộ công bộ phó trường quan thời nhà Minh và nhà Thanh, đời Minh là Tam phẩm, đời Thanh là Nhị phẩm. Công bộ quản lý công trình sự vụ cơ quan đất nước. Thường là kiến trúc, công trình thủy lợi, sản xuất máy móc (bao gồm vũ khí, đạn dược, đồ dùng quân sự,...) khai thác mỏ, luyện kim, dệt may,...
Dứt lời, hắn cười châm biếm: "Đại Lý Tự, người phụ trách án này, bị Cẩm Y Vệ tra ra tham ô nhận hối lộ, chủ bộ sao chép vụ án đã chết tại nhà vào đêm khuya."
"Đi thăm dò đi, Hoàng Thành Ty tùy ngươi điều động." Hoàng đế Thành Cảnh liếc nhìn Yến Vân Hà.
Yến Vân Hà dập đầu thật sâu, quỳ tạ long ân.
Trong lòng y biết Hoàng đế Thành Cảnh vẫn chưa tước bỏ chức vụ Đề đốc doanh Thần Cơ của y đi là vì muốn cho y cơ hội.
Nếu y làm tốt vụ án Triệu Tường, chuyện uống rượu trong quân coi như ngọn gió thổi qua, y vẫn có thể trở lại doanh Thần Cơ như cũ.
Nếu làm không được, chỉ sợ là phải quay về biên cương ăn gió uống cát thôi.
Rời khỏi ngự hoa viên, trán của Yến Vân Hà đã bầm tím và rỉ máu do vừa rồi liên tục dập đầu. Có điều, theo sau y là một đám nội thị vác mấy cái rương lớn được Hoàng đế Thành Cảnh ban thưởng.
Người trong cung nhìn bộ dạng của Yến Vân Hà, nhất thời không biết đến tột cùng là y bị phạt hay được ban thưởng.
Tuy nhiên, Yến Vân Hà không vì điều này mà đánh mất thánh tâm, đây là chuyện nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy.
Nét mặt Yến Vân Hà trông có vẻ vô cảm, song cảm xúc trong lòng y lại đang hỗn độn vô cùng.
Ngay cả khi y biết rằng mình và Ngu Khâm đã không còn là đám thiếu niên ở học viện Đông Lâm, nhưng y thật sự không thể ngờ rằng Ngu Khâm bất chấp tình cảm đồng môn, ra tay tàn nhẫn đến vậy, vừa ra tay đã đẩy y vào chỗ chết.
Không chỉ khiến bệ hạ tức giận, còn để mọi người trong cung nhìn thấy bộ dạng chật vật này của y.
Nghĩ cái gì thấy cái đó, trên đường đi, Yến Vân Hà không may gặp được tên đầu sỏ không thể buông tha Ngu Khâm.
Hôm nay, Ngu Khâm mặc quan bào đỏ, thắt lưng đeo kim đao, không có thuộc hạ tháp tùng, chỉ có cung nữ hộ tống. Đánh giá hướng hắn tới, đó chính là cung Từ Ninh của Thái hậu.
Ngu Khâm không xem thường Yến Vân Hà như mọi khi, hai mắt chăm chú rơi vào trán y.
Yến Vân Hà thiếu chút nữa tức giận bật cười, y biết trong mắt Ngu Khâm, vết tích trên trán y không phải vết thương, mà là huân chương thành công đối với hắn, sợ là khi trở về nghĩ tới chuyện này sẽ phải đắc ý rất lâu cho xem.
Trong cung người ra người vào, hai người đối diện nhau chốc lát rồi cũng lướt qua nhau.
Ngu Khâm xong việc trong cung, trở về thì đã là giờ tý.
Lão bộc mở cửa cho hắn, bưng cho hắn một bát mì, sau đó lui xuống nghỉ.
Ngu phủ không lớn, ít người hầu.
Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ danh tiếng lẫy lừng mà lại ở một nơi mộc mạc thế này cũng bị quan viên trong triều lên án, nói hắn ra vẻ, cố tình duy trì điệu bộ của Ngu Công, không phải hạng người gian tà thì cũng là tai sai thôi.
Ngu Khâm mang tiếng xấu, từ lâu đã không để ý những lời thóa mạ.
Hắn cầm đũa lên, bình thản ăn mì. Khoảnh khắc tiếp theo, ngọn nến trước mặt lóe lên, hắn lập tức rút kim đao bên hông, hóa thành tàn ảnh, đánh về phía kẻ không biết xuất hiện trong phòng từ lúc nào.
Với tốc độ ánh sáng, chỉ nghe thấy âm thanh vũ khí va chạm, kim đao bị đánh bay giữa không trung, Ngu Khâm xoay người, cầm chặt trường đao, chưa khởi xướng trận công kích thứ hai, chỉ dừng lại ở thế tiến công.
Không như hắn, kẻ kia cầm súng lửa, tiếng kim loại va chạm lúc nãy chính là màn đánh nhau giữa kim đao và súng.
Yến Vân Hà sờ vết xước trên súng lửa, tặc lưỡi nói: "Đây là ngự tứ thánh vật, Ngu đại nhân thật to gan."
Ngọn nến bị gió thổi, cố gắng lắc lư vài cái rồi cũng không cam lòng mà tắt.
Ngu Khâm cầm đao đứng trong bóng tối, Ngu phủ tiết kiệm, nến chỉ có một cây, tuy nhiên điều này lại trở thành cơ hội tuyệt vời để ẩn thân.
Yến Vân Hà cười khẽ, thong thả châm ngòi súng lửa, vành tai nhúc nhích mấy cái, sau đó chậm rãi hướng họng súng đến ngay vị trí của Ngu Khâm.
"Ngu đại nhân, chúng ta cược đi, để xem đao của ngươi nhanh, hay súng của ta nhanh?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.