Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 117:




Nhìn cái hố sâu tô hố trên khán đài vàng chóe kia, tất cả mọi người có mặt ở đây nhất thời nổi lên một loại cảm giác âm trầm quỷ dị quái lạ. Bọn họ đã gặp qua không ít người đi đường không thèm nhìn đất hoặc là nhìn đất rồi lại xui xẻo té lọt hố, đạp vũng nước, thậm chí là đạp ấy ấy. [hình như có thứ quỷ dị trà trộn vào rồi….]
Nhưng trực tiếp đạp sụp luôn cái đài vàng ròng, xui xẻo tới mức độ này, thì đây là lần đầu tiên bọn họ được tận mắt chứng kiến a? Mẹ nó rốt cục này nói lên điều gì? Nếu để cho cái tên yêu vàng như mạng đạp trúng, chắc chắn cái tên mặt mũi bầm dập kia sẽ cảm thấy may mắn đến bùng nổ. Nhưng với tình huống hiện tại cộng thêm thân phận của nữ nhân kia, quả thực là muốn chui xuống đất sống luôn cho xong!
Chậc chậc, vị hôn phu vẫn còn đang đứng ở bên cạnh nhìn kìa, hổng chừng sẽ bị người Long gia hối hôn a!
Mọi người thầm cảm thán, đáng tiếc, hạnh tai nhạc họa, lại không có một ai dám nói thẳng đó là do có người cố ý hãm hại. Không nói tới việc đám công chúng có dám nói hay không, vấn đề là nằm ở đại đa số người đứng trên đài kia thực lực đều trên mức thợ săn cấp 7. Nhiều người như vậy, ước chừng có hơn mười hai người, thực lực cực cao thậm chí còn đạt tới tiêu chuẩn thợ săn cấp 10 đặc biệt, nhưng không có một ai trong bọn họ cảm nhận được năng lượng dao động, không hề phát hiện ra là ai đã động tay động chân.
Cho dù Băng Như thật sự bị người khác hãm hại, kia cũng chỉ là ‘ảo giác’.
Trong cái thời đại hỗn loạn này, sự ganh đua cá lớn nuốt cá bé và sự chuẩn mực lấy sức mạnh làm đầu tuyệt đối chiếm thế thượng phong. Thế cho nên, tất cả mọi người đều yên lặng tuân theo ‘quy tắc ngầm’.
Điểm này, dĩ nhiên Long Trường Lệ và người Băng gia rất rõ, thậm chí ngay cả Băng Như cũng tự mình hiểu rõ. Chỉ là, lúc ả dùng cường quyền và thực lực đi áp bức người khác thì có thể nhận được rất điều thú vị thậm chí là quy tắc hoàn mỹ, nhưng hiện tại, vô luận có như thế nào thì ả vẫn không thể chấp nhận nổi.
“Hai người các ngươi…..”
“Như Nhi. Đài hoàng kim này có thể đã lâu rồi chưa được tu bổ, cho nên mới gây ra tai nạn như vậy. Ngươi cũng mệt mỏi rồi, để Thủy Nguyệt đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi đi.” Băng Như đang định mở miệng mắng Kim Dư và Kỳ Thanh Lân, dì Băng Diên đã chậm rãi nói.
Vì thể ả ta lộ vẻ không thể tin nổi, trừng mắt nhìn Băng Diên, thét to: “Cô! Sao cô lại thiên vị hai tên ngoại nhân kia!!”
Băng Diên dùng mắt sai thủ hạ, đồng thời cũng nhìn về phía Băng Như: “Phụ thân ngươi bảo ta mang ngươi tới đây là để cho ngươi gặp hôn phu và học vài phép ứng xử. Hắn không bảo ta mang ngươi tới đây để nhìn ngươi mất mặt!! Hơn nữa, ngươi bị người ta khi dễ thì tìm cái hạng nữ lưu như ta làm cái gì? Bản thân đã có nam nhân làm chỗ dựa, ngươi khi dễ gã là phế vật hay ngươi tự khi dễ ngươi là phế vật?!”
Băng Diên nói một tràng khiến chúng nam nhân ở đây đều xấu hổ không thôi. Nếu ngài là hạng nữ lưu tầm thường, vậy chúng ta không phải đều là nam nhân ôn hòa đụng chuyện gì cũng phải im lặng sao! Cho dù bộ tộc Băng Phượng có tiếng là ngôn từ lãnh mạc, sắc bén, nhưng chế giễu cả đám thế này, băng nữ vương, khẩu khí của ngài cũng quá lớn rồi. -AQL-
Kim Dư nhìn Long Trường Lệ sắc mặt hơi phiếm xanh đứng bên cạnh cách đó không xa, ho khan một tiếng, túm túm ống tay áo boss nhà mình, người kia nhướn mày thì liền nhẹ giọng nói: “Em dám cá với anh, di mụ bệ hạ tuyệt đối còn độc thân!”
Tuy trong lòng Kỳ Thanh Lân cực kỳ tán đồng với lời của Kim Dư, nhưng ở mặt ngoài, nửa điểm thanh sắc cũng không động lấy một lần, cũng không đưa ra một cái phản ứng nào. Kim Dư nhìn thấy, còn đang buồn bực, bên tai lại đột nhiên nghe thấy giọng nói âm trắc trắc.
“Nhóc con, ngươi đối với cái tình trạng độc thân của ta có bất mãn gì sao?”
!!
Nháy mắt tóc gáy dựng đứng.
“Không không không! Sao lại có thể! Đó là bởi vì người đàn ông có thể xứng đôi với ngài còn chưa được sinh ra hoặc còn đang trên đường đến với ngài, thế nên ngài mới độc thân thôi!!”
Mẹ nó, tên boss đáng ghét! Nữ vương này đáng sợ như vậy sao không sớm nhắc y một chút chứ!! Mà boss lại tỏ vẻ, cái loại chuyện này, nhắc nhở chính là đồng phạm, tuyệt đối không được ăn ngon. Dù sao cũng không chết được, ừm. Có phải chuyện lớn gì đâu.
Trải qua một hồi ầm ĩ của Kim Dư, mấy nam nhân khác cuối cùng cũng giảm bớt được chút xấu hổ. Long Trường Lệ lại càng cố tận dụng mọi thứ, tiến lên nắm chặt tay Băng Như, nhẹ giọng an ủi: Ẩn_Quỷ_Lâu
“Tiểu Như, ta biết ngươi phải chịu ủy khuất. Ngươi yên tâm, sau này ta nhất định sẽ giúp ngươi trút giận. Giờ ngươi xem, ngươi đã mệt rồi đúng không? Nên đi nghỉ ngơi trước đi, sau đó ta cùng ngươi tham gia hội giao dịch.”
Tục ngữ nói rất đúng, chỉ số thông minh của phụ nữ khi yêu tuyệt đối tuột xuống giá trị âm. Giỏi lắm thì cũng chỉ giữ được mức số 0. Mà Băng Như thì đã sớm chấp thuận xuân tâm nảy mầm rồi, vừa nghe thấy lời của Long Trường Lệ nói, liền không hai lời gật đầu đồng ý, dùng bộ dáng đáng thương hề hề cùng hạ nhân rời khỏi.
Long Trường Lệ nhìn ả đàn bà chỉ biết gây thêm phiền rời khỏi đây, trong lòng cuối cùng cũng thở ra được một hơi dài nhẹ nhõm. Nếu không phải gã cần ả làm lung lạc bộ tộc Băng Phượng hòng thu phục, cái loại đàn bà làm việc thì thiếu bại sự lại có thừa như vậy, còn không bằng để gã trực tiếp giết thì càng thoải mái hơn.
Chẳng qua sắc mặt của Long Trường Lệ đã bị nữ nhân bất khả chiến bại kia nhìn thấy, liền cười lạnh một tiếng: “Nam nhân chỉ biết dỗ nữ nhân, còn không bằng cháu trai máu lạnh kia của ta. Ít nhất thì nó vẫn thuộc phái hành động.”
Long Trường Lệ bị nghẹn đến sắc mặt cứng đờ, Băng Diên xoay người, nhìn sắc mặt khó coi của hai người đàn ông trung niên là Long thượng tướng và Người qua đường Kỳ, “Năm nay đã đến kỳ cạnh tranh xếp hạng giữa thập đại gia tộc rồi sao? Trăm năm một lần, chúng ta lại có thể tận mắt nhìn thấy cuộc tranh đoạt và biến hóa thứ hạng quả thật là may mắn cực kỳ. Mặc kệ như thế nào, bộ tộc Băng Phượng chúng ta đã sẵn sàng tranh đấu tới cùng. Ngược lại hai người các ngươi đã sẵn sàng chưa? Không nói đến chuyện này, Long thượng tướng ngươi thì tốt rồi, cho dù đứa con có xuất sắc như thế nào cũng sẽ không ép ngươi thoái vị, bất quá, Kỳ gia chủ thì….”
Băng Diên hơi lộ ra tươi cười, “Tuy ta không thích cái thằng cháu trai lạnh như cục nước đá kia, nhưng so đi so lại, một cục nước đá trở thành gia chủ bộ tộc Kỳ Lân thì khiến người ta vui mừng hơn là để một tên cầm thú cũng không bằng nắm giữ chức vị gia chủ. Cho nên mới nói, thứ ta chờ mong trong đại hội giao dịch lần này, là cuộc tranh vị chi đấu của Kỳ gia nhà các ngươi!”
“Chậc chậc, nếu ngươi mất chức vị gia chủ bộ tộc Kỳ Lân, vậy đứa em gái thiếu tâm nhãn lại còn bị mù của ta sẽ rất vui mừng. Đến lúc đó, ngươi tự sát xong thì xuống dưới đó chăm nó nhé? Dù sao cũng không còn chức vị gia chủ nữa, không có người xum xoe nữa, sẽ trở thành phế - vật ngay thôi, ngươi nói có đúng không? Kỳ gia gia chủ đại nhân?”
Lời nói bén nhọn cay nghiệt đến cực điểm, ý tứ bên trong lại càng khiến người ta kinh hồn táng đảm. Người qua đường Kỳ nghe xong căn bản là không kịp tức giận, trong đầu bất giác xuất hiện ánh mắt vừa lạnh vừa oán vừa giận lại vừa yêu của thê tử trước khi chết.
Ngươi sẽ hối hận .
Đó là lời của người từng là hảo hữu giờ là cừu nhân đã lớn tiếng nói với ông. Mà lúc ấy ông đã trả lời cái gì?
Ta tuyệt đối sẽ không hối hận ! !
Đúng vậy! Ông không hối hận. Chẳng qua sau khi kết hôn, ông mới gặp được tình yêu mà thôi!! Dựa vào thân phận của ông, ông muốn cưới ai mà không được!! Nhưng ả lại oán ông, ả dựa vào cái gì mà oán trách ông!!
“Nếu con ta gặp chuyện, cho dù có hóa thành lệ quỷ, ta cũng phải tìm ngươi đòi mạng. Kiếp sau, sẽ không gặp lại.”
Đó là hai câu nói cuối cùng của ả. Là những lời ghim sâu tận tâm.
Ông lúc ấy miệng thì cười nhạo nhưng trong lòng lại phẫn nộ. Cho dù có như thế nào thì ông cũng không bao giờ thích loại mỹ nhân lạnh lùng oán khí đầy mình, cũng sẽ không buông tha cho đứa con trai nối dòng của mình! Chỉ là sau này… Ai bảo nó ngày nào cũng khóc nháo? Ai báo nó mỗi lần được Tĩnh Nhã ôm liền lớn tiếng giãy dụa! Ai bảo nó! Sinh ra không phải hình người lại còn không chịu thành thành thật thật ngốc ở một chỗ!
Ông chỉ đưa nó tới chỗ khác để người ta nuôi mà thôi. Căn bản không phải là loại người vô tâm cố ý vứt bỏ như lời nghịch tử kia nói!! Nếu ông thật sự mặc kệ nó, vậy nghịch tử kia sao lại có cơ hội đứng ở ngay trước mặt ông mà cưỡng bách ông!!
Nghịch tử, nghịch tử ! Ẩn Quỷ Lâu
Người qua đường Kỳ nghĩ một hồi, cảm giác kinh hãi vừa mới thoáng hiện trong lòng nháy mắt đã bị cơn tức giận và bất mãn thay thế toàn bộ. Ngươi sinh con tốt thật!! Dám ngỗ nghịch cha, không tôn trọng mẹ kế, còn có ý đồ giết anh em ruột! Tai họa như vậy làm sao có thể trở thành gia chủ của bộ tộc Kỳ Lân! Vô luận như thế nào thì ông vẫn là cha của Kỳ Thanh Lân, là người chưởng quản hiện tại của Kỳ gia, cho nên, hội giao dịch lần này, ông nhất định phải đánh bại Kỳ Thanh Lân triệt để sau đó tống nó trở về khu căn cứ!!!
Nghĩ xong, quanh thân gia chủ Kỳ gia- Người qua đường Kỳ - toát ra một loại khí thế hiếm có. Nhìn người qua đường Kỳ bỗng nhiên biến thành như vậy, Kim Dư nheo mắt, túm góc áo boss.
“Anh tin hay không tin cũng được, lão cha người qua đường Giáp của anh chắc chắn là đang nằm mơ giữa ban ngày rồi!”
Kỳ Thanh Lân nghe vậy nhướn mày, mấy người Kim Khiêm và Dạ Hoàng ở bên cạnh nghe thấy thế cũng cảm thấy hứng thú cực kỳ liền chồm tới hỏi, “Vì sao cậu lại khẳng định như vậy?”
Kim Dư cười nhạo một tiếng, âm trầm u ám nói: “Bởi vì, chỉ có nằm mơ giữa ban ngày mới có thể khiến cho con người ta ở trong tình huống bình thường sẽ cảm thấy chả có chuyện gì phát sinh! Mà người nằm mơ giữa ban ngày thì vĩnh viễn đều không hiểu được một điều, đó là vọng tưởng tuyệt – đối – không – thể - thành – hiện – thực!”
Phốc !
Đủ loại cười buồn bực vang lên.
Sau đó, con khỉ nhỏ đang đánh nhau với Tiểu Bảo bỗng chi chi hai tiếng với Kim Dư. Nháy mắt khiến cho sắc mặt ông chủ cửa hàng so với đáy nồi còn đen hơn!
[Giống như ban ngày ông thường xuyên nằm mơ buổi tối có thể đè được boss sao?]
......
Tiểu Bảo nháy mắt liền run rẩy, chạy so với thỏ còn nhanh hơn, trực tiếp leo lên đầu Vượng Vượng tị nạn. Mẹ nó, con khỉ chết tiệt mày trâu bò nha! Dám đạp thẳng lên cái chân đau của ông chủ, sau này đừng có nói biết ông!! Tui còn muốn sống thêm vài năm!!
Kim Dư trầm mặc hồi lâu bỗng đào đào lỗ tai. Sau đó làm như không có việc gì mà nhìn Linh Sùng, nói:
“Anh nói xem, tôi có thể dùng dị thú của anh để phục chế lại món ăn mỹ vị nhất, đứng trong top mười món ăn tàn nhẫn nhất mà người xưa đã từng ăn được không?”
“...... A?”
Kim Dư quay đầu mỉm cười nhìn bạn khỉ Thần Côn, nói: “Món ăn kia tên là óc khỉ. Nghe nói là trực tiếp mở đầu con khỉ còn sống ra rồi múc não ăn, mày cảm thấy, đầu mày có đủ lớn để cho tao ăn không?”
Nháy mắt, một trận im lặng quỷ dị lại xuất hiện. Cái bạn chuẩn bị bị đưa ra làm đồ ăn, đã mất hết cốt khí rúc người thành một cục, lộ cái mông hồng hồng không ngừng run rẩy….
Má ơi đáng sợ quá đáng sợ quá a a a a ! Móa móa móa móa! Vừa nãy tui còn tưởng tui bị kéo xuống Đại Ngục rồi a a a a! Thật đáng sợ T_T/
Chúng thú: Cậu xứng đáng...... Ẩn Quỷ Lâu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.