Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 29: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn




Bán Tiểu Nãi Lang đi rồi, tuy Kim Dư cảm thấy có vài phần luyến tiếc, nhưng cũng giống như Bánh Bao rống lúc nãy, vẫn sống chung trong một tinh cầu, không phải vĩnh viễn không thể gặp nhau, thật sự không cần quá thương cảm như vậy. Huống chi cái tên Tiểu Nãi Lang đó còn nhỏ, tới lúc đến thời kỳ phản nghịch thời kỳ trưởng thành rồi thì sẽ có hàng đống chuyện loạn thất bát tao nữa, y tin, không bao lâu sau, thằng nhóc Lam Tử kia sẽ tới tận cửa mà cầu cứu.
Tóm lại, giải quyết xong một vụ buôn bán đầu tiên, tâm tình Kim Dư rất rất là tốt.
Nhưng sau khi nhìn một đám dị thú vừa tàn vừa bẩn mới được lôi vào nhà xong, tâm tình vốn coi như không tệ đùng một cái giống y như ngồi trên xe trượt xuống dốc núi, thiếu điều muốn đạp chết từng người một. Cái áp khí quanh thân kia, muốn có bao nhiêu cường bách thì có bấy nhiêu.
Ngoài ông chủ Kim phóng áp suất thấp ra, còn có bạn đồng hành là Kỳ boss. Boss vừa nhìn thấy đám dị thú thương tàn này liền nghĩ đến chuyện hỗn độn nguyên khí vốn thuộc về mình sẽ bị Kim Dư dùng toàn bộ chữa trị cho dị thú, cho dù hỗn độn nguyên khí có thể phục hồi, nhưng, mẹ nó, cái đám này bị thương không nhẹ, cần nhiều nguyên khí như vậy, muốn phiên hắn, tối thiểu cũng phải nửa tháng sau!!
Vì thế Kỳ boss liền đem khí thế cường bách âm trầm nhìn Cam Lượng và Đại Vĩ Ba Lang ở đằng sau, nếu không phải do các người, ông đây sao lại phải cùng với đám dị thú cấp thấp đó tranh đoạt?!
Cam Lượng và Đại Vĩ Ba Lang cảm ứng được sát khí và âm khí của Kỳ Thanh Lân thổi tới bên người, toàn thân run lẩy bẩy, Cam Lượng quyết đoán kéo lấy Lý Khiếu còn chưa hiểu gì, trực tiếp cáo biệt:
“Cái kia, Kim Tử a! Hôm nay, cậu xem, buôn bán thành công, cửa tiệm cũng khai trương rồi. Kế tiếp, cậu hẳn là rất bận đi, tôi và Khiếu Khiếu không quấy rầy cậu nữa, đi trước một bước, mấy ngày nữa chúng tôi hoàn thành xong nhiệm vụ sẽ quay về mời cậu ăn cơm a!” Vừa nói xong, Cam Lượng và Đại Vĩ Ba Lang chạy tóe khói. Mà Tiểu Lục so với chủ nhân nhà mình thì mẫn cảm với cơn khó chịu của Boss hơn, vì thế cũng kéo Lý Khiếu chạy băng băng. Do đó, trong cửa hàng chỉ còn lại có bốn người Giáp Ất Bính Đinh.
Làm thủ hạ thân cận nhất của Kỳ boss, lúc này bốn người Giáp Ất Bính Đinh phải chịu một trái lê to như núi đè ép. Nếu bọn họ có thể nhanh chân như hai vị vừa rồi thì hay biết mấy a! Mẹ nó, nhưng nếu bọn họ thực sự chạy, hậu quả tuyệt đối không phải là nặng thôi đâu. Cho nên Giáp Ất Bính Đinh không có chạy. Chẳng những không chạy, còn phải nghĩ biện pháp trấn áp lửa giận của chủ tử nhà mình xuống.
“Ách… Chủ tử.” Đinh Bạch vừa mới mở miệng muốn nói, liền nhận được ánh mắt sắc bén của Kỳ Thanh Lân, lập tức khổ bức ngậm miệng. Sát a! Hiện tại cấp độ khó chịu của chủ tư thăng tới cấp A rồi a! Bình thường, với cái tình huống này hẳn là phải cắn chết một con dị thú cấp A mới phát tiết nổi…
“Anh làm gì đó? Nếu nhàn rỗi không việc gì làm, thì tới đây hỗ trợ chút a. Đám dị thú này đại khái chắc khoảng bốn mươi con đi, chậc, có mấy đứa còn bị thương nặng, không biết có thể cứu sống được không nữa.” Kim Dư thôi không phóng thích âm khí nữa. Dù sao cứu chữa dị thú cũng là do y cam tâm tình nguyện, lúc nãy tạo ra áp suất thấp cũng chỉ là bởi vì nhìn thấy có quá nhiều dị thú bị vứt bỏ, bị thương tổn, nên cảm thấy khó chịu thôi. Khó chịu xong rồi thì dị nhiên phải nhanh chân chữa cho tụi nó.
Bất quá trong bốn mươi ba con dị thú này lại có một con vừa liếc mắt nhìn thì khá giống loại chó lớn Husky, nhưng có chút khác, trên trán của nó có một cái sừng màu đen. Vì sự tồn tại của cái sừng này, khiến trong lòng Kim Dư vốn luôn nghĩ Husky là loại chó ‘tuyệt đối ngu si’ trở nên sắc bén hung hãn hơn. Nhưng cái sừng vốn là một vũ khí công kích cực lợi hại giờ gần như đã bị gãy lìa, lại còn chảy ra máu lẫn dịch mủ, cộng thêm bộ dáng nhe răng gầm ghè, ừm, thoạt nhìn không muốn tiếp cận tí nào.
“Để tao suy nghĩ đã, Tiểu Bạch a! Đem cuốn đại từ điển dị thú lại đây cho tao, tên này thuộc chủng tộc gì tao hoàn toàn không biết. Trước phải tìm hiểu kỹ cái đã rồi nói sau.”
Kim Dư vừa nói xong, Giáp Ất Bính Đinh thiếu chút nữa đồng loạt ngã nhào. Không phải đâu nha! Cái loại dị thú biến dị cấp A nổi danh nhất này ngài không biết là thế nào!! Thế mà dám mở cửa hàng thú cưng a?!
Bất quá Kim Dư hoàn toàn không có cái gì gọi là cảm giác xấu hổ, dù sao y cũng là gà mờ tha hương nơi xứ người, cho dù có chuyển đến thế giới này, thì vẫn là tha hương! Không cần dùng loại tri thức của người bản địa yêu cầu y được không a. Thất vọng là chắc chắn rồi, chuẩn bị không tốt còn lên luôn mức tuyệt vọng đó. Thân.
Dùng đại từ điển dị thú do Tiểu Bạch ngậm tới đối chiếu với chó Husky một sừng, ngay sau đó đại từ điển liền tự động lật ra một trang ——
Hắc giác lôi khuyển: họ chó, có huyết thống sói, thuộc bộ tộc lôi khuyển biến dị. So với bộ tộc lôi khuyển càng có tính uy hiếp và dã tính hơn, số lượng so với bộ tộc lôi thiểm cũng ít hơn. Năng lực cận chiến và chạy trốn cấp A+, phòng ngự cấp B+, tinh thần lực cấp B+, năng lực tổng hợp cấp A. Tính cách trầm ổn hung hãn, mức độ trung thành với chủ nhân cao, hộ chủ tâm cường. Sừng đen trên đầu có thể dẫn động thiên lôi công kích, là dị thú chiến đấu cấp A hiếm có.
Ghi chú: số lượng hắc giác lôi khuyển cực kỳ ít, vả lại đa phần sinh sống hoang dã tại Hoang Tinh, trước khi phục tùng chủ nhân là một mãnh thú cấp B có tính cách hung tàn nóng nảy. Thợ săn dưới cấp bảy nhìn thấy mau chóng tự động tránh xa.
Thanh âm giới thiệu của đại từ điển dị thú vang lên, ánh mắt Kim Dư nhìn về phía hắc giác lôi khuyển càng ngày càng lộ vẻ hứng thú. Không ngờ cái con hung tàn ngạo kiều này lại là một dị thú cấp A. Không biết khi chiến đấu, nó và đám Bánh Bao, Tiểu Tuyết và Tiểu Bạch nhà mình, con nào sẽ lợi hại hơn a? Đại Bạch là dị thú cấp A+ rồi, không cần so sánh.
Ánh mắt lộ vẻ tính kế cùng ẩn ẩn kim tệ của Kim Dư không ngừng lóe lên khiến hắc giác lôi khuyển có chút nóng nảy. Nó nhịn không được nhe răng gầm gừ, bày ra tư thế sẵn sàng công kích phòng bị.
Lại nói, hắc giác lôi khuyển cảm thấy gần đây bản thân thực xui xẻo, là xui xẻo nhất trong mọi loại xui xẻo. Nó vốn đang sống vui vẻ ở tinh cầu Hoang Tinh Số 1, chiếm núi làm vua, tuy địa bàn không lớn, nhưng cũng coi như đã quá tự tại rồi. Không biết là tên thợ săn cấp bảy nào đó ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm mang theo dị thú cấp B+ tới bắt nó. Vốn hai tên này chả phải là đối thủ của nó, bản thân nó có thể thừa sức đánh chết hoặc cắn chết. Bất quá, cái loại chuyện quần ẩu là cái loại không phúc hậu chút nào đâu a!!
Vì thế, nó bị bắt. Sau đó bị đưa tới một nhà quý tộc.
Kỳ thật, cái tên quý tộc kia là một tên nhà giàu mới nổi. Tại một lần hội họp quý tộc thượng đẳng, vô ý nhìn thấy một tên quý tộc trẻ tuổi dẫn hắc giác lôi khuyển theo, gã thấy đặc biệt có phong phạm liền tung ra số tiền lớn xuất nhiệm vụ tìm bộ tộc của tụi nó. Bất quá, tên này lại là một tên não tàn a! Bộ không biết hắc giác lôi khuyển hoang dã như tụi nó rất khó phục tùng sao?! Cái con hắc giác mà tên quý tộc trẻ tuổi kia dẫn theo là được nuôi từ nhỏ đến lớn đó, không biết hả? Cái gã quý tộc ngu si kia quả thật chả biết tí ti gì, cho nên, ở trong nhà gã quý tộc được ba ngày, nó liền liều mạng bẻ sừng ly khai.
Bẻ sừng xong thì khổ bức lắm a, năng lực của nó rớt xuống cấp B, hơn nữa, một tháng trước lại có thêm một đám thợ săn tới vây bắt nó, nó liền càng thêm khốn đốn. Cũng may nó không giết chết tên kia, nói cách khác, nếu thật sự giết gã, người tới bắt nó có lẽ sẽ càng nhiều hơn. Nhưng mà, hiện tại là tình huống quỷ dị gì đây?! Đêm qua nó còn ngủ ngon ở trong bãi rác, sao hôm nay lại bị người ta đánh ngất xỉu rồi đưa tới đây vậy?
Chẳng lẽ là cái sở nghiên cứu nào đó?! Nhìn tên nam tử nhã nhặn mắt hoa đào cười đến không có ý tốt kia, hắc giác lôi khuyển quyết định người này chỉ cần bước lên trước một bước thôi, nó liền cắn đứt cổ y!!
“Chậc chậc, tao nói nha, cho dù thằng ngu có đính thêm cái sừng ở trên đầu vẫn là một thằng ngu.” Kim Dư nhìn một loạt động tác của hắc giác lôi khuyển, trên cơ bản đã phán định cái tên này là tên hoang dại nóng tính. Y đã cho thời gian dài như vậy rồi mà còn không phát hiện ra toàn bộ đám dị thú đã được cho đi tắm rửa ăn cơm a. Cái con này, nếu không phải ngu bẩm sinh, kia mới là thấy quỷ á.
Bất quá, cái con hắc giác lôi khuyển này thoạt nhìn cũng không phải là loại bị thương gì nặng lắm, phiền toái nhất chính là cái sừng bị gãy trên đầu của nó kia. Hiện tại, nếu nó cứ lên tinh thần như vậy, y vẫn là nên đi xem cho dị thú khác trước đi. Hồi nãy, hình như y vừa nhìn thấy một con diều hâu đen già bị thương rất nặng thì phải.
Kim Dư nhấc chân đi lên trước một bước, ngay lập tức, hắc giác lôi khuyển liền rống một tiếng, cong người nhào tới cắn!
Ngay trong nháy mắt này, có một cỗ khí lực khổng lồ khiến hắc giác lôi khuyển cơ hồ nhịn không nổi phải cụp đuôi bỏ chạy, nháy mắt đã gắt gao bao chụp lấy nó. Bối rối khẽ kêu một tiếng, hắc giác lôi khuyển vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy một đôi mắt màu vàng lạnh như băng mang theo sát ý.
“Câm miệng, ngồi yên.” Thanh âm thản nhiên mang theo vài phần lãnh ý vang ngay bên tai hắc giác lôi khuyển. Phần còn lại cơ hồ hoàn toàn là theo bản năng, rất thành thật dùng tư thế ngồi tiêu chuẩn nhất mà đặt mông xuống đất, một chút cử động cũng không dám.
Kỳ Thanh Lân nhìn thấy con lôi khuyển già gãy sừng nghe lời như vậy, cơn khó chịu vì bị Kim Dư xem nhẹ coi như cũng có chút bớt. Sau đó lại được Kim Dư ném qua một cái tươi cười, trực tiếp khiến cơn bất mãn của Kỳ boss bốc hơi phân nửa.
Có chút bất đắc dĩ nhìn bà xã mình đang nghiêm túc trị liệu cho dị thú, Kỳ Thanh Lân thở dài, quên đi quên đi. Thượng cổ có nói, mỗi nhà đều có một bản kinh khó niệm, bà xã của hắn nhiều lắm cũng chỉ tính là công tác cuồng thôi ha? Kệ, không có xuất tường[25], đưa khuỷu tay ra ngoài lừa gạt là đã rất tốt rồi, huống hồ, Kỳ boss có thể khẳng định, bà xã nhà mình tuyệt đối có một sự tồn tại đặc biệt trong tam đại gia tộc, hắn còn phải đề phòng người thừa kế khác trong tộc đục khoét nền tảng a, ừm, hắn quả là không dễ dàng gì mà, hắn cũng vĩ đại lắm đó chứ.
Nhìn chủ tử nhà mình chậm rãi đem cơn tức giận biến thành cảm xúc quỷ dị gì đó, Giáp Ất Bính Đinh đồng loạt thở ra một hơi, mà ngay trong cái lúc đó, cũng không quên cảm thán lần hai, mẹ nó, tình huống này quả nhiên là loại vỏ quýt dày có móng tay nhọn sao?! Boss vốn đã nổi bão thế nhưng lại bị một cái tươi cười liền bốc hơi bay biến. Sát! Lời cổ nhân nói không hề gạt người a! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.