Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 59:




Kim Dư và boss cùng nhau nằm ở trên giường cả một ngày, xem như là nghỉ ngơi, đến khi đã bổ sung tinh thần đầy đủ đi xuống lầu dưới, thì đã thấy ánh chiều tà tỏa khắp không trung, cực kỳ xinh đẹp.
Đương nhiên, cảnh sắc bên ngoài có đẹp tới mức nào thì cũng chả đại biểu cho cảnh sắc bên trong nhà. Theo lý thuyết mà nói thì chính là hài hòa hữu ái trước sau như một. Tuy không phải là một đống hỗn độn, nhưng cũng không kém là bao, hoàn toàn không thể nói nó sạch sẽ tốt đẹp được.
“!!! Tảo mau lau!!! Còn tụi mày đi ra cho tao!!” Kim Dư đen mặt rống. Hai đứa này chắc là muốn bị nhốt phòng tối rồi phải không?! Kim Dư vừa gào vừa nghĩ tới cảnh tượng hai đứa quắn đít chạy tới, nhưng rốt cục lại chẳng có đứa nào tới, trong khi đó, boss Kỳ Thanh Lân lại kéo kéo tay áo y, chỉ ra ngoài phòng.
“…..Đang tương thân tương ái.”
Kim Dư sửng sốt, tương thân tương ái? Bước tới vài bước, mở cửa ra, Kim Dư vừa liếc một cái liền thấy một tên ngốc nào đó đang bị một con lông vàng ra sức đè xuống dưới thân, lại còn dùng sức nắn bóp gặm gãi.
“Nhị Hắc! Vượng Vượng!! Tụi mày đang làm cái gì đó hả?!” Kim Dư cố gắng làm xẹp mấy cái gân xanh đang nhảy nhót ở trên trán, rống giận.
Vừa nghe thấy tiếng rống của Kim Dư, thân mình Nhị Hắc run lên, quay đầu cắn Vượng Vượng một cái, tên kia giương mắt nhìn ông chủ Kim, nghĩ một hồi lại vươn móng ra hung hăng vỗ một phát vào mông Nhị Hắc, sau đó vèo một tiếng, nhảy tới trước mặt Kim Dư.
Rống ——! !
Cả sân bị chấn động mãnh liệt, Vượng Vượng lông vàng nhe răng uy hiếp Kim Dư, trong mắt đều là vẻ khiêu khích.
“….Tao nói, thân thích của mấy tên ngu quả nhiên cũng ngu luôn sao?” Kim Dư nhìn con Tạng Ngao lông vàng đang khiêu khích thị uy với chính mình, khẽ nhíu mày, trầm mặc một lát mới mở miệng. Không còn nghi ngờ gì nữa, đảo lộn toàn bộ ngôi nhà chính là do tên này gây ra, hơn nữa nó lại không hề nhớ việc mạng của nó là do y cứu là do Nhị Hắc quan tâm chăm sóc, cho nên mới như vậy, thiếu đánh.
Vượng Vượng bởi vì Kim Dư không thèm để ý cũng không thèm nhìn nó một cái mà phẫn nộ, vừa chuẩn bị giơ móng tát bay người, Kỳ boss đứng ở phía sau ông chủ Kim lập tức vung tay lên. Ngay sau đó, cái con Tạng Ngao ngốc không coi ai ra gì kinh ngạc phát hiện ra bản thân mình đang bay ở trên không, sau đó té ập một phát xuống đất.
Ước chừng qua một phút đồng hồ sau, Vượng Vượng từ dưới cái hố do bản thân tạo ra lắc đầu đứng lên, thần chí có chút mờ mịt. Nhưng ngay sau đó, nó lập tức bày ra tư thế phòng ngự đối với Kim Dư, nhất là cái tên boss nào đó ở phía sau y!
Vượng Vượng có chút khó hiểu, vì sao nó mới vừa ngủ có một giấc liền từ địa bàn của mình chạy tới chỗ này, hơn nữa cái tên ngốc ba năm trước từng bị nó cướp xương kia sao lại xuất hiện ngay trước mặt nó? Cha mẹ anh em của nó đâu? Vì sao cái thằng cháu kia lại đột ngột lớn nhanh như vậy? Tuy nó đã thăm dò qua rồi nhưng vẫn không phát hiện ra vấn đề gì, nhưng chuyện phòng bị là không thể thiếu! Huống chi còn có hai tên thuộc giống người kia, khiến nó cảm thấy rất nguy hiểm!
Rống ——! ! 【 Mau trả cha mẹ và anh em ta lại đây! Nếu không coi chừng ta tát bay nhà cửa mấy người! Còn có, đừng có mơ tới cái việc tiêm thuốc cho ta!! Ta tuyệt đối sẽ không khuất phục ! ! 】
Kim Dư nghe vậy nhịn không được trở mình xem thường, chứng vọng tưởng của cái tên ngu này thiệt là nghiêm trọng a…. Nhưng nghĩ tới những thương tổn mà nó phải chịu trước kia, y không thèm so đo với nó nữa, đợi tới lúc nó suy nghĩ cẩn thận rồi, hành lại cũng không muộn.
Kim Dư nhìn qua Kỳ Thanh Lân. Hắn khẽ thở dài một cái, tay phải giơ lên, nhẹ nhàng bắn. Một cái màn hình ảo liền xuất hiện ngay trước mặt Vượng Vượng. Lúc Vượng Vượng đang kịch liệt phòng bị, thì màn hình kia đã chiếu ra một đoạn phim. Là đoạn phim hai ngày trước, khi nó còn ở bộ dáng khổng lồ, thần chí không rõ đột ngột xông vào nhà, sau đó nó nghe thấy tiếng của Nhị Hắc lại đột ngột rời đi, lại tiếp sau đó chính là hình ảnh nó chạy vào nhà lần thứ hai, kiệt lực khôi phục lại thân hình.
Vượng Vượng nhìn cảnh nó run rẩy không ngừng, bên cạnh lại là Nhị Hắc đang lo lắng cầu xin Kim Dư cứu nó, cả người dại ra không thể tin được. Sao có thể như vậy?! Lúc này nó phải đang ở bên cạnh cha mẹ mới đúng, nó như thế nào lại chạy tới nơi này? Thân mình khổng lồ nhưng thần chí lại mơ hồ…. Thần chí mơ hồ….!!!
Trầm mặc nhìn màn hình hồi lâu, thân thể Vượng Vượng bắt đầu nhịn không được mà run rẩy. Thấy nó càng lúc càng run rẩy kịch liệt, Nhị Hắc có chút không đành lòng, muốn tiến lên an ủi một chút, lại bị Vượng Vượng chụp một phát té xuống đất.
Rống ——! ! 【 Cách xa ta một chút! Xa một chút!! Ta bị bắt…. Bọn họ giết cha mẹ ta, giết chết anh em của ta!! 】
Rống ngao ngao ngao ngao ngao ngao ——! ! 【 Ta muốn giết bọn họ! Muốn giết bọn họ! Ta muốn giết chết hết bọn họ!! Chết tiệt! Chết tiệt! ! 】
Cảm xúc của Vượng Vượng hiện tại đang cực kỳ kích động, hiển nhiên là bởi vì những hình ảnh gợi ý khiến nó nhớ tới cảm giác thống khổ trước kia. Nhưng có nói như thế nào,dù những cảm giác thống khổ kia có thể xem nhẹ bỏ qua, nhưng sẽ không bao giờ biến mất, trừ phi chết đi, mới có thể biến mất hoàn toàn.
Nhìn Vượng Vượng ở trong sân điền cuồng đấu đá lung tung, Kim Dư nhăn mi, sau đó từng bước một đến gần Tạng Ngao lông vàng kia. Đến khi chỉ còn cách Tạng Ngao một bước chân, Kim Dư duỗi tay ra, đặt lên đầu Vượng Vượng.
Nó lập tức quay đầu lại, hung hăng nhìn chằm chằm Kim Dư, giống như muốn nuốt sống y.
“Nếu mày muốn bảo hộ cho người nhà, tỷ như Nhị Hắc, bạn lữ, ấu thú….”
...
“…Thì đi theo tao. Tao cam đoan. Sau này nhất định sẽ dẫn mày đi san bằng toàn bộ Sở nghiên cứu mất nhân tính đó. Mà ở đây, sẽ là ngôi nhà thứ hai của mày, mày quay đầu nhìn xem, tụi nó cũng có thể làm anh em tốt với mày.”
Tạng Ngao vừa nghe Kim Dư nói vừa nhìn thẳng vào mắt y. Nó thấy được những lời nói thầm kia đều là những lời nói quan tâm chân tình.
Rống...
Chậm rãi cúi đầu, Tạng Ngao khẽ ngửi mùi Kim Dư, gắt gao ghi tạc trong lòng, sau đó phủ phục hai chân trước, tỏ vẻ phục tùng nhận chủ.
Lúc Kim Dư có chút thả lỏng vuốt đầu nó, Vượng Vượng lại rống lên vài tiếng trầm thấp.
【 Nhất định phải giết chết bọn họ! Thật không? 】
“Mày yên tâm. Cho dù không có mày, tao cũng tuyệt đối thề không đội trời chung với mấy sở nghiên cứu đó. Cho nên nói, Vượng Vượng a, mày cứ yên tâm! Không có việc gì thì đừng nghĩ mấy chuyện không vui loại thất bát tao như vậy. Quan tâm tới Nhị Hắc một chút. Nó rất quan tâm tới mày. Mày cũng không được đoạt xương đoạt thịt của nó nữa. Mặt khác, mày cần phải giao lưu học hỏi với đám Tiểu Bạch Đại Bạch nhiều hơn. Giao lưu với đám bạn ưu tú càng nhiều, thì cơ hội thắng lợi càng cao, không phải sao?” Kim Dư hung hung xoa đầu Vượng Vượng, khiến nó không còn gì để nói.
Bất quá, tuy Vượng Vượng cảm thấy chủ nhân này mới vừa nghiêm túc lại đột nhiên đùa cợt có chút kỳ quái, nhưng nói thật, lần đầu tiên nó nhìn thấy y, nó đã cảm thấy người này tốt lắm. Lần thứ hai, sau khi tỉnh lại, lọt vào tầm mắt của nó chính là một loạt đầy nhóc dị thú, Vượng Vượng cảm thấy, kỳ thật sâu trong đáy lòng của nó đã thích cái nơi ấm áp này rồi.
Ngay lúc Tạng Ngao Vượng Vượng – thành viên mới – còn đang suy nghĩ, đám dị thú cấp A+ lão thành cũng đang tỏ vẻ nghi vấn, thì Kim Dư đã đột ngột rống lên:
“Tảo mau lau!! Hai đứa tụi mày muốn phá loạn nhà tới lúc nào hả?! Lau dọn không xong thì đừng có mà ăn cơm tối a!! Còn có, Đại Bạch Tiểu Bạch Bánh Bao Tiểu Tuyết, bốn đứa tụi mày!! Vì đi coi náo nhiệt nên cái gì cũng không thèm quản có đúng không?! Mau úp mặt vào tường một tiếng đồng hồ cho tao! Học từ ai vậy hả? Có chuyện không biết đi khuyên nhủ ngăn cản, lại còn bàng quan lửa cháy đổ thêm dầu? Nghĩa ông đây sẽ không đi chỉnh tụi mày sao a?”
Vì thế, Tảo dùng tốc độ nhanh nhất lau dọn toàn bộ phòng ở. Đại Bạch cầm đầu bốn đứa dị thú, nhe răng uy hiếp Bánh Bao và Nhị Hắc, sau đó mới ủ rũ tiêu sái tới hành lang úp mặt vào tường—— Vượng Vượng là đầu sỏ gây tội thì không cần phải nói, về phần vì sao Đại Bạch Tiểu Tuyết và Tiểu Bạch trừng Bánh Bao thì…. Dĩ nhiên bởi vì Bánh Bao là cái đứa đề nghị bàng quan đứng xem và đổ thêm dầu….
Nhìn cả sân đã khôi phục lại trật tự, ông chủ Kim xoa mày, vừa lòng quay vào nhà. Kim Dư bắt đầu hồi tưởng lại sự tình cực kỳ quỷ dị phát sinh ngày hôm qua.
Đầu tiên là y vô duyên vô cớ bị hút vào một vũng nước, sau đó vừa mở mắt ra, y lại trực tiếp thấy Địa Cầu!! Nếu không có boss đồng hành làm chứng cam đoan, Kim Dư sẽ cho rằng mình đã nằm mơ rồi.
Nhưng thực tế không phải như vậy, đối mặt với việc vừa mới mất đi lại có lại được, y rất vui sướng, cho rằng tất cả mọi vật trên Địa cầu đều sẽ trọng sinh, nhưng y lại khiếp sợ phát hiện ra, toàn bộ Địa Cầu giống như một tòa thành chết, không có một chút sự sống của động vật, thậm chí cũng không có ai sinh sống.
Lúc y muốn tỉ mỉ điều tra thử xem Địa Cầu có thật là không có lấy một bóng sinh vật nào hay không, thì y lại phải ngạc nhiên lần thứ hai. Căn cứ vào những lời Sơn Bạch Lộc nói, cửa hàng đã bị một dòng nước màu lam ấm áp vây quanh, mà dòng nước ấm này lại rửa sạch sẽ đại bộ phận trong cơ thể Vượng Vượng, hoàn toàn loại trừ được tấm lưới do dược vật gây ra, cứu sống Vượng Vượng.
Đồng thời, lúc bản thân y cứu Vượng Vượng, đột nhiên phát hiện tinh thần lực tăng mạnh, lại còn có thể phóng ra khỏi cơ thể đi công kích người khác.
Theo lý thuyết mà nói, đã phát triển tới tình trạng này thì y nên vụng trộm mà vui a. Nhưng mà, sau khi cứu được Vượng Vượng rồi, y tìm đủ mọi cách cũng không thể quay trở lại Địa Cầu, cho đến bây giờ, vẫn không hề thành công, khiến y cảm thấy rất là nhụt chí, thậm chí còn có chút tuyệt vọng…
Nghĩ tới đây, Kim Dư đột nhiên tự cho mình một cái bạt tai, sau đó nhìn bàn tay đỏ lên mà cắn răng, mặc kệ y có gặp phải tình huống khó khăn tới cỡ nào, y cũng không nên ủ rũ tuyệt vọng như vậy. Huống chi lần này là Địa Cầu! Cho dù đầu óc của y có bị phá hư, thân mình suy sụp mệt mỏi, cho dù có phải dùng hết thảy mọi biện pháp, y cũng muốn đến Địa Cầu một lần nữa! Muốn xác định sinh khí ở nơi đó, hoặc là, đem ‘sinh khí’ trở về lại nơi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.