Cửa Hàng Tạp Hóa Số 514

Chương 1:




Một trận gió lạnh thổi qua, xua tan mây đen bao quanh các tòa nhà trong thành phố, ánh nắng bừng lên chiếu sáng mọi nẻo đường. Trời quang hẳn, thăm thẳm bao la. Bởi vì trời mưa mấy ngày liên tiếp, đường phố ẩm ướt một cách lạ thường, nơi nơi đều tồn đọng nước mưa, cảnh tượng náo nhiệt vốn có của thành thị biến mất, thay vào đó là vẻ ảm đạm, tiêu điều.
Ở đằng kia có người đàn ông nghiêng ngả lảo đảo đi tới, ánh mắt say rượu lờ đờ, mông lung. Mùi rượu tỏa ra quanh thân gã, trong miệng mơ hồ nói gì đó không rõ. Đột nhiên hắn bước nhanh hơn, đi lại thùng rác phía trước, bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
Một đôi nam nữ thân thiết đứng ở đầu phố cách đó không xa. Nữ nhân lẳng lơ đưa đẩy trước người nam nhân, ghét bỏ nhìn thoáng qua gã say xỉn kia, nói: "Ghê tởm muốn chết, chúng ta đi thôi!"
"Đi, phía trước chính là nhà anh, chúng ta trở về tiếp tục!" Giọng nói nam nhân tràn đầy hưng phấn.
"Đồ lưu manh, tiếp tục cái gì mà tiếp tục, anh đừng tưởng bở!" Nữ nhân dù muốn từ chối nhưng vẫn chiều theo hắn.
Người đàn ông say xỉn, mắt lờ đờ nhìn hai người kia lôi lôi kéo kéo đi vào ngõ nhỏ, hùng hùng hổ hổ nói: "Mẹ nó, đôi cẩu nam nữ, ta khinh!"
Gã tựa hồ như chưa hết giận, dùng một chân nhấc thùng rác bên cạnh lên, lại bởi vì thân mình đứng không vững, ngã thẳng về phía trước. Thùng rác cũng bị hắn làm chao đảo, bên trong rác rưởi cứ thế mà tràn hết ra, cơ hồ bao phủ trên người đàn ông. Gã vùng vẫy từ đống rác bò dậy, lại không biết dẫm phải thứ gì, lẫn nữa té xuống. Một cổ mùi máu tanh nồng nặc xông đến, dạ dày người đàn ông lại bắt đầu cồn cào, gã tức giận đứng lên, chân đá một cước, xé nát túi đựng rác....
"Ò í e", tiếng còi xe cảnh sát vang lên, cắt ngang bầu trời đêm yên tĩnh. Nhận được điện thoại, Giang Thừa Ngạn nhanh chóng tới hiện trường. Cậu mặc áo khoác, mang thẻ làm việc, sải bước đến hiện trường vụ án.
Diêu Mẫn thấy Giang Thừa Ngạn đi tới, vội vàng đi qua đón, nói: "Đội trưởng, anh đến rồi!"
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Giang Thừa Ngạn vừa đi vừa hỏi
"Một gã đàn ông say xỉn làm đổ thùng rác, phát hiện bên trong có thi thể." Diêu Mẫn trả lời ngắn gọn.
"Pháp y cùng bên giám định dấu vết đã tới chưa?"
"Còn chưa tới. Nhưng chúng tôi đã thông báo, hẳn là không bao lâu nữa sẽ đến."
"Gã đàn ông say rượu đâu, tỉnh táo chưa?"
"Bị hoảng sợ không nhẹ, đang ở phía trước nôn mửa, một chút nữa hẳn là cũng chưa hỏi cung được."
"Vậy đợi mang về cục rồi hỏi."
Trong lúc đối thoại, hai người đã đi tới thùng rác phía trước. Giang Thừa Ngạn mang lên bao tay cùng giày bảo hộ, ngồi xổm xuống xem xét túi đựng rác chứa thi thể, phát hiện bên trong chỉ có tứ chi, không nhìn thấy bóng dáng của phần đầu cùng thân thể
Giang Thừa Ngạn đứng lên, nhìn nhìn bốn phía, phát hiện ở ngã tư gần đó có gắn camera, kêu lên: "Lý Đồng, Trương Lượng!"
"Tới đây." Lý Đồng cùng Trương Lượng vội vàng lên tiếng, đi đến bên người Giang Thừa Ngạn.
"Hai người đi nhìn xung quanh xem có camera giám sát nào có thể ghi lại được thùng rác này không."
"Vâng, đội trưởng!"
"Những người khác đi lục soát các thùng rác gần đó, cần phải tìm thấy phần thân và đầu của người chết."
"Vâng!"
Đúng lúc này, người của bộ phận pháp y cùng giám định dấu vết lần lượt đi tới.
"Tô Khả à, tốc độ di chuyển đến hiện trường này của các cậu cần phải cải thiện rồi."
Tô Khả để đồ trong tay xuống, đeo găng tay vào, nói: "Bớt nói nhảm đi, tránh ra!"
Giang Thừa Ngạn đứng lên, đi tới bên người Tần An, thấp giọng hỏi: "Cậu ta làm sao vậy? Chưa ăn cơm sao."
Tần An nhún nhún vai, nhẹ giọng phàn nàn: "Mấy tháng nay cậu ta đều như vậy cả."
"Không thể nào, không phải cậu ấy luôn đúng giờ sao?"
"Có lẽ là do gần đây áp lực công việc nặng nề."
Tô Khả buồn cười nhìn hai người nói: "Khi các cậu nói xấu người khác, có thể tránh xa một chút được không hả? Nếu để tôi nghe thấy lần nữa, tôi sẽ lần lượt đưa các cậu đến bàn khám nghiệm tử thi."
Giang Thừa Ngạn vội vàng giải thích: "Là Tần An, cậu ta nhắc tới trước, không liên quan gì tới tôi, có muốn mổ xẻ thì mổ xẻ cậu ta đi."
Nhìn thấy Tô Khả lấy dao mổ ra, Tần An không khỏi nuốt nước miếng nói: " Ấy làm việc, làm việc đi, còn nhiều việc đang đợi cậu kìa!"
Gần đây thường xuyên xảy ra án mạng, liên tục tăng ca khiến lực lượng cảnh sát kiệt sức, Giang Thừa Ngạn chỉ có thể dùng phương pháp này để giải tỏa cảm xúc tiêu cực trong lòng bọn họ một chút.
Tô Khả ngẩng đầu nhìn Giang Thừa Ngạn: "Nơi này chỉ có tứ chi, thân thể với phần đầu ở đâu?"
"Vẫn chưa tìm được." Giang Thừa Ngạn ngồi xổm xuống bên cạnh Tô Khả, hỏi:
"Có thể ước chừng thời gian tử vong không?"
"Dựa vào tình trạng của các dấu vết trên thi thể, thời gian tử vong không vượt quá bốn mươi tám giờ. Tuy nhiên, thi thể đã bị phân mảnh, môi trường vứt xác lại phức tạp như vậy nên rất khó ước tính thời gian chính xác của cái chết, vậy nên chúng ta đợi báo cáo khám nghiệm tử thi chi tiết đi."
"Đội trưởng, bên kia có phát hiện gì đó." Lý Đồng thở hổn hển, từ xa chạy tới.
Giang Thừa Ngạn hai mắt sáng lên, hỏi: "Đã tìm được thân thể và đầu chưa?"
"Chỉ tìm thấy phần thân trong thùng rác cuối con hẻm này."
Giang Thừa Ngạn nhìn Tô Khả, nói: "Chúng ta đi xem một chút đi."
"Tiểu Trương, cái này giao cho cậu, Tiểu Hồ, cậu cầm đồ vật đi cùng tôi xem thử." Tô Khả gọi trợ lý pháp y bên cạnh.
Được Lý Đồng dẫn đầu, hai người đi xuyên qua con hẻm, đi đến thùng rác cuối cùng, bên ngoài thùng rác có một túi rác màu đen, miệng túi mở rộng, lộ ra thi thể bên trong.
Hồ Thanh đặt túi đựng xác xuống đất một cách ngay ngắn sau đó giúp Tô Khả đem thi thể ra khỏi túi rác.
"Thế nào? Có phải là cùng một cơ thể không?"
Tô Khả gật đầu nói:
"Dựa vào phân chia thi thể, hẳn là cùng một người. Tất cả tứ chi và thân mình đều đã tìm được, hiện tại chỉ thiếu một cái đầu."
Giang Thừa Ngạn đứng lên, lớn tiếng nói: "Thông báo cho mọi người gia tăng phạm vi tìm kiếm, nhất định phải tìm được đầu của người chết."
"Vâng!" Lý Đồng đáp lại, xoay người rời đi.
Tuy nhiên, sau khi tìm kiếm ròng rã suốt hai tiếng đồng hồ và lục lọi gần như tất cả các thùng rác xung quanh phạm vi năm cây số, vẫn không tìm thấy đầu của người chết, Giang Thừa Ngạn đành phải từ bỏ việc tìm kiếm và đưa mọi người trở lại đồn cảnh sát.
Nhìn thời gian, đã là hai giờ sáng, Giang Thừa Ngạn vỗ tay nói:
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi, mọi người về nghỉ ngơi, ngày mai đi làm đúng giờ."
Phản hồi thưa thớt cùng những giọng nói vô lực, liên tục tăng ca như thế đã rút kiệt sức lực của bọn họ.
Giang Thừa Ngạn thở dài trong lòng, cười nói: "Tôi biết gần đây công việc rất căng thẳng, mọi người đều rất mệt mỏi, hay cứ như vầy đi, sau khi vụ án này giải quyết xong, tôi sẽ xin giám đốc cho mỗi người ba ngày nghỉ phép. Ngoài ra, tôi sẽ mời mọi người để Phúc Mãn Lâu, ăn uống thỏa thích".
"Đội trưởng, anh phải giữ lời đó nha!"
"Đúng rồi, nhìn quầng thâm dưới mắt của tôi đi, sao có thể tán tỉnh mấy em trai được?"
"Ba ngày nghỉ này, tôi có thể đi du lịch cùng vợ rồi."
Nhìn thấy mọi người đã vui vẻ trở lại, Giang Thừa Ngạn không khỏi thở phào nhẹ nhõm nói: "Yên tâm, tôi nhất định giữ lời hứa. Bây giờ thì quay về ngủ đi, cố gắng hoàn thành vụ án này càng sớm càng tốt sau đó tận hưởng kỳ nghỉ nhàn nhã nhé."
"Đi thôi. Được trở về tắm rửa là tốt rồi, đào thùng rác cả buổi hôi gần chết."
"Ai da, tắm rửa xong còn có thể ngủ được mấy tiếng, quá hạnh phúc rồi."
Mọi người lần lượt rời đi, Giang Thừa Ngạn duỗi người, tắt đèn trong văn phòng rồi đi theo xuống lầu. Đến trước cửa đồn cảnh sát, nhìn biển hiệu của tiệm tạp hóa đối diện, Giang Thừa Ngạn mỉm cười, thấp giọng lẩm bẩm: "Tiệm tạp hóa số 514, 514*, tôi đi chết đây. Tên cửa hàng này thật đúng là "tốt lành'' mà."
(*)514 trong tiếng lóng là "Tôi đi chết đây"
Giang Thừa Ngạn băng qua đường, đi thẳng tới cửa tiệm tạp hóa, mở cửa bước vào.
"Đinh linh linh," chuông treo trước cửa tiệm vang lên, Lăng Hoa An ngẩng đầu nhìn sang, tiểu quỷ bên cạnh thì thầm vào tai anh: "Ông chủ, tên ngốc đó lại đến đây, hình như cậu ta còn mang theo thứ đồ vật nào đó không sạch sẽ nữa"
Tiểu quỷ tên gọi là Uông Lỗi, hắn là quỷ thật, bởi vì hắn khi sinh ra là trẻ mồ côi nên không có khả năng thuê Lăng Hoa An, chỉ có thể làm việc trong cửa hàng tạp hóa để trả nợ cho đến khi đầu thai. Công việc của hắn rất đơn giản và dễ dàng, tương đương với nhân viên bảo vệ và thu ngân. Nguyên nhân chủ yếu là Lăng Hoa An không nhìn thấy người sống, ban đêm khi hắn trực ban có người khinh anh là kẻ mù mà ức hiếp, trộm đồ, không chịu trả tiền nên hắn mới có được chức vụ này. Đương nhiên, ban ngày Lăng Hoa An có thuê nhân viên làm thư ký, Uông Lỗi chỉ đi làm ban đêm.
Lăng Hoa An gật đầu nhẹ một cái, kỳ thật lúc Giang Thừa Ngạn vào cửa, anh liền nhìn thấy bóng người quỷ dị, hắn bị bao phủ bởi âm khí, tứ chi và thân thể có dấu hiệu gãy xương rõ ràng, trên người cũng không có đầu, hắn bay bồng bềnh sát bên Giang Thừa Ngạn, cùng cậu đi vào.
"Ông chủ, lấy tôi gói mì ăn liền." Giọng nói lớn của Giang Thừa Ngạn truyền vào tai anh.
"Tự mình lấy đi." Lăng Hoa An đứng ở quầy thu ngân trước mặt, không hề động đậy, nhưng ánh mắt lại dõi theo bóng ma.
"Ai nha, đồ lưu manh, hắn không có mặc quần áo." Uông Lỗi phàn nàn bên tai Lăng Hoa An.
"Hắn mới chết cách đây không quá ba ngày, đã bị phân thây, đầu vẫn chưa tìm được." Lăng Hoa An xác định chính xác thời gian chết của con quỷ không đầu.
"Thảm như vậy à? Như vậy chắc hẳn oán khí sẽ lớn lắm" Trong giọng nói của Uông Lỗi rõ ràng có sợ hãi.
Cái chết càng bi thảm thì sự oán khí càng lớn, thời gian dài trôi qua, năng lực của hồn ma ngày càng mạnh mẽ, nếu không được kiềm chế lại sẽ trở thành lệ quỷ. Những lệ quỷ có thể săn lùng những con quỷ nhỏ bình thường để nâng cao năng lực, sau đó chiếm hữu cơ thể, thức ăn sẽ không còn là những quỷ nhỏ nữa mà là linh hồn con người, nguy hại rất lớn.
Vốn dĩ Giang Thừa Ngạn còn trẻ, hoạt bát, vì làm việc trong đồn cảnh sát nên những hồn ma bình thường không thể đến gần anh, đặc biệt là những hồn ma vừa mới chết, nhưng hiện tại, hồn ma này không chỉ có thể đến gần anh mà còn có ý định đi theo Giang Thừa Ngạn, hấp thụ năng lượng của cậu ta, sau một thời gian dài, Giang Thừa Ngạn dù không chết cũng sẽ mắc bệnh nặng.
"Ngươi nhìn mặt cậu ta xem. Ấn đường có phải biến thành màu đen không?"
"Không chỉ ấn đường, ngay cả quầng thâm dưới mắt cậu ấy cũng tối đến mức trông như đang trang điểm tông màu khói vậy."
Lăng Hoa An chợt bừng tỉnh, nhất định là Giang Thừa Ngạn đã làm việc quá độ, dẫn đến cơ thể yếu ớt, cho nên con ma này mới có cơ hội tiếp cận lợi dụng cậu ta.
Giang Thừa Ngạn hoàn toàn không biết gì, cậu quen cửa quen nẻo đi đến kệ để hàng, thản nhiên cầm một hộp mì ăn liền, đi đến quầy tính tiền, đưa cho Lăng Hoa An, yêu cầu anh ta quét mã.
Sau một tiếng bíp, giọng nữ máy móc vang lên: "Năm tệ."
Giang Thừa Ngạn từ trong túi móc ra một tờ tiền giấy, đưa cho Lăng Hoa An, cười nói: "Ông chủ, mười tệ."
Uông Lỗi thì thầm vào tai Lăng Hoa An: "Ông chủ, không phải mười tệ, mà là năm mươi tệ."
Lăng Hoa An đặt tờ tiền lên quầy thu ngân, giơ tay tát thẳng vào mặt cậu ta.
Một tiếng "bốp" vang lên, không gian ban đêm yên tĩnh, thanh âm thì lại dị thường thanh thúy vang dội, đánh một cái làm Giang Thừa Ngạn đứng ngốc tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.