Cửa Hàng Tạp Hóa Số 514

Chương 10: Không đầu




Ngày 27 tháng 10 năm 3020, Giang Thừa Ngạn từ quán bar trở về, còn nửa tiếng nữa mới đến 8 giờ, ngay lúc cậu đang do dự có nên đi vào hay không thì cửa tiệm tạp hóa bị đẩy ra. Lăng Hoa An xuất hiện ở cửa.
"Đội trưởng Giang, vào đi."
Giang Thừa Ngạn căng thẳng, giống như bị bắt quả tang làm chuyện xấu, thản nhiên nói: "A, trùng hợp thật, tôi vừa tới thì anh mở cửa..."
Đáy mắt Lăng Hoa An hiện lên ý cười, hợp tác nói: "Nhân viên tạm thời mới tuyển nói có anh chàng đẹp trai tới. Tôi đoán là đội trưởng Giang nên ra ngoài nhìn xem."
Bỗng nhiên được khen khiến Giang Thừa Ngạn có chút xấu hổ, cười nói: "Ca đêm một mình anh thì thật sự rất bất tiện, nên thuê một nhân viên bán hàng."
"Đội trưởng Giang, bên ngoài rất lạnh, chúng tôi vào rồi nói chuyện."
Giang Thừa Ngạn thấy Lăng Hoa An chỉ mặc áo sơ mi, khẽ cau mày, vội vàng bước tới nói: "Đã cuối thu rồi, sao lại mặc đồ mỏng như vậy?"
"Trong cửa hàng không lạnh." Lăng Hoa An bước sang một bên, Giang Thừa Ngạn đi ngang qua hắn, đóng cửa lại.
Giang Thừa Ngạn nhìn Tôn Minh, mỉm cười gật đầu.
Lăng Hoa An chủ động giới thiệu: "Đội trưởng Giang, cậu ấy là Tôn Minh, còn là sinh viên, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm. Tôn Minh, đây là đội trưởng Giang của đội điều tra tội phạm."
"Xin chào, đội trưởng Giang, sau này xin hãy chiếu cố ta." Tôn Minh mỉm cười chào hỏi, không ngờ người đàn ông lén lén lút lút bên ngoài lại là đội trưởng đội điều tra tội phạm.
Giang Thừa Ngạn lễ phép đáp lại: "Xin chào."
Lăng Hoa An mò mẫm lấy ra một hộp giữ nhiệt từ dưới quầy thu ngân, mở nắp ra, dùng mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ rồi nói: "Độ ấm còn tốt, đội trưởng Giang, nếm thử đi. Nếu thấy lạnh thì bên kia có lò vi sóng, cậu có thể qua đó hâm nóng lại."
"Không cần, không cần, tôi không thích ăn đồ ăn quá nóng, như vậy là ổn rồi."
Lăng Hoa An đưa hộp giữ nhiệt ra, nói: "Tôi có để thêm một cái bàn cạnh cửa kính, đội trưởng Giang có thể qua đó từ từ ăn."
Giang Thừa Ngạn cầm hộp giữ nhiệt nhìn về phía cửa kính, quả nhiên bên kia có một cái bàn, hai bên bàn có hai chiếc ghế đẩu. Giang Thừa Ngạn cảm thấy ấm áp, nói: "Cám ơn Hoa An."
Lăng Hoa An hơi nhướng mày, cười nói: "Đội trưởng Giang đừng khách sáo, ăn nhanh đi, đừng để nguội."
Giang Thừa Ngạn lo lắng nhìn Lăng Hoa An, thấy anh không phản bác, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cầm hộp giữ nhiệt trong tay đi qua. Giang Thừa Ngạn ngồi ở trước cửa kính, quay đầu nhìn Lăng Hoa An, thấy anh đi vào quầy thu ngân, liền quay mặt đi, dùng đũa gắp một miếng thịt đưa vào miệng, mùi thơm của thịt trong miệng lan ra, kích thích vị giác, Giang Thừa Ngạn nhịn không được hai mắt sáng lên, kinh ngạc nói: "Hoa An, anh làm cái này?"
Lăng Hoa An gật đầu nói: "Ừ, ăn ngon không?"
"Ngon thật! Hoa An, tay nghề của anh tốt quá!" Giang Thừa Ngạn một câu "Hoa An", hai câu cũng "Hoa An", gọi đến thuận miệng.
Lăng Hoa An cười nói: "Đội trưởng Giang, ăn nhiều một chút."
"Ừm ừm."
Giang Thừa Ngạn ăn một miếng cơm lớn, một lúc sau, khi vừa đặt đũa xuống, trên bàn đã có thêm một ly sữa.
Tôn Minh cười nói: "Ông chủ bảo tôi hâm nóng một ly sữa bò, đội trưởng Giang uống một chút đi."
Giang Thừa Ngạn nhìn Lăng Hoa An, thấy anh đang nghe nhạc, anh cảm ơn Tôn Minh, cầm sữa lên uống, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn Lăng Hoa An. Lăng Hoa An rất đẹp trai, đường nét khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan thanh tú, chân mày anh khí, là một vẻ đẹp hiếm thấy. Đặc biệt là đôi mắt trong veo sâu thẳm, mỗi khi lưu chuyển đều như tỏa sáng rực rỡ, nếu không biết trước anh bị mù thì sẽ không có ai nghĩ tới.
Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng Lăng Hoa An có giác quan nhạy bén, cảm giác được ánh mắt theo dõi từ Giang Thừa Ngạn, anh không khỏi nhếch môi, đứng dậy đi về phía cậu.
Giang Thừa Ngạn thấy thế liền không khỏi cảm thấy chột dạ, khẩn trương quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lăng Hoa An đi đến chỗ Giang Thừa Ngạn, sờ soạng tìm ghế. Giang Thừa Ngạn vội vàng đưa ghế qua, nói: "Hoa An, ghế ở đây."
Lăng Hoa An chạm vào ghế, ngón tay không biết là vô tình hay cố ý chạm vào tay Giang Thừa Ngạn, cho dù không nhìn thấy, anh cũng có thể nhận thấy được phản ứng thay đổi cứng ngắc của Giang Thừa Ngạn.
Cảm nhận được hơi lạnh trên tay khiến Giang Thừa Ngạn cứng đờ, tim đập thình thịch, do dự một lát, cậu chủ động nắm lấy cổ tay Lăng Hoa An nói: "Hoa An, anh đừng cử động, tôi đặt ghế ở phía sau anh."
Lăng Hoa An hơi nhếch môi nói: "Vậy làm phiền đội trưởng Giang."
"Xong rồi, anh ngồi đi."
Lăng Hoa An không chút do dự ngồi xuống, đôi mắt hướng về phía cổ tay đang bị nắm lấy.
Giang Thừa Ngạn như bị bỏng, vội vàng buông ra, không được tự nhiên liếc nhìn chỗ khác, nói: "Ồ, Hoa An, anh hoạt động không tiện, sao lại có thể nấu ăn ngon được như vậy?"
"Làm nhiều một chút thì sẽ quen thôi." Giọng điệu của Lăng Hoa An rất nhẹ nhàng, khó có thể nghe được cảm xúc của anh.
"Gia đình anh thì sao, họ có giúp đỡ anh không?"
Lăng Hoa An im lặng một lúc rồi nói: "Đội trưởng Giang, cậu có thể nói cho tôi biết Tưởng Xương Bình chết như thế nào không?"
Giang Thừa Ngạn giật mình, vẻ mặt khó xử nói: "Hoa An, thật xin lỗi, tôi không thể tiết lộ vụ án này ra bên ngoài."
"Hắn tử vong ngoài ý muốn hay là bị sát hại?"
Giang Thừa Ngạn do dự một lúc rồi nói: "Là bị sát hại. Hiện tại chúng tôi đang dốc toàn lực điều tra."
"Bị sát hại?" Lăng Hoa An thở dài nói: "Trước đây tôi không tìm được hắn, tôi còn tưởng rằng hắn cố ý tránh mặt tôi, không ngờ... sự tình thật sự khó lường."
Giang Thừa Ngạn lấy giấy nợ từ trong túi ra, nhét vào tay Lăng Hoa An, nói: "Hoa An, đây là giấy nợ, anh hãy giữ lấy. Dù người đó có chết thì món nợ vẫn phải trả."
Lăng Hoa An gật đầu, nhét giấy nợ vào túi.
Chuông điện thoại vang lên, Giang Thừa Ngạn lấy điện thoại ra, nhìn vào rồi nói: "Hoa An, tôi nghe điện thoại đã."
"Được."
Giang Thừa Ngạn nhận điện thoại, nói: "Alo, Diêu Mẫn, có chuyện gì vậy?"
"Đội trưởng, vừa rồi Lý Thu Nhiên đến nhận dạng thi thể sau đó khóc đến ngất xỉu. Con trai cô ấy nhìn thấy mẹ mình ngất đi, nó cũng bắt đầu khóc, đầu tôi sắp nổ rồi đây." Diêu Mẫn khổ sở nói.
"Bây giờ thì sao? Lý Thu Nhiên đã tỉnh chưa?"
"Cô ta vừa mới tỉnh lại, tinh thần không tốt lắm, con trai cô ấy cứ khóc mãi, tôi nghĩ cũng không thể hỏi được cái gì."
"Vậy thì đưa họ về nhà đi. Việc tra hỏi cứ để ngày mai rồi tiếp tục. Vất vả cho cô rồi."
"Được rồi. Vậy tôi đưa họ về rồi có cần quay lại đội không?"
"Không cần, về nghỉ ngơi đi."
"Được rồi, cảm ơn đội trưởng."
"Như vậy đi. Nói với những người khác rằng ai đã hoàn thành nhiệm vụ thì tan làm được rồi, còn những ai chưa hoàn thành nhiệm vụ có thể được đem về nhà làm tiếp. Chúng ta sẽ mở cuộc họp phân tích vụ việc vào sáng sớm ngày mai."
"Vâng! Thưa đội trưởng."
Giang Thừa Ngạn cúp điện thoại, suy nghĩ một lúc, tìm số của Trương Hoa, gọi trực tiếp qua, nhưng điện thoại lại phát ra âm thanh nhắc nhở quen thuộc. Giang Thừa Ngạn khẽ nhíu mày, đi về phía Lăng Hoa An nói: "Hoa An, ở đây có chỗ để tẩy rửa không? Tôi đi rửa hộp giữ nhiệt."
"Đặt ở đây đi, lát nữa tôi sẽ dọn dẹp. Đội trưởng Giang bận thì nhanh trở về đi."
"Không bận. Tôi bảo họ tan làm. Anh cứ nói cho tôi biết ở đâu đi, tôi đi rửa."
"Tôn Minh, cậu dẫn đội trưởng Giang đi."
Tôn Minh cười đáp lại: "Đội trưởng Giang, để đó đi, tôi làm cho. Dù sao tôi cũng rảnh nên để tôi thể hiện trước ông chủ một chút."
"Không cần, sao tôi có thể ăn miễn phí như vậy được."
Tôn Minh thấy vậy không nói thêm gì nữa, dẫn Giang Thừa Ngạn đi ra phía sau cửa hàng.
"Ông chủ, ta về rồi." Giọng nói của Uông Lỗi truyền vào tai anh.
"Ừ, thế nào rồi? Có phát hiện được gì không?" Lăng Hoa An nhẹ giọng hỏi.
Không đợi Uông Lỗi trả lời, chiếc chuông trong túi anh rung lên, Lăng Hoa An khẽ cau mày nói: "Hiện tại ngươi không thể nhìn thấy bọn họ, chờ chuyện của ngươi được điều tra rõ ràng, ta sẽ cho ngươi cơ hội gặp mặt. Bộ dạng hiện tại của ngươi mà muốn đi gặp họ à."
Chuông ngừng rung, giọng nói của Tưởng Xương Bình truyền vào tai: "Đại sư, ta không tin hung thủ là vợ ta."
"Có phải hay không phải điều tra mới biết được, không phải là ngươi có muốn tin hay không."
"Nếu thực sự là cô ấy thì Hàn Hàn phải làm sao?"
"Khi ngươi chết, cuộc đời này cũng kết thúc. Trên thế giới này không còn ai liên quan gì đến ngươi nữa, họ có số mệnh của riêng mình, ngươi không thể thay đổi được."
"Đại sư, là huyết nhục tình thân, sao có thể nói buông bỏ là buông bỏ?"
Lăng Hoa An im lặng, một lúc sau mới nói: "Uông Lỗi, Lý Thu Nhiên có gì khác thường không?"
"Ông chủ, hôm nay ta luôn đi theo cô ấy, đón đứa bé lúc năm giờ, sau đó đến đồn cảnh sát, cô ta hỏi nữ cảnh sát rằng thi thể không đầu có phải là chồng cô ấy hay không. Sau khi nữ cảnh sát lấy báo cáo so sánh DNA ra, cô ấy không khống chế được cảm xúc, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại, cô ta bình tĩnh lại rất nhiều và dường như chấp nhận sự thật rằng chồng mình đã chết, không ngừng an ủi đứa con trai đang khóc. Vừa rồi nữ cảnh sát đã nhận điện thoại sau đó thì lái xe đưa họ về nhà."
"Sau khi nhận được điện thoại từ cục cảnh sát thì cô ta có biểu hiện thế nào?"
"Sau khi nghe điện thoại, cô ấy ngơ ngác một lúc, rồi im lặng khóc rất lâu, cho đến khi chuông báo thức trên điện thoại reo, cô ấy lau nước mắt, mặc áo khoác và đi đến nhà trẻ. Ông chủ, ta nghĩ không ra có gì kỳ lạ."
Lăng Hoa An gật đầu nói: "Ngươi tiếp tục đi theo cô ấy đi."
"Vâng ông chủ."
Nhìn Uông Lỗi xuyên qua cửa kính bay ra ngoài, Lăng Hoa An lâm vào trầm tư, lời Tưởng Xương Bình vang vọng bên tai: "Cô ấy không phải hung thủ."
Lăng Hoa An ngẩn ra, nhưng không đáp lại.
Giang Thừa Ngạn rửa sạch xong, từ phía sau cửa hàng đi ra, đặt hộp giữ nhiệt lên bàn, nói: "Hoa An, hôm nay anh định làm ca đêm à?"
"Đúng vậy. Đội trưởng Giang, cũng đã muộn rồi, về sớm nghỉ ngơi đi."
"Vậy khi nào anh trở về?"
"Sáng mai lúc bảy giờ."
"Hoa An, tại sao anh không trực ca ngày?" Giang Thừa Ngạn nói ra nghi vấn trong lòng.
Lăng Hoa An cười nói: "Đối với tôi mà nói, ngày đêm không có gì khác biệt."
Giang Thừa Ngạn cảm thấy rối rắm, có lỗi nói: "Hoa An, thực xin lỗi."
"Không sao đâu, tôi quen rồi. Tôi thích yên tĩnh, buổi tối không nhiều khách, tôi cũng thoải mái hơn."
"Tôn Minh thì sao? Sáng mai bảy giờ cậu ấy cũng tan làm sao?"
"Không, cậu ấy trực đến mười giờ tối. Sau mười giờ, tôi sẽ một mình ở cửa hàng."
"Anh ở một mình à? Hay là cứ thuê thêm một người trực ca đêm đi?"
"Đội trưởng Giang, cậu lo lắng cho tôi à?"
Ánh mắt Lăng Hoa An nhìn thẳng qua, khiến Giang Thừa Ngạn có chút không tự nhiên nói: "Đúng vậy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.