Cửa Hàng Tạp Hóa Số 514

Chương 2:




"Bốp", một cái tát vang dội đã thành công làm Giang Thừa Ngạn đứng hình tại chỗ, cậu không thể tin nổi, giương mắt nhìn Lăng Hoa An, hy vọng anh có thể cho cậu một lời giải thích, nhưng chờ hồi lâu, cậu mới nhớ ra Lăng Hoa An bị mù.
"Sao anh lại đánh tôi?"
"Tại sao cậu lại gạt tôi?"
"Tôi gạt anh?" Giang Thừa Ngạn lúc này càng thêm bối rối, dở khóc dở cười nói: "Tôi gạt anh khi nào?"
Lăng Hoa An mò mẫm nhặt tờ năm mươi lên, mặt không biểu tình nói: "Đây là mười tệ à?"
Giang Thừa Ngạn giật mình, tự nhiên có cảm giác chột dạ, vội vàng giải thích: "Cho dù không phải mười tệ, tôi cũng không trả thiếu tiền cho anh mà."
"Bao nhiêu?" Lăng Hoa An giơ tờ tiền lên.
Giang Thừa Ngạn do dự nói: "Năm mươi."
"Đây còn không phải là nói dối sao?"
Nhìn vào đôi mắt đặc biệt của Lăng Hoa An, Giang Thừa Ngạn cảm thấy có một cảm giác áp bức không thể giải thích được, cậu lúng túng nói: "Tôi không muốn gạt anh, tôi chỉ..."
"Đồng cảm? Thương hại?" Lăng Hoa An lạnh lùng nói: "Tôi không cần."
"Tôi không có ý đó, tôi chỉ là muốn giúp anh, đừng hiểu lầm." Giang Thừa Ngạn lo lắng giải thích.
"Cậu đã đưa cho tôi tổng cộng bao nhiêu tiền? Trở về tính rõ ràng lại. Ngày mai tôi sẽ trả lại cho cậu." Lăng Hoa An lấy ra bốn mươi lăm tệ từ máy tính tiền, đặt hộp mì ăn liền lên bàn, nói: "Cậu có thể đi rồi."
Sau khi nhìn Lăng Hoa An, Giang Thừa Ngạn cầm lấy tiền và mì, xoay người rời đi, bước ra khỏi cửa hàng quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy Lăng Hoa An đang nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng cậu thắt lại. Cậu đang định quay người lại, chợt nhớ tới Lăng Hoa An bị mù, không khỏi lại thở phào nhẹ nhõm, sờ lên khuôn mặt đau nhức của mình, thấp giọng lẩm bẩm: "Rõ ràng là lão tử làm chuyện tốt, vậy mà cuối cùng không những bị đánh mà còn phải xin lỗi người ta, có nói lí lẽ không chứ?"
Uông Lỗi thì thầm vào tai Lăng Hoa An: "Ông chủ, con quỷ kia đã bị đánh bại rồi."
Lăng Hoa An gật đầu, đóng ngăn kéo lại, nhìn thẳng vào con quỷ không đầu đang lơ lửng đối diện.
Đột nhiên, tiếng chuông trong cửa hàng vang lên dồn dập, những ngọn đèn vừa nãy còn bình thường giờ lại tắt phụt, một cơn gió thổi qua, đồ đạc trên bàn thu ngân bị thổi tung xuống đất.
Một giọng nói khàn khàn vang lên, tưởng chừng như rất xa nhưng lại rất gần: "Ngươi là ai, tại sao lại phá hỏng việc tốt của ta?"
"Ngươi là một oán quỷ vừa mới thành hình, một khi làm tổn hại người khác, sẽ không được đầu thai, ta đang giúp ngươi."
"Ta chết rất thảm, ta nhất định phải báo thù, nếu không ta sẽ chết không nhắm mắt!" Trong cửa hàng một trận gió đen thổi qua, đồ vật trên kệ lần lượt rơi xuống.
"Trả thù? Ngươi có biết kẻ thù của mình là ai không? Ngươi có biết mình chết như thế nào không?" Lăng Hoa An bình tĩnh nói.
Cơn gió đen đột nhiên dừng lại, giọng nói kia lại vang lên: "Ta chết như thế nào, kẻ thù của ta là ai... Vì sao ta không nhớ được?"
"Bởi vì ngươi chết oan uổng, trước khi chết ký ức không rõ ràng, trong lòng tràn đầy oán hận, cho nên không thể đầu thai."
"Vậy ta nên làm gì? Tại sao ngươi biết điều này? Ngươi là ai?"
"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta có thể giúp được ngươi."
"Ngươi có thể giúp ta? Giúp như thế nào?"
"Ta có thể giúp ngươi tìm ra chân tướng về cái chết của ngươi, giải trừ oán hận, giúp ngươi chuyển thế đầu thai." Lăng Hoa An dừng một chút, sau đó nói tiếp: "Nhưng ta có điều kiện."
"Chỉ cần ngươi có thể giúp ta tìm ra chân tướng, ta sẽ đồng ý bất kỳ điều kiện nào!"
"Ta muốn một phần năm tài sản của ngươi. Nếu ngươi đồng ý thì ấn dấu vân tay của mình lên mảnh giấy này."
Lăng Hoa An lấy trong túi ra một hộp mực, rồi từ ngăn kéo dưới quầy thu ngân lấy ra một tờ giấy màu vàng, trên đó viết gọn gàng vài dòng thư pháp, phông chữ rất đẹp, chữ viết nhỏ thông thường, đẹp hơn hẳn so với những người tự xưng là thư pháp gia.
Con quỷ vừa rồi còn oán hận, hung dữ, nhìn thấy dòng chữ đẹp mê người trên mặt giấy liền kinh ngạc, cảm thán, nói: "Ai viết cái này vậy? Đẹp quá đi! Có bán không? Ngươi có muốn tổ chức một triển lãm thư pháp và hội họa không? Ta có thể cung cấp địa điểm miễn phí."
Uông Lỗi bị sự trở mặt của quỷ không đầu làm sửng sốt, thấp giọng nói: "Ông chủ, tên này đây là bị làm sao vậy?"
"Ta không bán, cũng không muốn tổ chức triển lãm thư pháp và hội họa. Nếu đồng ý, chỉ cần ấn dấu vân tay của ngươi lên đó là được."
"Chữ này là ngươi viết phải không? Ngươi bao nhiêu tuổi? Đến từ tông môn nào?" Quỷ không đầu còn đang hưng phấn nói chuyện.
Lăng Hoa An khẽ cau mày, im lặng nhìn con quỷ không đầu, rõ ràng là có chút mất kiên nhẫn.
Quỷ không đầu đột nhiên cảm nhận được một luồng áp bức vô hình đang hướng về phía mình, hắn thản nhiên nói: "Ta hiện tại là một con ma, còn có thể ấn dấu vân tay của mình sao?"
"Mực này rất đặc biệt, nếu đồng ý thì cứ việc ấn vào."
Quỷ không đầu do dự một lát, duỗi ngón tay ấn lên mực, đang định in lên giấy thì bị Lăng Hoa An ngăn lại. Hắn khó hiểu nhìn Lăng Hoa An, hỏi: "Sao vậy?"
"Không cần ấn, dấu vân tay của ngươi đã không còn, đợi ngươi nhớ ra mình là ai mới ấn đi."
Con quỷ không đầu sửng sốt, đưa tay lên xem, lại quên mất hiện tại mình không có đầu.
"Được rồi, đừng tìm nữa. Trong hoàn cảnh hiện tại của ngươi không dễ để nói chuyện với ta đâu. Ngươi còn nhớ mình là ai và sống ở đâu không?"
Con quỷ không đầu mờ mịt nói: "Ta là ai? Ta là ai..."
Nhìn thấy luồng gió đen đầy âm khí lại nổi lên, Lăng Hoa An vội vàng ngắt lời nói: "Được rồi, ngươi không nhớ là chuyện bình thường, không cần suy nghĩ nữa, chỉ cần nói cho ta biết ngươi nhớ được cái gì."
Con quỷ không đầu im lặng một lúc rồi nói: "Ta chỉ nhớ là mình đang vẽ tranh trong phòng vẽ. Trong phòng có rất nhiều bức tranh sơn dầu. Ta nghĩ công việc của mình chắc chắn có liên quan đến tranh sơn dầu."
"Trước đây ngươi nói có thể cung cấp địa điểm miễn phí, điều này chứng tỏ ngươi có năng lực tổ chức triển lãm thư pháp và hội họa. Ngoài ra, công việc của ngươi còn liên quan đến tranh sơn dầu, có thể suy ra rằng có lẽ ngươi là một họa sĩ nổi tiếng. Nghĩ kĩ lại xem, ngươi còn nhớ được cái gì? Đừng giấu giếm bất kì manh mối nào."
Lại là một hồi im lặng, hồn ma không đầu suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: "Còn có một cậu bé, ước chừng năm sáu tuổi, ta gọi hắn là Hàn Hàn, những người khác tôi không nhớ rõ."
"Được rồi, tôi hiểu rồi." Lăng Hoa An lấy ra một chiếc chuông nhỏ làm bằng đồng, trên đó viết những dòng chữ cổ màu đỏ dày đặc. "Cho đến khi chuyện của ngươi kết thúc, ngươi tạm thời ở trong chiếc chuông này đi."
Lăng Hoa An nói xong, yên lặng niệm chú, trước khi con quỷ không đầu hoàn hồn, hắn đột nhiên cảm nhận được một lực hút mạnh mẽ từ trên người truyền đến, trong nháy mắt, hắn đã ở trong một không gian nhỏ.
Quỷ không đầu giật mình, phải một lúc sau mới định thần lại: "Sư phụ, thần tiên, ngươi rốt cuộc là ai?"
"Tôi là Lăng Hoa An, chủ cửa hàng tạp hóa."
Ngày 25 tháng 10 năm 3020, tại Văn phòng Đội Điều tra Hình sự, Giang Thừa Ngạn từ sáng sớm đã đến văn phòng, triệu tập cuộc họp để sắp xếp các nhiệm vụ điều tra tiếp theo.
"Đội trưởng, sao ở trong văn phòng mà anh cũng đeo khẩu trang vậy?" Diêu Mẫn hiếu kỳ hỏi.
Giang Thừa Ngạn sờ lên mặt, hôm qua cái tát của Lăng Hoa An thật sự rất mạnh, mặt hắn vẫn sưng tấy, đeo khẩu trang chỉ là muốn che lại, nếu không cái đám nhóc này chắc chắn sẽ sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà đến chỗ người ta kiếm thêm chuyện.
"Tôi bị cảm lạnh, không muốn lây cho mọi người." Giang Thừa Ngạn trả lời cho có lệ, nhanh lẹ đổi chủ đề: "Bây giờ chúng ta hãy giải quyết vụ án, sau đó sắp xếp nhiệm vụ tiếp theo."
Mọi người yên tĩnh lại, mỗi người lấy ra sổ ghi chú và nhìn Giang Thừa Ngạn.
Giang Thừa Ngạn nhìn Diêu Mẫn hỏi: "Người đàn ông say rượu tối qua có ghi chép không?"
Diêu Mẫn gật đầu nói: "Người tìm thấy thi thể tên là La Đạt. Năm nay 45 tuổi, đã ly hôn và sống cùng một đứa con trai. Bởi vì một vài lí do công việc mà tâm trạng không tốt. Ở gần hiện trường vụ án có một tiệm cơm nhỏ, gã ở đó uống rượu đến mười giờ tối trước khi cửa hàng đóng cửa. Vì say rượu và đứng không vững nên đã xô đổ thùng rác, sau đó phát hiện thi thể bên trong. Do thời gian có hạn nên tôi chưa kịp đi chứng thực".
"Ngoài những thứ này ra, ông ta còn cung cấp manh mối hữu ích nào không?"
Diêu Mẫn suy nghĩ một lúc rồi nói: "À, gã cũng nói ở hiện trường vụ án có hai người, một nam một nữ, đứng ở đầu ngõ cách hiện trường vụ án không xa. Khi gã tới hiện trường thì hai người kia đã có mặt ở đó rồi."
"Ở đầu ngõ? Tình cờ có camera giám sát ở đó. Nếu là hung thủ, hắn sẽ không bao giờ đứng đó. Nhưng vì hai người họ xuất hiện tại hiện trường vụ án sớm hơn La Đạt nên có thể họ đã nhìn thấy điều gì đó. Lý Đồng, Trương Lượng, hai người phụ trách lấy camera giám sát đầu ngõ tìm hai người này."
Lý Đồng và Trương Lượng nhìn nhau, lần lượt đứng dậy và nói: "Vâng, đội trưởng! Chúng ta đi thôi."
"Ngoài việc giám sát ở đó, hãy theo dõi xung quanh. Đó là giao lộ chữ T. Camera giám sát ba ngã tư phải được truy xuất rõ ràng. Tạm thời, xem camera được truy xuất 48 giờ trước khi xảy ra vụ việc."
"Vâng, đội trưởng." Lý Đồng và Trương Lượng lần lượt bước ra khỏi văn phòng.
"Chúng ta vẫn chưa tìm được đầu của người chết, dấu vân tay của anh ta đã bị tiêu hủy, khiến việc xác định danh tính trở nên khó khăn. Bây giờ chúng ta chỉ có thể bắt đầu điều tra từ người mất tích gần nhất. Diêu Mẫn, Lưu Nhiễm, nhiệm vụ này được giao cho các cậu"
"Vâng, đội trưởng, chúng tôi đi ngay." Diêu Mẫn và Lưu Nhiễm cũng đứng dậy rời khỏi văn phòng.
Giang Thừa Ngạn đóng sổ ghi chú lại, nhìn Vương Bân và nói: "Vương Bân, cậu cùng tôi và những người khác sẽ phối hợp với cảnh sát để tiếp tục tìm kiếm đầu của người chết xung quanh hiện trường vụ án, trong bán kính mười km. "
"Vâng! Thưa đội trưởng."
"Được rồi, chúng ta giải tán cuộc họp."
Giang Thừa Ngạn đứng dậy đi ra khỏi văn phòng, Vương Bân vội vàng đi theo: "Đội trưởng, chúng ta đi đâu vậy?"
"Trước tiên đi phòng pháp y xem khám nghiệm tử thi."
Hai người đến văn phòng của Tô Khả, bên trong không thấy ai, vừa đi ra thì gặp phải trợ lý pháp y Hồ Dương.
"Hồ Dương, Tô Khả đâu?"
"Anh ấy vẫn đang ở trong phòng khám nghiệm tử thi."
"Còn ở trong phòng khám nghiệm, hắn cả đêm không trở về sao? Giang Thừa Ngạn khẽ cau mày.
"Đúng vậy, Tô Khả đã ở trong phòng khám nghiệm tử thi từ tối hôm qua." Hồ Dương do dự một chút rồi nói: "Đội trưởng Giang, anh khuyên nhủ Tô Khả đi. Hơn nữa còn có vụ án của đội thứ hai, anh ấy đã hai ngày chưa nghỉ ngơi rồi." Nếu cứ tiếp tục thế này thì ngay cả thân thể bọc sắt cũng không thể trụ nổi."
"Được rồi, cậu cứ làm việc đi, tôi đi qua nhìn xem thử."
Giang Thừa Ngạn quay người đi về phía phòng khám nghiệm tử thi, mở cửa bước vào.
"Tô Khả, sao hôm qua cậu không về nghỉ ngơi?"
"Là một vụ án giết người, còn liên quan đến việc phân xác. Nếu tôi nhanh chóng khám nghiệm thi thể, có thể tránh được rất nhiều phiền toái." Tô Khả mệt mỏi nhắm mắt lại, giơ tay lên muốn dùng tay áo lau mồ hôi.
"Đừng cử động." Giang Thừa Ngạn lấy khăn giấy lau cho anh, lo lắng nói: "Nhìn cậu kìa, cậu đang sụp đổ đấy. Nếu cậu ngã xuống, vụ án làm sao bây giờ?"
"Tôi là người trưởng thành, tôi không yếu đuối như anh nói. Xem lại anh kìa. Hôm nay làm sao mà phải đeo khẩu trang thế."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.