16.
Sau lần đó, tôi gọi Diệp Hoan ra và hỏi tại sao cô ta lại làm vậy, cô ta còn tủi thân đáp lại:
“Em chỉ muốn giúp chị bê đồ lên thôi. Kết quả là bọn họ nhìn thấy em bê trái cây thì lập tức ùa đến, còn hiểu nhầm tất cả là do em mua. Em cũng không thể giải thích rõ được!”
Lúc ấy tôi tức đến mức hộc m.á.u, từ đó về sau không bao giờ cho phép cô ta động vào đồ của tôi nữa.
Nếu không thì e rằng sau này mỗi lần đều là tôi chi tiền ra, còn Diệp Hoan thì làm người tốt.
Lần này tôi mua kem dâu tây, cô ta lại muốn cướp công.
Nhưng tôi tuyệt đối không cho Diệp Hoan có cơ hội đó, tôi sẽ tự mình bê lên.
Tôi muốn bọn họ phải nhớ kỹ tôi, để khi tôi cần đồng nghiệp hỗ trợ thì sẽ có người đứng ra giúp đỡ.
Hôm nay, phòng của chúng tôi có một người mới được chuyển từ phòng hành chính sang đây.
Nhìn thấy cô nàng ôm thùng giấy bước vào, tôi sợ hãi đến mức run rẩy cả người.
Tuy rằng cho ta còn chưa mặc quần áo bà bầu, nhưng tôi liếc mắt một cái đã nhận ra, cô ấy chính là Lưu Lệ.
Đó là người đã uống phải trà sữa lạnh rồi sảy thai ngay trong công ty, hại tôi bị c.ắ.t cổ đến chec.
Khi đến đây cô ấy còn qua chỗ tôi chào hỏi, nhưng tôi không nhiệt tình giúp đỡ cô ấy sắp xếp đồ đạc như kiếp trước mà chỉ lạnh nhạt gật đầu, sau đó không hề để ý đến Lưu Lệ nữa.
Ngược lại, kiếp này Diệp Hoan tỏ ra rất thân thiện với Lưu Lệ. Cô ta liên tục giúp đỡ sắp xếp đồ vật, trong khi rõ ràng là vị trí làm việc của hai người cách nhau khá xa.
Tôi mặc kệ bọn họ thân thiết với nhau, dù sao kiếp này đừng hòng lợi dụng tôi làm máy ATM của các người nữa!