9.
Chắc hẳn là cậu nhóc kia có việc cần làm nên mới tới công ty tôi, lúc đi ra cửa thì trùng hợp nhìn thấy tấm kính sắp rơi xuống nên thuận tay đẩy tôi ra xa.
Không ngờ là lúc đó đầu tôi bị đập vào tường, ngất xỉu tại chỗ.
Lúc cậu ta định đưa tôi đến bệnh viện thì Diệp Hoan đột nhiên xuất hiện.
Cô ta bảo rằng tôi là chị họ của cô ta, cô ta sẽ chăm sóc cho tôi, giục cậu nhóc kia đi trước đi.
Đúng lúc xe taxi mà cậu nhóc đặt đã đến nơi rồi, sau khi xác định Diệp Hoan sẽ đưa tôi vào viện thì cậu ta vội vàng lên xe rời đi.
Từ đó trở đi, cậu nhóc không bao giờ đến công ty tôi nữa.
Mà Diệp Hoan nghĩ rằng nếu nhận vơ công lao cứu mạng của người khác thì có thể lợi dụng được tôi, cho nên tự cầm lấy mảnh kính rạch vào tay mình.
Kiếp trước cô ta đã thành công.
Nhưng kiếp này lại bị tôi vạch trần, Diệp Hoan sốc đến ngu người.
“Lâm Kiều Kiều, chị, chị…”
Tôi ngắt lời cô ta:
“Chị không muốn điều tra rõ xem ai đã cứu mình. Nhưng đừng có lấy cớ này để yêu cầu chị trả lại 100.000 tệ cho em, nếu không thì chúng ta coi như cắt đứt quan hệ.”