"Liên Hoa, tân hôn vui vẽ!"
"Chúc bạn trăm năm hạnh phúc nha!"
"Ha ha, Liên Hoa, chúc bạn sớm sinh quý tử, nhớ cho tôi làm mẹ nuôi đó nha!"
. . . . . .
Cô dâu đang ở phòng chờ của khách sạn, nhóm bạn của cô đang tụm lại để chúc phúc cho cô, tiếng nói chuyện ồn ào huyên náo.
Cô gái này chỉ mới hai mươi tuổi, mặc chiếc áo cưới màu trắng, đeo bộ
trang sức cao cấp rủ xuống trước ngực, mái tóc xoăn dài của cô được bới
cao lên, gương mặt của cô được trang điểm rất tinh xảo, cực kì cực kì
đẹp mắt.
Cô dâu của buổi lễ hôm nay là cô_Liên Hoa, trong không
khí náo nhiệt như vậy trong cô có vẻ rất cô đơn, giữa người và vật trái
ngược với nhau hoàn toàn.
Có một vài đôi tay vỗ nhẹ lên bả vai
Liên Hoa, tất cả các cô điều là bạn bè tốt nhất của cô ấy, các cô đang
mặc quần áo của cô dâu phụ, liền vội vàng trấn an Liên Hoa.
Tần
Mẫn dịu dàng nói: "Liên Hoa, chúng tôi đến đây là để chúc mừng đám cưới
của bạn, chúc mừng bạn bước vào lễ đường đám cưới, bạn buồn cái gì? Mình biết bác trai mới qua đời nên bạn rất khổ sở, nhưng bạn cũng đến lúc
phải tỉnh rồi ! Bạn xin nghĩ ở nhà để đau lòng, bạn có biết hay không
giáo sư rất lo lắng cho bạn? Mọi người đều rất lo lắng cho bạn!"
Uyển Nhu cười nói: "Liên Hoa, bạn cười một cái xem nào, bạn là một cô gái
xinh đẹp nhất của ngày hôm nay! Bạn gả cho người đàn ông mà bác trai đã
đích thân lựa chọn đó là Đỗ Yến Thừa, các bạn đều là người có gia thế
hiển hách, là trai tài gái sắc, bạn còn muốn gì nữa? Đám cưới của bạn
làm cho biết bao nhiêu người ghen tị, bạn còn cố tình bày ra vẻ mặt ưu
buồn, bác trai ở thế giới bên kia sẽ không hi vọng bạn vì bác ấy mà đau
lòng đâu!"
Liên Hoa cười gượng, cô lại làm cho bạn bè của mình lo lắng cho cô rồi. Đúng vậy, để làm cho cha yên lòng, cô phải gả cho
thanh mai trúc mã của mình là Đỗ Yến Thừa, cô nên vui mừng mới đúng, chứ không phải là đau buồn.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng kể từ khi
cha cô qua đời, trong lòng cô vẫn rất lo lắng, mặc dù cha cô đã qua đời
được năm tháng rồi, nhưng nỗi lo lắng đó càng ngày càng nghiêm trọng
hơn.
Liên Hoa vuốt tim mình, cuộc hôn lễ này, làm cho cô cảm thấy mệt mõi.
Cô thích Đỗ Yến Thừa, cô là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Liên thị, cô
và đại thiếu gia của nhà họ Đỗ là thanh mai trúc mã, hai người là trai
tài gái sắc, cho dù cha cô không gặp chuyện, thì trước sau gì cô cũng
phải gả cho anh.
Nhưng vì cái gì trong lòng của cô lại không vui, cô mới có hai mươi mốt tuổi, phải gả cho người đàn ông đó sao. . . . . .
"Liên Hoa? Mẹ đi vào được không?" Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, đó là giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ trung niên.