Sau khi Liên Hoa đem tất cả các giấy tờ kí xong, vẽ mặt Ôn Ngữ tươi cười gắp tài liệu lại.
Ôn Ngữ cười đến trên mặt như trẻ thêm năm tuổi: "Được rồi Liên Hoa, dì đem những giấy tờ này đi ra ngoài đăng kí, để cho con một mình yên tĩnh ở
trong này. Gần một tiếng nữa hôn lễ mới bắt đầu, con đừng nôn nóng!"
Ôn Ngữ nhẹ nhàng đóng cửa phòng, nhìn sấp tài liệu trong tay, ánh mắt bà
hiện lên tia mừng rỡ, đôi tay bà run rẩy kịch liệt, hai tay bà ôm chặt
nó vào lòng, giống như bà sợ làm rơi nó vậy.
Liếc nhìn cánh cửa
phòng đóng kín, bà lặng yên suy nghĩ: "Liên Hoa, đừng trách chúng tôi,
muốn trách thì hãy trách cha cô, đều là lỗi của ông ấy, là ông ấy không
cho mẹ con tôi con đường sống. . . . . ."
Giống như ôm bảo vật trân quý nhất thế gian, Ôn Ngữ nhanh chóng rời khỏi phòng.
Liên Hoa nâng cầm lên, nhìn khắp căn phòng.
Kết hôn, hôm nay cô muốn kết hôn, kể từ khi cha qua đời, cuộc sống của cô
vẫn tiếp tục đi theo quỷ đạo đã được định sẳn. Gả cho Đỗ Yến Thừa, tiếp
tục học đại học thiết kế, sau đó cô sẽ làm vợ của Đổ Yến Thừa và tiếp
quản sự nghiệp của Liên thị.
Liên thị không phải là một công ty
lớn, cha của cô là nhân viên đứng mũi chịu xào, ông rất giỏi trong lĩnh
vực nghệ thuật, mỗi một thiết kê của Liên thị đều rất hoàn mĩ, đều là
độc nhất vô nhị, toàn thế giới cũng không tìm được tác phẩm giống như
vậy.
Điều này làm cho vô số người tiêu dùng nhìn nhận Liên thị là nơi nhìn mặt gửi vàng, cha cô là một chổ dựa vững chắc cho công ty.
Nhưng từ khi cha qua đời, mọi người đều nhìn xem cô làm được gì, một cô
gái như cô làm sao tiếp nhận được công ty Liên thị đang huy hoàng này,
nhìn xem cô có làm cho Liên thị xuống dốc hay không.
Liên Hoa sờ sờ mặt thở dài.
Có nhiều gánh nặng đang đè lên vai cô, thay vì ở chỗ này chần chờ gả hay
không gả, thì chẳng thà cô đem tâm huyết của mình làm cho công ty Liên
thị càng thêm phát triển hơn.
"Ầm!"
Cửa phòng bị người bên ngoài dùng sức mạnh mở ra, tạo ra tiếng động đinh tai nhức óc.
Liên Hoa sợ tới mức nhảy dựng lên, vội ngẩng đầu nhìn cửa phòng, là người nào xông vào?
Nhìn người trước mắt, Liên Hoa cau mày hỏi: "Như Cảnh, em làm gì vậy?" Người đến là con gái của mẹ kế cô tên là Như Cảnh, có thể coi như là em gái
cô.
"Chị, em cầu xin chị, chị phải cứu em, chỉ có chị mới cứu được em thôi!"
Ôn Như Cảnh quỳ xuống dưới chân cô, gương mặt trắng nõn của cô tràn đầy
nước mắt, một đôi mắt to đẫm lệ nhìn cô, giọt nước mắt như trân châu
chảy xuống không ngừng, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu của cô làm cho người ta phải yêu thương.