CHƯƠNG 22: CHUYỆN TÌNH YÊU CỦA NGÔ CẢNH QUAN.
“Ông chủ, cho thêm một cái chén, hai phần thịt nướng.”
“Thêm một cốc bia!”
Trong quán ăn ven đường, tiếng người cười nói ồn ào, mọi người đều uống say đến mức mặt mũi đỏ bừng, không hề có chút nào bị ảnh hưởng bới không khí lạnh buốt ban đêm bên ngoài. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, một nhóm tổ viên liền tụ tập nhau lại ăn uống một chút, đây là lần đầu tiên bọn họ đến Hongkong làm nhiệm vụ, vừa tan tầm liền nhịn không được mà chạy đi nhấm nháp mấy món quà vặt chính thống đất cảng.
||||| Truyện đề cử: Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Ngô Bân một tay cầm bia một tay mân mê điếu thuốc, vẻ mặt suy sút ngồi một góc. Ánh đèn tối mờ phản chiếu đôi mắt lo lắng của hắn, áo khoác đồng phục không biết đã vứt đi đâu, áo sơ mi bên trong thì bựt tung hai cúc, cravat lệch lạc, giống như bị chủ nhân thô bạo giựt kéo.
Ngồi bên cạnh hắn, một cảnh viên đã chuếnh choáng say, mạnh mẽ chụp lên vai Ngô Bân: “Tổ trưởng, anh cái dạng này không thể được a, là thất tình sao? Là bị đá sao? Muốn hay không em kiếm anh cách giải sầu a? ha….ha……ha……”
Có người hinh hích cười méo mó, quái dị: “Miễn bàn đi, tổ trưởng nhất định là nhớ đến tiểu mĩ nhân sáng nay rồi…….”
“Tiểu mĩ nhân nào? Sao anh mày thế nào lại không thấy?”
“Lúc anh vào người ta đã đi rồi! Chậc, cái tên La Ký kia cũng thật sự là nhẫn tâm, trơ mắt nhìn tiểu tình nhân tiên linh thủy nộn như vậy bị thương, nếu là lão tử a, bị tiểu mĩ nhân như thế liếc mắt một cái, nói không chừng xương cốt đều nhũn ra a!”
“Xương nhũn ra sao chú mày còn có thể xông lên anh hùng cứu mĩ nhân a? ha…ha….ha….”
Ngô Bân bứt bứt tóc, thở dài: “Đừng náo loạn, nếu người kia thực phát cuồng lên, toàn bộ đám người các cậu xông lên cũng không phải là đối thủ của cậu ta đâu.”
Cảnh viên bên cạnh muốn tiến lên, làm bộ muốn sờ sờ trán Ngô Bân: “Tổ trưởng a, rượu còn chưa uống được bao nhiêu, như thế nào đã say rồi a?”
Mọi người bên trong phá ra cười lớn, cười đến phá lệ vui sướng khi người gặp họa, cả đám đều kêu gào tổ trưởng sao không nhân hoàn cảnh hỗn loạn mà đem mĩ nhân ôm vào lòng. Sắc đẹp trước mắt như thế, thật sự là mẫu đơn thụ hạ tử, thành quỷ cũng phong lưu a. Dù sao sau khi nhiệm vụ hoàn thành tương lai cũng sẽ chẳng gặp phiền toái gì……..
Trong lòng Ngô Bân một trận phiền chán, một hơi đem cốc bia cạn sạch: “Đều con mẹ nó câm miệng!”
Tiếng cười bỗng nhiên im bặt, tiệm ăn chìm vào một mảnh im lặng quỷ dị.
Phía sau, cánh cửa quán ăn đột nhiên bị đẩy ra, một luồng gió lạnh từ khe cửa bên ngoài mạnh mẽ lùa vào. Ngô Bân nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên mặc áo lông xám cao cổ, quần bò, đang nhanh tay khép cửa lại. Bông tuyết vương trên tóc cậu bỗng chốc hóa thành những giọt nước nhỏ chảy xuống dưới, ẩn phía sau gáy. Mái tóc đen nhánh mềm mại che khuất cần cổ nhuận bạch, cậu hơi hơi cúi đầu lộ ra một độ cong ôn nhu. Làn da dưới ánh đèn màu xanh nhạt có thể nhìn rõ đến từng mạch máu nhỏ.
Thiếu niên quay đầu, cũng không ngẩng đầu lên hướng ông chủ nói: “Hai chai bia, một bát cơm, hai món ăn nhẹ.”
Ngô Bân nhìn không chớp mắt, là Lâm Phong.
Cậu vẫn mặc bộ quần áo khi còn ở nhà hàng trưa nay, quần áo đơn bạc, chỉ có một chiếc áo lông, quần bò ôm lấy thắt lưng, đôi giầy giường như đang ướt vì tuyết lớn. Cũng không biết cậu đã ăn gì chưa, sắc mặt nhìn qua thực khó coi, nếu là thiếu niên bình thường, có khi đã đông cứng nơi gầm cầu rồi.
Ngô Bân đột nhiên đem tàn thuốc hung hăng dập tắt, đứng dậy bước qua.
Cảnh viên bên cạnh hắn hoảng sợ nhỏ giọng nói thầm: “Không thể nào, tôi chỉ nói giỡn mà thôi, chẳng nhẽ tổ trưởng muốn yêu thật sao?”
“Lại nói…….ây, buôn tiếp, nhìn qua cũng thấy không phải rất lãng mạn sao?”
“Ây, không được nói!” Một cảnh viên đè lại cái miệng của đồng bọn. “Không được quấy rầy tổ trưởng tiến hành kế hoạch!”
Ngô Bân đứng trước mặt Lâm Phong, bóng đèn phía sau hắn chiếu hắt nửa người, bóng hắn bao trùm lên người cậu. Lâm Phong “ba” một tiếng bật mở chai bia, ngẩng đầu lên: “Hôm nay thật sự cám ơn ngươi.”
“…… Không có gì.”
Lâm Phong uống một ngụm bia, nhấc đũa gắp một miếng ngư hương thịt băm, cắn một miếng, bất mãn oán giận nói: “Thế nào lại có thể dùng cà rốt sợi thay cho thịt băm chứ, con mẹ nó gạt người!”
Ngô Bân ngơ ngác nhìn cậu ăn cơm, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi biết làm ngư hương thịt băm………Lần sau tới nhà tôi, tôi làm cho cậu.”
Lâm Phong cũng không nâng mắt, tiếp tục ăn cơm, nhấm nhấm nuốt nuốt mơ hồ nói gì đó, lại không rõ hỏi lại: “Dựa vào cái gì? Chúng ta rất thân quen sao?”
“………” Ngô Bân há hốc mồm, chỉ nghe thấy tiếng nói của chính mình: “Ngài thật sự không nhớ rõ tôi sao, Lâm huấn luyện viên?”
“……”
“Đúng vậy, căn cứ nào chả có huấn luyện viên với học viên, bao nhiêu học viên thương tàn, lại vô số học viên tốt nghiệp làm sao có thể dễ dàng nhớ kĩ người khác được chứ. Một mình tôi đem huấn luyện viên ngài nhớ kĩ như vậy thật đúng là khờ khạo mà. Năm năm, hiện tại trong lòng ngài vẫn là La Ký quan trọng nhất đúng không? Còn những người khác thế nào đều mặc kệ, có thể tùy tiện quên đi, có đúng vậy không?”
Kỳ thật Ngô Bân biết rõ mình không nên nói như vậy, làm hắn nhìn qua thật giống như đứa nhỏ không chiếm được tình yêu thương của người lớn mà sinh ra oán hận, đặc biệt ngây thơ, già mồm át lẽ phải.
Hắn biết bộ dạng mình như vậy nhìn thật khó cơi, nhịn không được sinh ra một cỗ xúc động mà đập bàn đứng dậy.
Đáng tiếc Lâm Phong không đem lời nói của hắn để vào tai, vẫn ngồi im một chỗ: “…..Ngươi…….không phải là số 16 sao?”
“…… Đúng vậy.”
“Sớm nói mã số không phải tốt hơn sao, ai nhớ rõ ngươi tên gì a.”
……..Ngài thật sự chỉ nhìn mã số mà nhớ người sao Lâm huấn luyện viên thân yêu?
“Mà……” Lâm Phong uống một ngụm bia, đem đồ ăn đầy trong miệng nuốt xuống, “Ngươi làm sao lại có thể làm cảnh sát? Ta nghĩ ngươi nhất định sẽ trở lại bộ đội đặc chủng hay đi làm lính đánh thuê gì đó a.”
“Sau khi trở về tôi bị đuổi lại nguyên ngành mà thôi, tôi vốn ở Hongkong đã từng làm cảnh sát rồi. Lần này là chấp hành nhiệm vụ đặc biệt mới đến Hongkong, thuận đường kiêm nhiệm luôn vụ liên quan đến La gia.”
Lời Ngô Bân nói cũng không phải trăm phần trăm là thật. Nhiệm vụ này nguyên bản là được giao cho thượng cấp của hắn bên bộ đội, nhưng khi hắn nhìn đến hồ sơ tuyến nhân liền thấy Lâm Phong vì vậy hắn nhất quyết đòi tham gia nhiệm vụ có liên quan đến La gia. Loại ý chí bén nhọn này làm cấp trên vô cùng khiếp sợ, cuối cùng không thể không làm theo yêu cầu của hắn, coi như chấp thuận.
Hắn đến Hongkong, ý nghĩ muốn tận mắt nhìn thấy Lâm Phong vô cùng mãnh liệt, cơ hồ chiếm cứ tất cả thần trí của hắn (Chậc…..tội nghiệp Bân Bân…….trung khuyển như thế mà em Phong nào có thèm để mắt đến đâu……)
Kết quả hắn thực sự gặp được, chẳng qua là cậu lại có người đàn ông khác bên cạnh mà thôi.
“La gia gần đây giống như rất nguy hiểm, trong tay La Ký dường như có……”
Nói được một nửa thì ngừng lại, Lâm Phong không chắc Ngô Bân có biết chuyện hải đồ kia không. Bình thường, tin tình báo mà Diệp Liên gửi cho cậu, xem xong liền lập tức xóa đi, sẽ không dễ dàng nói cho người khác, cho dù là đồng sự cũng sẽ giấu diếm, huống chi là Ngô Bân.
Ngô Bân miễn cưỡng cười cười: “Không sao, không cần nói cho tôi biết.”
Lâm Phong nhún vai, đem miếng cơm cuối cùng và vào miệng, uống nốt mấy ngụm bia, tiện tay bóp nát vỏ lon rồi quay sang hỏi: “Có thuốc không?”
“Nga, có.”
Lâm Phong nhận lấy điếu thuốc, ngậm vào miệng, nghiêng người qua để Ngô Bân châm lửa. Một màn sương khói lượn lờ bay lên, dần dần mơ hồ dưới ngọn đèn hôn ám.
Ngô Bân nhẹ nhàng hói: “Lâm huấn luyện viên.”
“Sao?”
“Cậu cùng La Ký………Cậu đối hắn là thật tình sao?”
Lâm Phong nở nụ cười: “Thật tình? Ta thật tình muốn đưa hắn lên tòa án còn không kém nhiều lắm.”
Ngô Bân nhìn cậu một cái: “Thật xin lỗi, bất quá hôm nay nhìn cậu với bộ dạng này, tôi thật cảm thấy cậu đối với hắn cũng không phải hoàn toàn giữ tâm lý làm nhiệm vụ……Sau lại nhớ đến mà cảm thấy vô cùng sợ hãi, nếu lúc ấy La Ký thật sự không ra tay cứu cậu, cậu sẽ để mình rơi vào nguy hiểm thật sao? Loại người như vậy cũng xứng đáng để cậu cùng hắn một chỗ sao? Cậu thật sự……. nguyện ý…….nguyện ý …….”
Nguyện ý yêu loại người khi nguy hiểm sẽ không bảo vệ cậu sao?
Lâm Phong thản nhiên đánh gãy lời Ngô Bân: “Ta không có.”
“Cái gì?”
“Ta nói ta không yêu hắn, Ngô cảnh quan, ngươi đối với sinh hoạt cá nhân của tuyến nhân thì đều quan tâm quá mức như vậy sao?”
Ngô Bân cúi đầu, sau một lúc lâu mới phun ra một câu: “Thực xin lỗi.”
Bộ dạng này làm Lâm Phong nhớ tới số 16 năm năm trước trong căn cứ, cao to, quy củ theo sau mình, tựa như một đại cẩu ôn thuần, trầm mặc mà thuận theo ôm ba cái túi to đầy ắp đồ ăn vặt cùng trò chơi điện tử.
Lâm Phong hít một hơi thuốc lá rồi chậm rãi nhả ra: “Nói như thế nào đây…….Ta chỉ cảm thấy có điểm thất vọng, người kia đã từng nói yêu ta như thế nào, kết quả chuyện xảy ra trước mắt, ta đột nhiên cảm thấy tất cả những gì hắn nói đều là giả. Kỳ thật ta vốn có chút tin tưởng, dù sao trước kia cũng chưa từng có ai nói yêu ta……..Hiện tại xem như tất cả tình yêu trên thế gian này đều vậy, đều là lừa mình dối người, chỉ là diễn trò mà thôi.”
“……..Cũng….cũng không phải tất cả đều là lừa mình dối người…….”
Lâm Phong nâng lên mí mắt, hơi có điểm kinh ngạc nhìn vị cảnh quan đang hết sức cúi gằm mặt trước mắt mình.
“Kỳ thật, tình cảm của tôi đối với cậu từ năm năm trước đến bây giờ vẫn không hề thay đổi…..” Thanh âm Ngô Bân càng này càng nhỏ, cuối cùng cơ hồ là từ trong ***g ngực rầu rĩ phát ra, “…….Nếu là lời tôi nói, tuyệt đối sẽ không giống như La Ký, mong cậu tin tưởng tình cảm của tôi……”
Trong phút chốc Lâm Phong cảm thấy có điểm hỗn loạn. Đây vẫn đúng là đại cẩu dịu ngoan năm năm trước sao? Hắn không phải đã từng bị mình đánh rớt từ lầu ba xuống hay sao, tiểu tử này thế nào càng đánh càng lớn gan vậy? đây cũng không phải thiếu nam ôm ấp rung động ấm áp của mối tình đầu đi, hắn là thật hay đùa đây?
Thật sự là hoang đường. Lâm Phong đứng lên, đem lon bia bị bóp đến méo mó quăng khỏi mặt bàn, lười biếng nói: “Đừng mơ tưởng nữa số 16.”
Cậu vừa định xoay người rồi đi, đột nhiên không biết Ngô Bân lấy đâu ra dũng khí, cầm lấy tay cậu: “Lâm huấn luyện viên, trong lòng ngài tôi vẫn không thể sánh bằng đối tượng trong mộng của ngìa! Nhưng cầu ngài không cần vì một người như La Ký mà làm bẩn chính mình….mong ngài tiếp tục……tiếp tục……”
“Tiếp tục cái gì?” Lâm Phong hỏi, “Tiếp tuc ở thao trường liên tiếp quật ngã đám người mới các ngươi hay sao?”
Cậu rút tay về, không mang theo chút tình cảm, tuyên bố: “Huấn luyện đã hoàn thành. Số 16 ngươi đã tốt nghiệp, tỉnh lại đi.”
Ngô Bân muốn giữ lấy cậu nhưng Lâm Phong đã vứt đi điếu thuốc, xoay người hướng cửa bước đi. Dưới tình thế cấp bách, Ngô Bân từ sau bàn ăn lao đến muốn ngăn cậu lại nhưng vừa tới gần đã cảm thấy mộ vỗ lực đạo mạnh mẽ, vặn vẹo chính diện đánh tới đem hắn đánh xa đến mấy thước, “oanh” một tiếng thật mạnh đập vào tường.
Lâm Phong từ trong túi áo rút ra chi phiếu đặt trên quầy tính tiền, cũng không thèm quay đầu lại tiêu sai bước khỏi cửa, biến mất giữa bầu trời đêm đầy phong tuyết.
“…… Tổ trưởng!”
“Tổ trưởng anh không sao chứ!”
“Tiểu tử kia, con mẹ nó cũng thật quái lực đi, chân hắn là thép hợp kim sao? Anh tỉnh a tổ trưởng? Tổ trưởng!”
“Này, này……có cần kêu xe cứu thương không…..”
Ngô Bân bị nhóm cảnh viên ba chân bốn cẳng nâng dậy, vì kịch liệt va chạm mà đầu óc có chút hỗn loạn. hắn dùng lực lắc đầu, thấp giọng hỏi: “Lâm Phong?”
“A? Cái gì a tổ trưởng?”
“Người kia đâu?”
Một cảnh viên thông minh lập tức đáp lời: “Người kia a, đã đi rồi…….”
Ngô Bân thật mạnh đẩy ra đám người đang đỡ mình, kéo lấy áo khoác đuổi theo. Bên ngoài tuyết còn rơi, ngoài đường thật trơn, hắn thiếu chút nữa đã trượt té bên ngoài bậc thang, nhưng hắn tuyệt không để ý, đứng lên tiếp tục đuổi theo phương hướng Lâm Phong vừa rời đi.
“Tổ trưởng!” Cảnh viên chạy đến cửa, “Anh rốt cuộc muốn đi đâu a!”
Ngô Bân ngoảnh mặt làm ngơ, theo dấu chân Lâm Phong lúc rời đi, rất nhanh thân ảnh của hắn đã biến mất trong trời tuyết mờ mịt.
“Ây….”Tên cảnh viên đầu sỏ khơi mào chuyện tiểu mĩ nhân kia nhịn không được run run nói, “Tôi thế nào lai cảm thấy tổ trưởng thật lòng yêu cái tên tiểu tử kia a, ai nói cho tôi biết đây chính là ảo giác đi? Người nọ hình như là……hình như là tình nhân của La Ký đi…….”
Phía sau một mảnh yên lặng, mọi người đều cứng họng, không ai có thể trả lời hắn.