Cực Đạo Hoa Hỏa

Chương 36:




CHƯƠNG 36 CƯA CẨM KHÓ KHĂN.
La Ký, kẻ này từ khi đi học đã thâm tàng bất lộ mà Lâm Phong, một người ngoài chiến trường ra thì đối với thế giới bên ngoài hoàn toàn không chút hiểu biết thì căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Ngày đầu tiên La Ký nói: “Bên ngoài trời mưa, không thể ra ngoài, ở trong nhà thôi.”
Ngày hôm sau La Ký nói: “Hôm nay ánh nắng mặt trời rất gay gắt, không phải tôi không cho em đi mà là bác sĩ không cho em đi.”
Ngày thứ ba La Ký nói: “Hôm nay bên ngoài không nắng cũng không mưa nhưng em cả ngày ăn một bát cơm cũng không xong, không có khí lực ra ngoài đâu.”
Ngày thứ tư, Lâm Phong thức dậy thật sớm, ăn nửa bát cơm, ghé vào cửa sổ nhìn mặt trời lên. Tầng mây mỏng manh u ám bao phủ bầu trời, không quá nóng, nhiệt độ, độ ẩm lại rất thích hợp cho một buổi đi dạo ngoài trời. La Ký tan tầm còn đặc biệt sớm, vừa về đến cửa đã thấy Lâm Phong ghé vào ghế dựa, trông mong nhìn mình.
“……” La Ký nói: “Được rồi.”
Hắn đem Lâm Phong ôm vào trong ngực, đi xuống thang lầu. Cửa lớn mở ra, bên ngoài viện khói bụi cuồn cuộn, tiếng máy ủi đất ầm ầm, long trời lở đất.
La Ký hôm trước hưng khí bừng bừng, phấn chấn, muốn ở trong sân xây một hồ nước lớn.
“Kỳ thật anh muốn tôi chết ở nhà anh có phải không……..” Lâm Phong nức nở nói, “Từ hôm theo anh về chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả, tôi chán ghét anh, cho dù có chết kiếp sau cũng không muốn gặp lại anh nữa.”
La Ký nhẹ nhàng vỗ cậu, tựa như dỗ trẻ con, dỗ đi dỗ lại cuối cùng dỗ đến trên giường. Lâm Phong muốn tránh khỏi ôm ấp của hắn nhưng La Ký vẫn gắt gao ôm cậu, dán bên tai cậu thấp giọng cười: “Em biết không, hôm nay lúc lái xe qua vườn cây, hoa bên trong vườn đã nở toàn bộ, xa xa nhìn lại giống như một tấm thảm hoa lớn, rất tươi đẹp…….Còn có phòng chiếu phim kinh điển, trò chơi chiến đấu mới nhất trên thị trường,……”
Lâm Phong khóc càng thương tâm.
“Nghe nói trò chơi điện tử mới tung ra phiên bản mới nhất, thiết kế hiện đại, hiện nay mấy người trẻ tuổi đổ xô đi mua đến cháy hàng a. Nha, lại nói tiếp, hai ngày nữa là ngày khai trương khu công viên trò chơi, nghe nói bên trong có cái trò gì, hình như gọi là nhảy Bungee a, lại thêm mấy trò như đua thuyền hay cảm giác mạnh gì đó. Không những thế còn có rất nhiều món ngọt, điểm tâm ngọt nha…….”
Lâm Phong cơ hồ khóc đến ngạt thở.
“Này, này, tôi chỉ muốn nói mấy chuyện thú vị cho em vui mà thôi, như thế nào lại càng khóc càng thương tâm vậy?” La Ký hôn lên mặt Lâm Phong, “Muốn ăn đồ ngọt sao? Lúc nào về tôi mua cho em là được mà, không nhất thiết phải thương tâm như vậy a!”
“Tôi, tôi muốn ra ngoài……..” Lâm Phong đứt quãng nghẹn ngào, “Van cầu anh thả tôi ra đi…….”
La Ký càng không ngừng hôn môi cậu, lúc đầu vừa nhẹ nhàng vừa nhu hòa sau lại chậm rãi mang theo lửa nóng, *** ý vị.
Lâm Phong bất an vặn vẹo một chút, La Ký bắt lấy tay cậu, trùm lên khí quan đã muốn hưng phấn của mình.
“Ngoan, tự mình ngồi lên trên đi.”
Lâm Phong hoảng sợ rút nhanh tay về: “Anh…..anh không ra ngoài tìm người phát tiết sao?”
“Này không thể được. Không phải chính em là người nói với tôi rằng, phản bội là chuyện nghiêm trọng nhất không thể tha thứ sao? Mà tôi lại là người vô cùng trung thành nha.”
Lâm Phong liều mạng muốn tránh thoát nhưng La Ký ấn cậu lại, mạnh mẽ bức bách cậu ngồi xuống. Áo ngủ đơn bạc chỉ buộc hờ vạt áo, La Ký dùng răng chậm rãi kéo vạt áo cậu xuống, từng tấc từng tấc một lộ ra làn da trơn bóng, mềm mại.
“Không được…….rất đau……” Vì sợ hãi và nao núng, thanh âm Lâm Phong mang theo chút tinh tế run run.
“Ngoan, dũng cảm một chút, con người phải dũng cảm nếm trải sự vật mới chứ.”
Thanh âm nỉ non bị chôn vùi trong lúc gắn bó, sau lưng Lâm Phong cảm thấy căng cứng, cảm giác được trước ngực trở nên ẩm ướt nóng bỏng vì dải hôn dài. Cậu liều mạng khép lại hai chân nhưng rất nhanh đã phát hiện mình đang an vị trên đùi La ký, tất cả cố gắng đều trở nên vô ích.
Đối với chuyện sắp xảy ra cậu cảm thấy sợ hãi vô cùng nhưng ngược lại cũng có một loại khoái cảm khác thường như dòng điện lướt qua làn da. Lâm Phong kiệt lực khống chế cỗ khoái cảm này nhưng cảm giác của thân thể lại càng thêm mãnh liệt, không tiếng động, cầu xin càng nhiều kích thích
“Em cũng cứng rồi!” La Ký không có hảo ý cười cười: “Cảm giác thất bại của tôi rốt cuộc cũng được giảm bớt một chút rồi.”
Bả đầu Lâm Phong chôn sâu xuống, khí quan nơi hạ thân bị trêu đùa ác ý mà không tránh khỏi phát ra những tiếng thở dốc rất nhỏ, tiếng rên rỉ vừa như thống khổ lại tựa như sung sướng rất nhanh khiến cho một người không có kinh nghiệm trên giường như Lâm Phong rơi vào trầm luân, bên tai cậu vang lên những tiếng ong ong, chỉ có thể mơ hồ thấy La Ký đang nói cái gì đó nhưng lại không nghe rõ hắn rốt cuộc đang nói cái gì.
“Ngoan, bé ngoan…….” La Ký hôn lên vành tai cậu, “Tự mình ngồi lên đi!”
Nội vách chỉ mới được khuếch trương vội vàng không thể lập tức tiếp nhận La Ký đã muốn bùng nổ hoàn toàn đi vào, Lâm Phong nghẹn ngào một tiếng: “Nhẹ…….nhẹ một chút……”
Lời còn chưa dứt đột nhiên đã biến thành rên rỉ khó có thể nhẫn nại. La Ký ôm lấy cậu, nâng lên rồi dùng sức hạ xuống. Dưới trọng lượng của cơ thể, nơi hai người kết hợp trước nay chưa từng sâu đến vậy làm Lâm Phong trong phút chốc sinh ra một loại cảm giác cả cơ thể mình đang bị xuyên qua.
“Tê………….” La Ký vì khoái cảm mãnh liệt mà thở mạnh một hơi.
Thân thể Lâm Phong chợt trở nên yếu đuối, nếu không phải được cánh tay La ký đỡ lại có khi cậu đã xụi lơ trên giường rồi.
“Con mẹ nó, vẫn chảy máu.” La Ký nhíu nhíu mi.
Vì khoái cảm mãnh liệt kích thích, Lâm Phong tạm thời không có cảm giác đau đớn, đối lập với cảm giác đau chính là càng thêm kích thích, sung sướng. Lâm Phong ngẩng đầu lên, hư nhuyễn nức nở: “Trước kia tôi thật tốt…….Mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ…….từ ngày gặp anh, thì chỉ……tôi chưa từng được vui vẻ……”
Dục vọng trướng đau đến mức làm con người ta khó có thể ức chế, La Ký lại tận lực ôn nhu hôn lên thân thể Lâm Phong, muốn cho thân thể đang thít chặt của cậu trầm tĩnh lại.
“Từ khi anh xuất hiện, tôi chỉ gặp tai nạn……..” Lâm Phong hỗn loạn thở dốc, nước mắt nghẹn ngào, lời cậu nói căn bản là nghe không rõ, “…….Nếu kiếp sau không phải gặp lại anh thì tốt rồi…….”
Nếu cả đời không còn quan hệ nữa………
Nếu ngay cả đoạn kí ức gặp gỡ nhau cũng biến mất…….
La Ký gắt gao nhăn lại mi, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, cơ hồ các khớp xương đều phát đau nhưng những nụ hôn của hắn vẫn mềm nhẹ mà tốt đẹp, mang theo tất cả quý trọng cùng trấn an, không ngừng an ủi người dưới thân.
Đêm dài, căn phòng chìm vào bóng tối, đồng hồ báo thức trên đầu giường điểm hai giờ, Lâm Phong nằm bên cạnh đã phát ra những tiếng hít thở nho nhỏ đều đặn, động tác La Ký tận lực nhẹ nhàng, nhấc chăn lên, xoay người xuống giường.
Trong Phòng ngủ còn có một thư phòng nhỏ. Từ khi La Ký mang Lâm Phong về đã bài trí lại một chút. Chỉ cần hắn từ công ty về nhà là lúc nào cũng có thể ở nơi gần Lâm Phong nhất.
La Ký không bật đèn, nhẹ nhàng khép hờ cửa thư phòng, sau đó mở di động ấn một dãy số. Lần đầu tiên bị thô bạo dập máy, hắn bám riết không tha lại tiếp tục gọi mấy lần, đến lần thứ bảy thứ tám, rốt cục phía bên kia cũng vang lên thanh âm phẫn nộ: “La Ký! Con mẹ nó, anh có biết bây giờ là mấy giờ hay không hả? Không có sớm nữa đâu! Hongkong so với Đại lục cũng không sớm hơn đâu ha? Chắc anh không cho rằng tôi hiện tại đang là mười hai giờ trưa nhàn nhã hưởng thụ cơm trưa đấy chứ? Anh con mẹ nó rốt cuộc muốn làm gì hả? Không có chuyện gì cực kì quan trọng thì tôi cam đoan đánh cho anh một trận đến cha mẹ còn không nhận ra được đó!”
“Có chuyện rất nghiêm trọng.” La Ký nói, “Trịnh Bình, cậu đã từng bị người ta cự tuyệt bao giờ chưa hả?”
Trịnh Bình phát điên: “Lão tử thường xuyên bị!”
“Sở Tịch đã từng nói với cậu rằng từ khi gặp cậu hắn chưa từng được vui vẻ chưa?”
“Này không có. Lão tử không phải loại đàn ông phế thải vô năng!”
“……Giả sử bị nói thì cậu cảm thấy nên làm thế nào?”
Trịnh Bình trầm mặc vài giây, sau đó bên kia điện thoại truyền đến những thanh âm tích tích tác tác rất nhỏ. Đại khái vì tiếng nói chuyện quá to mà làm người nào đó bừng tỉnh, Sở Tịch duỗi người, ngáp mấy cái, thanh âm lười biếng vang lên: “Hơn nửa đêm mà làm gì vậy?……..Nói chuyện với ai vậy hở?”
“Sở Tịch” Trịnh Bình nói, “Nếu tôi nói với cậu từ sau khi cậu xuất hiện tôi chưa từng được vui vẻ lần nào, thì cậu sẽ phản ứng thế nào?”
Sở Tịch không kiên nhẫn ngáp một cái, nghiêng người qua: “Mời anh tự do rời đi hoặc tự mình tìm cái chết cũng ok.”
“Nghe thấy chưa?” Trịnh Bình nói, “Nếu là tôi tôi cũng sẽ trả lời như vậy, không có chuyện gì nữa tôi cúp máy đây, mà có chuyện cũng không cho phép gọi điện thoại nữa, bye bye!”
Sắc mặt La Ký cứng ngắc nhìn di động, sau đó tùy tay quăng trên mặt bàn: “……Hoàn toàn khôn phải đáp án đúng.”
Ngày hôm sau, La Ký không đến công ty. Hắn tỉnh ngủ nhưng không lập tức đứng dậy, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú khuôn mặt Lâm Phong. Cậu hình như cũng đã tỉnh nhưng lại không muốn mở mắt, rõ ràng cảm nhận được ánh mắt La Ký nhưng căn bản là không muốn liếc hắn lấy một cái.
“Này, này, không phải em nói muốn ra ngoài sao?” La Ký nhẹ nhàng lay bả vai cậu, “Nếu dậy trễ nữa thì đành phải ăn cơm trưa luôn mất.”
Lâm Phong vùi đầu vào chăn, không thèm trả lời.
“Tức giận? Thẹn thùng hay ngượng vậy? Hôm nay em lại không muốn đi chơi mà muốn ở trong nhà sao?”
Lâm Phong vẫn không nhúc nhích.
La Ký đứng lên: “Vậy tôi đi nha!”
Hắn làm bộ đi rửa mặt, khoác thêm áo khoác lái xe ra cửa, cố ý làm cho khóa cửa phát ra tiếng, sau đó quay đầu nhìn phản ứng của Lâm Phong. Cậu vẫn không thèm nói một cậu, chính là càng vùi sâu thêm vào chăn, bờ vai nhỏ bé đơn bạc co rúm lại, giống như thú nhỏ bị khi dễ, thương tâm nằm úp sấp mà liếm vết thương vậy.
La Ký xoay người bước nhanh trở về, nửa quỳ nửa ngồi trước cửa sổ, dùng sức ôm lấy mặt cậu.
“Cho em một cơ hội nữa, hôm nay thời tiết bên ngoài tốt như vậy, tôi muốn đưa em đến công viên trò chơi quậy một bữa hay em muốn đi rạp chiếu phim hay trung tâm trò chơi điện tử cũng được a. Này, nếu em không nói tôi sẽ đi thật đó.”
Lâm Phong nhẹ nhàng nói: “Anh đi đi, tôi không đi.”
Trong phút chốc, tay chân La Ký có điểm luống cuống. Hắn nhớ tới mấy đứa nhóc bạn bè hắn nuôi trong nhà, con trai hơn mười tuổi đầu không ít thì nhiều cũng muốn có những món đồ chơi mới, chỉ cần hắn nói: “Chỉ cần như thế này như thế kia ta liền cho ngươi món đồ chơi kia.” Mấy đưa nhỏ chắc chắn sẽ quay đầu đi chỗ khác, chẳng hề để ý lại hứng thú đần độn nói: Ta đây không cần khiến cho bọn họ trở tay không kịp, giống như bị hắt một chậu nước lạnh.
“Đây là phản ứng gì a.” La Ký sửng sốt một chút, sau đó ha ha cười đứng lên: “Đứng lên đi, em rõ ràng muốn đi chơi mà đúng không? Đừng dấu diếm, tôi biết em rất muốn ra ngoài mà, ngoan ngoãn đứng lên, chúng ta đi thôi.”
Lâm Phong cầm lấy chăn, che lấy khuôn mặt, tóc đen mềm mại lướt qua ngón tay La Ký, lành lạnh. Hắn có chút xấu hổ, mạnh mẽ ôm lấy cả chăn, dán bên tai lâm Phong thấp giọng nói: “Không thoải mái sao? Em thật sự không muốn ra ngoài sao? Tốt lắm, đừng cáu kỉnh nữa, công viên trò chơi mới khai trương chơi vui lắm, rất hợp với đứa nhóc như em.”
Lâm Phong quay đầu đi chỗ khác, đưa lưng về phía La Ký, nhẹ nhàng nói: “Anh là đồ cặn bã.”
“…………..” La Ký dừng một chút, thở dài: “Được rồi, cặn bã. Nhưng vì sao?”
“Tôi sẽ không xin anh cho tôi tự do nữa,” Lâm Phong thấp giọng nói, vì mặt vẫn vùi trong chăn nên thanh âm cậu có chút mông lung không rõ: “Tự do vốn là của tôi, tôi muốn làm gì thì liền làm cái đó, anh có thể quản tôi nhất thời nhưng không thể quản tôi cả đời. Có bản lĩnh chúng ta cứ từ từ thử đi, một ngày nào đó anh sẽ phát hiện tôi trốn thoát vô tung vô ảnh, sau đó đời này anh đừng mong có cơ hội được nhìn thấy tôi. Không, thậm chí kiếp sau anh cũng đừng mơ nhìn thấy dù chỉ một sợi lông của tôi. Cặn bã!”
La Ký cắn cắn răng, bỗng nhiên đứng dậy: “Em nghĩ tôi không thể quản em cả đời sao?”
Vì giường đôi rất lớn, chăn đôi cũng mềm mại, thân thể gầy gò của Lâm Phong lại vùi trong chăn phá lệ đơn bạc nhỏ yếu, hoàn toàn không thể thừa nhận một chút lửa giận.
La Ký lại mềm xuống, lần nữa ngồi vào bên giường, vỗ nhẹ lưng cậu trấn an: “Tôi không phải cố ý không cho em ra ngoài, cũng không muốn cướp đoạt tự do của em nhưng hiện tại thả em đi chính là hại em, có biết không? Mỗi ngày em đều tiêm một lượng lớn thuốc để duy trì vận hành khí quan, nếu để em tự do đột nhiên có chuyện gì không hay xảy ra mà tôi lại không ở bên em thì một mình em biết làm sao bây giờ? Em muốn tự hại chết mình sao?”
“Tôi đây chết đi cũng tốt lắm, tôi cho tới bây giờ đều không hề sợ chết, mạng của tôi với anh không quan hệ.” Lâm Phong cố chấp nhỏ giọng nói.
La Ký giơ tay lên, cố nén dục vọng muốn tát cậu một cái thật mạnh, hắn nhịn xuống sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng đánh một cái vào lưng cậu. Thật sự không nặng nhưng Lâm Phong lại như con mèo nhỏ xù lông, ngồi phắt dậy, căm tức nhìn La Ký rồi hung hăng tát hắn một cái.
“Ba” một tiếng, đầu La Ký lệch về một bên.
Một trận này làm cho tim người ta đập nhanh, La Ký đột nhiên đứng dậy, khiêng Lâm Phong lên, hoàn toàn không để ý đến cậu vừa khóc vừa nháo, giống như khiêng bao tải, một cước đạp văng cửa bước xuống lầu.
“Anh làm gì? Buông ra, thật khó chịu!” thanh âm Lâm Phong run run, kịch liệt kháng nghị. “Buông ra! Tôi không muốn đi theo anh! Buông ra!”
Không thèm thay quần áo, La Ký cứ thế đem Lâm Phong ôm ra ngoài cửa, quăng vào phía sau ô tô rồi đóng phịch cửa xe lại.
“Đến công viên trò chơi trong nội thành.” La Ký hướng lái xe ra lệnh, sau đó hung hăng ôm lấy mặt Lâm Phong, nhìn tia ác độc nảy sinh trong đôi mắt xinh đẹp của cậu: “Lão tử hôm nay muốn đưa em ra ngoài hít thở không khí, không đi không được, tôi xem em muốn làm thế nào?!”
(Vầng……..một khi mấy bạn công phát hỏa thì đứa nào cũng hạ lưu như đứa nào, anh Ký già cũng vậy……haizzzz, lão tử cũng muốn xưng lão tử a……..)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.