Cực Hạn Săn Bắn

Chương 15: Khúc nhạc dạo [đoạn mở đầu]




Tống Triết trầm mặc chỉ chốc lát, hỏi, “Hắc Yến còn chưa có chết?”
“Chắc không,” Vệ Tụng nói, “Trên thế giời này người hiểu rõ thể chất của chủ nhân nhất chỉ có Hắc Yến, chỉ có ông ta biết phải điều chế thuốc như thế nào để người bình thường uống chỉ ngủ hai giờ mà chủ nhân lại có thể ngủ trọn hai ngày.”
Tống Triết nhớ lại phản ứng ngày đó của Tả Xuyên Trạch sau khi nghe được y nói ngủ tròn hai ngày, suy nghĩ một chút hỏi, “Cậu ta tìm Hắc Yến làm cái gì?”
Vệ Tụng nhìn y, trầm giọng nói, “Chủ nhân muốn giết ông ta, tự tay giết ông ta.”
Ngón tay của Tống Triết chậm rãi vuốt ve mép ly trà, đây là một phương thức suy nghĩ của y, ý muốn của Tả Xuyên Trạch y hiểu rõ, nếu như đổi lại y bị người dằn vặt nhiều năm như vậy cũng tuyệt đối sẽ làm thịt cái tên đầu sỏ gây nên, nhưng … Tống Triết ngước mắt nhìn ông, “Lúc trước cậu ta huyết tẩy [tàn sát đẫm máu] Phùng Ma là chuyện gì xảy ra? Cậu ta là như thế nào chạy khỏi sự khống chế của Hắc Yến? Lại như thế nào quản lý Phùng Ma? Nếu dựa theo tính tình người này lúc trước đúng thật chiếm ưu thế như thế nào lại đơn giản thả Hắc Yến rời khỏi, cậu ta hẳn là phải giải quyết Hắc Yến ngay lúc đó mới đúng, trong này nhất định sẽ nảy sinh chuyện gì đó.”
“Việc này tôi không biết,” Vệ Tụng trầm giọng nói, “Chủ nhân không có nói với tôi, về việc tôi nói cho cậu chính là lúc chủ nhân vừa mới ngồi trên vị trí gia chủ trong một lần trăng tròn để cậu ta phân tán lực chú ý mới kể lại, từ đó về sau cậu ta không đề cập đến những thứ này nữa.”
Tống Triết hiểu rõ gật đầu, nghĩ đến Tả Xuyên Trạch lần trước đi vội vàng như thế, cười nhạt nói, “Vậy hiện tại cậu ta hắn là ở Tam Giác Vàng nhỉ?”
Vệ Tụng gật đầu, “Cậu ấy đã đi một tuần rồi.”
Tống Triết bắt đầu uống trà, không nói gì thêm. Vệ Tụng thấy thế cũng không nói gì nữa, đứng dậy đi.
Tống Triết nhìn một chút huy chương đang đặt trên bàn mà từ đầu đến cuối người kia chưa từng liếc mắt nhìn, đặt ly trà xuống cũng đi, tấm huy chương an tĩnh bày trên bàn, sương mù màu trắng từ nước trà dần dần có chút không rõ.
Một tấm huy chương không đem về danh dự cho người này, càng không mang về cho ông sự kiêu ngạo.
Tống Triết ra khỏi quán trà, ngồi xe trực tiếp đi về khu biệt thự phía đông ở thành phố X, khu biệt thự này được xây trên núi, hai căn xây cùng một nơi, sau đó tách ra một khoảng cách lại xây thêm hai căn, phong cảnh đẹp. Ở đây trước kia vốn là của bang hội kia, Tả Xuyên Trạch và Tống Triết đều nhìn địa bàn của chúng không thuận mắt, bởi vậy bang hội kia bị diệt sau đó địa bàn của chúng liền bị một ít bang hội địa phương qua phân chia, nhưng mà Tống Triết lại bất ngờ phát hiện ở đây. Vì vậy liền mua, đó là bởi vì biệt thự này liền nhau cùng với người bạn tốt của y đó chính là Hiên Viên Ngạo, cho nên y liền mua.
Hiên Viên Ngạo thuộc về động vật sinh hoạt về đêm, giữa ban ngày phần lớn thời gian anh ta đều đang ngủ, mà anh ta ngủ phần lớn địa điểm chính là chỗ này, bởi vì nơi này an tĩnh.
Dĩ nhiên, ngày hôm này anh ta đừng mong được ngủ.
Hiên Viên Ngạo ôm chăn, vẻ mặt đau đầu nhìn người đang ngồi trên ghế nhà mình trong phòng ngủ mang kiểu dáng cung điện phương tây xa hoa một mình uống hồng trà, bất đắc dĩ nói, “Cậu rốt cuộc muốn làm gì? Quấy rối một người đang mộng đẹp là rất không đạo đức.”
Tống Triết ưu nhã uống một ngụm trà, sau đó đặt ly trà xuống hai tay đan chéo nhìn anh ta, cười nói, “Cậu cùng người Trác gia của thành phố X có quen hay không?”
Trác gia là tập đoàn nổi tiếng toàn cầu về súng ống đạn dược, Hiên Viên Ngạo hơi sững sờ, hỏi, “Cậu tìm người Trác gia làm cái gì?
“Cũng không có gì,” Tống Triết cười nói, “Tôi chỉ là muốn cùng bọn họ làm chút giao dịch, từ trong tay bọn họ mua một lượng lớn súng ống đạn dược, sau này tôi cũng muốn thử kinh doanh một chút súng ống đạn dược.”
Hiên Viên Ngạo nhướng mi, “Sau đó thì sao? Cậu nghĩ đem súng ống đạn dược bán cho ai?”
Mắt xếch xinh đẹp của Tống Triết cong lên một độ cung đẹp mắt, ôn hoà nói, “Bán cho Tam Giác Vàng.”
“Tam Giác Vàng?!” Hiên Viên Ngạo bỗng nhiên từ trên giường nhảy lên, trên người hơi thở điên cuồng dày đặc một chút, con ngươi thâm thuý nhìn chằm chằm vào y, “Cậu điên rồi sao? Tam Giác Vàng là nơi như thế nào trong lòng cậu hiểu rõ, nơi đó có nhiều loạn lạc nhiều nguy hiểm cậu cũng rõ, sơ ý một chút cậu liền có đi không có lại!”
Tống Triết dáng tươi cười không giảm, “Cậu nghĩ tôi sẽ làm việc không nắm chắc?”
“Phải! Cũng ví dụ như chọc phải Tả Xuyên Trạch,” Hiên Viên Ngạo không chút nào nể tình nói, “Nói đi, cậu lấy thân phần người bán súng ống đạn dược đến Tam Giác Vàng mục đích thực sự là cái gì?”
Tống Triết thay đổi một tư thế càng thêm thoải mái, cười nói, “Không thể trả lời.”
Hiên Viên Ngạo nhìn y một chút, cuối cùng bi ai thở dài một tiếng, ném một câu “Chúc cậu nhiều may mắn” liền nhận mệnh đi gọi điện thoại cho người Trác gia, một lát sau mới quay trở lại, nói, “Người bên kia nói có thể, cậu chừng nào thì muốn?”
“Còn phải qua một đoạn thời gian nữa,” Tống Triết cười nói, “Cậu trước hết để cho bọn họ chuẩn bị đi, chờ tôi cùng bên Tam Giác Vàng kia thảo luận được rồi sẽ lấy hàng,” y nói xong đứng lên đi ra phía ngoài, “Cậu ngủ tiếp, tôi đi.”
Hiên Viên Ngạo thở hắc ra, một bên hướng giường lớn xa hoa của mình đi đến, một bên không có thành ý lười biếng tuỳ ý hỏi một câu, “Cậu đi đâu?” Tiếp theo anh ta liền ngã lên giường, mơ mơ màng màng liền đi ngủ, trước khi ngủ tựa hồ nghe được tiếng nói ôn nhã như ngọc của Tống Triết truyền tới, “Đi đón Tử Hạm cùng nhau quay về Bắc Kinh nhìn ông nội của tôi.”
Buổi tối Tống Triết đến Bắc Kinh nhà cũ của Tống gia, y xuống xe mang Cố Tử Hạm chậm rãi đem cửa đẩy ra, ông nội Tống Triết lúc này đang an vị trên ghế sa lon rót trà ngon chờ bọn họ, thấy bọn họ tiến đến lập tức nở nụ cười, “Tử Hạm tới rồi, mau tới đây ngồi.”
Tống tư lệnh tuy rằng tuổi tác đã cao thế nhưng thân thể thực khoẻ mạnh, nhìn qua tinh khí thần thái rất tốt, Cố Tử Hạm cười đi tới, kêu một tiếng, “Ông nội Tống.”
Tống tư lệnh lên tiếng, cười nói, “Sau này đều là người một nhà gọi ông nội là được.”
Cố Tử Ham lại khéo nói, Tống Triết cũng đi tới ngồi trên ghế sa lon, nói câu được câu không, mấy người hàn huyên một hồi liền chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi.
“Ông nội,” Tống Triết gọi lại Tống tư lệnh đang muốn đi, nói, “Con nghĩ có việc tìm người nói chuyện.”
Tống tư lệnh gật đầu dẫn đầu đi vào thư phòng, Tống Triết theo sát phía sau, đem cửa thư phòng đóng lại, đi tới đối diện ông ngồi xuống.
Tống tư lệnh ngồi trên ghế sau bàn đọc sách, dù bận vẫn ung dung nhìn y, nói, “Hồi hôn khẳng định không được, những thứ khác nói nghe một chút, con muốn tìm ta nói chuyện gì? Đừng quên lần trước chuyện phản bội con còn không có hướng ta giải thích rõ.”
Tống Triết hai tay đan vào nhau, cười nói, “Chuyện hồi hôn sau này bàn lại, ngày hôm nay tìm người chính là con biết người lúc trước thiếu chút nữa thành công ngắm bắn được Hắc Yến, như vậy tài liệu về hắn người hẳn là còn giữ đi? Con muốn nó.”
“Giọng nói kia tuỳ ý quả thực giống như là “A, con nghe nói người ở đây có một quyển sách, đưa cho con xem”, ánh mắt Tống tư lệnh nhìn y sắc bén, Tống Triết trên mặt mang nụ cười nhạt, thản nhiên nhìn thẳng ông.
Trầm mặc sau một hồi Tống tư lệnh mới hỏi, “Ông ta không chết?”
“Ông ta chết hay chưa người hẳn là rõ ràng nhất,” Tống Triết vẫn cười nhạt như trước, mắt xếch hẹp dài trong trẻo nhưng ánh sự lạnh lùng, “Hắc Yến người này mặc dù là tên biến thái những ông ta ở phương diện y học có thành tích đúng thật rất khiến kẻ khác kinh ngạc, cũng làm người ta động lòng, con đoán người lúc trước nhận được mệnh lệnh không phải bắt giết, mà là bắt sống,” y nhìn chằm chằm vào người trước mặt, nói chậm rãi, “Con nghĩ người phía trên rất muốn có được người này, bọn họ nếu như bắt được người này nhất định sẽ tuyên bố với bên ngoài ông ta đã chết, thế nhưng trên thực tế bọn họ rất có thể dự định đưa ông ta nhốt ở một chỗ, thậm chí ——” y nói đến đây rồi dừng một chút, trong đôi mắt trong trẻo càng ánh lên tia lạnh lùng, gằn từng chữ một, “Thậm chí có thể để hỗ trợ nghiên cứu của ông ta mà hướng ông ta cung cấp một ít tử tù cho ông ta thí nghiệm …”
“Tống Triết!” Tống tư lệnh lớn tiếng cắt đứt lời của y, “Con phải biết rằng con nói cái gì!”
“Con đương nhiên biết,” âm thanh của y vẫn như cũ không nhanh không chậm, “Con đoán người năm xưa cũng là không quá đồng ý làm như vậy cho nên mới phải vô tình thả ông ta đi? Thế nhưng phía trên truyền đạt mệnh lệnh nhiệm vụ bắt hắn vẫn còn đang tiến hành, hoặc là nhiệm vụ này có thể bây giờ người đang phụ trách, hoặc là trước kia đã chuyển cho người khác, thế nhưng người nhất định biết người này đến tột cùng chết hay chưa, ừm, con lùi một ngàn bước nói* [iem bó tay], mặc dù ông ta đã chết, như vậy tư liệu về nghiên cứu y học của ông ta người phía trên phỏng chừng cũng sẽ không bỏ qua, cho nên ít nhất nhiệm vụ tìm tư liệu vẫn còn đang tiến hành, con nói không sai chứ?”
Trong mắt Tổng tư lệnh sự sắc nhọn sâu hơn một phần, lạnh lùng nói, “Con đúng thật là quá hồ đồ! Nếu đã đoán được tầng này con còn dám vào quấy nhiễu làm cái gì?! Sơ ý một chút bị người phía trên biết một tí con ngay cả cặn dư thừa cũng không có được!”
“Con cũng mặc kệ những thứ này cũng không quan tâm kẻ đó đến tột cùng là ai,” ánh sáng trong mắt Tống Triết phát ra trong trẻo nhưng lạnh lùng, gằn từng chữ một, “Chỉ cần là ngăn trở chuyện của con con ngay cả ông trời cũng dám trái lại.”
Nụ cười trên mặt y như trước, âm thanh vẫn như cũ trầm thấp êm dịu, nhưng hơi thở lạnh lẽo lại một chút từ trên người y phát ra, chậm rãi tràn ngập xung quanh, khiến không khí bốn phía đều lây nhiễm một tầng nguy hiểm không thể bỏ qua, rắn độc.
Tống tư lệnh nhìn thật sâu người cháu trai xuất sắc này một cái, trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói, “Con nếu là có tâm theo chính trị, coi như là ngồi trên vị trí cao nhất là điều có thể, đáng tiếc.”
“Đáng tiếc con đối phương diện đó không có hứng thú, “Tống Triết nói từng tiếng, “Người sống chính là vì vui vẻ, nếu như không thể tuỳ tâm sở dục* [tuỳ theo ý mình] còn không bằng đi tìm chết cho rồi, nhưng có đôi khi để đạt được mục đích này nhất định phải nỗ lực tương xứng với cái giá đó là được, chỉ là có người trả nổi, có người lại không trả nổi, mà con vừa vặn thuộc về người trước.”
Tống tư lệnh lại nhìn y một lát, lúc này mới khom lưng kéo cửa bên hông bàn đọc sách ra bên trong là tường kép, lại mở tủ sắt bên trong tường kép, sau đó lấy ra một usb ném lên bàn, “Đây là lúc trước ta phòng bị, người của phía trên cũng không biết ta có cái này, con đem đi đi.” Ông nói xong liền đứng dậy vòng qua bàn đọc sách chuẩn bị đi ra ngoài, đi qua bên cạnh y thì trầm giọng nói, “Con tốt nhất cẩn thận một chút, đừng làm cho phía trên biết con cùng ông ta có dính dáng đến, ta sẽ không động thủ phía trên mà trước tiên phái người đem con trói về cho con một viên đạn tiễn lên Tây thiên, đỡ khỏi cho con đến lúc đó ngay cả toàn thây đều không có!”
Ông nói xong câu đó liền cũng không quay đầu lại đi, Tống Triết đem cái usb cầm trong tay trầm ngâm chỉ chốc lát, sau đó cũng đứng dậy đi ra thư phòng, sau đấy trực tiếp xuống lầu lái xe đi khỏi.
Lúc này đã đến nửa đêm, phần lớn người ta đều đã đi vào giấc ngủ hoặc chuẩn bị đi ngủ, nhưng y biết bác sĩ tư nhân thiên tài hiện tại khẳng định còn đang trong phòng thí nghiệm tinh thần phấn chấn nghiên cứu lung tung.
“Cậu đúng thật còn chưa ngủ.” Tống Triết đẩy cửa phòng thí nghiệm ra, cười nhìn về phía người ở bên trong.
Người kia cả người mặc áo dài trắng, lớn lên rất anh tuấn, đang đứng ở trước một đống lớn máy móc cúi đầu nghiên cứu gì đó, nghe vậy ngẩng đầu nhìn y một cái, tiếp tục cúi đầu, cười nói, “Sau anh lại tới đây? Có việc?”
Tống Triết chậm rãi đi tới, nhìn cậu ta nghiên cứu gì đó, cười hỏi, “Đây là cái gì? Một con thỏ dài có lỗ tai heo? Cậu làm?”
“Đúng vậy, thần kỳ không?” Người kia cười nói, đem vật trong tay để qua một bên, sau đó cởi bao tay đi tới rót hai ly hồng trà để trên bàn, nói, “Anh rốt cuộc tới tìm tôi làm gì?”
Tống Triết chậm rãi bưng ly hồng trà uống một ngụm, cười nói, “Tôi nghĩ dẫn cậu đi Tam Giác Vàng, sau đó cho cậu đi bên kia phát huy y thuật tuyệt vời của cậu một chút, giải quyết một ít người mấy nơi nào đó có chứng khó chửa, làm cho bọn họ một truyền mười, mười truyền trăm nói cho mọi người biết ở Tam Giác Vàng nơi đó có một thần y.”
“Tam Giác Vàng?” Người nọ nhướng đôi mi xinh đẹp, ông ngồi xuống đối diện, “Mục đích của câu là gì?”
“Thường mà nói một người đối y học cuồng nhiệt để đạt được mục đích của mình, ngoại trừ cần tiền tài máy móc và tài liệu ngoài ra muốn có nhất đó là có thể có trở thủ thật tốt,” khoé môi Tống Triết nhếch lên cười nhạt, ôn hoà nói, “Tôi nghĩ dùng cậu làm mồi nhử bắt một con cá lớn.”
“Hửm?” người kia hăng hái, “Người đối y học cuồng nhiệt? Ai a? Tôi biết sao?”
“Cậu hẳn là nghe qua ông ta,” Tống Triết cười cười, nói, “Hắc Yến.”
“Hắc Yến?!” Người nọ ngạc nhiên, “Ông ta còn sống?!”
Tống Triết gật đầu, người nọ lập tức hưng phấn nói, “Tốt, tôi đi cùng anh, tôi đã sớm muốn nhìn qua người này một chút, nhưng,” ông ngẩng đầu nhìn y, cười nói, “Anh sẽ không sợ tôi chạy cùng ông ta? Còn có a, cậu tìm ông ta làm gì?”
“Nếu cậu muốn cùng ông ta chạy đến lúc đó tôi tuyệt đối không ngăn cậu, ” Tống Triết cười nói, “Mục đích tôi tìm ông ta rất đơn giản, chính là muốn mời ông ta uống chén trà mà thôi.”
“Sau đó?” Người nọ hoài nghi nhếch mi.
“Sau đó?” Tống Triết cười đến rất khoái trá, chậm rãi nói, “Sau đó tôi muốn cùng ông ta nói chuyện vấn đề quyền sở hữu một người.”
———

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.