Cực Hạn Săn Bắn

Chương 2: Nghiệt duyên




Người quản lí mắt thấy Tống Triết mắt chớp cũng không chớp nhìn Tả Xuyên Trạch bên cạnh ông, chỉ cảm thấy hơi lạnh chậm rãi từ đáy lòng tuông ra, nếu như bọn họ đều mặc đồ thường ngày của họ mà huênh hoang như vậy coi như xong, lúc này ông cũng không phải lo lắng như vậy, dù sao hai người cũng không thể nhận ra nhau, hành động trên cũng có chút thu liễm lại, nhưng là bây giờ tình hình lại là như thế này, ông căn bản không có biện pháp tưởng tượng hai kẻ biến thái này gặp nhau sẽ có kết quả gì.
Tống gia ở lục địa làm ăn rất rộng, hắc đạo bạch đạo đều có liên quan đến, nhưng mà phần lớn mấy năm gần đây địa vị của Tống Triết rất phát triển, người ngoài kiêng kị thế gia bọn họ nhất chính là bối cảnh hồng sắc [hồng sắc: màu đỏ, tượng trưng cho cách mạng và giác ngộ cao] lớn mạnh, thế hệ trước của Tống gia đều xuất thân cách mạng, thế hệ tiếp theo cũng tham gia chính trị, cũng liên quan đến lục quân hải quân, thẳng đến thế hệ Tống Triết nắm quyền mới dần dần bắt đầu đến nơi khác phát triển, mà có thể đúng là có bối cạnh lực lượng cường đại cho nên Tống gia chỉ cần ba năm thì không ngừng khuếch trương lên gấp năm lần.
Từng có rất nhiều người hỏi Tống Triết vì sao không đi làm chính trị, dù sao dựa vào tính cách của người này nếu như đi gia nhập chính trị nhất định như cá gặp nước, bởi vì y quá âm hiểm cũng quá tính toán, điển hình của việc ăn tươi nuốt sống, không đi gia nhập chính trị thật sự đáng tiếc. Kết quả người này chỉ đơn giản cười cười, nhàn nhạt nói một câu “Không thích” liền không giải quyết được gì.
Tống Triết người này bề bộn luôn luôn xuất quỷ nhập thần, cho người khác cảm giác chính là một con rắn độc ẩn náo trong bóng tối tuỳ ý chuẩn bị tuỳ lúc hành động. Chỉ cần bị y để mắt tới, mi sẽ chết chắc.
Tống Triết năm nay mới chỉ hai mươi bảy tuổi, so với Tả Xuyên Trạch lớn hơn ba tuổi, y xuất đạo mới chỉ có mười bốn tuổi, so với Tả Xuyên Trạch xuất đạo sớm hơn năm năm. Mà mọi người sở dĩ sẽ đem y đi so sánh cùng một chỗ với người xuất đạo trễ hơn y năm năm Tả Xuyên Trạch, ngoại trừ tính cách khiến người khác câm ghét ngoài ra còn có một phần lớn nhất chính là quần áo, Tống Triết đối với đồ mặc cũng có sự chấp nhất đến đáng sợ, Tả Xuyên Trạch thích mặc áo khoác đỏ, mà y thích mặc đường trang [1], vải vóc thượng hạng màu tuyết trắng mặt trên cũng dùng kim tuyến thêu đầy hoa văn phức tạp, cũng giống như áo khoác đỏ, đều là tốt nhất trong tốt nhất.
Nhưng mà lúc này y cũng không có mặc, cho dù vừa rối quản lí sớm đã gật đầu với Tống Triết một cái, nói một câu lễ phép “Ngài Tống” cũng không thể khiến Tả Xuyên Trạch suy đoán Tống Triết là ai, dù sao trên cái thế giời này họ Tống nhiều lắm mà.
Quản lí mắt thấy khoảng cách giữa hai người càng ngày càng ngắn, lòng ông không ngừng mặc niệm: Anh ta không nảy sinh hứng thú với cậu ta, không có hứng thú với cậu ta …
Hai người cách càng ngày càng gần, lúc gặp thoáng qua thậm chí quản lí cũng ngừng thở, đợi được Tống Triết cả người đã đi qua bọn họ mới hơi dám thở ra một hơi, nhưng ngay sau đó ông lại hít ngược vào một hơi, bởi vì Tống Triết từ bên người họ đã đi qua lại bỗng nhiên quay đầu lại kéo lấy cánh tay Tả Xuyên Trạch, bị lực mạnh kéo hắn dựa vào tường, đồng thời tay nắm lấy cằm hắn, ép buộc hắn ngẩng đầu.
Người này trước mặt có làn da tái nhợt, cằm thật nhọn, môi rất mỏng, những cái này không tính là gì, chủ yếu là cặp mắt kia, con ngươi thật đen thật sâu, lông mi rất dài, khi hắn chớp mắt khiến người khác cảm thấy hắn cực kỳ yếu đuối chạm một cái liền có thể vỡ, mà khi hắn trợn mắt thì, cặp mắt sâu hoắc trong đáy mắt không chứa gì, giống như không một điểm sáng nào lọt vào, khi hắn chuyển động con người mà nhìn, ánh mắt kia giống như mê hoặc. Thuốc độc.
Quản lí nghĩ một khắc kia trái tim của ông sợ đến nỗi không dám đập, rất sợ Tả Xuyên Trạch lại nỗi hứng làm thịt Tống Triết, dù sao Tống Triết không giống như đống rác rưởi [ý chỉ người mới bị TXT xử trảm ở trên] kia, không nói đến bản thân y có thế lực như thế nào, riêng gia đìng của y Tống lão gia thôi đã đủ làm rung động trong giới quân đội huống chi là Dạ Mị chứ, thế nhưng ông vừa muốn tiến lên hướng Tống Triết nói rõ đã bị Tả Xuyên Trạch lấy tay ngăn lại, sợ đến mức toàn thân ông toát mồ hôi lạnh.
Áo ngủ Tả Xuyên Trạch vốn dĩ đã rộng lại vừa mới bị lôi kéo nên càng mở rộng hơn, cổ áo của hắn hầu như bị tuột ra, vai áo của hắn thoáng cái bị tuột xuống triệt để, nhất thời nhìn thấy bên trong ngực hắn một chút không xót gì, hắn âm thầm giật giật ngón tay ở bên người, ánh mắt mê hoặc khẽ híp một cái, khoé miệng nhếch lên một tia mập mờ, biếng nhác hỏi, “Thưa ngài đây, xin hỏi có chuyện gì không?”
Quản lí kia chỉ cảm thấy trái tim “lộp bộp” một cái toàn bộ tan nát, Tả Xuyên Trạch này rõ ràng đang trêu chọc y, làm cho Tống Triết không khống chế được rồi xảy ra chuyện gì lại làm thịt ông, không nói đến Tống Triết không biết gì, riêng ông là người hiểu rõ tình hình khi thấy áo ngủ của hắn tuột xuống trong phút chốc cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Nét mặt Tống Triết vẫn lộ vẻ ôn nhu cười nhạt, điều này làm cho ông dù là người chứng kiến một loạt động tác như vậy vẫn không khiến người khác cảm giác có điểm thô tục nào cả, y híp đôi mắt xếch xinh đẹp mà hẹp dài, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà nhìn hắn một lát, nhưng thuỷ chung không làm thêm hành động gì khác.
Người này vô cùng xinh đẹp, làm cho người khác không thể không chú ý, quả thực như thuốc phiện, y vẫn rất thích loại đẹp đẽ này, một vật hơi lẳng lơ, mà người trước mắt y chính là người hợp ý, bất quá … Đôi mắt Tống Triết hơi sâu một chút, mặc dù người này hiện tại biểu hiện thật vô hại thậm chí còn âm thầm khiêu gợi, thế nhưng y nghĩ hắn thực sự rất nguy hiểm, loại nhạy cảm này đã có sẵn trong máu, làm y không thể không tin sự suy đoán của mình.
Thực sự là đáng tiếc, nếu như trên người cậu ấy tà khí và máu tươi nhạt một chút không chừng mình đã đem cậu ấy về làm thú cưng rồi, dù sao xinh đẹp như vậy gặp không được mấy người.
Tống Triết âm thầm một trận tiếc hận, lui về phía sau một chút buông hắn ra, còn đưa tay ra có chút lịch sự thay hắn sửa sang lại quần áo xong, lúc này mới đơn giản vừa cười vừa nói, “Không có việc gì, tôi chẳng qua là không nghĩ tới là — nhận lầm người mà thôi.”
Tả Xuyên Trạch nâng khoé mắt nhìn y một cái, cười rất có thâm ý, “Vậy anh thật là không cẩn thận a.”
“Đúng vậy,” Tống Triết ý cười không giảm, hỏi, “Nhưng mà để biểu đạt sự áy náy của tôi, bây giờ tôi muốn đi xuống tầng buôn bán, cậu có đi không?”
“A?” Tả Xuyên Trạch nhướng nhướng máy, lập tức nghĩ người này có chút ý tứ, hơn nữa từ lúc y vừa mới buông mình ra là có thể nhìn ra người này không bình thường, dù sao không phải ai cũng có thể nhận thấy được nguy hiểm tiềm tàng, không phát hiện được sẽ giống như bọn tạp nham kia chết không minh bạch, hỏi y, “Bất cứ vật phẩm gì?”
“Đúng,” Tống Triết lịch sự gật đầu, “Cậu muốn xem vật phẩm gì cũng được.”
“Đi thôi.”
Hai người nói đi là đi, chỉ để lại bóng lưng đi xa cho quản lí sòng bài may mắn âm thầm lau mồ hôi.
Quản lí nơi buôn bán vừa mới tiễn được một pho tôn phật [í nói nhân vật to lớn, có tiếng tăm], ai biết được còn chưa đầy một tiếng hắn đã trở lại, không chỉ trở về không mà còn dẫn thêm một tôn phật khác nữa, đáy lòng ông run lên, vội vàng mặt tươi cười nghênh đón, “Ngài Tống, ngài Tả, hoan nghênh đến đây.”
Ngài Tả? Tống Triết nhướng mi, trong nháy mắt nhớ tới trong giới nghe được câu nói kia: Nếu như Tả Xuyên Trạch chỉ là một người bình thường, đây sẽ tuyệt đối là kẻ gây tai hoạ trong kẻ gây tai hoạ, còn không biết phải làm bao nhiêu thế lực vì hắn tranh đấu đầu rơi máu chảy.
Bên này Tả Xuyên Trạch đã nhướng mi, lúc quản lí xưng tên hắn xếp phía sau, hiển nhiên người này có địa vị so với hắn cao hơn, hoặc là nhất định địa vị so với hắn chênh lệch cũng chỉ là xuất đạo trễ hơn y, mà ở trong giới độ tuổi như y số lượng rất ít đồng thời còn là người họ Tống cũng chỉ có …
Đường nhìn của hai người bỗng nhiên chạm nhau giữa không trung mà nhìn lại, trong nháy mắt liền hiểu ý tứ trong mắt đối phương, Tống Triết lại cười nói, “Nghĩ không ra chúng ta lầu đầu tiên gặp mặt dĩ nhiên lại như thế này.”
Tả Xuyên Trạch cười gật đầu, híp lại đôi con ngươi xinh đẹp, nói, “Đúng vậy, thực ra nếu như không phải ngài Tống anh đây không nghĩ là sẽ nhận lầm người, chúng ta ngày hôm nay cũng sẽ không hấp dẫn kịch tính như vậy.”
Bọn họ tuy rằng trước chưa từng thấy qua nhau, thế nhưng trong ý thức đều ngầm thừa nhận con người của đối phương chính là thấy qua quần áo mặc trên người, thế nhưng hết lần này tới lần khác thật khéo, bọn họ ngày hôm này đều không mặc đồ thường ngày.
Tống Triết đối với lời nói trào phúng của hắn cũng không thèm để ý chút nào, dáng tươi cười không tăng không giảm, “Vậy cũng là duyên phận nhỉ?”
Tả Xuyên Trạch dùng đôi mắt yêu mị nhìn y một chút, bỗng nhiên tiến tới bên tai y nhẹ giọng mở miệng, thong thả ung dung nói, “Nếu như vậy cũng nói là duyên phận, vậy tuyệt đối là — nghiệt duyên.” Hơi thở ôn hoà ướt át bên tai, thanh âm từ tính đầy dụ hoặc, khiến hồn như bị đầu độc trong nháy mắt đông đặc lại mà vùng lên.
Trong đôi mắt xếch Tống Triết loé lên ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, không bị nhiễm một tia tạp chất, nét mặt không thay đổi, mỉm cười nhìn hắn, ánh đèn nơi hành lang như sưởi ấm khiến đôi mắt người này bịt kín một tầng ánh sáng nhu hoà, đem ánh mắt cơ bản đã không nhìn rõ manh mối lại càng khiến đôi mắt kia càng thêm xa xâm.
Người này thật xinh đẹp, quá thông minh, rất huyền bí cũng quá nguy hiểm, rất dễ làm cho trầm mê, dễ đánh mất tính mạng.
Y chợt nhớ lại trong giới có một câu khác: Không nên cố gắng đi tìm hiểu Tả Xuyên Trạch, như vậy sẽ chỉ làm mi càng lún càng sâu.
Nhưng mà bản thân luôn luôn thích sự khiêu chiến hơn, Tống Triết cười nói, “Nghiệt duyên thì nghiệt duyên vậy, ngày hôm nay khó có được cơ hội gặp gỡ nhân vật truyền kì trong giới, đáng giá uống một ly.”
Tả Xuyên Trạch cùng cười, cùng y đến ghế lô, “Nếu ngài Tống đây có hứng thú, tôi đây đương nhiên không thể trái ý không nể mặt anh rồi.”
Hai người lập tức liền nốc một hơi rượu mạnh, Tống Triết mở màn hình, chỉ thấy hai bên tường đối diện bọn họ từ từ di chuyển, lộ ra một màn hình đen, trên màn hình hiển thị hình ảnh dưới sấn khâu người chủ trì đang giới thiệu vật phẩm, đồng thời xung quanh còn có rất nhiều màn hình nhỏ hiện thị hình ảnh khác nhau, hình ảnh trên màn hình hiện thị theo góc độ khác nhau, mà tiếng của người chủ trì cũng rõ ràng đang truyền vào ghế lô, thiệt kế vô cùng hoàn hảo, có thể thấy Dạ Mị nổi tiếng như vậy cũng không phải là không có lý do.
Lúc này trên màn hình biểu hiện một vật phẩm là một cái vòng chân* [nguyên văn là cước liên, dịch ra là xích chân, mà thấy xích chân nghe như SM vợi nên đành ghi vòng chân:v], vòng trang sức có màu đỏ, điêu khắc thành một đoá hoa cà độc dược [1], giữa hoa còn có lá hình chuông, tinh xảo hoàn mỹ.
Tống Triết mỉm cười nhìn nó một chút, âm thầm tăng giá.
Tả Xuyên Trạch quơ quơ ly rượu, chú ý nhìn thoáng qua quần áo tây trang của Tống Triết, không khỏi cảm thấy hứng thú hỏi, “Quần áo của anh người ta nói là đường trang [2] nhỉ?”
Tống Triết cười cười, không đáp hỏi ngược lại, “Quần áo của cậu người ta cũng nói là áo khoác đỏ nhỉ?”
“Bán,” Tả Xuyên Trạch nói xong không thèm để ý chút nào, tà cười nói, “Mới vừa rồi ở đây bán, bán một nghìn bảy trăm vạn, tôi cũng không biết bộ đồ đó lại đáng giá như vậy.”
Tống Triết khoé môi nhếch lên cười nhạt, nhìn hắn một lúc liền tìm được vấn đề quang trọng, hỏi, “Cậu là thế nào đem đồ giao cho người bán.”
Tả Xuyên Trạch nói càng thêm không thèm để ý, “Tôi trực tiếp đi lên sân khấu cởi ra sau đó đưa qua.”
Tống Triết cười khẽ, “Hèn gì.”
Tả Xuyên Trạch biết ý trong lời nói của y, cũng không thèm để ý hỏi, “Còn quần áo của anh đâu?”
Tống Triết lạnh nhạt uống một ngụm rượu, chỉ nói, “Nguyên nhân tương đối phức tạp.”
Tả Xuyên Trạch liền không hỏi tới nữa, tự mình uống rượu, lúc này cửa phòng ghế lô bị người mở, người phục vụ cầm một cái hộp đi tới, kính cẩn đặt ở trên bàn trà thuỷ tinh, nói, “Thưa ngài, đồ của ngài đây.”
Tống Triết đưa tiền boa cho cậu ta để đi ra, Tả Xuyên Trạch nhướng nhướng mày, nhìn y từ trong hộp lấy ra một cái vòng chân, đôi mắt nhất thời híp lại.
Tống Triết lại đứng dậy đi tới trước mặt hắn, dịu dàng cũng không cho phép cự tuyệt đem một chân của hắn nâng lên đặt trên bàn trà, cúi người xuống bắt đầu đem cái vòng trang sức kia đeo vào.
Tả Xuyên Trach vùi ở sô pha lắc ly rượu bất động thanh sắc nhìn y, nói, “Tôi hình như chưa nói thích cái này.”
Tống Triết tiếp tục động tác trên tay, âm thanh tao nhã như ngọc truyền đến, “Đây chỉ là tôi đưa cho câu, cậu còn thế chọn cái cậu thích.”
Vòng chân này có ổ khoá chỉ bằng móng tay, Tả Xuyên Trạch nhìn y đem khoá chốt lại sau đó đem cái chìa khoá duy nhất kia bỏ vào túi áo của mình, lúc này mới giương mắt quan sát cái chân mang vòng chân kia, thấy là loại vật liệu đặc biệt liền biết chỉ có dùng cái chìa khoá kia hoặc là dứt khoát đem chân của mình chặt bỏ mới có thể lấy nó ra, mà người này nếu đã đưa cho mình thì tuyệt đối sẽ không mở nó ra, nói cách khác vòng trang sức này rất có thể theo mình tới chết, hắn không khỏi hỏi, “Vòng trang sức này tên gì?”
Tống Triết hài lòng nhìn kiệt tác của mình, ngẩng đầu hướng hắn cười cười, y vẫn luôn thích cười nhạt, như vậy chung quy làm cho có cảm giác như mộc xuân phong*, y nhìn chằm chằm hắn, mắt xếch xinh đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng như lúc ban đầu, nói từng chữ, “Gọi là nghiệt duyên.”
[*nghĩa là cười như dịu dàng như bóng cây lả lướt trong gió xuân]
———
[1]: Cà độc dược hay được gọi là Mạn Đà La. Mạn Đà La một dược thảo có chất độc, từ xưa chỉ chuyên dùng như một vị thuốc tê. Mãi cho đến khi huyền thoại bắt đầu có thêm tên mới là Túy Tiên Đào, công dụng thứ hai mới được đời biết đến. Nhưng mặc dầu tên Túy Tiên Đào được gọi, phần đông người dùng vẫn không biết tên này vì sao mà có.
Có huyết thoại về nó nữa, muốn biết thêm chi tiết vào đây ⇒ http://www.dactrung.com/Bai-bv-1164-Huyen_Thoai_Duoc_Thao_Man_da_La.aspx
DaturaMetel-plant
[2]: Đường trang (lấy đại:v)
93796
Còn về áo khoác dài của bạn Trạch, mấy bạn lấy nguyên văn của nó đây 红袍 đi mà search nhoa, vì mình search ra toàn hình rất ba chấm:))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.