Cực Hạn Săn Bắn

Chương 40: Triệu chứng




Liệp diễm* [săn tươi đẹp = săn người đẹp]
Tả Xuyên Trạch ngửa đầu, bị động thừa nhận người này hôn, Tống Triết buông tay hắn chậm rãi trượt đến thắt lưng, hơi chút dùng lực khiến cho hai bên dán gần hơn, đầu lưỡi chặt chẽ quấn quít lấy hắn không tha, vốn mềm nhẹ hôn cũng biến thành có chút cấp thiết, Tả Xuyên Trạch gần như đúng lúc “Ừm” nhẹ một tiếng, ý thức chậm rãi trở nên thanh minh, cực lực nghiêng đầu né tránh y.
Tống Triết liền cười buông hắn ra, hơi thở hổn hển, thấp giọng nói, “Hoàn toàn tỉnh?”
Tả Xuyên Trạch đem tay y từ bên hông của mình rút ra, ngồi dậy nhìn y, nhướng mi, “Mới sáng sớm phát tình gì chứ?”
Ánh nắng sáng sớm từ trên ban công tà tà chiếu vào, đem vẻ mặt hắn tôn lên càng thêm xinh đẹp, Tống Triết cúi đầu nhìn một hồi, cười nói, “Tôi chỉ là muốn đánh thức em mà thôi.”
“Phương thức của anh thật đúng là đặc biệt.” Ký ức đêm qua đã trở lại, Tả Xuyên Trạch nghiêng đầu nhìn về phía cổ tay của y, chỉ thấy trên da thịt vốn trắng nõn là một đường xanh tím đáng sợ, giống như còn hơi sưng lên, hắn đưa tay đem cổ tay của y nâng lên để nhìn, trên mặt không có chút vẻ áy náy nào, “Thứ này …Tổn thương đến xương rồi đi?”
“Đúng vậy,” Tống Triết cũng cúi đầu nhìn cổ tay của mình, “Cho nên nói em một hồi phải cùng tôi đi bệnh viện.”
Tả Xuyên Trạch đứng lên đi rửa mặt, “Tôi sẽ không trả tiền thuốc cho anh.”
“Tôi cũng không trộng cậy vào em đưa tiền.” Tống Triết theo hắn đi vào phòng tắm, hai người thu dọn một chút liền đơn giản ăn sớm một lát thì hướng bệnh viện đi đến.
Bác sĩ khoa chỉnh hình lâu năm nhìn cổ tay của y bị thương, đẩy kính mắt một chút, “Đứa nhỏ, thương này chắc là bởi vì sức nắm thật lớn mà tạo thành, thế nhưng sức nắm người thường là tuyệt đối sẽ không tạo thành thương thế như vậy, tôi có thể mạo muội hỏi một câu đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra chứ?”
Tống Triết nhìn ông bác sĩ này thuần thục vì mình quấn băng vải, cười nói, “Việc này nói đến tương đối hư cấu, không biết ngài có thể hay không sẽ không tin tưởng?”
“Hửm?” Ông bác sĩ hứng thú, “Nói một chút coi.”
“Nói đến tương đối xấu hổ,” Tống Triết cười nhạt nói, “Tôi đây hôm qua lúc đi dạo chơi nhất thời hứng khởi đi vào nơi không phải rừng rậm một chút, sau đó đụng phải một sinh vật, thương này chính là nó làm ra.”
Ông bác sĩ trong mắt khẽ động, mạnh ngồi thẳng thân thể, “Thứ kia sẽ không phải là …”
“Đúng là,” Tống Triết gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp đồng tẩu vô khi* [trẻ con không lừa gạt:))))] không gì sánh được, ôn hoà nói, “Tôi nghĩ thứ kia chính là dã nhân* trong truyền thuyết.” [*dã: hoang dã, dã nhân = người rừng]
Tả Xuyên Trạch vừa đi lấy thuốc lầu dưới, giờ trở lại vào cửa liền nghe được một câu, con ngươi yêu mị của hắn trong nháy mắt híp lại, hỏi, “Dã nhân cái gì?”
“Đây chính là bí mật,” Tống Triết đứng lên, cười đối bác sĩ nói, “Chúng tôi đây liền đi.”
Bác sĩ gật đầu, “Chú ý dưỡng thương, nhớ kỹ đổi thuốc.”
“Được.” Tống Triết gật đầu, lôi kéo Tả Xuyên Trạch ra bệnh viện, đi về phía trước vài bước rốt cục cười nói, “Em nhìn tôi như vậy là có ý gì?”
“Anh cứ nói đi?” Tả Xuyên Trạch nhướng mi, “Anh có đúng hay không nên giải thích với tôi chút gì chứ?”
“Không có gì tốt giải thích,” Tống Triết đưa tay kêu một chiếc xe taxi, mở cửa xe để cho hắn đi vào sau đó mình cũng đi vào theo, nói, “Tôi nghĩ chúng ta nên đổi chỗ khác rồi.”
“A, lý do?” Tả Xuyên Trạch đem thuốc cầm trong tay ném cho y để cho chính y cầm, lười biếng hỏi.
“Lý do a,” Tống Triết nói, “Ánh mắt bác sĩ vừa rồi sáng lên rồi.”
Tả Xuyên Trạch liền “Xía”* [QT dịch là thiết có nghĩa là cắt đọc là qiè, mà từ này phát âm gần giống xía trong tiếng việt mình nên mình thay thế vào:v] một tiếng, khinh thường xoay người tựa đầu hướng ngoài cửa sổ.
Mấy ngày kế tiếp trong ngày đầu tin tức truyền khắp Trung Quốc, tiêu đề rõ ràng viết vài chữ lớn —— Vân Nam bất ngờ xuất hiện dã nhân. Các tờ báo lớn cùng truyền thông đều lần lượt mở ra dán lên hình X quang cổ tay, bên cạnh còn có một bác sĩ lớn tuổi miêu tả cộng thêm các chuyên gia giám định nổi tiếng toàn quốc, bọn họ nhất trí xác nhận vết thương này không phải người bình thường có thể tạo thành, vì vậy truyền thông càng thêm hưng phấn, truyền bá dã nhân cũng biến hoá càng ngày càng ác liệt, bộ phận chuyên gia tìm trong rừng rậm bên ngoài vẫn còn kiệt lực tìm người chứng kiến gọi là “Tống Triết”, hy vọng có thể từ miệng của y biết được dáng vẻ dã nhân.
Tống tư lệnh hiện tại vừa lúc tìm kiếm Tống Triết, nghe được tin tức này liền phái người cầm một tấm hình đi tìm bác sĩ lâu năm kia, hỏi có đúng hay không người này, kết quả lấy được đáp án là “Phải”, mà theo tin tức tin cậy cháu trai bảo bối của ông này đã cùng một người khác ở Lệ Giang chơi một tháng, tức giận này đến nỗi ông nổ tung ngay tại chỗ, tụ tập nhân thủ đem một Vân Nam [1] vây chặc như nêm cối, liên tiếp lục soát hơn nửa thành còn không chịu thôi, các truyền thông lớn lại không biết nguyên do, tưởng người phía trên đối dã nhân coi trọng, cho nên đắc chí xào lên càng ngày càng nóng.
Mà giờ khắc này đầu sỏ tạo thành gây nên trận sự kiện này đang ở Giang Nam [2] trong một trấn nhỏ nhàn nhã uống trà, ngồi ở bên trong quán trà nghe người xung quanh bàn luận đề tài dã nhân đang lúc nóng nhất, một bộ dạng ôn nhã, thật giống như chuyện bàn tán kia cùng y toàn bộ không chút quan hệ nào.
Bọn họ một đường từ Vân Nam dạo chơi sau đó đã đến trấn nhỏ này, đây là một nhánh ở Lào Cai [3], trên mặt đất rải thật dày phiến đá xanh, hai bên sân viện đều rất xưa cũ trang nhã, mà phía sau Lào Cai này chính là phố xá sầm uất, (ngựa) xe như nước, xa hoa truỵ lạc, tạo ra chênh lệch rất lớn, từ nhánh Lào Cai này đi ra ngoài khiến người ta có thể chợt cảm nhận được một loại cảm giác xuyên qua. Bọn họ ở chỗ đó thuê một cái sân nhỏ, mướn một người giúp việc mỗi ngày làm cơm đi qua đưa cho bọn họ, quét dọn phòng ốc, ở nơi này vậy mà được nửa tháng, hơn nữa dạo chơi từ Vân Nam làm chậm vài ngày, đến bây giờ vừa vặn một tháng.
Ngón tay của Tống Triết chậm rãi vuốt ve mép ly trà, nhìn nhìn lọ nhỏ cạnh bàn, đó là ngày hôm nay Trác Viêm phái người đưa thuốc tới.
Tống Triết là dựa vào cửa sổ mà ngồi, lúc này giương mắt thấy dưới lầu chợt loé lên thân ảnh sau đó liền đem lọ thu vào, mỉm cười nhìn cửa thang lầu, nơi đó chẳng bao lâu liền chậm rãi đi lên một người thanh niên dáng dấp yêu nghiệt.
Tả Xuyên Trạch lười biếng đi tới đối diện y ngồi xuống, đem tờ báo trong tay ném ở trên bàn, “Này, ông nội nhà anh rốt cục bỏ đi rồi.”
“A, vậy thì tin tức thật tốt.”
Tả Xuyên Trạch muốn một ly trà, con ngươi yêu mị nhìn y một lát, rốt cục chỉ chỉ báo trên bàn, nói, “Anh cố ý.”
“Đúng vậy,” Tống Triết đặt ly trà xuống, lại cười nói, “Tôi phải nghĩ biện pháp đem ông nội tôi cả người bực bội đi, không thì sau khi tôi trở về ông ấy liền thực sự đem tôi trói lại đó.”
Tả Xuyên Trạch nhướng mi, “Nhưng anh không cảm thấy anh làm như vậy sẽ làm ông ta càng thêm nổi giận sao?”
“Sẽ không,” Tống Triết nói, “Ông nội tôi luôn luôn thích người thông minh, cho nên tôi nhất định phải làm cho ông ấy biết ở Trung Quốc, ngay dưới con mắt của ông ấy, nhưng ông ấy chính là tìm không được tôi, ông ấy ngay cả nổi giận cũng nên để tôi giày vò không ít, nếu như đổi một góc nhìn khác, nếu mà tôi quả thật không triệt để biến mất một đoạn thời gian trở về đi nữa ông ấy ngược lại sẽ nổi trận lôi đình, cho là tôi sợ ông ấy đói phó tôi càng ngày tệ hại hơn.”
Tả Xuyên Trạch bĩu môi, “Gia đình anh đúng thật là phiền phức.”
“Phiền phức thì phiền phức, nhưng mà hứng thú cũng rất nhiều,” Tống Triết cười nói, “Chờ sau khi trở về tôi mang em đi về nhà gặp ông nội tôi, ông ấy kỳ thực là người rất tốt.”
Tả Xuyên Trạch vốn đang thưởng thức cái ly trên bàn, nghe được lời của y đáy mắt nhịn không được nổi lên một tầng ý vị nghiền ngẫm, thân thể nghiêng về phía trước nhìn chằm chằm vào y, “Việc kia. chính là gặp phụ huynh trong truyền thuyết?”
Người này bởi vì thân thể nghiêng về phía trước cổ vốn rộng lớn rũ xuống, xương quai xanh trong ***g ngực nhìn một cái không xót gì, Tống Triết giương mắt nhìn một chút, lúc này mới qua loa hỏi một câu, “Ừm, em có ý kiến?”
“Có,” Tả Xuyên Trạch vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào y, đáy mắt ý vị nghiền ngẫm càng đậm, “Tôi nhớ kỹ tôi hình chưa từng đã đáp ứng muốn cùng anh kết hôn.”
Tống Triết bất vi sở động, dịu dàng nói, “Em có đồng ý hay không, chúng ta cùng ở chung một chỗ không có quan hệ bao nhiêu.”
Ý nói, em cho dù không đồng ý chúng ta cũng sẽ ở chung một chỗ, về phần biện pháp ư, lòng biết rõ.
“Anh thật đúng là bá đạo,” Tả Xuyên Trạch đứng lên, “Tôi đến chính là để cho anh biết cơm chính rồi, anh nhớ đi ăn cơm, tôi đi.”
Tống Triết theo hắn đi ra phía ngoài, hỏi, “Em đi đâu?”
Tả Xuyên Trạch đi xuống lầu, cũng không quay đầu lại nói, “Quán bar.”
Tống Triết cước bộ dừng lại, không ôm hy vọng hỏi, “Mục đích?”
Quả nhiên, Tả Xuyên Trạch vài bước đi ra ngoài, giọng nói nhẹ nhàng thổi qua, “Liệp diễm*.”
[Liệp = săn, diễm = xinh đẹp, ý nói ảnh đi săn người đẹp:v]
Có số vấn đề thực tế chứng minh, Tống Triết nếu so với Tả Xuyên Trạch âm hiểm hơn nhiều, trong khoảng thời gian này cổ tay bị thương của Tống Triết, một tay hạn chế chẳng khác nào báo hỏng, Tả Xuyên Trạch đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, mà Tống Triết cũng không mất mát gì, người ở nơi này mỗi lần chuẩn bị hành hung thì y đều vươn tay quấn băng vải nỗ lực ngăn cản, đỉnh đạc đem cổ tay đưa đến trước mặt hắn, Tả Xuyên Trạch tuy rằng sẽ không cảm thấy hổ thẹn nhưng vết thương này dù sao cùng là hắn làm ra, cũng không thể khiến cho thương càng thêm thương, cho nên mỗi lần khi nhìn đến cổ tay của y thì đều có chút bận tâm một chút, động tác liền cũng theo đó dừng lại, mà chút ngừng lại này đủ để cho Tống Triết tránh thoát, thế cho nên đến cuối cùng Tả Xuyên Trạch mỗi khi thấy khuôn mặt tươi cười của người này đều nhịn không được dưới đáy lòng oán thầm, thầm nghĩ vì sao lúc trước bóp không phải là cổ của y? Trực tiếp dứt khoát lúc vô ý bóp chết y xong quên đi, nhắm mắt làm ngơ.
Tống Triết đương nhiên biết người này suy nghĩ cái gì, nụ cười của y không giảm, ôn nhã như cũ, hạ quyết tâm không nói cho người này cổ tay của y kỳ thực sớm đã tốt rồi, bởi vì y mỗi lần thấy ánh mắt người này lộ ra một chút tâm tình bận tâm cũng sẽ cảm thấy vô cùng vui sướng. Cho nên nói hai tên biến thái gặp nhau, thắng lợi ấy vĩnh viễn là càng biến thái, càng âm hiểm.
Dĩ nhiên, có một số việc với hiểu biết của mình im lặng không hoàn toàn mà dời đi, cũng ví dụ như ham muốn ngắm nhìn của đàn ông. Bọn họ tuy rằng đi hai tháng, thế nhưng ai cũng không muốn thoả hiệp, cho nên cũng không có giải quyết qua nhu cầu sinh lý. Tống Triết gần đây liền suy nghĩ người này lúc nào sẽ mất đi một chút kiên trì cuối cùng, dù sao sinh hoạt cuộc sống của người này nếu so với y loạn hơn nhiều, mà hiện giờ xem ra ngày đó rốt cuộc đã tới.
Nhưng mà … Tống Triết ra quán trà, nhìn bóng lưng trước mặt, lại nhìn một chút trên đường phố treo đầy đèn màu đỏ hồng, khoé miệng câu lên một nụ cười sung sướng, ngày đó đoán chừng trong khoảng thời gian này đến thăm cùng y đem chuyện quan trọng bực bội đều quên đi.
Hôm nay là tiết Trung thu, mười lăm tháng tám, trăng tròn đó thân ái. Tôi chỉ có thể thật đáng tiếc cho em biết, em hôm này là đã định trước không cách nào săn người đẹp rồi.
“Thưa thưa thưa ngài, tôi thế nào cảm giác người kia cười lên thật thật thật kinh khủng …” Một góc quán bar nào đó, một người đẹp bưng ly rượu run run rẩy rẩy chuyển qua Tả Xuyên Trạch bên cạnh, nhỏ giọng nói.
“Không có việc gì, anh ta người này luôn luôn là như vậy, cô nhìn quen là tốt rồi.” Tả Xuyên Trạch nói hướng cô gái câu lên một nụ cười đẹp mắt, người đẹp kia thành công ngơ ngẩn tại chỗ, hoàn toàn đã quên người đàn ông thanh tú ngồi đối diện bọn họ.
Tả Xuyên Trạch nhân cơ hội nâng mắt lên thấy Tống Triết, nhướng mi nói, “Tống đại công tử còn có việc sao? Nếu như không có việc gì liền trở về đi, đêm nay tôi không trở về.”
Tống Triết lạnh nhạt lên tiếng, lại cười nói, “Không có chuyện gì, tôi chỉ là tới uống ly rượu, mặt trời lặn đi trở về.”
Tả Xuyên Trạch tự nhiên kéo người đẹp qua, cầm lấy tay cô nhìn thời gian phía trên đồng hồ đeo tay một chút, liền hướng Tống Triết nhướng mi một chút, “Việc đó phải đến lúc nào đây?”
Ý nói anh đi nhanh một chút đi, không nhìn thấy tôi còn có việc phải bận rộn sao?
Tống Triết tao nhã để ly rượu uống, khoé miệng cười nhạt như trước, ôn hoà nói, “Ừ, đúng thật thời gian rất nhanh.”
Tả Xuyên Trạch híp mắt nhìn y một lúc, xác nhận người này không đến tìm tra liền tiếp tục quay đầu cùng người đẹp nói chuyện phiếm, lòng tính toàn lúc nào đem cô gái tha đi mướn phòng, nhưng mà đang lúc hắn tự hỏi lại đột nhiên cảm nhận được trong cơ thể nảy lên một cảm giác quen thuộc, hắn trong lòng giật mình, hỏi, “Hôm nay là ngày mấy?”
Người đẹp kia sửng sốt một chút, nói, “Tôi cũng không biết dương lịch là ngày mấy, tôi chỉ biết hôm nay là tiết Trung thu.”
Tả Xuyên Trạch giương mắt nhìn Tống Triết, trong nháy mắt con ngươi yêu mị hơi thở nguy hiểm nồng đậm — anh đã sớm biết?
Tống Triết đối tầm mắt của hắn thái độ không nhìn, đem người phục vụ kêu đến tính tiền, sau đó nắm tay hắn đưa hắn kéo lên, mỉm cười đối cô gái đẹp kia nói, “Xin lỗi, chúng tôi ngày hôm nay có chút việc, hôm nào trò chuyện tiếp nha.”
Cô gái xinh đẹp kia đưa mắt nhìn sang Tả Xuyên Trạch, thấy hắn cũng không có phản đối liền thất vọng gật đầu.
Tống Triết liền mang nụ cười chiến thắng lôi kéo hắn trở lại Lào Cai, đến đầu phố thì mua một cái đèn ***g, sau đó lôi kéo hắn chậm rãi đi vào, mỉm cười nhìn đường phố náo nhiệt trước mắt do ***g đèn tổ điểm, dịu dàng nói, “Không nhìn xem sao, rất đẹp.”
Tống Triết dùng là tay bị thương kéo hắn đi, Tả Xuyên Trạch không dám cố sức cựa ra, chính là dưới đáy lòng tiến hành một oán thầm mới liền nghe được câu này, vì vậy giương mắt nhìn một chút, chỉ thấy hai bên mái hiên đều treo một chuỗi đèn ***g, từng nhánh dây nhỏ hai bên nóc nhà đối diện nối liền nhau, trên đường thẳng cũng treo một loạt đèn ***g, ngọn đèn màu lửa đỏ vẫn kéo dài tới tận cùng bên trong, bên đường còn có người bán hàng rong mở gian hàng, vô cùng náo nhiệt.
“Như thế nào, có phải là rất đẹp hay không?” Tống Triết mang theo ***g đèn lôi kéo hắn chậm rãi đi về phía trước, hỏi, “Em đã từng trải qua tiết Trung thu chưa?”
“Chưa,” Tả Xuyên Trạch ăn ngay nói thật, dừng một chút mới nói một câu, “Nhưng tôi khi còn bé ăn qua bánh trung thu.”
Tống Triết quay đầu nhìn hắn, sắc màu ấm áp của ngọn đèn đem vầng sáng sắc nhọn phát ra trên người Tả Xuyên Trạch chậm rãi mở ra, ít đi một phần tà ác sinh ra một phần xa hoa, y nhìn một hồi, nhịn không được thân thể nghiêng về trước cúi đầu trên môi nhẹ nhàng đụng một cái, cười tiếp tục đi về phía trước, “Vậy tốt, trước khi đến nửa đêm tôi liền mang em trải qua một lần tiết Trung thu.”
Hai người đi vào đám người, Tống Triết nắm tay hắn hơi chặc chút, trăng sáng nhô lên cao, đèn đóm rực rỡ, tình cảm chân thành suốt đời, nắm tay đến cùng.
Y mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng không khỏi nhuộm vào một tầng sáng nhu hoà, thì ra một khắc kia con người đang ở tuổi hưng thịnh nhất, lại tốt đẹp như thế.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ai, lại đánh, đánh nửa ngày mới mở, lại nói ngọt ngào một chút ta sẽ để cho [trym] Hắc Yến bạn chúng ta oss đi ra——
[1] Vân Nam: (chữ Hán phồn thể: 雲南; chữ Hán giản thể: 云南; pinyin: Yúnnán) là một tỉnh ở phía tây nam của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, giáp biên giới với Việt Nam. Vân Nam có dân số 44.150.000 người, diện tích 394.100 km². Thủ phủ của tỉnh này là thành phố Côn Minh. Vân Nam là nơi bắt nguồn của sông Hồng và sông Đà, sông Mê Kông cũng chảy qua Vân Nam. (nguồn wiki, đây)
[2] Giang Nam: (phía nam của sông, tiếng Trung: 江南; bính âm: Jiāngnán; Wade–Giles:Chiang-nan) là tên gọi trong văn hóa Trung Quốc chỉ vùng đất nằm về phía nam của hạ lưu Trường Giang (Dương Tử), là con sông dài nhất châu Á, bao gồm cả vùng phía nam của đồng bằng Trường Giang, nơi tập trung của các cư dân sử dụng tiếng Ngô. (nguồn wiki, đây)
[3] Lào Cai: là một tỉnh vùng cao biên giới thuộc vùng trung du và miền núi phía Bắc của Việt Nam, giáp ranh giữa vùng Tây Bắc và vùng Đông Bắc. Phía Bắc Lào Cai giáp Trung Quốc, phía Tây giáp tỉnh Lai Châu, phía đông giáp tỉnh Hà Giang, phía Nam giáp tỉnh Yên Bái. (nguồn wiki, đây)
———
Ờ thì 2 ảnh tới VN mình đó mà:3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.