Cực Hạn Săn Bắn

Chương 51: Mười sáu năm




Hắc Yến nhìn bộ đồ đỏ rực phía dưới, tâm tình rất tốt uống trà, bọn họ có tám năm không gặp, tính tình của người kia không biết thay đổi không.
Khoé miệng của ông lộ vẻ cười nhu hoà, đáy lòng tưởng tượng tình cảnh cùng người kia gặp mặt, ngay tại lúc này ông thấy được Tống Triết cùng hắn ôm nhau, thấy được bọn họ hôn môi, ông thậm chí nghĩ bọn họ là … Yêu nhau.
Cái loại gọi là tình yêu gì đó liên hệ với bọn họ, khiến cho ông bỗng nhiên phát hiện, vốn phân lượng của ông dưới đáy lòng Tả Xuyên Trạch bị Tống Triết chậm rãi thay thế.
Loại cảm giác này khiến ông cực kỳ khó chịu, tâm tình nhất thời xuống tới điểm thấp nhất, ngay cả ý cười luôn luôn đọng ở khoé miệng đều biến mất. Mười sáu năm sớm chiều ở chung, ông nhìn người này từ một đứa trẻ mềm mại chậm rãi lớn lên, ông dạy hắn đọc sách, dạy hắn thuật giết người, dạy hắn xử lý công việc ở Phùng Ma như thế nào, ông biết tất cả sở thích của đứa bé này, ông tỉ mỉ săn sóc hắn, cưng chiều hắn, vào mỗi khó khăn trước mắt cùng hắn, ở đoạn thời gian đó ông là cây trụ cột duy nhất của người này.
Mình bỏ ra nhiều tâm huyết cùng thời gian như vậy, Hắc Yến nghĩ, mười sáu năm, hơn năm nghìn tám trăm cả ngày lẫn đêm, ông coi như là một người làm tảng đá từ lâu là thuộc về bản thân. Mà bây giờ người này nhưng ở cùng người khác hôn môi, thậm chí cùng người kháu yêu nhau.
Ông đột nhiên cảm thấy được có loại cảm giác mãnh liệt từ đáy lòng bắt đầu lan tràn, ông trong lúc nhất thời còn không phân rõ loại cảm giác này đại biểu cho cái gì, ông chỉ biết là ông hiện giờ cực kỳ không thể chịu đựng được hình ảnh trước mắt, ông thậm chí theo bản năng đưa tay đi lấy điều khiểu từ xa trên bàn, nhưng ngón tay ông đè xuống phía dưới lại mơ hồ run, ông không ra tay, giống như đêm đó tám năm trước, ông vẫn không ra tay.
Ông ở trên người người này hao tốn quá nhiều quan tâm cùng tâm huyết, bất kể như thế nào cũng không cách nào đưa tay huỷ hắn. Nhưng ông nghĩ lại vừa muốn, mình không được, tại sao phải nhường người khác đạt được? Mình còn không có cùng hắn hôn nhau, tại sao phải nhường người khác cùng hắn làm như vậy?
Ông không khỏi nghĩ tới đối thoại đã từng cùng Tống Triết ———
— nghe hàm ý của cậu tôi hình như không có thất tình lục dục.
— ông phải biết rằng khi một người ở phương diện nào đó có thiên phú đặc biệt thì người đó ở những phương diện khác giảm bớt sự quan tâm nghiêm trọng hơn nữa thậm chí thiếu sót, mà ông chính là một ví dụ rất điển hình, nhưng mà ông cũng không thiếu hụt, chỉ là còn không có gặp phải loại tình huống có thể để cho ông xúc động từ đáy lòng.
Ông suy nghĩ nhớ lại ông lúc đó một chút, trả lời một câu “Có lẽ đi”, mà bây giờ ông nhìn cảnh tượng trước mắt, ông mới biết không phải là có lẽ, là chắc chắn. Ông trước đây đối Tả Xuyên Trạch thối nát không thèm để ý là bởi vì ông chưa từng thấy tận mắt, nhưng bây giờ nhìn lại ông ngay cả đến người này cùng người khác hôn môi đều không dễ dàng tha thứ.
Tả Xuyên Trạch là thuộc về ông, từ sinh ra đến chết hoàn toàn chỉ thuộc về một mình ông.
A Nhã lúc này thì đứng ở bên cạnh ông, nó đi qua gọi điện thoại dặn dò người dưới tầng hầm rút lui, quay đầu nhìn lại thấy Hắc Yến một tay cầm điều khiển từ xa một tay cầm cái ly vẫn không nhúc nhích nhìn dưới lầu, nó có chút không rõ cho nên nhìn ông một cái, nhưng ngay sau đó liền cứng lại, há miệng, một chữ đều nói không nên lời. Trên người Hắc Yến lui hết ấm áp cùng dịu dàng lúc trước, cả người đều đắp lên một tầng hơi thở u ám, nhìn qua cực kỳ nguy hiểm, làm người ta không dám tới gần, nó chưa thấy qua Hắc Yến như vậy, nó quen nhìn ông nhu hoà, hiện giờ chợt thấy bộ dạng này mang đến cho nó tương phản quá lớn, khiến nó trong lúc nhất thời có chút mờ mịt luống cuống, giống như người trước mắt không phải Hắc Yến, nhưng nó xác xác thật thật chính là Hắc Yến.
A Nhã lui về phía sau một bước, theo ánh mắt của ông ta nhìn xuống dưới, chỉ thấy ánh mắt chạm đến chỗ nổi bật nhất chính là bộ đồ đỏ rực, nó không khỏi lần thứ hai lui bước, đáy lòng thê lương một mảnh, lại là bởi vì Tả Xuyên Trạch.
Hắc Yến nháy cũng không nháy mắt nhìn dưới lầu, chưa phát hiện hơi thở trên người đang càng trở nên dày đặc, ông thấy người dưới lầu bỗng nhiên tránh ra ôm ấp của Tống Triết ngẩng đầu hướng ông nhìn sang, trong nháy mắt đó lông mi và lông mày sắc nhọn đến bức người, hơi thở tà ác trong giây lát đó tràn ra toàn bộ, sát ý tàn sát bừa bãi!
Tả Xuyên Trạch gắt gao nhìn người trên lầu, bước về phía trước một bước, máu trong cơ thể không khống chế được hướng về phía trước bốc lên, sát ý khiến hắn ngay cả đầu ngón tay đều bịt kín một tầng run rẩy, hắn vươn tay hướng người phía sau, Lang Trì hiểu ý tiến lên đem một đường đao cung kính đặt vào trong tay hắn.
Tả Xuyên Trạch nhận đao dứt khoát đi về phía trước, đi thẳng đến dưới lầu biệt thự dừng lại, khoảng cách gần nhìn Hắc Yến, người này vẫn là không có thay đổi gì, năm tháng ở trên người ông ta không để lại chút vết tích nào, gương mặt vẫn là khắc sâu nhất trong trí nhớ. Những hình ảnh lắng đọng dưới đáy lòng gần như đã phiếm vàng trong nháy mắt bỗng nhiên xông lên, hắn phát hiện vậy mà vẫn tươi mới như trước.
Hắn nhìn thẳng vào người trước mắt, thời gian tám năm ở xung quanh bọn họ không ngừng đổ sụp xuống, giống như bọn họ đêm qua mới xa cách, mà sắc trời sáng nay sáng choang, ánh nắng tươi sáng, ông ta liền đã trở về. Người này theo hắn đi qua mười sáu năm, hiện giờ hắn vẫn như cũ có thể cảm thụ được ấm áp còn sót lại, chỉ là hắn sẽ không cố chấp giống như trước nữa rồi.
Hắc Yến thấy hắn qua liền từ trên ghế đứng lên, hướng hắn quơ quơ điều khiển từ xa trong tay, trên mặt khôi phúc ấm áp như trước, “Trạch, có muốn hay không cùng đi theo ta?”
Tả Xuyên Trạch nhìn thấy vật trong tay ông, sát ý trên người lại nâng lên một phần, khoé miệng câu lên một nụ cười diễm lệ, chậm rãi nói, “Hắc Yến, là chính ông xuống đây hay là tôi đi lên?”
Hắc Yến đối sát khí trên người hắn nhìn như không thấy, ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm vào hắn, nói cũng là, “Trạch, ta yêu con.”
Ngữ khí của ông ta giống như trước đây, nhưng thêm vào nghiêm túc cùng ôn nhu cho người khác cảm giác liền thay đổi hoàn toàn, giống như có thể trực tiếp đi vào lòng người nơi yếu mềm nhất, Tả Xuyên Trạch chưa từng nghe qua ông ta nói chuyện như vậy, hiện giờ bỗng nhiên nghe trong nháy mắt liền giật mình, chỉ nghe người này nói tiếp, “Rất yêu rất yêu con, ta cho tới hôm nay mới phát hiện điểm này, con đi theo ta đi, ta chỗ này có thuốc thử trì hoãn, ta biết con không thích giải phẫu, ta sẽ không giống như trước đối với con như vậy nữa, chờ ta đem thuốc trên người con thanh trừ sạch sẽ chúng ta liền khôi phục loại sinh hoạt đơn giản hạnh phúc trước đây, vĩnh viễn cũng sẽ không lại xa nhau, thế nào Trạch, đi theo ta đi.”
Giọng nói của ông ta tuy rằng không lớn, lại có thể khiến người ở chỗ này nghe được rõ ràng, lòng Tống Triết, Địch Hàn cùng A Nhã đồng thời căng thẳng, không ai so với bọn họ hiểu rõ ràng buộc hơn hai người kia, quan hệ của bọn họ rất phức tạp, đây đó đối với đối phương chấp nhất lại quá sâu, nếu như đem sự tình toàn bộ nói rõ, không ai biết Tả Xuyên Trạch sẽ chọn như thế nào.
Tả Xuyên Trạch trầm mặc thật lâu, ánh dương quang không chút kiêng kỵ từ đỉnh đầu hạ xuống, lông mi hắn gom nhỏ lại, độ cung uốn cong hướng về phía trước bị ánh dương quang đắp một tầng sáng mỏng, có chút không rõ, bụi trên đỉnh quét một cái gần như đều phải dung nhập vào trong không khí.
Mười sáu năm trước, Hắc Yến là tất cả cuộc sống của hắn, khi đó hắn mặc dù không có từ trong miệng ông ta nghe được hai chữ “mãi mãi”, lại cũng từng ngây thơ tưởng tượng qua cùng người kia sống mãi mãi. Chỉ tiếc thế sự vô thường* [việc đời luôn thay đổi], nhiều năm lang bạc kỳ hồ* [sống đầu đường xó chợ] trăn trở, vòng một vòng lớn lại trở về ban đầu, đã từng ảo tưởng tốt đẹp thì xảy ra trước mắt, hiện giờ nhìn lại nhưng là nực cười như vậy.
Hắc Yến đợi thật lâu, ông giống như có thể thấy thời gian tám năm xung quanh bọn họ rất nhanh ngược dòng quay lại, chỉ nháy mắt liền có thể trở lại lúc trước.
“Ông biết không Hắc Yến,” qua thật lâu Tả Xuyên Trạch mới chậm rãi mở miệng, giọng nói gợn sóng không sợ hãi, “Nếu như những lời nói này của ông đặt ở mười sáu năm trước, tôi nhất định sẽ vui vẻ đồng ý, đáng tiếc …” Con ngươi yêu mị của hắn nổi lên một chút ý cười giễu cợt, “Tôi đã sớm qua tuổi ngây thơ, nếu ông thật thiếu tình yêu như vậy có thể hỏi người phía sau có nguyện ý hay không cùng ông trọn đời, tôi tin cậu nhất định sẽ đồng ý. Hiện giờ,” ánh mắt của hắn híp một cái, sát ý chợt nổi, gằn từng chữ một, “Rốt cuộc là chính ông xuống hay là tôi đi lên?”
Hắc Yến vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi, không thấy vẻ thất vọng nào, ông còn muốn tiếp tục nói chút gì, thế nhưng vừa muốn mở miệng chợt nghe thấy tầng ngầm bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng nổ nặng nề, mặt đất cũng không bị khống chế bắt đầu run rẩy, ngay sau đó biệt thự phía sau truyền đến tiếng vang thật to, hiển nhiên là trực thăng.
Con ngươi Tả Xuyên Trạch vừa co rút lại, chỉ nghe Hắc Yến nói, “Trạch, con suy nghĩ thật kỹ, ta sẽ lại đi tìm con.” Ông nói xong hướng hắn cười cười, sau đó không quay đầu lại xoay người đi.
Hơi thở trên người Tả Xuyên Trạch nhất thời trở nên cực kỳ lạnh băng lợi hại, hắn nắm chặc đường đao [1] trong tay, không chút suy nghĩ liền trực tiếp vọt vào, bóng dáng trong nháy mắt biến mất trong tầm mắt của mọi người. Lang Trì thấy thế sợ chủ nhân nhà anh có sơ suất gì cũng vội vàng đi vào theo, bóng dáng cũng biến mất ở trong mắt mọi người, nhất thời trong sân cũng chỉ còn lại có Tống Triết và Địch Hàn cùng với thụ hạ của bọn họ chưa hề di chuyển.
Tả Xuyên Trạch đối Hắc Yến vẫn là giữ vững thái độ tự tay bản thân giải quyết, cho nên lần này bên người liền dẫn theo một thủ hạ Lang Trì, Địch Hàn chính là theo tới hộ trở cũng không có cách nào mang theo thủ hạ nhiều hơn, bởi vì bọn họ chỉ ngồi một trực thăng, cho dù trực thăng là của quân đội cũng không có cách trang bị nhiều người hơn. Mà Tống Triết thì là hoàn toàn nghĩ muốn đem Hắc Yến chuyển giao cho Tả Xuyên Trạch xử lý, cũng chỉ phái một trực thăng tới đón y, hơn nữa nơi này y có hai người thủ hạ và Ôn Bạch, cho nên trên trực thăng cũng không có bao nhiêu người.
Mà bây giờ vấn đề đã tới rồi, người của hai bên số lượng tương đương, một bên là Tống Triết tỉ mỉ bồi dưỡng tinh nhuệ, một bên còn lại là quân nhân rèn đúc ra trong thực chiến, h lão đại hai bên lại đúng lúc muốn thừa cơ hội này đem đối phương giết chết, miễn trừ hậu hoạn, chỉ là bây giờ còn không rõ thực lực lắm của đối phương rốt cuộc như thế nào, chỉ có thể tạm thời bị vây giữa đối diện tính toán, bởi vậy tình cảnh trong sân quả thật đến mức hết sức căng thẳng.
Đúng lúc này cách đó không xa cửa ban công lầu ba “Ầm” một tiếng bị người một cước đá văng, bóng dáng của Tả Xuyên Trạch lập tức xuất hiện ở phía trên, sau mười lăm phút từ dưới lầu không ngừng chạy lên, trên đường không gặp mặt một người, nhưng lúc này trên ban công lại trống không, xem ra bên trong này nhất định có cơ quan đường ngầm nào đó khiến cho người kia lần thứ hai trước mắt hắn chạy trốn thành công.
Lại để cho ông ta chạy thoát, Hắc Yến … Hắc Yến! Hung tàn trên người Tả Xuyên Trạch bỗng nhiên dâng lên, các đốt ngón tay bị hắn bóp vang dội răng rắc.
“Chủ nhân!” Lang Trì lúc này cũng vội vàng chạy tới, thấy sân thượng trống rỗng cũng là ngẩn ra, Tả Xuyên Trạch nhìn anh một cái không nói gì, mà là lẳng lặng nghe âm thanh phía sau biệt thự, chỉ nghe một trận tiếng vang càng lúc càng lớn, tiếp đó liền từ từ rời xa, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại, ngọn núi phía sau biệt thự, nhìn không thấy vật gì, không biết trực thăng từ nơi nào bay ra, nhưng hắn lại biết người kia nhất định ngồi trực thăng đi. Nghĩ vậy con ngươi yêu mị của hắn chợt trầm xuống, xoay người hướng lan can đi, xoay người trực tiếp từ phía trên nhảy xuống, đi nhanh tới trước mặt Địch Hàn, nhìn cũng không nhìn không khí trong lúc đó của hai người kia, cũng không quay đầu lại nhảy lên trực thăng, ra lệnh nói, “Đuổi theo!”
Lang Trì thấy thế cũng theo sát phía sau lên trực thăng, Địch Hàn cuối cùng liếc mắt nhìn Tống Triết, thầm nghĩ còn có rất nhiều thời gian, liền cũng đi tới chuẩn bị ra lệnh cất cánh, Tống Triết đang ngước mặt nhìn bọn họ, nhẹ giọng nói, “Trạch.”
Tả Xuyên Trạch nghiêng đầu hướng y nhìn lại, Tống Triết đối với hắn cười cười, sau đó hướng phía sau làm một thủ thế, thụ hạ của y nhận được mệnh lệnh lập tức từ trên trực thăng của bọn họ cầm xuống thứ gì đó, trước mắt Tả Xuyên Trạch sáng ngời, rất nhanh từ trên trực thăng nhảy xuống đi nhanh tới trước mặt.
“Barrett M107 [2] súng bắn tỉa bán tự động?” Tả Xuyên Trạch nhìn thứ trước mắt, trong con ngươi kia tia sáng rất mạnh, M107 là phát triển trên cơ sở súng bắn tỉa M82A3 [3] của hải quân ở Mỹ sử dụng, có thể bóp cò viên đạn có uy lực lớn đường kính 50, mà nó có khả năng bóp cò bán tự động là có thể làm cho bắn ra liên tục tập trung vào một mục tiêu, nội trong cự li 2km có thể nhắm bắn chính xác, có thể dùng cho quân đội công kích hiệu quả ở cự ly xa.
“Đúng vậy,” Tống Triết ôn hoà nói, “Em nếu như muốn đuổi theo Hắc Yến, thứ này đối với em có trợ giúp rất lớn.”
Tả Xuyên Trạch liền không nói hai lời cầm súng liền đi, Tống Triết ở phía sau cười khẽ, “Cám ơn tôi thế nào?”
Tả Xuyên Trạch quay đầu hướng y nhướng mi, “Anh muốn cái gì?”
Tống Triết mỉm cười nhìn hắn, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng mở ra vầng sáng nhu hoà một chút, y nói vô cùng nghiêm túc, “Tôi muốn em.”
“Được,” Tả Xuyên Trạch đối với y nhướng mi cười cười, trong giây lát đó tuyệt đại phong hoa, hắn quay đầu tiếp tục đi về phía trước, giọng nói nhẹ nhàng thổi qua, “Nếu như tôi có thể sử dụng đồ chơi này đem trực thăng Hắc Yến nổ rớt xuống, tôi mặc cho anh tuỳ ý.”
Tống Triết đứng tại chỗ nhìn bọn họ đi xa, trước mắt giống như còn có thể thấy hình dáng người kia lúc gần đi đối với y nhướng mi mà cười, khoé miệng của y câu lấy ý cười nhàn nhạt, lẩm bẩm nói, “Thật đúng là một yêu tinh.”
Mà đúng lúc này đỉnh đầu lại truyền tới một trận tiếng vang, giống như âm thanh trực thăng chồng lên nhau, Tống Triết ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy đỉnh đầu bay tới trực thăng quân dụng của Tứ gia, trực thăng giữa không trung rũ xuống dây thừng tới tấp, người phía trên rất nhanh hạ xuống, sau đó ở bên đứng ngay ngắn đợi phân phó. Tống Triết nhướng mi nhìn một chút, những thứ này đều là trang bị hoàn mỹ của bộ đội đặc chủng, y không khỏi liền nhìn lên trên, nhìn người cuối cùng chậm rải hạ xuống, người này mặc một bộ áo gió màu đen, mang giày quân đội, trưng ra một bộ mặt tuấn dật diện vô biểu tình, nhìn qua uy phong lẫm liệt, đối người trước mặt biệt thự nâng cầm, ra lệnh, “Vọt vào.”
Ứng với lời của cậu ta vừa dứt bộ đội đặc chủng lập tức rất nhanh hướng biệt thự vọt đi vào, trong nháy mắt trên đất trống cũng chỉ còn lại một mình cậu ta, cậu ta lúc này mới đưa mắt nhín sang Tống Triết, mặt tuất dật trưng ra trong nháy mắt biến thành một bộ hình dáng lã chã chực khóc, một bên chạy vội vừa nói, “Anh à, em trai cứu giá chậm trễ, cho anh chịu khổ a a a!”
“Đúng thực đã tới chậm,” Tống Triết tiếc hận nói, “Em nếu đến sớm một lát, anh vốn có thể mượn tay em làm thịt một người.”
Người nọ thân thể đang chạy về phía trước bỗng nhiên dừng lại, lập tức thối lui về phía sau, “Anh anh anh lại muốn làm thịt ai?”
“Làm thịt ai cũng vô dụng, người đã đi rồi,” Tống Triết nhìn cậu ta một cái, nói, “Thứ em muốn tìm nằm dưới đất, vừa xảy ra vụ nổ, không biết có thể sử dụng còn bao nhiêu, nhưng mà người ở đó rất nhiều, tuyệt đối không phải một trực thăng có thể chứa đủ, anh đoán bên trong còn có lối ra khác, người khác đều từ nơi đó chạy thoát, em có thể đi tìm xem.” Y nói xong liền xoay người lên trực thăng chuẩn bị rời khỏi, người nọ hạ mặt hỏi, “Anh à, anh muốn đi đâu?”
Tống Triết đối với cậu ta cười cười, “Đi nhìn trò hay trước mắt.”
Người nọ sửng sốt, “Trò hay gì.”
“Việc này a,” Tống Triết khoé miệng ý cười sâu hơn một chút, từ từ nói, “Trò hay chính là nhìn xem vợ nhà anh như thế nào đem cha vợ trên lý thuyết từ bầu trời oanh tạc rớt xuống.”
“…”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ai u, lại chậm trễ … Khụ, nói về cậu hai Tống gia không đáng tin cậy cuối cùng hoa hoa lệ lệ lần thứ hai lên sân khấu [chim] … Nhưng mà cậu ta không phải trọng điểm, trọng điểm là câu Tả Tả kia “Mặc cho anh tuỳ ý” … Ừm tôi có nói cái gì không?
——
[1] Đường đao:
c13e248f57ff6114caad0408e23c00d8
[2] Barrett M107:
M107_1
[3] M82A3:
M82A1_barrett.jpeg
———
Vì tuỳ ý ấy nên mới có H a a aĐau não với mấy cái súng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.