Cực Hạn Săn Bắn

Chương 52: Mất tích




Hắc Yến cất cánh từ Tam Giác Vàng thẳng hướng mục tiêu Tây Nam cấp tốc mà đi, Tả Xuyên Trạch bởi vì ở bên dưới làm trễ nãi một chút thời gian, hiện tại có chút rớt lại phía sau, nhưng cũng may là trực thăng quân dụng, đuổi theo cũng không phải tốn sức như vậy, hai người một trước một sau mắt thấy đá đến vịnh Bangladesh [1], nhìn xuống phía dưới, ánh mắt chạm đến chính là một mảnh biển rộng mênh mông.
Tả Xuyên Trạch hai tay nắm M107, xuyên thấu qua ống ngắm nhìn trực thăng trước mặt, phiên bản súng ngắm bắn tỉa M107 đúng chuẩn có trang bị hai chân, thì độ chính xác và ổn định có thể nâng cao xạ kích trên diện rộng, nên thiết kế súng đặc biệt tốt có khả năng đem lực phản chấn xuống đến thấp nhất, thế nhưng hiện giờ Tả Xuyên Trạch ở trên trực thăng, có chân hay không có chân cùng không có bao nhiêu liên quan, bởi vì hắn tuyệt đối sẽ không nằm ở trên cabin, bởi vậy hiện tại chỉ có thể cầm, nhưng mà cũng may hắn bởi vì liên quan đến huyết dịch, sức nắm hai tay nếu so với người bình thường cao hơn vài cấp bậc, cho nên hiện giờ ngược lại cũng coi như dễ dàng.
A Nhã cũng đang tỉ mỉ quan sát trực thăng phía sau, nó quay đầu nhìn Hắc Yến, người này vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi, hoàn toàn không có đem người phía sau trở thành uy hiếp. Nó không khỏi mở miệng hỏi, “Hắc Yến, lời ông mới nói vừa rồi …”
“Là thật tâm,” Hắc Yến quay đầu nhìn nó, khoé miệng ý cười sâu hơn chút, cười nói, “Ta thương nó, muốn cùng nó vĩnh viễn sống chung.”
A Nhã cắn môi một cái không nói gì, cúi đầu xuống xoay đầu qua một bên, đáy lòng sát ý đối người kia đậm thêm một phần, đang tính toán về sau phải như thế nào thì cận vệ bên cạnh liền thấp giọng nói, “Không tốt, bọn họ có súng ngắm!” Người nọ cầm kính viễn vọng hướng về phía sau nhìn lại, thấp giọng nói, “Là Barrett M107 súng ngắm bán tự động đặc biệt, nếu như hắn ta bắn trúng cánh, chúng ta sẽ ngã xuống.”
A Nhã nhìn về phía Hắc Yến, người kia ý cười nơi khoé miệng vẫn là không thay đổi, lấy điện thoại ra bắt đầu gọi điện thoại, thông tri người của ông đem du thuyền đến vịnh Bangladesh, sau đó không có động tác gì, A Nhã nhất thời nhướng mi, “Cứ như vậy? Ông chuẩn bị cam tâm tình nguyện đế cho cậu ta đem trực thăng đánh rớt?”
“Đúng vậy,” Hắc Yến cười dung túng, “Người nọ tính tình quá lớn, để cho nó bớt giận cũng tốt.”
Lời của ông khiến A Nhã cùng cận vệ áo đen sau lưng đồng thời ngẩn ra, hai người không tự chủ nhìn xuống dưới, thầm nghĩ từ độ cao nơi này ngã xuống thì là không chết cũng phải ngã thành trọng thương, người này đúng thực điên rồi!
Hắc Yến nói xong câu nói kia liền đi liên hệ thủ hạ phân phó sắp xếp kế hoạch tiếp theo, A Nhã khoé mắt đảo qua một góc cabin, nơi đó có một binh sĩ mang theo súng phóng lựu [2], mắt của nó híp một cái, đưa tay chỉ thứ đó ý bảo cận vệ sau lưng đem súng phóng lựu cầm lên, sau đó nghe nó chỉ huy.
Lúc Hắc Yến vắng mặt thường đều là A Nhã chỉ huy, mặc dù bây giờ Hắc Yến đã làm dặn dò, nhưng mà không người nào nguyện ý chờ chết, cận vệ áo đen kia gần như là ngay cả không chút suy nghĩ liền lập tức chấp hành, A Nhã lại nghiêng đầu sang một bên đi qua gọi điện thoại nhỏ giọng đối người điều khiển phân phó, sau đó nhìn thoáng qua cận vệ sau lưng, người nọ đối với nó đánh một thủ thế, ý bảo gã đã chuẩn bị xong.
A Nhã nói, “Hắc Yến, tôi đã từng nói muốn giết hai người kia để cho lực chú ý của ông toàn bộ đều đặt trên người tôi, sau đó ông cũng không có phản đối đúng không?”
Hắc Yến gật đầu mà cười, “Nếu như cậu thực sự giết được.”
“Vậy cũng không nhất định, có đôi khi cũng là cần vận may, cũng ví dụ hiện giờ,” A Nhã cười nói, sau đó quay đi gọi điện thoại cùng nói cận vệ sau lưng, “Ra tay!”
Chỉ thấy vừa dứt lời bọn họ ngồi trên trực thăng xoay qua phải dừng lại trên cao, cận vệ cầm trong tay súng phóng lựu vừa mới đối diện trực thăng phía sau, Hắc Yến mắt híp một cái, sắc mặt chưa thấy gì xảy ra đã thay đổi, mà là vai khẽ động, điện thoại di dộng trong tay bị ông quăng ra ngoài, trực tiếp nện ở trên cổ tay người kia, người kia nhất thời bị đau, thân thể chấn động, trong nháy mắt đó gã ta vừa vặn bóp cò, chấn động dưới họng súng hiện giờ có chút chếch đi, nhưng đạn pháo vẫn là thẳng tắp hướng về trực thăng phía sau vọt tới.
Tả Xuyên Trạch vốn cũng đã nhắm được, đang muốn xạ kích liền thấy trực thăng phía trước bỗng nhiên sang bên cạnh, hắn dời họng súng, muốn nhắm thẳng vào đuôi, quyết định bóp cò súng, mà lúc này đạn pháo đối diện vừa lúc bay tới, con ngươi cực đen của hắn hiện lên tia sáng yêu dã, sau đó đem họng súng rất nhanh dời lên trên, cũng không lại cẩn thẩn ngắm đúng qua, mà là dựa vào trực giác hướng cánh bọn họ vọt tới.
Người điều khiển vốn đang hướng cấp tốc về phía trước truy kích, liếc thấy trực thăng phía trước đột nhiên đến cắt ngang, hơn nữa lại phóng tới một viên lựu đạn, trong lúc nhất thời có chút né tránh không kịp, trái lại bởi vì tốc độ quá nhanh mắt thấy sẽ trực tiếp đánh lên nó, gã chỉ có thể theo bản năng nhanh xoay ngược lại cho chếch đi, một giây kế tiếp trực thăng bọn họ bỗng nhiên truyền đến run lên kịch liệt, ngay sau đó hoàn toàn không khống chế được, rất nhanh rơi xuống phía dưới.
Tả Xuyên Trạch nhìn cũng không nhìn tình huống trước mắt, mà là nhìn chằm chằm hướng phía trên đang hạ xuống trong nháy mắt, chỉ thấy chiếc trực thăng kia cũng xuất hiện lắc lư, mắt thấy cũng muốn lung lay sắp đổ, con ngươi yêu mị của hắn híp lại, thậm chí nổi lên một đường sáng màu sắc tươi đẹp, màu sắc đường sáng này khiến hắn nhìn qua vô cùng tà khí, Hắc Yến, Hắc Yến … Tôi cũng muốn nhìn ông lần này còn có thể hay không may mắn như lần trước vậy!
“Trạch!” Trực thăng mắt thấy sẽ rớt xuống biển, Địch Hàn vội vàng chạy tới một tay kéo hắn nhảy xuống, gã từ đầu tới cuối đều đưa hắn buộc chặt vào trong lòng, thừa nhận phần lớn lực đánh vào.
Ánh mắt Tả Xuyên Trạch khẽ đổi, đây là lần thứ hai Địch Hàn cứu mạng của hắn. Lần đầu tiên là khi bọn họ gặp nhau ngày đó, hắn mới tới Tam Giác Vàng cùng quân sĩ địa phương xảy ra xung đột, trạm canh ác ở trên cao thình lình bắn ra một viên đạn chạm vào là nổ, lúc đó Địch Hàn liền xông lại đưa hắn hộ vào trong lòng, gắng gượng bị trúng một súng, vết đạn kia cho tới bây giờ vẫn còn đang trên người của gã, mà bây giờ người này lại nghĩa vô phản cố* [làm việc nghĩa không được chùn bước] xông lại cứu hắn … Tả Xuyên Trạch khẽ nhắm mắt, Địch Hàn cho hắn tình yêu vẫn luôn rất thuần tuý, gã thích hắn, cho nên liền muốn có được hắn, đương nhiên khi hắn có chuyên nguy nan thì xông lại bảo vệ hắn, cảm giác người này cho hắn vĩnh viễn đều rất trực tiếp, cùng người kia ở một chỗ là rất nhẹ nhàng, nhưng là chỉ thoải mái mà thôi.
Tả Xuyên Trạch bơi trên mặt nước thật sâu thở hổn hển mấy cái, hắn vừa rồi cũng bị một chút chấn động, sắc mặt thoạt nhìn có chút tái nhợt, thân thể cũng có chút suy yếu, hắn nhìn xung quanh một lần, Địch Hàn đã không thấy bóng dáng, không biết có phải hay không là bởi vì mới vừa bị lực xung kích mà hôn mê bất tỉnh, hắn bất chấp cái khác, ngẩng đầu, con ngươi yêu mị nhìn chằm chằm vào phía trên, trực thăng của Hắc Yến lúc này cũng rơi xuống tới, mắt thấy sẽ nện xuống.
Trực thăng của Tả Xuyên Trạch bởi vì liên quan đến quán tính trong quá trình hạ xuống sẽ không ngừng đi về phía trước, mà trực thăng của Hắc Yến vốn chính là treo lơ lửng trên không, lúc này chính là gần như thẳng tắp rớt xuống, cho nên vị trí khoảng cách chỗ rơi của bọn họ hiện giờ là rất gần Tả Xuyên Trạch.
Tả Xuyên Trạch híp mắt một cái, vừa muốn nỗ lực né tránh, cái trực thăng liền rớt xuống, chấn động to lớn xong tới mặt, đưa hắn trong nháy mắt cuốn vào đáy biển, hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngay sau đó liền mất đi toàn bộ ý thức.
Biển rộng trong veo gợn sóng, xanh thắm một mảnh, xa xa rặng mây đỏ đem phía chân trời đốt thành một mảnh màu sắc đậm đặc, một chiếc du thuyền ở trên vịnh Bangladesh chậm rãi đi, lái rất thong thả, người trên thuyền cũng đều đứng ở trên boong thuyền nhìn xung quanh, giống như đang tìm cái gì đó.
“Hắc Yến.” A Nhã đi ra khoang thuyền nhìn người trên boong thuyền, chậm rãi đi tới, nó cũng bởi vì lực xung kích mà hôn mê bất tỉnh, hiện giờ vừa mới tỉnh, nó đi tới bên cạnh ông quay đầu nhìn ông, Hắc Yến mặc một bộ áo ngủ bằng bông màu trắng, trên ngực lộ ra một vòng quấn băng gạc, mặt trên còn có thể thấy vết máu rỉ ra, mà người này trên mặt biểu tình vẫn như cũ ôn nhuận như trước vậy, giống như cũng không có cảm thấy khó chịu gì, A Nhã nhíu mày, không hỏi vết thương của ông ta, mà chỉ nói, “Ông ở đây tìm Tả Xuyên Trạch?”
Hắc Yến gật đầu, ánh mắt vẫn như cũ nhìn biển rộng trước mặt, ôn hoà nói, “Từ sau khi ta tỉnh lại vẫn đang tìm.”
A Nhã nhướng mi, “Ông tìm thời gian rất lâu?”
“Đúng vậy,” Hắc Yến khoé miệng câu lên nụ cười ôn nhã, nói, “Đáng tiếc vẫn không có tìm được.
A Nhã hừ lạnh một tiếng, “Nói không chừng cậu ta đã chết.”
Hắc Yến lắc đầu, cười đến rất khoái trá, “Cho dù tất cả mọi người chết đi nó cũng sẽ không chết, nó là trân bảo của ta, không ai so với ta hiểu rõ hơn nó, nhất là cấu tạo thân thể của nó.”
A Nhã liền “Hừ” một tiếng không nói gì, lúc này một bên trên boong thuyền truyền đến một chút tiếng động lớn xôn xao, Hắc Yến xoay người hướng bên kia đi đến, hỏi, “Làm sao vậy?”
“Xa xa trên mặt biển có một người.”
“Oh?” Hắc Yến nâng mi, hướng bên kia nhìn một chút, chỉ thấy xa xa trên mặt biển nổi một người, cũng mặc áo đỏ, ông ta nói, “Đi qua nhìn một chút.”
“Vâng.”
Du thuyền rất nhanh hướng bên kia đi, A Nhã nhìn lướt qua, nói, “Người này tên là Địch Hàn, hiện giờ phải coi như là tình địch của ông.”
Hắc Yến cũng biết người này, dù sao lúc trước ông chính là mượn tay người này đưa thuốc thử cho Tả Xuyên Trạch, ông cũng biết người này muốn loại thuốc kia là muốn đối Tả Xuyên Trạch làm những gì, trước đây không cảm thấy thế nào, hiện giờ xem ra ông lại cảm thấy rất khó chịu, bởi vì ông biết thuốc thử nghiệm lần trước thành công, cho nên người rất có thể đã cùng Trạch xảy ra quan hệ, mắt của ông híp một cái, phân phó nói, “Đem hắn vớt lên đây.”
“Vâng.” Thủ hạ lập tức chấp hành nhiệm vụ, rất nhanh đem Địch Hàn vớt lên, kiểm tra dò xét hơi thở của gã, nói, “Còn thở.”
A Nhã quay đầu nhìn về phía Hắc Yến, “Ông muốn như thế nào, giết hắn?”
“Giết hắn rất đáng tiếc,” Hắc Yến chậm rãi đi tới trước mặt Địch Hàn, từ trên cao nhìn người này, khoé miệng câu lên nụ cười sung sướng, từng chữ từng chữ nói cực kỳ ôn nhu cực kỳ thong thả, “Ta dự định tặng hắn ít đồ.”
Ngày đó thẳng đến tối Hắc Yến cũng không tìm được bóng dáng của Tả Xuyên Trạch, sau đó chỉ có thể ngưng. Mục đích Tả Xuyên Trạch lần này tới Tam Giác Vàng Vệ Tụng cũng biết, cho nên lần này ông ta cũng đi theo, chỉ tiếc Tả Xuyên Trạch không muốn mang theo nhiều người, để ông ta vẫn đợi ở trong quân doanh chờ, thế nhưng mấy tiếng đồng hồ đã qua rồi vẫn như cũ không có tin tức gì truyền đến, Tang Tướng quân cũng lo lắng cho Thượng tá của mình có cái gì sơ suất, liền phái người đi thăm dò xem, lấy được tin tức lại là bọn họ ở trên biển rớt máy bay. Vì vậy hai người này lập tức ngồi trực thăng đi qua, Tang Tướng quân còn gọi điện thoại thông tri bạn bè bên kia phái một du thuyền sang, khi đó Hắc Yến vừa lúc đã ở trên biển tìm kiếm, nhưng mà song phương bọn họ cũng không nhận ra, ngược lại cũng an tường vô sự.
Vệ Tụng sau cùng chỉ tìm được Lang Trì, đồng dạng không có phát hiện bóng dáng của Tả Xuyên Trạch, nhưng mà ông không hề buông tha, gọi điện thoại cho bản bộ điều người tiếp tục tìm kiếm, hơn nữa Tang Tướng quân trợ giúp, tình thế huyên náo rất lớn, ở nơi đó tạo thành không nhỏ oanh động, đặc biệt đối với hắc đạo nơi đó, đối với lần này càng quan tâm mật thiết. Bọn họ không biết Hắc Yến, nhưng đại danh Phùng Ma lại nghe nói qua.
Vì vậy trong một đêm, Phùng Ma Tả Xuyên Trạch ở trên biển cùng người chiến đấu kịch liệt song song rơi xuống biển mất tích liền truyền khắp trên hắc đạo, tất cả mọi người đang suy đoán người kia cùng Tả Xuyên Trạch đối chiến đến tột cùng là ai, cũng đang suy đoán Tả Xuyên Trạch rốt cuộc sống hay chết. Chỉ là bọn họ đoán tới đoán lui, không ai có thể nghĩ đến người kia sẽ là Hắc Yến biết mất hơn hai mươi năm, cũng không có ai nghĩ đến gặp chuyện không mai cùng ngày đó là Tống Triết đương gia của Tống gia cũng ở nơi đó. Nhưng mà Tống Triết tính tình luôn luôn xuất quỷ nhập thần, mọi người đoán không được y ở đây là phải, dù sao mọi người thực sự nghĩ không ra chuyện này liên quan y với Tả Xuyên Trạch, vì vậy thời gian thảo luận tất cả mọi người ăn ý đem người này loại bỏ ra ngoài.
Mà giờ khắc này người rời xa mũi nhọn sóng gió đang ngồi trên đảo tư nhân của y bên trong thư phòng ở biệt thự, một bên vừa uống trà một bên nghe hàng loạt giả thuyết ở bên ngoài, cười nói, “Chỉ những thứ này? Phùng Ma nơi đó có tin tức gì”
Thủ hạ của y đứng ở bên cạnh một mực cung kính nói, “Người của Phùng Ma vẫn như cũ đang tìm kiếm, tạm thời còn chưa có tin tức truyền đến.”
Tống Triết vừa tắm rửa, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng còn mang theo một chút hơi nước, hơn nữa trên khoé miệng y còn nụ cười thoải mái, thoạt nhìn tâm tình rất tốt, y chậm rãi uống một ngụm trà, cười nói, “Đã biết, đi ra ngoài đi, có tin tức gì lập tức cho tôi biết.”
“Vâng.”
Tống Triết đem ly trà kia uống hết đứng lên hướng giá sách một bên đi đến, y ở trên một cái nút sờ soạng, giá sách bỗng nhiên hướng hai bên bình dời đi, lộ ra một gian phòng to lớn, gian phòng là hồ ôn tuyền, một đường nhỏ đá cẩm thạch trên đất từ cửa kéo dài thẳng tới trung tâm ôn tuyền, nơi này bày một ***g sắt xa hoa to lớn vô cùng, trong ***g sắt còn bày một chiến giường lớn chiếm 2/3 diện tích, vốn giường lớn trống không, nhưng bây giờ xuyên thấu qua tầng tầng vải mỏng mơ hồ có thể thấy phía trên kia nằm một người.
Tả Xuyên Trạch vừa tỉnh lại đập vào mi mắt đầu tiên chính là nóc giường tầng tầng vải mỏng, sau vải mỏng là một mảnh ánh sáng rực rỡ, hắn ngẩn ra, chậm rãi ngồi dậy ngắm nhìn bốn phía, ngay sau đó liền cứng đờ một chút, hắn phát hiện hắn lúc này chính là bày ra trạng thái trần trụi, việc này cũng chưa tính là gì, khiến hắn tức giận là trên cổ tay phải giống với vòng tay gì đó, vật này có chiều rộng hai ngón tay, bên ngoài dùng vàng ròng chế tạo, mặt trên còn có hoa văn phức tạp, nhìn qua tinh xảo xinh đẹp, bên trong vòng tay kề sát da một bên khảm một tầng lông thỏ, mềm mại thoải mái, mang đi không bị thương. Trừ cái đó ra bên cạnh người hắn còn có một sợi dây xích tinh tế bằng kim loại, dây xích này được chế tạo hoàn mỹ, vừa nhìn chính là thượng phẩm, một mặt dây xích buộc ở đầu giường, một chỗ khác chính là mang trên cổ tay hắn! Nói cách khác hắn hiện giờ không chỉ bị người lột sạch, còn bị người khoá ở đầu giường!
Hắn lôi kéo dây xích này, phát hiện còn khá dài, liền xuống giường đi ra phía ngoài, đẩy ra tầng tầng vải mỏng, trong nháy mắt liền thấy rõ tình trạng trước mắt, thế mới biết một mảnh ánh sáng rực rỡ vừa rồi là cái gì, hắn vừa cứng đờ, trên trán mơ hồ nổi lên một cái gân xanh, thoạt nhìn hắn không chỉ là bị người khoá ở đầu giường a, còn bị người nhốt ở trong ***g sắt! Hắn vòng quanh ***g sắt dạo qua một vòng, phát hiện dây xích trên cổ tay vừa vặn đủ cho hắn hoạt động ở trong ***g, nói cách khác chính là hiện giờ cửa ***g sắt mở rộng, chỉ cần trên cổ tay hắn còn mang dây xích này thì hắn liền không có cách đi ra ngoài.
Suy tính thật đúng là chu đáo a … Tả Xuyên Trạch đứng tại chỗ cắn răng nghiến lợi một trận, cuối cùng từ hàm răng nặn ra mấy chữ, “Tống Triết khốn nạn …”
“Tỉnh?”
Tiếng nói của hắn vừa dứt liền từ phía sau cửa truyền đến một giọng nói ôn hoà quen thuộc, con ngươi yêu mị cùa Tả Xuyên Trạch trong nháy mắt híp lại, hắn cực thong thả, cực chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy một đôi tay thon dài đẩy ra tầng tầng vải mỏng, Tống Triết trưng ra khuôn mặt khiến người ghét lập tức xuất hiện ở trước mắt, người này đi tới một tay kéo lấy hắn vào trong lòng xoa xoa, cúi đầu để sát vào bên tai của hắn cười nhẹ, hơi thở dịu dàng toàn bộ lướt nhẹ qua bên tai hắn.
Chỉ nghe y gằn từng chữ một, “Mới vừa tỉnh lại liền mắng người, muốn tìm bất mãn sao?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nói về chương sau lăn ing ừ nói về khoảng cách bài văn kết thúc còn cách một đoạn so với chuyện tình mà Địch Hàn và bom còn mộc hữu giải quyết, dĩ nhiên, tôi hiện giờ vấn đề trọng yếu chính là giải quyết thuốc hai người trên——
[1] Vịnh Bangladesh: (Bangla: বঙ্গোপসাগর, (tiếng Oriya: ବଂେଗାପ ସାଗର) là một trong những vịnh lớn nhất thế giới, nằm ở Nam Á, phía đông bắc Ấn Độ Dương. Vịnh Bengal trông tương tự như một tam giác, có ranh giới là Ấn Độ và Sri Lanka ở phía tây, Bangladesh và bang Tây Bengal của Ấn Độ ở phía bắc (từ đây mà có tên gọi vịnh Bengal), Myanma cùng phần phía nam của Thái Lan và quần đảo Andaman và Nicobar ở phía đông. Ranh giới phía nam của nó được coi là đường tưởng tượng nối từ mũi Dondra ở điểm cực nam Sri Lanka với điểm cực bắc của đảo Sumatra. Với tổng diện tích 2,172 triệu km², độ sâu trung bình 2.586-2.600 m, nhiệt độ nước 25-27 °C. Sông Hằng và sông Brahmaputra là hai con sông lớn đổ vào phía bắc vịnh tạo thành những cửa sông rộng. Trong vịnh có quần đảo Andaman và Nicobar. Hải cảng quan trọng là Chennai của Ấn Độ và Chittagong của Bangladesh. (nguồn wiki)
[2] Súng phóng lựu: có thể phóng lựu đạn xa hơn, chính xác hơn và nhanh hơn nhiều so với lựu đạn tay. Loại súng phóng lựu nhỏ thường là loại đơn lẻ hoặc được gắn dưới nòng súng trường. Cũng có nhiều loại súng trường được thiết kế để có thể phóng lựu đạn từ đầu nòng.
B-41-1
(lấy đại hình minh hoạ vì ko biết bà Thường nói tới cái nào:v)
———
Gần edit hoàn rồi nên đăng hơi chậm, chờ hoàn rồi đăng cho nhiều vậy:3
À, có thể nói chương H sau là HOT nhất trong truyện đó:v
Và mị lặn tiếp đây Bye

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.