Cực Hạn

Chương 110: Trả thù




Toàn bộ hành động kết thúc rất nhanh liền, chỉ trên dưới 20 phút, Diệp Hiểu Hạ lại ngồi xe quay về phòng khám. Ở ngoài phòng khám, Diệp Hiểu Hạ tiễn Thư Tiểu Mãn, đi về phía Trương ca nói lời cảm tạ.
Cảm tạ xong, đang muốn rời khỏi, lại bị Trương ca kéo lại.
"Hiểu Hạ, tôi cảm thấy chuyện này của cô không thể chỉ một lần là giải quyết xong."
Diệp Hiểu Hạ hơi hơi sửng sốt, cười khổ thở dài một hơi: "Ai biết được."
Trương ca nhìn Diệp Hiểu Hạ, ánh mắt thâm thúy, không biết anh ta nghĩ gì. Một lát sau tay anh lại vỗ vỗ bờ vai cô: "Cô trả nhiều tiền như vậy mà chỉ đánh một trận thì thật còn nhiều lắm, tôi sắp xếp mấy huynh đệ ngầm bảo hộ cô, thời gian là một tháng. Nếu tháng sau cô cảm thấy còn cần thì tới tìm tôi là được, chúng tôi dựa theo giá trên chợ, một tháng bảy vạn, cô xem coi thế nào?"
Đề nghị này của Trương ca khiến Diệp Hiểu Hạ ngây ngẩn cả người, sau đó cả người sáng sủa lên. Không sai, cùng với việc cô đưa tiền cho đám hỗn đản này, chẳng bằng dung chút tiền mướn người bảo vệ!
Quyết định chuyện người bảo vệ, Diệp Hiểu Hạ không quên lại đưa thêm năm vạn khối, để Trương ca phái vài người bảo vệ cô nhi viện, vạn nhất có chuyện gì cũng có thể có thể chiếu ứng lẫn nhau. Trương ca cũng không hàm hồ, đồng ý với rồi Diệp Hiểu Hạ gọi điện thoại sắp xếp người đi qua.
"Trương ca, anh có chỗ thích hợp không?"
Quyết định chuyện bảo vệ xong, Diệp Hiểu Hạ bỗng nhiên nhớ tới một chuyện khác, lại mở miệng hỏi đường.
"Cô muốn nơi thế nào?"
"Tôi muốn chuyển nhà, nhưng nhất thời tìm không được chổ thích hợp, không biết anh có biết nơi nào không ?"
Trương ca nghe Diệp Hiểu Hạ nói như vậy, miệng lập tức đồng ý. Anh vốn là người lăn lộn trong xã hội, chuyện gì cũng biết một chút, chuyện nhà cửa này cũng không phải việc khó, không mất bao lâu tìm được một phòng thích hợp, hơn nữa cách phòng khám của Tang Chẩm Lưu không quá xa.
Diệp Hiểu Hạ thấy giá thích hợp, ngay hôm đó chuyển đi. Ban đầu chủ nhà nghe nói cô muốn chuyển nhà, vốn là không đồng ý, bà ta sợ Diệp Hiểu Hạ bắt bà ta giao lại tiền thuê nhà, ở trong điện thoại một vạn lần không đồng ý Diệp Hiểu Hạ vội vàng chuyển đi như vậy. Nhưng Diệp Hiểu Hạ tỏ vẻ tiền thuê nhà không cần giao lại, chủ nhà lập tức vui vẻ ra mặt tiễn cô.
Phòng mới chuyển tới cũng không lớn như phòng ban đầu, chỉ là một phòng ngủ một phòng khách một nhà vệ sinh một nhà bếp một ban công, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ năm mươi mét vuông, nhưng Diệp Hiểu Hạ vốn không có bao nhiêu đồ đạc, chuyển đi vào vậy mà cũng có hơi trống rỗng.
Bôn ba qua lại giữa nhà mới và phòng khám, tuy lo lắng đề phòng, nhưng cũng tương đối bình tĩnh.
Diệp Hiểu Hạ cũng tùy thời liên hệ với Thư Tiểu Mãn, hỏi thăm tin tức bên kia, đại khái bởi vì có bảo vệ, tuy tạm thời tiểu Mãn còn chưa tìm được Bạch Thiên Minh, nhưng cũng coi như không có người tìm đến Cô Nhi viện.
Như vậy hai ba lần, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy mình thật là an toàn, hoặc là nói tạm thời an toàn, trái tim cũng buông lỏng một chút. Nhưng, cô vẫn là làm chút chuẩn bị chống đỡ nguy hiểm, chỉ hy vọng không cần dùng tới mới tốt.
Hôm nay vừa dậy Diệp Hiểu Hạ thấy sắc trời còn sớm, tính toán lên trò chơi nhìn xem.
Trong trò chơi vẫn giống bình thường, chỗ nên sáng sủa thì sáng sủa, chỗ nên nhiều mây thì nhiều mây, chỗ nên trời trong mây bay thì trời trong mây bay.
Diệp Hiểu Hạ híp mắt, nâng tay lên đỡ trán, ánh mặt trời này đúng là chói mắt đến mức mắt cô không mở ra được. Giờ cô đang đứng trên phố chính, bên người là những người chơi vội vàng lui tới, cô xuất hiện cũng không làm nhiều người chú ý.
Nhưng, cô chưa yên tĩnh được một phút đồng hồ, kênh mật ngữ đã bắt đầu điên cuồng rung. Cô mở ra nhìn, người mật cô gần như đều là nhân vật ghê gớm, trừ người mua đồ của ba công hội lớn, nhiều nhất là Túy Lí Thiêu Đăng .
Cô chuyển một tin tức gần nhất, nhận đối thoại.
"Hiểu Hạ, cô đã chạy đi đâu, lần này là cái một tuần, có chuyện gì sao không bớt chút thời gian đi lên nói một tiếng!" Túy Lí Thiêu Đăng vẫn lớn giọng như trước, nhưng, trong giọng nói dồn dập là có mịt mờ quan tâm.
Diệp Hiểu Hạ nghe giọng Túy Lí Thiêu Đăng, trong lúc nhất thời vậy mà cảm thấy hơi xa lạ. Mới vài ngày không lên, nói thật ra, cô hơi nhớ anh.
"Ngày đó ra cửa xảy ra chút chuyện, nên luôn luôn không có thời gian lên, làm anh lo lắng rồi."
"Nói ra, chuyện của cô xử lý thế nào?"
"Tạm thời còn đỡ."Diệp Hiểu Hạ tinh tế thở dài một hơi, bảo thủ nói."Vài ngày nay tôi không ở đây, không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Cũng không có gì." Túy Lí Thiêu Đăng cười khổ vài tiếng, sau đó nới đơn giản với Diệp Hiểu Hạ chuyện mấy ngày nay. Tuy không có chuyện lớn gì, nhưng việc vặt vãnh việc nhỏ thì không thiếu.
Cái gì mà người của ba công hội lớn nhiều lần tới cửa lại tay không mà về, cái gì mà người trong công hội thuộc các công hội lục đục với nhau, cái gì mà có người chất vất hội trưởng công hội như cô thành lập công hội xong thì bỏ gánh trốn mất, như thế này, thật sự là làm cho người ta phiền chán.
"Làm công hội thật phiền toái." Diệp Hiểu Hạ ngồi bên thành hào, Túy Lí Thiêu Đăng thì nằm trên mặt đất nhàn nhã nhìn bầu trời.
"Có cái gì đâu. Không phải Mao chủ tịch đã nói, đấu với trời và đấu với người vui vẻ vô cùng sao." Túy Lí Thiêu Đăng ha ha cười, sau đó sắc mặt anh hơi hơi dừng một chút.
"Còn có chuyện gì?"
"Không có gì."
Túy Lí Thiêu Đăng thu lại chần chờ trên mặt rất nhanh, lộ ra một khuôn mặt tươi cười với Diệp Hiểu Hạ.
Diệp Hiểu Hạ nhíu mày, tựa tiếu phi tiếu: "Thật vậy chăng? Sao tôi cảm thấy..."
Lời của cô còn chưa nói xong, cả người bỗng nhiên không thấy. Túy Lí Thiêu Đăng ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm nơi Diệp Hiểu Hạ biến mất mà sợ run. Trong không khí như còn để lại hình ảnh cô chưa hoàn toàn biến mất, tươi cười kia nhợt nhạt, khóe mắt kia ôn nhu.
Anh không khỏi ngây ngẩn cả người, sao lại thế này? Sao nói cũng chưa nói xong thì người trống rỗng biến mất!
Anh bò đứng lên từ trên đất, đưa mắt nhìn xung quanh một chút, quả thật không tìm được người, không khỏi âm thầm suy nghĩ, có phải trong hiện thực lại xảy ra chuyện gì không.
Diệp Hiểu Hạ bị người nắm đầu kéo từ máy trò chơi ra. Cô theo bản năng bảo vệ tóc mình, mở to mắt nhìn, tóc gáy lập tức dựng đứng, chỉ thấy tam gia kia đang lẳng lặng nhìn xem cô.
Anh ta có một đôi tinh nhãn như mắt độc xà lạnh băng dán trên mặt của cô, không có tình cảm, càng không có bất kì cảm xúc gì. Cô nuốt một ngụm nước miếng, phát hiện cổ họng như bị chặn lại, nửa ngày cũng nói không ra một câu, chỉ có thể không ngừng nuốt chất lỏng không tự chủ được sinh ra trong khoang miệng.
Không khí vô cùng yên tĩnh, trừ tiếng thở dốc cúi đầu.
Diệp Hiểu Hạ gian nan nghiêng đầu, nhìn về phía có tiếng thở dốc, chỉ nhìn thấy Trương ca bị một đám người trói cánh tay ra sau, gắt gao áp trên đất không thể động đậy. Hai gò má anh đã bị đánh bầm tím, miệng mũi ra máu, đang hồng hộc phát ra tiếng thở dốc trùng trùng.
"Trương, Trương ca..." Diệp Hiểu Hạ mở to hai mắt nhìn, nửa ngày cũng không phục hồi được, trong đầu cô hơi trống rỗng.
"Hiểu Hạ..." Trương ca gian nan ngẩng đầu, nhìn về phía cô lộ ra một tươi cười khó coi: "Trương ca không có biện pháp..." Anh nói chưa xong đã bị người bên cạnh vừa đá vừa đánh.
Diệp Hiểu Hạ chỉ cảm thấy tất cả tiếng thét chói tai đều bị nghẹn trong cổ họng, dù thế nào cũng kêu không được, muốn liều mạng cũng chỉ có thể từ trong cổ họng cứng ngắc mấp máy phát ra vài âm tiết đơn giản mà thô ráp.
"Hừ, Diệp Hiểu Hạ, tôi nhìn không ra, cô còn có bản lĩnh mua người đánh."
Tam gia lại dùng sức kéo tóc Diệp Hiểu Hạ, đầu cô vì bị mạnh mẽ lôi kéo, trực tiếp đụng vào vách tường, chỉ cảm thấy sau đầu sinh đau, trong đầu choáng váng.
Diệp Hiểu Hạ hung hăng trợn trắng mắt nhìn tam gia: "Chuyện anh thật không ngờ còn nhiều."
"Sao? Cô còn tính giết người của tôi mới cam tâm à." Tam gia nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại vẫn lạnh băng như cũ, anh vươn tay gắt gao nắm cằm Diệp Hiểu Hạ, "Cô có tin bây giờ tôi làm nửa đời sau cô đều nằm ở trên giường không?"
Giờ này khắc này, cô như không biết sợ, trực tiếp phun ra một ngụm nước miếng hung hăng phun trên mặt tam gia, lớn tiếng nói: "Cho dù chết cũng không sao! Tôi tuyệt đối sẽ không bị các ngươi bài bố nữa! Chỉ cần Diệp Hiểu Hạ tôi còn lại một hơi, không phải các người chết, thì là tôi sống!"
Ngụm nước miếng này dính vào trên má tam gia, nhóm côn đồ bên cạnh lập tức kinh hô một trận, vội vàng có mấy người đi lên, tìm khăn giấy lau cho anh.
Mà tam gia như đến giờ phút này mới tức giận, anh ta một tay bóp chặt cổ Diệp Hiểu Hạ, nhìn gương mặt cô trở nên xanh tím, không ngừng giãy dụa, có thế mới kề mặt gần sát mặt cô, lạnh lùng hừ: "Xã hội này nói thì thật là vô dụng." Sau đó anh ta tới bên tai cô dùng giọng chỉ có hai người nghe thấy nói: "Tôi nghe nói cơ là từ cô nhi viện ra, vừa vặn, cái cô nhi viện kia không tệ, trẻ con làm sai chuyện, cô cảm thấy tôi có nên tìm người giám hộ của cô xử lý việc này không ?"
"Anh—— không ——thể —— đi —— tìm —— viện —— trưởng..." Sắc mặt Diệp Hiểu Hạ đã dần dần chuyển đen, cô lay động đôi môi cũng đã xanh đen gằn từng tiếng từ trong cổ họng ra những lời này.
"Chuyện này hình như không phải do cô quyết định.”
Đây là câu nói cuối cùng Diệp Hiểu Hạ nghe thấy, từ dâyđây sau cô triệt để bị hắc ám cắn nuốt , nghe không được, nhìn không thấy, càng thêm không cảm giác cái gì,giống như đã chết đi.
Sinh mệnh cô tựa như đã mất đi khái niệm thời gian, đợi đến lúc cô khôi hạ ý thức đã không biết là bao lâu sau đó. Cô nhẹ nhàng giật giật thân thể mình, chỉ cảm thấy toàn thân như bị kim đâm, đau đến cơ hồ khó có thể chịu được.
Sau đó cô phát hiện miệng mình bị băng dính dán sát vào, tay cô bị trói, chân cũng bị trói, không chỉ như thế, ngay cả mắt của cô cũng bị che lại.
Đây đến cùng là chuyện gì xảy ra? Diệp Hiểu Hạ lại giật giật thân thể, phát hiện toàn thân mình bị trói rất chắc, tạm thời không có khả năng thoát ra, vì thế yên tĩnh lại, lẳng lặng cảm nhận hoàn cảnh xung quanh.
Nơi này là một nơi thật trống, bởi vì khi cô giãy dụa phát ra tiếng vang, cô nghe thấy tiếng vang rất nhỏ. Nơi này cũng không tính ẩm ướt, nhưng không có ánh mặt trời, vô cùng âm u, đại khái là ở trong phòng, một phòng thật rộng thật rộng.
Hơn nữa hẳn là không có người ở quanh cô, bằng không cô cử động như vậy nhất định có người phát hiện.
Diệp Hiểu Hạ cứ như vậy hỗn loạn phân tích, mơ mơ màng màng. Bụng cô đói lả, trên người cũng bởi vì đói khát mà trở nên lạnh lẽo khác thường, lạnh đến răng nanh cũng run lên.
Diệp Hiểu Hạ lại động thân thể, tất cả tri giác như đã dừng trong thân thể cô rồi, cô nhịn không được cười khổ.
Chẳng lẽ, cô cứ uất ức như vậy mà chết ở chỗ này sao?
Rất không cam lòng ? Cô còn chưa tìm được Bạch Thiên Minh, cô còn chưa hung hang trừng trị đám hỗn đản này, còn chưa bảo vệ tốt tiểu Mãn, còn chưa chăm sóc viện trưởng, vậy mà cứ chết ở chỗ này như vậy sao?
Ý thức càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng, cô lâm vào trầm tĩnh như chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.