Đây không phải Tố thì là ai?
Diệp Hiểu Hạ vội vàng lên tiếng: “Em đánh BOSS ở trong.”
Nhưng Tố không lập tức xuất hiện, mà phát ra một tin tức cho cô: “Hai người bọn họ em muốn giết bao nhiêu lần?”
“Cái gì?” Diệp Hiểu Hạ cũng không có lập tức phản ứng đi lại Tố mà nói.
“Trúc Nhận Thiên Trần và Tử Tước Ái Nhân.” Tố trả lời đơn giản rõ ràng chặn
ngay chỗ hiểm, dùng mấy chữ đã thuyết minh rõ rang chuyện đang xảy ra
bên ngoài.
Diệp Hiểu Hạ thế này mới xem như hiểu ra vì sao tường
này lại bị nổ tung, hóa ra là như vậy, cô nghĩ một hồi, tổng cảm thấy
chuyện này vốn là ân oán của mình, nếu mượn Tố tôiy đi giải quyết đúng
là tôinhg mà không dùng võ. Vì thế cô trả lời: “Để em giải quyết là được rồi.”
Tố tạm dừng một hồi, sau đó lại nói: “Phía dưới có thể đứng vững không?” Sau đó quăng ra mời lời đội ngũ.
“Có thể, chỉ còn lại máu da.” Diệp Hiểu Hạ lập tức tiếp nhận, cô nhìn nhìn giá trị sinh mệnh của Cửu công tử, sau đó trả lời Tố.
Cô mới vừa trả lời xong, thì thấy tiểu Ngũ phóng mấy đại chiêu, Cửu công
tử ầm ầm ngã xuống đất, giá trị kinh nghiệm phong phú lập tức bay vào
cột kinh nghiệm của Diệp Hiểu Hạ và Tố. Tuy rằng không làm hai người
thăng cấp, nhưng cũng tăng hai ba chục phần trăm.
“Anh thủ hạ lưu tình .” Tiểu Ngũ thu hồi song thứ trong tôiy, giọng nói lạnh nhạt với
Cửu công tử nằm trên mặt đất, cũng không mang nhiều cảm xúc lắm.
“Ha ha.” Cửu công tử thở hổn hển mấy hơi thở, ngực phập phòng: “Đó là tôi già đi.”
“Nhưng tôi thật không ngờ đệ nhất ảnh vệ năm đó cư nhiên trốn ở đây làm dân cờ bạc.”
Diệp Hiểu Hạ nghe thấy lời này thì buốc chân nghĩ phải rời khỏi lập tức thu
về, nghe qua hình như là có ẩn tình gì vậy. Cô vừa yên lặng phát tin tức cho Tố: “ Anh dựa vào một chút, bên này giống như còn kịch tình, cách
em gần một chút, không biết có phải có nhiệm vụ không.”
“ Ừ.” Tố ở bên ngoài đang hỗn chiến với Trúc Nhận Thiên Trần và Tử Tước Ái Nhân lên tiếng, bất động thanh sắc đi tới chỗ vỡ ra.
“Làm một kẻ cờ bạc có cái gì không tốt đâu?” Cửu công tử di chuyển thân thể
đã bị thương rất nặng, tựa vào cạnh tường, tôiy kéo mặt nạ trên mặt
xuống. Dưới mặt nạ là một gương mặt tôing thương, nhưng đôi mắt kia lại
sáng đến mức người tôi không thể bỏ qua. Anh tôi thở hổn hển mấy hơi:
”Tôi lại muốn hỏi xem cậu làm ảnh vệ có cái gì tốt!”
Tiểu Ngũ há
miệng thở dốc giác, nhưng không lập tức trả lời, anh suy nghĩ một hồi
lại ngậm miệng, cái gì cũng không nói. Chỉ nghe giọng nói phấn khởi có
lực của Cửu công tử không ngừng vang lên trong mật thất đã phá nát không chịu nổi: “Từ nhỏ chúng tôi phải sống bên trong thánh đàn không có
thiên lý kia, làm xong tất cả huấn luyện, chỉ chờ đợi người khác chọn
lựa. Tôi sẽ không tin cậu chưa từng nghĩ rời khỏi, tôi sẽ không tin cho
tới bây giờ cậu cũng không muốn phản kháng cuộc sống như vậy!”
Nói xong, anh tôi nâng ngón tôiy lên chỉ Diệp Hiểu Hạ nói: “Người này chọn
cậu từ trong đó sao? Cậu nên sống vì cô tôi chết vì cô tôi, không quản
cô tôi có vô dụng không, không quản cô tôi có để ý cậu, coi trọng cậu
không! Thẳng đến một khắc cô tôi không cần cậu nữa, cậu tự mình đi tìm
chết, đây là sinh mệnh ảnh vệ, cậu tình nguyện hả? Chẳng lẽ cậu thật sự
cam tâm tình nguyện hả?”
Tiểu Ngũ im lặng như trước, hai tôiy của anh hơi hơi lay động, nhìn ra được anh đang khắc chế cái gì.
“Dù cậu có dạng cảm tình gì với cô tôi, oán hận, ái mộ, bình thản, thủy hỏa bất dung! Không quản là cái gì, chỉ cần cô tôi có nguy hiểm, chỉ cần cô tôi cần, cậu phải xông ra phía trước tìm chết vì cô tôi! Đây là mệnh
ảnh vệ! Cậu muốn mệnh như vậy sao ! Cậu muốn sao?” Bỗng nhiên Cửu công
tử cười ha hả: “Nếu đây là mệnh ảnh, vậy thiên hạ đệ nhất kia lại có cái gì hay chứ ! Nếu đây là mệnh ảnh vệ, tôi tình nguyện đến chết cũng chỉ
là Cửu công tử! Đến chết cũng là một kẻ cờ bạc!”
Tôiy Tiểu Ngũ
run càng mạnh, Diệp Hiểu Hạ một bước đi ra phía trước nắm tôiy anh, quay đầu nhìn Cửu công tử nói: “Kỳ thực anh đã sớm biết tôi có mang theo ảnh vệ , cho nên anh muốn để tôi lại, có phải không?”.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
“Hừ.” Cửu công tử vô cùng khinh thường Diệp Hiểu Hạ: “ Phải, tôi muốn cô chết, tôi
muốn nhìn xem, tại chỗ không thấy ánh mặt trời này, ảnh vệ của cô có
phải thật sự sẽ đi tìm chết vì cô không. Tôi không tin, đến giờ, ảnh vệ
của cô vẫn đối với cô khăng khăng một mực như thế, cô phải biết rằng
không có người tình nguyện vĩnh viễn sống vì một người khác!”
“Cho tới bây giờ Tiểu Ngũ cũng không sống vì tôi.” Diệp Hiểu Hạ mở miệng
đánh gãy Cửu công tử: “Tuy rằng theo thân phận, anh ấy là ảnh vệ của
tôi, nhưng, tôi không cần anh ấy sống vì tôi.”
“ Đây đúng là lời
nói dối buồn cười nhất thiên hạ, cô cho là cô nói như vậy tôi sẽ cảm
động đến rơi nước mắt, tôi sẽ tin tưởng sự dối trá của cô sao? Cái gọi
là chủ nhân các người đều là người ti bỉ nhất trên thế giới này, hừ!”
“Tôi nói như vậy không phải cho anh tin tưởng, tôi chỉ muốn nói cho một
người rất quan trọng với tôi. Từ ngày anh ấy xuất hiện trở đi, luôn luôn ở bên cạnh tôi, như bóng với hình, tôi không nói không có nghĩa là tôi
không biết. Luc1 tôi lo lắng nhất, nguy hiểm nhất, bất lực nhất, tôi
chưa từng buông tha cho hi vọng, bởi vì tôi biết anh ấy luôn luôn ở nơi
đó. Tôi đi, hoặc là không đi, anh ấy vẫn ở ngay phía sau tôi, chưa bao
giờ rời khỏi.
Anh ấy không phải tôi tớ của tôi, mà là người bạn
đáng tin cậy nhất của tôi!” Lúc Diệp Hiểu Hạ nói như vậy, có thể cảm
giác được một ánh mắt từ lạnh như băng đến cực nóng luôn luôn nhìn chăm
chú vào cô.
“Cho tới bây giờ tôi cũng không biết vận mệnh của ảnh vệ phải tìm chết vì người lựa chọn anh ấy, nếu đây là thật sự, như vậy
tôi thà rằng giải trừ ước định với anh ấy, cho anh ấy rời khỏi.”
Lời kia của Diệp Hiểu Hạ vừa thốt ra, Cửu công tử lại điên cuồng cười to:
”Lời hay ai không biết nói, tôi muốn xem cô bỏ được không!” Nói xong anh ta quăng ra một cái hộp: “Đây là thứ duy nhất tôi mang theo lúc trốn
khỏi thánh đàn năm đó, nếu cô nói thật, cô làm cho tôi xem! Tôi muốn
nhìn xem, thật sự sẽ có người có tình có nghĩa lại vô cùng ngu xuẩn như
vậy sao?”
Nói xong anh ta quăng cái hộp kia đến bên chân Diệp
Hiểu Hạ, Diệp Hiểu Hạ muốn xoay người nhặt cái hộp kia, tiểu Ngũ lại giữ chặt cô: “Không cần, đừng nhặt.”
“Vì sao?” Diệp Hiểu Hạ quay đầu nhìn anh, sau đó dịu dàng cười: “Thực ra, tôi biết, Cửu công tử nói đều là lời trong lòng anh, tuy anh đi theo tôi, nhưng anh cũng không vui
vẻ, anh càng hi vọng có thể tự do đi lại trên thế giới này.”
Tiểu Ngũ ngẩn người, chỉ chút thời gian như vậy Diệp Hiểu Hạ đã nhặt cái hộp kia lên, cô không chút do dự mở ra nhìn, bên trong là một tờ khế ước đã ngã vàng, trên đó viết chỉ cần ký khế ước này, tức khắc sẽ thoát ly
quan hệ với ảnh vệ của mình. Nhưng, ký này khế ước xong, chủ nhân sẽ
nhận trừng phạt rơi mười cấp.
“Thế nào? Không dám sao!” Cửu công tử nhìn thấy Diệp Hiểu Hạ im lặng, cười đến càng dữ tợn.
Diệp Hiểu Hạ lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh nở nụ cười, tay cô lấy bút
huỳnh quang màu ánh lam từ trong hộp ra, không chút do dự ở biến vàng
viết tên của mình lên khế ước.
“ Đừng mà, Hiểu Hạ!” Tiểu Ngũ thấy cô thật sự viết tên xuống, bỗng nhiên hoảng loạn, tuy anh luôn luôn
khát vọng tự do, nhưng giờ khắc này, anh lại cảm thấy trong lòng có cảm
giác đau đớn điên cuồng nảy sinh, anh giữ chặt Diệp Hiểu Hạ tay không
ngừng lắc đầu.
“Không có gì.” Diệp Hiểu Hạ nhìn tiểu Ngũ mỉm cười, “Thả anh rời khỏi, anh có biến mất không?”
Tiểu Ngũ gian nan lắc đầu, Diệp Hiểu Hạ không do dự nữa, viết tên của mình
xong, sau đó nghe thấy hệ thống thông báo, muốn cô xác nhận có phải muốn cởi bỏ khế ước với ảnh vệ không. Cô không chút do dự chọn phải, sau đó, trên người cô phát ra ánh sáng đỏ chói mắt, cô mở thuộc tính nhân vật
của cô ra, cấp bậc quả nhiên rơi mười cấp.
Tố cơ hồ lập tức phát tin: “Sao lại thế này! Sao có thể thống báo em rớt cấp!”
“Không có việc gì.” Diệp Hiểu Hạ trấn an Tố: “Cấp bậc có thể luyện lại, một hồi em sẽ đi ra ngoài.”
Tiểu Ngũ ngây ngẩn cả người, Cửu công tử cũng ngây ngẩn cả người. Diệp Hiểu
Hạ lại mỉm cười: “Tiểu Ngũ, anh tự do. Sau này, phải bảo trọng.” Nói
xong cô không ở lại, xoay người đi ra bên ngoài, mới đi một bước, thì bị người kéo lại, cô xoay người nhìn, chỉ thấy tiểu Ngũ gắt gao cầm tay
cô, đáng thương hề hề năn nỉ: “Hiểu Hạ, đừng không cần tôi.”
“
Được được được! Cô quả nhiên là người thú vị nhất tôi gặp qua.” Cửu công tử lại cười lớn, anh ta chỉ chỉ Diệp Hiểu Hạ: “Cảm giác làm anh hùng
thế nào? Cảm giác thu mua nhân tâm thế nào?”
“Cửu công tử, tự anh không biết nhìn người không có nghĩa là tất cả mọi người cũng vậy,
trong lòng anh tràn ngập căm giận, không có nghĩa là tất cả mọi người
cũng như vậy.” Diệp Hiểu Hạ vỗ vỗ bả vai tiểu Ngũ: “Tiểu Ngũ, tôi biết
trong lòng anh luôn luôn có nút thắt, hôm nay tôi cởi bỏ cho anh.”
“Sao cô biết tôi nhất định vui vẻ, sao cô biết tôi nhất định muốn!” Bỗng
nhiên Tiểu Ngũ hô to, anh quay đầu hung hăng nhìn Cửu công tử: “Tôi tình nguyện đi theo cô, tôi tình nguyện chết vì cô, tôi tình nguyện ! Cô
biết không? Tôi tình nguyện !” Dứt lời anh kéo một sợi dây màu đỏ từ
trên cổ xuống, nhanh chóng cột vào cổ tay Diệp Hiểu Hạ. Tốc độ mau đến
mức Diệp Hiểu Hạ cũng không phản ứng lại xảy ra chuyện gì, thì nghe thấy hệ thống thông báo.
“ Lòng ảnh vệ tiểu Ngũ tràn đầy yêu quý bạn, tự nguyện cả đời tướng tùy.”
“Ảnh vệ tiểu Ngũ của bạn, vượt qua khúc mắc, đột phá tu luyện bình tĩnh, trở thành ảnh vệ Địa cấp!”
Ảnh vệ Địa cấp? Ánh sáng bắn ra bốn phía, Diệp Hiểu Hạ nheo mắt, từ khe hở
nhìn ra, chỉ thấy trong ánh sáng bắn ra bốn phía kia thay đổi hình thức
quần áo toàn thân của tiểu Ngũ, tuy rằng vẫn là màu đen, nhưng lại ẩn ẩn hơn rất nhiều hoa văn màu bạc, song thứ trong tay cũng trở nên hoa lệ
hơn. Mà mở ra thuộc tính của anh nhìn, quả nhiên ở giá trị trung thành
từ 42% trực tiếp biến thành 100%, mà cấp bậc ảnh vệ cũng từ Nhân cấp
biến thành Địa cấp, trừ việc này ra, lực công kích, sức chiến đấu, giá
trị phòng ngự, giá trị sinh mệnh tất cả thuộc tính đều có đề cao trên
diện rộng độ.
“Cậu...” Cửu công tử ngẩn ngơ nhìn tiểu Ngũ thật
lâu cũng không nói ra lời. Sau đó trong miệng anh ya thốt ra mấy ngụm
máu tươi: “Đây là mệnh ảnh vệ sao? Ân huệ nho nhỏ của chủ nhân, lập tức
dâng mệnh lên ! Đây là mệnh ảnh vệ sao?” Lúc anh ta nói chuyện, trên mặt đã một mảnh bụi bại, sau đó anh ta quăng ra một đôi bội kiếm: “Giúp tôi đưa kiếm này cho một người đi.”
Diệp Hiểu Hạ cúi đầu nhìn đôi
bội kiếm lòe lòe sáng lên kia, biết không phải vật phàm, cô cũng không
sốt ruột, chỉ hỏi: “Người nào.”
“ Lương Phong Ao Vô Sinh.” Bên môi Cửu công tử lộ ra một chút cười khổ tối nghĩa.
“Đó là ai?”
Sau thời gian dài im lặng, Cửu công tử chậm rãi hộc ra vài chữ: “Chủ nhân của tôi.”