Cực Hạn

Chương 162: Đã về




Khóe miệng được kéo thẳng tắp thuyết minh tâm trạng vô cùng khó chịu lúc này của chủ nhân nó. Kéo lên một độ rất cao. Ôm hai tay trước ngực phiền chán gõ cánh tay mình, sắc mặt đen đến mức có thể trở thành Bao công tái thế.
Diệp Hiểu Hạ rụt cổ, hơi chột dạ nhìn thoáng qua viện trưởng Vương đứng bên cạnh nhà ga, sau đó lập tức cúi đầu. Nhưng Tần Mục Ca bên cạnh bà vui tươi hớn hở như phật Di Lặc, đón hai người đã sắp bước tới: "Ai nha, về là tốt rồi về là tốt rồi, đứa bé này, làm chúng ta lo lắng."
Người không biết nghe lời này còn tưởng rằng bọn họ rất quen, nhưng Diệp Hiểu Hạ biết, cô và người đàn ông tươi cười đầy mặt trước mặt chỉ gặp hai lầm, cô thế nào không biết mình và ông ta quen thuộc như vậy, ở trong đáy lòng cô vẫn có vài phần ngăn cách với người tên là Tần gia này, theo bản năng né sang chỗ Trầm Hoan. Trầm Hoan ôm thắt lưng cô, ở bên tai cô dùng giọng chỉ có hai người nghe thấy nói thầm một câu: "Đây là chồng viện trưởng các em đó."
Diệp Hiểu Hạ hơi hơi sửng sốt, phảng phất nhớ tới cái gì. Cô hả một tiếng, lại lập tức nghe thấy giọng lạnh lùng của viện trưởng Vương: "Đã về?" Cô sợ tới mức lập tức ngậm miệng lại, cúi đầu, rầu rĩ đi tới bên người viện trưởng Vương, nhỏ giọng hô một tiếng: "Viện trưởng."
"Lên xe." Viện trưởng Vương hừ hừ mũi, quay đầu đi ra bến xe buýt ngoài nhà ga.
" Vợ à, xe ở bên này, xe của anh bên này." Tần Mục Ca vội vàng đi lên kéo viện trưởng Vương, lại bị viện trưởng Vương liếc mắt xem thường, đành phải sờ sờ mũi, quay đầu nhìn Trầm Hoan nói: "Con chạy xe thầy về."
Trầm Hoan nhìn Tần Mục Ca nhíu mày, lấy điện thoại ra từ trong túi, bấm một dãy số, nói với người bên kia: " Xe Tần gia đậu ở nhà ga, cậu tới chạy về."
"Ô, thằng bé này càng ngày càng biết sai người khác làm việc." Tần Mục Ca thật không thoải mái bẹt miệng một chút, sau đó quay đầu đuổi theo viện trưởng Vương bước nhanh đi đến: " Vợ à, đợi anh với, em túi xách quá mệt, anh xách túi giúp em!"
Trầm Hoan vểnh vểnh lên khóe miệng, người này thế nào không giống bình thường một chút nào vậy? Giống y như cùng tay sai của vợ. Ánh mắt của anh lại chuyển về phía Diệp Hiểu Hạ đi theo phía sau viện trưởng Vương, bỗng nhiên bên môi lộ ra ý cười nhợt nhạt, bước nhanh cũng theo đi lên.
Kỳ thực làm tay sai của vợ cũng không tệ.
Trên xe buýt buồn vô cùng, chỉ nghe thấy Tần Mục Ca một mình thì thầm nói chuyện với viện trưởng Vương, viện trưởng Vương nửa câu cũng không đáp lại, nhưng, biểu cảm như hòa dịu một chút. Ngẫu nhiên còn có thể lộ ra tươi cười nhàn nhạt, điều này làm cho Tần Mục Ca càng nói nhiều. Diệp Hiểu Hạ ngồi sau hai người cũng không thoải mái như vậy, giờ cả đầu cô đều là cảnh tượng mưa rền gió dữ sau khi về cô nhi viện, khẩn trương cả thân thể cũng run lên.
Bỗng nhiên một bàn tay ấm áp nắm giữ bàn tay run run của cô, giọng nói trầm thấp của Trầm Hoan nhẹ nhàng vang lên: " Tất cả đều có anh."
Chỉ một câu nói như vậy, trái tim Diệp Hiểu Hạ mạc danh kỳ diệu bình tĩnh lại, cô chậm rãi thở ra một hơi, đảo mắt nhìn Trầm Hoan, lộ ra tươi cười nhợt nhạt.
Ánh mặt trời xe bắn vào từ ngoài cửa sổ, chiếu vào trên mặt Diệp Hiểu Hạ, làm làn da trắng nõn của cô thoạt nhìn như bôi thêm một tầng ánh sáng vàng lấp lánh.
Trong cô nhi viện vẫn nhiều người như vậy, bọn trẻ như đã sớm quen với việc Tần Mục Ca tới chơi, thậm chí còn thật dính ông, thân thiết gọi ông: "Ba Viện trưởng." Tần Mục Ca mừng rỡ, mặt nở hoa đào, nhưng viện trưởng Vương thật không vừa ý sửa chữa các bé củ cải, bảo bọn chúng không nhìn tồn tại của người này, khiến cho Tần Mục Ca vẻ mặt gặp cảnh khốn cùng đi theo sau bà vào trong.
Diệp Hiểu Hạ sau khi tiếp nhận một đám bé củ cải hôn lại ân cần thăm hỏi và nước miếng rửa mặt cũng yên lặng đi theo sau viện trưởng Vương vào trong.
"Chị Hiểu Hạ, chị đã về!" Mới vừa vào trong, đã thấy Thư Tiểu Mãn đầu không cột mặt không có tẩy mặc một thân áo ngủ bang bang chạy ra, xem ra là đang ngủ trưa. Cô nàng vui vẻ kéo tay Diệp Hiểu Hạ, giương mắt thấy người vạn năm không thay đổi biểu cảm đằng sau, rụt cổ, nhỏ giọng hô một tiếng: "Anh rể, anh cũng đã về."
"Tiểu Mãn, con gọi loạn cái gì?" Lỗ tai Viện trưởng Vương rất thính, lập tức nghe thấy Thư Tiểu Mãn xưng hô với Trầm Hoan, bà lập tức xoay ngườinhìn Thư Tiểu Mãn nói." Con đã lớn như vậy, sao lại mặc thế này đi ra gặp người!"
Thư Tiểu Mãn sợ tới mức vội vàng buông tay Diệp Hiểu Hạ ra, cúi đầu bước nhanh về phòng mình. Sau đó cô lại nghe thấy viện trưởng Vương nói: "Đi cầm thước đo của bà đến."
"A?" Thư Tiểu Mãn sửng sốt một chút, nhìn viện trưởng Vương vẻ mặt ngu ngốc hỏi: "Viện trưởng, bà nói gì?"
Viện trưởng Vương chỉ liếc mắt một cái, Thư Tiểu Mãn sợ tới mức lập tức chạy tới văn phòng của bà.
"Viện trưởng." Diệp Hiểu Hạ nuốt một ngụm nước miếng, nhìn viện trưởng Vương ngồi ở trên ghế tựa bằng trúc, vội vàng đi qua, quy củ đứng trước mặt bà, nhỏ giọng gọi.
Viện trưởng Vương chờ trước Diệp Hiểu Hạ cúi đầu đứng trước mắt, tảng đá trong lòng kia như đến lúc này mới thả xuống. Bà chậm rãi thở ra một hơi. Nửa ngày không nói gì, một lát sau mới nâng tay lên, hung hăng vỗ lên lưng Diệp Hiểu Hạ: "Con bé chết tiệt này, con còn biết trở về hả!"
Trầm Hoan thấy viện trưởng Vương nâng tay đánh Diệp Hiểu Hạ, cũng bất chấp đối phương là ai, vội vàng muốn xông lên bảo vệ cô, lại bị Tần Mục Ca một phen giữ chặt: " Thằng nhóc này, con muốn làm gì!"
" Vợ thày đánh người kìa!" Trầm Hoan đè lo lắng trong trong lòng xuống, thấp giọng hô với Tần Mục Ca, sau đó ra sức rút thân thể của mình, cấp tốc vọt tới bên người Diệp Hiểu Hạ, một phen kéo cô vào trong lòng mình, trên lưng anh bị viện trưởng Vương vỗ một chút, không nặng, cũng không tính đau.
Viện trưởng Vương thấy cái dạng này lập tức nhíu mày, nhìn Tần Mục Ca còn đứng ở một bên: "Sao lại thế này?"
Tần Mục Ca thấy vợ lên tiếng, lập tức tiến lên kéo Trầm Hoan: "Con không cần đi theo thêm phiền, nhanh đi lại."
Trầm Hoan lại hất tay Tần Mục Ca ra, nhìn viện trưởng Vương nói: "Sư mẫu, việc này không trách Hiểu Hạ, ngài muốn đánh thì đánh con đi, đừng trách cô ấy."
Diệp Hiểu Hạ lại vội vàng kéo anh: "Trầm Hoan, anh đừng như vậy, nhanh buông em ra, nhanh chút."
Viện trưởng Vương nhíu mày, buông tay xuống, giờ phút này, vừa vặn Thư Tiểu Mãn cầm một cây một thước trúc đi tới, cô nhìn đáng vẻ vài người do dự, nháy mắt, không hiểu. Viện trưởng Vương đã vươn tay, cô vội vã đưa thước trong tay cho viện trưởng Vương, sau đó thấp giọng nói: "Viện trưởng, cái này đánh rất đau.”
Viện trưởng Vương hừ một tiếng, không nói chuyện, chỉ đứng lên, vung thước trúc rung vù vù.
Trầm Hoan gặp thấy tư thế này lại càng không tránh, chắn trước mặt Diệp Hiểu Hạ, chắn cô kín không kẽ hở, "Sư mẫu, ngài muốn đánh mời đánh con đi, đừng trách Hiểu Hạ, chuyện này vốn làm con dựng lên."
Viện trưởng Vương hừ hừ cái mũi: "Tôi dạy con tôi, liên quan gì tới cậu, tránh ra."
Trầm Hoan lại bướng bỉnh đứng trước mặt Diệp Hiểu Hạ, Tần Mục Ca một bên lại kéo anh: " Nhóc con, con có ý gì! Các con làm sai, còn không cho trưởng bối dạy dỗ một chút sao?"
Trầm Hoan cau mày nhìn Tần Mục Ca, sư phụ sao có thể vì vợ mình mà một chút cũng không phân thị phi chút." Dạy bảo cũng phải nhìn nặng nhẹ, cây gậy lớn như vậy đánh sẽ xảy ra chuyện!"
" Vợ của thầy sao có thể thật sự đánh cô bé, con thật sự là thị phi chẳng phân biệt được."
"Vạn nhất thất thủ thì sao?"
...
Viện trưởng Vương và Diệp Hiểu Hạ nhìn Trầm Hoan Tần Mục Ca vậy mà ầm ĩ lên, tuy rằng giọng Trầm Hoan không lớn, nói lại ít, nhưng mỗi câu đều có thể đụng chạm đến điểm mấu chốt của Tần Mục Ca, vài câu đã chọc Tần Mục Ca nổi trận lôi đình, xắn tay áo muốn đánh người. Viện trưởng Vương nhíu nhíu mày, buông thước đo trúc xuống, vẫy vẫy tay với Diệp Hiểu Hạ: "Hiểu Hạ, đi lại, cẩn thận một hồi đánh trúng con."
Diệp Hiểu Hạ đáp ra tiếng muốn rút tay mình ra, Trầm Hoan lại gắt gao kéo cô như trước, quay đầu nhìn nhìn viện trưởng Vương một cái phát hiện sắc mặt bà hòa dịu một chút, cũng không có cầm "Hung khí", thế này mới thả lỏng tay, cho Diệp Hiểu Hạ đi qua.
Diệp Hiểu Hạ đi tới bên người viện trưởng Vương, viện trưởng Vương nhìn cô, thở dài một hơi, vươn tay ra vén tóc cô: "Người lớn như vậy, sao cũng không biết bà sẽ lo lắng chứ."
"Viện trưởng." Giọng Diệp Hiểu Hạ hơi nghẹn, cô biết mình làm không đúng, giờ đối mặt với viện trưởng Vương một câu cũng nói không nên lời. Viện trưởng Vương kéo tay cô đi vào trong phòng.
Trầm Hoan thấy hai người sẽ không xảy ra xung đột gì, trái tim cũng thả xuống dưới, rất muốn dừng tranh chấp vô cớ với Tần Mục Ca lại.
Nhưng hiển nhiên Tần tiên sinh không đồng ý làm như vậy, vậy mà muốn động thủ, anh nhịn không được thở dài, người làm trưởng bối này sao lại giống như đứa bé vậy.
Viện trưởng Vương kéo Diệp Hiểu Hạ ngồi trên sofa, nhìn cô hồi lâu mới hỏi: "Đến cùng con nghĩ như thế nào? Bà nghe tiểu Mãn nói, con nói chia tay Trầm Hoan, phải không?"
"Là nói qua lời này..."
Diệp Hiểu Hạ nói còn chưa xong, đã bị viện trưởng Vương đánh gãy: " Được, lời này đã con nói, như vậy thì chia tay, sau này đừng đi cùng người này nữa."
"Viện trưởng..." Diệp Hiểu Hạ liên tục lắc đầu: "Không phải, viện trưởng, lúc đó con không nghĩ rõ ràng, bây giờ..."
"Hiểu Hạ, loại đàn ông này không thích hợp với con!" Viện trưởng Vương khó có khi lấy uy nghiêm trưởng bối ra, bà nắm chặt tay Diệp Hiểu Hạ, nhìn cô nghiêm cẩn nói: "Hiểu Hạ, con nhìn viện trưởng, nhìn viện trưởng bây giờ, cũng là kết cục với loại đàn ông này. Con còn không phải bà, con chỉ là cô gái bình thường, con không thích hợp sống những ngày lo lắng đề phòng này. Không, tất cả phụ nữ đều không đồng ý sống cuộc sống như vậy!"
Diệp Hiểu Hạ nhìn gương mặt viện trưởng Vương đè nén thống khổ, chỉ cảm thấy mình như có thể cảm động lây, cô nuốt một ngụm nước miếng, có vẻ hữu khí vô lực: "Nhưng viện trưởng, con thật sự... Thật sự... Không bỏ xuống được."
__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.