Cực Phẩm Công Tử

Chương 117:




Cố Tử Mặc nhìn sang màn hình của An Nhạc liền thấy ‘Công Tử Thế Vô Song’ cởi sạch chỉ còn lại cái quần cộc ngây ngốc đứng ở quảng trường Kinh Thành.
An Nhạc cười “Nhìn như vậy thật là **”
Cố Tử Mặc gật đầu nói “Thì ra em có sở thích thế này, thật ra em muốn cởi quần áo của anh cũng không cần quanh co lòng vòng, bây giờ có thể.”
An Nhạc “…….” Vốn dĩ muốn tổn hại hắn, không ngờ ngược lại bị hắn tổn hại.
An Nhạc không thèm để ý tới Cố Tử Mặc nữa một mình đi đánh Yêu Vương, mới đánh được một nửa lại nhìn thấy một acc nữ gửi tin nhắn riêng đến “Có thu đồ đệ không? Làm sư phụ của tôi nhé.”
An Nhạc vừa nhìn thấy tin nhắn này liền vui vẻ, acc nữ này có một cái tên thật khí phách, gọi là ‘Khoái cảm 5 giây”, lần đầu nhìn đại khái sẽ cho rằng người này là nhân yêu, mặc dù cô vui vui vẻ vẻ nhưng An Nhạc vẫn quyết định không nhìn tới.
Acc Công Tử này chưa bao giờ thu đồ đệ, còn acc của cô vì xoát danh vọng ân sư nên có thu một người, nhưng đồ đệ kia thật sự đả thương trái tim cô. Hắn đem An Nhạc biến thành Tôn Ngộ Không không gì không làm được, chuyện gì cũng chạy đến tìm cô, vào phụ bản yêu cầu đủ thứ đồ vật này nọ, cô chịu đựng đến khi hắn xuất sư liền không thu đồ đệ nữa, muốn thu thì cũng thu acc nhỏ của mình.
Bởi vì cái gọi là nam nữ phối hợp đánh, làm việc không mệt mỏi, nên một mình An Nhạc mở hai acc cũng không áp lực, 15 phút là làm xong.
‘Khoái cảm 5 giây’ kia lại phát tin nhắn riêng tới
[Mật ngữ] Khoái cảm 5 giây: Thế nào, có thu không? Cái gì tôi cũng không cần, cũng sẽ không quấn sư phụ, chỉ cần thỉnh thoảng mang tôi đi phụ bản sư đồ là được rồi.
An Nhạc quay đầu sang phía Cố Tử Mặc hỏi “Anh có muốn thu đồ đệ không, ở đây có một người chạy tới cửa.”
Cố Tử Mặc còn đang ở trong đối kháng giết đầu người, động tác cũng không dừng nói “Bây giờ không phải em đang chơi tài khoản đó sao? Tự mình quyết định, thích thì thu, không thích không thu.”
An Nhạc thu hồi tầm mắt nhìn trở lại màn hình, có một acc nhỏ đang đứng bên cạnh Công Tử, chần chờ vài giây cuối cùng cũng thu acc nữ này kết làm thầy trò, sau đó An Nhạc mang đồ đệ mới vào phụ bản sư đồ.
Sau khi ra khỏi phụ bản, An Nhạc cảm thấy đồ đệ này cũng khá, không ầm ĩ không làm khó nên thuận tay kéo cô ấy vào bang phái, sau đó thuận tay nhắn lại một câu.
[Bang phái] Công Tử Thế Vô Song: Đồ đệ của ta, sau này mọi người chiếu cố một chút.
Bởi vì một lời này của cô, kênh bang phái lại nổi lên bọt nước nho nhỏ, lục tục có người trồi lên mặt nước xoát bình luận, so với không khí yên tĩnh không tiếng động trước đây thì náo nhiệt hơn một chút.
Lúc này Cố Tử Mặc cũng từ trong đối kháng đi ra, cho nên hai người cùng đi cày phụ bản, xế chiều ngày chủ nhật hai người cứ như vậy trôi qua, trong lúc đó có người gọi điện đến cho hắn. Cố Tử Mặc ra ngoài nghe điện thoại hết 15 phút, cũng không biết là nói chuyện gì, khi hắn trở lại An Nhạc có hỏi hắn một câu, nhưng hắn lại không nói cho cô biết, chỉ ậm ờ đáp cho qua.
Buổi tối, An Nhạc mặc vào chiếc váy mua ngày hôm qua, một màu thuần trắng, kiểu có thắt lưng hơi bó phần eo lại, vạt dưới váy xòe ra, chiếc váy này mặc trên người cô liền lộ ra vẻ ngọt ngào trẻ trung.
An Nhạc hài lòng đứng trước gương cười cười, sau đó khoác thêm một chiếc áo nhỏ, cái áo này là ngày hôm qua Cố Tử Mặc cứng rắn mua thêm, hắn không nói tại sao nhưng cô biết, nhất định là vì chiếc váy này lộ hết cả bả vai cho nên hắn mới muốn cô mặc thêm áo khoác.
Mặc dù nói hành động như vậy giống như có hơi ích kỷ, nhưng cô lại thích cái ích kỷ đó, bởi vì đây không phải đang thể hiện sự quan tâm sao? Cô cũng không ngại người khác nói mình không xinh đẹp.
Cái gọi là con gái vì khuôn mặt mà vui vẻ, vậy chỉ cần hắn thấy được là cô đã thỏa mãn rồi, cô mặc như vậy ra ngoài cũng không phải không liên quan đến hắn, còn không phải là để cho hắn nhìn sao?
An Nhạc cười đi ra, Cố Tử Mặc đã chờ ở bên ngoài.
Cố Tử Mặc mặc một bộ âu phục màu đen cắt may rất vừa người, vóc dáng nổi bật kia thật sự rất giống với mấy người mẫu biểu diễn trên sân khấu. Đây không phải lần đầu tiên An Nhạc nhìn thấy hắn mặc chính trang, thế nhưng cứ mỗi lần nhìn cô đều cảm thấy động tâm. Bởi vì An Nhạc chính là một cô nàng cuồng chính trang, dĩ nhiên cô không chỉ cuồng chính trang, mà còn cuồng đồng phục, cuồng xương quai xanh, từ khi hẹn hò tới nay, rất nhiều lần cô tự bổ não ra bộ dáng hắn mặc quân phục. An Nhạc nghĩ, tới một ngày nào đó, cô nhất định sẽ bắt Cố Tử Mặc mặc vào cho cô xem, còn nhiều thời gian mà!
An Nhạc cười đi về phía hắn.
Cố Tử Mặc hướng về người đứng bên cạnh mình, rất lịch sự thay cô mở cửa xe, lúc An Nhạc khom lưng lên xe, hắn ghé sát vào bên tai cô nói “Hôm nay em rất đẹp!”
An Nhạc ngồi lên ghế phụ, cười trả lời “Cám ơn, anh cũng rất đẹp trai.”
Cố Tử Mặc lên xe, sau đó quay đầu nói “Nếu cảm thấy anh đẹp trai, không muốn làm chút gì đó sao?”
An Nhạc chớp mắt một cái nhìn hắn nghiêng đầu dựa tới, không phải muốn hôn đấy chứ? An Nhạc tiến tới hôn lên mặt hắn, lúc này Cố Tử Mặc mới chịu khởi động xe.
Lúc hai người đến bữa tiệc đã có rất nhiều người ở đây rồi, An Nhạc khoác tay Cố Tử Mặc đi vào, gần đó có một quý phụ trung niên nhìn thấy bọn họ đầu tiên, đi về phía Cố Tử Mặc hỏi thăm, lúc đến phiên An Nhạc, vốn là nên để Cố Tử Mặc giới thiệu cô là ai…..
Nhưng hoàn toàn ngược lại, người phụ nữ kia nhìn thấy An Nhạc, câu nói đầu tiên là “Đây là bạn gái của con?” dường như là giọng điệu chắc chắn, không hề suy nghĩ tới chuyện chỉ là bạn bè bình thường, hoặc là một người đồng hành gì đó.
Cố Tử Mặc gật đầu nói “Bạn gái của con, An Nhạc.” Hắn nói xong liền giới thiệu với An Nhạc “Vị này là Trương quản lí, bạn của mẹ anh.”
Người phụ nữ kia mang theo ánh mắt xem xét nhìn vào hai mắt An Nhạc, vô cùng lễ độ cười cười với cô, sau đó nói “Mau vào trong đi, ba mẹ con chờ lâu rồi đấy.”
Cái gì? An Nhạc cho là mình nghe lầm, ba mẹ hắn? Tại sao ba mẹ hắn lại ở chỗ này, không phải nói là tiệc sinh nhật của bạn sao? Chẳng lẽ hắn lừa cô?
An Nhạc ngừng bước không nhúc nhích, đợi đến khi người phụ nữ kia rời đi, cô kéo tay áo Cố Tử Mặc, giống như người sắp chết nhưng vẫn cố ôm ba phần hy vọng hỏi “Cố Tử Mặc, anh đừng nói với em bữa tiệc sinh nhật này là ba mẹ anh tổ chức.”
Cố Tử Mặc gật đầu, vẻ mặc khen ngợi mỉm cười nói “Em yêu, chúc mừng em đoán đúng rồi.”
An Nhạc có cảm giác sắp hôn mê, cô nhìn chằm chằm hắn, bất mãn lên án “Không phải anh nói đây là tiệc sinh nhật bạn hả? Anh cũng không thèm nói cho em biết đây là sinh nhật của ba mẹ anh.”
Cố Tử Mặc tỏ vẻ vô tội “Hoàn toàn có thể nói là bạn bè, không ai quy định ba mẹ không thể làm bạn bè, đúng không? Được rồi, chúng ta đi vào thôi.”
Đi vào? An Nhạc buông cánh tay hắn, xoay người muốn chạy ra ngoài, đùa cái gì vậy, này này! Cô vẫn còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý đó có biết hay không? Bây giờ phải đi gặp ba mẹ, cô không muốn, hoàn toàn không muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.