Đẹp trai, nên cô xui xẻo có được hay không! Nếu không phải ngày hôm qua
nhất thời làm việc tốt thì đâu có chuyện hôm nay, cô đảo cặp mắt trắng
dã “Thôi đi! Trở về gội đầu”
An Nhạc cho rằng mấy chuyện này đã
chấm dứt, nhưng sau đó một ngày, lúc cô kết thúc tiết học đang trên
đường trở về ký túc xá lại nhìn thấy hắn đứng ở gốc cây bên kia, hẳn là
đang đợi ai đó. Cô đương nhiên không có tự mình đa tình nghĩ rằng người
ta đang đợi mình, nhưng thật sự người hắn đang đợi là cô.
An Nhạc đứng cách Tiêu Thịnh vài bước, nhìn hắn nói “Học trưởng, nếu anh vì
chuyện hôm qua tới xin lỗi thì không cần đâu, chúng ta không ai nợ ai
cả”
Tiêu Thịnh hình như đã bị lời nói của cô làm chấn động, giật
mình một chút, sau đó nói “Nói như thế nào chuyện này cũng từ anh mà ra, anh vẫn nên trịnh trọng nói tiếng xin lỗi với em”
Thái độ của
đối phương thành khẩn như vậy, cô không có lý do gì không chấp nhận, An
Nhạc gật đầu cười, trong mắt hiện lên tia nghịch ngơm, cố ý nói “Được
rồi, em tiếp nhận lời xin lỗi của anh”
Gương mặt tuấn tú của Tiêu Thịnh cũng hiện lên nụ cười “Cảm ơn!”
“Không cần cảm ơn, học trưởng, tạm biệt, gặp lại sau!” An Nhạc nói xong đang
muốn rời đi thì bị Tiêu Thịnh gọi lại “Chờ một chút…..”
Còn có
chuyện gì sao? Cô kinh ngạc nhìn hắn, chỉ thấy hắn đến gần đứng trước
người mình, mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái của hắn xộc vào mũi cô, đồng thời tay của hắn đưa đến trên đầu, chạm vào tóc An Nhạc.
Hmm?
Hắn muốn làm gì? Khoảng cách gần như vậy khiến người ta hốt hoảng, An
Nhạc theo bản năng muốn lùi về phía sau, cô còn chưa kịp di chuyển thì
Tiêu Thịnh đã lùi lại. An Nhạc không giải thích được nhìn hắn, chỉ thấy
hai ngón tay hắn kẹp một chiếc lá cây, nhe răng cười với cô, phát ra âm
thanh êm ái mê người
“Lá cây rớt trên tóc em…”
“Thịch!”
Trong nháy mắt cô tựa hồ nghe thấy tim mình lỗi nhịp, hắn đứng ở đó, tia nắng mặt trời len lỏi qua lá cây phản chiếu lên vành tai hắn. Nhìn hắn
lúc này nụ cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng nõn chỉnh tề, khuyên tai
màu bạc bên phải lấp lánh ánh sáng.
“À! Cảm ơn…” Mất một hồi lâu
An Nhạc mới tìm về được giọng nói của mình, không biết hắn có phát hiện
ra cô có chút khác thường hay không, cũng không dám đứng lại đó nữa, tim đập dồn dập như tiếng sấm, chính cô cũng không khống chế được.
Trở lại phòng ký túc, An Nhạc nằm lì ở trên giường, câu đầu tiên nói với
bạn tốt chính là “Tớ tiêu rồi!” Sau đó bất kể Đại Ngọc Nhi hỏi tiêu cái
gì, cô cũng không trả lời.
Đúng vậy, An Nhạc biết mình tiêu rồi, một khi cô xuất hiện cảm giác tim đập thình thịch này, đại biểu cô đã động lòng rồi.
Hồi tưởng lại chuyện trước đó, An Nhạc không nhịn được ôm chăn ở trên
giường lăn vài vòng. Aaaaaaa! Tại sao hắn lại tới giúp cô nhặt cái lá
cây kia? Lên tiếng nhắc một chút là được rồi không phải sao? Hiện tại cô thành cái dạng gì rồi, phải làm sao bây giờ?
Nhưng hắn đã có bạn gái rồi a! Cô làm sao giải quyết đây?
An Nhạc đêm đó hạ quyết tâm, nhất định phải quên chuyện kia đi, có lẽ mấy
ngày không gặp hẳn là sẽ quên nhanh thôi, thế nhưng lý trí chẳng bao giờ có thể thắng được trái tim!
An Nhạc nhớ lại mình thật giống như
lúc mười lăm tuổi, hồi ấy cô học sơ tam, cũng len lén thích một nam
sinh, nam sinh kia lớn hơn cô một tuổi, bởi vì hắn không thi đậu vào
trường lý tưởng của mình, lại không muốn học ở trường nguyện vọng hai,
nên hợp tình hợp lý đến học ở lớp An Nhạc, hơn nữa còn an vị ngồi trước
mặt cô.