“Tây Nhạc quốc… Đã không còn? Cái gì gọi là ‘Tây Nhạc quốc đã không còn’?”
Tề Duệ trợn mắt, không ngừng lắc đầu, trong tiềm thức bài xích những lời này, tầm mắt hắn chuyển về phía Chân Giác và Thương Kì Nhiên.
Sao lại không còn? Không phải hắn vừa đại hôn không bao lâu sao? Lúc đại hôn mọi chuyện đều hoàn hảo, cái gì gọi là ‘Tây Nhạc quốc đã không còn’?
Trong lòng Chân Giác và Thương Kì Nhiên đều có chút bất đắc dĩ. Nhìn tia bối rối trong mắt Tề Duệ lúc này, bọn họ có thể đoán được chuyện này là đả kích lớn thế nào đối với hắn.
Thấy hảo hữu không trả lời, tia sợ hãi trong mắt Tề Duệ càng ngày càng đậm, xoay người nhìn về phía thái giám và cung nữ, tức giận hét to ra tiếng:
“Các ngươi mau nói cho Bản vương, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Người này…”
Tầm mắt sắc bén của Tề Duệ bắn về phía Nam Cung Ly, trong mắt tràn ngập phẫn hận.
Thái giám và cung nữ lập tức quỳ xuống.
Tuy hiện nay Tề Duệ đã không còn uy vũ của Duệ Vương gia hô mưa gọi gió ngày trước, nhưng khí thế của bao năm qua vẫn còn nguyên. Vừa chợt thấy thì chẳng khác gì ngày xưa, khiến bọn họ cũng không khỏi run rẩy, trong lòng thở dài, âm thầm thông cảm cho Tề Duệ.
Khóe miệng Nam Cung Ly từ đầu tới cuối đều nhếch lên, giống như mỉa mai, giống như đang xem diễn trò.
Đây chính là điều mà hắn muốn nhìn thấy, nhìn thấy hài tử mà Hiến Tông Đế thương yêu nhất thống khổ, dường như có thể triệt tiêu đi những nhục nhã và đau khổ mà hắn đã từng trải qua.
“Vậy để Trẫm nói tiếp nhé!”
Nam Cung Ly bước lại gần Tề Duệ, đứng cách hắn hai bước chân.
“Tây Nhạc quốc đã không còn, có nghĩa là Tây Nhạc quốc giống Nam Khải quốc bảy năm trước, đã diệt vong. Mà ngươi… Duệ Vương gia, giờ phút này là tù nhân của Nam Cung Ly ta. Không chỉ có như thế, muội muội của ngươi – Công chúa Thanh Hà, Hoàng huynh của ngươi – Tề Tuyên Vương gia, thậm chí là Phụ hoàng Mẫu hậu của ngươi, đều là những con kiến trong tay Trẫm, Trẫm muốn các ngươi chết đều là chuyện vô cùng đơn giản!”
‘Oanh’ một tiếng, Tề Duệ như bị sét đánh, thân thể lảo đảo một cái.
Diệt vong? Bị thiếu niên trước mắt này tiêu diệt? Làm sao có thể?
“Không, sẽ không!”
Tề Duệ vẫn không chịu tin sự thật này.
Sao Nam Cung Ly có thể có năng lực lớn như vậy?
Hắn vừa thú Dao Nhi, đúng, Dao Nhi!
Hắn chuyển tầm mắt về phía Tần Mộ Dao, vội vàng vọt tới trước mặt nàng, nắm chặt tay nàng:
“Dao Nhi, nàng nói cho Bản vương, những lời hắn nói không là sự thật, Hoàng Đế Tây Nhạc quốc vẫn là Phụ hoàng của ta, không hề diệt vong, nàng mau nói đi a!”
Trong giọng nói vội vàng của Tề Duệ mang theo một tia điên cuồng, như bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nhìn chằm chằm Tần Mộ Dao không chớp mắt. Lúc nhìn thấy ánh mắt chớp động của nàng, trong lòng càng thêm bối rối, theo bản năng càng nắm chặt tay Tần Mộ Dao.
Cổ tay Tần Mộ Dao bị đau, hơi hơi nhíu mi.
Những lời của Nam Cung Ly đều đã nói ra hết mọi sự thật, nàng cũng chẳng có gì phải ngại ngần, gật gật đầu với Tề Duệ. Quả nhiên thấy sắc mặt của Tề Duệ càng thêm khó coi, đau đớn như thể vừa ngã xuống khỏi vách núi.
“Trong khoảng thời gian ngươi hôn mê đã xảy ra rất nhiều chuyện!”
Tần Mộ Dao thản nhiên nói.
Trốn tránh cũng không phải cách hay, cuối cùng thì Tề Duệ vẫn cứ phải đối mặt với sự thật này. Mặc kệ hắn có nguyện ý thừa nhận hay không, cũng không quan tâm xem hắn phải chịu đựng bao nhiêu thống khổ.
“Đã xảy ra rất nhiều chuyện?”
Tề Duệ bước lùi một bước, đột nhiên, ánh mắt hắn dừng ở trên người Tần Mộ Dao, bàn tay nắm cổ tay nàng lại càng thêm chặt hơn.
“Dao Nhi, nàng sẽ không vứt bỏ ta phải không. Cho dù ta không còn là Duệ Vương gia thì vẫn là trượng phu của nàng, phải không? Dao Nhi, nàng không phải nữ tử tham luyến vinh hoa địa vị, cho dù ta không còn là Duệ Vương gia, cũng vẫn có thể mang đến cho nàng cuộc sống hạnh phúc! Ta vẫn sẽ yêu thương nàng!”
Trong mắt Tề Duệ lóe lên thần sắc chờ mong.
Những lời của hắn lại khiến Tần Mộ Dao không hiểu nổi.
Có chuyện gì vậy? Hắn là trượng phu của nàng? Trượng phu của nàng rõ ràng là Mạc Thiếu Khanh, chẳng lẽ đầu óc của hắn bị lệch lạc?
Cảm giác được mười ngón tay đang đan vào tay mình giật nảy lên, Tần Mộ Dao theo bản năng nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh, thế nhưng lại nhìn thấy một tia bi thương và không xác định trong mắt hắn, lập tức hiểu ra nhất định là hắn đang hiểu lầm!
“Tề Duệ…”
Tần Mộ Dao đảo mắt nhìn Tề Duệ, muốn nói rõ cho hắn thì lại bị lời nói của Tề Duệ ngắt ngang:
“Dao Nhi, đừng bỏ ta! Ta thề ta sẽ mãi mãi yêu nàng!”
Đây là lần đầu tiên Tề Duệ cảm thấy sợ hãi như vậy. Sợ nàng nói ra những lời cự tuyệt. Nếu đúng như lời bọn họ thì Tây Nhạc quốc đã diệt vong, vậy thì hắn chỉ còn lại một mình Dao Nhi mà thôi!
“Tề Duệ, ngươi hãy nghe ta nói!”
Lông mày Tần Mộ Dao càng nhăn chặt.
Trước đây bọn họ đã sớm không có khả năng, giờ lại nói lời yêu đương thì có phải rất buồn cười hay không!
“Không! Ta không nghe, chúng ta đã đại hôn rồi, nàng đời này kiếp này đều là người của ta!”
Tề Duệ lại kêu gào, tiến lên với ý đồ ôm Tần Mộ Dao vào trong ngực. Nhưng, một nam nhân lại đẩy mạnh hắn ra.
Tề Duệ nhìn nam nhân trước mắt, trong mắt xẹt qua một tia sáng nghiêm túc:
“Mạc Thiếu Khanh, ngươi thích Dao Nhi là một chuyện, nhưng cuối cùng thì Dao Nhi vẫn là thê tử của ta! Ngươi mơ tưởng ngăn cản ta!”
Khuôn mặt Mạc Thiếu Khanh giật mình, hai tay nắm chặt thành quyền.
Lúc nghe Tề Duệ nói Dao Nhi là thê tử của hắn ta, hắn có cảm giác muốn gϊếŧ người, hận không thể bầm thây hắn ta ra làm vạn đoạn. Hắn muốn nói với hắn ta rằng, hắn mới là trượng phu của Dao Nhi. Nhưng, hắn lại không có chút ấn tượng nào với đoạn trí nhớ đã qua đó. Đến ngay cả chuyện Dao Nhi và mình là phu thê cũng là do Dao Nhi nói cho hắn biết. Giờ hắn biết tin tưởng vào ai đây?
“Tề Duệ, ngươi đừng nói lung tung!”
Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một tia không vui. Nhưng từ trong mắt Tề Duệ, nàng không hề nhìn thấy sự cố ý nào.
Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc này, một bóng người xuất hiện ở cửa cung điện. Vũ Văn Cẩn thở hổn hà hổn hển bám vào cánh cửa, dựa thân mình vào đó, vừa nhìn đã biết là nàng ta vừa vội vàng chạy đến.
Ánh mắt Tần Mộ Dao vừa chuyển, Vũ Văn Cẩn là đại phu của Tề Duệ, nhất định là biết vì sao hắn lại có tình trạng như vậy.
“Cẩn Nhi, muội mau tới đây!”
Tần Mộ Dao nói với nàng.
Vũ Văn Cẩn hít thở mấy hơi thật sâu, chạy đến trước mặt Tần Mộ Dao, trừng mắt liếc nhìn Tề Duệ một cái.
Nam nhân này vừa tỉnh lại đã đến tìm Mộ Dao tỷ tỷ, làm hại nàng đuổi theo mệt như vậy!
“Hắn bị làm sao thế?”
Tần Mộ Dao lập tức mở miệng hỏi.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Vũ Văn Cẩn.
Thương Kì Nhiên và Chân Giác cũng ngầm nhìn ra Tề Duệ có gì đó dị thường. Hắn luôn miệng nói Dao Nhi là thê tử của hắn, chẳng lẽ hắn đã quên mất chuyện quan hệ hôn nhân giữa hắn và Dao Nhi đã được giải trừ từ lâu rồi sao?
Cuối cùng thì đã xuất hiện chuyện gì vậy chứ?
Vũ Văn Cẩn vẫn thở hổn hà hổn hển.
“Trí nhớ của hắn bị thiếu khuyết vài chỗ. Nếu ta đoán không lầm, hẳn là dược hiệu của Độc nương tử khiến trong thời gian hôn mê hắn đã có ảo giác. Dược hiệu của Độc nương tử có thể khiến người trúng độc sinh ra ảo giác trong khi hôn mê. Đó là ảo giác về những việc mà mình mong muốn và hy vọng được thấy, được làm. Nhưng về phần ảo giác đó là gì thì muội cũng không biết rõ!”
Bản lĩnh của nàng cũng chỉ có thể tìm hiểu đến điểm này mà thôi!
Trí nhớ bị thiếu khuyết? Sinh ra ảo giác?
Tần Mộ Dao nhìn Tề Duệ từ trên xuống dưới, ngầm đoán được có lẽ trí nhớ của hắn bị mất đi khoảng thời gian sau khi hắn và mình giải trừ quan hệ hôn nhân, sau đó nàng gả cho Mạc Thiếu Khanh! Mà trong ảo giác của hắn đã xảy ra chuyện gì thì nàng không thể nào biết được!
Trong lòng thở dài một hơi, không ngờ chuyện này lại phiền toái như vậy.
“Các ngươi đang nói cái gì? Cái gì mà ‘trí nhớ vị thiếu khuyết’, cái gì mà ‘ảo giác’?”
Ánh mắt sắc bén của Tề Duệ đảo qua Vũ Văn Cẩn, nhận thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn mình đều lộ ra tia thương hại.
Không, hắn không cần thương hại!
“Tề Duệ, mau theo ta trở về đi!”
Chân Giác tiến lên giữ chặt Tề Duệ.
Nhìn thấy hắn ta như vậy, đến ngay cả một người cà lơ phất phơ như hắn cũng có chút không chịu nổi. Hẳn là hắn nên đưa hắn ta đi, nếu không chọc giận Nam Cung Ly thì kết cục của hắn ta còn thảm hại hơn. Dù sao thì hắn cũng lờ mờ nghe nói đến thái độ của Nam Cung Ly với Tần Mộ Dao.
“Ngươi buông ra!”
Tề Duệ đẩy mạnh hắn ra, ánh mắt sáng quắc nhìn Tần Mộ Dao:
“Ta là trượng phu của Dao Nhi, cho dù có đi thì ta cũng muốn mang theo Dao Nhi đi cùng!”
Tề Duệ dứt lời lại tiến lên muốn giữ chặt Tần Mộ Dao.
Tuy Mạc Thiếu Khanh không nói năng gì, nhưng trong lòng đã có một giọng nói đang nói cho hắn biết, Dao Nhi là của hắn! Hắn không cho phép bất cứ kẻ nào cướp nàng đi!
Mạc Thiếu Khanh đứng chắn như một bức tường đồng vách sắt trước mặt Dao Nhi, ngăn giữa Tề Duệ và Dao Nhi.
“Mạc Thiếu Khanh, ngươi tránh ra cho ta!”
Trong mắt Tề Duệ cháy bừng lửa giận. Nhìn thấy tư thế đứng trước mặt bảo vệ Tần Mộ Dao của Mạc Thiếu Khanh, trong lòng hắn giống như là bị đâm trúng, đau đớn không thôi.
Nếu thật sự hắn đã mất đi thân phận cao quý trước kia, thì bây giờ không thể lại mất luôn cả Dao Nhi được!
“Ngươi không có tư cách mang Dao Nhi đi!”
Mạc Thiếu Khanh thản nhiên mở miệng, nhưng trong mắt lại tràn ngập đề phòng và kiên định.
Hắn ghét việc Tề Duệ tự cho mình là đúng, tự xưng là trượng phu của Dao Nhi!
Hai người cứ giằng co như vậy, trong ánh mắt nhìn nhau đều rất quyết tuyệt.
Tần Mộ Dao nhìn hai người, trong lòng thở dài.
Bây giờ, cách duy nhất là phải làm cho Tề Duệ hoàn toàn đánh mất ý niệm về nàng thì mới được!
Nàng không thể để Tề Duệ lại trở thành quả bom hẹn giờ giữa nàng và Mạc Thiếu Khanh!
Trong mắt xẹt qua một chút kiên định, Tần Mộ Dao tiến lên đứng bên cạnh Mạc Thiếu Khanh.
“Dựa vào ngươi mà cũng đòi làm trượng phu của ta? Chưa nói đến chuyện ta đã gả cho Thiếu Khanh, cho dù ta chưa gả, ngươi cũng không thể là trượng phu của ta! Ngươi nhìn bọn họ xem, có ai kém ngươi về tiền tài, địa vị, diện mạo, tài hoa hay không?”
Ánh mắt Tần Mộ Dao dừng ở trên người Tề Duệ, trong mắt nàng cố ý mang theo vài phần khinh thường, đỡ thắt lưng, thay đổi một tư thế thoải mái.
Nữ nhân đang mang thai thật dễ bị mệt mỏi!
Lúc này đây, nàng muốn nói cho rõ ràng!
Thân thể Tề Duệ ngẩn ra, nghe hết lời của nàng thì như bị đẩy mạnh xuống vực sâu. Thần sắc trong mắt Dao Nhi mang theo vài phần coi thường, khiến trong lòng hắn càng thêm đau đớn kịch liệt.
Không! Sao Dao Nhi có thể coi thường hắn được chứ?
Gân xanh nổi lên, hung hăng trừng mắt liếc nhìn nam nhân bên cạnh nàng một cái, trong giọng nói mang theo khiêu khích:
“Chỉ có ta mới là phụ thân của hài tử trong bụng nàng!”
Trong trí nhớ, hắn và nàng đại hôn không lâu, Dao Nhi liền có thai, không phải sao? Làm sao có thể gả cho Mạc Thiếu Khanh được? Nàng muốn thoát khỏi mình sao? Nhưng, hắn nhất định sẽ không cho nàng cơ hội! Nàng nhất định phải là của hắn!
Tần Mộ Dao hơi hơi nhíu mi, nhắm mắt, che khuất ánh sáng vừa chợt lóe qua.
“Thật sao? Ngươi chắc chứ?”
Nực cười!
Phụ thân của hài tử trong bụng nàng là ai, sao nàng lại không biết rõ chứ? Quả nhiên là trí nhớ của Tề Duệ này đã bị lệch lạc rất nghiêm trọng thì phải?
Nhớ tới những lời vừa rồi của Vũ Văn Cẩn, trong lòng đột nhiên ngẩn ra. Dược hiệu của Độc nương tử có thể làm cho người ta nhìn thấy trong ảo giác những điều mình muốn nhìn thấy nhất, những việc mình muốn làm được nhất!
Trong mắt lập tức xẹt qua một chút không vui.
Lẽ nào mình đã bị hắn làm chuyện ám muội trong cơn hôn mê sao?
Trong lòng dâng lên một tia ghê tởm.
Được rồi! Sự thương hại của Tần Mộ Dao với Tề Duệ dần dần biến mất, thay vào đó là tràn đầy tức giận, trong mắt xẹt qua một tia sáng sắc bén.
Nàng muốn cho hắn biết một cách rõ ràng rằng Tần Mộ Dao nàng không phải là để cho Tề Duệ hắn lợi dụng, cho dù là ở trong ảo giác cũng không được!