Cực Phẩm Đại Tiểu Thư

Chương 46: Hoài nghi




Tần Mộ Dao nắm lấy y phục của Mạc Thiếu Khanh, Mạc Thiếu Khanh đang lúc khó xử nên làm sao mới có thể đánh mất ý niệm truy vấn trong đầu nàng, đột nhiên nhìn thấy Thương Kì Nhiên ở cửa đang muốn xoay người rời đi, hai mắt nhất thời sáng ngời.
“Kì Nhiên, sao huynh lại tới đây? Đến đây sao lại không tiến vào?”
Thương Kì Nhiên đang muốn rời đi phút chốc dừng lại bước chân, xoay người nhìn về phía hai người trong phòng, vừa vặn chống lại ánh mắt Tần Mộ Dao kinh ngạc nhìn qua, trên mặt trồi lên một tia xấu hổ khó có được.
Nghĩ đến mục đích chính mình đến, hắn trừ bỏ vào nhà, lại không có lựa chọn nào khác.
Kiên trì đi vào rồi, trong lòng lại nghĩ hình ảnh mình nhìn đến, chính mình giống như là quấy rầy đến Thiếu Khanh cùng Tần Mộ Dao!
“Vừa rồi ta đi nhìn Duệ Vương gia, tình trạng hắn giống như không làm sao tốt được! Tần tiểu thư đi xem đi!”
Thương Kì Nhiên vẫn như cũ là một bộ mặt lạnh băng ngàn năm không tan.
Mi tâm Tần Mộ Dao nhíu chặt.
Tề Duệ này, lại làm sao vậy? Hắn ngại chuyện của nàng còn chưa đủ nhiều có phải hay không?
“Dao Nhi, muốn đi xem hay không?”
Mạc Thiếu Khanh đẩy ra tay nàng cầm lấy cổ áo chính mình, lần đầu tiên thực chờ mong Tần Mộ Dao nhìn Tề Duệ.
Tần Mộ Dao thản nhiên nhìn lướt qua Mạc Thiếu Khanh, nghĩ đến mình vừa rồi còn không có được đáp án, trong lòng hiện lên một chút do dự.
Đột nhiên, ngoài cửa một nha hoàn đến thông báo cũng không có, hoang mang rối loạn vọt tiến vào.
“Tần tiểu thư, Duệ…… Duệ Vương gia quá tức giận, nói……”
“Nói cái gì?”
Trong mắt Tần Mộ Dao hiện lên một chút không kiên nhẫn, cả người đã muốn đi ra khỏi cửa.
“Nói…… Muốn gặp Tần tiểu thư……”
Nha hoàn nhìn nàng khí thế như gió lướt qua, không khỏi thở dốc vì kinh ngạc.
Nhìn Tần Mộ Dao rời đi, Mạc Thiếu Khanh thở dài nhẹ nhõm một hơi.
‘May mắn Thương Kì Nhiên đến đúng lúc!’
Hiện tại hắn nên ngẫm lại, Dao Nhi nếu tiếp tục truy vấn, hắn nên làm sao ứng phó!
…………
“Cút, đều cút cho ta!”
Trong phòng, một đống hỗn độn, Tề Duệ nằm ở trên giường, bởi vì chân bị thương nên không thể động đậy, ngay cả ăn cơm cũng ăn ở trên giường, chưa từng có cảm giác bất lực như vậy, trong lòng phiền chán không thôi.
“Vương gia, để cho Yên Nhi đút cho người!”
Mạc Yên từ tay nha hoàn mới từ bên ngoài vào đang nơm nớp lo sợ tiếp nhận chén thuốc, ngồi vào mép giường, trên mặt mang theo mỉm cười.
Mấy ngày nay Tề Duệ bị thương, nàng nhưng thật ra lúc nào cũng tại bên người hầu hạ hắn, trong lòng vui vẻ không thôi. Rốt cục cũng có thêm nhiều cơ hội ở chung với Tề Duệ, nàng tin tưởng, hắn nhất định thấy được những gì nàng đã bỏ ra vì hắn.
Ai ngờ, một muống thuốc vừa muốn va chạm vào môi Tề Duệ, Tề Duệ vẻ mặt tức giận vung bàn tay to lên, giây tiếp theo, xoảng một tiếng, chén thuốc trong tay Mạc Yên ngã trên mặt đất, vỡ vụn thành từng mảnh.
“A…… Vương gia, người ……”
Trong lòng Mạc Yên cả kinh, nhất thời không biết làm sao.
‘Rõ ràng hai ngày nay chỉ cần lúc Tề Duệ không chịu uống thuốc do nha hoàn đút, liền nhất định sẽ nghe lời của mình, đem thuốc uống hết, nhưng là hiện tại……’
“Đều cút cho ta! Đem Tần Mộ Dao gọi tới cho Bản vương!”
Tề Duệ rống giận, giống như một con sư tử bị nhốt.
Mạc Yên nhất thời ngẩn ra.
‘Tần Mộ Dao?’
Nghe cái tên này, lòng của nàng nhất thời nổi lên một cỗ hận ý nồng đậm, hai tay phút chốc nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt.
Nhưng vào lúc này, cửa phút chốc bị đẩy ra, Tần Mộ Dao đi vào phòng, nhìn đến từng đống hỗn độn, trong mắt hiện lên một chút không vui, nhìn nam nhân nằm trên giường, cùng chén thuốc rơi dưới đất.
“Hồng Anh, làm cho người ta lại đi hầm một chén thuốc cho Duệ Vương gia.”
Tần Mộ Dao lạnh lùng nói, vòng quá Mạc Yên, đi đến bên giường Tề Duệ, chống lại tầm mắt Tề Duệ.
“Duệ Vương gia náo động lớn như vậy tìm ta đến có việc?”
“Hừ! Không náo động lớn, Dao Nhi có thể đến thăm người bị thương hộ nàng sao?”
Trong mắt Tề Duệ xẹt qua một vệt tối tăm nhưng rõ ràng.
Hắn biết hai ngày này Tần Mộ Dao vội vàng chuyện hậu lũ, nhưng là vừa rồi thuộc hạ báo lại, rõ ràng nhìn thấy Mạc Thiếu Khanh vào phòng Tần Mộ Dao.
Tần Mộ Dao nhất thời ngẩn ra, nàng quả thật là sơ sót, ánh mắt dừng ở trên đùi hắn, áy náy trong lòng lại trồi lên.
“Ta thực cảm ơn ngươi thay ta đỡ cục đá khổng lồ kia, nhưng là, ngươi không uống thuốc, là vì làm cho ta càng áy náy sao?”
Mạc Yên kinh dị nhìn hai người.
Duệ Vương gia bị thương lại là vì cứu Tần Mộ Dao? Tin tức này như một cái búa tạ đánh vào lòng của nàng, thân thể theo bản năng lui về phía sau một bước.
‘Làm sao có thể? Thân thể Duệ Vương gia là tôn quý cỡ nào, làm sao có thể vì Tần Mộ Dao mà bị thương?’
“Nếu cảm ơn, vậy nên có hành động chứng minh mới được!”
Tề Duệ nhắm mắt, như có chút đăm chiêu.
Đúng lúc này, Hồng Anh bưng chén thuốc vào phòng.
“Tiểu thư, thuốc đến rồi, tại phòng bếp vừa vặn có thuốc đã hầm xong.”
Lúc đi ngang qua Mạc Yên, Mạc Yên lại đoạt đi chén thuốc trong tay nàng, khóe miệng giương lên tươi cười dịu dàng hiền lành.
“Cho ta đi! Thuốc của Duệ Vương gia đều là ta đút, ta biết Vương gia thích cái dạng độ ấm gì.”
Nói xong, như có như không liếc mắt Tần Mộ Dao một cái, như là đang cố ý nói cho nàng nghe, trực tiếp ngồi vào mép giường.
Nhưng là vừa ngồi xuống, chợt nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Tề Duệ.
“Đem thuốc đưa cho Dao Nhi!”
“Chuyện này……”
Mạc Yên kinh dị giương mắt, nhưng là giây tiếp theo, lại ôn hòa cười cười.
“Tần tiểu thư mấy ngày nay bận bịu đủ việc, hẳn là vô cùng vất vả, chuyện đút thuốc để cho Yên Nhi làm là được.”
“Đem thuốc đưa cho Dao Nhi!”
Tề Duệ cố ý cất cao thanh âm, mơ hồ lộ ra một tia không vui.
Mạc Yên bị hắn rống một cái, trong lòng như là bị đao cắt qua mà đau đớn, nhưng là lại mỉm cười như trước.
“Vâng.”
Nói xong, xoay người lúc đưa lưng về phía Tề Duệ, vẻ mặt tươi cười lại nhất thời trở nên dữ tợn, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Mộ Dao một cái, cầm chén thuốc đưa vào trong tay nàng.
“Vậy phiền toái Tần tiểu thư!”
Tần Mộ Dao nhìn Mạc Yên biểu diễn trở mặt đầy đặc sắc, khẽ nhíu mày.
‘Nữ nhân này ở trước mặt Tề Duệ nhưng thật ra rất biết diễn!’
“Mạc tiểu thư nếu có chuyện mà nói, có việc cứ đi!”
Tần Mộ Dao đồng dạng cũng giương lên một chút tươi cười.
Diễn trò, nàng không biết mới lạ! Kêu nàng ta đi ra ngoài, là vì chính nàng không muốn cùng nữ nhân dối trá này ở cùng trong một phòng!
Trên mặt Mạc Yên cứng đờ, trong mắt bắn ra hận ý càng thêm dày đặc, hướng Tần Mộ Dao gật gật đầu, đi ra phòng.
Nhìn bóng dáng Mạc Yên rời đi, trong lòng không khỏi thở dài.
Tề Duệ này, mặc kệ là có tâm hay là vô tình, lại làm cho trong lòng Mạc Yên đối nàng thêm vài phần hận ý.
Nhìn chén thuốc trong tay, nghĩ đến nguyên nhân hắn bị thương, nhún vai, nhận mệnh ngồi ở mép giường, đem chén đưa đến bên miệng Tề Duệ.
“Thừa dịp nóng uống!”
Động tác của nàng làm cho Tề Duệ ngẩn ra, hai hàng lông mày gắt gao nhíu thành một đường.
‘Nàng không nên từng muỗng từng muống đút chính mình sao?’
Như là thấy rõ ràng ý nghĩ của hắn, Tần Mộ Dao quăng cho hắn cặp mắt trắng.
“Duệ Vương gia không biết một hơi uống hết sẽ không đắng như vậy sao?”
Nói xong, đem chén đổ, vì không cho thuốc chảy ra, Tề Duệ bị bất đắc dĩ một hơi uống hết, gần là trong thời gian chốc lát, một chén thuốc chỉ thấy đáy.
Mắt Tề Duệ sáng lên.
Quả nhiên thuốc không có đắng như hai ngày trước! Tâm tình cũng giống như tốt hơn rất nhiều!………………
Ban đêm.
Tần Mộ Dao ngồi ở trước đài trang điểm, đang muốn thả tóc, đột nhiên, một luồng ánh sáng chói mắt phản xạ đến trong mắt nàng, trong gương đồng, sau lưng một tên hắc y nhân hướng nàng đâm kiếm tới, trong lòng đột nhiên cả kinh, Tần Mộ Dao theo bản năng tránh ra.
Kiếm phong vừa vặn xẹt qua sợi tóc của nàng, một chùm tóc đột nhiên rơi xuống.
“Ngươi là ai?”
Tần Mộ Dao nhìn hắc y nhân bịt mặt, trong mắt hiện lên một vệt sáng âm trầm.
Hắc y nhân cũng không có trả lời, chính là cười lạnh một tiếng, lại hướng Tần Mộ Dao đâm tới.
Ngay tại lúc nghĩ đến Tần Mộ Dao tránh không khỏi chính mình, đột nhiên, chỉ nghe thấy tiếng keng keng keng, kiếm trên tay hắc y nhân bị chếch hẳn sang một bên.
Giây tiếp theo, một cái bàn tay to bắt lấy cổ tay hắc y nhân, hung hăng dùng một chút lực, kiếm trong tay hắc y nhân rơi xuống phát ra âm thanh thanh thúy.
“Nam Tinh……”
Trong lòng Tần Mộ Dao vui vẻ.
‘May mắn hắn tới kịp lúc.’
Hắc y nhân thấy tình thế không đúng, hung hăng trừng mắt nhìn Nam Tinh một cái, rất nhanh rời đi.
Nam Tinh đang muốn đuổi theo, lại bị Tần Mộ Dao ngăn lại.
“Đừng đuổi theo, ta đã muốn biết hắn là ai phái tới!”
Tần Mộ Dao nhìn thanh kiếm kia, trong mắt hiện lên một chùm sáng lợi hại.
Chuyện này là trong dự đoán của nàng, nhưng là không nghĩ tới bọn họ sẽ vội vàng hành động như vậy!
Tần Mộ Dao nhặt kiếm lên, ánh mắt rơi trên thứ gì đó trên mặt kiếm, thuận tay nhặt thứ kia lên, đặt ở trong tay tỉ mỉ quan sát, mi tâm gắt gao nhíu vào nhau.
“Ba cây ngân châm này rất quen thuộc đi! Ta không phải là ở nơi nào gặp qua chứ?”
Cố gắng tìm kiếm trong trí nhớ trước kia, đột nhiên, tia sáng vụt qua.
Đúng! Tên nam nhân đeo mặt nạ kia!
Nhưng là, ngân châm này rõ ràng là Nam Tinh vừa mới bắn ra, là vũ khí đánh đến kiếm của hắc y nhân!
‘Chẳng lẽ……’
Tầm mắt sắc bén của Tần Mộ Dao bắn về phía Nam Tinh, có chút đáp án giống như sống động vô cùng……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.