Cực Phẩm Đại Tiểu Thư

Chương 55: Thân phận quân cờ




Chân Giác lập tức nhếch mép, mở chiết phiến trong tay.
“Ta tưởng là ai chứ! Hóa ra là Tần Đại tiểu thư, ngươi cũng biết đây là chỗ nào chứ? Đây chính là Vạn Hoa lâu, trong này ngoại trừ nam nhân tìm hoan chỉ có hoa nương, nữ nhân trong sạch sẽ không có tới nơi này, hay là…”
Trong mắt Chân Giác hiện lên một luồng ánh sáng kì dị, ý không cần nói cũng biết.
Đông cung sống? Nữ nhân này thật đúng là dám nói ra được!
Tần Mộ Dao cũng không để ý tới ‘ám chỉ’ của hắn, cao thấp đánh giá nam nhân bảnh bao này một chút. Một thân cẩm y hoa lệ, hoa hòe hoa sói, trên người vài cái ngọc bội dây kết, cứ tưởng trang điểm như vậy là xinh đẹp, trông chẳng khác gì một con bướm hoa!
“Không phải là hoa lâu sao? Chỉ có nam nhân vào, lại không có nữ nhân vào? Hôm nay ta liền cố tình vào!”
Tần Mộ Dao khiêu khích bước vào gian phòng, đi đến bên người Chân Giác, đôi mi thanh tú nhướn lên.
“Đúng rồi, nghe nói trong hoa lâu ngoại trừ hoa nương, dáng vẻ tiểu quan nhi cũng đều không tệ, vừa rồi ta vừa thấy Chân thiếu gia, còn tưởng là tiểu quan nhi Vạn Hoa lâu chứ! Vẻ ngoài… Thật tốt!”
“Ngươi…”
Sắc mặt Chân Giác một trận xanh một trận trắng.
Nàng là đang nói cái gì? Lại dám nói hắn là tiểu quan nhi nơi này! Tâm cao khí ngạo như Chân Giác đâu chịu nổi đối xử như vậy?
Mạc Thiếu Khanh còn đứng ở cửa tươi cười càng lúc càng lớn, trong mắt nhìn Tần Mộ Dao tràn đầy cưng chiều.
Muốn lấy được thắng lợi từ miệng Dao Nhi, chỉ sợ Chân Giác còn phải tu luyện vài năm! Lại dám đưa cổ tới trước mũi đao, aizz!
Đến ngay cả trên mặt vốn không có gì vẻ mặt của Thương Kì Nhiên cũng dâng lên một chút tươi cười.
Chân Giác nhìn thấy vẻ mặt của hai người, trong lòng càng thêm tức giận, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, cũng không tìm ra cái gì để nói lại Tần Mộ Dao, trong mắt hoa đào hiện lên một chút thất bại.
Tần Mộ Dao này, quả nhiên trở nên nhanh mồm nhanh miệng, nếu là trước kia, không chừng nói còn chẳng nói được rõ ràng, mà hiện tại, hắn đã có dự cảm, hắn khó mà chiếm được lợi thế trước mặt nàng!
“Đúng rồi, các ngươi mà cũng đến nơi này sao?”
Chân Giác thông minh nói sang chuyện khác, nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh và Thương Kì Nhiên.
Hai người, một người đầu gỗ, ngoại trừ sư muội của hắn, nữ nhân khác đều hờ hững, một người còn thanh cao hơn cả hòa thượng, hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây, lại thấy kỳ quan ngàn năm một thuở!
Trong không khí mùi vị son phấn khiến một đôi mày kiếm đen rậm của Thương Kì Nhiên gắt gao nhíu vào nhau, dường như không có dấu hiệu mở miệng nói chuyện.
Vẻ tươi cười trước giờ trên mặt Mạc Thiếu Khanh cũng có vẻ hơi mất tự nhiên.
Bọn họ vừa về đến kinh thành, Dao Nhi trở lại Tần phủ không thấy phu thê Tần Tấn, liền lập tức chạy một chuyến đến Chân phủ, biết được Chân Giác ở trong này, liền lập tức chạy lại đây.
“Đi theo ta đi!”
Nghe hắn vừa hỏi như vậy, đột nhiên Tần Mộ Dao nhớ tới mục đích mình đến, tiến lên túm lấy cổ tay Chân Giác, kéo hắn đi ra ngoài.
“Này, Tần Mộ Dao, ngươi muốn làm gì?”
Hành động bất ngờ xảy ra khiến Chân Giác bất ngờ không kịp phòng.
Nữ nhân này thật đúng là lớn mật, không chỉ có xuất nhập nơi yên hoa, còn lôi kéo hắn trước mặt nhiều người như vậy, cũng không sợ người ta nói ra nói vào!
Tần Mộ Dao không để ý tới Chân Giác kêu gào, nơi này không phải chỗ tốt để hỏi rõ mọi chuyện, hiện tại điều quan trọng nhất là nàng cần phải biết rõ chân tướng sự việc. Mà trong bọn họ, Chân Giác là người biết nhiều nhất!
“Tần tiểu thư, hiện tại Chân thiếu gia là khách nhân của ta, xin Tần tiểu thư tự trọng!”
Ngưng Sương từ đầu đến giờ vẫn không ra tiếng đột nhiên đứng dậy, bước lên phía trước cửa phòng ngăn đường ra của Tần Mộ Dao.
Tự trọng?
Tần Mộ Dao nhìn nhìn nữ nhân vừa gọi mình lại, một thân áo trắng, một màn lụa mỏng che mặt, trong lúc giơ tay nhấc chân không mang chút hương vị phong trần nào, chính là cặp mắt kia ẩn ẩn bao trùm ánh sáng khiến Tần Mộ Dao liếc mắt một cái liền nhìn ra nữ nhân này không đơn giản.
“Vậy xin cho ta mượn ‘Khách nhân’ dùng trong chốc lát!”
Ánh mắt Tần Mộ Dao chợt lóe, dứt lời, không đợi mọi người phản ứng kịp, liền lôi kéo Chân Giác đang bị lời của nàng làm cho kinh ngạc đi ra ngoài.
Mượn dùng trong chốc lát? Nàng coi hắn là cái gì? Đồ dùng sao? Có thể tùy tiện mượn?
Đang muốn giáo huấn tử tế nữ nhân này một chút, lại phát hiện dọc theo đường đi, gần như ánh mắt mọi người đều kinh diễm nhìn hai người bọn họ.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ Vạn Hoa lâu đều nhìn Chân Giác bị một nữ nhân giống Tần Mộ Dao kéo đi ra ngoài.
Chân Giác âm thầm rủa trong lòng, nhưng cũng không thể không bảo vệ hình tượng phong độ trước nay của mình, ẩn nhẫn nén tức giận.
Mạc Thiếu Khanh và Thương Kì Nhiên liếc nhau, chạy nhanh đi theo, để lại Ngưng Sương đang kinh hoảng, sắc mặt dưới khăn che nhăn nhíu lại, nháy mắt lộ ra một chút tươi cười, nâng tay vén cái khăn che mặt, dung nhan xinh đẹp trong nháy mắt lộ trong không khí, rõ ràng là khuôn mặt giống hệt Tần Mộ Dao, chỉ có điều lại khiến người ta không có cùng một loại cảm giác.
“Tần Mộ Dao, rốt cục đã nhìn thấy ngươi!”
Ngưng Sương nhìn thân ảnh đã đi xa, ý cười nhạt trên khóe miệng kia khiến người ta cảm giác được một trận âm lãnh xẹt qua.
Nàng chờ mong gặp mặt nàng ta đã lâu, lại không nghĩ rằng sẽ gặp ở đây trong tình huống này.
Chỉ cần vừa rồi liếc mắt một cái, nàng đã biết, Tần Mộ Dao là một đối thủ khó đối phó!
“Ta nói rồi, đừng dễ dàng bỏ khăn che mặt của mình, ngươi quên rồi sao?”
Đột nhiên, thanh âm trầm thấp truyền đến, mang theo một tia nguy hiểm đầy ẩn ý.
Thân thể Ngưng Sương ngẩn ra, theo bản năng xoay người, nhìn thấy thân ảnh kia, trong mắt xẹt qua một chút ánh sáng nhu hòa, cung kính cúi thấp đầu.
“Ngưng Sương tham kiến chủ tử.”
Nam nhân đưa lưng về phía nàng, đôi mắt lạnh lùng híp lại, dường như cũng không muốn nói thêm cái gì, cũng không định ở lại lâu.
Như thấy rõ tâm tình hắn nóng lòng muốn rời đi, Ngưng Sương cố lấy dũng khí, tiến lên ôm lấy lưng áo nam nhân tinh tráng cao to.
“Chớ đi, đêm nay lưu lại, để Ngưng Sương hầu hạ người!”
Nam nhân nhíu nhíu mày, trong mắt xẹt qua một chút không vui, đẩy tay nàng ra, xoay người đối mặt với nàng, một tay nâng cằm Ngưng Sương lên, ánh mắt mê hoặc lòng người ngoài ý muốn trở nên nhu hòa, híp mắt, chậm rãi tới gần nàng.
Ngưng Sương nắm chặt hai tay, che giấu kích động trong lòng, khóe miệng nở rộ ra một độ cong mê người, nhắm mắt lại, chờ đợi hắn tới gần.
Nhưng…
“Thứ ta muốn, chỉ có khuôn mặt này của ngươi mà thôi!”
Oanh một tiếng, vẻ mặt của Ngưng Sương cứng đơ, trong nháy mắt rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
Mở mắt ra, nhìn khuôn mặt nam nhân gần trong gang tấc, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của hắn phả trên mặt nàng, lời hắn nói lại như một quả bom, hung hăng đánh vào thân thể nàng, trong lòng đau xót.
Tuy rằng nàng biết mình chỉ là quân cờ trong tay hắn, nhưng vẫn không chịu nổi đả kích như vậy.
Nam nhân buông tay ra, giọng nói trở nên lạnh như băng.
“Nhớ kỹ thân phận của ngươi!”
Chỉ lạnh lùng buông ra một câu, giây tiếp theo, thân ảnh nam nhân liền nhảy khỏi cửa sổ, biến mất trong đêm tối, không chút lưu luyến, để lại Ngưng Sương cười khổ, đi đến trước gương, đánh giá dung nhan trong gương.
Thứ hắn để ý cũng chỉ có khuôn mặt này của nàng mà thôi!
Có đôi khi, nàng thật sự rất muốn phá hỏng khuôn mặt này. Nhưng, nàng lại không hạ thủ được, bởi vì nàng biết rõ ràng, nếu ngay cả khuôn mặt này cũng mất đi, như vậy nàng sẽ hoàn toàn không có giá trị gì!
Thân thể của nàng là một quân cờ. Nhưng, mặc dù là một quân cờ, chỉ cần ngẫu nhiên có thể gặp được hắn, nàng cũng vui vẻ chịu đựng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.