Cực Phẩm Đại Tiểu Thư

Chương 68: Thân thế của Thiếu Khanh




“Thật sự là náo nhiệt a!”
Hiên Viên Hồng và một nam nhân mặc cẩm y màu lam đi đến. Nhưng người vừa nói không phải là Hiên Viên Hồng, mà là người đi bên cạnh ông, Vũ Văn Hạo Thiên.
Mạc Thiếu Khanh và Tề Duệ nghe tiếng không hẹn mà cùng nhìn nhìn nam nhân khí chất bất phàm này, trong lòng đều hiện lên một tia kinh ngạc.
Người này bọn họ đã từng gặp qua, chỉ là không lưu ý nhiều. Không sai, hắn ta chính là người đã tham dự yến hội, là một trong những tùy tùng phía sau Hiên Viên Hồng. Nhưng vẻ mặt người đến lúc này lại hoàn toàn không giống. Trên người của người trước mắt dường như tản ra một khí chất tự tin hoàn toàn tự nhiên, khiến trong lòng bọn họ không khỏi chấn động.
“Xem ra chúng ta tới không đúng lúc, chủ nhân dường như đang ngủ!”
Ánh mắt Vũ Văn Hạo Thiên dừng ở trên người Tần Mộ Dao trong lòng Mạc Thiếu Khanh, hai mắt nàng nhắm nghiền, trên mặt thêm một tia trầm tĩnh, đúng lúc này, còn không tự giác cọ cọ trong lòng Mạc Thiếu Khanh.
Trong lòng Vũ Văn Hạo Thiên run lên, nữ tử này khác một trời một vực với nữ tử miệng miệng lanh lợi trên yến hội hôm đó, nhưng lại có thêm một vẻ phong tình.
“Vị này là…”
Mạc Thiếu Khanh híp mắt, trên mặt khôi phục ý cười như thường, nhìn Hiên Viên Hồng, ánh mắt mang theo ý hỏi.
Hiên Viên Hồng tiến lên, còn chưa kịp mở miệng, Vũ Văn Hạo Thiên liền tự giới thiệu.
“Tại hạ Vũ Văn Hạo Thiên, xin hai vị thứ lỗi cho tại hạ trong yến hội đã không để lộ thân phận chân thật. Thật sự là tại hạ không tốt, xin Duệ Vương gia đừng trách tội!”
Vũ Văn Hạo Thiên thiện ý gật gật đầu với Tề Duệ. Dù sao hắn ta cũng là Duệ Vương gia, dù sao nơi này cũng là Tây Nhạc quốc, ở đây, quyền thế của hắn ta vẫn là lớn nhất!
Vũ Văn Hạo Thiên?
Tề Duệ và Mạc Thiếu Khanh nghe cái tên đó đều cả kinh.
Đại danh Vũ Văn Hạo Thiên ở Bắc Tĩnh quốc vô cùng nổi tiếng, mọi người đều biết a! Bọn họ sớm đã nghe nói đến người này, người này văn tài xuất chúng, là Thừa tướng trẻ tuổi nhất và tài giỏi nhất Bắc Tĩnh quốc, phụ tá tiên đế Bắc Tĩnh quốc thống trị quốc gia yên ổn. Nếu nói đến phụ tá đắc lực của Hoàng Đế Bắc Tĩnh thì không thể không nhắc đến Vũ Văn Hạo Thiên.
“Hóa ra là Vũ Văn Thừa tướng, từ lâu đã ngưỡng mộ đại danh!”
Mạc Thiếu Khanh ôm lấy Tần Mộ Dao, trong mắt nhìn Vũ Văn Hạo Thiên hiện lên một chút xin lỗi, lại cúi đầu nhìn nhìn nữ nhân ngủ say trong lòng.
“Thật có lỗi, ta phải vắng mặt trong chốc lát!”
Nói xong, Mạc Thiếu Khanh ôm Tần Mộ Dao đi về phía phòng nàng, mới đi được hai bước, lại thấy Lộng Nguyệt vừa trở lại, thân thể giật mình, khóe miệng giương lên một chút ý cười lạnh nhạt.
“Tìm được rồi sao?”
Mạc Thiếu Khanh như có như không nhìn nhìn tay hắn, quả nhiên thấy tay phải hắn đang nắm chặt vật gì, trong lòng đã muốn hiểu rõ.
Lộng Nguyệt giận tái mặt, nhớ tới một màn vừa rồi, lập tức càng thêm cảnh giác và kính nể vài phần với Mạc Thiếu Khanh.
Mạc Thiếu Khanh so với trong tưởng tượng của hắn còn khôn khéo hơn, hắn ta biết hắn muốn cái gì, vì Dao Nhi mà hắn ta lại hào phóng giao ra. Nam nhân khôn khéo như vậy, nếu thực sự phải làm kẻ địch, hắn cũng không dám chắc có thể nắm được phần thắng.
“Đa tạ Mạc Đại thiếu gia khẳng khái.”
Lộng Nguyệt nắm viên ngọc lưu ly trong tay.
Không sai, vừa rồi đúng thật là Mạc Thiếu Khanh đã tung một viên ngọc lưu ly đi, hắn vốn biết Lộng Nguyệt đang tìm kiếm ngọc lưu ly cho nên đã bày ra một màn vừa rồi.
Kết quả đúng như dự đoán trước của hắn, quả nhiên Lộng Nguyệt vì viên ngọc lưu ly mà buông Tần Mộ Dao ra!
“Lộng Nguyệt Cung chủ khách khí, coi như là tạ lễ để cảm ơn Lộng Nguyệt Cung chủ đã đưa Dao Nhi trở về an toàn.”
Mạc Thiếu Khanh cố ý nói, lập tức kéo xa quan hệ giữa Lộng Nguyệt và Tần Mộ Dao, ánh mắt nhu hòa dừng ở trên người Tần Mộ Dao trong lòng.
Nàng ngủ thật say.
Nhưng đêm nay, trong lúc nàng ngủ say thì Tần phủ lại náo nhiệt, nhiều người đến như vậy, nàng là chủ nhân mà lại thật là thảnh thơi!
Trong mắt xẹt qua một chút cưng chiều, Mạc Thiếu Khanh ôm lấy Tần Mộ Dao tiếp tục đi về phía trước…
Để lại Lộng Nguyệt đang đứng yên phía sau, nhìn viên ngọc lưu ly trên tay, nghĩ đến vừa rồi khi mình vừa thấy viên ngọc lưu ly kia đã hoàn toàn quên trong tay còn đang ôm Tần Mộ Dao, trong lòng đột nhiên căng thẳng, nhìn về phía bóng dáng Mạc Thiếu Khanh, trong mắt hắn hiện lên một chút âm trầm, viên ngọc lưu ly trong tay cũng nắm càng chặt.
Nhìn ánh trăng như hoa, trong đầu hiện ra thân ảnh Tần Mộ Dao.
Tự trách sao? Quả thật có chút tự trách! Nhưng, sự thật lại đúng là như thế, trong tiềm thức, viên ngọc lưu ly và nghiệp lớn đúng là vẫn quan trọng hơn so với Tần Mộ Dao sao?
Mà bên này, sau khi Mạc Thiếu Khanh mang Dao Nhi rời đi, Tề Duệ đưa Hiên Viên Hồng và Vũ Văn Hạo Thiên vào đại sảnh, phân phó hạ nhân pha trà, thần sắc mấy người trong đại sảnh không giống nhau.
Vũ Văn Hạo Thiên phát hiện một hiện tượng kỳ quái, vì sao người ôm Tần Mộ Dao là Mạc Thiếu Khanh, mà không phải vị hôn phu Duệ Vương gia trước mắt này?
Như có như không quan sát thần sắc Tề Duệ, hắn phát hiện, từ sau khi Mạc Thiếu Khanh ôm Tần Mộ Dao rời đi, hắn ta vẫn không yên lòng.
Híp mắt, trong mắt xẹt qua một luồng ánh sáng, dường như nhìn ra một chút manh mối!
“Hai vị tới nơi này để…”
Tề Duệ không yên lòng hỏi, tâm tư lại ở trên người Tần Mộ Dao vừa mới rời đi.
Mạc Thiếu Khanh chết tiệt, nơi này chỉ cách phòng Dao Nhi mấy chục bước chân, hắn ta có cần phải đi lâu chưa trở lại như vậy không?
Hắn rốt cuộc đang làm gì?
Hai tay theo bản năng nắm chặt thành quyền, chỉ cần nghĩ đến việc giá như vừa rồi người đoạt được Dao Nhi từ tay Lộng Nguyệt là hắn, người ôm Dao Nhi là hắn, trong lòng không hiểu sao lại không thể thư thái được, giống như có một ngọn lửa giận đang sắp sửa bùng phát. Nhưng trước mặt hai người kia, tâm tình hắn không thể không thấy áp lực.
“À, chúng ta nghe Hoàng Thượng quý quốc nói phu thê Tần Tấn đi xa chưa về, không may chúng ta cũng sắp quay về Bắc Tĩnh không thể đợi đến lúc hai người họ trở lại, nghĩ không thể chào hỏi hai người họ, đến quý phủ chào hỏi Tần tiểu thư một chút cũng được! Nhưng, thật sự là không may a. Quan hệ của Tần tiểu thư và Mạc Đại thiếu gia thật không tệ…”
Vũ Văn Hạo Thiên như có như không âm thầm quan sát sắc mặt dần dần trở nên khó coi của Dề Duệ, cố ý nói.
Nghe lời hắn vừa nói, liền thấy Tề Duệ hung hăng đập một cái lên bàn, giây tiếp theo, một thân ảnh như gió lướt qua trước mặt hắn, nháy mắt biến mất không thấy…
Vũ Văn Hạo Thiên nhìn phản ứng của Tề Duệ, khóe miệng nhợt nhạt giương lên ý cười càng lúc càng lớn, trong mắt hiện lên một tia sáng cơ trí.
“Vừa rồi ngươi làm gì vậy? Không phải ngươi đang cố ý chọc giận Duệ Vương gia sao?”
Hiên Viên Hồng đã sớm biết rõ ràng quan hệ của Tề Duệ và Tần Mộ Dao, vừa rồi Mạc Thiếu Khanh ôm Tần Mộ Dao rời đi, ông cũng đã thấy rõ ràng, tuy rằng trong lòng ngầm đoán, nhưng cũng không dám lớn mật nói ra như Vũ Văn Hạo Thiên.
Trong lòng Hiên Viên Hồng run run, vừa rồi lão đã thấy Duệ Vương gia tức giận không nhỏ a!
Vũ Văn Hạo Thiên vẫn nhàn nhã tự nhiên uống một ngụm trà, trong mắt hiện lên một chút ý cười, hắn chỉ thử xem quan hệ của ba người này đã đến mức độ nào!
Mà tình hình vừa rồi, thử nghiệm của hắn cũng đã có kết quả rồi!
Xem ra mị lực của Tần Mộ Dao thật không nhỏ, một người là Duệ Vương gia, một người là công tử thủ phủ, hai người đều là những nhân vật kiệt xuất, ý nghĩ, năng lực, thủ đoạn cũng không tầm thường. Chung quy lại Tần Mộ Dao vẫn là Công chúa của Bắc Tĩnh Quốc bọn hắn, nói không chừng một ngày kia, Tần Mộ Dao chính là kiềm chế lớn nhất với hai người này!
“Hiên Viên Tướng quân, chủ nhân không tiện, chúng ta tới quả nhiên thật sự không phải lúc a! Xem ra chỉ có chờ mong lần sau chào hỏi!”
Vũ Văn Hạo Thiên uống hết một ly trà, một giọt cũng không dư thừa, đại hồng bào thượng hạng, hương vị quả nhiên phi thường!
Buông chén trà, thản nhiên nói, khóe miệng trước sau vẫn nhếch lên một ý cười khó hiểu, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hiên Viên Hồng, khiến ông càng thêm không hiểu. Nhưng, trong lòng ông cũng biết rõ những chuyện mà Vũ Văn Hạo Thiên làm đều có lý do của hắn!
= = = = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = = =
Trong phòng Tần Mộ Dao.
Mạc Thiếu Khanh đang muốn đặt Tần Mộ Dao lên giường, Tần Mộ Dao vừa rời ngực hắn, khuôn mặt vốn trầm tĩnh mà lông mày lại nhăn chặt lại, cảm giác thấy hơi thở quen thuộc kia rời xa mình, cho dù đang ngủ mơ, Tần Mộ Dao cũng theo bản năng nắm lấy vạt áo Mạc Thiếu Khanh, dụi dụi trong lòng hắn.
Thân thể Mạc Thiếu Khanh ngẩn ra, không khỏi thở dốc vì kinh ngạc, nhìn Tần Mộ Dao trong lòng, trong mắt lại hiện lên một chút cưng chiều.
Hiện tại trên người hắn có những vết bỏng nghiêm trọng! Cho tới nay, hắn đều cố nén đau, vừa rồi Tần Mộ Dao dụi vào, thật đúng là khiến hắn đau đớn liên hồi.
Nhưng, vẻ ỷ lại của nàng lại khiến hắn vui vẻ chịu đựng đau đớn.
Trong lòng xẹt qua một chút bất đắc dĩ, ai có thể nghĩ đến, lý trí như Mạc Thiếu Khanh hắn cũng sẽ có một ngày như vậy, bởi vì một nữ nhân mà việc gì cũng đều nguyện ý, việc gì cũng cố gắng.
“Thiếu Khanh…”
Tần Mộ Dao đột nhiên nỉ non tên Mạc Thiếu Khanh, khóe miệng dâng lên một chút ý cười.
Trong lòng Mạc Thiếu Khanh cả kinh, giây tiếp theo lại vui sướng như thủy triều dâng.
Vừa rồi hắn không hề nghe nhầm, trong mộng quả thật Dao Nhi đã kêu tên hắn, đây không thể nghi ngờ chính là một niềm vui lớn nhất từ trên trời giáng xuống.
Nhưng, chỉ một lát sau, sắc mặt Mạc Thiếu Khanh lại trở nên nghiêm nghị.
Có lẽ, đã đến lúc hắn đáp ứng yêu cầu của phụ thân, tiếp quản gia nghiệp Mạc gia!
Nhìn nữ tử trong lòng, ánh mắt Mạc Thiếu Khanh trở nên kiên định, nhẹ nhàng gỡ bàn tay Tần Mộ Dao đang giữ y phục của hắn, muốn đặt nàng lên giường, hắn không để ý đến ý nguyện của phụ thân, rời nhà đi, hiện tại chắc chắn Mạc phủ đã bị bao phủ bởi lửa giận của phụ thân!
Tuy trong lòng không muốn rời xa cảm giác có Tần Mộ Dao trong ngực, nhưng vì tương lai của bọn họ, hắn không thể không làm như vậy.
Nhẹ vỗ về hai má Tần Mộ Dao, đáp chăn cho nàng, đang muốn rời đi, tay lại một lần bị giữ chặt.
“Đừng đi…”
Tiếng Tần Mộ Dao dường như còn mang theo một tia buồn ngủ.
Hai chữ này khiến thân thể Mạc Thiếu Khanh cứng đờ, giật mình.
‘Đừng đi’? Dao Nhi đang nói mơ sao?
Trong lòng xẹt qua một tia ngọt ngào, xoay người lại, vốn định trấn an nàng, không ngờ đối diện lại là một đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, đột nhiên cả kinh.
Dao Nhi… Tỉnh rồi?
Vừa rồi không phải là nói mơ?
Vậy…
‘Đừng đi’…
Hắn có thể lý giải hai chữ này là mời mọc sao? Nhưng…
Trong lòng lập tức như là bị chạm vào thật mạnh, kinh hoàng không ngừng, trên mặt nhanh chóng đỏ bừng, híp mắt.
“Dao Nhi… Chúng ta…”
Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày.
Mạc Thiếu Khanh làm sao vậy? Sao hôm nay lại đột nhiên ấp a ấp úng. Nhớ tới ngày ấy ở khách điếm trấn Lâm Thủy, nàng trêu đùa hắn, lúc ấy vẻ mặt của hắn cũng ấp a ấp úng, chân tay luống cuống như vậy.
Nghi hoặc trong lòng càng thêm đặc hơn.
Cúi đầu nhìn lại mình một chút, không lộ a! Hiện tại nàng vẫn mặc y phục tử tế mà!
“Thiếu Khanh, huynh làm sao vậy?”
Tần Mộ Dao nghi hoặc hỏi.
Vẻ xấu hổ trên mặt Mạc Thiếu Khanh càng ngày càng nghiêm trọng, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Làm sao vậy?
Trong lòng bất đắc dĩ, ngày thường mình bình tĩnh tự nhiên, không ngờ gặp Dao Nhi, chuyện gì cũng không bình tĩnh được!
“Dao Nhi, vừa rồi nàng bảo ta đừng đi? Nhưng ta…”
Mạc Thiếu Khanh tiếp tục ấp a ấp úng.
Tần Mộ Dao nhìn thẳng hai mắt hắn.
“Đúng vậy, đừng vội đi, ta có chuyện muốn nói cùng huynh, về phụ mẫu ta!”
Oanh một tiếng, Mạc Thiếu Khanh lập tức cứng đờ, nàng bảo hắn ‘đừng đi’, là có chuyện muốn bàn bạc với hắn sao?
Nghĩ tới hiểu lầm vừa rồi của mình, trong lòng lập tức xấu hổ vô cùng, còn có hơi hơi mất mát, tầm mắt lại không nhìn thẳng hai mắt Tần Mộ Dao.
“Tần bá phụ, Tần bá mẫu, họ…”
Rất nhanh thu lại vẻ xấu hổ vừa rồi, vẻ mặt Mạc Thiếu Khanh nghiêm túc hỏi.
Dao Nhi đi hẹn gặp ở Vạn Hoa lâu, quả nhiên là có liên quan đến hai người họ sao?
“Họ không có việc gì, chỉ có điều…”
Trong lòng Tần Mộ Dao chưa kịp vui sướng vì phụ mẫu đã an toàn, chỉ cần nghĩ đến muội muội song sinh Ngưng Sương từ trên trời giáng xuống và phụ mẫu đã thay đổi hiện tại, trong lòng giống như là có cái gì đó đổ vỡ, không thở nổi.
Lông mày Mạc Thiếu Khanh khẽ nhíu.
Nếu Tần bá phụ và Tần bá mẫu không việc gì, vì sao vẻ mặt Dao Nhi lại co cáu.
Trong lòng ngầm đã đoán được có lẽ đã xảy ra chuyện gì khác, cầm lấy tay Tần Mộ Dao, như truyền thêm lực cho nàng, hắn muốn nói với nàng, cho dù xảy ra chuyện gì, hắn đều luôn luôn ở bên cạnh nàng.
Tần Mộ Dao nhìn thẳng đôi mắt kiên định của Mạc Thiếu Khanh, dường như hiểu được trong ánh mắt hắn truyền lại hàm nghĩa và thâm tình, trên mặt hiện ra một chút tươi cười, bất đắc dĩ nhún vai.
“Phụ mẫu không có việc gì, nhưng ta đột nhiên có thêm một muội muội song sinh.”
Muội muội song sinh không có vấn đề gì, mấu chốt là một muội muội song sinh làm cho người ta nghi hoặc khiến trong lòng nàng có khúc mắc còn chưa đủ. Mà phụ mẫu thay đổi khác xa trước đây cũng khiến nàng có thể khẳng định Ngưng Sương nhất định có vấn đề.
Tần Mộ Dao kể toàn bộ chuyện vừa rồi đã xảy ra ở Vạn Hoa lâu cho Mạc Thiếu Khanh, bao gồm cả thân phận của Tần Tấn và Tần phu nhân.
“Nàng nói, Tần bá phụ và Tần bá mẫu sẽ về Bắc Tĩnh quốc?”
Mạc Thiếu Khanh thật không ngờ Tần bá phụ chẳng những là tiền Thái Tử Bắc Tĩnh quốc, mà Tần bá mẫu lại còn là Công chúa nổi danh trước kia của Đông Sở quốc.
“Ừm.”
Tần Mộ Dao gật gật đầu, trong mắt xẹt qua một chút bất đắc dĩ.
“Vậy còn nàng?”
Mạc Thiếu Khanh phút chốc nắm thật chặt tay nàng.
Đây mới là vấn đề hắn chú ý nhất.
Tần Mộ Dao trầm ngâm một lát, chậm rãi ngẩng đầu.
“Ta lo lắng cho an toàn của phụ mẫu ta.”
Trên thực tế, người khiến nàng lo lắng là Ngưng Sương.
Xem ra Ngưng Sương nhất định sẽ đi theo phụ mẫu đến Bắc Tĩnh quốc, nàng ta rốt cuộc có phải muội muội của nàng hay không? Tiếp cận phụ mẫu với mục đích gì? Những chuyện này nàng đều chưa biết rõ ràng, sao có thể yên tâm để phụ mẫu một mình đối mặt với Ngưng Sương, cho dù như thế nào, nàng cũng phải ở bên cạnh họ mới được.
Mạc Thiếu Khanh lập tức ngẩn ra, đã sớm đoán được sẽ là đáp án này, địa vị của phu thê Tần Tấn trong cảm nhận của Dao Nhi vô cùng đặc biệt, đặc biệt đến nỗi khiến khiến hắn cũng sinh ra hơi hơi ghen tị.
Nhắm mắt, trong lòng Mạc Thiếu Khanh suy tư về việc rốt cuộc nên làm như thế nào, hắn không thể thay đổi quyết định của Dao Nhi, điều duy nhất có thể làm chính là đuổi theo nàng.
Hiện tại, hắn phát hiện mình không thể lạnh nhạt được, vì Dao Nhi, rất nhiều chuyện, hắn đều sẽ phải nhận, sẽ phải đi giành giật.
***
Tề Duệ lẳng lặng đứng ở ngoài cửa, cuộc nói chuyện của bọn họ lọt vào tai hắn không sót một câu, trong lòng lại khϊếp sợ không thôi.
Hắn không biết nói gì nhìn cánh cửa đang đóng chặt.
Hóa ra thân phận Tần thị phu thê là như vậy, tại sao Phụ hoàng không nói cho hắn biết chút nào?
Đột nhiên chợt lóe tia sáng.
Hóa ra Phụ hoàng trăm phương nghìn kế muốn thúc đẩy hôn sự của hắn và Dao Nhi là bởi vì tầng quan hệ này.
Trong lòng đột nhiên ngẩn ra.
Dao Nhi muốn đi theo họ về Bắc Tĩnh quốc sao?
Hai tay theo bản năng nắm chặt, trong mắt xẹt qua một luồng ánh sáng sắc bén.
Không! Hắn ngầm có dự cảm, chỉ cần Dao Nhi trở về Bắc Tĩnh quốc, như vậy khoảng cách giữa bọn họ nhất định càng ngày càng xa, điểm này hắn không thể chấp nhận!
Nhìn bầu trời đêm, trong lòng Tề Duệ xẹt qua một chút kiên định.
Hắn không thể ngồi chờ chết, không thể mắt thấy Dao Nhi càng ngày càng cách xa hắn!
***
Hôm sau.
Sau khi Tần Mộ Dao tỉnh lại, chuyện đầu tiên chính là vụиɠ ŧяộʍ tránh mọi người, đến nơi phụ mẫu đang ở tạm.
Lúc nàng đẩy cửa ra, nhìn thấy Tần thị phu thê và Ngưng Sương hạnh phúc dào dạt ăn bữa sáng, trong lòng lập tức ngẩn ra.
Tươi cười trên mặt phụ mẫu chưa bao giờ sáng lạn như vậy!
“Tỷ… Tần tiểu thư đã đến, phụ thân, mẫu thân, Sương Nhi đi lấy thêm một bộ bát đũa.”
Ngưng Sương đột nhiên sửa lời, trên mặt hiện lên một chút xấu hổ, nhắm mắt, che khuất ánh mắt chợt lóe qua.
Tần phu nhân khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua Tần Mộ Dao ngoài cửa, ngữ khí có chút không vui.
“Cái gì mà ‘Tần tiểu thư’? Các con là tỷ muội, nên gọi là tỷ tỷ, về sau đừng để cho ta nghe được xưng hô xa lạ như thế!”
Tần phu nhân giống như quát Ngưng Sương, nhưng nghe vào trong tai Tần Mộ Dao, thì lại giống như là đang chỉ trích nàng.
Như có như không nhìn thoáng qua Ngưng Sương, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của nàng ta, là muốn diễn cho phụ mẫu xem sao? Tư thái như vậy là muốn nói cho phụ mẫu, nàng vẫn để ý đến thân thế của nàng ta, nàng không chấp nhận chuyện nàng ta là muội muội? Hay là muốn ra vẻ đáng thương khiến phụ mẫu thêm đồng tình với nàng ta?
Mặc kệ là gì, hành động của Ngưng Sương đều khiến trong lòng nàng dâng lên một chút không vui.
“Tỷ… Tỷ tỷ.”
Ngưng Sương thưa dạ kêu lên.
Tần Mộ Dao giật mình.
Diễn trò? Giả vờ đáng thương?
Trong lòng hiện lên một tia biến hoá kỳ lạ.
Được lắm! Nếu Ngưng Sương muốn chơi trò chơi này, vậy nàng liền cố mà làm bạn đùa chơi với nàng ta một chút, coi như là thêm hương vị cho cuộc sống!
Khóe miệng dần dần giương lên một chút ý cười hiền lành, Tần Mộ Dao rất nhanh tiêu sái đến bên Ngưng Sương, lôi kéo tay nàng ta, vỗ vỗ vô cùng thân thiết, giống như hai người đã có quan hệ từ rất lâu.
“Đúng nha, người một nhà, sao lại gọi xa lạ như vậy, hơn nữa, Ngưng Sương cũng là Tần tiểu thư a! Muội nói, có phải hay không, Sương Nhi muội muội?”
Thần sắc Ngưng Sương run run, nàng nghĩ rằng có thể làm khó Tần Mộ Dao trước mặt phu thê Tần Tấn, dù sao, thái độ của Tần Mộ Dao với muội muội song sinh tự nhiên từ trên trời rơi xuống này vẫn là hoài nghi, sao nàng có thể nhìn không ra? Nhưng, hiện tại chính miệng nàng ta gọi nàng là muội muội, giương mắt nhìn thẳng hai mắt Tần Mộ Dao, lại bị sự sắc bén và biến hóa kỳ lạ chợt lóe qua trong mắt nàng ta dọa sợ.
Theo bản năng khép mắt.
Chủ nhân nói không sai, Tần Mộ Dao quả nhiên là một nữ nhân khó có thể đối phó!
Trong lòng xẹt qua một chút chua xót, cũng bởi vì nàng ta khó có thể đối phó, cho nên chủ nhân mới chú ý đến nàng ta, dần dần bị nàng ta hấp dẫn đi!
“Muội muội, muội suy nghĩ gì thế? Mau ngồi xuống ăn cơm đi! Bằng không đói bụng, phụ mẫu sẽ lại đau lòng!”
Trong lòng Tần Mộ Dao xẹt qua một chút đắc ý.
Xem ra đạo hạnh của Ngưng Sương này cũng chưa sâu lắm!
Buông tay nàng ta ra, ngồi xuống, gọi hạ nhân mang thêm một bộ bát đũa, Ngưng Sương muốn ân cần, muốn biểu diễn cái gọi là săn sóc thân nhân trước mặt phụ mẫu à, thực xin lỗi, nàng không thể khiến nàng ta đạt được mục đích!
Tần thị phu thê nhìn thấy biểu hiện của Tần Mộ Dao, nhìn nhau cười vô cùng vừa lòng.
Trên bàn cơm, ánh mắt Tần Mộ Dao vẫn không rời khỏi Ngưng Sương, nàng cẩn thận quan sát tình trạng Tần thị phu thê và Ngưng Sương ở bên cạnh nhau, rõ ràng phát hiện ra, Tần thị phu thê còn yêu thương Ngưng Sương này hơn cả trong tưởng tượng của nàng.
Chỉ là vì áy náy thôi sao?
Trong lòng Tần Mộ Dao suy tư.
“Phụ thân, mẫu thân, khi nào thì chúng ta về Bắc Tĩnh a? Phải càng nhanh càng tốt mới được, bằng không Hoàng Thượng mà biết hai người trốn thoát thì việc rời đi sẽ không còn dễ dàng nữa, hai ngày nay kinh thành đột nhiên tăng thêm rất nhiều thị vệ tuần tra, cửa thành cũng bắt đầu giới nghiêm, chúng ta cần phải tuyệt đối cẩn thận!”
Tần Mộ Dao nghiêm túc nói, điểm này nàng đã thấy rõ, tình huống hiện nay, Hiến Tông Đế nhất định là sẽ không bỏ qua cho phụ mẫu, tuy rằng thay đổi hiện tại của phụ mẫu khiến nàng hoài nghi, nhưng trước sau vẫn cứ là phụ mẫu của nàng.
Tần Tấn cũng thản nhiên cười cười, từ ái nhìn thoáng qua Ngưng Sương,
“Sương Nhi đang sắp xếp! Mới chỉ có hai ngày, quả thật phải càng nhanh càng tốt!”
Dựa vào hiểu biết của ông với Hiến Tông Đế, sao ông lại không biết điểm này. Chỉ sợ đột nhiên số lượng thị vệ tăng lên cũng là để đề phòng ông đi! Hẳn là lão ta cũng không hoàn toàn tin tưởng chuyện ông đã táng thân trong biển lửa.
Tần Mộ Dao giật mình.
Ngưng Sương đang sắp xếp?
Xem ra phụ mẫu đã tín nhiệm Ngưng Sương trăm phần trăm!
Như có như không nhìn thoáng qua Ngưng Sương.
“Sương Nhi muội muội vất vả, lúc gặp nạn đừng một mình chống đỡ, ta là tỷ tỷ của muội, chuyện của phụ mẫu, chúng ta cùng nhau đồng tâm hiệp lực mới đúng, muội nói có đúng hay không?”
Tần Mộ Dao cố ý nói, trên mặt giương lên ý cười vô hại.
Buồn cười! Sao nàng sao có thể để một mình Ngưng Sương sắp xếp, nếu nàng không tham dự, cái gì cũng không biết, chỉ theo kế hoạch của Ngưng Sương, chẳng may có cái gì không hay xảy ra cho phụ mẫu thì nàng nhất định sẽ không tha thứ cho mình.
Ngưng Sương giật mình, giương mắt nhìn thẳng hai mắt Tần Mộ Dao.
Nàng ta đang thăm dò mình?
“Dao Nhi nói không sai, nên đồng tâm hiệp lực mới đúng, Sương Nhi, có sắp xếp gì thì hãy cùng bàn bạc với Dao Nhi đi, dù sao hai người cũng mạnh hơn một người, huống hồ, suy nghĩ của Dao Nhi cũng không phải là người bình thường có thể so sánh được nha!”
Tần phu nhân nói, ngữ khí mang theo một tia kiêu ngạo.
“Vâng.”
Ngưng Sương nhanh miệng đáp, trong lòng lại âm thầm giật mình.
Suy nghĩ của Tần Mộ Dao quả nhiên không phải người bình thường có thể so sánh được a!
Dựa vào cá tính của Tần Mộ Dao, chỉ cần nàng ta sinh ra hoài nghi với nàng, nhất định sẽ không bỏ qua, nàng vốn định khiến Tần Mộ Dao ghen ghét, gây hiềm khích giữa nàng ta với phu thê Tần thị, nhưng không ngờ nàng ta lại đột nhiên thay đổi thái độ với nàng.
Tần Mộ Dao, rốt cuộc là dạng nữ nhân gì?
Trong lòng Tần Mộ Dao xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ, nhìn Ngưng Sương nhắm mắt, trong lòng hừ lạnh một tiếng, trên mặt vẫn mang theo ý cười.
“Vừa vặn, Sương Nhi muội muội nói kế hoạch của muội đi! Để cho phụ mẫu nhìn xem có phải không chút sai sót hay không!”
Lúc Tần Mộ Dao nói đến ‘không chút sai sót’, trong mắt xẹt qua một luồng ánh sáng sắc bén, bắn thẳng vào Ngưng Sương, trong lòng Ngưng Sương không khỏi ngẩn ra.
Tần Mộ Dao đang cảnh cáo mình sao?
Nghĩ đến mục đích và kế hoạch của mình, Ngưng Sương theo bản năng nắm chặt tay dưới bàn!
Kế tiếp, một nhà bốn người vừa ăn cơm, vừa thảo luận kế hoạch.
Lông mày Tần Mộ Dao hơi nhíu, kế hoạch ra khỏi thành của Ngưng Sương dường như không có một tia sơ hở, hoàn toàn nhìn không ra nàng ta có rắp tâm khác.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tần Mộ Dao nhìn Ngưng Sương trở nên thâm thúy.
Ngưng Sương, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
***
Thư phòng Mạc phủ.
Không khí dường như ngưng kết một chỗ, Mạc lão gia đột nhiên hung hăng đập một cái lên bàn, hai tay run run chỉ vào nhi tử trước mắt.
“Vừa rồi con nói cái gì, lặp lại lần nữa cho ta!”
Trong lòng Mạc lão gia một trận tức giận, trên mặt tức giận rối rắm, nhìn nhi tử khiến mình kiêu ngạo hơn hai mươi năm trước mắt, chưa từng nghiêm khắc như vậy.
“Con muốn kế thừa sản nghiệp Mạc gia, đây không phải là yêu cầu từ trước đến nay của phụ thân sao?”
Mạc Thiếu Khanh bình tĩnh đến thần kỳ.
Trước kia, hắn khinh thường việc kế thừa sản nghiệp to như vậy. Nhưng hiện tại không giống trước, hắn muốn dùng tài sản hiện có của Mạc gia, vì Dao Nhi mà tạo ra một đế quốc thương nghiệp trước nay chưa từng có, tạo ra một thân phận đủ để Dao Nhi sống an ổn không phải lo lắng gì.
“Con… Con… Con… Đứa con bất hiếu này! Con nói rõ ràng cho ta, con kế thừa gia nghiệp, có phải vì nha đầu Tần gia kia hay không?”
Mạc lão gia quát, gân xanh trên mặt nổi lên.
Nó vụиɠ ŧяộʍ chạy tới Tần phủ còn không nói, còn muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn dùng gia nghiệp Mạc gia để chống đối lại Duệ Vương gia và Hoàng Thượng?
Dân không thể đấu cùng quan, huống chi, đối phương lại còn là Hoàng Thượng, Vương gia!
“Vâng!”
Mạc Thiếu Khanh hào phóng thừa nhận.
“Con… Ta trước giờ đều muốn truyền lại sản nghiệp Mạc gia cho con, nhưng cũng không muốn con vì một nữ nhân mà nhận, lấy trứng chọi đá!”
Mạc lão gia tức giận ôm ngực.
“Thúc thúc, con chỉ tới nói cho người một tiếng, người đừng quên, gia nghiệp Mạc gia rốt cuộc là của ai!”
Mạc Thiếu Khanh đột nhiên mở miệng, lời vừa nói ra khiến thân thể Mạc lão gia cứng đờ, không biết nói gì nhìn Mạc Thiếu Khanh trước mắt.
“Con… Con… gọi ta là gì?”
Ánh mắt Mạc lão gia lóe lên, trong lòng đột nhiên ngẩn ra.
Nó vừa rồi gọi ông là thúc thúc!
“Thúc thúc, trước giờ người đều muốn trả lại sản nghiệp cho con, không phải sao?”
Mạc Thiếu Khanh cố ý tăng thêm ngữ khí vào từ ‘trả’, là ‘trả’, mà không phải ‘truyền’!
“Con… Đã biết hết rồi!”
Khí thế của Mạc lão gia đột nhiên yếu dần, khϊếp sợ trong mắt lập tức biến thành đau đớn.
Không sai, mấy năm nay ông vẫn muốn giao sản nghiệp Mạc gia cho hắn, không chỉ bởi vì tài năng buôn bán của Mạc Thiếu Khanh, còn bởi vì, sản nghiệp Mạc gia, vốn nên là của hắn!
Mà Mạc lão gia ông đây chỉ là một người mang tội mà thôi!
Hơn hai mươi năm trước, Gia chủ Mạc gia vốn không phải là ông, mà là ca ca của ông, ca ca ông là kỳ tài buôn bán, dường như trời sinh ra chỉ để buôn bán, cơ trí, suy nghĩ của ca ca ông không ai có thể sánh bằng, mà ông cứ sống mãi dưới bóng ca ca ông, dần dần trong lòng nảy sinh ghen tị.
Khi đó, người thanh mai trúc mã trong lòng ông yêu cũng là ca ca của ông, ông nhìn bọn họ đại hôn, trong lòng âm thầm hạ quyết định, sẽ có một ngày, ông giành lấy gia nghiệp Mạc gia, đoạt lại người trong lòng!
Từ đó về sau, ông bắt đầu âm thầm lên kế hoạch, rốt cục có một ngày, sau khi ca ca ông đi ra ngoài thị sát hiệu buôn, không trở về, chỉ truyền lại tin dữ đã bị thổ phỉ gϊếŧ chết.
Mà đêm đó Mạc phu nhân đang mang bầu tám tháng vì không chịu nổi đả kích, đột nhiên lâm bồn, sau khi sinh hạ một hài tử, cũng buông tay khỏi nhân gian.
Ông chiếm được gia nghiệp Mạc gia, lại không thể giữ lại nữ nhân mà ông yêu thương, từ đó về sau, ông hối hận không thôi!
Sau khi tiếp quản sản nghiệp Mạc gia, ông cố gắng mở rộng sản nghiệp Mạc gia. Nhưng, trong lòng ông hiểu được rằng, chung quy ông không có được tài hoa của ca ca. Đối với hài tử Mạc Thiếu Khanh mà bọn họ để lại, ông nuôi nấng như nhi tử thân sinh, muốn bù đắp lại sai lầm vì sự ích kỷ của mình!
Đó cũng là nguyên nhân vì sao ông kiên trì ép Mạc Thiếu Khanh kế thừa sản nghiệp Mạc gia.
“Đúng vậy, con đã biết hết tất cả.”
Hắn đã biết từ vài năm trước, nhưng mà hắn cũng không hận!
“Thiếu Khanh, con…”
Mạc lão gia đột nhiên nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh.
Nếu đã biết phụ mẫu thân sinh của hắn vì ông mà chết, hắn sẽ đối với ông như thế nào đây?
“Con nghĩ phụ thân mẫu thân con cũng sẽ hy vọng con dùng sản nghiệp Mạc gia để làm chút chuyện cho người mà con yêu thương!”
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút kiên định.
Mạc lão gia thở dài, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
“Triệu tập các Thương gia đi! Tìm ngày ta chính thức giao lại kim ấn cho con!”
Ông biết rõ tính tình Thiếu Khanh, đồng thời cũng biết năng lực của Thiếu Khanh, ông tin tưởng, cho dù là không có sản nghiệp Mạc gia, Mạc Thiếu Khanh cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho điều hắn muốn làm.
Xem ra hài tử Thiếu Khanh này đã nhận định nha đầu Tần gia kia!
Mạc Thiếu Khanh giật mình, trong mắt xẹt qua một luồng hào quang.
“Cám ơn… Phụ thân.”
Trong lòng Mạc lão gia cả kinh, mở mắt ra, theo bản năng nhìn Mạc Thiếu Khanh, trên mặt lộ ra một tia cười vui mừng.
Sau này, hắn còn gọi ông là phụ thân, ông hẳn là cảm thấy vui mừng!
***
Sau khi Tần Mộ Dao rời khỏi nhà phu thê Tần thị, không quay về Tần phủ ngay, mà đi đến biệt quán nơi Hiên Viên Hồng ở tạm.
Vừa vào đến cửa biệt quán, liền gặp Hiên Viên Hồng và một nam tử từ trong biệt quán đi ra, Tần Mộ Dao giật mình, cẩn thận đánh giá nam tử bên cạnh Hiên Viên Hồng.
Là hắn! Là nam nhân không hề lảng tránh ánh mắt của nàng trên yến hội, lúc ấy nàng còn cảm thấy nam nhân này không bình thường, hiện tại vừa thấy hắn sóng vai đi cùng Hiên Viên Hồng, trong lòng càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình.
Hắn là ai vậy?
Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày, nhìn nam nhân này như có chút đăm chiêu, trong đầu tìm kiếm tin tức về Bắc Tĩnh quốc.
Địa vị của Hiên Viên Hồng ở Bắc Tĩnh quốc, ngoại trừ Hoàng Đế, thì chỉ có Thừa tướng là có thể cùng ngồi cùng ăn, mà thái độ của ông với nam nhân này, hay là…
Tần Mộ Dao đột nhiên cả kinh, trong lòng rộng mở trong sáng.
Xem ra Bắc Tĩnh quốc thật sự bức thiết muốn nghênh đón tiền Thái Tử của bọn họ, không tiếc thành ý phái tới hai triều thần lớn nhất triều đình!
Tần Mộ Dao đi lên phía trước, khóe miệng giương lên một chút tươi cười, dịu dàng cúi đầu với hai người.
“Mộ Dao tham kiến Hiên Viên Tướng quân, tham kiến Thừa tướng đại nhân!”
Hiên Viên Hồng và Vũ Văn Hạo Thiên đều ngẩn ra, nhìn nữ tử trước mắt, trong lòng đột nhiên nói không ra lời, đặc biệt là Vũ Văn Hạo Thiên, trong lòng lại rung động.
Tối hôm qua đến Tần phủ, nàng đã ngủ, chẳng lẽ sau khi nàng tỉnh dậy, có người nói cho nàng thân phận của hắn? Nếu vậy, nàng liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, hắn cũng không ngạc nhiên.
Nhưng, sao hắn có cảm giác không phải bọn họ nói cho Tần Mộ Dao, mà là nàng đoán được?
Vũ Văn Hạo Thiên giật mình, trong mắt hiện lên một chút dò hỏi.
“Tần tiểu thư, Thừa tướng cũng không phải là có thể gọi bừa, nếu như bị Vũ Văn Thừa tướng biết được, ta sẽ bị rơi đầu!”
Tần Mộ Dao giật mình, lại cao thấp đánh giá nam tử tuấn lãng trước mắt một chút.
“Vũ Văn Thừa tướng nói thật buồn cười, hay là Vũ Văn Thừa tướng có ham mê tự chặt đầu mình?”
Một câu, khiến Vũ Văn Hạo Thiên lập tức cứng đờ, khóe miệng một trận run rẩy, thừa nhận cũng không được, không thừa nhận cũng không được!
“Sao Tần tiểu thư thấy được?”
Ý cười trên khóe miệng Tần Mộ Dao càng lúc càng lớn, trong mắt hiện lên một chút ánh sáng.
“Ở trên yến hội, ta đã nhìn ra ngươi không phải là người thường, mặc dù là ăn mặc thô ráp, cũng không che giấu được khí chất cao quý trên người ngươi. Còn Hiên Viên Tướng quân ở Bắc Tĩnh quốc là Chiến Thần Tướng quân bách chiến bách thắng, có thể sóng vai đi cùng Hiên Viên Tướng quân, ngoại trừ đại danh Vũ Văn Hạo Thiên, còn có thể có ai?”
Trong lời nói đó ngầm lộ ra ý tán dương, Tần Mộ Dao nhìn ý cười trên mặt hai người, cũng đã biết chiêu ‘thể hiện thiện ý’ xem như thành công.
“Nhãn lực Tần tiểu thư thật tốt!”
Hiên Viên Hồng khen, được nàng gọi là Chiến Thần Tướng quân, lập tức khiến tâm tình ông vui vẻ, híp mắt. Trí tuệ của nàng cùng thực giống với mẫu thân của nàng.
“Nhãn lực không tệ, tâm tư cũng không tệ! Có chuyện gì, Tần tiểu thư đừng ngại cứ nói thẳng!”
Vũ Văn Hạo Thiên cố ý nói, khóe miệng nhợt nhạt giương lên một chút ý cười, nhìn thẳng hai mắt Tần Mộ Dao, quả nhiên thấy Tần Mộ Dao đột nhiên giật mình.
Tần Mộ Dao hơi hơi nhíu mi, nhìn thẳng hai mắt Vũ Văn Hạo Thiên, lập tức hiểu được ý của hắn.
Nàng không thể không thừa nhận, thanh danh của Vũ Văn Hạo Thiên ở Bắc Tĩnh quốc quả nhiên là không phải đồn hão.
“Nếu như vậy, ta đây cứ việc nói thẳng, ta biết, đoàn các ngươi đến đây, hoàn toàn là vì phụ thân của ta, ta chỉ là muốn nói cho các ngươi biết, phụ mẫu ta không hề chết trong trận đại hỏa kia, mà là được cứu ra ngoài. Ngươi cũng biết, hiện tại Hiến Tông Đế không chứa nổi phụ mẫu ta, cho nên, ta hy vọng các ngươi có thể đưa họ rời đi.”
Tần Mộ Dao nói xong ý đồ của mình, dù sao, có bọn họ, chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, cho dù Ngưng Sương muốn giở trò gì, có thêm Vũ Văn Hạo Thiên ở đó, nàng ta cũng sẽ phải tốn thêm rất nhiều tâm tư.
Hiên Viên Hồng và Vũ Văn Hạo Thiên vừa nghe, trong lòng lập tức vui vẻ.
Thái Tử không có việc gì, không thể nghi ngờ đây là tin tức tốt nhất!
“Bọn họ đang ở đâu?”
Hiên Viên Hồng vội vàng hỏi.
“Ở một nơi an toàn, tạm thời không thể lộ diện, về phần rời đi như thế nào, ta sẽ bàn bạc kỹ với các ngươi!”
Tần Mộ Dao nghiêm túc nói.
Vũ Văn Hạo Thiên nhìn chằm chằm Tần Mộ Dao không chớp mắt, ngầm nhận thấy được trong lời của nàng dường như có cái gì đó cố kỵ, híp mắt. Nhưng giây tiếp theo, lại khôi phục như thường.
“Tần tiểu thư cũng sẽ rời đi cùng chúng ta sao?”
Không biết vì sao, hắn phát hiện thật ra mình vô cùng để ý vấn đề này.
“Đương nhiên!”
Cùng bọn họ rời đi, chỉ là để đảm bảo an toàn cho phụ mẫu, đối với Ngưng Sương, trước khi tra ra thân phận chân thật và mục đích của nàng ta, nàng không thể bỏ phụ mẫu lại!
Có được đáp án này, trong mắt Vũ Văn Hạo Thiên xẹt qua một tia sáng.
Xem ra, chuyến đi này của bọn họ xem như thành công!
Dựa theo kế hoạch của bọn họ, thời gian rời đi là đêm hôm sau.
***
Hôm nay đúng hẹn, Tần Mộ Dao lặng lẽ sắp xếp công việc ở Tần phủ, phân phó quản gia để ba ngày sau hạ nhân Tần phủ sẽ tự ly tán, hơn nữa chia cho bọn họ số ngân lượng không nhỏ.
Tần Mộ Dao dẫn Tần Thiên và Hồng Anh theo, lặng lẽ rời khỏi Tần phủ.
Khi tới trước cửa nhà, phu thê Tần thị và Ngưng Sương đều đã chuẩn bị xong, nhìn thấy Tần Thiên, phu thê Tần thị ôm hắn, kích động một hồi.
“Phụ thân, mẫu thân, chúng ta hãy mau lên xe ngựa!”
Tần Mộ Dao nghiêm túc nói, xe ngựa của bọn Vũ Văn Hạo Thiên đang ở chỗ kia chờ bọn họ hội hợp, hiện tại không phải lúc kích động.
Phu thê Tần thị nhìn nhau, sau khi lên xe ngựa, lôi kéo Tần Thiên hỏi đủ chuyện, đánh giá từ trên xuống dưới.
Từ lúc còn rất nhỏ Tần Thiên đã bị gửi đi ra ngoài, nguyên nhân lớn nhất là vì sợ hãi Hiến Tông Đế kiêng kị. Nếu là nữ nhi, Hiến Tông Đế có thể cho nàng gả vào Tề gia, nhưng nếu là nhi tử…
Ông biết, Hiến Tông Đế sẽ không dung tha!
Tâm tư của ông ta quá mức âm ngoan, cũng quá hẹp hòi! Nhưng không ngờ rằng, Bắc Tĩnh quốc đã xảy ra chuyện, Hiến Tông Đế vẫn không chịu buông tha cho ông!
Xe ngựa từ từ đi tới, rốt cục cũng hội hợp với xe ngựa của Vũ Văn Hạo Thiên. Ngưng Sương vén màn xe lên, nhìn thấy một chiếc xe ngựa khác, trong lòng ngẩn ra, trách cứ nhìn về phía Tần Mộ Dao.
“Tỷ là đây có ý gì?”
Nàng ta kích động, lúc này hoàn toàn quên mất tư thái mà mình nên có.
Khóe miệng Tần Mộ Dao như có như không giương lên một chút ý cười.
Dễ dàng kích động như vậy sao?
Nhưng, rất nhanh Ngưng Sương liền dịu đi, áp chế sự không thoải mái trong lòng, ngữ khí trở nên nhu hòa.
“Tỷ tỷ, không phải chúng ta dựa theo kế hoạch sao? Nhưng trong kế hoạch không hề có một chiếc xe ngựa khác a!”
Trong lòng Tần Mộ Dao hừ lạnh, trong kế hoạch của bọn họ không có, thì trong kế hoạch của nàng không thể có sao? Hơn nữa, nếu nàng nói kế hoạch của mình cho Ngưng Sương, Ngưng Sương còn không phải là sẽ suy nghĩ đủ cách để phản đối sao?
Tần Mộ Dao nàng không ngốc, đương nhiên sẽ không cho nàng ta cơ hội, cách tốt nhất chính là tiền trảm hậu tấu!
Cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của phu thê Tần thị, Tần Mộ Dao tươi cười.
“Phụ thân, mẫu thân, chuyện xảy ra rất đột ngột, con không kịp tới bàn bạc với mọi người. Bọn họ là Hiên Viên Tướng quân và Vũ Văn Thừa tướng được Bắc Tĩnh quốc lần này đặc biệt phái tới đón hai người về nước.
Hiên Viên Tướng quân là Đại tướng quân, võ công đương nhiên không nói chơi, mà Vũ Văn Thừa tướng vốn nổi tiếng khôn khéo, con nghĩ nếu có thể cùng đi Bắc Tĩnh, sẽ có rất nhiều thuận lợi!”
Tần Mộ Dao cố ý cường điệu năng lực của Hiên Viên Tướng quân và Vũ Văn Hạo Thiên, như có như không nhìn Ngưng Sương.
Quả nhiên thấy sắc mặt nàng ta nháy mắt trở nên khó coi, trong lòng xẹt qua một chút đắc ý.
Nàng muốn rõ ràng nói cho nàng ta, có Hiên Viên Tướng quân và Vũ Văn Hạo Thiên ở đây, nàng ta đừng có mơ tưởng làm gì!
Tần Tấn và Tần phu nhân vừa nghe, gật gật đầu đồng ý, bọn họ biết Dao Nhi vốn lo lắng chu đáo, đảo mắt nhìn về phía Ngưng Sương.
“Sương Nhi, trên đường có nhiều người thì thêm thuận lợi, huống hồ Dao Nhi cũng nói, chuyện đột ngột nên không kịp bàn bạc với chúng ta.”
Trong lòng Ngưng Sương tức giận.
Tần Mộ Dao rõ ràng là cố ý!
Trong lòng tức giận thì tức giận, nhưng cũng cười cười với mọi người!
Nàng lúc này, chỉ có thể cắn răng mà nuốt máu xuống!
= = = = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = = =
Cửa thành.
Thị vệ giữ thành ngăn cản hai chiếc xe ngựa.
“Ai muốn ra khỏi thành?”
Thị vệ đầu lĩnh tiến lên hỏi.
Hiên Viên Hồng trong xe ngựa đi trước vén màn xe lên, chìa cho thị vệ xem một vật cầm trong tay.
Thị vệ vừa thấy, trên đó rõ ràng là thủ dụ của Hoàng Thượng, lập tức thay đổi sắc mặt.
“Hóa ra là sứ thần đại nhân, người nói một tiếng là được rồi, bọn ta sẽ để các người đi qua.”
Bởi vì trên xe ngựa là Tướng quân Bắc Tĩnh quốc, bọn họ sợ tới mức không kiểm tra xe ngựa đi sau, cùng nhau thoát khỏi thành!
Tần Mộ Dao thấy xe ngựa đã ra khỏi thành, trong lòng lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bọn họ đi cùng với Vũ Văn Hạo Thiên, quả nhiên là thoải mái rất nhiều!
Đắc ý nhìn nhìn Ngưng Sương.
“Phụ mẫu, con đã nói rồi mà! Cùng đi với họ, chúng ta sẽ được không ít tiện lợi!”
Phu thê Tần thị gật gật đầu đồng ý.
Rời khỏi kinh thành Tây Nhạc đã sinh sống hơn mười năm, trong lòng họ vẫn có chút lưu luyến.
Trước đây cũng vậy, bất đắc dĩ rời khỏi Bắc Tĩnh và Đông Sở, giờ lại tái diễn. Có điều không biết Bắc Tĩnh quốc có phải là nơi cuối cùng của họ hay không?
Đột nhiên, một trận tiếng vó ngựa càng ngày càng gần bọn họ, trong lòng Tần Mộ Dao cả kinh, ngầm dự cảm không tốt, lập tức phân phó người đánh xe ngựa chạy nhanh hơn.
Nhưng, xe ngựa vẫn phải ngừng lại, bên ngoài vang lên tiếng tuấn mã thở dốc, ngay sau đó, dường như có người xuống ngựa, đi về phía xe ngựa của bọn họ.
Không cần suy nghĩ nhiều, Tần Mộ Dao đã ngầm đoán được tình hình bên ngoài.
“Dao Nhi, chuyện này…”
“Phụ thân, mẫu thân, hai người an tâm! Hết thảy đã có con!”
Trong lòng Tần Mộ Dao xẹt qua một chút kiên định, chuyện gì đến thì cũng chỉ có thể dũng cảm đối mặt.
Mành bị vén lên, Tần Mộ Dao nhìn một thân trang phục nam nhân, trong lòng dường như không hề giật mình.
Tề Duệ! Quả nhiên là hắn!
Ánh mắt Tề Duệ nhìn lướt qua trong xe ngựa, khi hắn nhìn thấy hai khuôn mặt giống nhau như đúc, chỉ hơi hơi cả kinh, nhưng gần như trong nháy mắt, giây tiếp theo, ánh mắt hắn liền dừng lại trên người Tần Mộ Dao, mặt không chút thay đổi lên xe ngựa.
“Dao Nhi, nếu ta đến trễ trong chốc lát, có phải là nàng sẽ thật sự rời ta mà đi?”
Thanh âm của Tề Duệ trầm thấp kỳ lạ, dường như đang kìm chế tức giận.
Thật may mắn là hai ngày nay hắn vẫn phái người theo dõi nhất cử nhất động của Tần phủ, bằng không có lẽ hắn thật sự đã bỏ lỡ.
Tần Mộ Dao giật mình. Nàng đã thực sự coi thường Tề Duệ!
“Ngươi muốn thế nào?”
Hiện tại nỗi lo lắng của Tần Mộ Dao là phụ mẫu đã bị Tề Duệ phát hiện, nếu hắn báo cho Hiến Tông Đế, hoặc là đã báo cho Hiến Tông Đế, vậy an nguy của phụ mẫu…
Tần Mộ Dao không dám nghĩ thêm nữa!
Tề Duệ như thấy rõ suy nghĩ trong lòng nàng, nhìn thoáng qua phu thê Tần thị, đảo mắt nói với Tần Mộ Dao.
“Nàng yên tâm, đến giờ Phụ hoàng vẫn còn tưởng rằng Tần bá phụ và Tần bá mẫu đã táng thân trong biển lửa. Nhưng, ta không thể cam đoan một lát nữa Phụ hoàng có biết Tần bá phụ và Tần bá mẫu còn tại nhân thế hay không! Cũng không thể cam đoan, sau khi phụ Hoàng biết được thì sẽ có hành động gì!”
Chỉ cần vẫn ở trên đất Tây Nhạc quốc, không thể coi như bọn họ đã hoàn toàn an toàn!
Tần Mộ Dao ngẩn ra, lông mày nhíu chặt nhìn nam nhân một thân lãnh liệt trước mắt.
“Ngươi uy hϊếp ta?”
“Nếu Dao Nhi đã muốn cho là như vậy, ta cũng không thể nói gì hơn!”
Tề Duệ lạnh lùng nói, hai tay cũng đã nắm chặt thành quyền.
Trên thực tế, giờ phút này đáy lòng hắn đang vô cùng lo lắng, lo lắng đáp án của nàng.
Tần Mộ Dao nhìn vệt sáng âm trầm lóe ra từ trong mắt Tề Duệ, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Được lắm! Uy hϊếp!
Cố gắng áp chế tức giận trong lòng, Tần Mộ Dao nhợt nhạt giương lên một chút ý cười.
“Tề Duệ, ngươi nghĩ rằng ta sẽ để ngươi đắc ý sao?”
“Nàng đã biết ta muốn gì, ta ở bên ngoài chờ nàng quyết định. Dao Nhi, đừng khiến ta thất vọng, cũng đừng khiến Tần bá phụ Tần bá mẫu bị vây trong nguy hiểm!”
Trong mắt Tề Duệ xẹt qua một chút thâm thúy, liếc nhìn Tần Mộ Dao, lắc mình rời khỏi xe ngựa.
Bên ngoài xe ngựa, ước chừng có một ngàn thị vệ đang tầng tầng lớp lớp bao vây lấy hai chiếc xe ngựa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.