Cực Phẩm Đại Tiểu Thư

Chương 69: Uy hϊếp, tứ hôn




Ngoài xe ngựa, hơn một ngàn thị vệ bao vây hai chiếc xe ngựa, thân ảnh cao lớn Tề Duệ ngầm hàm chứa một tia tức giận thô bạo, hai tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm, nhìn chăm chú vào chiếc xe ngựa kia.
Không ai rõ rốt cuộc hắn suy đang nghĩ cái gì, chỉ ánh mắt lóe sáng kia lại ngẫu nhiên tiết lộ bất an trong lòng hắn lúc này.
Bên trong xe ngựa, trầm mặc một trận.
Tần Mộ Dao kìm chế tức giận. Vừa rồi Tề Duệ uy hϊếp bên tai, ý của hắn thực rõ ràng, thứ hắn muốn là nàng, chỉ cần nàng không đáp ứng yêu cầu của hắn, như vậy sẽ dẫn đến kết quả là an nguy của phu thê Tần thị bị uy hϊếp.
Phu thê Tần thị có chút trầm trọng, nhìn nhau, đang muốn mở miệng, lại bị một thanh âm khác giành trước một bước.
“Phụ thân, mẫu thân, để con đi thay thế tỷ tỷ! Dù sao con và tỷ tỷ cũng giống nhau như đúc, hy vọng có thể khiến Duệ Vương gia tha cho mọi người đi!”
Ngưng Sương nhìn mấy người, trong mắt dường như lóe ra chân thành. ‘Chân thành’ của nàng khiến trong lòng phu thê Tần thị lập tức căng thẳng.
Nữ nhi mình mất đi hơn mười năm này, khiến nàng chịu khổ hơn mười năm, bọn họ mới vừa đoàn tụ, sao lại nhẫn tâm để nàng rời đi?
Nhưng cái gọi là ‘chân thành’ của nàng ta trong mắt Tần Mộ Dao lại có vẻ vô cùng chói mắt.
Ngưng Sương này thật sự vẫn còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn hay sao mà còn diễn trò?
Trong lòng đang nghĩ nên ứng phó thế nào với Tề Duệ, vốn cũng đã thực phiền chán, lại nghe được Ngưng Sương nói vậy, lập tức hừ lạnh một tiếng.
“Nói vậy cũng được, Sương Nhi muội muội từng là sát thủ, huống hồ lại còn cứu phụ mẫu từ trong thiên lao có trọng binh canh gác ra, mặc dù có rơi vào trong tay Tề Duệ rồi, khả năng trốn ra chắc cũng nắm chắc đến chín phần đi!”
Nếu muốn biểu hiện trước mặt phụ mẫu, vậy nàng liền thuận theo ý của nàng ta! Vừa vặn nàng cũng không muốn Ngưng Sương đi theo bên người phụ mẫu đây!
Nói vừa hết lời, quả nhiên thấy thân thể Ngưng Sương ngẩn ra, động tác này không tránh được hai mắt Tần Mộ Dao, trong lòng càng thêm khinh bỉ nữ nhân giả mù sa mưa này!
“Dao Nhi, con nói vậy là có ý gì? Sao Sương Nhi có thể đi thay thế con? Con cho là có thể lừa gạt được Tề Duệ? Vừa rồi con cũng thấy, cho dù Tề Duệ nhìn thấy hai khuôn mặt giống nhau như đúc của hai con, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra con chính là Tần Mộ Dao, để Sương Nhi đi, đây không phải là chịu chết sao?”
Tề Duệ cũng không phải là người bình thường, nếu chọc giận hắn, hắn chẳng thèm để ý đến tính mạng của ai!
Sắc mặt Tần Tấn âm trầm dị thường, ngữ khí mang theo một tia quát lớn, không hề che giấu ý bảo vệ Ngưng Sương.
Trong lòng Tần Mộ Dao ngẩn ra, nhìn về phía Tần Tấn.
Nàng đương nhiên biết sẽ không có khả năng, nàng chỉ muốn cho Ngưng Sương ngượng miệng mà thôi! Lại làm cho phụ thân kích động trách cứ như vậy?
Trong lòng như là bị một cái kim đâm, nháy mắt đau đớn từ đáy lòng lan tràn.
“Dao Nhi, con muốn làm như thế nào?”
Ngữ khí Tần phu nhân ôn hòa hỏi, trong mắt hiện lên một chút dò hỏi.
Bà biết, mặc kệ Tề Duệ có thật tình với Dao Nhi hay không, chỉ cần nhìn hành động hôm nay của hắn, bà có thể ngầm đoán ra, Tề Duệ sẽ không bỏ qua cho Dao Nhi!
“Phụ thân, mẫu thân, hai người hy vọng con làm như thế nào?”
Kỳ thật trong lòng Tần Mộ Dao đã có tính toán, về sau, nàng còn có thể làm như thế nào? Nhưng hiện tại nàng muốn biết, ở trong lòng phu thê Tần thị, rốt cuộc nàng có vị trí như thế nào.
Vẻ mặt Tần Tấn và Tần phu nhân khó xử, một lát sau, Tần phu nhân chậm rãi mở miệng.
“Dao Nhi, từ trước đến nay con đều là hài tử tri kỷ của ta, nhưng tình huống hôm nay, nếu Tề Duệ không giành được con, người một nhà chúng ta không thể thoát khỏi Tây Nhạc quốc, mọi sắp xếp kia đều chẳng còn ý nghĩa gì. Sương Nhi vừa trở về, phụ mẫu cũng không hy vọng nhìn thấy chúng ta vừa mới một nhà đoàn tụ lại đã bị giam thân trong đại lao…”
Giờ phút này Tần Mộ Dao không biết dùng từ nào để miêu tả tâm tình của mình. Những lời của Tần phu nhân như băng kiếm đâm vào lòng nàng, đau đớn và giá lạnh dường như bao phủ lấy nàng.
Đây là ý của họ sao?
Vừa mới một nhà đoàn tụ? Họ lựa chọn đẩy nàng đi?
Đả kích như tiếng sấm khiến đầu óc Tần Mộ Dao lập tức trống rỗng, nàng vốn đã tính toán kỹ rồi, vì an nguy của họ, nàng sẽ đáp ứng yêu cầu của Tề Duệ. Nhưng, vì sao họ không nói vài câu níu giữ đau xót? Như vậy, ít nhất nàng còn có thể cảm thấy cho dù phụ mẫu đã thay đổi nhưng vẫn yêu thương nàng!
Nhưng…
Tần Mộ Dao hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn lên nóc xe, giây tiếp theo, không muốn để nước mắt chảy xuống, khóe miệng dần dần dâng lên một chút ý cười thoải mái và hiểu rõ.
“Phụ thân, mẫu thân, con đã hiểu rồi, con biết nên làm như thế nào! Mọi người hãy bảo trọng!”
Nói xong, nhìn thật sâu vào hai mắt bọn họ, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười như trước, lập tức vén màn xe, nhảy khỏi xe ngựa.
Nàng không biết nếu mình còn ở trong đó thì có thể sẽ bật khóc hay không!
“Tỷ tỷ… Tỷ tỷ xuống xe, Thiên Nhi cũng muốn đi theo cùng tỷ tỷ!”
Bên trong thanh âm mang theo tính trẻ con của Tần Thiên vang lên, giãy dụa muốn nhảy xuống khỏi xe ngựa, lại bị phu thê Tần thị giữ chặt.
Lời của Thiên Nhi như một dòng nước ấm truyền vào tận đáy lòng Tần Mộ Dao, khiến trái tim như sắp bị đông cứng của nàng dâng lên một tia ấm áp, quay đầu liếc nhìn một cái về phía xe ngựa rồi dứt khoát đi về phía Tề Duệ…
Một khắc Tề Duệ nhìn thấy Tần Mộ Dao từ trên xe ngựa bước xuống, trong lòng đột nhiên căng thẳng.
Dao Nhi đi xuống, nàng đã có đáp án sao?
Đi nhanh về phía Tần Mộ Dao, bất an và hoang mang trong mắt Tề Duệ càng ngày càng mãnh liệt.
Tần Mộ Dao nhìn nam nhân trước mắt, trong mắt một mảnh lạnh như băng.
“Tề Duệ, trước kia ngươi khinh thường Đại tiểu thư Tần gia như vậy, sao không tiếp tục khinh thường đi?”
Hiện tại nàng cực kỳ chán ghét dây dưa với hắn!
Lời của nàng khiến thân thể Tề Duệ đột nhiên cứng đờ.
Nàng đang trách cứ hắn đã từng coi thường và vô tâm với nàng sao? Hắn biết, trải qua chuyện đêm nay, Dao Nhi nhất định sẽ càng thêm hận hắn. Nhưng, cho dù là hận, hắn cũng không nguyện ý vĩnh viễn không được thấy nàng! Cho dù là hận, hắn cũng muốn mạnh mẽ giữ nàng bên người!
“Bởi vì ta yêu nàng, bởi vì nàng đã khắc vào đáy lòng ta, bảo ta làm sao có thể khống chế được?”
Thanh âm của Tề Duệ vẫn trầm thấp như trước, kiên định chống lại hai mắt trách cứ của nàng.
Nếu đã lựa chọn làm vậy, hắn sẽ phải chấp nhận hậu quả.
Tần Mộ Dao nhìn Tề Duệ từ trên xuống dưới, cuối cùng nhìn thẳng cặp mắt đen như hồ sâu của hắn, khóe miệng giương lên một chút cười khẽ.
“Yêu? Duệ Vương gia cũng biết yêu sao? Tần Mộ Dao theo ở bên cạnh ngươi hơn mười năm, vì sao hiện tại ngươi mới yêu? Ngươi cũng biết, trước kia ngươi khinh thường tình yêu của nàng, hiện tại Tần Mộ Dao ta, cũng khinh thường tình yêu của ngươi như vậy!”
Hắn nghĩ hắn là ai chứ? Vương gia là có thể muốn làm gì thì làm sao?
Ở trong thế giới tình yêu, không có khác biệt giữa thân phận tôn quý hay ti tiện!
Thân thể Tề Duệ ngẩn ra.
Dao Nhi khinh thường tình yêu của hắn! Cho dù biết Dao Nhi không thương hắn, nhưng nghe chính miệng nàng nói ra, trong lòng vẫn cảm thấy đau đớn hơn so với tưởng tượng của hắn.
Trong lòng xẹt qua một chút chua xót, chậm rãi nhắm mắt.
Thời gian giống như ngừng trôi. Tần Mộ Dao và Tề Duệ đứng đối diện nhau, trong nháy mắt hai người bị bao phủ bởi sự trầm mặc.
Tần Mộ Dao gắt gao nhìn chằm chằm Tề Duệ.
Nam nhân này mọi mặt đều vô cùng vĩ đại, thân phận hiển hách, tướng mạo xuất chúng, rất nhiều nữ nhân đều muốn làm Duệ Vương phi đi!
Đột nhiên nghĩ tới Mạc Yên, Mạc Yên chính là một ví dụ tốt nhất, không phải sao?
Tần Mộ Dao đang chờ đợi, chờ đợi khả năng Tề Duệ sẽ buông tay. Nhưng, lúc Tề Duệ lại một lần nữa mở mắt ra, Tần Mộ Dao ngầm hiểu được, chờ đợi của nàng đã thất bại, Tề Duệ chung quy là sẽ làm nàng thất vọng!
Quả nhiên…
Ánh mắt Tề Duệ rùng mình, trên mặt không chút thay đổi.
“Dao Nhi, cho ta đáp án của nàng! Là nàng theo ta trở về, hay là để ta mang tất cả trở về Tần phủ?”
Tần Mộ Dao nhắm mắt.
Đưa về Tần phủ? Là đưa về thiên lao đi!
Nghiêng đầu nhìn về phía xe ngựa chở phụ mẫu kia, không biết không có mình ở bên đề phòng Ngưng Sương, phụ mẫu có thể có gì nguy hiểm hay không!
“Duệ Vương gia, thời gian đã không còn sớm, bọn họ còn phải đi rất xa! Bảo người của ngươi tránh ra một chút! Chúng ta sẽ cùng trở về thành!”
Tần Mộ Dao giống như không sao cả, thoải mái nói, không ai biết lúc này trong lòng nàng đang có cảm giác gì!
Trong lòng Tề Duệ vui vẻ, đáp án của Dao Nhi là trở về cùng hắn!
Tề Duệ kích động tột đỉnh, nháy mắt ôm Tần Mộ Dao vào trong ngực.
Tần Mộ Dao bất ngờ không kịp phòng, cảm nhận được lực đạo của hai cánh tay này, thân thể ngã vào trong một vòm ngực rộng lớn rắn chắc, đôi mi thanh tú theo bản năng nhíu lại, hai tay đấm vào ngực Tề Duệ, nhưng, dường như không có chút tác dụng gì!
Trong lòng xẹt qua một chút bất đắc dĩ, trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một vệt sáng âm trầm, ngữ điệu trong miệng cũng vô cùng bình thản.
“Duệ Vương gia đang chờ ta đổi ý sao?”
Quả nhiên, thân thể hắn đột nhiên cứng đờ, cánh tay sắt đang ôm chặt nàng dần dần buông ra. Xoay người một tiếng hô to.
“Trở về thành!”
Tề Duệ ra lệnh một tiếng, thị vệ lập tức tản ra.
Tần Mộ Dao xoay người nhìn về phía hai chiếc xe ngựa, khóe miệng giương lên ý cười lại khiến người ta cảm giác được chua xót trong lòng nàng.
Đột nhiên, ánh mắt của nàng gặp một đôi mắt lấp lánh, Tần Mộ Dao đột nhiên cả kinh, lông mày hơi nhíu, nghĩ đến lo lắng trước giờ trong lòng mình, theo bản năng cất bước đi về phía trước.
“Dao Nhi!”
Tề Duệ nhận thấy động tác của nàng, tay mắt lanh lẹ bắt được cổ tay nàng, nhìn Tần Mộ Dao.
Nàng đổi ý sao?
Nghĩ đến đây, tay nắm cổ tay nàng càng ngày càng dùng sức.
Không! Hắn không cho phép nàng đổi ý!
Lông mày Tần Mộ Dao nhăn càng sâu, thản nhiên liếc Tề Duệ một cái, lập tức nhìn ra băn khoăn của hắn.
“Duệ Vương gia yên tâm, chuyện gì ta đã đáp ứng thì sẽ không đổi ý! Ta còn có một số việc chưa xử lý xong!”
Tần Mộ Dao híp mắt, không phải sẽ không đổi ý, mà là bây giờ không phải lúc đổi ý, nàng cũng không đến nỗi không nhìn rõ tình thế hiện tại.
Binh lính của Tề Duệ còn chưa rút đi, an toàn của phụ mẫu còn chưa được bảo đảm, sao nàng có thể để mọi chuyện thất bại trong gang tấc?
Trong lòng Tề Duệ run run, suy tư một lát, buông tay nàng ra!
Đưa một ánh mắt về phía thị vệ xung quanh, hắn không cho phép xuất hiện sai lầm nào!
Vũ Văn Hạo Thiên lẳng lặng ở trong xe ngựa quan sát một màn này, nhìn Tần Mộ Dao đi về phía mình, trên mặt dâng lên một chút ý cười.
“Tần tiểu thư không đi cùng chúng ta được sao?”
Thanh âm của Vũ Văn Hạo Thiên bình tĩnh đến thần kỳ, giống như vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì, mà hắn chỉ nói chuyện thời tiết mà thôi.
Tần Mộ Dao hơi hơi nhíu mi, trừng mắt liếc nhìn Vũ Văn Hạo Thiên một cái.
Nam nhân này thông minh như vậy, sao có thể nhìn không ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ đến mình có việc muốn nhờ hắn, khí thế của Tần Mộ Dao mềm đi, trên mặt dâng lên một chút cười lễ phép, trong mắt lóe lên ánh sáng chân thành.
“Mộ Dao có một chuyện muốn nhờ, xin Vũ Văn Thừa tướng nhất định phải hỗ trợ!”
“Hả? Nàng cứ nói!”
Vũ Văn Hạo Thiên nhíu mày, híp mắt.
Thú vị, công phu thay đổi sắc mặt của Tần Mộ Dao này thật là không nhỏ! Vừa rồi còn trừng mắt với hắn, giờ đã là dáng vẻ cung kính lễ phép!
“Ta muốn nhờ Vũ Văn Thừa tướng giúp ta chăm sóc phụ mẫu và đệ đệ, nơi này còn cách xa Bắc Tĩnh quốc, muội muội mới tìm được ta còn chưa hiểu rõ, dọc đường đi xảy ra chuyện gì cũng không thể biết trước được. Ta nghĩ võ công của Hiên Viên tướng quân và trí tuệ của Vũ Văn Thừa tướng đều là thượng thừa, cho nên…”
Trong lời Tần Mộ Dao đầy ca ngợi, mặc kệ hành vi vừa rồi của phụ mẫu, nàng vẫn không thể không để ý đến an nguy của họ, trong đầu hiện ra khuôn mặt Ngưng Sương, trong lòng càng thêm bất an.
“Được!”
Không đợi Tần Mộ Dao nói xong, Vũ Văn Hạo Thiên liền sảng khoái đáp ứng. Nhưng giây tiếp theo, trong mắt hắn xẹt qua một luồng biến hoá kỳ lạ, cười mà như không nhìn Tần Mộ Dao.
“Ta giúp nàng, nàng sẽ cám ơn ta thế nào?”
Tần Mộ Dao giật mình, cảm ơn hắn?
“Cám ơn!”
Tần Mộ Dao nói ra hai chữ, nàng biết, cho dù mình không cầu xin hắn, họ cũng sẽ đặt an toàn của phụ mẫu lên trên hết, dù sao tình thế của Bắc Tĩnh quốc, tác dụng của phụ thân là không thể có người thay thế, nàng chỉ lo lắng về Ngưng Sương mà thôi!
Câu này khiến Vũ Văn Hạo Thiên ngây ngẩn cả người.
‘Cám ơn’? Chỉ có hai chữ này? Đây cũng không phải là điều hắn muốn!
Vốn muốn trêu chọc nàng một chút, nhưng, nữ nhân trước mắt này dường như thực không thích hợp a!
Lấy từ bên hông ra một chiếc thẻ bài, đưa cho Tần Mộ Dao.
“Tần tiểu thư, hy vọng lần sau gặp mặt, sẽ là ở Bắc Tĩnh quốc, đến lúc đó, nàng hãy nghĩ xem nên cảm ơn ta thế nào! Đúng rồi, tại hạ thích đại lễ!”
Nói thật, giờ phút này trong lòng Vũ Văn Hạo Thiên bởi vì chuyện Tần Mộ Dao không thể cùng đi mà cảm thấy có chút mất mát!
Tần Mộ Dao nhận lấy thẻ bài, cẩn thận quan sát trong chốc lát, mặt trên có khắc hai chữ ‘Vũ Văn’ tinh xảo, khiến nàng hiểu được, tác dụng của thẻ bài này ở Bắc Tĩnh quốc có lẽ không cần phải bàn đến!
Nhận lấy không cự tuyệt, Tần Mộ Dao cười sáng lạn với Vũ Văn Hạo Thiên.
“Hy vọng có thể được may mắn như lời ngươi! Đến lúc đó nhất định ta sẽ đưa ngươi một phần đại lễ!”
Muốn gặp nhau ở Bắc Tĩnh quốc, vậy cần phải giải quyết Duệ Vương gia đang nhìn chằm chằm vào nàng kia mới được a!
Thở dài, Tần Mộ Dao vẫy vẫy tay với Vũ Văn Hạo Thiên, nàng biết, có Vũ Văn Hạo Thiên, sinh mệnh của phụ mẫu sẽ không bị uy hϊếp, chỉ có điều, Ngưng Sương rốt cuộc muốn làm gì lại khiến nàng lo lắng mãi không thôi!
Hai chiếc xe ngựa lách khỏi đám thị vệ, đi càng lúc càng xa, Tần Mộ Dao nhìn xe ngựa dần dần biến mất trong bóng đêm, trong lòng xẹt qua một chút chua xót.
Xoay người lại đụng vào một vòm ngực rắn chắc, giương mắt liền nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của Tề Duệ.
“Dao Nhi, nàng sẽ không phải hối hận vì lựa chọn hôm nay!”
Trong mắt Tề Duệ xẹt qua một chút kiên định, hắn phải đem những thứ tốt nhất đến trước mặt nàng, một ngày nào đó, Dao Nhi sẽ nhìn ra chân tình của hắn, sẽ bị hắn làm cho cảm động, sẽ… yêu hắn!
Tần Mộ Dao chỉ cười cười, nhưng vẻ tươi cười này lại khiến người ta cảm giác được xa cách.
“Có hối hận hay không thì ta không biết, nhưng mà hy vọng Duệ Vương gia tuân thủ ước định, trước khi bọn họ rời khỏi đất Tây Nhạc quốc, đừng để Hoàng Thượng biết tin tức gì liên quan đến phụ thân và mẫu thân của ta!”
Chỉ cần là ở trên đất Tây Nhạc quốc, Hiến Tông Đế ra lệnh một tiếng, như vậy tất cả những chuyện bọn họ làm đều không có ý nghĩa!
Ngữ khí Tần Mộ Dao thản nhiên, khiến cho Tề Duệ cũng không khỏi ngẩn ra.
“Ta sẽ gạt Phụ hoàng!”
Trong lòng Tề Duệ thấy đau, nhưng hắn an ủi mình.
Cuối cùng cũng giữ lại Dao Nhi, chỉ cần Dao Nhi không rời xa hắn, chuyện gì cũng có thể làm được!
“Đi thôi! Nếu không trở về, Phụ hoàng ngươi biết được hành tung của ngươi lại nghi ngờ!”
Tần Mộ Dao vòng qua thân thể Tề Duệ.
Trở về thôi, Hiến Tông Đế trời sinh tính đa nghi, không thể không đề phòng.
Nhìn Tần Mộ Dao đi qua bên người mình, Tề Duệ đang muốn đuổi theo, phía sau lại truyền đến một thanh âm thở hổn hển.
“Tiểu thư… Tiểu thư… Người đợi ta với a!”
Hồng Anh đang chạy trong bóng đêm, thân ảnh càng lúc càng lớn.
Tần Mộ Dao cả kinh, quay đầu nhìn Hồng Anh đang cách mình không xa, trên mặt dâng lên một chút ý cười.
Hoàn hảo, bên mình còn có một người nguyện ý đi theo làm bằng hữu!
Tần Mộ Dao cũng không quay lại Tần phủ, mà bị Tề Duệ đưa về Duệ Vương phủ.
Tần Mộ Dao kháng nghị thì nhận được câu trả lời là Tần phủ không được an toàn như Duệ Vương phủ.
Tần Mộ Dao cười lạnh, không an toàn bằng Duệ Vương phủ, theo nàng thấy, là Tề Duệ lo lắng sợ hãi nàng sẽ đột nhiên chạy trốn đi?
“Tiểu thư, đây là nho tiến cống thượng đẳng, Hoàng Thượng ban cho Duệ Vương gia một ít, Duệ Vương gia đặc biệt ra lệnh cho nô tỳ đưa tới dâng lên tiểu thư!”
Một nha hoàn bưng một khay nho mê người dâng lên trước mặt Tần Mộ Dao.
Tần Mộ Dao nằm ở trên nhuyễn tháp, thản nhiên thoáng nhìn.
“Để đó đi!”
Nha hoàn đặt khay nho, lui xuống.
“Tiểu thư a, sao ta lại thấy có nhiều ánh mắt đang nhìn chúng ta chằm chằm a!”
Ánh mắt Hồng Anh nhìn quét một đám nha hoàn đang làm việc lại như có mắt gắn ở sau lưng kia.
Tần Mộ Dao chỉ thản nhiên giương khóe miệng lên, ngắt một quả nho đặt vào trong miệng, vừa lòng gật gật đầu!
Trong lòng xẹt qua một chút khinh thường, nhìn một đám nha hoàn giám thị mình, bên ngoài thì các nàng là làm những việc vặt, thực tế thì ánh mắt vẫn chưa hề rời khỏi thân thể nàng, sao nàng lại có thể không nhìn ra?
“Coi bọn họ như người vô hình là được rồi, không cần để ý! Cái gì mình cần làm thì mình cứ làm!”
Tần Mộ Dao thản nhiên nói, lại cho một quả nho vào trong miệng.
Hương vị của nho cổ đại này thật không tệ, chỉ có điều quá nhiều hạt!
Đột nhiên, ánh mắt Tần Mộ Dao chợt lóe.
“Hồng Anh, ta tưởng nho trong Duệ Vương phủ thì phải khác với nho ở chỗ khác, sao lại cảm thấy có nhiều hạt hơn cả nho của Tần phủ chúng ta vậy? Vỏ này cũng khó bóc, đồ Hoàng Thượng ban cho chưa chắc đã là thứ tốt nhất a!”
Hồng Anh nhìn thấy trong mắt tiểu thư hiện lên ánh sáng, lập tức hiểu được ý tứ của tiểu thư, cũng bắt đầu phụ họa theo.
“Hồng Anh cũng không biết đâu! Tiểu thư thích ăn nho nhất, nhưng lại ghét nhất là hạt nho! Tiểu thư, nếu không để ta xử lý giúp người?”
“Quên đi, không ăn! Các ngươi đem vứt mấy thứ này đi thôi! Nhìn đã thấy phiền!”
Tần Mộ Dao quăng chùm nho xuống bàn, trong mắt hiện lên một chút không vui.
Quả nhiên, Tần Mộ Dao vừa nói xong, có nha hoàn nơm nớp lo sợ bưng khay nho rời đi.
Lát sau, ở một chỗ khác trong Duệ Vương phủ.
Nha hoàn bưng khay nho trong tay, ngẩng đầu nhìn bóng dáng đang tản ra ý lạnh của Duệ Vương gia, không biết nên bẩm báo như thế nào.
Tề Duệ xoay người, nhìn thấy nguyên cả khay nho bị trả về trên tay nha hoàn, trong mắt hiện lên một chút âm độc.
“Làm sao vậy? Không phải bảo ngươi đưa đến chỗ tiểu thư sao?”
Thân thể nha hoàn ngẩn ra, tay run lên, bị dọa đến nỗi thiếu chút nữa thì khay cầm trên tay rơi xuống đất, vội vã quỳ xuống, thanh âm run run nói:
“Tiểu thư… Tiểu thư nói nho này nhiều hạt quá, vỏ cũng khó bóc, ăn phiền toái, không muốn ăn!”
“Vậy bóc bỏ đi, bỏ hạt đi!”
Tề Duệ lạnh lùng phân phó.
“Vâng, nô tỳ sẽ làm!”
Nha hoàn kinh sợ rời đi.
Không bao lâu, một đĩa thịt nho bị bóc vỏ bỏ hạt dâng lên trước mặt Tần Mộ Dao. Tần Mộ Dao và Hồng Anh nhìn nhau, nháy mắt một cái, Hồng Anh lập tức hiểu được ý tứ của nàng.
“Nha, tiểu thư! Người xem xem, các nàng ấy thật sự là rất cẩn thận, tiểu thư, người nếm thử, hương vị của nho bóc vỏ bỏ hạt này thế nào?”
Hồng Anh tiếp nhận đĩa nho, đặt ở trên bàn nhỏ.
Tần Mộ Dao nằm trên nhuyễn tháp chỉ thản nhiên liếc nhìn đĩa nho này một cái.
“Có thể ăn sao? Người khác đã lấy tay chạm qua, ta làm sao mà biết có sạch sẽ hay không? Chẳng may ăn vào bị tiêu chảy, mình lại phải chịu tội! Đổ đi!”
Tần Mộ Dao nói vậy, nha hoàn bất đắc dĩ bưng đĩa nho này đi xuống.
Không bao lâu, ở một chỗ khác trong Duệ Vương phủ, trong mắt Tề Duệ càng thêm âm hàn, nhìn một mâm nho trước mặt, bàn tay to vung lên, ‘xoảng’ một tiếng, rơi lăn lóc trên mặt đất, nho rơi vãi tứ tung.
Không phải là Dao Nhi cự tuyệt ăn nho, mà là đang cự tuyệt ý tốt của hắn!
Đây là kháng nghị âm thầm của Dao Nhi với hắn a!
Trong lòng xẹt qua một chút chua xót.
Xem ra muốn mở được cánh cửa trái tim nàng không phải là chuyện đơn giản!
Hai tay nắm chặt, thần sắc trong mắt Tề Duệ rối rắm.
Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khiến Dao Nhi chấp nhận sự quan tâm và ý tốt của mình?
Trước nay hắn đều không sợ cái gì, không để cái gì vào mắt, giờ này khắc này lại sinh ra một tia bất lực!
***
Đệ Nhất lâu.
Trong nhã gian, Chân Giác vừa vào cửa, liền thấy Tề Duệ đang ngồi uống rượu, vẻ mặt u sầu.
“A, hôm nay Duệ Vương gia làm sao vậy? Mặt trời mọc ở đằng tây hay sao mà lại có tâm tình mời một huynh đệ mà đến cả phụ không thương mẫu cũng không yêu đến uống rượu, thật là khiến ta cảm động a!”
Chân Giác mở chiết phiến, ánh mắt đào hoa lóe lóe, nhíu mày, ngồi thẳng xuống phía đối diện với Tề Duệ. Tuy rằng gọi Duệ Vương gia, căn bản hắn cũng không xem trọng thân phận Duệ Vương gia này.
Ở Đệ Nhất lâu này, bọn họ là bằng hữu, không có áp lực thân phận!
Tề Duệ giương mắt nhìn hắn ta một cái, Chân Giác luôn như vậy, dường như chưa từng thấy hắn ta buồn rầu vì chuyện gì!
Xem ra, Vương gia hắn đây sống còn không được tự tại bằng một công tử thế gia!
Nghĩ đến đây, lại ngửa đầu uống thêm một ngụm rượu.
Chân Giác thấy Tề Duệ không nói lời nào, cũng tự lấy rượu uống, thật ra hắn rất hiểu Tề Duệ, nếu tìm hắn đến thì nhất định là có việc, đã có việc, lúc nào hắn ta muốn nói thì tự nhiên sẽ nói, hắn có hỏi cũng không có tác dụng gì!
Quả nhiên, hai người trầm mặc uống một hồi lâu, Tề Duệ rốt cục mở miệng.
“Phải làm thế nào mới có thể khiến nàng yêu ta?”
Ngữ khí Tề Duệ bất lực nói không nên lời, chỉ cần nghĩ đến sự kháng cự và bài xích của Tần Mộ Dao với hắn, trong lòng hắn liền buồn bã, hắn sợ hãi nhất vẫn là nhìn thấy loại thản nhiên xa cách giống như không để ý đến cái gì trong mắt nàng, bao gồm cả hắn!
Chân Giác giật mình, không cần nghĩ hắn cũng biết, ‘nàng’ kia là ai.
Tần Mộ Dao sao! Một nữ nhân nguy hiểm như vậy, lại biến thành một cái bánh thơm ngọt, trước kia Tề Duệ khinh thường nàng như một khối thịt béo, giờ lại muốn giành lấy!
Nhớ tới Mạc Thiếu Khanh, trong lòng hắn không khỏi thở dài.
Hắn đi lại với nữ nhân nhiều năm như vậy, hiểu rõ tình yêu nam nữ hơn ai hết, hai người họ đều là bằng hữu của hắn, hắn giúp ai hay không giúp ai cũng không ổn! Đơn giản là dửng dưng đứng nhìn, còn có thể xem trò hay!
“Giác, huynh nói đi, ta phải làm như thế nào, nàng mới có thể nhìn nhận ta?”
Tề Duệ lại hỏi một lần nữa, kích động tiêu sái đến trước mặt Chân Giác, kéo vạt áo trước ngực hắn ta, trong giọng nói lộ ra vội vàng, rượu trong chén trên tay đổ vào y phục của Chân Giác.
Chân Giác khẽ nhíu mày, có chút sợ hãi nhìn Tề Duệ trước mắt, ý đồ gỡ tay hắn ra.
“Tề Duệ, huynh hãy buông tay đã, huynh làm như vậy, ta cũng không thể nào nghĩ cách giúp huynh a!”
Tề Duệ vừa nghe, trong mắt hiện lên một chút hoài nghi, nhưng giây tiếp theo liền buông lỏng vạt áo hắn ta ra, một lần nữa ngồi trở lại chỗ của mình.
Chân Giác vừa được tự do, kiểm tra lại y phục của mình, một mảng rượu loang khiến lông mày hắn nhăn chặt lại. Chân Giác vốn chú trọng hình tượng, y phục đều gọn gàng sạch sẽ, như thế mới được…
“Giác, nghĩ ra chưa?”
Tề Duệ thúc giục, thật sự là bởi vì Chân Giác phong lưu đa tình, là một tay sát gái, hắn mới nghĩ đến việc nhờ hắn ta đưa ra gợi ý.
Trong lòng Chân Giác rối rắm, thủ đoạn này của hắn có tác dụng với những nữ nhân tầm thường, không biết với nữ nhân không theo lẽ thường như Tần Mộ Dao thì có tác dụng hay không!
Nhưng, Tề Duệ hỏi như vậy, nếu hắn không đưa ra một cách gì, hôm nay đừng có mơ tưởng mà ra khỏi cửa lớn Đệ Nhất lâu!
Vốn tưởng rằng có thể uống rượu tử tế, hóa ra rượu này cũng không phải dễ uống như vậy a!
Đột nhiên tia sáng chợt lóe, ngoắc ngón tay với Tề Duệ, ý bảo hắn ghé tai lại gần, Tề Duệ phối hợp vươn đầu, nghe Chân Giác ghé vào tai hắn thì thầm một hồi…
“Như vậy được không?”
Tề Duệ nghi hoặc nhìn hắn.
“Huynh không thử thì sao mà biết được hay không được?”
Chân Giác kiên định nói, nhưng trong lòng vẫn không yên.
Trên thực tế, đối với Tần Mộ Dao, hắn cũng không dám cam đoan chiêu này có thể thành công, nhưng hắn cũng không dám nói thẳng!
Nghi hoặc trong mắt Tề Duệ chậm rãi biến thành kiên định, nhìn bầu trời đêm tối đen bên ngoài.
Mặc kệ có được hay không, hắn đều phải thử một lần!
***
Màn đêm buông xuống.
Duệ Vương phủ, trong phòng Tần Mộ Dao.
“Tiểu thư, đã muộn rồi sao bọn họ còn chưa đưa cơm đến?”
Hồng Anh nhìn sắc trời bên ngoài, bình thường giờ này tiểu thư đã dùng xong bữa tối, mà hôm nay trời đã muộn thế này? Hôm nay mọi chuyện đều vô cùng khác thường.
Mấy hôm trước, Duệ Vương gia thay đổi phương pháp đưa đồ đến phòng tiểu thư, nha hoàn cũng xếp thành đôi hầu hạ, mà hôm nay, không nói đến chuyện không có nha hoàn nào, thời gian ăn cơm chiều đã qua lâu như vậy mà cũng không có động tĩnh, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Vẻ mặt Tần Mộ Dao dửng dưng.
“Chắc là thay đổi thời gian đưa cơm! Hồng Anh, ngươi đói bụng sao?”
“Không, không có, ta chỉ là lo lắng cho tiểu thư…”
“Vậy đợi một lát đi!”
Tần Mộ Dao tiếp tục chăm sóc chậu cây tiên nhân chưởng trước mắt.
Trên thực tế, nàng đã sớm nhận ra sự thay đổi hôm nay, nếu nàng đoán không sai, đêm nay sẽ không đưa bữa tối đến, chờ một chút, nàng nghĩ phải đi ăn vụng mới được!
Chỉ chốc lát sau, nha hoàn gõ cửa tiến vào, Hồng Anh tưởng đưa cơm chiều đến, vui sướng chạy ra mở cửa, nhưng nhìn thấy hai tay nha hoàn trống trơn, trong lòng một trận mất mát, đến ngay cả nàng cũng đã đói bụng, chắc chắn tiểu thư cũng đói bụng đi!
Tần Mộ Dao vừa thấy, càng thêm khẳng định dự đoán vừa rồi, trong lòng đánh giá, đường đến phòng bếp rốt cuộc nên đi như thế nào!
“Tiểu thư, Vương gia phân phó, mời tiểu thư ra đại sảnh dùng bữa tối!”
Nha hoàn cung kính nói, hai tay gắt gao nắm chặt, ngầm lộ ra một tia căng thẳng.
Tần Mộ Dao giật mình.
Mời nàng ra đại sảnh dùng bữa? Chuyện này thật ra nàng chưa nghĩ tới, rốt cuộc Tề Duệ này vừa muốn đùa giỡn cái gì?
“Phiền ngươi nói cho Vương gia nhà ngươi, trưa hôm nay ta ăn nhiều quá, còn chưa tiêu hóa hết, tối nay sẽ không đi!”
Tần Mộ Dao thản nhiên phân phó, híp mắt.
Mặc kệ Tề Duệ đùa giỡn cái gì, nàng cũng không muốn phối hợp, cứ an phận đợi ở trong phòng, mắt không thấy tâm không phiền!
“Việc này…”
Nha hoàn có chút khó xử, Vương gia nói, nhất định phải mời tiểu thư ra đại sảnh, nhưng tiểu thư không chút suy nghĩ đã cự tuyệt…
“Đi xuống đi! Ta cũng mệt rồi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút!”
Ngữ khi Tần Mộ Dao ngầm lộ ra một tia uy nghi.
Cuối cùng nha hoàn vẫn lui xuống.
Hồng Anh khó hiểu nhìn Tần Mộ Dao.
“Tiểu thư, bữa trưa người cũng chỉ ăn có một chút a!”
Làm sao có chuyện ăn rất nhiều?
Hồng Anh vừa nói xong, chợt nghe thấy một tiếng sôi ọc ọc phát ra, Tần Mộ Dao nhìn bụng Hồng Anh, tầm mắt lại chậm rãi hướng lên trên, nhìn thẳng ánh mắt xấu hổ của Hồng Anh, trong lòng hiểu ra.
“Yên tâm, tiểu thư ta sẽ không để cho ngươi bị đói! Đợi lát nữa chúng ta tự đi tìm đồ ăn!”
Hồng Anh đỏ mặt, thật sự là xấu hổ, lại thất thố như vậy trước mặt tiểu thư!
Tần Mộ Dao nói đợi lát nữa sẽ tự đi tìm đồ ăn.
Quả nhiên, sau khi nha hoàn đi không lâu, cửa phòng mở ra, dưới ánh trăng, hai thân ảnh lặng lẽ lẻn ra, đi tới một nơi…
***
Trong đại sảnh.
Tề Duệ nhìn một bàn đồ ăn trước mắt, lại giương mắt nhìn Mạc Yên đang ngồi bên cạnh, lẳng lặng chờ đợi Tần Mộ Dao xuất hiện.
“Vương gia, Yên Nhi thật không ngờ người lại mời ta tới đây dùng bữa tối.”
Trong lòng Mạc Yên kích động không thôi, từ chiều nay nhận được thông tin của người được Tề Duệ phái đến, tâm tình của nàng liền vô cùng vui vẻ, cố ý chọn một bộ y phục mà nàng thích nhất, vì đêm nay mà chuẩn bị đầy đủ.
Nàng tưởng Duệ Vương gia đã không để ý tới nàng, nhưng hiện tại, trong lòng nàng lại dấy lên hy vọng!
Như có như không nhìn thoáng qua Tề Duệ, trong mắt hàm chứa thẹn thùng.
Nàng từng nghĩ sẽ buông tay với Tề Duệ, nhưng hiện tại ngẫm lại, ý tưởng này quả thật là buồn cười, chỉ cần Duệ Vương gia có một tia yêu thương với nàng, nàng cũng sẽ không bỏ qua cơ hội!
Trong đầu Tề Duệ đều là hình ảnh Tần Mộ Dao, không hề nghe thấy tiếng của Mạc Yên, nghĩ đến cách của Chân Giác, khóe miệng giương lên một chút ý cười yêu thương!
Mà chút tươi cười này trong mắt Mạc Yên lại bị hiểu thành yêu thương với nàng, trong lòng như bị một thứ gì nhẹ nhàng đụng phải, trong nháy mắt ngọt ngào lan tràn khắp toàn bộ trái tim!
Nha hoàn vừa đi thông báo kia kinh sợ chậm rãi tiến vào, Tề Duệ nhìn ra cửa, phía sau không thấy bóng dáng Tần Mộ Dao, sắc mặt phút chốc trầm xuống, thanh âm cũng trở nên lạnh như băng.
“Người đâu?”
“Bẩm… Bẩm Vương gia, tiểu thư… Tiểu thư nói bữa trưa ăn nó còn chưa tiêu hóa hết, hôm nay sẽ không dùng bữa tối!”
Nha hoàn nơm nớp lo sợ nói, thân thể không ngừng run run.
Trời ạ! Sắc mặt Vương gia càng lúc càng đáng sợ!
“Một đám thùng cơm! Ngay cả một người mà cũng không mời đến được, ta nuôi các ngươi để làm gì?”
Tề Duệ hung hăng đập mạnh lên bàn, đem tức giận phát tiết trên người nha hoàn.
Hừ! Chưa tiêu hóa hết? Đây là nàng cố ý muốn trốn tránh hắn đi, sao hắn có thể nhìn không ra!
Đột nhiên xảy ra biến cố khiến khuôn mặt Mạc Yên đang tươi cười bỗng tái nhợt.
Ngoại trừ nàng, Tề Duệ còn mời người khác sao?
Tiểu thư? Tiểu thư trong miệng nha hoàn là ai?
“Nô tỳ biết sai, nô tỳ biết sai…”
Nha hoàn bị dọa đến nỗi quỳ rạp xuống đất, không ngừng nhận sai.
Gân xanh trên mặt Tề Duệ nổi lên.
Nàng cố ý trốn tránh hắn, hắn sẽ không để cho nàng được như ý! Tối hôm nay, nàng phải xuất hiện ở trong này!
Trong mắt xẹt qua một chút kiên định, Tề Duệ chạy nhanh ra khỏi đại sảnh, đi về phía phòng Tần Mộ Dao.
Mạc Yên phía sau thấy tình hình như vậy, nhìn thoáng qua nha hoàn đang quỳ trên mặt đất.
“Tiểu thư là ai?”
Nha hoàn đã bị dọa đến mất hồn mất vía, không chút suy nghĩ trả lời.
“Đại tiểu thư Tần gia!”
Oanh một tiếng!
Tần Mộ Dao? Thì ra là thế!
Nàng tưởng đêm nay chỉ có hai người là nàng và Tề Duệ, không ngờ còn có Tần Mộ Dao.
Trong lòng xẹt qua một chút chua xót.
Cũng đúng, cũng chỉ có Tần Mộ Dao mới có thể khiến hắn nổi giận!
Vừa chua xót, ngay sau đó lại là ghen tị.
Vì sao luôn là Tần Mộ Dao? Nàng vừa mới lên đến thiên đường, bây giờ lại giống như bị đày vào địa ngục, mà đầu sỏ gây nên không phải Tần Mộ Dao thì là ai?
Trong mắt xẹt qua một chút hận ý, Mạc Yên đi theo Tề Duệ ra ngoài đại sảnh…
***
Phòng bếp.
Hai thân ảnh dần dần tới gần, Tần Mộ Dao nhìn phòng bếp không một bóng người, trong lòng nhẹ nhàng thở phào, cũng không phải lén lút bước vào.
Tùy ý quét mắt liếc phòng bếp một cái, vừa lòng gật gật đầu.
Ngay cả phòng bếp của Duệ Vương phủ cũng xa hoa hơn nơi, trong đó nguyên liệu nấu ăn cái gì cần có đều có!
Hồng Anh nguyên liệu đồ ăn nhiều như vậy, bụng lại sôi lên ọc ọc.
“Tiểu thư, người muốn ăn cái gì, để ta tới làm!”
Tần Mộ Dao nghe được tiếng kêu trong bụng Hồng Anh, đột nhiên cười ra tiếng.
“Tiểu thư!”
Hồng Anh ai oán nhìn nàng một cái, trong giọng nói ngầm mang theo hờn dỗi.
“Được rồi, không cười ngươi, tùy tiện làm vài thứ đồ có thể ăn được ngay đi!”
Hồng Anh mà đói quá lại té xỉu sẽ không tốt lắm.
Rất nhanh hai người liền làm một ít điểm tâm, chuẩn bị ăn, Tần Mộ Dao tùy tay cầm một miếng điểm tâm, đưa vào trong miệng, không biết là bởi vì đói bụng hay sao mà cảm thấy điểm ấy tâm đặc biệt ngon miệng!
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên thanh âm lạnh lẽo.
“Không phải buổi trưa nàng ăn nhiều chưa tiêu hóa hết sao? Nàng tới phòng bếp làm gì?”
Trong mắt Tề Duệ ẩn chứa tức giận. Hắn vội vàng đi vào phòng nàng, phát hiện trong phòng không có ai, hắn lo lắng còn tưởng rằng Tần Mộ Dao đã trốn đi, đang lúc hoảng hốt, nghe được có người thấy hai người đi đến phòng bếp, cho nên hắn vội vàng chạy lại đây.
Quả nhiên nhìn thấy hai người đang đi đi lại lại trong phòng bếp.
Thân thể Tần Mộ Dao ngẩn ra, không cần quay đầu cũng biết người phía sau là ai!
Buông điểm tâm trong tay, Tần Mộ Dao xoay người nhìn về phía Tề Duệ.
Nếu đã bị hắn phát hiện, nàng cũng không cần che giấu, thản nhiên liếc mắt nhìn hắn.
“Đột nhiên bây giờ lại đói bụng, không được sao?”
“Nàng…”
Tề Duệ nghiến răng nghiến lợi, hung hăng nhìn Tần Mộ Dao trước mắt, với nữ nhân này, đôi khi hắn thật sự là hết cách.
Tề Duệ đột nhiên tiến lên, giữ chặt cổ tay Tần Mộ Dao, kéo nàng đi ra ngoài.
“Ngươi buông tay, ngươi muốn làm gì?”
Tần Mộ Dao vô cùng tức giận, lớn tiếng kêu lên.
Tề Duệ lạnh lùng liếc nàng một cái, không trả lời câu hỏi của nàng, tiếp tục lôi kéo nàng đi lên phía trước.
Lông mày Tần Mộ Dao nhíu chặt, đột nhiên tia sáng lóe lên, cúi đầu, vòng qua tay hắn, hung hăng cắn một nhát vào cánh tay hắn.
Quả nhiên Tề Duệ dừng bước, nhìn nữ nhân đang cắn tay hắn, kìm chế đau đớn, để mặc cho nàng cắn.
Tần Mộ Dao cảm giác được trong miệng truyền đến hương vị máu tanh, khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Tề Duệ, trên mặt hắn lúc này rất bình tĩnh, khiến Tần Mộ Dao không khỏi ngẩn ra, theo bản năng mở miệng.
“Đã thỏa mãn chưa?”
Tề Duệ thản nhiên nói, giây tiếp theo, Tần Mộ Dao chỉ cảm thấy một trận rung chuyển, cả người bị Tề Duệ ôm lấy, trước mắt bao người bị bế đi ra đại sảnh.
Mà một màn này bị Mạc Yên ở bên cạnh nhìn thấy, hai tay không tự chủ được nắm chặt với nhau, nhìn người đi xa, chân nàng như là nặng trĩu.
Nàng không khỏi tưởng tượng, nếu vừa rồi người khác cắn hắn, giờ phút này có phải đã mất mạng rồi hay không? Nhưng người đó lại là Tần Mộ Dao, bởi vì là nàng ta, dường như cái gì cũng đều có thể được bỏ qua!
Trong đại sảnh, Tần Mộ Dao được thả xuống, nhìn một bàn đầy món ngon mỹ vị, nhưng đều không phải là những món mà nàng thích ăn.
Nhìn về phía vẻ mặt trầm tĩnh của Tề Duệ.
Rốt cuộc hắn đang muốn diễn trò gì?
Không khí vô cùng áp lực, ánh mắt Tần Mộ Dao dừng ở Mạc Yên ngồi bên cạnh Tề Duệ, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.
Mạc Yên cũng đến đây sao?
Xem ra trò diễn này hẳn là sẽ vô cùng phấn khích đây!
Tần Mộ Dao cầm chiếc đũa, quả thật là đói bụng, vươn tay, đang muốn gắp một miếng vịt Hương Tô. Nhưng, vừa đụng tới món đồ nàng định gắp kia, trong nháy mắt một đôi đũa khác lại đoạt lấy. Nhìn Tề Duệ gắp miếng vịt Hương Tô vào bát Mạc Yên, trên mặt cười dịu dàng.
“Yên Nhi, Bản vương biết đây là món nàng thích ăn, lại đây, ăn nhiều một chút đi!”
Đột nhiên lúc đó Tề Duệ lại trở nên vô cùng hiền lành, khiến cho Tần Mộ Dao và Mạc Yên từ đầu đến cuối đều không hiểu gì.
Mạc Yên híp mắt, có chút kinh ngạc nhìn Tề Duệ, lại phát hiện tầm mắt hắn như có như không chú ý đến phản ứng của Tần Mộ Dao, trong lòng ngẩn ra, lập tức hiểu được.
Thì ra là thế, đêm nay sở dĩ hắn mời nàng đến, là muốn lợi dụng nàng diễn trò mà thôi!
Trong lòng dâng lên một tia đau đớn.
Nàng nên phối hợp sao?
“Cám ơn Vương gia!”
Khóe miệng Mạc Yên giương lên một chút cười duyên. Nàng đã lựa chọn, nếu đây là điều Tề Duệ muốn, nàng phối hợp một chút cho vui cũng có sao đâu? Huống hồ, kết quả cuối cùng là gì, hiện tại không ai đoán được!
Sao nàng không đánh cuộc một kèo?
Như có như không nhìn thoáng qua Tần Mộ Dao, nàng cũng không ngốc, vừa rồi hoặc là kích động ghen tuông của Tần Mộ Dao, hoặc là kéo Tần Mộ Dao càng ngày càng xa Tề Duệ!
Nhưng Tề Duệ lại nhìn không thấu!
Tần Mộ Dao liếc một cái xem thường, nhún vai bất cần, gắp một món đồ ăn khác, nhưng thật không ngờ lại bị một đôi đũa giành lấy trước.
“Yên Nhi, đây cũng là món nàng thích ăn, ta đặc biệt yêu cầu phòng bếp làm theo khẩu vị của nàng, nàng nếm thử xem, có được không?”
Tề Duệ lại gần Mạc Yên, khóe miệng giương lên một chút ý cười, dư quang quét về phía Tần Mộ Dao, quả nhiên nhìn thấy mặt nàng bắt đầu biến sắc.
Trong lòng vui vẻ.
Dao Nhi bắt đầu ghen tị như Chân Giác nói sao?
Điều đó chứng minh cái gì? Trong lòng Dao Nhi có hắn?
Trong lòng vô cùng vui vẻ, Tề Duệ cảm thấy cần phải châm thêm một mồi lửa, chuẩn xác nhìn động tác của Tần Mộ Dao, đúng lúc nàng muốn gắp một món đồ ăn khác thì lại hợp thời đoạt lấy.
“Yên Nhi…”
Lúc này, Tề Duệ còn chưa nói xong, chợt nghe thấy ‘chát’ một tiếng, đôi đũa Tần Mộ Dao cầm trong tay dằn mạnh trên bàn, đứng dậy muốn đi.
Đây là cái quái gì? Mạnh mẽ kéo nàng đến nơi này ăn cơm, nàng vừa gắp món nào là hắn liền giành lấy món đó!
Sao nàng không nhìn ra sự cố ý trong mắt Tề Duệ chứ! Muốn trêu đùa nàng à, thực xin lỗi, Bản cô nãi nãi không có hứng!
“Đứng lại!”
Tề Duệ lớn tiếng kêu lên.
Tần Mộ Dao như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước. Nàng thà bị đói, cũng không muốn chơi cái trò nhàm chán này với hắn!
“Người đâu, giúp Bản vương ngăn nàng lại!”
Sắc mặt Tề Duệ trầm xuống.
Nói vừa dứt lời, quả nhiên thấy có ở ngoài đại sảnh một đoạt người đứng lên, Tần Mộ Dao vừa quét mắt một cái, trong lòng xẹt qua một chút bất đắc dĩ, xoay người nhìn về phía Tề Duệ.
“Rốt cục ngươi muốn làm gì?”
Tề Duệ chỉ thản nhiên liếc nàng một cái, cũng không trả lời câu hỏi của nàng.
Trong mắt Mạc Yên xẹt qua một chút hào quang, bưng chén rượu lên, tự mình tiến đến bên miệng Tề Duệ. Tề Duệ nhíu nhíu mày, nhìn thấy Tần Mộ Dao đang nhìn hắn, trong lòng rùng mình, mở miệng đón lấy, uống xuống một ngụm.
Hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào phản ứng của Tần Mộ Dao, lại thấy trong mắt nàng một tia khinh thường. Trong lòng đột nhiên ngẩn ra.
Không đúng! Không nên là vẻ mặt như vậy! Nàng phải là ghen tị, phải là ghen, không phải sao?
Tần Mộ Dao đã nhìn thấy rõ ràng, Tề Duệ và Mạc Yên chàng chàng thϊếp thϊếp, muốn diễn trò ngọt ngào trước mặt nàng sao? Tề Duệ muốn gì? Muốn nhìn thấy nàng ghen? Muốn nhìn thấy nàng ghẹn tị, ghen tuông với sự ngọt ngào của hai người họ?
Tần Mộ Dao đột nhiên cười to ra tiếng.
Không nghĩ rằng Tề Duệ lại có thể ngây thơ đến vậy!
“Nàng cười cái gì?”
Sắc mặt Tề Duệ vô cùng âm trầm, trong tiếng cười của Tần Mộ Dao dường như mang theo khinh thường nồng đậm, lập tức khiến sự tức giận trong lòng hắn từ từ dâng lên.
“Buồn cười thì cười!”
Tần Mộ Dao nhún vai, ánh mắt dao động nhanh giữa hai người.
Không biết Mạc Yên có biết mình đang bị Tề Duệ lợi dụng hay không? Thật ra nàng cảm thấy hai người này ở cùng nhau thật là vô cùng thích hợp!
Tần Mộ Dao nhìn khuôn mặt vô cùng âm trầm của Tề Duệ liền ngưng cười.
“Duệ Vương gia, ngươi bảo bọn họ tránh ra được không? Hai người các ngươi đang ngọt ngào như thế có thêm ta sẽ không thích hợp a! Ngươi cứ để ta đi, các ngươi cứ từ từ mà… tiếp tục… ngọt ngào!”
Tần Mộ Dao cố giả vờ thương lượng với Tề Duệ, trong lòng Tề Duệ cả kinh, hoàn toàn khác với dự đoán của hắn!
Trong lòng hắn lập tức phát hoảng, đẩy Mạc Yên bên cạnh ra, bước đi đến trước mặt Tần Mộ Dao, đột nhiên nắm chặt hai vai Tần Mộ Dao, nhìn thẳng hai mắt của nàng.
“Dao Nhi, nàng không nên có phản ứng như thế này!”
“Ta nên có phản ứng như thế nào để khiến ngươi vừa lòng?”
Tần Mộ Dao nhìn lại hắn.
“Nàng nên ghen, nàng nên mất hứng khi ta đối xử với nữ nhân khác như vậy!”
Tề Duệ rống to ra tiếng.
Vì sao những điều này hắn lại không đạt được? Ngược lại thái độ của nàng còn không thèm chú ý đến họ?
“Nếu ta đây ghen, mất hứng, vậy ngươi sẽ để ta đi khỏi nơi này chứ?”
Trên mặt Tần Mộ Dao hiện lên một chút chờ mong, trong mắt lóe lên một tia sáng như ngọc.
Nếu vậy thì nàng cũng không ngại diễn trò cho hắn xem!
“Không!”
Tề Duệ nói.
Sao hắn có thể thả nàng đi? Cho dù là rời khỏi Duệ Vương phủ hay rời khỏi đại sảnh này, hắn cũng không cho phép. Nếu nàng ghen, nếu nàng mất hứng, hắn nhất định sẽ cho người đưa Mạc Yên đi, thay một bàn thức ăn mà Tần Mộ Dao thích, cùng nàng vui vẻ ăn bữa tối.
Hắn đã sắp xếp như vậy, nhưng mọi sắp xếp dường như đều hỏng hết!
Mặt Tần Mộ Dao thất vọng.
Nếu vậy, nàng cần gì phải cố hết sức lấy lòng?
“Ta muốn nàng ghen!”
Tề Duệ đã bối rối đến mức không biết nên làm gì, dùng đại lực lắc thân thể Tần Mộ Dao, rống lớn lên, khiến những người chung quanh ai nấy đều há hốc miệng.
Vương gia … bị điên rồi sao?
Khóe miệng Mạc Yên cười như không cười, nàng biết Tần Mộ Dao thật sự không thương Tề Duệ!
Nàng và Tề Duệ đều là những kẻ si tình, vì người không thương mình mà hao tổn tinh thần, muốn nắm giữ lấy người không thương mình. Cuối cùng có giành được cái gì đâu?
Tần Mộ Dao bị hắn lắc một trận choáng váng cả đầu, trong lòng phiền muộn không thôi, trong mắt xẹt qua một chút kiên định.
“Tề Duệ, ngươi không biết sao? Trong lòng ta không có ngươi, cho dù ngươi làm gì, cho dù hôm nay ngươi có cưới Mạc Yên, ta cũng sẽ chỉ chúc phúc cho các ngươi, mà sẽ không ăn dấm chua, vĩnh viễn sẽ không!”
‘Oanh’ một tiếng, trong đầu Tề Duệ vang lên một tiếng sấm, khiến đầu óc hắn trong phút chốc trở lên trống rỗng.
Hắn nghe thấy cái gì? Dao Nhi nói trong lòng nàng không có hắn, cho nên mặc dù hắn cưới Mạc Yên, nàng cũng sẽ chúc phúc bọn họ sao? Vĩnh viễn sẽ không ăn dấm chua?
Vậy những gì hắn làm nãy giờ trong mắt nàng thật không biết là vớ vẩn đến cỡ nào?
Trong lòng đau xót, Tề Duệ chậm rãi buông tay nàng ra.
Tần Mộ Dao có được tự do, đang muốn rời đi, lại cảm giác được một lực đạo cường đại phía sau, cổ tay lại một lần nữa bị nắm chặt.
“Tránh ra!”
Tề Duệ hét lớn với những người đang đứng ngoài cửa.
“Ngươi đưa ta đi đâu?”
Tần Mộ Dao nghĩ rằng những lời mình vừa nói có thể khiến hắn nhận ra rằng bọn họ không có khả năng, hành động bất ngờ của Tề Duệ khiến trong lòng nàng sinh ra bất an nồng đậm.
“Bản vương sẽ mang nàng đi thỉnh cầu Phụ hoàng lập tức tứ hôn, Bản vương muốn lập tức cưới nàng, người có thể làm Vương phi của Bản vương chỉ có thể là nàng!”
Lúc này Tề Duệ đã hoàn toàn mất đi lý trí, trong đầu hắn chỉ có Tần Mộ Dao, hắn tốt với nàng, nếu làm gì cũng không thể có được tình yêu của nàng, hắn cần gì phải cố gắng ân cần trước mặt nàng? Nàng sẽ không tiếp nhận, không phải sao?
Tần Mộ Dao bị Tề Duệ mang ra xe ngựa, xe ngựa phi như bay thẳng đến Hoàng cung…
Mạc Yên nghe được những lời vừa rồi, trong lòng đột nhiên ngẩn ra.
Tứ hôn? Tề Duệ muốn dẫn Tần Mộ Dao đi thỉnh cầu Hoàng Thượng tứ hôn?
Trong lòng bị một kích thật mạnh.
Không! Không được, chỉ cần tứ hôn rồi, thì bất cứ hy vọng gì của nàng cũng đều tan biến!
Bây giờ nàng nên làm gì? Nàng nên làm gì bây giờ?
Lúc này Mạc Yên đã bối rối không biết làm sao, nhìn những hạ nhân đứng thất thần ngoài đại sảnh, đầu óc trống rỗng…
Đột nhiên, tia sáng chợt lóe, nhớ tới một người.
Đúng! Đại ca! Đại ca yêu Tần Mộ Dao như vậy, nhất định đại ca sẽ không trơ mắt nhìn bọn họ đại hôn mà không ngăn cản!
Nghĩ đến đây, Mạc Yên vội vã chạy ra ngoài, trèo lên xe ngựa, phân phó đánh xe chạy thật nhanh.
Nghĩ đến lúc Tề Duệ vội vàng mang Tần Mộ Dao rời đi, trong lòng Mạc Yên kinh hoàng không thôi, chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, hy vọng mọi chuyền còn kịp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.