Cực Phẩm Đại Tiểu Thư

Chương 74: Rơi xuống nước, phát hiện đáng ngạc nhiên




Tần Mộ Dao nhìn nam nhân trước mắt, giờ phút này sự tức giận trên mặt đối phương dường như đã xua tan hàn khí trong thuyền, cặp mắt sắc bén nhìn chằm chằm thân thể nàng không chớp, dường như thiêu đốt nàng.
Trong lòng Tần Mộ Dao run run, nhớ tới nỗi bất an dọc đường, hóa ra dự cảm này không phải là vô duyên vô cớ.
Chỉ có điều nàng thật không ngờ là, Tề Duệ lại đến đây trước một bước để chặn đường nàng!
Làm sao hắn biết nàng sẽ đi Bắc Tĩnh quốc?
Trong lòng Tần Mộ Dao xẹt qua một chút nghi hoặc, nhưng mà hiện tại có biết cũng không có ý nghĩa gì, Tề Duệ đã đứng trước mặt nàng, đây là sự thật không thể trốn tránh.
“Dao Nhi, cuối cùng nàng cũng đến đây!”
Thanh âm trầm thấp của Tề Duệ còn lạnh hơn gió lạnh bên ngoài, sau khi hắn biết tin liền chạy một ngày một đêm, rốt cục đến nơi này trước nàng một bước, thành công nhìn thấy thân ảnh của nàng. Hắn đã sớm lường trước nàng sẽ giật mình như vậy, nhưng tận mắt thấy, trong lòng vẫn ngầm dâng lên một tia đau đớn.
Mình xuất hiện không trong dự kiến của nàng sao? Hay là trong lòng nàng trong thời gian này không hề nghĩ đến mình?
Tề Duệ càng nghĩ như vậy, lửa giận trong lòng liền dâng lên cuồn cuộn, hận không thể hung hăng giáo huấn Tần Mộ Dao một phen!
Mà lúc này, hai người vẫn đứng ở đầu thuyền là Lạc Khinh Trần và Lộng Nguyệt cũng đi đến, tầm mắt dao động giữa hai người trong chốc lát, Lạc Khinh Trần không cần nghĩ, chỉ cần thông qua thuật đọc tâm của hắn mà nhìn thấu tâm tư của hai người lúc này.
Lạnh nhạt tao nhã tìm một cái ghế ngồi xuống, tư thái tiếp tục xem kịch vui.
Trong đôi mắt yêu nghiệt của Lộng Nguyệt cũng hiện lên một chút ý cười.
Quả nhiên là Tề Duệ đã đến đây, nhưng mà hắn cũng không cho rằng Tề Duệ có năng lực mang Tần Mộ Dao về được, đảo mắt như có chút đăm chiêu nhìn thoáng qua Tần Mộ Dao.
Với hiểu biết của hắn về Tần Mộ Dao, nếu muốn nàng làm việc nàng không muốn, trừ phi có lợi thế vô cùng quan trọng.
Mà hiện tại, theo hiểu biết của hắn, trên người Tề Duệ không có gì có thể kìm chế được nàng, hắn cũng ngầm cảm giác được Tề Duệ mơ hồ không tự tin!
“Duệ Vương gia, cũng muốn qua sông sao? Đi Bắc Tĩnh quốc? Mang theo nhiều thị vệ như vậy mà tiến vào Bắc Tĩnh quốc, thực dễ dàng bị người ta hiểu lầm đó! Nếu bởi vì như thế mà khơi mào chiến tranh giữa hai nước thì thực không tốt đâu!”
Trong mắt Lộng Nguyệt xẹt qua một chút cố ý.
Cho dù là sứ thần Bắc Tĩnh quốc và Tây Nhạc quốc có qua lại cũng phải báo trước cho đối phương biết, huống chi đây lại là mang binh đột nhiên tiến vào, hoàn toàn có khả năng dẫn đến một cuộc chiến tranh!
Nheo mắt, trong mắt Lộng Nguyệt mơ hồ xẹt qua một chút tính kế!
Tần Mộ Dao vừa nghe, không khỏi trừng mắt liếc nhìn Lộng Nguyệt một cái.
Hắn đang lo thiên hạ chưa đủ loạn sao?
Sau khi hai người bọn họ tiến vào, vẻ mặt trên mặt Tề Duệ càng âm lệ, dường như đang cực lực kìm chế tức giận.
Tiếp thu tầm mắt hai người, trong lòng Lộng Nguyệt xẹt qua một chút đắc ý, cũng tìm một cái ghế ngồi xuống giống Lạc Khinh Trần, thanh thản nói với người cầm lái.
“Nhà đò, có thể bắt đầu đi rồi!”
Sắc trời dần dần u ám, bọn họ cần phải sớm qua sông, đến bên kia Bắc Tĩnh quốc, cũng muốn mau chóng chạy tới trạm dịch gần nhất để chuẩn bị công cụ và lương khô cho hành trình kế tiếp.
Nhà đò bên ngoài nào dám động? Người thân thế bất phạm kia đã phân phó, phải nghe theo chỉ thị của hắn thì mới được cho thuyền rời đi.
Tề Duệ phẫn nộ nhìn hai nam nhân, trong mắt hiện lên một chút châm chọc.
“Xem ra mị lực của Vương phi của Bản vương không nhỏ, cho dù đi đâu cũng có nam nhân đi theo, nàng nói xem, Bản vương có nên nhốt nàng lại hay không?”
Tề Duệ cố ý tăng thêm ngữ khí cho hai chữ ‘Vương phi’, hình như đang nhắc nhở nàng, thân phận hiện tại của nàng Duệ Vương phi!
Tần Mộ Dao nhắm mắt. Một từ ‘Vương phi’ trong miệng Tề Duệ khiến trong lòng nàng vô cùng không vui, sao nàng lại không nghe ra sự cố ý trong giọng nói của hắn?
Rất nhanh bình tĩnh lại.
Nếu đã đến đây, không thể lảng tránh, như vậy chỉ có thể đối mặt.
“Duệ Vương gia, phương bắc giá lạnh, ngươi vội vàng chạy tới đây thật là có tâm!”
Tần Mộ Dao quét mắt liếc nhìn toàn bộ khoang thuyền, rõ ràng thấy có vô số thị vệ phía sau hắn, người nào người nấy đều trang bị đao kiếm trong tay, một dáng vẻ chuẩn bị chiến tranh đến nơi, trong lòng lo lắng.
Chuyến này Tề Duệ định áp giải nàng trở về sao?
“Vương phi của Bản vương, đương nhiên muốn đích thân tới đón!”
Ngữ khí của Tề Duệ ngầm lộ ra trách cứ.
Hắn tìm kiếm khắp nơi trong kinh thành, lẽ ra nên dự đoán nàng sẽ đi Bắc Tĩnh quốc mới đúng, chỉ có điều, lúc đó, hắn bối rối không nghĩ ra, nếu không có phong thư thần bí kia, bây giờ hắn vẫn còn loay hoay ở kinh thành, tìm loạn khắp nơi, không có một chút hy vọng.
Tần Mộ Dao giật mình.
‘Vương phi’? Nàng cũng không để cái địa vị ‘Vương phi’ này ở trong lòng!
“Duệ Vương gia muốn thế nào? Đánh hôn mê buộc trở về? Hay là gϊếŧ ta, đem thi thể của ta trở về?”
Ánh mắt Tần Mộ Dao lay động, trong khoảnh khắc, khí thế đột nhiên tăng lên. Hiện tại trong tay hắn không có lợi thế, cho dù có đối mặt với nàng, hắn cũng không thể uy hϊếp được nàng!
Chuyện nàng phải làm thì không ai có thể ngăn cản được!
‘Thi thể’?
Lời Tần Mộ Dao nói khiến đỉnh mày tuấn tú của Tề Duệ nhíu sâu hơn.
Nàng quyết tuyệt như vậy sao? Cho dù có chết cũng không nguyện ý trở về cùng hắn?
“Dao Nhi, nàng đã là Vương phi của Bản vương, không phải sao? Bản vương đồng ý với nàng, chỉ cần nàng theo Bản vương trở về, nàng muốn cái gì Bản vương cũng đồng ý cho nàng!”
Ánh mắt Tề Duệ lóe lên tia chân thành.
Hắn biết cá tính của Dao Nhi, thủ đoạn cường ngạnh sẽ càng khiến nàng thêm cường ngạnh. Đến lúc đó kết quả nhất định sẽ không như mong muốn của hắn!
Lần trước hắn dùng an nguy của phu thê Tần thị để uy hϊếp nàng là một ví dụ tốt nhất, cho dù đã bái đường, cuối cùng nàng vẫn trốn khỏi Vương phủ, không phải sao?
Kết quả là, hắn vẫn mất nhiều hơn được.
“Ta muốn cái gì, ngươi liền đáp ứng hết?”
Khóe miệng Tần Mộ Dao giương lên một chút ý cười, nhìn thẳng hai mắt Tề Duệ.
“Ta đây muốn giấy từ hôn của ngươi, ngươi có nguyện ý cho ta không?”
Nói xong, quả nhiên thấy trên mặt Tề Duệ lại một lần nữa trở lên âm trầm, trong lòng dâng lên một tia châm chọc.
Nói ra cũng chỉ để gạt người, hứa hẹn của Tề Duệ vĩnh viễn đều là ngân phiếu khống, mặc dù trước đó đã đáp ứng giải trừ hôn ước, cuối cùng vẫn lợi dụng thủ đoạn, ép nàng đại hôn, mà lần này vì muốn nàng trở về, có khi hắn cũng sẽ hứa hẹn như vậy.
Nhưng mà nói thì nói thế thôi, điều mà nàng muốn, vĩnh viễn hắn sẽ không làm được!
“Dao Nhi, nàng đừng quá phận!”
Tề Duệ đột nhiên gầm nhẹ ra tiếng, như một con sư tử nổi giận, hai tay nắm chặt, tầm mắt sắc bén trói chặt Tần Mộ Dao.
Vì sao bọn họ lại biến thành như thế này, chỉ cần vừa thấy mặt nhau là tranh chấp giằng co.
“Quá đáng?”
Tần Mộ Dao cười lạnh một tiếng.
Cái này gọi là ‘quá đáng’ sao? Vậy việc Tề Duệ lấy phụ mẫu ra để uy hϊếp nàng thì là cái gì?
“Thật xin lỗi, có Duệ Vương gia ở đây, từ ‘quá đáng’ này, Tần Mộ Dao ta thừa nhận không nổi!”
“Nàng…”
Tề Duệ đột nhiên phẫn nộ vọt tới trước mặt Tần Mộ Dao, phút chốc vươn tay bắt lấy cổ tay nàng, nhìn thẳng hai mắt của nàng, cuồng nộ tuyên bố.
“Hôm nay, nàng chỉ có một lựa chọn, là phải theo ta trở về, an phận làm Duệ Vương phi, chuyện nàng đào hôn ta sẽ giải thích rõ ràng với Phụ hoàng và Mẫu hậu.”
Hiến Tông Đế và Đậu Hoàng Hậu vì chuyện này mà nổi giận, tuy rằng thoái thác nói ra bên ngoài là Duệ Vương phi bị bắt cóc, nhưng, rất nhiều người tinh mắt có thể nhìn ra manh mối, hiện tại, toàn bộ mọi người khắp kinh thành Tây Nhạc quốc đều đang nhìn xem bọn họ làm thế nào để tìm Duệ Vương phi về.
Một Hoàng thất mà đến ngay cả một nữ tử cũng không tìm thấy, nói ra, chẳng phải Hoàng thất bọn họ mất mặt hay sao? Vì thế, chuyện Duệ Vương phi đào hôn sau khi bái đường cũng sẽ khiến Tề gia bọn họ trở thành trò cười khắp thiên hạ!
Lần này đi ra, cũng là Tề Duệ vụиɠ ŧяộʍ hành động, chỉ sợ Hiến Tông Đế mà biết Tần Mộ Dao trốn đi, vì phẫn nộ mà có hành động khác!
Tần Mộ Dao hơi hơi nhíu mi, nàng không cần giải thích trước bất kỳ người nào! Về phần thân phận Duệ Vương phi, nàng càng khinh thường!
Ra sức giãy khỏi bàn tay to của hắn, Tần Mộ Dao cười khẽ ra tiếng, nhìn Tề Duệ, trong mắt xẹt qua một chút kiên định.
“Duệ Vương gia, nếu hôm nay quả thật ta chỉ có một lựa chọn, thì sẽ là kiên trì với lựa chọn ban đầu của ta!”
Trên tay Tề Duệ thất bại, nhìn nụ cười chói mắt trên mặt Tần Mộ Dao.
Chỉ có một lựa chọn phải không? Hắn đã hao tâm tổn sức như vậy, chạy đến nơi lạnh lẽo khủng khϊếp như thế này để đưa nàng về, nhưng đáp án của nàng lại là kiên trì với lựa chọn của mình?
Không! Đây không phải là điều hắn muốn!
“Tần Mộ Dao, nàng đừng không biết phân biệt!”
Tề Duệ giơ tay lên, tức giận khiến hắn trong khoảnh khắc mất đi lý trí, hận không thể băm nữ tử trước mắt này ra thành vạn đoạn.
Nhận thấy động tác của hắn, trong lòng Tần Mộ Dao đột nhiên cả kinh, nhìn thấy một bàn tay to hướng về phía mình, dường như đã chuẩn bị tâm lý nhận cái tát này của hắn, nhưng không ngờ lại không hề có chút đau đớn nào.
Bàn tay Tề Duệ giơ lên chỉ cách Tần Mộ Dao mấy li đột nhiên dừng lại trong không trung, không thể đánh tiếp.
Trên mặt nhăn nhó thống khổ, phút chốc Tề Duệ thu tay, nắm chặt thành quyền hung hăng đánh lên bàn, đập ‘ầm’ một tiếng, cái bàn vuông vắn bỗng chốc biến thành gỗ vụn.
Tần Mộ Dao giật mình, nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Tề Duệ bên tai, thở dài.
Bọn họ vốn có thể trở thành bằng hữu, nhưng, Tề Duệ từng bước một ép sát, khiến quan hệ của bọn họ dẫn đến hoàn cảnh này. Bọn họ giờ khắc này, ngoại trừ làm địch nhân thì chẳng thể trở thành cái gì khác.
Nhớ tới lời nói trước kia của Tề Duệ.
“Chúng ta hoặc là làm phu thê, hoặc là làm địch nhân!”
Mà quan hệ hiện tại của bọn họ là cái gì?
Vừa là phu thê, mà lại là địch nhân!
Trong lòng Tần Mộ Dao xẹt qua một chút châm chọc.
Bên ngoài gió lạnh gào thét, sóng nước vuốt thân thuyền, ngẫu nhiên khiến thân thuyền hơi hơi lay động, trên mặt người cầm lái ở đầu thuyền vô cùng khó xử, chống thuyền ở trên sông. Ông đã xem qua nhiều cảnh tượng như thế này, chỉ có điều, dường như lần này kịch liệt hơn nhiều.
Tần Mộ Dao nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cảm giác rét lạnh thâm nhập vào từng mạch máu, lại mở mắt ra, trong mắt nàng xẹt qua một chút bình tĩnh.
“Tề Duệ, buông tha ta, cũng chẳng khác nào buông tha chính ngươi! Mang ta về thì ngươi được cái gì? Một Duệ Vương phi? Không! Duệ Vương phi mà ngươi muốn, hàng nghìn hàng vạn nữ tử chờ đợi ân điển của ngươi. Một người yêu? Ngươi rõ ràng biết ta không thương ngươi, cho dù miễn cưỡng ở bên cạnh ngươi, cũng sẽ vĩnh viễn không hạnh phúc! Ngươi ép ta như vậy cũng chính là ép chính mình.”
Thanh âm Tần Mộ Dao bình tĩnh đến thần kỳ. Nếu có thể, nàng thật sự muốn nói rõ ràng với Tề Duệ, hy vọng hắn sớm một ngày thấy rõ chuyện này, mà nàng cũng sớm một ngày an bình.
Thân hình Tề Duệ run run, hắn biết nàng không thương hắn, nhưng, cho dù hắn biết cũng không nguyện ý buông tay, bởi vì hắn yêu Tần Mộ Dao, chỉ cần hắn muốn thứ gì thì không thể không chiếm lấy! Hắn là Vương gia, là nhi tử của Hoàng Đế, sẽ có một ngày thiên hạ Tây Nhạc quốc này cũng sẽ là của hắn, mà Tần Mộ Dao là nữ nhân hắn muốn có được nhất, sao hắn có thể buông tay được?
Hắn cũng tin tưởng, cho dù hiện tại Dao Nhi không thương hắn, nhưng rồi sẽ có một ngày nàng cũng sẽ yêu hắn!
Mất đi nàng, cũng giống như cắt đi một phần thân thể của hắn, mãi mãi về sau sẽ không thể đầy đủ.
“Tề Duệ, còn có những chuyện quan trọng hơn cần ngươi tranh giành, cần gì phải lãng phí thời gian vào ta?!”
Tần Mộ Dao nhìn thẳng hai mắt Tề Duệ, màu đen trong đôi mắt dường như dần dần mềm lại, trong lòng Tần Mộ Dao vui vẻ, tiếp tục nói.
“Có lẽ hiện tại ngươi yêu ta, thích ta, nhưng sự yêu thích của ngươi có thể kéo dài được bao lâu? Một năm? Hai năm? Hoặc là ba năm?
Nhưng có một ngày, cũng giống như lúc ngươi đột nhiên thích ta, sẽ đột nhiên mất hứng thú với ta, đến lúc đó, ngươi sẽ cảm thấy tất cả những điều ngươi làm cho ta đều thật buồn cười, thật vớ vẩn, mọi thứ đều … không đáng!”
Ánh sáng trong mắt Tề Duệ lóe lên.
Tình yêu của hắn với Dao Nhi sẽ kéo dài bao lâu? Không đáng sao?
Trong đầu quanh quẩn vấn đề này, mâu thuẫn trong mắt Tề Duệ dần dần hiện lên, mà mâu thuẫn này đã bị Tần Mộ Dao nhìn thấu, trong lòng ngầm cao hứng.
Nhưng, sự cao hứng này chỉ kéo dài trong giây lát mà thôi, giây tiếp theo, Tần Mộ Dao liền thấy sự bình tĩnh trong mắt hắn chậm rãi bị thay thế bởi sự âm lệ.
“Không! Dao Nhi, đừng nói nữa, ta biết nàng muốn thay đổi ý nghĩ của ta, nhưng mà ta có kiên trì của mình, cũng giống như sự kiên trì của nàng vậy!”
Hắn kiên trì có được Tần Mộ Dao, đưa Tần Mộ Dao về, biến nàng trở thành Duệ Vương phi được yêu thích và ngưỡng mộ, thậm chí là Quốc mẫu tương lai của Tây Nhạc quốc.
Hắn yêu Dao Nhi, hắn tin tưởng tình yêu của hắn sẽ không chỉ có vài năm, đã nhận định nàng thì đó là lựa chọn cả đời của hắn!
Lông mày Tần Mộ Dao nhíu lại, trong lòng một trận mất mát, khóe miệng giương lên một chút chua xót, không khỏi âm thầm thở dài.
Xem ra cố gắng vừa rồi đều uổng phí!
Tề Duệ hạ quyết tâm phải mang nàng về, nàng đã nhìn rõ sự kiên định trong mắt hắn, trong đầu nhanh chóng chuyển động.
Cục diện hiện tại, nàng nên làm gì?
Con sông chia cách hai nước này chỉ có duy nhất một chiếc thuyền, nay bọn họ đều cùng ngồi trên một chiếc thuyền, người mà hắn dẫn theo dường như đang vây quanh chiếc thuyền này.
Ánh mắt như có như không nhìn qua tấm mành bị gió lật tung, nhìn tình hình trên bờ, thân thể lập tức ngẩn ra. Trên bờ cũng đều là nhân mã của Tề Duệ! Hơi hơi nhắm mắt.
Tề Duệ quả thật đã chuẩn bị đầy đủ!
Xem ra hôm nay Tề Duệ đã tạo ra tình thế bắt buộc!
Nhìn thoáng qua hai người đang ngồi xem kịch vui.
Nếu hai người đó giúp mình thì loại bỏ Tề Duệ cũng không phải không có khả năng, nhưng mà, hai người này dường như cũng không có ý giúp nàng, ngược lại còn vui sướng khi người gặp họa, hứng thú muốn xem kịch vui.
Trong lòng âm thầm suy tư.
Rốt cục phải làm thế nào để thoát khỏi Tề Duệ?
Đúng lúc này, Tề Duệ đột nhiên đi đến bên nàng, thừa dịp nàng đang băn khoăn suy tính, một tay ôm lấy nàng, khiến Tần Mộ Dao hét lên một tiếng.
Rốt cục Tề Duệ không kiềm chế được, vừa rồi hắn ngầm nhận thấy trong mắt Tần Mộ Dao thoáng hiện lên ánh sáng, nàng như vậy, hắn rất quen thuộc, chỉ cần nàng động não thì chắc chắn là nghĩ cách loại bỏ hắn, hắn không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Trong lòng hạ quyết tâm, Tề Duệ quyết định không buông tay.
Hôm nay, có thể mang Tần Mộ Dao về, cho dù dùng cách gì, chẳng sợ giống như Tần Mộ Dao vừa nói, ép buộc nàng trở về, hắn cũng sẽ không tiếc!
“Tề Duệ, ngươi buông ta ra!”
Tần Mộ Dao giãy dụa, nàng mơ hồ có thể đoán ra Tề Duệ muốn làm gì.
Cưỡng chế mang nàng về kinh thành Tây Nhạc sao? Nàng thật vất vả mới đến được đây, mắt đã nhìn thấy Bắc Tĩnh quốc, tuyệt đối không cho phép mình bị hắn mang về.
Lúc này bộ mặt đang xem diễn của Lạc Khinh Trần và Lộng Nguyệt cũng mơ hồ xuất hiện một tia căng thẳng, hai người không hẹn mà cùng đứng dậy, ý đồ ngăn cản Tề Duệ.
Tề Duệ dường như đã sớm dự đoán được hành động của hai người họ, trong mắt xẹt qua một tia sáng lợi hại, đưa mắt nhìn thị vệ, lập tức đám thị vệ ùa lên, bao vây lấy hai người.
Tề Duệ ôm Tần Mộ Dao đang giãy dụa đi vào bờ, hắn nói với mình, chỉ cần lên bờ thì sẽ quất roi thúc ngựa trở về, không ai có thể ngăn cản được hắn! Kể cả Lạc Khinh Trần và Lộng Nguyệt cũng không thể!
Trong lòng hiện lên một tia kiên quyết.
Mà lúc này, một trận gió lớn thổi đến, đột nhiên thân thuyền rung lắc mạnh, thân hình Tề Duệ lảo đảo, mà Tần Mộ Dao trong tay hắn tựa như bị văng ra ngoài.
“Dao Nhi…”
“Dao Nhi…”
“Dao Nhi…”
Ba thanh âm đồng thời vang lên, hai mắt Tần Mộ Dao trợn to hoảng sợ, nàng nghe thấy tiếng gió lạnh gào thét mãnh liệt, dường như cuốn phăng tất cả mọi người, mơ hồ nhìn thấy nước sông lạnh lẽo dưới thân, tuy không đóng băng nhưng Tần Mộ Dao cũng biết, nước ở nơi lạnh khủng khϊếp này thì sẽ rét lạnh thế nào.
Quả nhiên, ‘tõm’ một tiếng, Tần Mộ Dao không thể ngăn mình rớt xuống, thân thể bị rét lạnh đến tận xương vây bọc, Tần Mộ Dao lập tức cảm thấy hít thở vô cùng khó khăn, y phục ngâm nước trở nên nặng trĩu giống như có người ở dưới nước đang lôi kéo nàng xuống.
Lạnh, thật là lạnh! Dường như giây tiếp theo sẽ bị đông lạnh thành thi thể!
Khát vọng sống của Tần Mộ Dao không ngừng dâng lên, mặc cho nàng muốn trồi lên mặt nước nhưng nước lạnh như băng lại khiến nàng không thể nhúc nhích, giống như bị cái gì đó trói buộc.
Tề Duệ nhìn thấy Tần Mộ Dao rơi xuống nước, trong lòng đột nhiên cả kinh, theo bản năng định nhảy xuống, nhưng lại bị thị vệ bên người giữ chặt.
“Các ngươi buông Bản vương ra, Bản vương phải cứu Dao Nhi!”
“Vương gia, nước này…”
Thị vệ khó xử nhìn Tề Duệ.
Dòng nước chảy xiết, huống hồ lại vô cùng rét lạnh, nếu Vương gia xuống nước, chẳng may xảy ra cái gì không hay thì bọn bọ biết nói thế nào!
Nghĩ đến Vương phi vừa bị rơi xuống nước cũng đã không còn giãy dụa nữa, cho dù biết Duệ Vương gia nóng vội, nhưng quả thật bọn họ không dám để Vương gia mạo hiểm như vậy.
‘Tõm tõm’ hai tiếng vang lên, Lạc Khinh Trần và Lộng Nguyệt theo nhau nhảy xuống nước.
Tề Duệ trừng mắt liếc nhìn thị vệ một cái, hung hăng đẩy bọn họ ra, hắn biết băn khoăn của bọn họ, nhưng, hắn không thể trơ mắt nhìn Dao Nhi chịu lạnh và bất lực trong dòng nước siết.
Hầu như là không kịp nghĩ nhiều, Tề Duệ cũng nhảy xuống nước, nước sông chảy siết rét lạnh như băng, gió lạnh gào thét khiến sự lo lắng trong lòng hắn càng ngày càng cao, lo lắng tìm kiếm thân ảnh của Tần Mộ Dao trong nước, nhưng vẫn không tìm thấy được.
“Dao Nhi…”
Tề Duệ trồi lên khỏi mặt nước, nhìn sóng gió trên mặt nước càng lúc càng lớn, trong lòng khủng hoảng chưa từng có.
Thị vệ cũng lục tục xuống nước tìm kiếm Vương phi…
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tề Duệ càng ngày càng lo lắng, càng ngày càng sợ hãi.
“Vương gia, dòng nước chảy xiết, nói không chừng Vương phi …”
Thị vệ ra sức bơi đến bên cạnh Tề Duệ, nước sông lạnh như băng khiến cho bọn họ dù có thân thể cường tráng cũng không khỏi sợ hãi, nếu tiếp tục ngâm trong nước sông này, nhất định bọn họ cũng sẽ bị đông cứng mà chết!
“Các ngươi đều cút hết đi!”
Tề Duệ rống giận ra tiếng.
Dao Nhi lại một lần nữa biến mất trước mặt hắn, mà lúc này lại càng khiến người ta thêm sợ hãi, nước lạnh như vậy, thân thể nam nhân như hắn còn không chịu nổi, thì Dao Nhi sẽ chịu thống khổ đến nhường nào?
“Dao Nhi…”
Tề Duệ gọi tên Tần Mộ Dao, đang muốn lặn xuống lại nhìn thấy dòng nước chảy siết, trong lòng Tề Duệ cả kinh, nhất định là bị nước cuốn trôi đi rồi, trong mắt xẹt qua một tia sáng lợi hại.
“Mau, đi dọc theo dòng sông, nhất định phải tìm được Vương phi!”
Trong lòng như bị cái gì đó cắn xé đau đớn, cảm giác đau đớn như thể đang khống chế hắn, càng lúc càng sợ hãi bất an.
Sắc trời dần dần tối sầm, trời sắp chuyển đêm, gió lạnh gào thét càng kịch liệt, nhà đò nhìn mọi người vẫn tìm kiếm trong dòng nước, trên mặt xẹt qua một chút cảm thông. Xem ra không thể tìm thấy nữ tử kia, rơi xuống sông như vậy, cho dù không bị cuốn đi thì cũng sẽ bị lạnh đến đông cứng người mà chết!
Gió lạnh thổi vào áo hắn, không khỏi rùng mình một cái, thu dọn đồ đạc trên thuyền, thở dài thật sâu.
***
Đêm khuya.
Nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, trên thảo nguyên hoang dã, hai thân ảnh đang bước đi.
Lạc Khinh Trần nhìn Tần Mộ Dao đang được hắn ôm trong lòng. Vừa rồi bọn họ thật vất vả mới tìm được Tần Mộ Dao trong dòng nước chảy siết, phát hiện thấy nàng đã bị đông lạnh đến hôn mê, hắn vội vã dùng nội công tâm pháp mà sư phụ truyền dạy, dùng toàn bộ thân thể che chở cho nàng, truyền nội lực vào cơ thể nàng, lén đưa nàng từ đáy sông đi về hướng Bắc Tĩnh quốc.
Dòng sông kia không nhanh không chậm vẫn chảy đều, giờ đây đã cách xa bọn họ vài canh giờ.
“Chạy nhanh tìm một chỗ nghỉ ngơi, nếu thật sự Dao Nhi không tỉnh lại, chỉ sợ sẽ càng thêm nghiêm trọng!”
Trong mắt Lạc Khinh Trần hiện ra một chút lo lắng, dù hắn có thể dùng nội lực bảo vệ nàng, nhưng nàng vẫn đã bị cái rét lạnh ăn mòn, hiện giờ toàn bộ cơ thể đều giá lạnh, phải tìm một chỗ để ép hết hàn khí trong cơ thể nàng ra ngoài.
“Ừ.”
Lộng Nguyệt mất đi một phần xinh đẹp của ngày xưa, giờ phút này vô cùng căng thẳng. Nếu bọn họ ra tay giúp Dao Nhi sớm một chút chứ không phải thái độ ngồi một chỗ xem kịch vui kia thì có lẽ đã không xảy ra chuyện Dao Nhi bị rơi xuống nước, lúc này trong lòng hắn dâng lên một tia áy náy.
Bọn họ có võ công cao cường còn không thể ngăn được nước sông rét lạnh, huống chi Tần Mộ Dao chẳng có chút võ công nào?
Lúc Tần Mộ Dao bị rơi xuống nước, hắn phát hiện ra những tính toán trong lòng mình lúc ở trên thuyền thật là buồn cười và ngu ngốc!
Lạc Khinh Trần tăng cường nội lực, mái tóc màu bạc phấp phới trong bóng đêm, dường như có một vầng sáng bao phủ hai người, như tấm chướng ngăn cản gió lạnh ở bên ngoài…
Hai người thật vất vả tìm được một cái miếu đổ nát, Lộng Nguyệt lập tức đi ra ngoài tìm kiếm một ít củi khô, sau tất cả, bọn họ đều cần nổi lửa lên để giúp loại bỏ giá lạnh.
Lạc Khinh Trần đặt Tần Mộ Dao xuống, y phục ướt trên người nàng dọc đường đi đã bị nội lực của hắn hong khô, nhìn khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của Tần Mộ Dao, không hiểu sao trong lòng Lạc Khinh Trần cảm thấy đau xót, trong đầu hiện ra những hình ảnh hơn mười năm trước.
***
Một nam hài cả người run rẩy, mái tóc màu bạc xõa tung bao trùm khắp thân hình gầy gò của nó, rét lạnh bao vây lấy nó, mỗi ngày nó đều bị một lần thống khổ như vậy, từ thân thể đến tâm linh.
Từ lúc sinh ra đến giờ nó đều phải sống như vậy, mỗi lần hàn độc đột kích, nó đều cảm thấy mình như một hòn đảo đơn độc, không ai làm bạn, không ai cho nó ấm áp.
Rồi đến một ngày, tiểu nha đầu kia xuất hiện.
“Ca ca, huynh rất lạnh sao?”
Tiểu cô nương vô cùng khó hiểu.
Thời tiết nóng bức như vậy, nàng hận không thể ngâm mình trong nước, mà vị ca ca này lại cuộn mình một chỗ rét run lên. Không sai, nàng chắc chắn là hắn rét đến phát run, bởi vì nàng kinh dị phát hiện mái tóc của hắn như đang kết một tầng băng.
“…”
Nam hài cũng không để ý tới tiểu cô nương, dường như cũng không nghe được tiếng nói chuyện của nàng.
Tiểu cô nương nhíu nhíu mày, phát hiện dưới ánh trăng, mái tóc bạc kia thật xinh đẹp, giây tiếp theo, đôi mày nhíu chặt của tiểu cô nương hơi giãn ra, như là tìm thấy một trò chơi hay ho gì đó, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt mái tóc màu bạc của nó. Khi nàng chạm tay vào mái tóc bạc kia, bàn tay bị cái rét lạnh làm cho hoảng sợ, lập tức vô cùng vui sướng, tiểu cô nương vốn đang nóng bức mà giờ phút này cái lạnh lại từ từ theo ngón tay lan vào khắp thân thể nho nhỏ của nàng.
“Đừng chạm vào ta!”
Giọng nam hài tràn ngập địch ý, hung hăng trừng mắt nhìn nữ tử.
Lúc này nữ tử bị hoảng sợ, nhưng gần như trong nháy mắt, ngay sau đó, trong lòng nữ tử lập tức dâng lên một ý tưởng. Không cho nàng chạm vào sao! Nàng liền cố tình không làm theo đó! Nàng sẽ cố tình chạm vào đó!
Bĩu môi, bàn tay kéo tay nó, túm chặt lấy, còn cố ý trừng mắt liếc nó một cái thị uy.
Nam hài nhìn ánh mắt quật cường của nàng, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay nàng truyền qua tay mình.
Một khắc đó, nó quên mất việc hất tay nàng ra, cứ để cho nàng cầm tay như vậy, nó biết nữ tử coi nó là công cụ giải nóng trong ngày hè, trong lòng lập tức sinh ra một cảm giác không vui, nhưng vẫn không đẩy nàng ra.
Sau đó, mỗi khi nó bị hàn độc tra tấn, nữ tử đều đến làm bạn với nó, dần dần, nó quen với việc có nữ tử đó bên cạnh, thậm chí còn chờ mong hàn độc phát tác, bởi vì nữ tử này chỉ đặc biệt quan tâm đến nó lúc bị hàn độc phát tác…
***
Khóe miệng Lạc Khinh Trần dâng lên một tia chua xót. Hơn mười năm trước sau khi nữ tử kia biến mất không lâu, hắn ngoại trừ việc chịu đựng hàn độc tra tấn, còn phải chịu đựng nỗi buồn khổ vì tiểu cô nương kia bỏ đi, dần dần, hắn càng ngày càng trở nên âm thầm hướng nội, không nói lời nào…
“Dao Nhi, nàng có biết năm đó lúc nàng cầm lấy tay ta, lần đầu tiên ta không còn thấy hàn độc đáng sợ nữa!”
Lạc Khinh Trần nhẹ vỗ về hai má Tần Mộ Dao.
Hơn mười năm trước hắn đã biết Dao Nhi sẽ là một mỹ nhân bại hoại, sau đó vô số tin tức về nàng truyền đến tai hắn, nàng xinh đẹp động lòng người như thế nào, nàng mê luyến Duệ Vương gia như thế nào, bị Duệ Vương gia trêu cợt mà nhảy xuống khỏi giả sơn hôn mê bất tỉnh như thế nào…
“Không phải nàng đã quên ta rồi chứ?”
Lạc Khinh Trần cười khổ.
Chắc chắn là đã quên rồi! Lúc đó nàng mới chỉ có bốn tuổi, làm sao có thể nhớ rõ nhiều chuyện như vậy?
Nhìn đôi môi không có chút huyết sắc nào của Tần Mộ Dao, thật sự nếu không ép hết hàn khí trong cơ thể nàng ra, có khả năng về sau nàng sẽ phải chịu rét lạnh tra tấn!
Trong mắt Lạc Khinh Trần xẹt qua một chút kiên định, đặt Tần Mộ Dao ngồi xuống, gắt gao cầm hai tay nàng, nhắm mắt lại, một dòng nhiệt nóng chậm rãi từ trong cơ thể hắn truyền vào trong thân thể Tần Mộ Dao, dần dần, sắc mặt vốn trắng nhợt như tờ giấy của Tần Mộ Dao bắt đầu có huyết sắc, còn mặt Lạc Khinh Trần lại dần dần trở nên tái nhợt…
***
Tần Mộ Dao chậm rãi mở mắt ra, trong cơ thể dường như có hơi ấm quanh quẩn trong từng mạch máu, hồi tưởng lại cảm giác rét lạnh lúc mình bị rơi xuống sông, thân thể Tần Mộ Dao theo bản năng run lên.
Cảm giác lúc này khác một trời một vực, Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày.
Mình đã được cứu lên sao?
Trong lòng đột nhiên cả kinh, trong đầu hiện ra thân ảnh Tề Duệ, cả người trở nên cảnh giác. Không phải là nàng được Tề Duệ cứu lên đấy chứ, như vậy thì sẽ không ổn, nếu nàng được Tề Duệ cứu thì thà chịu giá lạnh trong nước còn hơn!
Tần Mộ Dao đánh giá bốn phía, xung quanh đổ nát, vài chỗ mạng nhện giăng đầy, tro bụi đóng một lớp dày, dường như còn lộ ra cả phong sương.
Đây là đâu?
Tần Mộ Dao có ý muốn đứng lên, vô tình đụng vào một thân thể, trong lòng ngẩn ra, đảo mắt nhìn lại, rõ ràng thấy một mái tóc bạc của Lạc Khinh Trần nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy!
“Lạc Khinh Trần?”
Lông mày Tần Mộ Dao nhíu chặt, cúi xuống nhẹ nhàng vuốt hai má Lạc Khinh Trần, lúc đụng đến hai má hắn, một cảm giác lạnh thấu xương truyền đến khiến nàng cả kinh, lập tức thu tay.
Hắn làm sao vậy? Vì sao lại lạnh như băng như vậy?
“Lạc Khinh Trần…”
Tần Mộ Dao tiếp tục thử gọi tên của hắn, cái lạnh trên người hắn khiến tay chân nàng luống cuống. Giờ phút này toàn thân hắn đều là một màu trắng toát khiến người ta kinh hãi, nếu không cảm nhận được hơi thở của hắn, thậm chí nàng còn nghĩ trước mắt là một thi thể.
“Dao Nhi, sao lại thế này?”
Trong tay Lộng Nguyệt đang ôm một ít củi đi đến, nhìn thấy Tần Mộ Dao đã tỉnh lại, trong lòng lập tức vui vẻ, nhưng ánh mắt rơi trên Lạc Khinh Trần đang nằm trên mặt đất, lông mày hắn không khỏi nhíu lại.
Một màn trước mắt vô cùng quen thuộc, chỉ có điều Tần Mộ Dao và Lạc Khinh Trần lại đổi chỗ cho nhau, hiện tại người đang bị rét lạnh là Lạc Khinh Trần.
Nheo mắt nhìn Lạc Khinh Trần, hắn có thể mơ hồ đoán ra trong lúc hắn rời đi đã xảy ra chuyện gì!
“Dao Nhi, nàng đừng lo lắng, hắn chỉ là quá lạnh thôi!”
Lộng Nguyệt bình tĩnh tự nhiên đi về phía Tần Mộ Dao, an ủi nàng, vứt củi ôm trong tay xuống đất, cố gắng nhóm lửa.
Tối nay bọn họ chỉ có thể qua đêm ở chỗ này!
Trong lòng Tần Mộ Dao lo lắng cho Lạc Khinh Trần, nhìn thấy Lộng Nguyệt nhóm lửa xong, hai người dìu Lạc Khinh Trần đến bên đống lửa, nhưng hơi ấm của ngọn lửa cũng không làm giảm bớt cái lạnh trên người Lạc Khinh Trần!
Khuôn mặt Tần Mộ Dao u sầu.
Bây giờ nên làm gì?
Nàng mơ hồ có thể đoán ra Lạc Khinh Trần đã nhảy xuống sông bị lạnh cóng, dù sao cũng là vì nàng mà bị như vậy, lập tức trong lòng sinh ra một tia áy náy.
Hóa ra Lạc Khinh Trần không phải là người vô tình như nàng tưởng.
Tần Mộ Dao nâng hắn dậy, để hắn dựa vào nàng, hai tay nắm chặt tay hắn, muốn dùng nhiệt độ thân thể mình sưởi ấm cho hắn.
Ánh lửa chiếu lên ba khuôn mặt, Lộng Nguyệt nhìn cảnh tượng trước mắt, hoảng hốt một trận.
“Dao Nhi, nếu như hiện tại người bị rét lạnh là ta thì nàng có quan tâm như vậy không?”
Lộng Nguyệt đột nhiên mở miệng, lúc này khuôn mặt xinh đẹp kia lại vô cùng nghiêm túc.
Lời của Lộng Nguyệt khiến Tần Mộ Dao giật mình, không thể thích ứng với một Lộng Nguyệt như vậy.
“Lộng Nguyệt Cung chủ, ngươi đâu có bị rét lạnh!”
Nàng ghét nhất bị nghe hai chữ ‘nếu như’!
Thân thể Lộng Nguyệt đột nhiên cứng đờ, nhắm mắt, che khuất tia thất vọng vừa chợt lóe qua, giây tiếp theo, Lộng Nguyệt ngẩng đầu lên, lúc này hắn lại khôi phục lại khuôn mặt tươi cười xinh đẹp mê hoặc chúng sinh kia.
“Cũng đúng! Với năng lực của Bản cung chủ, sao có thể chỉ vừa rơi xuống nước đã bị cảm lạnh được?”
Lộng Nguyệt cố ý nói, như có chút đăm chiêu liếc mắt nhìn Lạc Khinh Trần một cái.
Chỉ có hắn biết, tình trạng của hắn ta lúc này, không phải là vì lao xuống nước, mà vì Lạc Khinh Trần đã truyền nội lực để Tần Mộ Dao hồi phục. Chỉ có điều, tình trạng này của Lạc Khinh Trần thật sự quá nghiêm trọng đi?!
Trong lòng thở dài.
Theo hắn biết, bọn họ mới quen nhau chưa đến dăm bữa nửa tháng, Lạc Khinh Trần có thể hy sinh như vậy vì Tần Mộ Dao, Lạc Khinh Trần này, xem ra không đơn giản!
Áy náy trong lòng Tần Mộ Dao càng thêm mãnh liệt, xoa nắn tay Lạc Khinh Trần, muốn dựa theo nguyên lý ma sát sinh ra nhiệt để làm cho Lạc Khinh Trần dễ chịu hơn một chút!
Sáng sớm hôm sau.
Lúc Lạc Khinh Trần tỉnh lại, phát hiện Tần Mộ Dao nằm bên mình, ánh mắt khẽ lay động, đánh giá khuôn mặt gần gũi xinh đẹp của nàng, trong khoảng thời gian ngắn như bị đui mù. Ánh mắt dừng ở trên sợi tóc vương trên mặt nàng, không tự chủ được mà vén tóc cho nàng, đang lúc hắn nâng tay lên, đột nhiên trong lòng ngẩn ra.
Dao Nhi…
Tay nàng đang gắt gao nắm tay hắn, giống hệt như hơn mười năm trước…
Trên mặt nháy mắt nở rộ ra một chút tươi cười, trong lòng lại bị cái gì đó dịu dàng va chạm…
Lộng Nguyệt thức dậy trước cả Lạc Khinh Trần, nhìn thấy tươi cười trên mặt Lạc Khinh Trần, lập tức cảm thấy vô cùng chói mắt, trong mắt xẹt qua một chút ghen tuông.
“Nếu Lạc công tử đã tỉnh, vậy hãy đánh thức nàng dậy và mau chạy đi thôi! Chúng ta phải nhanh chóng chạy tới trạm dịch phía trước, chuẩn bị đồ dùng và lương khô cho hành trình kế tiếp.”
Lộng Nguyệt đứng dậy, khẽ nhắm mắt, dường như không muốn nhìn thấy hai người.
Lạc Khinh Trần giật mình, trong lòng có một tia không nỡ, hắn hy vọng lúc này thời gian hãy dừng lại, hoặc cứ như vậy. Nhưng Lộng Nguyệt nói không sai, thời tiết rét lạnh như vậy, nếu không sớm tới được trạm dịch, bọn họ sẽ càng phải chịu khổ nhiều hơn!
Lạc Khinh Trần đánh thức Tần Mộ Dao, Tần Mộ Dao vẫn còn buồn ngủ nhìn thấy Lạc Khinh Trần đã tỉnh lại, cẩn thận đánh giá thân thể hắn, đến lúc xác định sắc mặt hắn không còn tái nhợt như tối qua, thân thể cũng không còn lạnh như băng nữa thì mới yên tâm!
Ba người tiếp tục chạy đi, dọc đường, dường như cuồng phong vô cùng kịch liệt, nhưng trước sau tay Tần Mộ Dao đều được Lạc Khinh Trần giữ chặt, được nội lực đặc thù của hắn xua tan gió lạnh xâm nhập. Lúc này nàng không hề phát hiện ra, Lạc Khinh Trần đang dùng nội lực để tạo thành một tầng bảo vệ nàng đồng thời cũng lại cực lực kìm chế rét lạnh khủng khϊếp trên người.
Tối hôm qua lúc ép hàn độc ra khỏi cơ thể Dao Nhi, hắn hầu như đã tiêu hao gần hết nội lực, trong chốc lát không thể khôi phục lại ngay, lúc này hắn dùng nội lực còn sót lại để ngăn cản gió lạnh cho nàng, nhưng không thể bảo vệ được bản thân.
Lộng Nguyệt ở bên cạnh đã sớm nhận ra điểm này, tâm thần run run, đi ra phía trước, nắm lấy tay kia của Tần Mộ Dao.
Tuy rằng hắn không có nội công tâm pháp của Lạc Khinh Trần nhưng cũng có thể tạm thời ứng phó với cái rét lạnh.
***
Lãnh thổ Tây Nhạc quốc.
Trạm dịch.
Trong phòng một đống hỗn độn, vò rượu lăn lóc, bên trong thỉnh thoảng phát ra những tiếng động kịch liệt, tất cả thị vệ chờ đợi bên ngoài đều nơm nớp lo sợ, không ai là không cẩn thẩn hầu hạ.
“Lấy cho ta thêm một vò rượu vào đây!”
‘Choang’ một tiếng, dường như lại có vò rượu bị ném xuống đất, thị vệ bên ngoài nghe thấy âm thanh đó, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, hai mặt nhìn nhau, đều thoái thác không ai muốn đưa rượu vào.
Thị vệ đầu lĩnh liếc nhìn một người, ý bảo hắn đưa rượu vào. Người bị chỉ điểm kia liền như nhũn cả hai chân, ngay cả trên chiến trường cũng chưa từng sợ hãi như vậy.
“Các ngươi chết hết rồi sao? Còn không mau đem vào?”
Tiếng thúc giục bên trong một lần nữa truyền ra, thị vệ kia hai tay ôm vò rượu bị đẩy vào trong.
Nếu còn chậm trễ, khó đảm bảo Duệ Vương gia sẽ không càng thêm tức giận.
Vài ngày sau khi Duệ Vương phi bị rơi xuống nước mất tích, tìm dọc con sông cũng không tìm được dấu vết của Duệ Vương phi, nàng giống như là tan biến vào hư không, mà theo dự đoán của bọn họ thì chỉ sợ Duệ Vương phi đã lành ít dữ nhiều.
Chỉ có điều Duệ Vương gia lại không chịu tin vào điều đó!
Trong phòng, mùi rượu nồng nặc tràn ngập.
Tề Duệ tiếp nhận vò rượu, đưa lên cao đến đỉnh đầu, cứ thể đổ lên đầu, làm ướt toàn thân.
Trong lòng thị vệ kia đột nhiên ngẩn ra.
Thời tiết giá lạnh như vậy mà Duệ Vương gia lại tự ngược đãi bản thân, phải làm thế nào đây?
Kinh sợ lui xuống, sợ trong chốc lát sự tức giận của Duệ Vương gia sẽ lan đến mình.
Bàn tay to của Tề Duệ vung lên, quăng vò rượu trống không xuống đất, cái rét lạnh lập tức vây lấy hắn, trong đầu Tề Duệ hiện lên hình ảnh Tần Mộ Dao.
Không tìm thấy nàng!
Hắn lại không tìm thấy nàng!
“A…”
Tề Duệ phát ra tiếng rống giận điên cuồng, hất tất cả mọi thứ trước mặt xuống đất, lửa giận thiêu đốt hai mắt hắn.
Trong đầu hiện ra cảnh tượng lúc Tần Mộ Dao rơi xuống nước, lập tức nhớ ra lúc đó cả Lạc Khinh Trần và Lộng Nguyệt cũng nhảy xuống nước, trong lòng đột nhiên cả kinh, lại ngầm sinh ra một chút hy vọng.
Công lực của hai người bọn họ, chắc là hoàn toàn có thể bảo vệ Dao Nhi, nhất định Dao Nhi sẽ không có việc gì.
Tề Duệ không ngừng tự nói với mình như vậy.
Nhất định là Dao Nhi đang ở Bắc Tĩnh quốc.
Nhưng nghĩ đến quy củ giữa Bắc Tĩnh quốc và Tây Nhạc quốc, quả thật trong lòng liền ngẩn ra, trong mắt nhanh chóng tích tụ một cỗ âm lệ.
Hiện tại hắn không thể qua sông, càng không thể đem theo những thị vệ này qua sông!
Hai tay gắt gao nắm chặt lại, hung hăng đập lên bàn, trong mắt hắn không có thỏa hiệp.
Hắn biết chỉ cần tiến vào Bắc Tĩnh quốc, Dao Nhi sẽ có Bắc Tĩnh quốc làm hậu thuẫn, cho dù hắn có muốn tìm, cũng càng thêm khó khăn, trừ phi…
Trong mắt xẹt qua một chút kiên định, trên mặt Tề Duệ che giấu đi vẻ cuồng bạo vừa rồi, dần dần bình tĩnh lại, có ý tưởng vừa nảy ra trong đầu, muốn đưa Dao Nhi từ Bắc Tĩnh quốc trở về, thì trước hết hắn phải trở lại kinh thành, bàn bạc mọi chuyện kỹ càng hơn.
***
Tại một trạm dịch nhỏ trên đất Bắc Tĩnh quốc.
Đây là trạm dịch thứ hai mà nhóm Tần Mộ Dao đi qua, Tần Mộ Dao đứng trước khách điếm, thật may là có thể đến đây trước khi trời tối, Lộng Nguyệt đã vào trong khách điếm, chuẩn bị sẵn phòng nghỉ.
Tần Mộ Dao xoay người lên xe ngựa, vén rèm lên, thấy Lạc Khinh Trần đang nhắm mắt dưỡng thần trong xe ngựa, trong lòng run run.
Dọc đường đi, nàng phát hiện nhiệt độ cơ thể Lạc Khinh Trần càng ngày càng thấp, ngẫu nhiên tỉnh lại lúc nửa đêm nhìn thấy thân hình cuộn tròn của hắn, dường như là đang chịu đựng thống khổ kịch liệt.
“Khinh Trần, huynh có ổn không?”
Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày, thử hỏi.
Cả ngày hôm nay Lạc Khinh Trần đều nhắm mắt khiến người ta nghĩ rằng hắn đang ngủ, nhưng trước sau gì hai tay hắn cũng vẫn nắm chặt tay nàng, mỗi khi nàng muốn gỡ ra thì hắn lại đột nhiên mở mắt, tình hình quỷ dị như vậy khiến Tần Mộ Dao không hiểu, đến ngay cả chuyện vừa rồi nàng xuống xe ngựa cũng phải nói mãi hắn mới buông tay một chút!
Nghe được tiếng nàng, Lạc Khinh Trần mở mắt ra, lúc nhìn thấy Tần Mộ Dao, khóe miệng giương lên một chút tươi cười đầy miễn cưỡng. Cố nén cái lạnh len lỏi trong cơ thể, xuống xe, đầu tiên là cầm lấy tay Tần Mộ Dao, lập tức, Tần Mộ Dao lại cảm giác được ấm áp truyền đến từ bàn tay hắn.
Lông mày Tần Mộ Dao nhíu chặt.
“Vì sao thân thể của huynh lại lạnh như thế?”
Đây là câu hỏi mà trước giờ nàng đều muốn hỏi.
“Chỉ lạnh bên ngoài mà thôi, bên trong thân thể ta rất ấm áp! Đi thôi! Đi đường liên tục vài ngày, rốt cục đã gặp được một khách điếm, hãy nghỉ ngơi một đêm cho tử tế!”
Lạc Khinh Trần chuyển chủ đề, lảng tránh câu hỏi, nắm tay Tần Mộ Dao, nhanh chóng đi đến trước khách điếm.
Nhưng Tần Mộ Dao không nhìn thấy lúc hắn quay lưng lại phía nàng, trên mặt vô cùng đau đớn, hàn độc trong cơ thể dường như càng ngày càng nghiêm trọng!
Trong khách điếm rất ít khách nhân.
Ba người Tần Mộ Dao tùy ý tìm một cái bàn ngồi xuống, gọi một chút đồ ăn ấm nóng.
“Các vị cứ dùng từ từ, bổn điếm còn có dược tuyền, ba vị có muốn thử nghiệm một chút không?”
Bà chủ tự đưa đồ ăn lên, trước khi rời đi tươi cười hỏi.
“Dược tuyền?”
Trong mắt Tần Mộ Dao hiện lên một tia sáng trong suốt, như là chiếm được bảo bối.
“Muốn, đương nhiên muốn!”
Hiện tại không có gì có thể so sánh với việc được tắm trong một thùng nước ấm áp, huống chi lại còn là dược tuyền!
Vừa may ngọn núi phía sau khách điếm này có một ôn tuyền, bọn họ dẫn nước từ ôn tuyền đến khách điếm, xây dựng một cái hồ nhỏ, bên trong thả một ít dược liệu, thông thường những lữ khách đi qua nơi này đều đã trải qua nhiều mạo hiểm, giá lạnh, thân thể vô cùng mệt mỏi, có dược tuyền này, khách nhân chẳng những có thể thư giãn hết mệt mỏi, còn có thể loại bỏ khí lạnh, nhất cử lưỡng tiện!
“Nhưng mà giá của nó…”
Bà chủ nheo mắt. Chi phí sử dụng dược tuyền này còn cao hơn chi phí ở trọ nữa!
“Giá cả không thành vấn đề, ngươi cứ đi chuẩn bị cho chúng ta, chúng ta ăn cơm chiều xong sẽ đi!”
Tần Mộ Dao cao giọng nói, nhìn thoáng qua Lạc Khinh Trần. Tuy rằng vừa rồi Lạc Khinh Trần nói bên ngoài hắn lạnh lẽo, bên trong lại ấm áp, nhưng trên thực tế, nàng không hề tin tưởng điều đó, nhìn đôi môi hắn trắng bệch, trong lòng không hiểu sao cảm thấy khó thở.
Bà chủ vừa nghe, lập tức vui vẻ lui xuống.
Ba người ăn nhanh vài thứ, bổ sung thể lực, bà chủ liền dẫn bọn họ đến dược tuyền ở hậu viện, Tần Mộ Dao cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh, không khỏi tán thưởng bố trí của chủ quán trọ, tuy rằng chỉ là một hồ nước nhưng ở giữa lại được ngăn ra làm hai phần.
Tần Mộ Dao xuống nước, ngâm toàn bộ thân thể trong nước, ở bên kia, Lạc Khinh Trần và Lộng Nguyệt cũng ngâm mình trong nước.
Tần Mộ Dao nhắm mắt lại, lập tức cả người cảm giác vô cùng sảng khoái, trong đầu hiện ra hình ảnh Mạc Thiếu Khanh. Lần đó ở thành Cẩm Tú, Mạc Thiếu Khanh săn sóc mang nàng đi bơi ở ôn tuyền, hiện tại nàng lại bơi trong ôn tuyền, chỉ có điều không biết hiện tại Mạc Thiếu Khanh đang làm gì.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, ánh trăng dường như thực trong sáng, vầng sáng bạc lấp lánh chiếu xuống dược tuyền.
“Ở đó trên đầu Thiếu Khanh liệu có ánh trăng đẹp như thế này không?”
***
Mà lúc này ở Tây Nhạc quốc.
Mạc phủ.
Mạc Thiếu Khanh ngồi ở trong đình viện, cũng đang nhìn lên vầng trăng tròn vành vạnh trên trời, trong đầu nghĩ đến Tần Mộ Dao.
Dao Nhi đã rời đi được nửa tháng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lúc này đã vào tới Bắc Tĩnh quốc, chẳng bao lâu nữa có thể đoàn tụ cùng Tần bá phụ và Tần bá mẫu.
Mà hơn mười ngày nay, Mạc Thiếu Khanh hầu như mỗi ngày đều chỉ ngủ có hai canh giờ, thời gian còn lại đều ở các sản nghiệp của Mạc gia.
Nay, đã xây dựng xong các hiệu buôn của Mạc gia ở Bắc Tĩnh quốc và Đông Sở quốc, dựa vào mạng lưới quan hệ mấy chục năm qua của Mạc gia, Mạc Thiếu Khanh thành công lặng lẽ di chuyển hầu hết tài chính của Mạc gia đi.
Hắn làm việc ngày đêm cũng chỉ vì muốn sớm có thể xuất hiện trước mặt Tần Mộ Dao, nhìn thấy nữ nhân mà mình ngày đêm mong nhớ!
Một ngày yêu đường hôm đó không thể thỏa mãn hắn, hắn muốn hắn và Dao Nhi được yêu thương nhau cả đời!
Nhìn ánh trăng, trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút kiên định. Lúc này một thân ảnh xuất hiện phía sau Mạc Thiếu Khanh, cũng theo tầm mắt hắn nhìn lên bầu trời sáng trăng, không hề bỏ qua sự nhớ nhung và hạnh phúc nơi đáy mắt hắn.
Thương Kì Nhiên nheo mắt.
Hắn đang nhớ Dao Nhi sao?
“Thiếu Khanh, Tề Duệ đến biên giới Bắc Tĩnh…”
Thương Kì Nhiên đi đến trước mặt Mạc Thiếu Khanh.
Hắn cũng vừa mới có được tin tức, trước đó, hành tung của Tề Duệ vô cùng bí ẩn, sắp xếp cả một thế thân ở Duệ Vương phủ, dường như đang che mắt mọi người.
Trên thực tế, người mà hắn muốn che mắt không phải là ai khác mà chính là Mạc Thiếu Khanh!
Đương nhiên Tề Duệ biết, mọi hành động của mình đều không thoát khỏi tầm mắt của Mạc Thiếu Khanh, chỉ cần hắn ta phát hiện hắn đi tới Bắc Tĩnh quốc, chắc chắn sẽ ngăn cản, hắn không muốn làm mọi chuyện phức tạp cho nên mới nghĩ ra một kế sách như vậy.
Thương Kì Nhiên vừa nói xong, rõ ràng nhìn thấy ý cười thản nhiên trên mặt Mạc Thiếu Khanh đột nhiên cứng đờ, hạnh phúc trong mắt cũng chợt biến mất.
Trong lòng Thương Kì Nhiên run run, thấy Mạc Thiếu Khanh tiếp tục lo lắng lập tức nói.
“Hôm nay Tề Duệ đã trở lại, không mang Dao Nhi về!”
Tâm Mạc Thiếu Khanh vốn đang vô cùng lo lắng lập tức thở phào, hơi nhíu mi nhìn thoáng qua Thương Kì Nhiên.
“Cám ơn huynh đã nói cho ta biết tin tức này!”
Tề Duệ không mang Dao Nhi về, như vậy nhất định Dao Nhi đã thuận lợi tiến vào Bắc Tĩnh quốc!
Nghĩ đến đây, Mạc Thiếu Khanh lại nhìn về phía vầng trăng sáng trên trời, trong lòng đã muốn chạy ngay đến Bắc Tĩnh quốc để nhìn thấy nàng!
Khóe miệng giương lên một chút ý cười, trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút kiên định.
Lẽ ra hắn nên đi sớm một chút, hắn muốn đem đến cho nàng một tin vui!
“Thiếu Khanh, còn có một tin tức.”
Thương Kì Nhiên nhìn thấy vẻ mặt không ngừng biến hóa của hắn, bình thường trên mặt Mạc Thiếu Khanh đều là vẻ tươi cười, cho dù trong lòng hắn có đang nghĩ cái gì vô cùng nghiêm trọng cũng đều rất ít khi bày ra cảm xúc nội tâm.
Nhưng Mạc Thiếu Khanh hiện tại, chỉ cần là bất cứ chuyện gì liên quan đến Tần Mộ Dao thì ai cũng có thể đoán ra được suy nghĩ của hắn!
Tần Mộ Dao là điểm yếu của hắn!
“Tin tức gì?”
Mạc Thiếu Khanh thản nhiên hỏi, trong lòng ngầm đoán ra tin tức này hẳn là vô cùng nghiêm trọng, bằng không sẽ không khiến Thương Kì Nhiên có biểu hiện thận trong như vậy.
Thần sắc Thương Kì Nhiên lóe lóe.
“Chuyện đầu tiên sau khi Tề Duệ hồi kinh chính là vào Hoàng cung, cùng Hoàng Thượng mật đàm vài canh giờ mới đi ra, về phần đã nói những gì, không ai biết. Ta muốn cảnh báo huynh, chính huynh phải cẩn thận một chút!”
Trong lòng Tề Duệ có tính toán gì hắn không biết, nhưng mà chắc chắn chuyện hắn quan tâm sẽ liên quan đến Tần Mộ Dao! Mà Thiếu Khanh và Tần Mộ Dao…
Trong mắt Thương Kì Nhiên xẹt qua một luồng thâm thúy, trong lòng thở dài.
Mạc Thiếu Khanh gật gật đầu, ánh mắt dần dần trở nên thâm thúy.
Mật đàm? Tề Duệ vừa mới về đến kinh thành đã mật đàm cùng Hoàng Thượng, rốt cục hắn ta muốn làm gì? Rốt cục trong đó có chuyện quan trọng gì?
Xem ra, hắn càng phải nhanh chân lên, sớm đi đến Bắc Tĩnh quốc gặp Dao Nhi!
***
Trong trạm dịch.
Cảm giác ấm áp khiến Tần Mộ Dao có chút mơ hồ, dần dần thấy buồn ngủ, nhưng Tần Mộ Dao luyến tiếc sự ấm áp và thư giãn của dược tuyền, không muốn bước ra.
Đột nhiên, một bóng đen đến gần, trong lòng Tần Mộ Dao cả kinh, theo bản năng vơ lấy y phục, bọc lấy thân mình, nhìn bóng người trước mắt, lông mày hơi nhíu.
Nhìn thân hình này nếu nàng đoán không sai thì chính là bà chủ rồi!
“Bà chủ, có việc gì sao?”
Tần Mộ Dao giương khóe miệng lên, nhìn hắc y nhân bịt mặt trước mắt.
Quả nhiên thấy trong mắt người nọ hiện lên một chút khϊếp sợ, nhưng giây tiếp theo đã bình tĩnh lại rất nhanh, Tần Mộ Dao càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình, trong lòng thở dài.
Không ngờ mình lại đụng phải hắc điếm!
Hắc y nhân bịt mặt cũng không trả lời Tần Mộ Dao, trong mắt xẹt qua một tia sáng tàn nhẫn, tất cả đều là sát ý, giơ kiếm trong tay lên đâm về phía Tần Mộ Dao.
Đồng tử Tần Mộ Dao phút chốc phóng đại, trong nháy mắt, thân hình hơi hơi nghiêng đi, thành công tránh được một kiếm, nhưng kiếm trong tay hắc y nhân cũng chỉ cách mặt nàng có mấy li.
Trong lòng Tần Mộ Dao cả kinh, mắt thấy kiếm lại một lần nữa đâm về phía mình, đang nghĩ phải tránh nhát kiếm này thế nào, lại phát hiện thấy kiếm trong tay hắc y nhân đột nhiên dừng lại, giây tiếp theo, hắc y nhân ngã vào trong dược tuyền, máu trên người trong nháy mắt nhiễm đỏ cả dược tuyền.
Tần Mộ Dao rất nhanh bước ra khỏi nước, hoảng hốt không thôi.
Nhất định là Lộng Nguyệt hoặc Lạc Khinh Trần bên kia nghe thấy động tĩnh mà chạy tới, vừa may cứu được nàng!
Tần Mộ Dao ngẩng đầu nhìn người vừa cứu mình một mạng, đang định mở miệng cảm ơn hắn, nhưng, ánh mắt lại đập vào một khoảng lưng trần, vết sẹo trên đó khiến nàng lập tức sinh ra một chút kinh ngạc, dường như rất quen thuộc, cố gắng hồi tưởng vết sẹo này, đột nhiên, trong đôi mắt xẹt qua một tia sáng, trong lòng cũng đột nhiên cả kinh, lời muốn nói trong miệng lại khϊếp sợ mà không thể nói lên lời.
Là hắn! Sao có thể là hắn?
“Dao Nhi, nàng không sao chứ?”
Lộng Nguyệt quay đầu nhìn Tần Mộ Dao, lại phát hiện vẻ nghi hoặc không biết nói gì của nàng, khẽ nhíu mày, đột nhiên, như là hắn ý thức được cái gì đó bất thường, thân hình chấn động, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.
Sao hắn lại có thể phạm phải một sai lầm nghiêm trọng như vậy trước mặt Dao Nhi kia chứ?!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.