Cực Phẩm Đại Tiểu Thư

Chương 75: Thân phận của hắn




Dưới ánh trăng.
Hết thảy đột nhiên im lặng đáng sợ.
Tần Mộ Dao nhìn nam nhân trước mắt, nhíu chặt mi, nhẹ vỗ trán, trong đầu hiện ra những chuyện có liên quan đến vết sẹo, muốn liên kết mọi chuyện lại với nhau.
Nam nhân đeo mặt nạ… Nam Tinh… Lộng Nguyệt…
Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Rốt cục bọn họ có quan hệ gì?
“Ngươi… và Nam Tinh rốt cục có quan hệ gì?”
Tần Mộ Dao đột nhiên mở miệng hỏi, nhìn thẳng hai mắt Lộng Nguyệt, dường như muốn tìm kiếm cái gì đó, chính miệng Nam Tinh đã thừa nhận trước mặt nàng rằng hắn là nam nhân đeo mặt nạ kia, mà ngân châm đặc trưng cũng là chứng cớ tốt nhất chứng minh Nam Tinh chính là nam nhân đeo mặt nạ, vậy vì sao vết sẹo sau lưng nam nhân đeo mặt nạ lại ở trên người Lộng Nguyệt?
Tuy rằng vừa rồi chỉ thoáng nhìn qua, nhưng mà nàng đã chắc chắn rằng hai vết sẹo này giống nhau như đúc!
Trong đầu Tần Mộ Dao hỗn loạn, nàng cố gắng muốn làm rõ mọi chuyện, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lộng Nguyệt, nhìn thấy mặt hắn đột nhiên tái nhợt thì hình như lời nàng nói đã chính xác, hoài nghi của nàng là có cơ sở!
Lộng Nguyệt… Nam Tinh… nam nhân đeo mặt nạ… Bọn họ chắc chắn là một người!
Đầu óc nhanh chóng chuyển động, trong lòng Tần Mộ Dao đã có phán đoán của mình, chỉ có điều đó chỉ là suy đoán của nàng. Ánh mắt chất vấn của Tần Mộ Dao nhìn hắn, chờ đợi đáp án của hắn.
Lộng Nguyệt nheo mắt, bị ánh mắt lợi hại của nàng nhìn chằm chằm, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm thế nào cho phải?
Dao Nhi thông minh ra sao, hắn biết mình cần phải vô cùng cẩn thận trước mặt nàng, trên thực tế, hắn cũng vẫn vô cùng cẩn thận, nhưng, vừa rồi nghe bên cạnh có tiếng đánh nhau, hắn lo lắng cho an nguy của Tần Mộ Dao, hoàn toàn không để ý đến thân trên còn đang để trần, càng ngây thơ hơn nữa là, hắn lại còn đưa cả lưng ra trước mắt nàng, không hề che giấu, căn bản đã quên mất vết sẹo sẽ làm bại lộ thân phận của mình.
Trí tuệ như Dao Nhi, sao có thể không sinh ra hoài nghi?
Nghe được câu ướm hỏi của nàng, lông mày Lộng Nguyệt nhíu chặt.
Bây giờ… nên làm gì đây? Mình phải trả lời nàng thế nào? Dao Nhi cũng không phải là một kẻ hồ đồ!
“Lộng Nguyệt? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở Nguyệt cung sao? Hay là chúng ta đã gặp nhau rất lâu trước đó ở Tần phủ?”
Tần Mộ Dao dần tới gần Lộng Nguyệt, vươn tay ra phía trước, tưởng tượng ra dáng vẻ của Lộng Nguyệt nếu đeo mặt nạ thì sẽ thế nào.
Cái cằm cương nghị, đôi mắt không sai khác gì với đôi mắt của nam nhân đeo mặt nạ, Tần Mộ Dao lập tức cả kinh, ý tưởng trong đầu cũng dần dần rõ ràng.
“Ta nên gọi ngươi là Nam Tinh, hay là nên gọi ngươi là Lộng Nguyệt?”
Tần Mộ Dao lại một lần nữa ướm hỏi, lúc này đây vừa khẳng định và lo lắng, hồi tưởng lại những chuyện xảy ra ở Nguyệt cung, rất nhiều điểm đáng ngờ, từ lúc có Nam Tinh ở bên cạnh thì nàng rất ít thấy Lộng Nguyệt, mà cả hai lần gặp mặt, một lần là trên đại điện Nguyệt cung, khi đó Lộng Nguyệt quay lưng lại phía nàng, không nhìn thấy mặt hắn.
Lần thứ hai là ở buổi tối nàng được cứu đi, Lộng Nguyệt ngồi trong kiệu, một tầng sa mỏng mơ hồ che khuất thân thể hắn, giữa đêm tối, càng không thể thấy rõ mặt hắn!
Mà hai lần này, Nam Tinh đều ở bên cạnh nàng, giải thích duy nhất là Lộng Nguyệt mà nàng nhìn thấy lúc ấy không phải Lộng Nguyệt thực sự, mà Lộng Nguyệt thực sự lại đứng ở bên cạnh nàng, lấy khuôn mặt của Nam Tinh để ở bên cạnh nàng!
Nếu là như vậy thì có thể giải thích rõ ràng tất cả mọi chuyện.
Lộng Nguyệt từng bước lui về phía sau, vẻ mặt trên mặt nhanh chóng biến hóa, khóe miệng giương lên một chút cười khổ, quả nhiên muốn giấu diếm Dao Nhi thật là một chuyện vô cùng khó khăn!
“Bị nàng phát hiện ra! Không sai, ta là Nam Tinh, cũng là Lộng Nguyệt!”
Lộng Nguyệt lại khôi phục vẻ mặt xinh đẹp, thân phận Nam Tinh là hắn dùng dịch dung tạo thành để tiếp cận Tần Mộ Dao, mà lại muốn giấu diếm những người bên cạnh nàng như Tề Duệ và Mạc Thiếu Khanh.
Tần Mộ Dao ngẩn ra, tuy rằng đã nghĩ tới liên hệ giữa bọn họ nhưng lúc nghe chính miệng hắn thừa nhận, nàng vẫn cảm thấy có chút không biết nói gì.
“Ngươi làm như thế nào?”
Nam Tinh và Lộng Nguyệt, cho dù là thân hình hay ánh mắt, khí chất đều hoàn toàn tương phản, mặc dù thuật dịch dung có cao cường đến đâu thì những điểm đó cũng rất khó! Huống hồ, hai lần nàng nhìn thấy Lộng Nguyệt giả, nhưng lại có giọng nói của Lộng Nguyệt thực, rốt cục là chuyện gì xảy ra?
“Dao Nhi, nếu đã bị nàng phát hiện ta cũng không cần thiết phải che giấu nữa, nàng quá coi thường Nguyệt cung chúng ta, ta mà đã dùng dịch dung thì đương nhiên phải làm vô cùng kín đáo mới có thể lừa gạt được nàng, nhưng… cuối cùng vẫn không tránh được cặp mắt khôn khéo của nàng!”
Thanh âm của Lộng Nguyệt ngầm hàm chứa một tia chua xót, một cái sẹo, đã làm bại lộ thân phận của hắn!
Tần Mộ Dao nhìn Lộng Nguyệt, trong mắt giật mình lại tăng vọt, không phải bởi vì lời hắn nói, mà bởi vì lúc này miệng hắn không hề động.
“Ngươi… biết nói bụng!”
Tần Mộ Dao nói một cách khẳng định, khó trách, điều này giải thích cho việc giọng nói của Lộng Nguyệt giả kia sao lại giống Lộng Nguyệt thật như vậy, không có một tia sơ hở, thì ra là thế! Lúc ấy người nói chuyện chỉ có Lộng Nguyệt giả trang thành Nam Tinh!
Lộng Nguyệt cười nhưng không nói, Dao Nhi vốn thông minh, rất nhiều chuyện chỉ cần nói qua một cái là đủ để nàng có thể lập tức nhìn thấu!
Tần Mộ Dao đột nhiên nhớ tới lúc Nam Tinh đánh thuốc để mình bị mê man choáng váng, lúc mình đang sắp hôn mê, mơ hồ thấy một đôi mắt biến ảo, lúc ấy nàng đã cảm thấy đôi mắt này quen quen, hóa ra là mắt Lộng Nguyệt!
Được lắm! Lộng Nguyệt làm việc thật là kín đáo!
Nhưng mà mọi chuyện luôn luôn có sơ suất, hắn đã xem nhẹ vết sẹo sau lưng hắn!
“Ngươi thật sự ở gần ta là vì viên ngọc lưu ly sao?”
Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một tia sáng lợi hại, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Lộng Nguyệt, phí tâm tư như vậy, không chỉ vì viên ngọc lưu ly chứ!
Nguyệt cung Cung chủ, hắn rốt cục muốn làm gì?
Lộng Nguyệt giật mình, viên ngọc lưu ly đúng là thứ hắn muốn! Nhưng mà thứ hắn muốn, quả thật không chỉ có viên ngọc lưu ly mà thôi!
Vẻ xinh đẹp trong mắt đột nhiên trở nên thâm thúy.
Nếu Dao Nhi biết thân phận của hắn thì thật vô cùng không ổn!
“Nàng thật sự muốn biết mục đích của ta?”
Ý cười trên khóe miệng Lộng Nguyệt càng lúc càng lớn, đột nhiên từng bước đến gần Tần Mộ Dao, khoảng cách giữa hai người chỉ còn một bước.
Tần Mộ Dao mơ hồ nhận thấy được ý đồ của hắn, theo bản năng cảnh giác, nhưng lúc này Lộng Nguyệt lại hạ quyết tâm không muốn lưu lại trí nhớ của Tần Mộ Dao về đêm nay.
Trong mắt xẹt qua một chút kiên định, nhìn hai mắt Tần Mộ Dao, đồng tử dần dần phóng đại…
Trong mắt Tần Mộ Dao kháng cự, muốn giãy thoát khỏi lực hấp dẫn như hồ sâu kia, nhưng càng kháng cự, càng khó thoát khỏi khống chế của hắn, dần dần, Tần Mộ Dao bắt đầu cảm thấy hoảng hốt, cuối cùng rơi vào hồ sâu kia…
“Dao Nhi, thực xin lỗi, chỉ có thể để nàng phải chịu thiệt thòi!”
Trong mắt Lộng Nguyệt xẹt qua một chút đau đớn, thấp giọng nói. Nhận thấy được sự trống rỗng trong mắt Tần Mộ Dao, trong lòng Lộng Nguyệt nhẹ nhàng thở ra đồng thời cũng thở dài thật sâu, hắn phát hiện ra hắn đã sợ Dao Nhi biết chân tướng đến cỡ nào, đồng thời lo lắng đến phản ứng của Dao Nhi nếu biết được chân tướng, dù sao đối với Tần Mộ Dao, đồng thuật của hắn cũng không có tác dụng gì đáng kể, chỉ cần có chút cơ hội thì trí nhớ về đêm nay của Dao Nhi sẽ thức tỉnh.
Lúc đó, có lẽ là lúc hắn và nàng đã chính thức đứng ở hai bên đối lập rồi!
Trong mắt hiện lên một chút bất đắc dĩ, bàn tay to vung lên, giây tiếp theo, một bộ y phục gấm màu đen bay từ phía dược tuyền bên kia tới, bao trùm lên người hắn, hoàn hảo che khuất thứ hắn muốn che giấu.
Ánh mắt trống rỗng của Tần Mộ Dao dần dần trở nên có thần, nhìn Lộng Nguyệt trước mắt, y phục trên người hắn vẫn lộ ra một vòm ngực rộng đầy cơ bắp, khiến Tần Mộ Dao không khỏi hơi hơi nhíu mày, đột nhiên nhớ tới hắc y nhân muốn gϊếŧ nàng vừa rồi, theo bản năng nhìn về phía dược tuyền, nước vốn trong suốt đã bị nhiễm đỏ.
Lại đảo mắt nhìn về phía Lộng Nguyệt, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Hoàn hảo ngươi tới đúng lúc, cám ơn ngươi đã cứu ta.”
Tình hình vừa rồi, nếu hắn chỉ cần đến trễ một chốc lát, chỉ sợ nàng đã thật sự thành vong hồn dưới lưỡi đao rồi!
Hơi nước lơ lửng khiến Tần Mộ Dao ngầm cảm giác thấy choáng váng, khuôn mặt tươi cười yêu nghiệt của Lộng Nguyệt khiến nàng hơi hoảng hốt, mà lúc này Tần Mộ Dao hoàn toàn quên việc mình đã nhìn thấy vết sẹo đó, đối thoại giữa họ và phát hện của nàng…
Lộng Nguyệt cười vô cùng xinh đẹp.
“Đối với ta, nàng không cần phải nói cám ơn!”
Nhìn Tần Mộ Dao, Lộng Nguyệt cố ý biểu hiện thật tự nhiên, ánh mắt dừng ở trên người nàng, run run, vừa rồi y phục của Tần Mộ Dao rất lộn xộn, lúc này lộ ra một mảng vai, trên đầu vai mượt mà còn có ít bọt nước, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, lúc này Tần Mộ Dao mơ hồ tản ra vẻ quyến rũ khiến tâm thần hắn bị một trận hoảng hốt.
Tần Mộ Dao đột nhiên nhận thấy ánh mắt hắn hơi biến hóa, theo tầm mắt của hắn, Tần Mộ Dao hơi cúi đầu, rõ ràng thấy dáng vẻ lúc này của mình, theo bản năng khép chặt y phục, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lộng Nguyệt một cái, trong mắt xẹt qua một tia không vui.
“Lộng Nguyệt Cung chủ, nhìn đủ chưa?”
Giúp nàng giải vây, không ngờ cũng lại chiếm tiện nghi với nàng!
Thanh âm của nàng khiến Lộng Nguyệt tỉnh táo lại, ho nhẹ vài tiếng, dường như là đang che giấu xấu hổ vừa rồi của mình, khép mắt lại.
“Dao Nhi còn muốn tiếp tục tắm dược tuyền sao?”
Gió lạnh vẫn gào thét như trước, nghe hắn nhắc đến, Tần Mộ Dao lập tức cảm nhận được một trận rét lạnh truyền đến, không khỏi run rẩy, nhìn thấy thi thể màu đen trong nước kia, cho dù nàng có muốn tiếp tục tắm thì lúc này cũng hết hứng!
“Chúng ta hãy mau rời khỏi nơi này, nếu ta đoán không sai, vừa rồi mụ ta không thành công, đồng lõa của mụ ta sẽ tiếp tục hành động!”
Tần Mộ Dao nghiêm túc nói, nếu đây thực sự là một hắc điếm, vậy cho dù thế nào cũng không thể tiếp tục ở lại.
Tần Mộ Dao vừa mới nói xong, Lộng Nguyệt thản nhiên cười, vẻ tươi cười kia dưới ánh trăng, có vẻ càng thêm mê hoặc lòng người, giống như một yêu tinh trong đêm đen, chuyên mê hoặc chúng sinh, nhưng mà, đối với Tần Mộ Dao, giờ phút này nàng dường như đã sinh ra miễn dịch với vẻ đẹp yêu nghiệt của Lộng Nguyệt.
“Có ta ở đây, sẽ không để cho nàng bị nguy hiểm.”
Lộng Nguyệt xoay người, đưa lưng về phía Tần Mộ Dao, đi về phía khác, giống như một màn Tần Mộ Dao ép hỏi hắn chưa từng xảy ra, Tần Mộ Dao run run, nhặt lấy y phục, mặc lại cẩn thận rồi đi theo ra ngoài.
Mà ở bên kia, Lạc Khinh Trần vẫn ngâm mình trong nước như cũ, độ ấm của dược tuyền chỉ khá ấm mà thôi, nhưng trên mặt hắn lại toát đẫm mồ hôi, Tần Mộ Dao đi đến bên hắn, nhận thấy hắn có điểm gì đó không phù hợp, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, theo bản năng lấy tay dò xét trán hắn.
Nhiệt độ nóng bỏng truyền vào tay nàng, thân thể Tần Mộ Dao cứng đờ, lông mày nhíu chặt, tại sao có thể như vậy?
“Khinh Trần, huynh làm sao vậy?”
Tần Mộ Dao nhẹ nhàng vuốt hai má Lạc Khinh Trần, lúc này hắn không có chút phản ứng.
Tần Mộ Dao lập tức hoảng lên, vì sao lại đột ngột sốt cao như vậy?
“Khinh Trần…”
Tần Mộ Dao lại gọi khẽ, nhưng, Lạc Khinh Trần lại vẫn giống như đang ngủ như cũ.
Trong lòng căng thẳng, đầu óc Tần Mộ Dao nhanh chóng chuyển động, cúi xuống, muốn đỡ Lạc Khinh Trần ra khỏi hồ nước, nhưng tay vừa chạm vào bờ vai của hắn, một bàn tay liền ngăn tay nàng lại.
“Nàng đi ra ngoài chờ, nơi này giao cho ta!”
Trên mặt Lộng Nguyệt hoàn toàn không còn vẻ xinh đẹp vốn có, ngầm hàm chứa một tia nghiêm túc.
Tần Mộ Dao muốn làm gì? Giờ phút này hạ thân Lạc Khinh Trần chỉ mặc có một cái quần, sao hắn có thể để Dao Nhi tự tay chăm sóc cho hắn ta?
Liếc mắt nhìn Lạc Khinh Trần một cái, tuy rằng hắn cũng chẳng có hảo cảm gì với hắn ta, nhưng thà hắn mặc y phục cho hắn ta còn hơn là để Dao Nhi mặc y phục cho hắn ta!
Tần Mộ Dao giật mình, nhưng cũng không cự tuyệt, ít nhất thì khí lực của Lộng Nguyệt cũng lớn hơn nàng, bế Lạc Khinh Trần về phòng hẳn là dễ dàng!
Lạc Khinh Trần được đưa về phòng, Tần Mộ Dao nhìn nam nhân thoắt nóng thoắt lạnh trên giường, lông mày nhíu chặt.
“Rốt cục huynh làm sao vậy?”
Nơi này vô cùng hẻo lánh, chắc chắn là không thể tìm thấy đại phu, tuy rằng Tần Mộ Dao biết một chút về cấp cứu ngoại thương nhưng với tình trạng hiện tại của hắn thì quả thật nàng không biết phải làm sao.
Lộng Nguyệt nhíu nhíu mày.
“Căn bản là trên người hắn vốn có bệnh, hơn nữa dọc đường đi mệt mỏi và giá lạnh nên mới có phản ứng như vậy!”
Không biết vì sao, Lộng Nguyệt lại không muốn nói cho Tần Mộ Dao biết, sở dĩ Lạc Khinh Trần bị như vậy hoàn toàn là bởi vì hắn đã đã truyền toàn bộ nội lực trong cơ thể cho Tần Mộ Dao để chống đỡ giá lạnh, về phần bệnh tật trên người hắn ta, trải qua mấy ngày quan sát, Lộng Nguyệt có thể ngầm đoán ra đó là bệnh gì.
Phản ứng của hắn ta là bệnh trạng do hàn độc phát tác, mà hiện tại phát sốt có lẽ có liên quan đến dược tuyền, dược tuyền chẳng những không giải được hàn độc trên cơ thể hắn ta, ngược lại còn dẫn đến kết quả ngược lại nên mới khiến hắn ta thoắt lạnh thoắt nóng!
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tần Mộ Dao, thần sắc Lộng Nguyệt run run, đi thẳng đến bên giường, đỡ Lạc Khinh Trần dậy, nhét viên thuốc trong tay vào trong miệng hắn ta.
“Được rồi, nàng không cần lo lắng, để hắn ngủ một đêm, ngày mai tỉnh lại sẽ khá hơn.”
Ngữ khí của hắn rõ ràng là không vui, Dao Nhi đang lo lắng cho Lạc Khinh Trần sao?
Trên thực tế, hắn nhớ lại khoảng thời gian bị hắn xóa đi! Nếu đột nhiên có một ngày nàng nhớ lại đoạn trí nhớ vừa bị hắn xóa đi đó, đừng có nói là lo lắng, chỉ sợ ngay cả gặp cũng không muốn gặp hắn!
Tần Mộ Dao nhận thấy sự khác thường của hắn, khẽ nhíu mày, lẽ nào nàng đã chọc giận Tôn đại thánh sao?
Khép mắt, tuy rằng mục đích Lộng Nguyệt đi theo bên nàng không rõ ràng, nhưng mà vừa rồi hắn đã cho Lạc Khinh Trần một viên thuốc không rõ công hiệu như thế nào, lúc này nàng sẽ không nói điều gì kỳ lạ về hắn nữa.
Quả nhiên đúng như Lộng Nguyệt nói, sáng sớm hôm sau, Lạc Khinh Trần đã không còn thoắt nóng thoắt lạnh nữa, nhưng thân nhiệt vô cùng thấp, cả buổi tối, Tần Mộ Dao đều đề phòng đồng lõa của bà chủ hắc điếm xuất hiện nhưng cả đêm lại vô cùng yên tĩnh, căn bản không hề xảy ra chuyện gì bất thường.
Nhưng, vì chuyện này mà hoài nghi trong lòng Tần Mộ Dao càng thêm mãnh liệt, xem ra ý đồ gϊếŧ nàng của bà chủ không hề đơn giản như vậy.
***
Tây Nhạc quốc.
Hoàng cung.
Hiến Tông Đế vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở trên cao, tấu chương trên tay lão bị túm chặt, lại bị lão quăng xuống đất, trong mắt xẹt qua một luồng âm lệ.
Nhớ tới tin tức hôm đó Tề Duệ nói với lão, âm hàn trong mắt càng thêm mãnh liệt.
Phu thê Tần Tấn lại không hề chết! Chẳng những không chết, còn trốn trở về Bắc Tĩnh quốc, mọi chuyện đều nằm ngoài dự định của lão, lão vẫn sợ hãi việc phu thê Tần Tấn quay về Bắc Tĩnh, một khi đã quay về Bắc Tĩnh, như vậy liền nhất định sẽ trở thành uy hϊếp với lão. Lão ngàn tính vạn tính, cuối cùng vẫn không dự đoán được phu thê Tần Tấn sử dụng kế kim thiền thoát xác, trong thiên lao mà lại có người cướp hai người đó đi, không chỉ có vậy, còn phóng hỏa đốt thiên lao của lão.
Thật sự là buồn cười!
Binh lực Bắc Tĩnh quốc có tiềm lực lớn nhất trong mấy nước, lại còn có một Hiên Viên Hồng trấn giữ, có thể thấy là vô cùng mạnh mẽ. Nhưng bởi vì Tiên Hoàng yếu đuối, đối với việc quân sự vẫn áp dụng chính sách trung dung, không hề động binh, nhờ đó hai nước bọn họ mới có thể bình an như thế.
Tình huống hiện tại, Tần Tấn trở lại Bắc Tĩnh quốc, chỉ cần nắm được triều chính Bắc Tĩnh quốc, dựa vào năng lực của ông ta thì việc trở thành quốc gia đứng đầu tứ quốc chỉ là vấn đề thời gian.
Đã biết chuyện nhốt phu thê Tần Tấn trong thiên lao là giới hạn cuối cùng, nay Tần Mộ Dao đã rời đi, bọn họ đã không còn lợi thế gì để kiềm chế phu thê Tần Tấn, nếu hai nước xảy ra mâu thuẫn, vậy thì không thể tránh được chiến tranh.
Hiến Tông Đế vốn hiếu chiến, Hoàng vị hiện tại của lão cũng là dùng võ lực để giành được, trong nháy mắt hai tay nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi trên mặt, không được, nếu có quốc gia nào trở thành lãnh tụ của tứ quốc thì đó phải là Tây Nhạc quốc của lão!
Nghĩ đến lời Tề Duệ, quyết tâm trong lòng lão càng thêm mãnh liệt.
“Người đâu, lập tức truyền Lâm Sở hồi kinh!”
Trong mắt Hiến Tông Đế xẹt qua một chút kiên định, tiên hạ thủ vi cường, có lẽ Duệ Nhi nói không sai, muốn thừa dịp lúc này tình hình bên trong Bắc Tĩnh quốc còn chưa hoàn toàn ổn định, đánh một trận vào Bắc Tĩnh quốc, nếu để càng lâu, tình thế càng bất lợi cho bọn họ.
Lâm Sở, một trong ngũ công tử Tây Nhạc, đồng thời cũng là thiếu gia Lâm phủ, một trong tứ phủ, từ nhỏ đã thông thạo binh pháp, ba đời Lâm gia đều là tướng quân, Lâm Sở lúc hơn mười tuổi đã theo phụ thân chinh chiến sa trường, lập chiến công hiển hách, tuổi còn trẻ mà đã trở thành nhân vật đệ nhất trong quân đội Tây Nhạc quốc.
Bảy năm trước sau khi thu phục Nam Khải quốc, Lâm Sở cũng chưa trở lại kinh thành, mà lĩnh mệnh canh gác nơi biên cảnh, đồng thời huấn luyện tân binh.
Muốn nói về quân sự, Bắc Tĩnh quốc có Hiên Viên Hồng, mà Tây Nhạc quốc của lão, thì có Lâm Sở, ở trên chiến trường đều khiến người ta vừa nghe tin đã sợ đến mất mật.
“Vâng.”
Thái giám quản sự bên người Hiến Tông Đế, Lợi công công lĩnh mệnh đi xuống, lúc gần đi như có chút đăm chiêu liếc mắt nhìn Hiến Tông Đế một cái, trong lòng ngầm đoán ra, dường như lại sắp có chiến tranh, nghĩ đến cuộc mật đàm của Duệ Vương gia và Hoàng Thượng tối đó, Lợi công công không khỏi thở dài, trong lòng Hoàng Thượng chỉ sợ là rất e ngại Tần Tấn, nên mới quyết định khinh địch như vậy, đến ngay cả lão cũng biết những gì Duệ Vương gia định làm rõ ràng là có tư tâm, điểm xuất phát của Duệ Vương gia chính là Duệ Vương phi mà thôi!
Chỉ bởi vì một nữ tử mà phát động chiến tranh giữa hai nước, vậy lợi ích của dân chúng thì đặt ở đâu? Thực tế này khiến người ta không thể chấp nhận!
Nhưng, lão biết, Hoàng Thượng đã quyết định, quả quyết là không có khả năng thay đổi!
***
Duệ Vương phủ.
Thư phòng.
Tề Duệ đã nhốt mình trong đó suốt ba ngày ba đêm.
Trong ba đêm này, Tề Duệ suy tính kế hoạch của mình, quyết tâm của hắn càng thêm kiên định.
Ngồi trước bàn, ngắm nhìn bức họa đang trải ra trên bàn, trong bức họa, trên mặt hồ, dường như vẻ tươi cười trong mắt uyên ương mang đầy vẻ trêu tức, trong đầu hiện ra hình ảnh Tần Mộ Dao, nhớ tới yến hội Khất Xảo hôm đó, Tần Mộ Dao châm chọc hắn, nhưng trong mắt hắn không hề căm ghét mà ngược lại xẹt qua một chút nhu hòa.
Nếu Dao Nhi ở bên mình, thì mỗi ngày nàng đều có thể châm chọc hắn. Nhưng nàng lại không chút lưu luyến rời bỏ mình!
“Khi nào uyên uyên ôm nhau, ương ở một bên xem náo nhiệt!”
Màu đen trong đôi mắt sâu như đầm nước.
Dao Nhi, nếu nàng muốn là người xem náo nhiệt, Bản vương tuyệt đối sẽ không cho phép!
“Chúng ta là một đôi, nhất định là phải ở bên nhau cả đời, cho dù nàng không đếm xỉa đến, thì cũng không phải để nàng quyết định!”
Tề Duệ vuốt ve khuôn mặt của một con uyên ương, lực đạo trên đầu ngón tay vừa đủ để không phá hỏng trang giấy.
Cẩn thận đánh giá từng nét vẽ trong tranh, dường như Tề Duệ thấy được dáng vẻ khi Tần Mộ Dao vẽ tranh!
Đột nhiên, bên ngoài vang lên một tiếng gõ cửa, Tề Duệ hơi hơi nhíu mi, dường như không vui vì đã bị quấy rầy.
“Ai?”
Tề Duệ lạnh lùng hỏi.
“Vương gia, là… nô tì.”
Thanh âm dịu dàng dường như mang theo một tia đáng thương.
Lông mày Tề Duệ càng nhíu chặt, trong mắt xẹt qua một chút không kiên nhẫn, đang muốn đuổi nàng ta đi, lại đột nhiên nghĩ đến một việc, vì thế chậm rãi mở miệng.
“Vào đi!”
Trong lòng Mạc Yên vui vẻ, đẩy cửa ra, trong tay bưng một ít điểm tâm nàng tự tay làm, đi đến trước mặt Tề Duệ.
“Vương gia, đây là nô tì tự mình làm, người nếm thử xem có hợp khẩu vị không!”
Mạc Yên nhìn Tề Duệ, nàng biết mấy ngày vừa rồi Tề Duệ biến mất là vì Tần Mộ Dao, nàng luôn luôn lo lắng trong lòng, sợ lúc Tề Duệ trở về lại mang theo Tần Mộ Dao bên cạnh, may mắn, Tần Mộ Dao vẫn không trở về, rốt cục nàng không thể che giấu được vui sướng trong lòng, nàng ngầm chờ mong, có lẽ không còn Tần Mộ Dao, Tề Duệ sẽ nhìn thấy những điểm tốt đẹp của mình!
Tề Duệ nheo mắt, bộ mặt không vui lập tức dâng lên một tia tươi cười, đưa tay đỡ Mạc Yên ngồi xuống, tiếp nhận điểm tâm trong tay nàng, tùy tay cầm một miếng, để vào trong miệng, vừa lòng gật gật đầu.
Tia hơi dịu dàng trong mắt Tề Duệ khiến Mạc Yên ngẩn ra, kế tiếp là mừng như điên, nàng nghĩ rằng hắn sẽ đuổi nàng đi, nhưng không ngờ hắn lại đỡ mình ngồi xuống, nhìn hắn ăn điểm tâm tự tay nàng làm, Mạc Yên lập tức cảm thấy một trận hoảng hốt.
“Hương vị không tệ! Yên Nhi vất vả rồi!”
Tề Duệ nói, giọng nói dịu dàng ngoài dự kiến của Mạc Yên, khiến nàng nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Trong mắt Tề Duệ lại hiện lên một tia sáng, khóe miệng giương lên một chút ý cười.
“Yên Nhi, nàng chuyển vào Vương phủ lâu như vậy vẫn chưa hề về nhà thân mẫu nhỉ!”
Thân thể Mạc Yên đột nhiên ngẩn ra, không thể tin vào tai mình, hắn nói “nhà thân mẫu”, ý tứ của hắn là thừa nhận mình đã “gả” vào Vương phủ sao? Tuy rằng hiện tại nàng chỉ là một thị thϊếp, nhưng một chữ này với nàng mà nói, ý nghĩa thật là phi phàm.
“Vâng.”
Mạc Yên gật gật đầu, nghĩ đến phụ mẫu, trong lòng xẹt qua một chút chua xót, Mạc phủ không ai đồng ý cho nàng không danh không phận chuyển đến đây, nàng hầu như không để ý đến ý nguyện của bọn họ, khư khư cố chấp vào Duệ Vương phủ.
Nàng biết, phụ mẫu nhất định đều đang tức giận, sao nàng có thể trở về chọc giận hai lão nhân kia chứ?
“Vừa vặn hôm nay Bản vương rảnh rỗi, sẽ cùng nàng trở về.”
Tề Duệ nắm tay Mạc Yên, động tác thần kỳ dịu dàng.
Mạc Yên không biết nói gì nhìn hắn, dường như trong khoảng thời gian ngắn không thích ứng được với sự chuyển biến đột ngột của hắn, trong mắt xẹt qua một chút tìm kiếm.
“Vương gia, người…”
Hắn sẽ không lừa nàng chứ? Cho dù lúc hắn vẫn còn chán ghét Tần Mộ Dao cũng rất ít bày ra vẻ dịu dàng như vậy.
“Sao thế? Không muốn Bản vương trở về cùng nàng? Hay là nàng vẫn còn giận Bản vương?”
Tề Duệ nhắm mắt.
“Chuyện Dao Nhi ngày đó khiến Bản Vương phiền lòng, cho nên mới nói với nàng những lời tuyệt tình như vậy! Hiện tại tĩnh tâm ngẫm lại, Bản vương quả thật là không nên, tối hôm đó, Bản vương uống rượu, có phải đã rất … thô bạo…hay không?”
‘Oanh’ một tiếng, đầu Mạc Yên như bị nổ tung, giây tiếp theo, hai má đỏ ửng, theo bản năng cúi đầu, không dám nhìn hai mắt Tề Duệ.
“Không… Không có!”
Sao hắn có thể chủ động nhắc đến chuyện hôm đó kia chứ?
Sao có thể thô bạo? Tới đầu tới cuối hắn đều tưởng nàng là Tần Mộ Dao, đối đãi với Tần Mộ Dao, hắn vĩnh viễn đều dịu dàng, không phải sao?
Trong lòng mâu thuẫn, Mạc Yên không biết nên vui sướng hay là nên bi thương.
Tề Duệ quan sát phản ứng của nàng, trong mắt xẹt qua một luồng âm lệ, khóe miệng lại dâng lên một chút ý cười.
“Không có là tốt rồi, thời gian không còn sớm, hãy nhanh chóng chuẩn bị đi thôi!”
Tề Duệ thúc giục, khiến Mạc Yên giật mình phản ứng lại, nàng không biết lúc trở về sẽ là cảnh tượng như thế nào, nhưng cũng không có cách nào cự tuyệt yêu cầu của Tề Duệ, dịu dàng gật đầu, ra khỏi thư phòng.
Mà sau khi nàng rời khỏi, vẻ tươi cười của Tề Duệ nháy mắt biến mất, trong mắt rất nhanh biến hóa kỳ lạ, bàn tay to vung lên, toàn bộ điểm tâm Mạc Yên vừa đưa tới đều rơi xuống đất, giống như tất cả dịu dàng vừa rồi của hắn với Mạc Yên chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.
Hiện tại, hắn cần Mạc gia ủng hộ, cho nên, Mạc Yên, chẳng qua là một cây cầu của hắn mà thôi!
Sinh ra trong Hoàng thất, hắn đã nhìn thấy nhiều chuyện lá mặt lá trái, lúc tự mình biểu diễn cũng vô cùng tự nhiên!
Ánh mắt dừng ở bức họa của Tần Mộ Dao, trong mắt lại một lần nữa trở nên nhu hòa.
Người mà hắn muốn, chỉ có Tần Mộ Dao!
***
Bắc Tĩnh quốc.
Quốc đô Thương Lan nằm ở trung tâm Bắc Tĩnh quốc, là một thành trì phồn vinh nhất của Bắc Tĩnh quốc, tuy nơi này quanh năm rét lạnh, nhưng cũng không hề ảnh hưởng chút nào đến cuộc sống giàu có của dân chúng.
Một chiếc xe ngựa đi vào cửa thành Thương Lan, Tần Mộ Dao trên xe ngựa hơi vén rèm lên, đánh giá quảng trường Thương Lan thành, tuy rằng mặt đất phủ đầy tuyết nhưng trên đường vẫn có nhiều đám đông tụ tập, hình ảnh cửa hàng tấp nập xem ra không hề kém kinh thành Tây Nhạc quốc.
Đột nhiên, ánh mắt của nàng dừng ở một chữ “Mạc” thật to, khẽ nhíu mày, đây là dấu hiệu của hiệu buôn Mạc gia, nghĩ đến Mạc Thiếu Khanh, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào, chàng hành động nhanh như vậy sao? Dường như nàng có thể tưởng tượng ra trong khoảng thời gian chàng nhất định là đang làm việc không ngừng.
Tần Mộ Dao còn phát hiện một hiện tượng, trên quảng trường, khuôn mặt người người hình như đều vui vẻ.
Tần Mộ Dao vừa định xuống xe ngựa hỏi chuyện một chút, chợt nghe một thanh âm khách khí vang lên.
“Tần tiểu thư hôm nay mới đến, ta chờ đã lâu a!”
Tiếng nam nhân trầm thấp mà tràn ngập từ tính, giống như có ma lực.
Tần Mộ Dao giật mình, giọng nói này cũng không xa lạ, chỉ có điều, nàng thật không ngờ hắn lại biết hành tung của nàng ngay khi nàng vừa vào thành không lâu, khóe miệng giương lên một chút ý cười, quả nhiên không hổ là Vũ Văn Hạo Thiên!
Tần Mộ Dao liếc mắt nhìn Lạc Khinh Trần một cái, ý bảo hắn buông tay ra, đối phương hơi hơi nhíu mi, nhưng vẫn buông tay nàng ra, Tần Mộ Dao vén rèm xe lên, nhìn nam nhân đang ngồi trên tuấn mã bên ngoài, một thân cẩm y lông thú ôm lấy thân hình ngang tàn của hắn, tóc dựng thẳng cao cao, còn toát ra vài phần quý khí hơn so với những công tử phong nhã ở Tây Nhạc quốc.
“Tin tức của Vũ Văn thừa tướng thật là linh thông, ta đang muốn thử xem lệnh bài ngươi cho ta rốt cục có tác dụng hay không đây!”
Từ trong lòng đưa ra lệnh bài lần trước Vũ Văn Hạo Thiên đưa cho nàng trước khi đi, huơ huơ trước mặt, cười khẽ nháy mắt mấy cái, xem ra hôm nay không có cơ hội sử dụng nó!
“Ha ha…”
Vũ Văn Hạo Thiên cười to ra tiếng.
Nơi này là Bắc Tĩnh quốc, huống hồ là tin tức về Tần Mộ Dao, sao có thể không linh thông?
Trên mặt Tần Mộ Dao lộ vẻ tươi cười thản nhiên, ánh mắt dừng ở những bố trí trên quảng trường.
“Vũ Văn thừa tướng, Bắc Tĩnh quốc có chuyện vui gì sao?”
“Tân Hoàng đăng cơ, nàng nói xem có phải là tin vui không?”
Vũ Văn Hạo Thiên nheo mắt, ba ngày sau, Tân Hoàng sẽ đăng cơ, có lẽ không lâu nữa mình phải đổi giọng gọi nữ tử trước mắt này là Công chúa!
Thân thể Tần Mộ Dao ngẩn ra.
Thì ra là thế, ‘Tân Hoàng’ trong miệng hắn chắc chắn là phụ thân nàng rồi!
Nghĩ đến phu thê Tần thị, khuôn mặt Tần Mộ Dao hơi biến đổi, không biết vì sao, sự biến hóa thân phận của phụ mẫu lại hiện lên trong đầu nàng, trước sau cũng đều khiến nàng có chút canh cánh trong lòng, mà lo lắng của nàng không hề giảm bớt chút nào.
“Phụ thân mẫu thân ta…”
Tần Mộ Dao nheo mắt, nàng muốn biết họ có thích ứng với cuộc sống ở đây không.
“Bọn họ tốt lắm, hiện tại đã ở trong Hoàng cung, chờ ba ngày nữa, chính thức cử hành đại lễ đăng cơ, bây giờ Tần tiểu thư muốn vào cung sao?”
Vũ Văn Hạo Thiên hỏi, trong lòng dường như có chút vội vàng, nghĩ đến Ngưng Sương có dáng vẻ giống Tần Mộ Dao như đúc trong Hoàng cung, lông mày không khỏi hơi hơi nhướn lên.
“Không!”
Tần Mộ Dao theo bản năng từ chối, tuy rằng lo lắng cho phụ mẫu, nhưng đối với Hoàng cung, trong tiềm thức nàng không hề thích thú, luôn có cảm giác trói buộc.
Vũ Văn Hạo Thiên giật mình, dường như thực khó hiểu với quyết định của Tần Mộ Dao, nhưng, hắn cũng biết, Tần Mộ Dao không phải một nữ tử bình thường, nếu muốn thay đổi quyết định của nàng, dường như phải có cũng đủ bản lĩnh mới được. Nhưng mà hiện tại hắn khẳng định là mình không có năng lực đó!
Vẻ mặt lóe lóe, Vũ Văn Hạo Thiên khôi phục ý cười trên mặt.
“Vậy trước tiên hãy ở lại phủ của ta vài ngày được không?”
“Vậy thì xin làm phiền!”
Tần Mộ Dao suy nghĩ nhanh, lập tức gật đầu, xem ra cũng chỉ có thể làm phiền ở trong phủ của hắn vài ngày, mà mấy hôm đó nàng cũng phải âm thầm thử tìm mục đích của Ngưng Sương.
***
Mạc phủ.
Mạc Thiếu Khanh xử lý xong mọi chuyện trên tay, vội vã chạy về phủ, trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười, nghĩ đến việc của mình đã xử lý ổn thỏa, hai ngày nữa sẽ chạy đến Bắc Tĩnh quốc gặp Dao Nhi, trong lòng liền không hiểu sao vô cùng cao hứng, chỉ cần có thể mau chóng nhìn thấy Dao Nhi, vài ngày đêm vất vả cũng không là gì cả.
Hiện tại, chỉ cần có thể sắp xếp tốt cho phụ thân và nhị nương là hắn có thể vô tư!
Đi vào đại sảnh, Mạc Thiếu Khanh đang muốn bàn bạc chuyện chuyển nhà với Mạc lão gia, sau khi nhìn thấy mấy người ở đó, vẻ tươi cười trên mặt hơi hơi cứng đờ, nhìn Tề Duệ đang ngồi trong đại sảnh, nheo mắt, ánh mắt dừng ở trên người Mạc Yên, phát hiện sắc mặt của nàng cũng không tốt! Mơ hồ đoán được những ngày Mạc Yên ở Duệ Vương phủ dường như cũng không được như nàng tưởng tượng.
Nhưng, Yên Nhi có suy nghĩ của nàng, hắn không rảnh can thiệp, nhưng mà mục đích của Tề Duệ hôm nay rốt cục là vì Mạc Yên hay là vì lý do gì khác, trong lòng hắn đã hiểu rõ.
Con người Tề Duệ này, vốn chưa từng làm chuyện gì vô dụng, nhớ tới chuyện Thương Kì Nhiên nhắc nhở mình, ý cười trên mặt Mạc Thiếu Khanh lại khôi phục như thường.
“Tham kiến Duệ Vương gia.”
Mạc Thiếu Khanh chắp tay.
“Thiếu Khanh, ngươi làm gì mà xa lạ như thế?”
Tề Duệ cười nói, lại khiến trong lòng Mạc Thiếu Khanh giật mình, hôm nay Tề Duệ khác hẳn mọi ngày, càng thêm khẳng định phán đoán của hắn, ‘làm gì mà xa lạ như thế’? Hai người bọn họ vì chuyện của Dao Nhi mà không còn là bằng hữu, hắn cũng không tin là Tề Duệ đã buông bỏ được chuyện trước kia, chúc phúc cho hắn và Dao Nhi.
Trên mặt Mạc Thiếu Khanh vẫn tươi cười dịu dàng vô hại như cũ, gật gật đầu với Mạc lão gia và Mạc Nhị phu nhân.
“Phụ mẫu, mọi người cứ nói chuyện, Thiếu Khanh không quấy rầy, vừa vặn Thiếu Khanh cũng còn có chút chuyện chưa xử lý xong!”
Mạc Thiếu Khanh nói xong đang định đi, Mạc lão gia lại đột nhiên mở miệng.
“Đợi chút.”
Mạc Thiếu Khanh dừng lại, trong lòng run run, tiếp theo nghe thấy tiếng Mạc lão gia nói.
“Duệ Vương gia, không nói dối gạt người, hiện tại gia chủ Mạc phủ là Thiếu Khanh, vấn đề vừa rồi của người, chỉ sợ lão phu không có cách nào làm chủ.”
Thân thể Tề Duệ đột nhiên ngẩn ra, lông mày nhíu chặt nhìn thoáng qua Mạc Thiếu Khanh, hắn đương nhiên biết gia chủ là Mạc Thiếu Khanh, chỉ không dự đoán được Mạc lão gia sẽ cự tuyệt hắn như vậy, mặc dù Mạc Thiếu Khanh là đương gia của Mạc gia, lão làm phụ thân của Mạc Thiếu Khanh, vẫn có thể nói được, không phải sao?
Hơi nhíu mi nhìn thoáng qua Mạc Yên, tốt xấu Mạc Yên cũng là nữ nhi của Mạc gia, chẳng lẽ bọn họ cũng không nể mặt Mạc Yên chút nào?
“Mạc lão gia, Mạc Nhị phu nhân, Bản vương tính vài ngày nữa sẽ bẩm báo với Phụ hoàng, nạp Yên Nhi làm Trắc phi, không biết nhị lão có ý kiến gì?”
Tề Duệ rõ ràng đưa ra lợi thế dụ dỗ.
Chỉ cần Mạc Yên thành Duệ Vương Trắc phi, Mạc gia chẳng khác nào sẽ liên hệ chặt chẽ với Hoàng thất, huống hồ, Mạc Nhị phu nhân vô cùng yêu thương nữ nhi Mạc Yên này, hắn không tin là hắn không dụ hoặc được bọn họ.
“Việc này…”
Mạc lão gia nheo mắt, Yên Nhi xem như quyết tâm ở bên Tề Duệ, điểm này bọn họ đều nhìn ra được, nếu để Yên Nhi không danh không phận đi theo hắn như vậy, chỉ là một thị thϊếp trong Duệ Vương phủ, nét mặt già nua của bọn họ cũng không chịu được, trong mắt bọn họ bắt đầu xuất hiện dao động.
Thần sắc Mạc Thiếu Khanh run run, Tề Duệ muốn nạp Yên Nhi làm Trắc phi? Đây không thể nghi ngờ chính là một tin tức kinh người, xoay người nhìn về phía Tề Duệ, khóe miệng giương lên một chút ý cười.
“Duệ Vương gia có thể nhắc lại điều kiện của người một lần nữa được không?”
Mạc Thiếu Khanh thật sự muốn xem rốt cục Tề Duệ muốn gì!
“Một trăm ngàn lượng hoàng kim, bổ sung quốc khố!”
Tề Duệ nói năng có khí phách.
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút thâm thúy, một trăm ngàn lượng hoàng kim? Hắn muốn một trăm ngàn lượng hoàng kim làm gì? Theo hắn biết, tuy rằng quốc khố hiện nay không giàu có, nhưng cũng không đến nỗi trống rỗng, chỉ cần không sử dụng cho mục đích lớn gì thì hoàn toàn dư dả, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, một trăm ngàn lượng hoàng kim này chỉ để bổ sung quốc khố thôi sao?
Trong lòng hắn không tin tưởng chút nào, nhớ tới lời Thương Kì Nhiên nói, hắn nhanh chóng ngửi thấy hương vị của âm mưu, một trăm ngàn lượng hoàng kim này có liên quan đến lần mật đàm đó sao?
Đột nhiên, ánh mắt Mạc Thiếu Khanh ngẩn ra, như là nghĩ tới cái gì đó, thì ra là thế!
Nhưng, gần như trong chốc lát, trong lòng Mạc Thiếu Khanh cũng đã âm thầm có quyết định của mình, nhìn Tề Duệ, ánh mắt hai người giao nhau.
“Duệ Vương gia, một trăm ngàn lượng là không ít, cho dù có cho, chúng ta cũng phải chuẩn bị, người nói có phải hay không?”
Mạc Thiếu Khanh thản nhiên nói.
Tề Duệ khẽ nhíu mày, thật ra hắn không ngờ Mạc Thiếu Khanh lại đáp ứng hào phóng như thế, nhìn vẻ tươi cười bất biến kia trên mặt Mạc Thiếu Khanh, không đoán ra được suy nghĩ của hắn ta. Nhưng hắn biết chắc Mạc Thiếu Khanh đáp ứng hào phóng như vậy sẽ không phải vì để cho Mạc Yên có thể trở thành Duệ Vương Trắc phi, hắn ta nhất định còn có mục đích khác.
“Đương nhiên là cần thời gian.”
Tề Duệ phụ họa, mặc kệ mục đích của hắn ta là gì, trước mắt quan trọng nhất là chuẩn bị lợi thế và hậu thuẫn cho kế hoạch kế tiếp.
“Duệ Vương gia, một trăm ngàn lượng này Thiếu Khanh sẽ chuẩn bị, nhưng mà thật ra Thiếu Khanh có một yêu cầu, không biết Duệ Vương gia và Hoàng Thượng có thể đáp ứng hay không?”
Mạc Thiếu Khanh nhấp một ngụm trà nha hoàn vừa đưa đến, đợi Tề Duệ trả lời.
Tề Duệ nghe một câu như vậy, trong lòng giật mình, quả nhiên vẫn là có mục đích!
Nhưng mà, đây cũng coi như giao dịch của bọn họ, nếu yêu cầu của hắn ta không quá đáng, hắn cũng không ngại thỏa mãn hắn ta.
“Thiếu Khanh có yêu cầu gì cứ nói, Bản vương nhất định đem hết toàn lực!”
Trong lòng Mạc Thiếu Khanh vui vẻ, nhưng cũng không biểu hiện ra mặt, đứng dậy đi đến trước mặt Tề Duệ, tay chạm vào nước, sau đó viết điều mình muốn lên mặt bàn bên cạnh Tề Duệ, khóe miệng giương lên một chút ý cười, nhìn sắc mặt Tề Duệ đột nhiên chuyển biến.
“Không được!”
Ngữ khí Tề Duệ tràn ngập không vui, chỉ có điểm này là không thể.
Như là đã đoán trước phản ứng của hắn ta, Mạc Thiếu Khanh cũng không giật mình vì sự cự tuyệt đó, vẫn tươi cười như cũ, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Tề Duệ, nhìn thẳng hai mắt hắn ta:
“Duệ Vương gia, đừng quyết định nóng vội, có lẽ sau khi nghĩ kỹ lại, người sẽ đáp ứng điều kiện của ta, hoặc là Vương gia có thể thương lượng cùng Hoàng Thượng, dù sao một trăm ngàn lượng hoàng kim cũng không phải là một con số nhỏ, đối với người, đối với Hoàng Thượng đều có ý nghĩa vô cùng quan trọng, không phải sao?”
Như có chút đăm chiêu nhìn thoáng qua khuôn mặt âm trầm của Tề Duệ, lúc này hắn đại khái có thể đoán được bọn họ tới với mục đích gì, chính vì đã biết nên trong lòng hắn càng xác thực tin tưởng rằng họ sẽ phải thỏa hiệp.
Mạc Thiếu Khanh xoay người đi ra khỏi đại sảnh, ý cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn, nhìn bầu trời phương bắc.
Giờ phút này, hắn càng chờ mong sớm đến Bắc Tĩnh gặp Dao Nhi, trong đầu hiện ra hình ảnh Tần Mộ Dao, trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút kiên định.
Dao Nhi, lần sau gặp mặt, ta nhất định sẽ đưa cho nàng một phần đại lễ!
Ta cam đoan, nàng nhất định sẽ thích!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.