Cực Phẩm Đại Tiểu Thư

Chương 93: Thương hắn hơn so với trong tưởng tượng




Bước chân Mạc Thiếu Khanh giống như tên rời dây cung. Lúc hắn vô cùng cao hứng đi ra khỏi cửa hàng, đang chuẩn bị trở về gặp nữ nhân mình yêu, một bóng dáng xuất hiện sau lưng hắn.
Trong mắt quản sự xẹt qua một chút tinh nhuệ. Nghĩ đến chuyện mình vừa nghe được, lúc này trong lòng hắn cũng rất rối rắm.
Đại thiếu gia và Công chúa dẫn binh ra chiến trường. Nhưng…
Nghĩ đến chuyện lão gia phân phó, trong mắt quản sự xẹt qua một tia kiên định.
Chuyện này, phải báo cáo cho lão gia mới được.
Trong lòng đã quyết định, quản sự nhanh chóng rời khỏi cửa hàng, đi rất nhanh về phía Mạc phủ…
Lúc Mạc Thiếu Khanh trở lại tiểu viện, Tần Mộ Dao vui vẻ ra đón. Ở bên ngoài nàng mạnh mẽ như vậy, nhưng ở trước mặt Mạc Thiếu Khanh, nàng vẫn cứ là nữ nhân mà hắn yêu. Đương nhiên là nàng có thể hưởng thụ tình yêu thương của hắn. Cuộc sống phu thê ngọt ngào yên ổn, khi ở bên nhau, bọn họ kiên quyết không đề cập tới chuyện trên triều đình, cũng không nói đến chuyện của hiệu buôn Mạc gia.
Hôm sau.
Sau khi Mạc Thiếu Khanh lưu luyến không rời ra khỏi cửa, Tần Mộ Dao đứng ở trong viện, ngơ ngác nhìn bóng dáng rời đi của hắn. Nàng phát hiện ra, mình càng ngày càng quyến luyến hắn! Trong lòng không khỏi thở dài.
Nàng chưa bao giờ biết, mình có thể ỷ lại vào một người như vậy.
Lúc này không giống với nàng của kiếp trước, coi hôn nhân là một lợi thế. Hồi sinh vào thân thể này, nàng vốn cũng không tính đến chuyện yêu ai. Nhưng, Mạc Thiếu Khanh lại khiến nàng kìm lòng không nổi.
Là Thiếu Khanh đã thay đổi nàng sao?
Khóe miệng xẹt qua một nụ cười hạnh phúc.
Quan trọng là, nàng thích sự thay đổi này!
Đang định vào nhà, trong viện lại có một vị khách không mời mà đến. Lúc Tần Mộ Dao nhìn thấy ông, ánh mắt không khỏi giật mình.
Từ khi nàng gả cho Mạc Thiếu Khanh tới nay, tuy rằng nàng đã trở thành một thành viên của Mạc gia, nhưng đối với Mạc lão gia, gần như nàng mới chỉ gặp có vài lần mà thôi. Nàng hầu như đều ở trong tiểu viện này, mà bọn họ cũng ít ghé qua, hiển nhiên là như hai thế giới.
“Phụ thân… Thiếu Khanh vừa mới ra ngoài.”
Trên mặt Tần Mộ Dao dâng lên nụ cười. Đó là sự tôn trọng với trưởng bối.
Mạc lão gia đến gần Tần Mộ Dao. Ông không thể không thừa nhận, Tần Mộ Dao là một nữ tử tuyệt sắc như vậy, rất ít nam nhân sẽ không động lòng. Trên người nàng còn có một khí chất dễ khiến người ta cam nguyện trầm mê trong đó. Khó trách Thiếu Khanh lại mê luyến nàng như vậy.
“Ta biết Thiếu Khanh vừa ra ngoài, không phải ta đến tìm Thiếu Khanh, ta đến thăm con!”
Mạc lão gia tựa như một trưởng bối hòa ái, nhìn Tần Mộ Dao, trên mặt mang theo một nụ cười bình dị gần gũi.
Tần Mộ Dao giật mình.
Mạc lão gia đến thăm nàng?
Như vậy khiến nàng vô cùng giật mình. Đại hôn đã lâu như vậy, Mạc lão gia mới nhớ tới chuyện đến thăm nàng, nhất định là có chuyện gì tìm nàng rồi!
“Phụ thân, chúng ta đến lương đình bên kia ngồi, được không?”
Trong lòng Tần Mộ Dao hơi dè chừng, trên mặt lộ vẻ ý cười thản nhiên. Nhìn thấy Mạc lão gia gật đầu, lập tức bảo Hồng Anh và Thanh Lam chuẩn bị một ít trà và điểm tâm bưng đến.
Lần đầu tiên Mạc lão gia cẩn thận đánh giá toàn bộ tiểu viện, trong lòng không khỏi giật mình.
Trong tiểu viện này, từng gốc cây ngọn cỏ, từng bông hoa, từng viên đá, đều có thể nhìn thấy Mạc Thiếu Khanh đã tốn không ít tâm tư.
Xem ra, vì nha đầu Tần gia, Thiếu Khanh đã hết sức chu toàn!
“Tiểu viện này của các con, hẳn phải là một kỳ quan ở Bắc Tĩnh quốc rồi!”
Mạc lão gia đột nhiên mở miệng, ánh mắt như có như không nhìn qua Tần Mộ Dao.
“Thiếu Khanh và con thật là biết hưởng thụ!”
“Phụ thân cứ nói đùa, nếu phụ thân thích, con và Thiếu Khanh có thể ra khỏi tiểu viện này, để phụ thân vào ở.”
Tần Mộ Dao nhợt nhạt uống một ngụm trà, nhắm mắt.
Nàng đang đợi, đợi xem khi nào thì Mạc lão gia mới có thể bắt đầu đề tài chính của ông.
“Ha ha… Mộ Dao a, con bỏ được, Thiếu Khanh sẽ luyến tiếc đó! Ở trong lòng Thiếu Khanh, con mới là bảo bối chân chính. Nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, che chở thật cẩn thận. Vì con, cho dù có muốn mạng của Thiếu Khanh, chỉ sợ Thiếu Khanh cũng không chớp mắt mà dâng lên. Tiểu viện này là Thiếu Khanh đặc biệt tạo ra cho con, sao Thiếu Khanh có thể bỏ được mà đem tặng cho lão già này làm hỏng chứ?”
Trong mắt Mạc lão gia xẹt qua một chút sâu thẳm.
Dù gì ông cũng là cao thủ lăn lộn trên thương trường vài chục năm, đương nhiên sự tính toán trong lòng không phải là ít.
Tần Mộ Dao lẳng lặng nghe, trong lòng đại khái hiểu được mục đích của Mạc lão gia.
Là vì Thiếu Khanh sao?
“Phụ thân, có thể được Thiếu Khanh yêu thương che chở như vậy, là may mắn lớn nhất của Mộ Dao!”
Tần Mộ Dao nheo mắt, trong đầu hiện ra dáng vẻ Mạc Thiếu Khanh. Một câu này, là nàng nói từ suy nghĩ trong nội tâm.
Thiếu Khanh, quả thật là may mắn lớn nhất đời này của nàng.
Mạc lão gia nhìn thấy vẻ hạnh phúc trên mặt nàng, trong lòng không khỏi ngập ngừng.
Có lẽ nha đầu Tần gia yêu Thiếu Khanh. Có lẽ mình không nên trở thành người ngăn cản hai người bọn họ. Nhưng…
Nghĩ đến chuyện quản sự vừa nói, trong mắt Mạc lão gia xẹt qua một chút tối tăm, trong lòng lập tức kiên định.
Chuyện liên quan đến sự an nguy của Thiếu Khanh, ông không thể không quyết tâm được. Dù sao Thiếu Khanh cũng là huyết mạch duy nhất của đại ca và đại tẩu của ông lưu lại.
“Mộ Dao, ta có chút chuyện muốn nói với con. Trên thực tế, Thiếu Khanh không phải nhi tử thân sinh của ta…”
Mạc lão gia chậm rãi nói. Nhìn thấy trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút kinh ngạc, lập tức tiếp tục nói:
“Lúc ta còn trẻ tuổi, đã làm một chuyện đại nghịch bất đạo. Vì muốn chứng minh tình yêu và sự ngưỡng mộ với đại tẩu, vì muốn chứng tỏ bản thân mình, vì muốn đoạt được gia nghiệp Mạc gia, đồng thời cũng vì muốn chiếm lấy đại tẩu, đã cài bẫy hại chết đại ca của ta. Nhưng sau đó ta mới biết, đại ca chết, đại tẩu vẫn không thuộc về ta! Sau khi biết tin đại ca chết, đại tẩu đang mang thai đã sinh non ra Thiếu Khanh, rồi cũng bởi vì khó sinh mà mất. Lúc đó, ta mới biết được ta đã phạm phải tội ác đến cỡ nào!”
Trong mắt Mạc lão gia xẹt qua một chút hối hận, tiếp tục nói:
“Thiếu Khanh là sự áy náy của ta. Bao năm nay, để rửa tội, ta đã tận lực dùng sự quan tâm của mình để bù đắp cho Thiếu Khanh, muốn giảm bớt tội nghiệt của ta.”
Tần Mộ Dao không biết nói gì nhìn Mạc lão gia.
Đây là chuyện mà nàng hoàn toàn không ngờ đến, Thiếu Khanh…
“Thiếu Khanh chàng có biết thân thế của mình không?”
Trong lòng Tần Mộ Dao lập tức đau xót, như là bị kim đâm. Trong mắt xẹt qua một chút đau đớn.
“Ta vốn cứ tưởng rằng Thiếu Khanh không biết. Trên thực tế, Thiếu Khanh đã biết từ lâu. Nhưng Thiếu Khanh lại không hề trách ta! Cho nên, con nên biết Thiếu Khanh là một người thiện lương đến thế nào! Thiếu Khanh chẳng những không hận ta, còn cố ý không kế thừa sản nghiệp Mạc gia. Nếu không phải vì con, có lẽ Thiếu Khanh sẽ tặng sản nghiệp Mạc gia cho Thiếu Ngạn.”
Giọng nói già nua của Mạc lão gia mang theo vài phần chua xót.
Móng tay Tần Mộ Dao bấm sâu vào da thịt, kìm chế nước mắt trên khóe mắt.
Có lẽ không phải Thiếu Khanh không hận, mà là vì lòng biết ơn nhiều hơn cả hận!
Mạc lão gia nhìn thần sắc Tần Mộ Dao, ánh mắt lóe lóe, tiếp tục nói:
“Năm đó lúc đại tẩu giao Thiếu Khanh vừa mới sinh vào tay ta, trong lòng ta đã tự thề, nhất định phải chăm sóc Thiếu Khanh thật tốt, nhất định sẽ không để Thiếu Khanh dính vào bất kỳ nguy hiểm gì!”
Mạc lão gia nói tới đây, trong mắt xẹt qua một chút kiên định. Ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Tần Mộ Dao, tiếp tục nói:
“Mộ Dao, con là một nữ tử hiếm có, không giống người thường, trí tuệ hơn người. Hoặc là đây cũng là nguyên nhân khiến Thiếu Khanh bị con hấp dẫn. Nhưng, đứng ở góc độ của một phụ thân, ta không thể không nói. Mộ Dao, con là điểm yếu lớn nhất của Thiếu Khanh. Chỉ bởi vì Thiếu Khanh quá yêu con, có thể làm bất cứ chuyện gì cho con. Thậm chí có thể vì con mà hy sinh sinh mệnh. Con đã trở thành tử huyệt của Thiếu Khanh, cho nên…”
“Phụ thân, người đến để bảo con rời xa Thiếu Khanh sao?”
Tần Mộ Dao đột nhiên hiểu ra. Trong lòng như là bị cái gì đó nhéo mạnh.
Hiện tại, chỉ cần nghĩ đến việc chia lìa với Thiếu Khanh, lòng của nàng như thể bị xé rách vậy.
“…”
Mạc lão gia trầm mặc một hồi.
Quả nhiên Tần Mộ Dao là một nữ nhân thông minh. Nếu Thiếu Khanh không yêu nàng như vậy, có lẽ, nàng làm chủ mẫu Mạc gia là thích hợp nhất. Nhưng mà…
Không khí trong lương đình lập tức vô cùng căng thẳng. Tần Mộ Dao cúi đầu, làm cho người ta không thấy rõ trong lòng nàng suy nghĩ cái gì.
Mạc lão gia đã biểu lộ hết ý tứ của mình, ông đang đợi, đợi quyết định của Tần Mộ Dao.
“Phụ thân, con và Thiếu Khanh thật tâm yêu nhau. Con sẽ không rời xa Thiếu Khanh!”
Sau một lát, Tần Mộ Dao chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua một chút kiên định.
Nàng và Thiếu Khanh đã từng hứa hẹn. Đúng là bởi vì nàng biết Thiếu Khanh yêu mình, cho nên càng không rời xa hắn. Bởi vì nàng biết, mình rời đi mới là đả kích và thương tổn lớn nhất với Thiếu Khanh.
“Con… Aizzz…”
Mạc lão gia thật không ngờ mình lại được nghe một đáp án như vậy, không khỏi thở dài.
Ông nói nhiều như vậy, lại chẳng đem đến tác dụng gì hay sao? Nhìn tia kiên định trong mắt Tần Mộ Dao, trong đầu suy tư một lát. Ánh mắt chợt lóe, khóe miệng giương lên một chút ý cười châm chọc.
“Mộ Dao a Mộ Dao. Quả nhiên đúng như ta nghĩ, con không hề yêu Thiếu Khanh. Thiếu Khanh yêu con, có thể vì con mà chấp nhận nguy hiểm. Lúc còn ở Tây Nhạc quốc, vì con mà bị lửa cháy bị thương. Đến Bắc Tĩnh quốc, vì con mà sau lưng bị thương. Con cũng biết chiến trường hiểm ác, nguy hiểm vô vàn. Con nói làm sao mà ta có thể yên tâm để Thiếu Khanh đi theo bên cạnh con. Ở cùng với con, chẳng khác nào ở cùng với nguy hiểm. Con còn không hiểu sao?”
Mạc lão gia càng nói càng kích động, gần như là hét lên.
Trong lòng Tần Mộ Dao run run.
Lời nói của Mạc lão gia cực kỳ có sức thuyết phục. Nhớ tới những việc Mạc Thiếu Khanh đã làm vì nàng, trong lòng nàng càng thêm run rẩy. Trong đầu đột nhiên nhảy ra một hình ảnh, hình ảnh trên người Thiếu Khanh đầy máu nằm trong lòng nàng, chung quanh tiếng gọi ầm ĩ, tiếng chém gϊếŧ không ngừng. Mà nàng thì vội vàng bất lực ôm nam nhân trong lòng. Đau… nỗi đau lan tràn khắp cả trái tim.
Theo bản năng lắc đầu, không cho mình nghĩ tiếp.
Nhưng, trong lòng nàng đã ngầm hiểu được, Vì nàng, Thiếu Khanh có thể làm bất cứ cái gì. Nếu có xảy ra chuyện như trong tưởng tượng của nàng thì cũng rất bình thường.
Trong lòng nàng bắt đầu dao động.
Mình thật sự giống như Mạc lão gia nói, yêu Thiếu Khanh không đủ sâu sao?
Nhưng giây tiếp theo, Tần Mộ Dao liền phủ định ý tưởng này.
Nàng yêu Thiếu Khanh. Thiếu Khanh có thể vì nàng mà hy sinh. Nàng tin tưởng, lúc Thiếu Khanh có nguy hiểm, nàng cũng nguyện ý vì hắn mà che chắn nguy hiểm! Điểm này, nàng không chút nghi ngờ. Bởi vì lúc Tề Duệ định ám sát Thiếu Khanh, nàng đã dùng hành động để chứng minh rồi!
Chỉ có điều, thật buồn cười. Tình yêu của Thiếu Khanh với nàng vẫn cứ nhiều hơn tình yêu của nàng với hắn!
“Mộ Dao, ta không muốn con rời xa Thiếu Khanh. Ta chỉ hy vọng lần này con xuất chinh, đừng cho Thiếu Khanh đi theo bên cạnh. Xin con thông cảm cho sự khổ tâm của một người phụ thân với hài tử của mình!”
Giọng nói của Mạc lão gia đột nhiên dịu xuống. Trong giọng nói mang theo vài phần cầu xin.
Tần Mộ Dao giương mắt nhìn Mạc lão gia, phát hiện trên gương mặt già nua của ông, có một giọt nước mắt trong suốt. Trong lòng đột nhiên xúc động, theo bản năng nhắm mắt lại, sợ mình cứ tiếp tục nhìn thì sẽ lập tức đáp ứng ông!
“Phụ thân, cho con thời gian suy nghĩ được không?”
Tần Mộ Dao nhẹ giọng nói.
Mạc lão gia giật mình, lau lau nước mắt trên khóe mắt, thở dài:
“Được, con chịu suy nghĩ là tốt rồi. Suy nghĩ là tốt rồi!”
Mạc lão gia nâng chén trà lên, nhợt nhạt uống một ngụm, vừa lòng gật gật đầu.
“Trà này không tệ. Nhớ rõ lúc ở Tây Nhạc quốc, có một khoảng thời gian Thiếu Khanh thu thập loại trà này ở khắp nơi. Thiếu Khanh vốn không thích uống loại trà này, về sau hầu như ngày nào cũng uống.”
Mạc lão gia cố ý nói. Ánh mắt Tần Mộ Dao dừng ở trên chén trà.
Đây là loại trà mà mình yêu nhất a!
Lập tức, trong lòng đan xen ngọt ngào và khổ sở, khóe miệng giương lên một chút ý cười thản nhiên.
“Nếu phụ thân thích, con bảo Thanh Lam đưa qua cho người một ít!”
“Ừ, được, cám ơn Mộ Dao. Vậy ta sẽ không quấy rầy nữa!”
Mạc lão gia buông chén trà, đứng dậy đang muốn rời khỏi lương đình, lại bị Tần Mộ Dao gọi lại.
“Phụ thân…”
Tần Mộ Dao cũng đứng dậy theo. Nhìn Mạc lão gia đứng ở bậc thang, dường như đang đợi nàng tiếp tục mở miệng.
“Phụ thân, con… yêu Thiếu Khanh!”
Tần Mộ Dao lớn tiếng nói ra tiếng lòng mình.
Nàng muốn nói cho Mạc lão gia, cho dù là ai cũng không thể chia rẽ phu thê bọn họ. Đồng thời cũng muốn nói cho ông, mình sẽ suy nghĩ kỹ về đề nghị vừa rồi của ông.
Mạc lão gia gật gật đầu, lập tức đi ra khỏi lương đình.
Đây là lần đầu tiên ông gặp được một nữ tử dám nói ra tình yêu của mình như vậy. Càng thêm hiểu được, Tần Mộ Dao quả thật không giống người thường. Cùng lúc đó, ông cũng biết, cho dù thế nào mình cũng không thể chia rẽ đôi phu thê son này!
Nhưng lần xuất chinh này, ông sẽ kiên trì không cho Thiếu Khanh đi!
***
Tối nay, Mạc Thiếu Khanh trở về sớm. Lúc đẩy cửa ra, đang muốn tìm kiếm bóng dáng của Tần Mộ Dao, liền cảm giác được một đôi tay ôm chặt thắt lưng mình từ phía sau. Cảm nhận được thân thể của nàng kề sát vào mình, trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút cưng chiều.
Nhưng, chỉ trong chớp mắt liền cảm giác bàn tay của nữ nhân phía sau không ngừng cởi y phục của mình. Thần sắc run run.
Hôm nay hình như Dao Nhi vô cùng vội vàng.
“Dao Nhi… nàng làm sao vậy?”
Mạc Thiếu Khanh hơi hơi cau mày, kéo bàn tay đang làm loạn của nữ nhân. Ngầm cảm giác được sự bất an của nàng, xoay người, ôm nàng vào trong ngực, nhìn thẳng hai mắt nàng, muốn tìm kiếm đáp án trong đó.
Tần Mộ Dao giật mình, thấy mình thất thố.
Cả một ngày hôm nay, nàng đều ngẫm nghĩ về những lời nói của Mạc lão gia. Nàng không muốn chia tách khỏi hắn, nhưng lời nói của Mạc lão gia cũng vô cùng chính xác. Thiếu Khanh yêu mình còn hơn sinh mệnh của hắn. Trên chiến trường hung hiểm, không ai có thể đoán trước được. Mặc dù Thiếu Khanh có chút võ công, nhưng trong lúc nguy cấp, trong mắt hắn chỉ có nàng.
“Làm sao vậy? Cuối cùng là ai chọc bảo bối của ta không vui?”
Mạc Thiếu Khanh tới gần khuôn mặt nàng. Chóp mũi hai người chạm vào nhau, Mạc Thiếu Khanh muốn xoa dịu sự bất an trên mặt nàng.
“Không có gì, chỉ là ta rất nhớ chàng!”
Tần Mộ Dao dường như cố gắng sắp xếp lại tâm tình của mình, trên mặt nở rộ ra một chút tươi cười, mười ngón tay của hai người đan vào nhau.
“Thật không? Ta đã muốn mau chóng trở về, nếu không… về sau ta sẽ không đến cửa hiệu nữa?”
Mạc Thiếu Khanh ôm Tần Mộ Dao chặt hơn, trong lòng xẹt qua một chút ngọt ngào.
Dao Nhi của hắn sao vậy. Làm thế nào để nàng bình tĩnh lại?
“Ha ha… Như vậy ta còn không phải thành hồng nhan họa thủy hay sao? Mà chàng…”
Tần Mộ Dao cười khẽ nâng khuôn mặt tuấn mỹ của hắn:
“Mà chàng cũng đã chẳng khác gì một quân vương ngu ngốc?”
Mạc Thiếu Khanh nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi của nàng.
“Vì nàng, ta cam nguyện!”
Thân thể Tần Mộ Dao đột nhiên ngẩn ra.
‘Vì nàng, ta cam nguyện’!
Những lời này lại một lần nữa đâm vào trong lòng nàng, dâng lên những gợn sóng nhè nhẹ.
“Thiếu Khanh, ta muốn bơi ở ôn tuyền, chúng ta cùng đi được không?”
Trong mắt Tần Mộ Dao hiện lên một chút chờ mong, kéo tay Mạc Thiếu Khanh. Nàng biết, hắn sẽ không cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của nàng.
Quả nhiên, Mạc Thiếu Khanh không chút do dự đã đồng ý luôn.
Hai người ra khỏi phòng. Tần Mộ Dao phân phó Thanh Lam và Hồng Anh quây màn bốn phía xung quanh ôn tuyền. Ánh sáng dạ minh châu khiến cả tiểu viện có vẻ vô cùng lung linh, tựa như mộng ảo.
Trong ôn tuyền, hai người quấn lấy nhau, hai tay nắm chặt, ngửa đầu nhìn bầu trời. Đêm nay dường như bầu trời không giống với ngày thường. Trong ánh đèn lưu ly lấp lánh, nước suối dâng lên đến ngực hai người. Xiêm y mỏng manh trên người họ bị nước làm cho ướt hết, lập tức trở nên trong suốt, lại còn làm cho người ta mơ màng hơn cả không mặc gì.
Tựa vào trong lòng Mạc Thiếu Khanh, Tần Mộ Dao đột nhiên chuyển ra phía sau thân thể Mạc Thiếu Khanh. Mạc Thiếu Khanh giật mình, không biết nàng muốn làm gì, nhưng cũng không ngăn cản động tác của nàng.
Tần Mộ Dao chuyển động về phía sau lưng Mạc Thiếu Khanh, chậm rãi nâng tay lên, cởi y phục ướt nhẹp trên người hắn ra, lộ ra một khoảng lưng rộng lớn. Tâm thần Mạc Thiếu Khanh vừa động.
Dao Nhi định…
“Dao Nhi, đây là đang ở bên ngoài!”
Giọng nói của Mạc Thiếu Khanh có chút trầm thấp.
Hắn biết Dao Nhi vốn lớn mật, nhưng bọn họ ở trong ôn tuyền chỉ cách bên ngoài một tầng màn mỏng. Tuy rằng trong viện này có rất ít nha hoàn, nhưng Hồng Anh và Thanh Lam đang ở cách đó không xa. Hơn nữa trong viện này còn có Thương Kì Nhiên, Dao Nhi nàng muốn…
“Đừng nghĩ lung tung!”
Khóe miệng Tần Mộ Dao giương lên một chút trêu chọc.
Không cần nghĩ cũng biết là Mạc Thiếu Khanh đang hiểu lầm. Tuy rằng nàng lớn mật, cũng biết dù sao đây vẫn là thời cổ đại. Những chuyện phu thê thân mật, nàng cũng không có hứng thú biểu diễn cuộc sống đông cung trước mặt người khác!
“Vậy nàng định…”
Giọng của Mạc Thiếu Khanh mơ hồ nghe ra một chút mất mát.
Tần Mộ Dao không trả lời hắn. Sau khi cởi hết y phục trên người hắn, quăng xuống nước, ánh mắt dừng ở vết sẹo trên lưng, bàn tay vuốt ve lên đó. Tuy rằng vết sẹo đã lành lại hoàn toàn, nàng đã bảo ngự y dùng thuốc tốt nhất, hơn nữa còn bôi thuốc tiêu sẹo, nhưng trên đó vẫn có một dấu vết màu hồng phấn.
Nhẹ nhàng sờ lên, thân thể Mạc Thiếu Khanh ngẩn ra. Mà trong lòng Tần Mộ Dao lại xẹt qua một chút đau đớn.
“Còn đau không?”
Tần Mộ Dao mở miệng hỏi.
“Không đau!”
Khóe miệng Mạc Thiếu Khanh giương lên một chút ý cười.
Xem ra hắn nên tìm loại thuốc tốt, xóa vết sẹo này đi. Dao Nhi không nhìn thấy nó thì sẽ không thương tâm nữa!
“Đừng bôi thuốc được không?”
Tần Mộ Dao như là cảm giác được suy nghĩ trong lòng hắn, buột miệng đưa ra yêu cầu này.
Vuốt ve vết sẹo màu phấn hồng kia, nàng muốn để vết sẹo này tồn tại vĩnh viễn. Đó là bằng chứng cho tình yêu của hắn với nàng.
“…”
Mạc Thiếu Khanh trầm mặc một hồi.
“Không được bôi thuốc!”
Lúc này ngữ khí của Tần Mộ Dao đã mang theo vài phần bá đạo. Trong lòng Mạc Thiếu Khanh nghĩ như thế nào, đương nhiên là nàng biết rõ.
“Được…”
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút bất đắc dĩ.
Dao Nhi nói thế nào thì là thế đó!
Trên mặt Tần Mộ Dao dâng lên một chút ý cười, tới gần thân thể hắn, in một nụ hôn lên vết sẹo màu hồng phấn sau lưng hắn.
Quả nhiên cảm giác được thân thể nam nhân lập tức cứng đờ. Tần Mộ Dao không để ý đến thân thể cứng ngắc của hắn, xoay hắn lại, đối mặt với mình. Ánh mắt dừng ở trên vết sẹo trước ngực hắn.
Đó là dấu vết lưu lại sau khi hắn xông vào biển lửa. Tuy là vết sẹo, nhưng ở trong mắt nàng lại có vẻ vô cùng xinh đẹp.
Ngón tay vừa chạm vào, lại vuốt ve giống như với vết sẹo sau lưng, lại in lên một nụ hôn tinh tế ngọt ngào, như thể đối xử với bảo bối trân quý.
“Dao Nhi, không phải nàng nói…”
Ánh mắt Mạc Thiếu Khanh phút chốc trở nên sâu thẳm.
Tiểu yêu tinh Dao Nhi này, không biết mình đang đốt lửa sao?
“Thiếu Khanh, ba ngày sau sẽ xuất chinh. Đột nhiên ta không muốn cho chàng đi theo cùng ta nữa!”
Tần Mộ Dao dán vào trong ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập.
Trong lòng nàng vẫn mâu thuẫn như trước. Mạc lão gia nói rất đúng. Nếu nàng thương hắn, nên lo lắng đến sự an nguy của hắn. Nhưng không có Thiếu Khanh ở bên cạnh, lòng của nàng giống như là trống rỗng.
Thói quen là một cái gì đó thật khủng khϊếp. Trong lòng nàng đã hiểu được nàng cần từ bỏ thói quen dựa dẫm vào Thiếu Khanh, cho dù là tạm thời, cũng vô cùng khó khăn.
Thân thể nam nhân ngẩn ra, theo bản năng kéo giãn khoảng cách với nữ nhân trong lòng. Nắm chặt hai đầu vai nàng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nhìn thẳng hai mắt Tần Mộ Dao:
“Dao Nhi, nàng đang nói cái gì? Không phải chúng ta đã thỏa thuận với nhau rồi sao? Có phải có ai đã nói gì đó với nàng hay không?”
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút âm lệ.
Dao Nhi không phải là người dễ thay đổi. Hơn nữa hắn cũng phát hiện, không phải Dao Nhi thích mình ở bên cạnh sao?
Tần Mộ Dao nhìn vẻ mặt hắn, trong lòng không khỏi giật mình. Vẻ mặt của Thiếu Khanh thật là cương quyết.
Nhắm mắt, lúc Tần Mộ Dao ngước mắt lên nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh. Trong mắt cũng lóe ra tia cười bỡn cợt, nhẹ nhàng đẩy vào ngực hắn một cái.
“Nhìn dáng vẻ của chàng kìa, là ta nói giỡn với chàng mà thôi! Làm sao ta có thể không muốn chàng đi cùng ta chứ? Thiếu Khanh, ta phát hiện ta càng ngày càng không rời được chàng!”
Tần Mộ Dao nói xong, toàn bộ thân thể nhào vào trong lòng Mạc Thiếu Khanh. Trong lòng là cảm xúc mông lung.
Cuối cùng nàng nên làm cái gì bây giờ?
Nghe nàng nói như vậy, Mạc Thiếu Khanh mới an tâm. Hai tay ôm chặt nữ nhân trong lòng, thấp giọng nói bên tai nàng.
“Dao Nhi, không được suy nghĩ lung tung. Ta nói rồi ta muốn bảo vệ nàng, chúng ta là một! Đây là hứa hẹn của chúng ta. Ta sẽ giao mọi chuyện cho nhị đệ, để hắn thay ta coi sóc chuyện của hiệu buôn Mạc gia.”
“Ừ!”
Tần Mộ Dao đáp. ‘Suy nghĩ lung tung’ sao? Nhưng những vết sẹo trên người hắn đều là do nàng tạo ra, bảo nàng làm sao có thể không ‘suy nghĩ lung tung’ được chứ?
Hơn nữa…
Hắn yêu nàng quá sâu đậm. Điều này khiến trong lòng nàng càng thêm bất an.
Trong bóng đêm, không biết hai người bơi ở ôn tuyền trong bao lâu. Trong viện ánh sáng dạ minh châu vẫn lấp lánh, đến tận bình minh…
***
Mạc phủ.
Trong thư phòng của Mạc lão gia.
Mạc Thiếu Khanh đẩy cửa ra, nhìn thấy Mạc lão gia đang ngồi trước bàn, dường như đang đọc cái gì đó.
“Phụ thân…”
Mạc Thiếu Khanh lên tiếng.
Nghe thấy giọng nói, Mạc lão gia như là đang che giấu cái gì đó, vội vàng giấu lá thư trên bàn đi.
“Thiếu Khanh, con đã đến rồi à. Hôm nay không đi ra cửa hàng sao?”
Mạc lão gia cất kỹ tờ giấy kia rồi bước ra khỏi bàn, tự mình rót cho Mạc Thiếu Khanh một ly trà.
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút nghi hoặc, nhưng không nghĩ gì nhiều, tìm một chiếc ghế ngồi xuống.
“Hôm nay không cần đi.”
Trên thực tế, hắn đã dặn dò hết mọi chuyện. Hôm nay tới đây, chỉ là muốn chào từ biệt Mạc lão gia. Dù sao, từ nhỏ đến lớn, Mạc lão gia luôn đối xử tốt với hắn, hắn đều nhìn thấy, đều ghi tạc trong lòng.
“Cũng tốt. Đừng quá mệt nhọc, hãy nghỉ ngơi nhiều một chút!”
Trên mặt Mạc lão gia mang theo ý cười, ngồi xuống bên cạnh Mạc Thiếu Khanh. Ánh mắt như có như không dừng ở trên người Mạc Thiếu Khanh. Ánh mắt khẽ lóe. Nghĩ đến nội dung trên tờ giấy vừa rồi, lông mày không khỏi nhăn lại.
Tần Mộ Dao a Tần Mộ Dao, quả nhiên là trí tuệ!
“Phụ thân, hôm nay con tới có chuyện muốn nói cùng người.”
Mạc Thiếu Khanh không muốn quanh co lòng vòng, nói thẳng ra ý đồ của bản thân.
“Con và Dao Nhi phải rời nhà một thời gian. Trong khoảng thời gian này chuyện của hiệu buôn Mạc gia, con đã dặn dò các quản sự, để Thiếu Ngạn tạm nắm quyền thay con.”
Trong mắt Mạc lão gia xẹt qua một luồng sáng, trong lòng không khỏi thở dài. Nhưng, ý cười trên mặt vẫn không hề biến mất, nhìn Mạc Thiếu Khanh.
“Được, ta không quản chuyện của những người trẻ tuổi các con. Chỉ có điều trước khi đi, hai phụ tử chúng ta hãy ngồi với nhau một lát! Đã lâu không uống một chén cùng con rồi.”
Ngữ khí của Mạc lão gia mang theo vài phần thở dài, khiến trong lòng Mạc Thiếu Khanh không khỏi ngẩn ra. Nhìn lão nhân trước mắt, không thể cự tuyệt.
“Được.”
Mạc Thiếu Khanh đáp.
Hôm nay Dao Nhi vào Hoàng cung. Trước khi đi có bảo hắn, tối hôm nay sẽ ở trong Hoàng cung nói chuyện với Tần phu nhân, sẽ không về Mạc phủ. Trong lòng hắn còn ai oán. Đây là buổi tối đầu tiên sau đại hôn không có Dao Nhi ở bên cạnh, hắn đang không biết phải trải qua như thế nào!
Cũng tốt, làm bạn uống chút rượu với phụ thân!
“Vậy ta cho người đi chuẩn bị. Tối nay phụ tử chúng ta nhất định phải không say không về!”
Trong mắt Mạc lão gia xẹt qua một luồng ánh sáng, nhưng lại lập tức biến mất, khiến người ta không thể nhận ra.
Màn đêm buông xuống rất nhanh.
Mạc lão gia cho quản gia chuẩn bị rượu ngon món ngon. Chỉ có hai người Mạc Thiếu Khanh và Mạc lão gia ngồi ở trên bàn. Hai người uống rượu, ngẫu nhiên nói chuyện của hiệu buôn, ngẫu nhiên nói chuyện trước kia.
“Thiếu Khanh, ta vẫn thực thẹn với phụ mẫu thân sinh của con. Nếu năm đó không vì ta có tư tâm, làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế, có lẽ…”
Trong mắt Mạc lão gia mang theo đau thương nồng đậm.
Ông là một tội nhân, hy vọng sống duy nhất của ông chính là nhìn thấy Thiếu Khanh bình an và phát triển hiệu buôn Mạc gia.
Sự thật đã chứng minh, từ khi hiệu buôn Mạc gia chuyển sang tay Mạc Thiếu Khanh, liền càng ngày càng lớn mạnh. Mới chuyển đến Bắc Tĩnh quốc một thời gian ngắn mà đã lũng đoạn thị trường may mặc, ngọc khí, tửu lâu vv và vv của thành Thương Lan.
Dựa vào tốc độ phát triển như vậy, không quá một năm, hiệu buôn Mạc gia chắc chắn sẽ trở thành thương gia đứng đầu và lớn nhất trên toàn Bắc Tĩnh quốc, mà Mạc gia sẽ là thủ phủ như trước kia.
Nhìn Mạc Thiếu Khanh, trong lòng Mạc lão gia dâng lên một tia vui mừng. Thiếu Khanh không chỉ có được sự chân truyền của phụ thân hắn, còn trò giỏi hơn thầy! Nói như vậy, chỉ cần nhìn thấy hắn bình an, là ông có thể an tâm đi báo cáo kết quả với đại ca và đại tẩu rồi.
“Phụ thân…Chuyện trước kia đã trôi qua rồi, cũng đừng nhắc lại nữa.”
Mạc Thiếu Khanh nheo mắt, ngăn cản ông nói tiếp.
“Con đã nói rồi, con chưa bao giờ trách người. Mặc kệ trước kia người đã làm những gì, người đều vĩnh viễn là phụ thân của con.”
Mạc Thiếu Khanh thản nhiên nói.
Hắn biết chuyện này vẫn là nỗi khổ trong lòng Mạc lão gia. Ông đã chịu đựng sự giày vò tra tấn nội tâm hơn hai mươi năm rồi, cũng đã đến lúc nên buông bỏ.
Mạc lão gia giật mình, trong lòng dâng lên một tia ấm áp, ngửa đầu uống hết một ngụm rượu. Lại nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh, trong mắt xẹt qua một chút ướm hỏi.
“Thiếu Khanh, con phải biết rằng, cho dù phụ thân có làm chuyện gì, đều là vì tốt cho con.”
Mạc Thiếu Khanh hơi giật mình, cảm thấy trong lời nói của phụ thân dường như có cái gì đó không tầm thường.
Mạc lão gia nhận thấy sự khác thường của hắn, vội vã rót cho mỗi người một chén rượu, nhẹ nhàng cụng chén rượu của hắn, cười sang sảng:
“Con xem xem, đã nói không đề cập đến chuyện trước kia nữa. Nào, chúng ta tiếp tục uống, không say không về!”
Mạc Thiếu Khanh không nghi ngờ gì nữa. Dù sao thì hắn đã quá rõ về sự quan tâm của Mạc lão gia rồi.
Hai người tiếp tục uống rượu. Dần dần, Mạc Thiếu Khanh cảm giác tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, trên đầu dần dần mê muội, không khỏi nhíu mày.
Tửu lượng của hắn không đến nỗi say nhanh như vậy chứ!
Ánh mắt dừng ở trên người Mạc lão gia đang ngồi đối diện. Nhìn thấy lông mày ông nhíu chặt. Lắc lắc đầu, mơ hồ nghe được giọng nói của ông vang lên bên tai:
“Thiếu Khanh, đừng trách phụ thân. Phụ thân không hy vọng con dấn thân vào nguy hiểm. Cũng chỉ tại con yêu nha đầu Tần gia quá sâu đậm!”
Mạc lão gia lắc đầu thở dài.
Ông biết sau khi Mạc Thiếu Khanh tỉnh lại sẽ có hậu quả thế nào. Thậm chí còn có thể hận ông. Nhưng để cho Thiếu Khanh không đi vào chỗ nguy hiểm, mặc dù có hận, ông cũng không tiếc.
“Phụ thân… rượu này…”
Lông mày Mạc Thiếu Khanh nhíu chặt, cố gắng vượt qua cảm giác mê muội đang không ngừng ập đến. Nhìn Mạc lão gia, lập tức hiểu được chuyện gì.
Vì sao? Vì sao phụ thân lại làm như vậy?
“Thiếu Khanh, con có biết chiến trường hung hiểm hay không? Phụ thân không có cách nào trơ mắt nhìn con đi mạo hiểm mà không ngăn cản. Nếu con xảy ra cái gì ngoài ý muốn, bảo phụ thân làm thế nào với sự dặn dò của đại ca và đại tẩu đây?”
Trong mắt Mạc lão gia xẹt qua một chút kiên định.
Ông làm như vậy, cũng không hối hận.
“Quản gia, vào đi! Thu xếp cho Đại thiếu gia ở trong phòng cẩn thận. Không có sự cho phép của ta, không được cho ra ngoài!”
Mạc lão gia thở dài.
Chỉ cần qua ngày mai là được rồi. Ngày mai chính là ngày đại quân xuất phát.
Nghĩ đến lá thư của Tần Mộ Dao gửi cho mình, ánh mắt phút chốc trở nên sâu thẳm. Hiện tại, ông đã thực sự tin tưởng, tình yêu của Tần Mộ Dao với Thiếu Khanh cũng rất sâu nặng, đã vượt qua niềm tin của ông. Nhưng mà, mặc dù là như vậy, cũng không cách nào ngăn cản quyết định của ông!
“Dạ, lão gia!”
Sự mê man càng ngày càng nghiêm trọng, Mạc Thiếu Khanh hầu như không chống đỡ được thân thể của mình. Hắn cố gắng muốn mình tỉnh táo. Trong đầu hiện ra bóng dáng Dao Nhi.
Không được, hắn và Dao Nhi đã ước định, ngày mai xuất phát, gặp nhau ở trước cửa thành Thương Lan. Hắn không thể để mình thất ước!
Dao Nhi…
Trong lòng Mạc Thiếu Khanh gọi tên Tần Mộ Dao. Nhưng, tác dụng của dược vật rất mãnh liệt.
Mạc lão gia vì muốn vây khốn Mạc Thiếu Khanh, đã hạ rất nhiều thuốc, hạ quyết tâm không cho Mạc Thiếu Khanh rời đi.
Trong phòng, Mạc Thiếu Khanh hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Sau khi chính mình nhìn thấy quản gia đưa Mạc Thiếu Khanh lên giường, trong mắt Mạc lão gia xẹt qua một chút tối tăm, xoay người đi ra khỏi phòng.
Sau khi ông rời đi, một bóng dáng từ trong bóng đêm đi ra. Nhìn người vừa rời đi, lại đưa mắt nhìn về phía cửa phòng đang khóa chặt, lông mày nhíu lại.
Mạc Nhị phu nhân suy tư về chuyện vừa nghe được.
Mạc Thiếu Khanh muốn ra chiến trường? Đó là nơi vô cùng nguy hiểm a! Tỷ lệ xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng cao hơn rất nhiều. Nếu…
Nhưng, ý của lão gia đã quá rõ ràng.
Trong mắt xẹt qua một chút tính kế.
Cuối cùng thì phải làm thế nào để Mạc Thiếu Khanh ra chiến trường đây?
***
Hôm sau.
Ngoài cửa thành, ba quân tướng sĩ đứng chỉnh tề, nghênh đón Tướng quân mới của bọn họ.
Chuyện đã xảy ra ngày ấy ở phủ Tướng quân, qua lời các vị phó tướng, đã truyền khắp toàn bộ quân doanh. Bọn họ cực kì tò mò đối với Đại Công chúa nghe đồn là có khí chất bất phàm, lại tuyệt sắc chi tư này. Cuối cùng là nữ nhân thế nào mà có thể khiến Hiên Viên Tướng quân bị thuyết phục, còn giao lệnh bài thống soái ba quân cho nàng?
Trong lòng bọn họ ngầm chờ mong được nhìn thấy vị Tướng quân mới này. Nàng không chỉ là nữ Tướng quân đầu tiên của Bắc Tĩnh quốc, đồng thời cũng nữ Tướng quân đầu tiên trong cả tứ quốc.
Mấy chiếc xe ngựa ra khỏi thành Thương Lan. Tần Mộ Dao vén rèm lên, trong bộ quân phục, tư thế của nàng oai hùng bừng bừng phấn chấn, mái tóc đen được búi lại, áo giáp màu bạc dưới ánh mặt trời chiếu rọi phát ra tia sáng rạng rỡ, tản ra ánh sáng loá mắt.
Tần Mộ Dao nhảy xuống khỏi xe ngựa. Cùng lúc đó, phu thê Tần Tấn và các đại thần triều đình cũng đều xuống khỏi xe ngựa, đứng cùng nhau.
Phu thê Tần Tấn đi đến trước mặt Tần Mộ Dao. Tần phu nhân kéo tay nàng, trong mắt xẹt qua một chút thương xót:
“Dao Nhi, ra bên ngoài, nhất định phải tự chăm sóc mình cho tốt!”
Tần phu nhân nhíu chặt mi. Đột nhiên ngữ khí thay đổi, kéo tay Tần Mộ Dao lại nắm thật chặt:
“Hay là, không đi nữa…”
“Phu nhân, đây là chuyện quốc gia đại sự, không phải chuyện trong gia đình. Hãy tin tưởng Dao Nhi, con sẽ khải hoàn trở về!”
Tần Tấn cao giọng nói. Đảo mắt nhìn về phía Tần Mộ Dao, trong mắt xẹt qua một chút kiên định:
“Dao Nhi, có chúng tướng sĩ ở đây, bọn họ sẽ bảo vệ con. Ám vệ Hoàng cung cũng sẽ đi theo bên cạnh con, tùy ý nghe con sai phái. Phụ thân hy vọng không lâu sau, có thể ở đây nghênh đón con khải hoàn.”
Trên mặt Tần Mộ Dao dâng lên một chút ý cười, muốn cho bọn họ an tâm:
“Phụ mẫu, Dao Nhi không phải tiểu hài tử. Hy vọng của phụ mẫu, Dao Nhi nhất định sẽ làm được. Chỉ có điều…”
Tần Mộ Dao nhắm mắt, ánh mắt như có như không liếc về phía Ngưng Sương đang đứng ở bên cạnh.
“Chỉ có điều, phụ mẫu hãy chăm sóc thân thể của mình thật tốt.”
“Con yên tâm, chúng ta ở trong Hoàng cung, có nhiều cung nữ thái giám chăm sóc. Hơn nữa còn có Ngưng Sương, con không cần lo lắng.”
Tần phu nhân vỗ vỗ tay nàng.
Ngưng Sương? Chính vì có Ngưng Sương ở đó, nàng mới càng thêm lo lắng a!
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, Thiên Nhi cũng muốn mặc áo giáp cùng tỷ ra trận gϊếŧ địch!”
Thiên Nhi đột nhiên tiến lên kéo cánh tay Tần Mộ Dao, không ngừng lắc lắc. Trong đôi mắt linh động lóe lên thần sắc chờ mong.
Tỷ tỷ mặc trang phục áo giáp thật là đẹp. Từ sau khi tỷ tỷ thành thân, có rất ít thời gian chơi đùa cùng nó, điều này khiến nó vô cùng không vui. Cung nữ của tỷ tỷ nói, tỷ tỷ đã thành thân, phải ở bên cạnh trượng phu nhiều hơn. Vì thế, nó còn sinh ra chút bất mãn với Mạc ca ca.
Hôm nay nó không nhìn thấy Mạc ca ca, cho nên nghĩ rằng chỉ cần mình đi theo bên cạnh tỷ tỷ, thì nhất định có thể đoạt lại sự chú ý của tỷ tỷ!
Tần Mộ Dao đảo mắt nhìn về phía Thiên Nhi, trong mắt xẹt qua một chút cưng chiều, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của nó:
“Thiên Nhi còn nhỏ. Chờ Thiên Nhi trưởng thành, tỷ tỷ sẽ cùng đệ mặc áo giáp, ra trận gϊếŧ địch, được không?”
Thiên Nhi trầm mặc một hồi, bĩu môi, tỏ vẻ mình không vui. Nhưng ở trước mặt tỷ tỷ, nó lại sợ không dám nói không. Bởi vì nó nghe cung nữ của tỷ tỷ nói, Mạc ca ca tốt như thế nào, chuyện gì cũng đều làm theo lời tỷ tỷ.
Vì muốn để cho tỷ tỷ thương mình hơn Mạc ca ca, nó lựa chọn nhẫn nhịn. Trên mặt nở rộ ra một chút tươi cười.
“Muốn đến ngày đó nhất định từ hôm nay trở đi phải học tập bản lĩnh. Đợi đến lúc ra trận gϊếŧ địch, sẽ bảo vệ tỷ tỷ thật tốt! Chắn mọi nguy hiểm cho tỷ tỷ!”
Trong lòng Tần Mộ Dao ấm áp. ‘Chắn mọi nguy hiểm’ sao? Lời nói của Thiên Nhi khiến nàng nhớ tới Mạc Thiếu Khanh, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa thành, trong lòng như thể ngầm chờ mong cái gì.
Chờ mong cái gì đây?
Trong lòng xẹt qua một chút chua xót.
Nghĩ đến lá thư nàng viết cho Mạc lão gia, nàng cũng không đồng ý không cho Thiếu Khanh đi cùng nàng ra chiến trường, bởi vì nàng không thể lừa dối trái tim mình. Nàng không muốn chia tách khỏi Thiếu Khanh, cho nên, nàng chỉ nói với Mạc lão gia, nàng sẽ chờ Thiếu Khanh ở cửa thành. Nếu đợi không được, nàng sẽ xuất chinh một mình.
Dựa vào suy nghĩ của Mạc lão gia, hẳn là đã nghĩ ra nên làm như thế nào rồi!
Trong lòng xẹt qua một chút chua xót. Tần Mộ Dao nói với chính mình, mình không thể quá ích kỷ. Nếu yêu Thiếu Khanh, không thể để hắn tự đặt mình vào trong nguy hiểm, không phải sao?
Mạc lão gia nói không sai. Thiếu Khanh yêu mình quá sâu, sâu đến nỗi có thể vì mình mà hy sinh cả tính mạng. Vì không muốn hắn bị thương, nàng không thể không làm như vậy!
Tần Mộ Dao cố gắng để không cảm thấy mất mát. Đi đến bên cạnh Ngưng Sương, bàn tay giữ chặt tay nàng ta, khóe miệng dần dần dâng lên một chút ý cười:
“Sương Nhi muội muội, muội chăm sóc phụ mẫu cũng đừng quá vất vả. Ta đã cho người thay Mộ Dao ta tận hiếu rồi!”
Thân thể Ngưng Sương ngẩn ra, nhìn thẳng hai mắt Tần Mộ Dao.
Ả đang cảnh cáo mình sao?
Giây tiếp theo, lại cảm giác được thân thể Tần Mộ Dao ghé sát lại mình, dùng giọng nói chỉ để hai người nghe được:
“Chuyển lời đến Lộng Nguyệt, bảo hắn tuân thủ ước định của chúng ta!”
Trong mắt xẹt qua một chút tàn nhẫn rồi biến mất không dấu vết. Tần Mộ Dao nhìn vẻ mặt cứng đờ của Ngưng Sương, quay người lại, thì gặp ngay ánh mắt của Vũ Văn Hạo Thiên, gật đầu cười với hắn.
“Dao Nhi, Thiếu Khanh đâu?”
Trong mắt Vũ Văn Hạo Thiên xẹt qua một chút nghi hoặc, lông mày nhíu chặt.
Vì sao chỉ nhìn thấy Dao Nhi, mà không nhìn thấy bóng dáng Mạc Thiếu Khanh đâu? Không phải hắn đi cùng với Dao Nhi sao?
“Hạo Thiên, người suất lĩnh chúng tướng sĩ là ta, không phải Thiếu Khanh!”
Tần Mộ Dao nhắm mắt, thản nhiên nói.
“Thiếu Khanh muốn đi cùng nàng! Chiến trường hung hiểm, không có hắn ở bên cạnh nàng, chẳng may nàng xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?”
Vũ Văn Hạo Thiên gầm nhẹ với Tần Mộ Dao, ngữ khí cũng không quá kích động.
Tần Mộ Dao giật mình, trong mắt xẹt qua một chút nghi hoặc.
Làm sao mà hắn biết Thiếu Khanh muốn đi cùng mình?
“Tóm lại, Thiếu Khanh phải ở bên cạnh nàng! Hắn là trượng phu của nàng, lẽ ra phải ở bên cạnh để bảo vệ nàng!”
Trên mặt Vũ Văn Hạo Thiên lộ ra gân xanh nghiêm túc.
Tần Mộ Dao nghe lời nói của hắn, thản nhiên nhìn Vũ Văn Hạo Thiên. Trong đầu hiện ra bóng dáng của Mạc Thiếu Khanh, chậm rãi mở miệng:
“Ta là thê tử của hắn. Nếu biết chiến trường hung hiểm, đương nhiên là sẽ không để cho hắn vì ta mà phạm hiểm. Tình yêu của Thiếu Khanh đối với ta, không phải huynh có thể hiểu được!”
“Ta không hiểu? Ha ha… Ta không hiểu?”
Vũ Văn Hạo Thiên đột nhiên cười nói.
Hắn không hiểu thì sẽ không tán thành việc Thiếu Khanh ở bên cạnh nàng! Mặc kệ có nói hắn ích kỷ cũng được, lạnh lùng cũng được! Tóm lại, hắn nhất định phải để Thiếu Khanh đi theo Dao Nhi. Chỉ khi có Thiếu Khanh ở bên cạnh nàng, hắn mới có thể yên tâm về sự an toàn của Dao Nhi!
Trong mắt xẹt qua một chút kiên định, bình tĩnh liếc mắt nhìn Tần Mộ Dao một cái.
“Nàng cứ chờ ở đây, ta đi đưa hắn đến!”
Nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi. Bằng không với tính cách của Thiếu Khanh, nhất định là sẽ không để Dao Nhi đi một mình!
Nói xong, phi thân lên ngựa, hung hăng quất một roi. Tuấn mã phi như bay vào trong cổng thành…
Tần Mộ Dao nhìn bóng dáng của Vũ Văn Hạo Thiên đang dần biến mất, trên mặt xẹt qua một chút ý cười.
Sao nàng lại không hy vọng có thể ở cùng với Thiếu Khanh kia chứ. Nhưng…
Vũ Văn Hạo Thiên liệu có tới kịp không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.