Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 216: Chán ghét ngươi!




Mấy ngày không gặp, Đại tiểu thư tựa hồ gầy đi rất nhiều, ánh mắt mang chút bi thương, mặt ngọc còn vương vẻ âu sầu, vẫn còn đó dáng vẻ thon thả nhưng dường như mất đi vài phần cao ngạo, lại thêm chút u oán, so với ngày trước lại có một phong vận mê người khác.
Đại tiểu thư vừa rồi bái Bồ Tát, ngôn ngữ tuy chỉ có vài câu đơn giản, nhưng lọt vào tai Lâm Vãn Vinh lại không tầm thường chút nào. "Nàng nhung nhớ người xấu kia, ngoại trừ ta Lâm Tam ta xấu xa vô cùng này, còn có ai có thể giành được vinh dự đặc biệt đó nữa? Nghe giọng điệu của nàng, tựa hồ đối với ta có điểm gì đó?" Tim hắn nhất thời thình thịch thình thịch:" Ngoài ý muốn…thật ngoài quá ý muốn, dễ mất mạng quá!"
- Ai?
Trong đại điện trống trải, giọng Lâm Vãn Vinh tuy nhỏ, rơi vào tai Đại tiểu thư lại rõ ràng vô cùng. Nàng vốn không nghĩ hậu điện có người, trong lòng lấy làm kinh hãi, vội vàng quát lên.
Lâm Vãn Vinh thầm kêu khổ, sợ cái gì thì cái đó đến, đây không phải là cố ý chỉnh người sao? Hắn cười xấu hổ đi ra, vẫy tay với Ngọc Nhược nói:
- Chào, Đại tiểu thư nàng khỏe chứ? Nhị tiểu thư khỏe chứ? Phu nhân khỏe chứ? Phúc bá khỏe chứ? Các huynh đệ không phủ đều khỏe cả chứ?
- Là ngươi?
Thấy từ hậu diện đi ra chính là người vừa nhớ tới trước mặt Bồ Tát, Tiêu Ngọc Nhược vừa kinh ngạc vừa thẹn thùng, nghĩ tới lời vừa rồi nói rất có khả năng không chút nào rơi khỏi tai hắn, Đại tiểu thư có loại cảm giác muốn ngất, trong trong hoảng loạn khó dùng lời nói được.
- Không phải ta, là Bồ Tát, là Bồ Tát đang nói.
Lâm Vãn Vinh cười khan hai tiếng, nói bổ sung:
- Đại tiểu thư yên tâm, ta cái gì cũng không nghe thấy.
- Là ngươi, là ngươi…chính là ngươi…Là ngươi cố ý…
Đại tiểu thư trong lòng đau khổ, nhìn vào cái tên đáng ghét này, trong lòng không biết là cảm giác gì, mọi cảm giác lẫn lộn. Nước mắt lả chả rơi cuống, nói trong tiếng khóc:
- Là ngươi cố ý trốn ở nơi này nhìn ta chê cười!
Tiêu nữ này quá quật cường rồi, ta còn chưa tập thành thói quen nghe chuyện riêng tư của người khác. Thấy Đại tiểu thư khóc tới thê thảm, Lâm Vãn Vinh cũng không biết nên nói cái gì, nếu là trước hôm nay cái gì cũng đều không biết liền bỏ đi được. Hết lần này đến lần khác không đúng lúc, nghe được điều không nên nghe, lại bị Đại tiểu thư phát hiện nữa, việc này thật khó làm. Hắn cũng chưa chuẩn bị tốt tâm lý, chỉ đành chậm rãi tiến tới khẽ nói:
- Nàng chớ khóc nữa, ta thật sự không cố ý. Là phu nhân sáng sớm tới tìm ta, nói không thấy Nhị tiểu thư, mới tới nơi này xem xét. Biết đâu ta tìm ở chỗ này, nàng cũng tìm bên ngoài. Đây chỉ là xảo hợp ngẫu nhiên, việc chỉ đơn giản như vậy thôi. Về phần những lời nàng nói kia, ta một câu cũng không nghe thấy!
- Ngươi thật sự cái gì cũng chưa từng nghe thấy ư?
Đại tiểu thư hừ một tiếng. Nhìn vào hắn, nước mắt đã ào ạt tuôn rơi, còn khóc nhiều hơn cả lúc vừa rồi. Tựa hồ nếu hắn thật sự không nghe được gì ngược lại càng ủy khuất.
- Không có, không có…tuyệt đối không có...
Lâm Vãn Vinh vội vàng nói:
- Cho dù là nghe được. Ta cũng khẳng định sẽ quên hết, ta lấy danh dự đảm bảo.
Nhìn vào cái tên Lâm Tam vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này. Đại tiểu thư nhịn không được, nhào tới phía trước, giơ nắm tay lên, giận dỗi đấm vào lòng ngực hắn, lớn tiếng khóc ròng:
- Ta gọi sao ngươi không nghe, gọi sao ngươi không nghe… gọi sao ngươi không nghe…tên xấu xa nhà ngươi này, muốn khi phụ ta chết, ngươi mới cam tâm ư..!?
Vô địch rồi, muốn ta nói là nghe không thấy là nàng, muốn ta nghe thấy vẫn là nàng, trả lời thế nào đều là sai. Còn phải chịu một trận nắm đấm của nàng, ta dễ chịu lắm sao?
Nước mắt đại tiểu thư như mưa mùa hạ, nắm đấm nện lên người hắn so với gãi ngứa chả khác gì nhau.
"Té ra nha đầu này thật sự hơi thích ta!" Lâm Vãn Vinh hơi ngẩn ra, chẳng biết nên mừng hay nên lo. Hồi tưởng lại những chuyện trước kia cùng với Đại tiểu thư. Cũng thật sự có những cảm xúc tự thâm tâm không thể nào bày tỏ ra được. Chỉ bất quá ấn tượng đầu tiên của Đại tiểu thư lưu lại về hắn là ti bỉ vô sỉ, ấn tượng đầu tiên của Đại tiểu thư trong hắn cũng là kẻ ở trên cao không gần thực tế. hai người nhìn nhau không thuận mắt, giống như là oan gia tranh đấu, ai cũng không chịu phục ai, hắn đơn giản chẳng nghĩ tới Đại tiểu thư sẽ có hảo cảm với mình. Nếu không phải hôm nay vô tâm nghe được, với tình trạng của mình và Đại tiểu thư thì cả đời này cũng sẽ không nghĩ tới phương diện này. Cho nên nói, ấn tượng đầu tiên thật sự rất quan trọng a!
Hắn khẽ thở một tiếng, có chút cảm giác phiền não của hạnh phúc. Đại tiểu thư thấy vẻ mặt cổ quái của hắn, càng sốt ruột xấu hổ, chẳng biết nên thế nào mới tốt.
Lâm Vãn Vinh nghĩ thông suốt những điều này, lại nghĩ đến cách đối xử Đại tiểu thư, lập tức sảng tỏ mọi cảm giác. Nguyên lai những hành vi của tiểu nữ này không phải là không có đạo lý, mà là vô cùng đúng " đạo lý".
Hắn liền phát huy hoàn toàn tinh thần nhân tiện nhân ái, hắc hắc cười nói:
- Đại tiểu thư, ta thật sự không nghe được a! Nếu không, nàng nói lại một lần, ta cam đoan một chữ cũng nhớ không sót.
Trên mặt đại tiểu thư đỏ rần lên, vội vã lau đi lệ châu nơi khóe mắt, hầm hừ:
- Ngươi nằm mơ đi, không nghe thấy là tốt nhất, có quỷ mới hi vọng ngươi nghe thấy!
Nghe hắn nói tựa hồ trong lời có ý, thần tình Đại tiểu thư hoảng loạn vô cùng, cũng không dám nhìn hắn, tim đập thình thịch, mặt mày nóng bừng.
Nhớ tới mọi chuyện xảy ra cùng với Đại tiểu thư, Lâm Vãn Vinh khẽ thở dài, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng:
- Được rồi, không cần loạn lên nữa, việc cũng đã đủ rối lung tung rồi, chúng ta nói hết mọi chuyện trong lòng nhé.
Bàn tay Tiêu Ngọc Nhược thật ấm áp, một chút mồ hôi rịn ra, nắm ở trong tay, giống như một khối ngọc trong nước ấm, nhu hòa vô cùng, láng mịn vô cùng.
Bị hắn nắm lấy bàn tay, Đại tiểu thư chỉ cảm thấy trái tim của mình muốn nhảy ra, thân hình khe khẽ rung động, muốn giãy ra khỏi hắn, lại dùng không ra sức. Nàng phảng phất nghe được tiếng trống ngực của mình, trong âm thanh mang theo chút run rẩy, cố nhịn sự ngượng ngùng, ngẩn thẳng mặt lên nói:
- Nói? Nói cái gì? Ngươi...Ngươi muốn làm gì? Chưa thấy người nào xấu như ngươi…
Tim nàng càng nhảy càng nhanh, sớm đã nói không ra, trên khuôn mặt như phấn, nhuộm một vầng đỏ nồng nàn, cảm giác như lửa thiêu làm toàn thân mất đi sức lực. Nói xong một câu lắp ba lắp bắp, tự mình cũng không biết nói gì, càng không chút khí lực nào để nói, nàng vội vàng cúi thấp đầu xuống, không dám để hắn nhìn thấy khuôn mặt đang bừng bừng của nàng.
- Ta không ở nhà, nàng chớ nên trách phạt hạ nhân, sáng nghiệp dễ giữ nghiệp khó, phải đối đãi với bọn họ tốt một chút, người ta mới có thể toàn tâm toàn ý ra sức cho nàng, chớ nên tức giận bừa bãi.
Lâm Vãn Vinh lơ đễnh nói.
Đại tiểu thư khẽ hé môi ra, muốn phản bác, nhìn thấy mặt hắn nghiêm chỉnh, lại không mở miệng nữa. Khuôn mặt nàng giống như muốn nhỏ ra nước, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng. Trong mũi nhẹ nhàng ư hử một tiếng, lập tức tựa hồ lại giống như không phục, ngẩng đầu lên nói:
- Ta đâu có đối không tốt với bọn họ? Chỉ là thời gian này trong lòng bất ổn, mới hơi quá khắt khe, ta cũng không làm cái gì sai, nhưng người này lại đi tố cáo với ngươi!
Mày như vẽ, mắt tựa nước xuân, khi cất lời hai má đỏ bừng, bộ ngực phập phồng, tươi sáng như hoa đào tháng ba, thêm vẻ mặt uất ức không còn như một nữ tử mạnh mẽ hay cáu gắt ở thương trường, thậm chí hiện ra hết thảy phong tình của người con gái đang e thẹn.
Lâm Vãn Vinh nhìn đến ngẩn ngơ: "Đại tiểu thư nếu mỗi ngày đều nhu tình như thế này, vậy sẽ là một mỹ cảnh a!
- Nhìn cái gì mà nhìn!
Tiêu Ngọc Nhược trong lòng thẹn thùng không chịu nổi. Muốn ra vẻ tôn nghiêm, cố dùng hết sức nhưng không sao ngẩn mặt lên được, bàn tay nhỏ bé bị nắm lấy, khan trương đầy mồ hôi:
- Ta, ta phải đi tìm Ngọc Sương...
Đại tiểu thư vội vàng cúi đầu xuống, giọng nhỏ như muỗi kêu.
- Chúng ta cùng đi nhé.
Lâm Vãn Vinh nói. Nhớ tới Ngọc Sương. Trong lòng hắn cũng trở nên gấp gáp. Nơi này không tìm được tiểu ny tử kia, chẳng lẽ nàng thật sự xảy ra chuyện gì rồi hay sao?
Thấy vẻ lo lắng trên mặt Lâm Tam, Đại tiểu thư nghĩ tới quan hệ giữa mình và hắn, rồi nhớ lại quan hệ giữa muội muội với hắn, trong lòng nàng khó xử, cũng không biết như thế nào cho phải.
- Ai muốn đi cùng ngươi, không biết xấu hổ.
Nghe hắn nói chuyện, Đại tiểu thư khẽ run lên. Một tư vị ngọt ngào trỗi lên trong lòng, nói lời trái với lòng.
Nàng dùng hết sức mới rút bàn tay ra khỏi hắn, trên mặt sáng bừng, nào có dũng khí nhìn hắn, khẽ nói:
- Ta đi tìm Ngọc Sương, ngươi…ngươi chớ đi theo ta, ta chán ghét ngươi…!
"
Chán ghét thì chán ghét, không chán ghét mới là lạ đó!" Lâm Vãn Vinh nhìn Đại tiểu thư, cười ha hả.
Đại tiểu thư phảng phất như bị hắn nhìn thấy tâm sự, thân hình yểu điệu xoay lại, hướng thẳng bên ngoài đại điện chạy đi, bước chân vô cùng cấp bách, tựa hồ ở nơi này đợi thêm một khắc, liền sẽ nguy hiểm hơn một phần.
"
Nhà đầu này, chạy thật nhanh." Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn bóng dáng yêu kiều chập chờn của Đại tiểu thư, trong lòng cũng không biết là tư vị gì. "Nhân sinh thật sự là kỳ diệu a!" Ngày hôm qua còn đang oán giận bừa bãi. Hôm nay lại nghe được lời thật lòng của nàng, tuy chưa phải nằm mộng về hắn nhưng cũng đã nảy sinh những cảm xúc không sao nói rõ được.
- Đại tiểu thư, đi nhầm hướng rồi.
Thấy Tiêu Ngọc nhược vội vàng đi về phía trong chùa, hiện nhiên là dưới tâm tình kích động căn bản không nhận rõ phương hướng, Lâm Vãn Vinh cười ồ lên.
- Ai cần ngươi lo!
Trên mặt Đại tiểu thư nóng rần lên, dừng bước lại, thấy quả nhiên là do quá bối rối đã đi ngược chiều, hậm hực dậm chân, gương mặt xinh đẹp như ráng chiều, chuyển hướng chạy ra ngoài chùa. Đi tới chỗ không xa Lâm Vãn Vinh, nàng len len liếc hắn một cái, yêu kiều hừ một tiếng:
- Người này thật là đáng ghét!
Nàng như hờn như oán, có chút tức giận kèm theo ba phần thẹn thùng, Lâm Vãn Vinh nhìn đến ngẩn người, trong lòng rung động: "
Đại tiểu thư này thật khiến người ta tiêu hồn phách tán, so với An tỷ tỷ còn hơn ba phần!
Tiêu Ngọc Nhược thấy mắt hắn rực lên như ánh đuốc, nào dám nấn ná thêm, cũng không quay đầu lại chạy thẳng ra ngoài, chỉ là tâm tình không còn bình lặng lại được nữa rồi.
"Thật sự là đến sớm chẳng bằng đến đúng lúc a!" Thấy Tiêu Ngọc Nhược ra khỏi cửa miếu. Lâm Vãn Vinh quay người lại bất đắc dĩ cười khổ. Quyên một đỉnh bạc làm hương hỏa, bái lạy Bồ Tát với sự thành kính chưa từng có trước đây:" Cảm tạ các vị Bồ Tát đại tiên khẳng khái tương trợ, chờ ta từ kinh thành trở về, nhất định sẽ giát vàng đắp tượng lại cho các vị."
Hắn đang lo lắng về Tiêu Ngọc Sương, cẩn thận tìm kiếm bên trong Tê Hà tự một lượt nữa, gặp người là hỏi, cũng y như trước không thấy được bóng dáng của Nhị tiểu thư. Tư vị mông mông lung lung cùng Đại tiểu thư vốn thật là khoan khoái, nhưng không tìm được Ngọc Sương, tâm tình của hắn cũng không thể khá lên được.
Ra khỏi chùa, Đại tiểu thư sớm đã không biết đi đâu rồi, nghĩ tới tâm trạng nha đầu đó lúc này e là đã rối thành một mớ tơ vò, nào còn có thể an tâm tìm kiếm Ngọc Sương? Đã làm khó nàng rồi!
Đang nghĩ đến việc trở về triệu tập Thanh Sơn và Lạc Viễn phát động huynh đệ trong Hồng Hưng đào ba tấc đất cũng phải tìm được Ngọc Sương, hắn đã lang thang tới bên hồ Tê Hà tự. Lần trước bị bắt cóc trở về, ở chỗ này đang muốn thân thiết với Nhị tiểu thư, đã bị Đại tiểu thư bắt tại trận, lúc đó hận Đại tiểu thư tới ngứa răng. Bây giờ nghĩ lại, nơi này có bao điều tư vị, cũng có biết bao hoài niệm.
Mặt hồ tĩnh lặng, trong vắt tới tận đáy. Ánh mắt hắn vừa tùy ý phóng tới, liền thấy một công tử thiếu niên ngồi bên hồ. Lưng quay về phía mình nhìn không rõ dung mạo. Vóc dáng không cao, mặc chiếc áo bào lam nhạt, hai bờ vài gầy gò mong manh, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn nà, cái tai sáng bóng tựa như ngọc.
Thân hình này nhìn có chút quen thuộc. còn công tử ca nhà ai nhìn tuấn tú như thế chứ? Lâm Vãn Vinh đưa mắt nhìn kỹ một cái, trong lòng tức thời đại hỷ, không một tiếng động liền lặng lẽ tiến tới, khẽ nói:
- Nữ thí chủ, bần tăng mang trà tới cho nàng.
- Không cần, không cần, hòa thượng ở đâu lại đến quấy rầy bổn tiểu …
Thanh âm của thiếu niên công tử kia thánh thót, vừa nói được một nửa, chợt cảm giác có điều khác thường, vội vàng xoay người lại, thấy ngay khuôn mặt mà nàng sớm tối mong mỏi, một màng hơi nước mỏng đã che mờ đôi mắt:
- Lâm Tam, thật sự là chàng ư…!?
- Nữ thí chủ, đúng là bần tăng.Úi da…nữ thí chủ, nàng đánh lão nạp bị thương rồi…!
Nhị tiểu thư nhào vào lòng hắn, liều mạng đấm thùi thụi vào ngực hắn, lệ hoa rơi đầy hai má:
- Đáng ghét, đáng ghét…Kẻ xấu xa đáng ghét chàng…hu hu…ai bảo chàng không đi tới tìm ta, thiếp đánh chết chàng, sau đó cùng chết luôn với chàng…
Cái ngực này của hắn mới vừa rồi ở trong miếu gặp phải Đại tiểu thư đập bừa, bây giờ lại bị Nhị tiểu thư đánh loạn, khóc cười cũng chẳng xong: "Duyên phận của ta với hai người tỷ muội này thật sự có chút kỳ diệu!"
Ôm chặt Nhị tiểu thư trong lòng. Nha đầu này khóc tới thiên sầu địa thảm. Nước mắt thấm ướt vạt áo hai người, Nhị tiểu thư lại càng khóc càng lợi hai, như tháo nước Trường Giang, khóc tới cơ hồ muốn ngất đi.
"Sao phải khổ thế, Lâm Vãn Vinh thầm thở dài, đây là lão tử tự làm tự chịu, thật làm khổ Ngọc Sương rồi!" Hắn nhẹ nhàng vỗ lên lưng Ngọc Sương mấy cái, khẽ nói:
- Nhị tiểu thư, đừng khóc nữa, nàng khóc thì lòng ta chịu không nỗi!
Nhị tiểu thư khịt mũi một cái nói:
- Ta cứ khóc , cứ khóc, cái đồ không có lương tâm không chịu chết đi. Chàng ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt thật là sung sướng, nào đâu nhớ tới thiếp, thiếp có khóc đến chết chàng cũng có quan tâm đâu!
- Ta làm sao không nhớ tới nàng chứ? Ta mỗi sáng nhớ, tối nhớ, khi ăn cơm nhớ, khi ngủ cũng nhớ .
Lời nói ngon ngọt không cần ngẫm nghĩ, mở miệng là tuôn ra, hắn khẽ thở dài, nói:
- Ài, nhị tiểu thư, nàng không biết, lần này ta đi cửu tử nhất sinh, thiếu chút nữa không còn sống sót trở về nữa .
Nhị tiểu thư quả nhiên bị một chiêu này của hắn làm bay biến hết tinh lực, bị dọa tới không dám khóc nữa, ôm chặt lấy hắn hỏi:
- Lâm Tam, chàng bị làm sao rồi, có phải là có người khi phụ chàng không? Nói cho thiếp, thiếp sẽ mang Trấn Viễn tướng quân đi thu thập hắn, xem ai còn dám khi phụ chàng không?
Lâm Vãn Vinh khóc cười cũng không xong, trong lòng lại càng thêm cảm động, ôm lấy nàng:
- Nàng không cần lo lắn, những người khi phụ ta, sớm đã bị ta giết chết rồi. Sau này ai dám khi phụ nàng, nàng cũng nói với ta, bây giờ trên tay ta có nhiều người, đánh hắn xương tan cốt nát cũng không thành vấn đề.
- Ba hoa!
Nghe ngữ khí của hắn thoải mái, Nhị tiểu thư cũng ngớt nước mắt mỉm cười:
- Nếu nói đến khi phụ thiếp thì kẻ đầu tiên chính là chàng, chàng tự đánh chết mình đi.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
- Sao có thể chứ, ta yêu nàng còn không kịp. Làm sao nỡ khi phụ Nhị tiểu thư chứ?
- Chàng tự nói xem, chàng trở về Kim Lăng bao nhiêu ngày rồi mà chưa từng tới gặp thiếp. Uổng công thiếp mỗi ngày vì chàng ở trong phòng cầu phúc , người trong phủ đều nói thiếp đổi tính rồi đó!
Tiêu Ngọc Sương mắt nổi lệ hoa, ấm ức nói.
"Ngẫm lại cũng đúng, một tiểu nha đầu mười sáu mười bày, trước đây hoạt bát, thích làm chuyện ác, từ sau khi gặp mình, lại trở nên đa sầu đa cảm, tính ra là mình là kẻ gây ra." Nghĩ vậy, Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt nói:
- Ngọc Sương, nàng sau này không nên tự tạo áp lực với mình, nàng thích cái gì thì làm cái nấy, ta chính là thích tiểu nha đầu vô sầu vô ưu trước kia.
Tiêu Ngọc Sương cười ngượng ngùng, hầm hừ:
- Chỉ cần chàng không khi dễ thiếp, thiếp chính là Ngọc Sương kia. Chàng nói đi, chàng khi nào mới không khi dễ ta nữa?"
Thấy mắt nàng rưng rưng nhưng nụ cười đã ở trên gương mặt, hàm răng trắng bóc, ánh mắt sáng ngời, tuy còn nhỏ tuổi nhưng diễm lệ phi phàm, vẻ mặt thiết tha, mang một phong vị khác hẳn Đại tiểu thư, Lâm Vãn Vinh trong lòng ngứa ngáy, cười hắc hắc:
- Ta đây khi dễ nàng cả đời, nàng có nguyện ý không?
Tiêu Ngọc Sương vừa kinh ngạc vừa hân hoan nhìn hắn, siết chặt cổ hắn:
- Đây là chàng nói, sau này chúng ta khi dễ nhau, ai cũng không cho phép rời xa.
Nàng ngơ ngẩn nhìn hắn, đột nhiển mở miệng hỏi:
- Lâm Tam, chàng dẫn thiếp trốn đi…
Lâm Vãn Vinh đổ mồ hôi, "
nha đầu kia sao lại nảy sinh ý niệm ngu ngốc như thế, bỏ trốn chẳng nhẽ lại rất thời thượng sao?" Hắn cười nói:
- Bỏ trốn chẳng phải là hành vi đứng đắn, chúng ta trước mắt chẳng nên bỏ đi.
Nói như vậy không có một chút giả dối, Tiêu phu nhân sớm đã thông qua chuyện hai người, chỉ bất quá lúc này đang có chiến tranh lạnh với Tiêu gia, cho nên việc này mới nói sau.
- Ai nói không được?
Nhị tiểu thư bĩu môi nói:
- Chàng đã gây sự với tỷ tỷ như vậy, tỷ ấy còn không cho chàng bước vào cửa, làm sao mà đồng ý chuyện của chúng ta?
- Nàng biết gì chứ? Khách khách…Nhị tiểu thư, kỳ thật chuyện này không phức tạp như nàng tưởng đâu.
Nhị tiểu thư hừ nói:
- Nghe tỷ tỷ nói, chàng mang hai nữ nhân trở về, tỷ tỷ lo lắng cho thiếp, mới bắt chàng đứng ngòai cửa. phải hay không?
Về chuyện này, Lâm Vãn Vinh vốn cũng không có định dấu diếm nàng, gật đầu nói:
- Ngọc Sương, không dối gạt nàng, lúc này tại Kim Lăng ta đã có hai hồng nhan tri kỷ, ta tuyệt sẽ không rời các nàng ấy, tựa như tuyệt không rời nàng.
Tiêu nhị tiểu thử cắn môi, sụt sịt nói:
- Chàng bại hoại lưu tình khắp nơi, người ta sớm biết. Chỉ đáng hận là thiếp sao lại thích chàng. Chàng muốn thế nào, thiếp còn có thể ngăn chàng sao? Người ta vì chàng, ngay cả gia đình cũng bỏ qua, chàng dám không cần thiếp, thiếp sẽ chết cho chàng xem.
- Nào có, nào có, sao lại thế được?
Lâm Vãn Vinh cười ha ha, nhìn Nhị tiểu thư ở trong lòng, nói:
- Được rồi, nàng sao lại mặc trang phục này. Lại tới đây? Đại tiểu thư mới rồi tới tìm nàng, nàng thấy chứ?
Ngọc Sương cắn lên tay hắn một cái, hầm hừ:
- Chàng bây giờ mới hỏi ta chuyện này, ta bực mình, không nói cho chàng.
- Ta muốn cưới nàng về nhà, nàng có nguyện ý không?"

Nhị tiểu thư đỏ bừng mặt, cúi đầu nói:
- Bây giờ ư? Người ta còn muốn tới kinh thành cầu học. Nếu không, chúng ta cũng thành thân được rồi?
Nàng ngẩng đầu lên, thấy mặt hắn lộ ra nụ cười, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nói:
- Lâm Tam bại hoại, khi dễ thiếp như vậy. Tương lai thiếp nhất định phải khi dễ chàng lại.
Cùng với nha đầu ngây thơ trong sáng hàn huyên đôi câu, thoải mái chẳng còn ưu tư, Lâm Vãn Vinh thật vui vẻ.
Nhị tiểu thư nói tiếp:
- Hôm qua thiếp nghe được từ bọn nha hoàn, mới biết được tin chàng trở về. Bực bội tỷ tỷ vẫn gạt thiếp, còn nghĩ chàng bị bắt đứng ngoài cửa, tìm tỷ ấy tranh cãi. Tâm tình tỷ tỷ tựa hồ cũng rất xấu, tỷ ấy có chút kích động khi nói chuyện với thiếp. Người ta nhất thời ấm ức nên mới nghĩ đến việc ra ngoài tìm chàng.
Kể lại tình hình đêm qua, trên mặt Ngọc Sương lại thêm vẻ ủy khuất:
- Lúc ấy trời tối, thiếp lại chẳng biết đi đâu, đành phải đợi sáng nay mới trốn ra ngoài tìm chàng. Thiếp phải thay đổi trang phục để tránh tai mắt kẻ khác. Nhưng không biết chàng trốn đâu, tìm mãi mà chẳng thấy nên nhớ tới nơi này. Thiếp nghĩ: "bổn tiểu thư một mực chờ ở đây, xem chàng có thể tìm ta không". Chàng ba ngày không tới, ta chờ ở đây ba ngày, nếu chàng là kẻ không có lương tâm, vĩnh viễn không nhớ thiếp, thiếp sống không còn ý nghĩa, vậy thì chết đi còn tốt hơn.
Nha đầu kia cũng có tính cố chấp giống tỷ tỷ nàng, Lâm Vãn Vinh vừa buồn cười lại cảm động, vỗ vỗ lên hai má trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng:
- Cái gì mà chết, sau này không cho phép nói lời thế này, nàng còn nhỏ tuổi, còn chưa hưởng qua những tư vị của hạnh phúc mà. Sau này nàng sẽ trở thành … một cô gái hạnh phúc nhất cõi đời…!
"một trong..." hai chữ này để trong lòng, không thể nói ra ngoài miệng.
Nhị tiểu thư cố sức ôm lấy hắn, hầm hừ:
- Chàng nói dễ nghe, vậy hai vị tỷ tỷ kia hiển nhiên cũng đã bị chàng lừa gạt rồi.
Nàng tựa đầu vào ngực Lâm Tam, cười ngọt ngào, dịu dàng nói:
- Bất quá, cuối cùng chàng còn có chút lương tâm, biết tới đây tìm thiếp, còn có thể nhận ra thiếp. Mới vừa rồi tỷ tỷ tới tìm, thiếp cố ý né tránh. Mà dáng vẻ tỷ ấy lúc tới đây cũng thật kỳ quái, giống y như lúc thiếp tưởng nhớ chàng, cũng không biết phải làm sao. Thiếp lúc ấy trong lòng không đành lòng, thiếu chút nữa gọi tỷ, nhưng lại nghĩ chuyện tỷ ấy đối đãi với chàng, thiếp lại nhẫn nại. Lâm Tam, thiếp biết tỷ tỷ làm vậy khiến chàng chịu ấm ức, dám chắc khó chịu trong lòng. Ngay cả thiếp cũng chịu không nỗi. Nhưng tỷ tỷ nàng cũng là muốn tốt cho thiếp thôi. Thiếp thay tỷ ấy bồi tội, chàng tha thứ cho tỷ ấy được không?
"Tha thứ? Bây giờ vấn đề này còn phức tạp hơn nữa kia!" Hắn cười ha hả:
- Ta là người hay quên, ngủ một giấc tỉnh lại quên sạch. Nàng không biết sao hả Nhị tiểu thư?
- Ta sao lại biết được? Lại không có ngủ cùng chàng? Hừ…đáng ghét!
Nhị tiểu thư đấm hắn một cái, làm nũng trong lòng hắn.
Ngẫm lại đã rước được hai lão bà về nhà, nha đầu Ngọc Sương qua cửa cũng là chuyện sớm muộn, mấy nàng chắc phải cần mở một hội nghị liên tịch. Hắn ghé miệng thì thầm vào chiếc tai nhỏ xinh như ngọc kia:
- Hai vị tỷ tỷ của nàng đều ở một nơi tuyệt lắm, đó có một con thuyền lớn, cũng chỉ có mấy người chúng ta thôi, ai cũng không thấy chúng ta, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Ta cũng hai vị tỷ tỷ của nàng, mỗi ngày đều làm mấy chuyện rất thú vị. Nàng có muốn đi xem không? Ta dẫn nàng đi được hay không?
- Được…hay không?
Tâm trí của tiểu nha đầu vừa nghĩ tới việc ấy, tiếp đó như nhớ ra điều gì, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vội vàng chối từ:
- Chàng chưa cưới chính thức, thiếp đi tới đó làm gì? Lại muốn làm chuyện xấu có phải không?
"Toát mồ hôi a! Ta còn lúc càng giống một con sói lớn rồi!" Lâm Vãn Vinh cười ha ha hai tiếng, giơ ngón cái nói:
- Nhị tiểu thư, tính cảnh giác của nàng thật cao. Hôm nay không đi, vậy ngày sau đi.
Nhị tiểu thư giữ chặt tay hắn nói:
- Chàng trước đây nói thiếp phải học chút bản lĩnh để trợ giúp mẫu thân, trợ giúp tỷ tỷ. Chàng vắng mặt nhiều ngày, ta đã bắt đầu rất cố gắng học tập. không chỉ học chút thi thoại mà còn học phương pháp tính toán. Khi tới kinh thành, thiếp còn muốn bái danh sư. Bổn tiểu thư không tin, chuyện người khác có thể làm thì Tiêu Ngọc Sương này làm không nổi?
Vẻ mặt nàng cương quyết, trong mắt bắn ra tia nhìn kiên định, trông có chút giống Tiêu Phu nhân, cũng thấy cả bóng dáng của Đại tiểu thư. Lâm Vãn Vinh than thầm: "Nha đầu kia trưởng thành đã có chủ kiến rồi". Chỉ mong kinh thành có thể khiến nàng toại nguyện.
- Lâm Tam, tới kinh thành, nếu thiếp bận học tập không quan tâm được tới chàng. Chàng chớ trách thiếp, có được không?
Tiêu Ngọc Sương dựa vào người hắn nhẹ nhàng nói.
"Nha đầu kia cũng cũng đã bắt đầu đề phòng ta rồi" Lâm Vãn Vinh ôm nàng vào lòng cười nói:
- Nàng càng chăm chỉ học tập, ta lại càng cao hứng. Nàng nếu học không tốt, ta sẽ đánh mông nàng.
- Bại hoại!
Đôi mắt của Ngọc Sương chợp ướt át, cảm thấy một luồng nhiệt đặt lên kiều đồn của mình, "ư hử" một tiếng, nguợng ngùng ỉ ôi trong lòng hắn.
Ôm ấp nhị tiểu thư, đột nhiên nhớ lại tình cảnh cùng Đại tiểu thư trong đại điện sáng nay, trong lòng Lâm Vãn Vinh nhất thời trỗi lên những cảm xúc lâng lâng, vốn nghĩ chỉ trộm một tiểu thư, vậy mà không ngờ lại hoàn thành nhiệm vụ quá mỹ mãn, giờ thì chẳng biết phải làm sao cho tốt? Mà Đại tiểu thư cũng đúng là một đóa hoa a! Thật nan giải!
Thân hình mỹ miều mềm mại kia nhẹ nhàng ngọ ngoậy trong lòng hắn, hắn khẽ nhếch mép cười, những suy tư liền bay biến…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.